Đứng sau lưng Trầm Tương, không phải Phó Thiếu Khâm thì là ai?
Người đàn ông cười nhạt nhìn Trầm Tương, âm thanh ấm áp khiến người ta có phần khó tin: "Mẹ bệnh cần nghỉ ngơi, có chuyện gì thì đến tìm tôi, không cần phiền đến bà ấy biết chưa?”
Trầm Tương trợn mắt há hốc mồm: "......”
Sau đó người đàn choàng vai lôi lôi kéo kéo ôm cô ra ngoài.
“Con à, phải bàn với Trầm Tương về hôn sự của hai đứa đi nhé, nhất định không thể bạc đãi Trầm Tương." Hạ Thục Mẫn ở phía sau nhắc nhở.
“Yên tâm đi mẹ. "Người đàn ông vừa trả lời, vừa đóng cửa phòng bệnh lại.
Trầm Tương bị Phó Thiếu Khâm kéo đi rất xa.
Đi tới cuối hành lang, khuôn mặt ôn nhuận vừa rồi của hắn đã được thay thế bằng một khuôn mặt lạnh lùng dữ tợn.
Hắn dùng sức bóp cổ Trầm Tương đặt ở trên vách tường, anh mắt toát lên tràn đầy sự thù hận: “Nữ tù nhân, cô hết lần này đến lần khác thách thức lòng kiên nhẫn của tôi, hiện tại còn dám chạy đến trước mặt mẹ tôi, gan của cô cũng không nhỏ nhỉ?”
Trầm Tương bị hắn bóp cổ, hô hấp không thông dẫn đến sắc mặt đỏ bừng, cố hết sức nói: "Tôi...... không...... biết dì Hạ là...... mẹ của anh.”
Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao Phó Thiếu Khâm ghét bỏ cô như vậy nhưng lại muốn đăng ký kết hôn với cô. Lúc ở trong tù dì Hạ từng nói với cô, tương lai ra tù để cô làm con dâu của mình.
Khi đó Trầm Tương cho rằng dì Hạ nói đùa.
Thì ra lời dì Hạ nói là thật.
Hắn càng dùng sức siết chặt sức cô hơn: "Cô cảm thấy tôi sẽ tin cô sao? Cô tính lạt mềm buộc chặt gia tăng lợi thế, căn bản là cô muốn ngồi lên vị trí Phó phu nhân đúng không?"
Cô không muốn biện bạch gì nữa, dứt khoát nhắm mắt lại.
Cứ để cho hắn tự bóp chết mình đi, như vậy cô có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với cục cưng trong bụng, cũng có thể đoàn tụ với mẹ.
Thật tuyệt.
Nước mắt cô theo khóe mắt chảy xuống.
Hắn buông tay khôi phục lại vẻ bình tĩnh nói: "Mẹ tôi còn sống được hai tháng nữa, tôi phải hoàn thành tâm nguyện của bà ấy cùng cô kết hôn, Hai tháng sau chúng ta đường ai nấy đi, đến lúc đó tôi sẽ cho cô một khoảng tiền, cho nên tôi cảnh cáo cô đừng có giở trò.”
Dì Hạ chỉ còn sống được hai tháng thôi sao?
Trong lòng Trầm Tương rất đau xót.
Cô từng ngụm từng ngụm hít thở không khí, một lát sau, mới bình tĩnh hỏi: "Anh muốn làm giao dịch kết hôn giả với tôi?"
“Nếu không cô còn muốn tôi làm vợ tôi thật sao?" Hắn chán ghét nhìn vào vùng cổ của cô.
Trầm Tương lập tức nghĩ đến, ngày đó ở trong phòng tắm, hắn thấy được phía trước cô, lúc ấy khắp người cô đều là vết hôn của người đàn ông đã chết kia.
Hắn đương nhiên là chê cô bẩn.
Trầm Tương cắn cắn môi nói: "Làm giao dịch có thể, nhưng tôi có một yêu cầu."
Nói đi!
Sắp xếp cho tôi một hộ khẩu thành phố lớn, thành phố nào cũng được.
Sau này nếu cô đưa con về đó sinh sống, con của cô cũng sẽ không bị người khác xem thường.
Cô không muốn con mình sau này phải chịu sự phân biệt đối xử.
Cô không muốn mang con mình đi tha hương
Phó Thiếu Khâm không thể tin nhìn cô: "Chỉ thế thôi sao?
Trầm Tương hạ quyết tâm, lại nói: "Hiện tại tôi cần ba vạn tiền tiêu vặt.”
Ba vạn có thể đủ cho cô đi bệnh viện khám thai, có thể duy trì tất cả chi tiêu trong thời gian mang thai của cô, còn có thể về quê tế bái mẹ.
Phó Thiếu Khâm cười lạnh.
Quả nhiên là một nữ nhân tham lam.
Hắn đã nói sẽ cho cô một khoản phí ly hôn, cô còn dám mở miệng đòi ba vạn tiền tiêu vặt.
Hôm nay cho cô ba vạn, có phải ngày mai cô sẽ muốn năm vạn không?
Ngày nào đó không hợp ý cô, cô lại chơi trò mất tích uy hiếp hắn tăng giá?
Thật sự là dục vọng khó lấp đầy, đáng giận đến cực điểm!
Mấy năm nay Phó Thiếu Khâm đã giết bao nhiêu chướng ngại vật? Hắn không ngại giải quyết thêm một Trầm Tương.
Nhưng, mẹ lại không chờ được.
Phó Thiếu Khâm lấy di động ra gọi điện thoại, năm phút sau, trợ lý Nghiêm Khoan xách phong bì đi tới.
Hắn Nhận lấy bọc tiền, sau đó móc ra: "Ba vạn có thể cho cô, nhưng phải chia kỳ, lần thứ nhất năm ngàn, nếu như cô ở trước mặt mẹ tôi biểu hiện tốt thì sẽ tiếp tục phát cho cô."
Năm ngàn?
Cô muốn khám thai, muốn thuê một căn phòng, muốn ra ngoài làm việc, năm ngàn sao đủ?
“Một...... một vạn! Không thể ít hơn.”
“Hai ngàn!" Giọng hắn không chút cảm xúc đáp lại.
“Năm ngàn, ta muốn năm ngàn." Trầm Tương nhanh chóng sửa miệng.
“Một ngàn!”
Cô cố gắng cắn môi mới kiềm cho mình không khóc lên, cô phát hiện chỉ cần cô cò kè mặc cả, người đàn ông này sẽ càng hạ giá.
Một ngàn tệ, ít nhất có thể để cho cô đi khám thai trước. . Chươ𝐧g mới 𝐧hấ𝙩 𝙩ại _ 𝒯𝙧𝑼m𝙩𝙧𝙪yệ𝐧.VN _
“Một ngàn thì một ngàn." Trầm Tương nuốt nước bọt, đưa tay nhận tiền.
Tiền bị Phó Thiếu Khâm ném xuống đất.
Hắn lại tiếp tục dùng giọng điệu cao ngạo của mình nói: "Chỉ cần cô diễn cho tốt. Còn hợp đồng hôn nhân sẽ nhanh chóng gửi cho cô, hết hợp đồng tiền sẽ về tay cô. Còn về phần tiền tiêu vặt, nếu cô biểu hiện tốt thì mới có!"
Trầm Tương chỉ lo nhặt tiền dưới đất, không nghe Phó Thiếu Khâm nói gì.
Một ngàn đồng đối với cô quan trọng đến mức có thể không để ý tôn nghiêm trước. Ít nhất so với nhận bố thí của Lâm gia thì tốt hơn nhiều.
“Anh nói cái gì?" Nhặt tiền xong, Trầm Tương ngẩng đầu hỏi Phó Thiếu Khâm. Thật đê tiện! Phó Thiếu Khâm liếc cô một cái: "Theo tôi vào! Nhớ kỹ cô phải cho thật tốt! Nếu nói sai...” “Tôi sẽ không nói sai." Cũng không phải cô muốn phối hợp với Phó Thiếu Khâm, mà là cô thật sự thương dì Hạ. Ở trong tù cô và dì Hạ giống như mẹ con. Mà nay, dì Hạ sắp đi hết cuộc đời, cho dù Phó Thiếu Khâm không làm giao dịch này với cô, cô cũng sẽ tận tâm giúp đỡ. Hai người cùng đi vào, Trầm Tương nở nụ cười: "Dì Hạ, vừa rồi con và Thiếu Khâm ở bên ngoài bàn bạc chuyện đăng ký kết hôn, dì không trách con không ở với dì chứ?" "Con gái ngốc. Dì mong hai đứa sớm kết hôn thì mới an tâm được." Dì Hạ lôi kéo tay Trầm Tương để Trầm Tương tới gần mình, nói nhỏ: "Con gái, con đối với con trai của dì có hài lòng không?" Trầm Tương ngượng ngùng cười nói: "Rất hài lòng.”
“Bây giờ đi lĩnh giấy kết hôn với Thiếu Khâm được không? Dì muốn nghe con dâu gọi tiếng mẹ sớm một chút.”
Trầm Tương ôn hòa nâng tay Hạ Thục Mẫn: "Con nghe lời dì.”
Buổi chiều hôm đó, Trầm Tương và Phó Thiếu Khâm cùng đến cục dân chính.
Hai người chụp ảnh chung, cùng nhau ấn dấu tay, tuyên thệ, cho đến khi giấy chứng nhận kết hôn làm Trầm Tương vẫn không thể tin đây là sự thật.
Cô, đã kết hôn.
Kiều Thê Của Phó Tổng - SS Hà Thần
Chương 5: Kết hôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương