Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu
Chương 10: Món quà của chúng ta
Đặt nhẹ lên tóc mai Minh Tuệ một nụ hôn, Ân Tú ôm em ấy vào lòng, áp tai em vào ngực mình, để em nghe rõ tiếng tim yêu của cô đang đập mạnh.
“Tim của chị đang đập vì em đấy, và nó chỈ đập loạn như thế vì mỗi em thôi. Chị yêu em hơn cả sinh mạng chị, hơn hết tất cả mọi thứ trên đời này. Hãy tin chị, con tim không biết nói dối đâu. Bốn năm qua chúng ta đã cố gắng nhiều lắm rồi, chúng ta sẽ không phải chờ đợi nữa.”
Đó chính là một lời hứa.
“Thật ra lúc sắp gặp chị, em có tí hơi sợ đó, tự dưng sợ chị thấy em sẽ bỏ chạy mất không còn yêu em nữa.”
Minh Tuệ nằm gọn trong vòng tay Ân Tú mà thổn thức.
“Đồ ngốc, nói gì đấy. Vợ chị xinh như thế này làm sau mà bỏ chạy được.”
Ân Tú nhẹ vỗ về cô.
“Nhưng mà, hôm đó chị hứa với em sẽ về sớm, tại sao lại lừa em.”
Minh Tuệ vẫn còn ấm ức chuyện Ân Tú nói dối cô đi nhậu đến 3 giờ sáng. Cô đã rất tức giận, hôm đó cô đã muốn chia tay ngay với chị.
“Chị không có lừa em, hôm đó chị về sớm nhưng dọc đường xe chị bị bể bánh. Tối rồi không có người vá chị phải dắt bộ về nhà. Tới nhà đã khuya rồi, không ngờ em vẫn đợi chị, chị xin lỗi. Khi thấy em nhắn tin chia tay, chị sợ lắm, nhưng không dám trả lời, chỉ có thể để em bình tĩnh rồi mới nói chuyện tiếp.”
Ân Tú nuốt nước bọt rồi nói tiếp.
“Mà chị đã rất cố gắng trong bốn năm qua, chị muốn có cái gì đó cho em, muốn khi em sống với chị không phải khổ. Hứa với chị sẽ không nói chia tay nữa nhé.”
Ân Tuệ quay qua nhìn cô chằm chằm chờ đợi.
“Dạ em hứa má, chỉ cần chị đừng lừa em nữa, em sẽ bất chấp tất cả mà bên chị mãi mãi.”
Minh Tuệ gật đầu, hứa chắc chắn.
“Mà này chị có món quà tặng em.”
Ân tú buông Minh Tuệ ra, đi lại va li của cô lấy ra một hộp quà màu xanh dương nhỏ:
“Tặng em nè.”
Chị chìa ra đưa cho Minh Tuệ, miệng cười tươi.
“Thật sao? Em cám ơn chị nhiều lắm”
Minh tuệ vui mừng ôm cổ Ân Tú hôn chụt một cái vào má của cô.
Ân tú lại đó mặt, cưng chiều nói:
“Tặng cho em, bù lại cho bốn năm qua.”
Minh Tuệ yêu thích, mở nhanh món quà ra, trông hộp quà nhỏ thế thôi chứ bên trong có rất nhiều thứ, một cái Iphone đời mới nhất, một chai nước hoa nhỏ và hai cây son M.A.C.
“Em thích không?”
Ân Tú nhẹ nhàng xoa đầu Minh Tuệ.
Dạ thích lắm, nhưng như vậy không phải rất tốn kém sao? Sao lại mua cho em nhiều thứ đắt tiền đến như vây?”
“Không đắt đâu, cái gì mua cho em đều không đắt. Điện thoại cặp với chị đấy.”
“Em cũng có quà cho chị đây.”
Minh Tuệ nói rồi, lấy ra một món quà nhỏ xinh xắn được gói cẩn thận đưa cho Ân Tú. Bên trong là một chiếc đồng hồ nhỏ, mặt hình chữ nhật, màu đen. Cô biết Ân Tú rất thích sưu tầm mẫu đồng hồ nhỏ như thế này mà.
Mắt Ân Tú sáng lên, có vẻ thích lắm.
“À mà con cặp nhẫn này nữa, mỗi đứa một chiếc nhé. Đeo tới già luôn vẫn còn đó. Còn chị và em thì sẽ còn tụi nó.”
Ân Tú lại ôm Minh Tuệ lần nữa, kéo em ấy nằm xuống, thì thầm:
“Chị cám ơn vợ nhiều lắm, vợ ngủ một chút nhé, tối chị sẽ dẫn em đi ăn ngon, ngoan nào.”
Minh Tuệ ngoan ngoãn nằm gọn vào lòng Ân Tú, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
***
Chiều hôm đó vì hai đứa ngủ quên mà khi bước chân ra ngoài ăn tối rời đã tối đen như mực.
“Em đói lắm không? Đợi chị một xí nhé, sắp tới rồi.”
Ân Tú lo lắng hỏi thăm Minh Tuệ, cứ sợ em ấy bị đói thôi.
“Dạ không đói, chị cứ chạy từ từ thôi, cho an toàn.”
Minh Tuệ thấy buồn cười khi Ân Tú cứ lo xa như vậy, đến khổ mà.
Khi đến quán lẩu cũng đã hơn 8 giờ tối, hai đứa gọi vài món, 2 chai nước, vừa ăn vừa nói đủ chuyện trên đời. Ân Tú không thấy ăn gì, cứ ngồi gắp đồ ăn vào chén cho Minh Tuệ.
“Em ăn cái này đi, ngon lắm.”
Ân tú của hiện tại đang ân cần gắp cái đùi gà to vào chén cho Minh Tuệ, chị còn cẩn thận lột vỏ tôm đút cho cô ăn.
Minh Tuệ cảm thấy mắc cỡ, thì thầm với Ân Tú:
“Để em tự gắp, đừng làm vậy, người ta nhìn mà.”
Ân tú mặc kệ lời cô nói, vẫn chăm sóc cho cô từng li từng tí, cả buổi chỉ gắp đồ ăn liên tục cho Minh Tuệ,còn bản thân Ân Tú vẫn chưa ăn được gì.
“Chị cũng ăn đi, lo cho cho em không vậy? Không ăn đói sao, toàn để em ăn không em mập rồi sao?”
Giả bộ hờn dỗi, Minh Tuệ gắp hết qua chén cho Ân Tú:
“Không sao, có thế nào chị vẫn yêu mà.”
Ân Tú vẫn kiên trì lột tôm, miệng cười tươi, tỏ vẻ xu nịnh.
Kết thúc bữa ăn, cũng đã hơn 10 giờ tối,
“Chị với em đi uống vài chai được không?”
Ân Tú tiếp tục rủ rê cô.
“Dạ được mà, nhớ về sớm nha, mai phải đi nữa mà.”
“Biết rồi vợ yêu.”
Ân Tú lại dịu dàng xoa đầu Minh Tuệ như con chó nhỏ, giúp em ấy cài mũ bảo hiểm và bước lên xe.
- HẾT CHƯƠNG 10 -
“Tim của chị đang đập vì em đấy, và nó chỈ đập loạn như thế vì mỗi em thôi. Chị yêu em hơn cả sinh mạng chị, hơn hết tất cả mọi thứ trên đời này. Hãy tin chị, con tim không biết nói dối đâu. Bốn năm qua chúng ta đã cố gắng nhiều lắm rồi, chúng ta sẽ không phải chờ đợi nữa.”
Đó chính là một lời hứa.
“Thật ra lúc sắp gặp chị, em có tí hơi sợ đó, tự dưng sợ chị thấy em sẽ bỏ chạy mất không còn yêu em nữa.”
Minh Tuệ nằm gọn trong vòng tay Ân Tú mà thổn thức.
“Đồ ngốc, nói gì đấy. Vợ chị xinh như thế này làm sau mà bỏ chạy được.”
Ân Tú nhẹ vỗ về cô.
“Nhưng mà, hôm đó chị hứa với em sẽ về sớm, tại sao lại lừa em.”
Minh Tuệ vẫn còn ấm ức chuyện Ân Tú nói dối cô đi nhậu đến 3 giờ sáng. Cô đã rất tức giận, hôm đó cô đã muốn chia tay ngay với chị.
“Chị không có lừa em, hôm đó chị về sớm nhưng dọc đường xe chị bị bể bánh. Tối rồi không có người vá chị phải dắt bộ về nhà. Tới nhà đã khuya rồi, không ngờ em vẫn đợi chị, chị xin lỗi. Khi thấy em nhắn tin chia tay, chị sợ lắm, nhưng không dám trả lời, chỉ có thể để em bình tĩnh rồi mới nói chuyện tiếp.”
Ân Tú nuốt nước bọt rồi nói tiếp.
“Mà chị đã rất cố gắng trong bốn năm qua, chị muốn có cái gì đó cho em, muốn khi em sống với chị không phải khổ. Hứa với chị sẽ không nói chia tay nữa nhé.”
Ân Tuệ quay qua nhìn cô chằm chằm chờ đợi.
“Dạ em hứa má, chỉ cần chị đừng lừa em nữa, em sẽ bất chấp tất cả mà bên chị mãi mãi.”
Minh Tuệ gật đầu, hứa chắc chắn.
“Mà này chị có món quà tặng em.”
Ân tú buông Minh Tuệ ra, đi lại va li của cô lấy ra một hộp quà màu xanh dương nhỏ:
“Tặng em nè.”
Chị chìa ra đưa cho Minh Tuệ, miệng cười tươi.
“Thật sao? Em cám ơn chị nhiều lắm”
Minh tuệ vui mừng ôm cổ Ân Tú hôn chụt một cái vào má của cô.
Ân tú lại đó mặt, cưng chiều nói:
“Tặng cho em, bù lại cho bốn năm qua.”
Minh Tuệ yêu thích, mở nhanh món quà ra, trông hộp quà nhỏ thế thôi chứ bên trong có rất nhiều thứ, một cái Iphone đời mới nhất, một chai nước hoa nhỏ và hai cây son M.A.C.
“Em thích không?”
Ân Tú nhẹ nhàng xoa đầu Minh Tuệ.
Dạ thích lắm, nhưng như vậy không phải rất tốn kém sao? Sao lại mua cho em nhiều thứ đắt tiền đến như vây?”
“Không đắt đâu, cái gì mua cho em đều không đắt. Điện thoại cặp với chị đấy.”
“Em cũng có quà cho chị đây.”
Minh Tuệ nói rồi, lấy ra một món quà nhỏ xinh xắn được gói cẩn thận đưa cho Ân Tú. Bên trong là một chiếc đồng hồ nhỏ, mặt hình chữ nhật, màu đen. Cô biết Ân Tú rất thích sưu tầm mẫu đồng hồ nhỏ như thế này mà.
Mắt Ân Tú sáng lên, có vẻ thích lắm.
“À mà con cặp nhẫn này nữa, mỗi đứa một chiếc nhé. Đeo tới già luôn vẫn còn đó. Còn chị và em thì sẽ còn tụi nó.”
Ân Tú lại ôm Minh Tuệ lần nữa, kéo em ấy nằm xuống, thì thầm:
“Chị cám ơn vợ nhiều lắm, vợ ngủ một chút nhé, tối chị sẽ dẫn em đi ăn ngon, ngoan nào.”
Minh Tuệ ngoan ngoãn nằm gọn vào lòng Ân Tú, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
***
Chiều hôm đó vì hai đứa ngủ quên mà khi bước chân ra ngoài ăn tối rời đã tối đen như mực.
“Em đói lắm không? Đợi chị một xí nhé, sắp tới rồi.”
Ân Tú lo lắng hỏi thăm Minh Tuệ, cứ sợ em ấy bị đói thôi.
“Dạ không đói, chị cứ chạy từ từ thôi, cho an toàn.”
Minh Tuệ thấy buồn cười khi Ân Tú cứ lo xa như vậy, đến khổ mà.
Khi đến quán lẩu cũng đã hơn 8 giờ tối, hai đứa gọi vài món, 2 chai nước, vừa ăn vừa nói đủ chuyện trên đời. Ân Tú không thấy ăn gì, cứ ngồi gắp đồ ăn vào chén cho Minh Tuệ.
“Em ăn cái này đi, ngon lắm.”
Ân tú của hiện tại đang ân cần gắp cái đùi gà to vào chén cho Minh Tuệ, chị còn cẩn thận lột vỏ tôm đút cho cô ăn.
Minh Tuệ cảm thấy mắc cỡ, thì thầm với Ân Tú:
“Để em tự gắp, đừng làm vậy, người ta nhìn mà.”
Ân tú mặc kệ lời cô nói, vẫn chăm sóc cho cô từng li từng tí, cả buổi chỉ gắp đồ ăn liên tục cho Minh Tuệ,còn bản thân Ân Tú vẫn chưa ăn được gì.
“Chị cũng ăn đi, lo cho cho em không vậy? Không ăn đói sao, toàn để em ăn không em mập rồi sao?”
Giả bộ hờn dỗi, Minh Tuệ gắp hết qua chén cho Ân Tú:
“Không sao, có thế nào chị vẫn yêu mà.”
Ân Tú vẫn kiên trì lột tôm, miệng cười tươi, tỏ vẻ xu nịnh.
Kết thúc bữa ăn, cũng đã hơn 10 giờ tối,
“Chị với em đi uống vài chai được không?”
Ân Tú tiếp tục rủ rê cô.
“Dạ được mà, nhớ về sớm nha, mai phải đi nữa mà.”
“Biết rồi vợ yêu.”
Ân Tú lại dịu dàng xoa đầu Minh Tuệ như con chó nhỏ, giúp em ấy cài mũ bảo hiểm và bước lên xe.
- HẾT CHƯƠNG 10 -
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương