Kinh Tủng Chi Thư
Chương 106
Jane
Thị trấn nhỏ này khiến tôi vui mừng quá đỗi, bởi vì không ngờ một nơi nhỏ bé thế này lại cung cấp cho tôi khá nhiều câu chuyện kinh dị, điều càng khiến tôi vui mừng chính là, những câu chuyện này có lẽ đều đã từng xảy ra ngay trong thị trấn.
Phong kín, lạc hậu, ngu muội, mê tín… Thị trấn nhỏ bé này là một mảnh đất màu mỡ đầy mùn, nơi kinh dị và tội lỗi đan xen bén rễ.
Tôi rất hài lòng với nơi này, vì vậy tôi quyết định sẽ ở lại đây. Và để cảm ơn thị trấn nhỏ bé này, tôi đã bỏ vốn xây dựng những kiến trúc quan trọng như trường học, bệnh viện, thư viện… Tôi mong muốn nơi này sẽ tiếp tục phát triển, tiếp tục cung cấp cho tôi thật nhiều câu chuyện kinh dị hơn nữa.
Nhưng hôm nay, chuyện quái dị đã xảy ra.
Tôi rời khỏi thư viện, sau đó phát hiện tất cả dân chúng của thị trấn nhỏ này đều đã biến mất không còn bóng dáng, sự yên lặng bao trùm nơi đây.
Thế này là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tất cả mọi người đều biến mất?
Tôi chạy hết phố này đến nhà khác, hét lên thật lớn trong những khu dân cư vắng vẻ, nhưng không ai đáp lại tôi.
Tôi bắt đầu suy nghĩ, có lẽ nào tôi đã rơi vào một khe hở thời không nào đó chăng. Đối với tôi mà nói, tất cả cư dân trong thị trấn này đều biến mất, nhưng đối với cư dân nơi đây mà nói, có phải tôi đã biến mất một cách kỳ lạ?
Tôi men theo đường phố cố gắng rời khỏi thị trấn này, nhưng khi đi đến rìa thị trấn, tôi đã thấy một cảnh tượng khiến mình kinh ngạc.
Bên ngoài thị trấn là những cảnh tượng trông như mô hình thô sơ trong game, mặt đất là module màu xanh, bầu trời là module màu đen, những dãy núi phía xa sắc nét và góc cạnh, bên ngoài thị trấn giống như những khối gỗ của một đứa trẻ đang dựng lên vậy.
Vậy là, tôi đã bị nhốt trong thị trấn không một bóng người này sao?
Tôi trở về nhà của mình ghi chép lại mọi chuyện, tôi nghĩ tôi cần phải tìm ra nguyên nhân khiến mình bị nhốt ở đây.”
Đây là đoạn đầu tiên của nhật ký, đằng sau vẫn còn nữa.
Nhằm đảm bảo đèn bão vẫn luôn sáng, Sở Dương Băng đọc hết đoạn này thì thả nhật ký xuống, rót thêm một ít dầu hoả vào trong đèn.
Sau đó mới cầm nhật ký lên đọc tiếp.
“Đêm,
Thị trấn nhỏ không người này dường như không có ban ngày, hết thảy tựa hồ đều dừng lại vào khoảnh khắc tôi tỉnh lại. Tôi không thấy đói bụng hay khát nước, cũng không có hoạt động sinh lý khác.
Mà ngày hôm nay, ở trong thị trấn yên lặng này tôi phát hiện có vài người, đúng, người, mà còn là mấy người lận.
Khi bọn họ vừa đến đây, có người la hét kêu gào bắt cóc, có người muốn gọi cảnh sát. Xem ra chính họ cũng không hiểu vì sao mình bị đưa đến đây, nhưng họ chính là biến số. Là biến số duy nhất bên trong thị trấn nhỏ bé này. Tôi gia nhập với họ để thử tìm cách rời khỏi nơi này.
Họ nói bởi vì mọi người đều đọc phải một quyển sách nên mới đến đây. Tên sách là “Quyển sách kinh dị”, trong sách không có ghi nội dung cụ thể mà chỉ có một tiêu đề, tiêu đề là Thị trấn nhỏ yên lặng, họ nói thị trấn nhỏ này giống như một phiên bản của The Silent Hill. Họ còn nói trong sách có đưa ra lời gợi ý, vỏn vẹn ba chữ, tìm thấy nó.
Nó là cái gì chứ?
Nhưng nhắc đến sách khiến cho tôi nghĩ đến quyển sách mà mình đang chỉnh lý kia. Chẳng qua quyển sách đó còn chưa hoàn thành, cũng không phải sách xuất bản, họ làm sao có thể lấy được nó chứ.
Đi chung với họ, thử tìm xem có cách nào để rời khỏi nơi này được không, tôi không muốn trở thành tên tù tội bị giam cầm ở đây.”
Nhật ký đến đây thì hết, nhưng hai trang giấy mỏng manh này lại mang đến cho Sở Dương Băng một tin tức vô cùng lớn.
Đầu tiên, Lục Phi Trầm thật sự là vị phú hào kia.
Thứ hai, Lục Phi Trầm đang sưu tập chỉnh lý lại những câu chuyện kinh dị, nhưng không có ý định xuất bản nó.
Thứ ba, Lục Phi Trầm lúc ấy cũng không hiểu tại sao hắn lại bị nhốt lại bên trong thị trấn nhỏ không bóng người này, sau khi hắn tỉnh giấc ở thư viện thì đã rơi vào trong thời không này rồi.
Nhưng chí ít Sở Dương Băng có thể xác định Lục Phi Trầm đã tìm ra cách rời khỏi thị trấn này, nếu không thì hắn làm sao rời khỏi nơi này được?
Đám người bỗng nhiên xuất hiện kia chắc chắn là những người tham dự câu chuyện, điều kiện để rời đi là tìm thấy “nó”. Suy đoán logic một chút thì Lục Phi Trầm và đám người này đã tìm thấy “nó”. Cho nên câu cuối cùng mà Lục Phi Trầm nói với cậu là “tìm thấy anh”, chỉ cần Sở Dương Băng tìm thấy Lục Phi Trầm là có thể tìm thấy “nó”, và hai người có thể cùng rời khỏi nơi đây.
Nghĩ đến đây, Sở Dương Băng không khỏi nhảy dựng lên vì sung sướng.
Nhưng sau khi rời khỏi thư viện, Lục Phi Trầm cùng những người kia đã đi đâu?
Sở Dương Băng lật xem nhật ký một lượt, rồi nhìn thấy vài dòng chữ được viết bằng máu ở trang giấy cuối cùng.
“Hospital”
Bệnh viện, họ đi bệnh viện sao?
Có lẽ vì có người bị bỏng nên đi bệnh viện để tìm thuốc, đã thế thì cậu cũng đi xem thử.
Cậu nhất định phải lần theo dấu vết do những người này để lại mới có thể tìm thấy Lục Phi Trầm.
Sau khi suy nghĩ, Sở Dương Băng kiểm tra những thứ mình tìm được, bút chì, giấy, xà beng, dao con, diêm, rìu, và những thứ linh tinh lang tang có lẽ sẽ hữu dụng được cậu tìm thấy trong phòng chứa đồ, Sở Dương Băng bỏ chúng vào trong balo, rồi xách theo đèn bão đi về hướng bệnh viện tư nhân.
Bệnh viện tư nhân toạ lạc ở phía tây thị trấn, Sở Dương Băng rời khỏi biệt thự ở phía bắc, đi bộ đến ngã tư trung tâm thị trấn rồi rẽ về phía tây, đi một lúc thì đến bệnh viện tư nhân.
Bệnh viện tư nhân do Lục Phi Trầm bỏ vốn xây dựng, nhìn bên ngoài khá là sạch sẽ cao cấp, bên trong chiếu ánh sáng trắng dịu mắt, bên ngoài cây xanh toả bóng, còn có cả thảm cỏ nhân tạo, từ môi trường đến cơ sở vật chất đều vô cùng tốt. Nhưng trong màn đêm, những ngọn cây xanh cao chót vót đổ bóng, lá cây xào xạc trong gió đêm giống như những bóng ma đang tụ tập lại thì thầm với nhau, càng tô thêm màu sắc quái dị cho bệnh viện khổng lồ này.
Bởi vì người trong trấn đều biến mất, Sở Dương Băng vốn định đi thẳng vào trong, nhưng kỳ lạ thay, cậu thật sự nhìn thấy một y tá ở quầy lễ tân của bệnh viện. Sở Dương Băng thu lại bước chân đã giẫm lên bậc thềm, đột ngột dừng lại.
Cô y tá đang cúi đầu ngồi ở quầy lễ tân, nhưng bộ đồng phục y tá màu hồng nhạt của cô ta lại loang lổ vết máu khiến Sở Dương Băng sợ hãi không dám cử động.
Lúc này trước mắt Sở Dương Băng lại hiện lên gợi ý.
“Đi phòng thuốc”
Phòng thuốc?
Sở Dương Băng suy nghĩ thật nhanh, muốn đi phòng thuốc thì cậu phải tìm cách dụ y tá rời khỏi hoặc phải tìm một đường khác để tiến vào bệnh viện.
Dụ y tá rời khỏi có vẻ không ổn lắm, trực giác mách bảo Sở Dương Băng rằng tốt nhất không nên đi trêu chọc cô y tá kia, nếu thế cậu chỉ còn cách tìm một lối đi khác có thể tiến vào trong bệnh viện này.
Sở Dương Băng xoay người rời khỏi cửa lớn, đi dạo dọc theo bờ tường bên ngoài bệnh viện một lát, cuối cùng nhắm đến một chỗ, đó chính là cửa sổ phòng vệ sinh của bệnh viện. Chiếc cửa sổ này hẳn là nằm ở nửa trên của bức tường, cửa sổ rất hẹp, chỉ cao chừng nửa sải tay, Sở Dương Băng ước chừng có thể nằm trườn vào, hơn nữa bên cạnh chiếc cửa sổ này còn có một cái cây xanh tươi tốt.
Sở Dương Băng không giỏi leo trèo cho lắm, nhưng đã rơi vào tình cảnh này thì chỉ còn nước cắn răng làm thử, Sở Dương Băng víu vào thân cây thử vài lần, khó khăn lắm mới bò được đến độ cao của cửa sổ phòng vệ sinh. Cậu vươn tay đẩy cửa sổ ra, phát hiện cửa đã bị khoá.
Lúc này công cụ trong balo bỗng có giá trị hẳn, Sở Dương Băng giẫm lên cành cây, mò lấy balo ở sau lưng lật ngược lại, lấy dây kẽm từ bên trong ra. Cậu luồn dây kẽm qua kẽ hở rồi móc ổ khoá hình lưỡi liềm ở trong cửa sổ ra. Sau đó cậu mở cửa sổ, lật người, thò chân vào trước, hai tay víu chặt mép cửa sổ rồi vươn mình trượt vào trong phòng vệ sinh.
Sở Dương Băng nhìn lướt qua cấu trúc của phòng vệ sinh, phòng vệ sinh sạch sẽ nhưng ánh sáng hơi tệ. Ống đèn tiết kiệm điện phát ra tiếng roẹt roẹt, ánh sáng trắng lạnh lẽo le lói. Nơi này hình như là phòng vệ sinh nữ, buồng vệ sinh đều là buồng riêng.
Sở Dương Băng cũng không suy nghĩ nhiều, cậu không định dừng chân lâu ở chỗ này mà muốn nhanh chóng rời đi để lên lầu tìm phòng thuốc.
Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị rời khỏi phòng vệ sinh, hành lang ở ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân.
Sở Dương Băng lập tức quay lại phòng vệ sinh, len lén liếc mắt nhìn ra ngoài, người vừa đi qua là cô y tá mặc bộ đồng phục màu hồng. Y tá đang đẩy một chiếc xe đẩy, trên xe dường như đặt thứ gì đó nhưng Sở Dương Băng không thấy rõ.
Lúc y tá đi xa rồi cậu mới thở phào nhẹ nhõm, định rời khỏi phòng vệ sinh.
Nhưng khi cậu bước đến bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh, tầm mắt của cậu bỗng nhìn thấy vòi nước của bồn rửa đang nhỏ xuống từng giọt chất lỏng màu đỏ.
Sở Dương Băng dừng bước, một cảm giác kỳ lạ rất vi diệu dâng trào trong lòng cậu, Sở Dương Băng ma xui quỷ khiến quay đầu lại. Vừa mới quay đầu đã nhìn thấy một màn rúng động lòng người.
Bên trong một buồng riêng của phòng vệ sinh, một người phụ nữ tóc tai bù xù thương tích chồng chất đang xuyên qua vách ngăn bò ra ngoài. Thân thể của cô ta hiện ra trạng thái nửa trong suốt dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, máu đen chảy ra khỏi người, đôi mắt đen ngòm nhìn chằm chằm Sở Dương Băng.
Sở Dương Băng không hề do dự xoay người đi ngay ra khỏi phòng vệ sinh, người bình thường khi nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này sẽ bị doạ cho ngây người tại chỗ, thậm chí trơ mắt nhìn người phụ nữ ấy hoàn toàn bò ra khỏi buồng vệ sinh riêng. Sở Dương Băng từng trải hơn nhiều, cậu biết trong tình huống thế này tốt nhất là xoay người bỏ chạy.
Người phụ nữ trong phòng vệ sinh dường như không nguy hiểm lắm, Sở Dương Băng chạy ra khỏi phòng vệ sinh cũng không gặp trở ngại gì.
Sau khi rời khỏi phòng vệ sinh, Sở Dương Băng cũng nhận ra bệnh viện tưởng như yên tĩnh này không hề an toàn như tưởng tượng, cậu cũng không muốn nán lại lâu ở đây. Cô y tá bất ngờ xuất hiện trong bệnh viện khiến cậu có một cảm giác xấu, cảm giác này giống như cảm giác khi cậu nhìn thấy nhân viên quản lý thư viện vậy.
Sở Dương Băng cảnh giác đi trong hành lang của bệnh viện, cậu tìm thấy sơ đồ bệnh viện trên tường hành lang, xác định phòng thuốc nằm trên lầu ba. Sau đó nhanh chóng tìm thấy cầu thang và chạy lên lầu.
Sở Dương Băng đi lên lầu ba, khi tìm thấy phòng thuốc mới phát hiện một chuyện, đó chính là phòng thuốc của bệnh viện này lại nằm ngay bênh cạnh phòng giải phẫu. Lúc này đèn tín hiệu bên ngoài phòng giải phẫu đang bật đèn đỏ, nghĩa là có một cuộc giải phẫu đang tiến hành ở bên trong.
Nhưng hiện tại người trong thị trấn đều đã mất tích, trong bệnh viện vẫn còn mấy người y tá đã là điều rất khả nghi rồi, vậy mà ở đây lại còn đang tiến hành giải phẫu. Giải phẫu cho ai? Ai đang làm giải phẫu? Cuộc giải phẫu này có phải là giải phẫu bình thường không?
Sở Dương Băng cau mày, nhưng cậu còn chưa kịp tìm tòi nghiên cứu thì hành lang lầu ba đã truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng bánh xe đẩy trên sàn nhà.
Lại có y tá sắp đến đây.
Thị trấn nhỏ này khiến tôi vui mừng quá đỗi, bởi vì không ngờ một nơi nhỏ bé thế này lại cung cấp cho tôi khá nhiều câu chuyện kinh dị, điều càng khiến tôi vui mừng chính là, những câu chuyện này có lẽ đều đã từng xảy ra ngay trong thị trấn.
Phong kín, lạc hậu, ngu muội, mê tín… Thị trấn nhỏ bé này là một mảnh đất màu mỡ đầy mùn, nơi kinh dị và tội lỗi đan xen bén rễ.
Tôi rất hài lòng với nơi này, vì vậy tôi quyết định sẽ ở lại đây. Và để cảm ơn thị trấn nhỏ bé này, tôi đã bỏ vốn xây dựng những kiến trúc quan trọng như trường học, bệnh viện, thư viện… Tôi mong muốn nơi này sẽ tiếp tục phát triển, tiếp tục cung cấp cho tôi thật nhiều câu chuyện kinh dị hơn nữa.
Nhưng hôm nay, chuyện quái dị đã xảy ra.
Tôi rời khỏi thư viện, sau đó phát hiện tất cả dân chúng của thị trấn nhỏ này đều đã biến mất không còn bóng dáng, sự yên lặng bao trùm nơi đây.
Thế này là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao tất cả mọi người đều biến mất?
Tôi chạy hết phố này đến nhà khác, hét lên thật lớn trong những khu dân cư vắng vẻ, nhưng không ai đáp lại tôi.
Tôi bắt đầu suy nghĩ, có lẽ nào tôi đã rơi vào một khe hở thời không nào đó chăng. Đối với tôi mà nói, tất cả cư dân trong thị trấn này đều biến mất, nhưng đối với cư dân nơi đây mà nói, có phải tôi đã biến mất một cách kỳ lạ?
Tôi men theo đường phố cố gắng rời khỏi thị trấn này, nhưng khi đi đến rìa thị trấn, tôi đã thấy một cảnh tượng khiến mình kinh ngạc.
Bên ngoài thị trấn là những cảnh tượng trông như mô hình thô sơ trong game, mặt đất là module màu xanh, bầu trời là module màu đen, những dãy núi phía xa sắc nét và góc cạnh, bên ngoài thị trấn giống như những khối gỗ của một đứa trẻ đang dựng lên vậy.
Vậy là, tôi đã bị nhốt trong thị trấn không một bóng người này sao?
Tôi trở về nhà của mình ghi chép lại mọi chuyện, tôi nghĩ tôi cần phải tìm ra nguyên nhân khiến mình bị nhốt ở đây.”
Đây là đoạn đầu tiên của nhật ký, đằng sau vẫn còn nữa.
Nhằm đảm bảo đèn bão vẫn luôn sáng, Sở Dương Băng đọc hết đoạn này thì thả nhật ký xuống, rót thêm một ít dầu hoả vào trong đèn.
Sau đó mới cầm nhật ký lên đọc tiếp.
“Đêm,
Thị trấn nhỏ không người này dường như không có ban ngày, hết thảy tựa hồ đều dừng lại vào khoảnh khắc tôi tỉnh lại. Tôi không thấy đói bụng hay khát nước, cũng không có hoạt động sinh lý khác.
Mà ngày hôm nay, ở trong thị trấn yên lặng này tôi phát hiện có vài người, đúng, người, mà còn là mấy người lận.
Khi bọn họ vừa đến đây, có người la hét kêu gào bắt cóc, có người muốn gọi cảnh sát. Xem ra chính họ cũng không hiểu vì sao mình bị đưa đến đây, nhưng họ chính là biến số. Là biến số duy nhất bên trong thị trấn nhỏ bé này. Tôi gia nhập với họ để thử tìm cách rời khỏi nơi này.
Họ nói bởi vì mọi người đều đọc phải một quyển sách nên mới đến đây. Tên sách là “Quyển sách kinh dị”, trong sách không có ghi nội dung cụ thể mà chỉ có một tiêu đề, tiêu đề là Thị trấn nhỏ yên lặng, họ nói thị trấn nhỏ này giống như một phiên bản của The Silent Hill. Họ còn nói trong sách có đưa ra lời gợi ý, vỏn vẹn ba chữ, tìm thấy nó.
Nó là cái gì chứ?
Nhưng nhắc đến sách khiến cho tôi nghĩ đến quyển sách mà mình đang chỉnh lý kia. Chẳng qua quyển sách đó còn chưa hoàn thành, cũng không phải sách xuất bản, họ làm sao có thể lấy được nó chứ.
Đi chung với họ, thử tìm xem có cách nào để rời khỏi nơi này được không, tôi không muốn trở thành tên tù tội bị giam cầm ở đây.”
Nhật ký đến đây thì hết, nhưng hai trang giấy mỏng manh này lại mang đến cho Sở Dương Băng một tin tức vô cùng lớn.
Đầu tiên, Lục Phi Trầm thật sự là vị phú hào kia.
Thứ hai, Lục Phi Trầm đang sưu tập chỉnh lý lại những câu chuyện kinh dị, nhưng không có ý định xuất bản nó.
Thứ ba, Lục Phi Trầm lúc ấy cũng không hiểu tại sao hắn lại bị nhốt lại bên trong thị trấn nhỏ không bóng người này, sau khi hắn tỉnh giấc ở thư viện thì đã rơi vào trong thời không này rồi.
Nhưng chí ít Sở Dương Băng có thể xác định Lục Phi Trầm đã tìm ra cách rời khỏi thị trấn này, nếu không thì hắn làm sao rời khỏi nơi này được?
Đám người bỗng nhiên xuất hiện kia chắc chắn là những người tham dự câu chuyện, điều kiện để rời đi là tìm thấy “nó”. Suy đoán logic một chút thì Lục Phi Trầm và đám người này đã tìm thấy “nó”. Cho nên câu cuối cùng mà Lục Phi Trầm nói với cậu là “tìm thấy anh”, chỉ cần Sở Dương Băng tìm thấy Lục Phi Trầm là có thể tìm thấy “nó”, và hai người có thể cùng rời khỏi nơi đây.
Nghĩ đến đây, Sở Dương Băng không khỏi nhảy dựng lên vì sung sướng.
Nhưng sau khi rời khỏi thư viện, Lục Phi Trầm cùng những người kia đã đi đâu?
Sở Dương Băng lật xem nhật ký một lượt, rồi nhìn thấy vài dòng chữ được viết bằng máu ở trang giấy cuối cùng.
“Hospital”
Bệnh viện, họ đi bệnh viện sao?
Có lẽ vì có người bị bỏng nên đi bệnh viện để tìm thuốc, đã thế thì cậu cũng đi xem thử.
Cậu nhất định phải lần theo dấu vết do những người này để lại mới có thể tìm thấy Lục Phi Trầm.
Sau khi suy nghĩ, Sở Dương Băng kiểm tra những thứ mình tìm được, bút chì, giấy, xà beng, dao con, diêm, rìu, và những thứ linh tinh lang tang có lẽ sẽ hữu dụng được cậu tìm thấy trong phòng chứa đồ, Sở Dương Băng bỏ chúng vào trong balo, rồi xách theo đèn bão đi về hướng bệnh viện tư nhân.
Bệnh viện tư nhân toạ lạc ở phía tây thị trấn, Sở Dương Băng rời khỏi biệt thự ở phía bắc, đi bộ đến ngã tư trung tâm thị trấn rồi rẽ về phía tây, đi một lúc thì đến bệnh viện tư nhân.
Bệnh viện tư nhân do Lục Phi Trầm bỏ vốn xây dựng, nhìn bên ngoài khá là sạch sẽ cao cấp, bên trong chiếu ánh sáng trắng dịu mắt, bên ngoài cây xanh toả bóng, còn có cả thảm cỏ nhân tạo, từ môi trường đến cơ sở vật chất đều vô cùng tốt. Nhưng trong màn đêm, những ngọn cây xanh cao chót vót đổ bóng, lá cây xào xạc trong gió đêm giống như những bóng ma đang tụ tập lại thì thầm với nhau, càng tô thêm màu sắc quái dị cho bệnh viện khổng lồ này.
Bởi vì người trong trấn đều biến mất, Sở Dương Băng vốn định đi thẳng vào trong, nhưng kỳ lạ thay, cậu thật sự nhìn thấy một y tá ở quầy lễ tân của bệnh viện. Sở Dương Băng thu lại bước chân đã giẫm lên bậc thềm, đột ngột dừng lại.
Cô y tá đang cúi đầu ngồi ở quầy lễ tân, nhưng bộ đồng phục y tá màu hồng nhạt của cô ta lại loang lổ vết máu khiến Sở Dương Băng sợ hãi không dám cử động.
Lúc này trước mắt Sở Dương Băng lại hiện lên gợi ý.
“Đi phòng thuốc”
Phòng thuốc?
Sở Dương Băng suy nghĩ thật nhanh, muốn đi phòng thuốc thì cậu phải tìm cách dụ y tá rời khỏi hoặc phải tìm một đường khác để tiến vào bệnh viện.
Dụ y tá rời khỏi có vẻ không ổn lắm, trực giác mách bảo Sở Dương Băng rằng tốt nhất không nên đi trêu chọc cô y tá kia, nếu thế cậu chỉ còn cách tìm một lối đi khác có thể tiến vào trong bệnh viện này.
Sở Dương Băng xoay người rời khỏi cửa lớn, đi dạo dọc theo bờ tường bên ngoài bệnh viện một lát, cuối cùng nhắm đến một chỗ, đó chính là cửa sổ phòng vệ sinh của bệnh viện. Chiếc cửa sổ này hẳn là nằm ở nửa trên của bức tường, cửa sổ rất hẹp, chỉ cao chừng nửa sải tay, Sở Dương Băng ước chừng có thể nằm trườn vào, hơn nữa bên cạnh chiếc cửa sổ này còn có một cái cây xanh tươi tốt.
Sở Dương Băng không giỏi leo trèo cho lắm, nhưng đã rơi vào tình cảnh này thì chỉ còn nước cắn răng làm thử, Sở Dương Băng víu vào thân cây thử vài lần, khó khăn lắm mới bò được đến độ cao của cửa sổ phòng vệ sinh. Cậu vươn tay đẩy cửa sổ ra, phát hiện cửa đã bị khoá.
Lúc này công cụ trong balo bỗng có giá trị hẳn, Sở Dương Băng giẫm lên cành cây, mò lấy balo ở sau lưng lật ngược lại, lấy dây kẽm từ bên trong ra. Cậu luồn dây kẽm qua kẽ hở rồi móc ổ khoá hình lưỡi liềm ở trong cửa sổ ra. Sau đó cậu mở cửa sổ, lật người, thò chân vào trước, hai tay víu chặt mép cửa sổ rồi vươn mình trượt vào trong phòng vệ sinh.
Sở Dương Băng nhìn lướt qua cấu trúc của phòng vệ sinh, phòng vệ sinh sạch sẽ nhưng ánh sáng hơi tệ. Ống đèn tiết kiệm điện phát ra tiếng roẹt roẹt, ánh sáng trắng lạnh lẽo le lói. Nơi này hình như là phòng vệ sinh nữ, buồng vệ sinh đều là buồng riêng.
Sở Dương Băng cũng không suy nghĩ nhiều, cậu không định dừng chân lâu ở chỗ này mà muốn nhanh chóng rời đi để lên lầu tìm phòng thuốc.
Nhưng ngay khi cậu chuẩn bị rời khỏi phòng vệ sinh, hành lang ở ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân.
Sở Dương Băng lập tức quay lại phòng vệ sinh, len lén liếc mắt nhìn ra ngoài, người vừa đi qua là cô y tá mặc bộ đồng phục màu hồng. Y tá đang đẩy một chiếc xe đẩy, trên xe dường như đặt thứ gì đó nhưng Sở Dương Băng không thấy rõ.
Lúc y tá đi xa rồi cậu mới thở phào nhẹ nhõm, định rời khỏi phòng vệ sinh.
Nhưng khi cậu bước đến bồn rửa mặt trong phòng vệ sinh, tầm mắt của cậu bỗng nhìn thấy vòi nước của bồn rửa đang nhỏ xuống từng giọt chất lỏng màu đỏ.
Sở Dương Băng dừng bước, một cảm giác kỳ lạ rất vi diệu dâng trào trong lòng cậu, Sở Dương Băng ma xui quỷ khiến quay đầu lại. Vừa mới quay đầu đã nhìn thấy một màn rúng động lòng người.
Bên trong một buồng riêng của phòng vệ sinh, một người phụ nữ tóc tai bù xù thương tích chồng chất đang xuyên qua vách ngăn bò ra ngoài. Thân thể của cô ta hiện ra trạng thái nửa trong suốt dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, máu đen chảy ra khỏi người, đôi mắt đen ngòm nhìn chằm chằm Sở Dương Băng.
Sở Dương Băng không hề do dự xoay người đi ngay ra khỏi phòng vệ sinh, người bình thường khi nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này sẽ bị doạ cho ngây người tại chỗ, thậm chí trơ mắt nhìn người phụ nữ ấy hoàn toàn bò ra khỏi buồng vệ sinh riêng. Sở Dương Băng từng trải hơn nhiều, cậu biết trong tình huống thế này tốt nhất là xoay người bỏ chạy.
Người phụ nữ trong phòng vệ sinh dường như không nguy hiểm lắm, Sở Dương Băng chạy ra khỏi phòng vệ sinh cũng không gặp trở ngại gì.
Sau khi rời khỏi phòng vệ sinh, Sở Dương Băng cũng nhận ra bệnh viện tưởng như yên tĩnh này không hề an toàn như tưởng tượng, cậu cũng không muốn nán lại lâu ở đây. Cô y tá bất ngờ xuất hiện trong bệnh viện khiến cậu có một cảm giác xấu, cảm giác này giống như cảm giác khi cậu nhìn thấy nhân viên quản lý thư viện vậy.
Sở Dương Băng cảnh giác đi trong hành lang của bệnh viện, cậu tìm thấy sơ đồ bệnh viện trên tường hành lang, xác định phòng thuốc nằm trên lầu ba. Sau đó nhanh chóng tìm thấy cầu thang và chạy lên lầu.
Sở Dương Băng đi lên lầu ba, khi tìm thấy phòng thuốc mới phát hiện một chuyện, đó chính là phòng thuốc của bệnh viện này lại nằm ngay bênh cạnh phòng giải phẫu. Lúc này đèn tín hiệu bên ngoài phòng giải phẫu đang bật đèn đỏ, nghĩa là có một cuộc giải phẫu đang tiến hành ở bên trong.
Nhưng hiện tại người trong thị trấn đều đã mất tích, trong bệnh viện vẫn còn mấy người y tá đã là điều rất khả nghi rồi, vậy mà ở đây lại còn đang tiến hành giải phẫu. Giải phẫu cho ai? Ai đang làm giải phẫu? Cuộc giải phẫu này có phải là giải phẫu bình thường không?
Sở Dương Băng cau mày, nhưng cậu còn chưa kịp tìm tòi nghiên cứu thì hành lang lầu ba đã truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng bánh xe đẩy trên sàn nhà.
Lại có y tá sắp đến đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương