Kiều Tước Bên Gối

Chương 7: Chương 7:



Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng mặt trời gay gắt xuyên qua những đám mây, giống như kèm theo những làn sóng xanh của hồ nước chiếu vào.

Hắn đứng ngược sáng, ánh mặt trời ấm áp trong veo lưu luyến vấn vương trên người hắn, làn gió nhẹ khẽ lướt qua, nhẹ nhàng lay động mái tóc hắn, ngay lập tức khiến tầm mắt người khác phủ một màn sương mờ mịt.

Nhưng khi nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên đôi môi mỏng kia, lại biết khí chất điềm đạm của hắn chưa bao giờ thay đổi.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ.

Trái tim đang treo lơ lửng của Cẩm Ngu không hiểu tại sao lại đập nhanh hơn nữa.

Có lẽ là đang lo lắng chột dạ.

Bởi vì mấy quyển sách giấy tờ liên quan đến Lâm Hoài trên bàn sách của hắn đều đã bị nàng xé xuống giấu bên hông mình.

Cẩm Ngu âm thầm siết chặt lòng bàn tay dưới ống tay áo, vô thức né tránh ánh mắt như nhìn thấu mọi chuyện của hắn.

Trì Diễn không hề chớp mắt nhìn nàng trong chốc lát, ánh mắt xinh đẹp sâu thẳm, cuối cùng chỉ trêu chọc: “Đứng lên đi, không cần phải hành lễ lớn thế đâu.’’

Cẩm Ngu sững người lại, một lần nữa đối mặt với ánh mắt trong suốt của hắn.

Hắn thế mà lại không truy cứu chuyện nàng bắt nạt Ô Mặc, cũng không lột trần lý do vụng về tại sao nàng lại xuất hiện ở trong thư phòng kia.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ.

Cẩm Ngu vẫn còn đang ngạc nhiên đến ngây người thì đúng lúc này lại nghe thấy giọng điệu nghiền ngẫm mang theo chút biếng nhác của hắn: “Sao vậy, không đứng dậy nổi sao, hay là đợi ta đến ôm?’’

Vừa dứt lời, hắn đã siết chặt lấy cánh tay nàng, Cẩm Ngu vẫn chưa lấy lại tinh thần, vô thức mượn lực của hắn đứng dậy.

Ánh mắt hắn rơi vào trên người tiểu cô nương trước mặt, khẽ lưu luyến trong chốc lát.

Nàng đã sớm thay đổi bộ trang phục màu đỏ sẫm đại diện cho Hoàng tộc Đông Lăng kia, lúc này đang mặc một chiếc váy tiên nữ màu hồng nhạt, càng làm nổi bật làn da mềm mại trắng như tuyết của nàng, những nếp gấp màu đỏ nhạt thịnh hành điểm xuyết bên mép váy, làm nhạt đi một chút cao quý bướng bỉnh, tăng thêm hương vị ấm áp, thuần khiết và xinh đẹp.

Nàng lả lướt yểu điệu, dáng vóc chỉ cao bằng vai hắn.

Người đàn ông trước mắt cao hơn nàng rất nhiều, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, dường như cũng không có ý định so đo với nàng.

Hơi ổn định lại tinh thần, Cẩm Ngu vờ như không có chuyện gì xảy ra, khẽ vỗ vỗ vào những nếp gấp đỏ tươi của chiếc váy.

Thấy hắn đưa cuốn “Vũ kinh tổng yếu” đến, nàng cũng thoải mái cầm lấy.

“Hạ nhân nói sáng nay ngươi mất ngủ, gặp ác mộng sao?’’

Trì Diễn lướt qua người nàng, chậm rãi đi đến bên cạnh bàn sách.

Giọng điệu hắn vô cùng bình tĩnh, nghe giống như chỉ thuận miệng hỏi thăm, nhưng giọng nói mập mờ mơ màng trời sinh ấy lại khiến cho Cẩm Ngu hốt hoảng có ảo giác được quan tâm.

Nàng theo thói quen muốn đáp lại, nhưng rồi lại từ từ hiểu ra vừa nãy hắn chỉ đang khiêu khích mà thôi.

Cẩm Ngu cứng miệng: “Mặc kệ ta, dù sao cũng không mơ thấy ngươi…’’

Không hiểu tại sao giọng điệu lại mang theo chút hương vị mềm mại.

Vừa dứt lời, gò má Cẩm Ngu bỗng chốc đỏ bừng, những lời này nghe như có ý gì đó với hắn…

Cẩm Ngu không thể ở đây lâu thêm nữa, khẽ cắn môi: “Ta về đây.’’

Vẫn còn chưa kịp ngồi xuống bàn, Trì Diễn nghe vậy không khỏi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy tiểu cô nương mặc chiếc váy đỏ tung bay theo gió, nhanh chóng bước ra khỏi cửa.

Mặc dù cà nhắc từng bước từng bước nhưng lại chạy trốn khá nhanh.

Trì Diễn thu hồi tầm mắt, ngồi xuống trên chiếc ghế đàn hương màu đỏ, những cuốn sách đặt trên bàn hơi lộn xộn, rõ ràng có dấu vết bị di chuyển.

Hắn khẽ liếc nhìn một cái, nhưng trong mắt không một gợn sóng.

Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt Trì Diễn dần dần trở nên sâu thẳm tĩnh lặng.

Lúc nãy khi nàng nói không mơ thấy hắn, hắn bỗng nhiên nghĩ đến giấc mơ đêm đó trong vương trướng ở chân núi Cửu Di.

Một giấc mơ hoang đường, nhưng hắn chỉ cho rằng đó là vì mình đang ở độ tuổi huyết khí phương cương, hết sức bình thường.

Chỉ là không thể nào ngờ được, tâm tình phức tạp rắc rối như thế này lại là đối với một tiểu cô nương.

Kể từ đó, hắn thường xuyên mơ thấy một giấc mơ giống nhau.

Người thiếu nữ trong mộng vẫn thế.

Không rõ dung mạo, nhưng sự quấn quýt và hơi ấm lại vô cùng chân thật, trực tiếp chạm đến tình cảm sâu kín nhất trong lòng hắn.

Tựa như cho dù ánh sáng vô tận luân chuyển như thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ không bao giờ phai mờ.

Lúc này Ô Mặc nhảy về phía hắn.

Trì Diễn vừa cúi đầu xuống thì đã nhìn thấy nó nằm sấp bên cạnh chân mình, dáng vẻ giống như đang tố cáo mình bị bắt nạt vô cùng thê thảm.

Nghĩ đến lúc nãy khi vừa mới đẩy cửa bước vào đã nghe thấy câu đe dọa “Cuộc sống của mày sẽ kết thúc…’’ kia, hắn khẽ cười cười, duỗi tay lấy một cuộn giấy dầu đựng trong lọ tranh sứ thanh hoa kia.

“A, biểu cô nương…’’

“Vết thương của biểu cô nương đã khá hơn chưa?’’

Trong sân viện truyền đến tiếng nói chuyện thấp thoáng, nhưng lại không có động tĩnh gì nữa, ngay sau đó, Nguyên Thanh Nguyên Hựu sóng vai nhau bước vào thư phòng.

“Chân đang bị thương mà sao còn đi nhanh như thế…’’ Nguyên Thanh vừa lẩm bẩm vừa đi đến gần, bưng một bình trà ngon đã được pha sẵn đặt lên bàn, rót cho hắn một ly.

Sau đó cười nói: “Đây là loại trà Mao Tiêm Tín Dương nổi tiếng nhất địa phương, nghe nói hương thơm tinh khiết ngọt dịu, dư vị kéo dài, mời tướng quân dùng thử.’’

Màu trà trong như ngọc, chồi non chìm nổi, Trì Diễn cầm lấy chén sứ, thong thả uống một hớp.

Nguyên Hựu đóng cửa lại rồi đi đến, con người hắn vẫn luôn nghĩ sao nói vậy: “Khuôn mặt biểu cô nương đỏ bừng, có phải mấy ngày trước bị nhiễm phong hàn chưa khỏi không?’’

Nguyên Thanh gãi gãi lỗ tai: “Không giống lắm…’’

Đúng là mặt đỏ bừng, nhưng nhìn qua có vẻ tràn đầy năng lượng mà.

Một lát sau, Trì Diễn đặt tách trà xuống, chậm rãi nói: “Mấy ngày gần đây nàng thế nào?’’

Nguyên Thanh nhanh chóng phản ứng lại, đáp: “Dùng thuốc đúng giờ, cũng không biết biểu cô nương ở đây có quen không nữa.’’

Từ trước đến nay ở những nơi riêng tư, bọn họ vẫn luôn tuỳ tiện, Nguyên Hựu vỗ đùi: “Đừng nhắc nữa, nghe nói hai ngày nay Phương nhị cô nương kia chạy khắp cả kinh thành chỉ vì muốn thu thập những thứ mà biểu cô nương muốn, chỉ thiếu xin công văn ra khỏi thành mà thôi.’’

Trì Diễn khẽ nhếch môi, còn nhỏ tuổi nhưng rất biết dày vò người khác.

Hắn nhất thời không trả lời, chỉ chăm chú nhìn vào tờ giấy dầu trải trên mặt bàn kia, trên giấy là tuyến đường địa hình của thành Lâm Hoài.

Lâm Hoài là thành trì cuối cùng chưa bị công phá của Đông Lăng, mục đích của chuyến đi lần này của Xích Vân Kỵ dĩ nhiên là phải công thành.

Lâm Hoài cũng giống như Tầm Dương, đều là yếu địa của Đông Lăng, hơn nữa hai thành gần như tương đương nhau, vật tư quân sự đều rất mạnh.

Đây cũng là một trong những lý do Trì Diễn chọn đóng quân ở Tầm Dương để chuẩn bị cho việc công thành.

Đầu ngón tay hắn lướt qua tờ giấy, trầm tư một lát rồi nói: “Trong thành Lâm Hoài còn bao nhiêu quân?’’

Nguyên Thanh đáp: “Những tướng sĩ còn sống sót của Đông Lăng hiện nay đã rút lui về Lâm Đạm, cộng với những người phòng thủ cố hữu trong thành, ít nhất phải có hơn mười nghìn tinh binh.’’

Nguyên Hựu tự tin chế nhạo: “Chỉ hơn mười nghìn thôi sao, mặc dù lần này số lượng huynh đệ xuất quân của chúng ta chưa đến 3000 nhưng từ trước đến nay chúng ta chưa bao giờ dùng số lượng để chiến thắng cả.’’

“Lần này ngươi đừng lỗ mãng nữa.’’ Nguyên Thanh nghiêm túc nói: “Khó khăn lớn nhất trong việc công thành của chúng ta e là cũng chỉ có thành Lâm Hoài này mà thôi.’’

Giống như trong hình vẽ, thành Lâm Hoài nằm trên vùng đất cao nối liền với đồng bằng, tầm nhìn mở rộng, nguồn nước dồi dào, lương thực trong thành có thể duy trì trong gần hai năm.

Vốn là một nơi dễ phòng thủ, khó tấn công, phía Đông tiếp giáp với biển, phía Tây sông ngòi dày đặc và những hẻm núi sâu trên lưng, không thể triển khai một cuộc tấn công bất ngờ được.

Nguyên Thanh tổng kết: “Trừ phi dẫn quân vượt núi băng đèo, nếu không chỉ có thể giao chiến chính diện mà thôi.’’

Nguyên Hựu từ trước đến nay vẫn luôn bộp chộp: “Vậy thì đại phá cổng thành đi, vừa đơn giản vừa sảng khoái.’’

Đối với Xích Vân Kỵ mà nói, lấy ít địch nhiều quả thực không khó, nhưng địa thế của Lâm Hoài vẫn chiếm ưu thế hơn.

Nguyên Thanh suy nghĩ một lát rồi nói: “Tướng quân, hôm nay tuần tra cục binh khí, có thể chế tạo ra pháo trong vòng ba ngày nữa, nếu muốn trực tiếp công thành, cũng chưa chắc không thể.’’

Nhưng ánh mắt Trì Diễn lại thâm trầm, vẻ mặt nghiêm túc: “Trong thành vẫn còn bách tính.’’

Đây là điều do dự duy nhất của hắn.

Tấn công thành trực diện chắc chắn sẽ khiến bách tính vô tội trong thành bị thương, tổn thất nặng nề, đây là hạ sách, hắn dẫn binh luôn tập kích đánh úp, tấn công trực diện vào kẻ thù, nếu không bất đắc dĩ sẽ không làm như thế.

Nguyên Thanh Nguyên Hựu hiểu ý, nhất thời cũng rơi vào im lặng.

Đầu ngón tay thon dài gõ gõ vào mặt bàn, từng cái từng cái, vừa thong thả vừa có tiết tấu.

Một lúc lâu sau đột nhiên dừng lại.

Trì Diễn ngước mắt lên, giọng điệu bình tĩnh: “Truyền tin đến phủ Dự Thân vương, nói với Trạm Vũ, hãy đi đường thuỷ đến đây trong vòng năm ngày.’’

Nguyên Thanh đáp lời, lại hỏi: “Chỉ một mình thế tử thôi sao, không cần phải xuất binh?’’

“Không.’’ Tùy tiện đặt tờ giấy dầu ở bên cạnh, Trì Diễn nhẹ nhàng nói: “Chỉ một mình hắn.’’

……

Cuối đông đầu xuân, thời tiết đang có xu hướng ấm dần lên trong những ngày giao mùa, ánh mặt trời gay gắt nhưng trong phòng vẫn tràn ngập lạnh lẽo.

Một chậu than bằng đồng vàng đặt bên cạnh giường, trong chậu đốt loại than vàng hình dã thú, mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng của cành thông khiến căn phòng càng thêm ấm áp.

Cẩm Ngu ngồi gác chân trên giường, trong tay cầm tờ giấy đã xé trước đó trong thư phòng, sau khi đọc xong một trang lại cúi người xuống, tuỳ tiện ném vào trong chậu than.

Mặt giấy chạm vào than vàng, lộ ra một ít đỏ tươi, sau đó nhanh chóng biến thành tro.

Sau khi tận mắt nhìn thấy những tờ giấy kia cháy hết, Cẩm Ngu bình tĩnh ngồi đó một lúc lâu rồi thở dài một hơi nhưng cũng không thấy thoải mái được bao nhiêu.

Thoạt nhìn những nội dung trên tờ giấy đều là mật sự liên quan đến Lâm Hoài, nhưng dường như lại không liên quan đến việc công thành của Xích Vân Kỵ.

Cẩm Ngu hơi bực hội ôm chặt dây cột lụa màu đen trên đầu, sau đó ngả người ra phía sau, mềm nhũn nằm liệt trên tấm gấm mềm mại.

Còn bị tên Trì Diễn kia bắt quả tang tại chỗ, thật khiến người ta đau đầu…

Sáng nay gặp ác mộng, tỉnh lại cũng không thấy thoải mái.

Cẩm Ngu khẽ híp mắt lại, dùng mu bàn tay chặn tia nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu rọi lên hai mắt, vô thức ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.

Trong căn phòng yên bình tĩnh lặng, tờ giấy vừa mới bị đốt cháy, trong chậu than bằng đồng vẫn còn một làn khói mỏng nhẹ nhàng lượn lờ.

Một lúc lâu sau, trong giấc ngủ mơ màng, nàng nghe thấy Hồng Tú nhẹ nhàng gõ cửa bên ngoài.

“Biểu cô nương…”

Đôi lông mày tinh xảo khẽ nhíu lại, Cẩm Ngu miễn cưỡng uể oải đáp lại: “Có chuyện gì?”

“Nhị cô nương cầu kiến.”

Bị đánh thức từ trong giấc ngủ ngon lành vốn dĩ đã khiến tâm trạng người ta u ám phiền muộn, vừa nghe thấy là Phương Tịch Dung, Cẩm Ngu càng không vui.

Nàng chậm rì ngồi dậy, ý thức mơ màng không rõ, nhưng vẫn chú ý đến mùi giấy bị đốt cháy trong phòng vẫn chưa tan hết.

Than vàng hình thú là loại than sưởi ấm không khói tốt nhất.

Để tránh bị nhìn ra manh mối, sau một lát trầm tư suy nghĩ, Cẩm Ngu đứng dậy bước xuống giường, tập tễnh đi về phía cửa phòng.

Vừa mở cửa đã thấy Phương Tịch Dung tao nhã đứng trước mắt mình, trang điểm tươi tắn xinh đẹp, nở một nụ cười đáng yêu: “Biểu cô nương, cẩn thận chân.”

Biết chân của nàng không ổn rồi còn đến quấy rầy!

Cẩm Ngu nhàm chán, lặng lẽ liếc mắt nhìn nàng ta một cái, sau đó nghiêng người sang một bên, Hồng Tú đỡ nàng rồi đi ra ngoài.

Phương Tịch Dung khẽ cắn môi.

Tốt xấu gì nàng ta cũng là tiểu thư khuê các ở phủ Thái Thú, chưa từng có người nào dám bày ra sắc mặt như thế với nàng ta.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, nàng ta vẫn phải đi theo.

Người của Phương phủ chẳng ra gì, nhưng phong thuỷ thực sự rất tốt, đặc biệt là Đinh Lan Uyển.

Tường trắng ngói lớn, lan can hành lang chạm khắc tinh xảo nối liền với nhau, mỗi một căn phòng đều có thể đón nhận ánh mặt trời.

Vừa ra khỏi cửa phòng đã nhìn thấy một sân vườn đầy mai.

Hương thơm phảng phất thoang thoảng, đình nghỉ mát, cầu nhỏ tinh xảo, đẹp đẽ, ánh mặt trời thiêu đốt chiếu rọi xuống mặt hồ khiến mặt nước càng thêm sóng sánh, tạo thành một bức tranh vẽ xinh đẹp không thể diễn tả thành lời.

Bên dưới hành lang chạm khắc hoa văn cách đó không xa đặt một chiếc giường mỹ nhân hoa lê, vừa không phơi nắng vừa có thể ngắm cảnh, nằm nghỉ ngơi cũng vô cùng thoải mái dễ chịu.

Cẩm Ngu không coi ai ra gì, duỗi vòng eo lười biếng, nằm xuống.

Phương Tịch Dung đi theo nàng, ngồi xuống chiếc ghế hoa lê bên cạnh.

Âm thầm cân nhắc trong lòng, nàng ta mở miệng nói trước: “Biểu cô nương, quần áo gấm rực rỡ, trang sức trâm cài làm bằng vàng bạc ngày mai sẽ sai người đưa đến, còn giường tử đàn lá non chưa đầy ba ngày nữa cũng sẽ đến, nhưng… Hồ Tịnh Nguyệt kia quá xa, cá không thể sống được, nấu xong sẽ không được tươi ngon.’’

Cẩm Ngu âm thầm chửi mắng.

Rõ ràng nàng đang cố ý làm khó dễ nhưng bọn họ vẫn còn vui vẻ làm, để lấy lòng Trì Diễn, Phương phủ thực sự hao tốn tâm tư nhỉ.

Cẩm Ngu nhạt nhẽo ừ một tiếng.

Mặc dù nàng không biểu lộ sự vui mừng nhưng cũng không cố chấp nữa, điều này khiến Phương Tịch Dung khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Phương Tịch Dung xoay chuyển tầm mắt, mỉm cười nói: “Biểu cô nương, mấy ngày nữa đại ca của Tịch Dung sẽ trở về phủ, đến lúc đó phụ thân muốn mở tiệc chiêu đãi biểu cô nương và Trì tướng quân ở Nhất Phẩm Cư, cho nên rất hân hạnh được diện kiến ngài.’’

Cẩm Ngu chỉ muốn đuổi nàng ta đi nhanh một chút.

Nàng nhắm mắt lại nằm đó, nhíu mày, vừa mới tỉnh ngủ tâm tình vẫn luôn không tốt lắm.

“Nói với ta làm gì, đi tìm Trì… Tìm ca ca của ta đi.’’

“Tìm ca ca của ngươi làm gì?’’

Nàng vừa dứt lời đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc theo gió lọt vào tai, biếng nhác trầm thấp nhưng tràn ngập ý cười.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...