“Nghiệt chủng trong bụng cô là của ai tôi không quan tâm, cô đã có can đảm tới đây thì phải có can đảm gánh lấy hậu quả, cô muốn ở đây công khai việc cô mang thai con của tôi, sau đó để cho toàn bộ Phó gia tiếp nhận cô, đừng có nằm mơ!" Phó Thiếu Khâm nói xong liền xoay người rời đi.
Trầm Tương sợ tới mức ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt rơi không ngừng.
Cho đến khi có người gọi điện thoại cho cô, cô mới phục. hồi lại tinh thần.
Điện thoại di động của cô vẫn là kiểu điện thoại cũ trước khi cô ngồi tù, màn hình điện thoại di động đã sớm bị ném nát bấy cho nên mới không thể chụp ảnh.
Nhưng mà, máy ảnh không tìm được, cô lại bị Phó Thiếu Khâm phát hiện cô mang thai.
Ôm tâm tình bất ổn, Trầm Tương nhận điện thoại: "Alo?”
“Cô đang lười biếng ở đâu đấy, tất cả mọi người là cùng nhau đến làm nhân viên phục vụ, cô lại trốn đi đâu đấy hả, lập tức tới đây cho tôi, khách đã đến cả rồi.”
“Tôi lập tức tới ngay.' Trầm Tương nhanh chóng lau nước mắt trở lại hiện trường yến hội.
Người đến tham gia tiệc rượu ngày hôm nay chủ yếu là các cô gái tài sắc vẹn của của Vân Thành và kinh đô, nói trắng ra, buổi tiệc này chủ yếu là tìm vợ cho Phó Thiếu Khâm.
Những người phụ nữ này đều cố ý tranh nhau khoe sắc, làm cho người ta không khỏi hoa cả mắt, mà hôm nay chủ nhân Phó Thiếu Khâm lại bưng một ly rượu đỏ, đứng ở lan can Iầu ba, một mình quan sát tình hình bên dưới.
Phó Thiếu Khâm không có hứng thú với những cô gái xinh đẹp này.
Hản vốn không đồng ý thương liên hôn nghiệp, hẳn đến đây chỉ là bởi vì ông cụ Phó khẩn cầu hắn, hắn chỉ muốn cho ông cụ Phó một chút mặt mũi mà thôi.
Trong hội trường mọi người cười cười nói nói với nhau, nhưng trong lòng lại âm thầm ghen ghét ganh đua nhau.
Nghe nói Tứ thiếu ban ngày ban mặt khinh bạc một nữ phục vụ?
“Trực tiếp ôm lấy hôn môi. "
"Nữ phục vụ này, cũng quá may mắn rồi.”
“Cái gì! Là nữ phục muốn lấy lòng Tứ thiếu đó.”
“Sau đó thì sao? Tứ thiếu ôm lấy hôn?”
“Với sự hiểu biết của tôi đối với Phó Tứ thiếu, anh ấy có thể làm ra chuyện như vậy, anh ấy hôn cô phục vụ kia không có ý gì khác, cô ta dâng lên anh ấy không từ chối, chỉ thế thôi.”
“Là nữ phục vụ kia có ý muốn bay lên cây làm phượng hoàng?”
"Cô ta để Phó tứ thiếu trước mặt mọi người hôn mình, bảo các cô gái hôm nay đến đây như chúng ta làm sao nuốt được cục tức này?”
“Coi chúng thành dạng gì?”
“Đầu tại nữ phục vụ kia!”
"Là nhân viên phục vụ nào, cô ta còn ở đó không?”
"Có, tôi tận mắt nhìn thấy, chính là cô gái đang ở bên kia kia, dáng dấp đặc biệt nổi bật, cho rằng mình lớn lên xinh đẹp. liền giở trò với Phó Tứ thiếu?”
“Đi xem đi." Đã có vài người đi vê phía Trầm Tương.
Những người phụ nữ này, không nhìn thấy Phó Thiếu Khâm xuống, liền trút hết oán hận lên người Trầm Tương.
Phía sau có người vỗ Trầm Tương một cái, Trầm Tương vừa quay đầu lại, liền đụng phải ly rượu chân cao đối phương đang cầm.
“Bốp!" Chiếc ly đế cao vỡ nát trên mặt đất.
“Cô làm gì vậy! Tôi chỉ muốn hỏi cô một ly rượu vang đỏ, cô khẩn trương như vậy làm gì? Rượu vang đổ lên giày tô còn không lau sạch sẽ!" Người phụ nữ kiêu ngạo quát.
“Xin...xin lỗi." Trầm Tương ngồi xổm xuống, đưa tay muốn lau giày cho cô ta.
Nhưng không ngờ người phụ nữ nhấc chân giẫm lên tay Trầm Tương.
Kiều Thê Của Phó Tổng - SS Hà Thần
Chương 37: Hậu quả
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương