Kiều Tàng
Chương 32
Thôi Hành Chu liếc nàng một cái, sau đó hắn nhẹ nhàng đỡ nàng dậy.Bất luận Lý ma ma có dùng nước lạnh rửa mấy lần đi chăng nữa, thì bà cũng phải bôi lên một lớp mỡ trước.Cũng chẳng biết từ đâu mà tên sai vặt Mặc Như tìm quan sai đến rất nhanh, vừa mới tiến vào, hắn cũng chẳng nhiều lời, mà chỉ bịt miệng rồi trói chặt ba tên trộm, sau đó lôi ra ngoài cửa.Xe ngựa đã dừng ở ngoài cửa, đám quan sai liền ném ba người vào trong như đang ném bao đựng khoai tây, sau khi ném xong, họ liền biến mất không còn một bóng người, thậm chí cả quá trình ghi lời khai cũng bị bỏ qua.Miên Đường cũng chẳng quan tâm đ ến chuyện này, nàng chỉ vội thổi vào vết thương của quan nhân ở bên cạnh mình với hy vọng làm dịu được cơn đau từ vết bỏng của hắn.Vừa rồi khi có ánh đèn sáng lên, nàng đã nhận ra người mò vào khuê phòng của nàng chính là tên ph óng đãng đó vào mấy ngày trước đã chặn nàng tại con hẻm nhỏ.Hôm nay, ở trong nhà có hái hoa tặc đến trêu chọc, tất cả chuyện này đều do nàng mới phát sinh như vậy!Trong lòng Miên Đường rất áy náy.Đợi đến khi trong sân yên ắng, hai người mới trở về phòng, vừa về đến phòng nàng liền ngồi xuống bên cạnh Thôi Hành Chu, nhìn biểu cảm hờ hững của hắn với cánh tay còn sưng tấy kia, nàng vừa khóc vừa nói: “Phu quân, đều tại ta không tốt, cho nên chàng......!chàng mắng ta đi!”Thôi Hành Chu chẳng để ý đến vết thương trên cánh tay, dù sao hắn cũng đã từng đi tòng quân từ khi còn nhỏ và đã trải qua cảnh tàn sát khốc liệt trong quân doanh rồi.Nhưng khi nghĩ lại, nếu hắn trèo tường quá sớm thay cho tên ph óng đãng đó vào phòng trước, thì rất có thể lúc này, khuôn mặt của hắn cũng sẽ bị bỏng đến đầy máu......!Hắn nhịn không được liền nhíu mày, sau đó thản nhiên nói: “Nàng đâu phải trộm người đâu, sao ta phải mắng nàng chứ? Ta vốn còn sợ nàng bị thiệt thòi, nhưng thật không ngờ là nàng đã sớm có chuẩn bị......”Miên Đường cũng cảm thấy sợ hãi, rồi nói tiếp: “May mà ta ngủ muộn đấy, lại nghe Lý ma ma nói rằng tướng công thích uống trà nóng, sợ đến tối chàng trở về sẽ phiền bà đi đưa nước, nên ta liền bảo bà chuẩn bị một cái bếp than nhỏ với nước ấm.Nếu không thì kẻ xấu thật sự sẽ nhân cơ hội......!ta chỉ có thể tự tử để chứng minh sự trong sạch của mình......!Đến lúc đó chỉ còn lại một mình tướng công, chàng......”Vừa nhắc đến nỗi buồn, nước mắt nàng không kìm được mà rơi xuống.Thôi Hành Châu khẽ thở dài, hắn ngửa mặt lên nhìn mạng nhện mới giăng trên trần nhà một lúc, cuối cùng cũng cúi đầu xuống, rồi ôn tồn nói: “Nàng nói bậy cái gì vậy?”Nghĩ lại, Miên Đường cảm thấy thật hối hận, lại khó tránh khỏi oán giận tên trộm đột nhập vào cửa đó: “Ta thấy những người hàng xóm trong trấn Linh Tuyền đều là những người chất phác, đáng lẽ họ nên được yên vui, chứ sao có thể có kẻ xấu ngoan cố đến như vậy? Nửa đêm lại xông thẳng vào nhà người khác......!Mọi người đều nói, ở đây, Hoài Dương vương là một người tài đức vẹn toàn, xem ra bây giờ, đó cũng chỉ cố làm ra vẻ thôi, thế nên mới để mặc cho họ hàng thân thuộc của quan lại ở địa phương này gây họa đấy!”Chưa kịp dứt lời thì nàng đã nhìn thấy đôi mắt tuấn tú của quan nhân đang nhìn mình chằm chằm tựa hồ có vẻ không vui lắm, hắn khàn giọng kéo dài: “Trước cửa nhà nàng bị bẩn thì sẽ liên quan đến Hoài Dương vương sao?”Miên Đường biết bản thân đã lỡ lời, không cẩn thận ở trước mặt tướng công thốt ra những lời thô bỉ, liền vội chỉnh đốn lại vẻ mặt của mình, sau đó nàng thì thầm: “Phu quân cũng đừng trách ta lỡ lời nha, đám quan lại ở đây thật sự khiến ta tức muốn chết quá đi mà! Rõ ràng là chàng đã trình giấy lên, nhưng chẳng thấy hồi âm nào, điều đó đã đủ cho thấy được, tên thuộc hạ đó của vương gia lơ là nhiệm vụ, đã vậy còn bao che lẫn nhau nữa.Bây giờ, tên giặc này lại tới cửa, đây rõ ràng là hắn ta có ý định trả thù......!Nhưng nếu đồ khốn nạn đó lại được thả ra ngoài......”Nghe Miên Đường nói vậy, Thôi Hành Chu mới nhớ đến chuyện nàng từng viết giấy muốn cáo trạng tên ph óng đãng, mà chẳng qua lúc ấy bản thân hắn cũng không để ở trong lòng, nên lúc ra cửa liền tiện tay vứt tờ giấy đó xuống sông đào bảo vệ thành, sau đó lúc nàng hỏi, hắn cũng chỉ nói cho có lệ là đã trình lên quan phủ rồi......Xét trên một góc độ nào đó mà nói, quả thật hắn đã lơ là nhiệm vụ, đã vậy còn dung túng cho tên ph óng đãng đó nữa......!Nhưng muốn hắn trực tiếp thừa nhận sai lầm và xin lỗi thê thiếp của tên phản tặc, thì thật sự là đang làm trò cười cho thiên hạ......Vì thế, chỉ trong chốc lát, Thôi Cửu liền rơi vào trầm mặc, khuôn tuấn tú của hắn toát ra sự lạnh lẽo.Mặc dù bình thường, hắn rất dịu dàng, nhưng lại tựa như mây bay trên đỉnh núi cao, cho dù ở trước mặt, nhưng lại với chẳng tới, mà chỉ có thể ngước lên thôi.Ngày thường, Hoài Dương vương cùng các vị công hầu dùng yến tiệc, nên sẽ khó tránh khỏi việc có các quan kỹ lẫn lộn với vũ cơ ở trên tiệc rượu, các nữ tử đó thường vui đùa với những người khác, nhưng chưa một ai dám đến gần hắn.Vì những nữ tử mua vui đó rất biết nhìn người mà chẳng vì lý do nào khác.Trong nét cười lịch sự của Hoài Dương vương chẳng có nửa điểm ấm áp nào, hắn cũng chẳng có chút gì mê loạn với ca hát và nhảy múa.Dù nam nhân tuấn tú như vậy có cao quý đi chăng nữa, nhưng khi nhìn kỹ sẽ thấy được ánh mắt tàn nhẫn của hắn, đồng thời cũng khiến cho người ta sinh lòng tự ti mà chẳng dám tiến bừa lên phía trước.Mà bây giờ, nụ cười ôn hòa lừa gạt thế nhân của Hoài Dương Vương đã biến mất, bóng dáng cao lớn của hắn ngồi tại đó, thậm chí nàng còn cảm nhận được sự áp bức từ đôi mắt đẹp lạnh lùng đang nhìn mình chằm chằm.Hắn rất hiếm khi tức giận, nhưng lúc này hắn lại chẳng giấu giếm mà để mặc cho khí uất ở trong lòng phát ti3t ra.Nếu đổi lại là nữ tử bên cạnh, thì e là lúc ấy các nàng sợ tới mức chẳng dám thở mạnh, mà chỉ có thể ở một bên lúng túng và chẳng biết nên làm gì để sưởi ấm chỗ này.Nhưng Miên Đường lại cảm thấy quan nhân chắc chắn là đang tức giận về chuyện tham ô của quan lại trong địa phương và lo lắng cho tình trạng sau này.Nghĩ đến đây, nàng quả thực rất đau lòng cho tướng công Thôi Cửu của mình, nàng cẩn thận tránh đi cánh tay đang bị thương của hắn, cuối cùng lại ôm lấy vòng eo tướng công, nàng vỗ lưng hắn nhẹ nhàng trấn an với đôi bàn tay ngọc ngà của mình, rồi vùi mặt vào bờ vai của hắn nhẹ nhàng nói: “Tướng công đừng lo, hôm nay chung quy vẫn là hắn ta tự tiện xông vào sân của nhà khác, cho dù tên cảnh vệ đó có chút muốn bao che cho hắn ta, nhưng cũng đành phải đánh hắn một trận.Có phải do chúng ta lôi hắn vào trong sân đâu, có đúng không?”Thôi Hành Chu căn bản không nghĩ tới Liễu Miên Đường thế mà lại chủ động đến ôm an ủi mình, nên trong chốc lát, hắn đã ngẩn cả người.Vì đứng gần nhau nên hắn có thể ngửi được mùi hương trên tóc nàng và đôi tay ngọc ngà của nàng đang ôm lấy hắn cũng thực mềm mại......Hoài Dương vương hít vào một hơi thật sâu, hắn cảm thấy cho dù có là phu thê thực sự đi chăng nữa, thì nữ tử cũng không nên chủ động thân mật như vậy......!không lẽ khi còn ở trong hang ổ của đám thổ phỉ, vì muốn được sống yên phận, nên Liễu Miên Đường cũng ôm ấp như vậy để chiếm được sự vui lòng của Lục Văn sao?.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương