Kiếp Sau Chúng Ta Vẫn Là Của Nhau
Chương 51: Vợ tương lai của anh chỉ có thể là cô
Buổi sáng, khi cô đang chuẩn bị đi làm thì ba cô gọi đến, cô liền vui vẻ bắt máy.
“Ba, con nghe đây”
“Con đã đi làm chưa?”
“Vẫn chưa, con vẫn còn đang ăn sáng”
“Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh rồi, con ra ngoài nhớ mặc thêm áo khoác vào có biết chưa?”
“Ba, con biết rồi”
“Tuần sau ba và mẹ sẽ đến thăm con, nhân tiện gặp mặt con rể tương lai luôn”
“Con và anh ấy chỉ vừa mới quen nhau thôi, ba nói câu này có phải hơi sớm rồi không?”
Mặc dù nói như vậy, nhưng mặt cô đã ửng đỏ vì ngượng.
“Con đó, nghĩ một đằng lại nói một nẻo, ba còn không hiểu con nữa sao?”
Ông ấy lại nói tiếp: “Cậu ta tìm kiếm và chờ đợi con trong suốt nhiều năm như vậy chứng tỏ cậu ta là người rất chân thành. Dù ba chưa gặp qua cậu ta nhưng ba rất hài lòng về đứa con rể tương lai này”
“Ba sẽ được gặp anh ấy sớm thôi”
“Được, ba rất mong chờ được gặp cậu ta. Vậy hẹn con cuối tuần gặp lại”
“Tạm biệt ba”
Hôm nay cô đi làm với tâm trạng khá vui vẻ. Không, những ngày có anh đối với cô đều là những ngày vui vẻ.
“Hạ Lạc, chúc mừng cậu đã gặp được bạch mã hoàng tử của đời mình. Mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu đó, vì cậu có thể tìm được một người sẵn sàng chờ đợi cậu nhiều năm như vậy”
Cô cũng đã nói cho Trịnh Nguyệt nghe chuyện của mình và anh, cô ta rất ngưỡng mộ chuyện tình đẹp giữa hai người. Trước đây Trịnh Nguyệt lựa chọn nói thân phận thật của anh cho cô biết là vì sợ cô bị lừa dối và tổn thương, cô ta sợ anh chỉ đang trêu đùa tình cảm của cô mà thôi.
Hạ Lạc đi đến nắm tay Trịnh Nguyệt, sau đó nói:
“Trịnh Nguyệt, mình chúc cậu sẽ sớm tìm được một người vì cậu mà sẵn sàng rơi lệ, người đó sẽ đau lòng khi cậu bị tổn thương và luôn bảo vệ cậu”
“Hạ Lạc, cảm ơn cậu”
_______
Vài ngày sau, Từ Thiếu Văn dạy Hạ Lạc khiêu vũ như lời đã hứa. Anh đưa cô đến một nhà hàng 5 sao, khi anh vừa vào cửa nhân viên liền dẫn anh đến phòng đã đặt trước. Anh nắm tay cô đi vào trong. Bên trong căn phòng khá rộng rãi, mục đích anh đặt phòng này là để thuận tiện cho việc khiêu vũ. Căn phòng anh đặt nằm ở tòa nhà cao nhất của nhà hàng, từ nơi này có thể quan sát vẻ đẹp về đêm của thành phố.
Vì là lần đầu đến đây nên cô để anh gọi món.
“Em có thể uống rượu không?”
“Em có thể uống một chút”
Sau khi gọi món xong, anh gọi thêm một chai rượu Whiskey. Một lúc sau, thức ăn và rượu được mang ra, anh cẩn thận rót rượu cho cô, cô nâng ly lên uống một ngụm nhỏ.
“Thiếu Văn, cuối tuần này ba mẹ em sẽ đến đây, họ nói muốn gặp anh”
Nghe vậy động tác của anh bỗng khựng lại, nhưng sau đó liền khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Được, đúng lúc cuối tuần này anh có thời gian rảnh, anh sẽ đến gặp ba mẹ em”
“Thiếu Văn, cảm ơn anh đã đồng ý đến gặp ba mẹ em”
“Anh đi gặp ba mẹ vợ tương lai của mình thì sao em phải cảm ơn”
“Ai là vợ tương lai của anh chứ?”
“Vị trí này ngay từ đầu đã được định sẵn là em rồi, nếu không phải là em thì cũng chẳng phải là ai khác”
Cô bất ngờ trước câu trả lời của anh, trong lòng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.
Sau khi ăn tối xong, anh bắt đầu dạy cô khiêu vũ. Để việc tập khiêu vũ của cô được dễ dàng hơn, anh và cô đều cởi giày ra, phía dưới còn trải một miếng thảm. Anh cầm một tay của cô đặt lên eo của mình, tay còn lại đặt lên vai anh.
“Em làm theo anh, chầm chậm thôi”
Anh thả nhẹ từng bước chân để cô có thể theo kịp. Cô học được rất nhanh, chỉ một lát sau cô đã nắm được những động tác cơ bản. Động tác của anh bắt đầu nhanh dần, lúc đầu cô còn theo kịp những động tác của anh, nhưng sau một lúc cô đã bắt đầu sai nhịp. Cô bất cẩn ngã lên người anh, kết quả cả hai cùng ngã ra sàn trong tư thế đè lên nhau. Khoảng cách của hai người gần nhau đến mức môi của cả hai dường như sắp chạm vào nhau.
Trong khoảng cách gần nhau đến như thế, cô có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt anh, lông mi anh cong vút cùng đôi lông mày rậm, tim cô càng đập nhanh hơn. Cả hai người cứ nhìn nhau như thế, không ai có ý định đứng lên. Anh bỗng lật ngược tư thế lại, lần này đổi lại là cô nằm dưới sàn, anh đè lên người cô. Anh nhắm mắt lại, sau đó hôn lên môi cô.
Thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc này, dường như cả thế giới chỉ còn lại mỗi anh và cô.
“Ba, con nghe đây”
“Con đã đi làm chưa?”
“Vẫn chưa, con vẫn còn đang ăn sáng”
“Thời tiết đã bắt đầu trở lạnh rồi, con ra ngoài nhớ mặc thêm áo khoác vào có biết chưa?”
“Ba, con biết rồi”
“Tuần sau ba và mẹ sẽ đến thăm con, nhân tiện gặp mặt con rể tương lai luôn”
“Con và anh ấy chỉ vừa mới quen nhau thôi, ba nói câu này có phải hơi sớm rồi không?”
Mặc dù nói như vậy, nhưng mặt cô đã ửng đỏ vì ngượng.
“Con đó, nghĩ một đằng lại nói một nẻo, ba còn không hiểu con nữa sao?”
Ông ấy lại nói tiếp: “Cậu ta tìm kiếm và chờ đợi con trong suốt nhiều năm như vậy chứng tỏ cậu ta là người rất chân thành. Dù ba chưa gặp qua cậu ta nhưng ba rất hài lòng về đứa con rể tương lai này”
“Ba sẽ được gặp anh ấy sớm thôi”
“Được, ba rất mong chờ được gặp cậu ta. Vậy hẹn con cuối tuần gặp lại”
“Tạm biệt ba”
Hôm nay cô đi làm với tâm trạng khá vui vẻ. Không, những ngày có anh đối với cô đều là những ngày vui vẻ.
“Hạ Lạc, chúc mừng cậu đã gặp được bạch mã hoàng tử của đời mình. Mình thật sự rất ngưỡng mộ cậu đó, vì cậu có thể tìm được một người sẵn sàng chờ đợi cậu nhiều năm như vậy”
Cô cũng đã nói cho Trịnh Nguyệt nghe chuyện của mình và anh, cô ta rất ngưỡng mộ chuyện tình đẹp giữa hai người. Trước đây Trịnh Nguyệt lựa chọn nói thân phận thật của anh cho cô biết là vì sợ cô bị lừa dối và tổn thương, cô ta sợ anh chỉ đang trêu đùa tình cảm của cô mà thôi.
Hạ Lạc đi đến nắm tay Trịnh Nguyệt, sau đó nói:
“Trịnh Nguyệt, mình chúc cậu sẽ sớm tìm được một người vì cậu mà sẵn sàng rơi lệ, người đó sẽ đau lòng khi cậu bị tổn thương và luôn bảo vệ cậu”
“Hạ Lạc, cảm ơn cậu”
_______
Vài ngày sau, Từ Thiếu Văn dạy Hạ Lạc khiêu vũ như lời đã hứa. Anh đưa cô đến một nhà hàng 5 sao, khi anh vừa vào cửa nhân viên liền dẫn anh đến phòng đã đặt trước. Anh nắm tay cô đi vào trong. Bên trong căn phòng khá rộng rãi, mục đích anh đặt phòng này là để thuận tiện cho việc khiêu vũ. Căn phòng anh đặt nằm ở tòa nhà cao nhất của nhà hàng, từ nơi này có thể quan sát vẻ đẹp về đêm của thành phố.
Vì là lần đầu đến đây nên cô để anh gọi món.
“Em có thể uống rượu không?”
“Em có thể uống một chút”
Sau khi gọi món xong, anh gọi thêm một chai rượu Whiskey. Một lúc sau, thức ăn và rượu được mang ra, anh cẩn thận rót rượu cho cô, cô nâng ly lên uống một ngụm nhỏ.
“Thiếu Văn, cuối tuần này ba mẹ em sẽ đến đây, họ nói muốn gặp anh”
Nghe vậy động tác của anh bỗng khựng lại, nhưng sau đó liền khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Được, đúng lúc cuối tuần này anh có thời gian rảnh, anh sẽ đến gặp ba mẹ em”
“Thiếu Văn, cảm ơn anh đã đồng ý đến gặp ba mẹ em”
“Anh đi gặp ba mẹ vợ tương lai của mình thì sao em phải cảm ơn”
“Ai là vợ tương lai của anh chứ?”
“Vị trí này ngay từ đầu đã được định sẵn là em rồi, nếu không phải là em thì cũng chẳng phải là ai khác”
Cô bất ngờ trước câu trả lời của anh, trong lòng cảm thấy ấm áp và hạnh phúc.
Sau khi ăn tối xong, anh bắt đầu dạy cô khiêu vũ. Để việc tập khiêu vũ của cô được dễ dàng hơn, anh và cô đều cởi giày ra, phía dưới còn trải một miếng thảm. Anh cầm một tay của cô đặt lên eo của mình, tay còn lại đặt lên vai anh.
“Em làm theo anh, chầm chậm thôi”
Anh thả nhẹ từng bước chân để cô có thể theo kịp. Cô học được rất nhanh, chỉ một lát sau cô đã nắm được những động tác cơ bản. Động tác của anh bắt đầu nhanh dần, lúc đầu cô còn theo kịp những động tác của anh, nhưng sau một lúc cô đã bắt đầu sai nhịp. Cô bất cẩn ngã lên người anh, kết quả cả hai cùng ngã ra sàn trong tư thế đè lên nhau. Khoảng cách của hai người gần nhau đến mức môi của cả hai dường như sắp chạm vào nhau.
Trong khoảng cách gần nhau đến như thế, cô có thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt anh, lông mi anh cong vút cùng đôi lông mày rậm, tim cô càng đập nhanh hơn. Cả hai người cứ nhìn nhau như thế, không ai có ý định đứng lên. Anh bỗng lật ngược tư thế lại, lần này đổi lại là cô nằm dưới sàn, anh đè lên người cô. Anh nhắm mắt lại, sau đó hôn lên môi cô.
Thời gian như dừng lại ở khoảnh khắc này, dường như cả thế giới chỉ còn lại mỗi anh và cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương