Kính Vạn Hoa - Tập 24 - Giải Thưởng Lớn

Chương 10



Chương 10

Giờ ra chơi sáng nay của lớp 8A4 không giống chút gì với những giờ ra chơi trước đó.

Thường ngày, trống ra chơi vừa vang lên “tùng, tùng, tùng” là khối đứa rạo rực nhỏm dậy, mắt đau đáu trông lên bảng, chờ cho thầy cô bước ra khỏi cửa là xô đẩy giành giật nhau chen ra hành lang.

Nhưng hôm nay, cái âm thanh quyến rũ kia chẳng lôi được đứa nào ra cửa.

Cô Hạ Huệ vừa ôm cặp bước ra là cả mấy chục cái đầu lập tức ngoảnh về phía sau, mấy chục cặp mắt lập tức hấp háy, mấy chục cái miệng lập tức oang oang:

- “Thi sĩ Bình Minh” và “thi sĩ Hoàng Hôn” trình hai bài thơ đi!

- Hôm nay “chung kết”, sẽ biết mèo nào cắn mỉu nào!

Đỗ Lễ chơi chữ:

- Hà hà, thơ hóa học sẽ giúp ta học hóa!

“Họa sĩ” Cung vô đầu, hào hứng:

- Và cô Kim Anh sẽ có dịp khen lớp mình nức nở!

Hải quắn gân cổ át giọng những đứa khác:

- Hôm nay “giải thưởng lớn” chắc chắn sẽ về tay “thi sĩ Hoàng Hôn”! Hoan hõ “thi sĩ Hoàng Hôn”!

Rồi chừng như thấy lời hô hào của mình chưa gây ấn tượng lắm, nó ưỡn ngực lấy hơi, phồng má rền rĩ:

- Hoàng hôn lá reo bên thềm. Hoàng Hôn tơi bời…

Giọng ca rê như thùng thiếc bể của “ca sĩ” Hải quắn khiến ba, bốn đứa đứng gần đó vội vã đưa tay bịt tai. Còn nhỏ Hiền Hòa thì thét be be:

- Bạn Hải có thôi đi không! Bộ muốn làm “ô nhiễm môi trường” hả?

Hải quắn quay nhìn Hiền Hòa, cười nhăn nhở:

- Muốn tôi ngưng biểu diễn cũng được. Nhưng lát nữa bạn không được ủng hộ “thi sĩ Bình Minh” đấy nhé!

- Vô duyên! - Nhỏ Hiền Hòa trề môi “xì” một tiếng - Hễ thơ ai hay thì tôi ủng hộ, vậy thôi!

Thấy Hải quắn gây áp lực quá xá trắng trợn, Lâm chồm người lên bàn trên giật tay nó, nhăn nhó:

- Mày làm gì kỳ vậy?

Hải quắn cười hề hề:

- Tao vận động cử tri bỏ phiếu cho mày mà!

Tính cự nự thằng bạn nhiệt tình quá lố này một chặp, nhưng thấy nó vì mình mà đâm ra nhí nhố như vậy, Lâm đành thở đánh thượt và làm thinh móc bài thơ trong túi ra, dán lên tờ báo tường ngay sau lưng.

Dãy bên kia, Quý ròm cũng đang cầm bài thơ trên tay bước ra khỏi chỗ ngồi, tiến lại.

Hai bài thơ vừa được dán lên, Quý ròm chưa kịp lui về chỗ cũ, tụi bạn đã ào ào xúm lại, nhướn mắt đọc.

- Ha ha! - Giọng thằng Quốc Ân vang lên trước tiên - Bài thơ của “thi sĩ Bình Minh” buồn cười quá, tụi mày ơi! Thơ gì chả có một tí tẹo ý nghĩa, vậy mà cũng là thơ đấy!

Quới Lương trợn mắt ngâm nga:

- Bari, Đồng, Sắt, Phốtpho

Ba Cu Fe Phải học cho thuộc lòng

Rồi lắc đầu, khịt mũi bình luận:

- Hỏng bét! Thơ thế chỉ có thánh mới “học cho thuộc lòng” nổi!

- Sao lại không thuộc nổi! - Dưỡng bênh Quý ròm - Ký hiệu của bari là Ba, đồng là Cu, sắt là Fe, phốtpho là P, thơ dễ thuộc quá trời vậy mà mày la không thuộc hả?

Quới Lương vẫn lắc đầu quầy quậy:

Quới Lương vẫn lắc đầu quầy quậy:

- Tao nói không thuộc được là không thuộc được!

Thái độ của Quới Lương khiến Tần đứng bên nóng gáy. Nó vọt miệng:

- Chỉ có đứa nào dốt đặc cán mai mới không thuộc bài thơ này thôi!

- Mày nói gì thế, thằng ghẻ ngứa? - Quới Lương quắc mắt nhìn Tần - Bộ muốn choảng nhau hả?

- A ha! - Tần xăn tay áo, hùng hổ - Thích thì chiều! Đây không có ngán mày đâu đấy!

Thấy cuộc bình phẩm thơ ca đang có nguy cơ biến thành cuộc luận bàn võ nghệ, nhỏ Hạnh cuống quít xua tay:

- Thôi, thôi, Tần và Quới Lương đừng gây gổ với nhau nữa!

Rồi để làm dịu bầu không khí căng thẳng giữa hai “nhà phê bình” hăng máu này, nhỏ Hạnh đưa mắt nhìn khắp lớp, nói:

- Các bạn khác có ý kiến gì về hai bài thơ này không?

- Có! Tôi có ý kiến! - Quốc Ân hắng giọng - Theo tôi, bài thơ của Quý ròm không những khó nhớ mà tác giả còn dùng từ ngữ bậy bạ nữa!

Quý ròm ngơ ngác:

- Bậy bạ là sao?

Quốc Ân nhún vai:

- Thơ gì mà có “Ba Cu, Cu Ba” loạn xị trong đó!

- Hạnh thấy chẳng có gì bậy bạ ở đây cả! - Nhỏ Hạnh nghiêm giọng - Ba Cu là tên thủ đô nước cộng hòa Azerbaidjan, một thành phố nổi tiếng về công nghiệp dầu khí ở vùng biển Caspienne. Ngay cả Cu Ba cũng thế, đó là tên một đảo quốc ở Trung Mỹ.

Trong khi Quốc Ân nghệt mặt trước lời giải thích của nhỏ Hạnh thì Tần không bỏ lỡ cơ hội trêu tức đối thủ:

- Ha ha! Dốt mà không chịu mình dốt, lại còn bày đặt phê phán người khác!

Giọng lưỡi nhạo báng của Tần làm Quốc Ân tím mặt. Nhưng lần này, nó không đủ dũng khí để phản kích. Biết mình đang thất thố, nó đành sượng sùng ngậm miệng.

Hải quắn “cứu bồ”:

- Nhưng nói gì thì nói bài thơ của “thi sĩ Bình Minh” không hoàn chỉnh bằng bài thơ của “thi sĩ Hoàng Hôn” được!

- Nói bậy! - Nhỏ Hiền Hòa phản đối - Theo tôi, cả hai bài đều hoàn chỉnh!

Hải quắn hấp háy mắt:

- Bạn đã đọc kỹ chưa đấy! Bài của “thi sĩ Hoàng Hôn” mỗi câu ngoài ký hiệu hóa học đều có nêu nguyên tử khối, bài của “thi sĩ Bình Minh” đâu có!

- Sao lại không có! - Nhỏ Hiền Hòa đỏ mặt - Bài thơ của Quý ở phần sau có nêu nguyên tử khối rõ ràng!

- Đúng thế! - Lớp phó trật tự Minh Vương lên tiếng - Cả hai bài đều có nêu nguyên tử khối, nhưng bài của Lâm nêu liền sau ký hiệu hóa học nên dễ nhớ hơn bài của Quý ròm!

- Xì! - Tần bĩu môi - Bạn là tổ trưởng của Lâm nên bênh nó chứ gì!

Câu nói của Tần khiến Minh Vương sa sầm mặt. Nhưng nó chưa kịp đáp thì nhỏ Hạnh đã lên tiếng:

- Minh Vương nói đúng đấy! Vì nêu nguyên tử khối ngay sau ký hiệu hóa học nên bài thơ của Lâm ngắn hơn, do đó dễ thuộc hơn bài của Quý!

Nhỏ Hạnh là lớp phó học tập, lại vừa là tổ trưởng vừa là bạn thân của Quý ròm. Do đó, khi nó đã lên tiếng khen thơ của “thi sĩ Hoàng Hôn” hay hơn thơ của “thi sĩ Bình Minh”, đám cổ động viên quá khích của Quý ròm không thể bảo là nó thiên vị.

Dưỡng, Tần và Hiền Hòa chỉ biết gục gà gục gặc một cách bất đắc dĩ. Hiền Hòa cố vớt vát:

- Nhưng dù sao bài của Quý không phải là khó thuộc, chỉ hơi dài một tẹo thôi!

Nghe nhỏ Hiền Hòa khen mình mà mặt Quý ròm méo xệch. Bởi trong thâm tâm, nó biết Minh Vương và nhỏ Hạnh nói đúng. Ngay khi hai bài thơ vừa được dán lên, nó đọc lướt qua bài thơ của thằng Lâm và lập tức nhận ra bài thơ của đối phương gọn gàng và dễ nhớ hơn bài của mình nhiều.

“Thi sĩ Bình Minh” vừa buồn vừa lo. Em gái của thi sĩ đang chờ đợi chiến thắng của thi sĩ ở nhà, trưa nay thi sĩ chẳng biết ăn làm sao nói làm sao!

Bạn của thi sĩ cũng buồn không thua gì thi sĩ. Hôm trước, Tiểu Long lo lắng cho thi sĩ, bị thi sĩ võ cớ nạt nộ, nhưng bạn của thi sĩ vẫn bấm bụng nín nhịn, vẫn thất thểu bỏ đi kiếm chỗ “ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh” để thi sĩ được yên tĩnh tập trung đầu óc làm thơ. Tất cả cũng chỉ vì chiến thắng của thi sĩ. Vậy mà hôm nay, mọi thứ bỗng đổ sông đổ bể, bảo bạn của thi sĩ không buồn thỉu buồn thiu sao được!

Dĩ nhiên, trái với vẻ rầu rĩ của Quý ròm và Tiểu Long là những bộ mặt hoan hỉ của Quới Lương, Quốc Ân và Hải quắn. Nhận xét bất ngờ của Minh Vương và nhỏ Hạnh khiến bọn này đứa nào đứa nấy như nở từng khúc ruột.

Dĩ nhiên, trái với vẻ rầu rĩ của Quý ròm và Tiểu Long là những bộ mặt hoan hỉ của Quới Lương, Quốc Ân và Hải quắn. Nhận xét bất ngờ của Minh Vương và nhỏ Hạnh khiến bọn này đứa nào đứa nấy như nở từng khúc ruột.

Quới Lương bô bô:

- Vậy ban cán sự lớp phải nhanh chóng tuyên bố ai là người thắng cuộc!

Hải quắn đảo mắt nhìn quanh:

- “Giải thưởng lớn” về tay “thi sĩ Hoàng Hôn”, không bạn nào phản đối chứ?

Riêng Quốc Ân hào hứng quá mức. Trong một thoáng nó quên phắt, nó là một trong những học sinh yếu nhất lớp. Nó tưởng mình là lớp trưởng. Hải quắn đang còn dò hỏi, chưa ai kịp đáp, nó đã nhảy phóc lên ghế, oang oang tuyên bố luôn:

- Tôi long trọng tuyên bố sau hơn nửa tháng đua tài, “thi sĩ Hoàng Hôn” đã xuất sắc vượt qua “thi sĩ Bình Minh” một cách hùng dũng, đầy khí thế và xứng đáng được nhận “giải thưởng lớn” về thành tích giúp bạn học tập, một giải thưởng cao quý bậc nhất của lớp ta!

Nghe giọng điệu tán dương vung vít của Quốc Ân, đám thằng Dưỡng rất bực nhưng đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Chỉ có Tiểu Long là thình lình nổi đóa:

- Mày leo xuống đi! Ai cho mày đứng trên ghế?

Quốc Ân vung tay:

- Hôm nay “giải thưởng lớn”…

Tiểu Long hừ mũi cắt ngang:

- “Giải thưởng lớn” hôm nay chẳng liên quan gì đến mày! Thằng Lâm lãnh giải thưởng chứ đâu phải mày! Mày chỉ có lãnh giải đứng bét lớp thôi!

Đòn công kích của Tiểu Long làm Quốc Ân tối tăm mặt mũi. Nó leo xuống đất, lỏn lẻn nhưng cũng cố bĩu môi trả đũa:

- Hừ, làm như mình học giỏi lắm đấy!

Thấy mầm mống xung đột vừa bị dập tắt có nguy cơ bùng nổ trở lại, lớp trưởng Xuyến Chi vội vàng lên tiếng:

- Như vậy, nếu không có bạn nào có ý kiến gì khác, “giải thưởng lớn” về giúp bạn học tập sẽ được trao cho bạn Lâm!

Nhỏ Vành Khuyên góp ý:

- Đợi đến giờ sinh hoạt chủ nhiệm đầu tuần hay trao cho nó trang trọng!

- Không! Trao ngay bây giờ cơ! - Hải quắn phản đối - Đợi đến đầu tuần sau, không khí sẽ… nguội mất!

Nhỏ Hiền Hòa “hứ” một tiếng:

- Không khí mà làm như nước sôi không bằng!

Nhỏ Xuyến Chi đảo mắt một vòng, thấy không ai nói gì, liền nhìn nhỏ Hạnh, mỉm cười:

- Thôi thì trao ngay bây giờ vậy!

Nhận được hiệu lệnh, nhỏ Hạnh cúi xuống lôi từ trong ngăn bàn ra một gói quà bọc giấy hoa, có thắt nơ cẩn thận.

Quới Lương láu táu:

- Gì trong đó vậy? Mở ra coi đi!

Nhỏ Hạnh phớt lờ yêu cầu của Quới Lương. Nó chậm rãi tiến về chỗ Lâm ngồi, hai tay nâng cao gói quà:

- Thay mặt ban cán sự lớp, tôi xin trao phần thưởng này cho bạn!

Lâm líu ríu đứng dậy, mặt đỏ lên vì sung sướng và vì xúc động. Ngay cả trong mơ, nó cũng không bao giờ hình dung ra cảnh tượng ngày hôm nay.

Cả lớp đang chờ nó làm trò, nhưng thằng Lâm bữa nay lại chẳng giống chút nào với thằng Lâm khôi hài mọi bữa. Nó lóng ngóng đỡ lấy gói quà từ tay nhỏ Hạnh, mặt mày ngẩn ngơ còn miệng thì lúng búng:

- Cảm ơn…

Lâm chỉ nói được hai tiếng, rồi ngưng bặt, một phần nó cũng chẳng biết nói gì thêm, phần khác tiếng vỗ tay rào rào của tụi bạn đồng loạt vang lên khiến tai nó như ù đi.

Trong niềm vui sướng khôn cùng, nó rưng rưng khi thấy trong đám bạn bè đang nồng nhiệt tán dương và mừng cho nó có cả Tiểu Long và “thi sĩ Bình Minh” Quý ròm, kẻ vừa “đại bại” dưới tay nó, có cả “phe chống đối” Dưỡng, Tần và Hiền Hòa ở tổ 1, có cả Đặng Đạo, nạn nhân khốn khổ của nó.

Bóng dáng của Đặng Đạo vừa đập vào mắt, thốt nhiên Lâm nghĩ ngay đến những câu thơ tai ác trước đây của mình, đến hình ảnh một đứa bạn nhà nghèo tối nào cũng phải lang thang ngoài đường, vất vả khuân từng bô rác giữa đêm khuya để đỡ đần cho mẹ. Sự vất vả đó, cũng như lòng hiếu thảo đó, Lâm chẳng bằng một góc. Vậy mà nó nỡ đi đặt vè trêu bạn. Những gì Lâm tình cờ chứng kiến hôm qua, bầu không khí sôi động và náo nhiệt của cuộc tranh tài vừa rồi đã làm nó thoáng quên đi, giờ đây chợt hiện ra mồn một trong đầu khiến lòng nó bỗng nhói lên một cái và niềm vui trong lòng Lâm chợt vơi đi quá nửa. Bất giác nó cảm thấy hổ thẹn với tràng vỗ tay của bạn bè và với cả phần thưởng trên tay mình.

Bóng dáng của Đặng Đạo vừa đập vào mắt, thốt nhiên Lâm nghĩ ngay đến những câu thơ tai ác trước đây của mình, đến hình ảnh một đứa bạn nhà nghèo tối nào cũng phải lang thang ngoài đường, vất vả khuân từng bô rác giữa đêm khuya để đỡ đần cho mẹ. Sự vất vả đó, cũng như lòng hiếu thảo đó, Lâm chẳng bằng một góc. Vậy mà nó nỡ đi đặt vè trêu bạn. Những gì Lâm tình cờ chứng kiến hôm qua, bầu không khí sôi động và náo nhiệt của cuộc tranh tài vừa rồi đã làm nó thoáng quên đi, giờ đây chợt hiện ra mồn một trong đầu khiến lòng nó bỗng nhói lên một cái và niềm vui trong lòng Lâm chợt vơi đi quá nửa. Bất giác nó cảm thấy hổ thẹn với tràng vỗ tay của bạn bè và với cả phần thưởng trên tay mình.

Vì vậy, cả lớp không khỏi sửng sốt khi Quới Lương bông đùa nhắc lại câu nói của Lâm hôm trước:

- Bây giờ “thi sĩ Hoàng Hôn” sẽ tặng lại phần thưởng cho những bạn có gia cảnh khó khăn chứ?

Thì Lâm liền lặng lẽ bước ra khỏi chỗ, đi thẳng lên bàn đầu, chỗ Đặng Đạo ngồi, với những bước chân dứt khoát và nghiêm trang trao gói quà vào tay Đặng Đạo:

- Đúng vậy! Tôi xin tặng phần thưởng này lại cho bạn Đặng Đạo…

Hành động bất ngờ của Lâm khiến cả lớp ngơ ngác, chả rõ nó cố tình làm trò hay là tặng thật.

Còn Đặng Đạo thì giãy nảy:

- Mày làm gì thế? Làm sao tao có thể nhận “giải thưởng lớn” này được? Tao có giúp bạn học tập hồi nào đâu!

Lâm điềm nhiên:

- Gói quà này bây giờ là của tao chứ không còn là của lớp! Tao tặng lại cho mày vì tao đã…

Lâm mới nói tới đó, Đặng Đạo đã hấp tấp cắt ngang:

- Này, này…

Đặng Đạo sợ Lâm sẽ nói lộ ra câu chuyện tối hôm qua, điều mà trước nay vì mắc cỡ nó không muốn cho bạn bè biết.

Nhưng Lâm đâu phải là một thằng khờ. Nó đâu có định nói chuyện đó. Nó nói chuyện khác. Nó nói:

- Vì tao đã trót làm mấy câu vè chế nhạo mày!

Và nó ấn mạnh gói quà vào tay Đặng Đạo:

- Món quà này coi như là lời xin lỗi của tao!

Tiếng vỗ tay của cả lớp đã ngưng giờ lại vang lên rầm rộu một lần nữa, thậm chí tràng pháo tay lần này còn lớn hơn và dài hơn tràng pháo tay khi nãy.

- Chuyện đã qua lâu rồi, nhắc lại làm chi! - Đặng Đạo cảm động nói, giọng vui sướng và nhẹ nhõm - Lẽ ra mày nên giữ “giải thưởng lớn” này làm kỷ niệm.

Khi nói như vậy, Đặng Đạo có biết đâu hôm nay thằng Lâm tuy không còn gói quà trên tay nhưng lòng Lâm còn vui sướng hơn nó gấp bội. Hôm nay thằng Lâm được ban cán sự lớp trao giải thưởng, được bạn bè công khai vỗ tay khen ngợi, được cơ hội xin lỗi Đặng Đạo một cách đàng hoàng, nói chung là được rất nhiều thứ mà trước đây nó dại dột đánh mất. Đó chính là “giải thưởng lớn” của Lâm, cái “giải thưởng” mà có vét hết quỹ lớp cũng không thể nào mua nổi!

Đó là niềm vui của “thi sĩ Hoàng Hôn”. Thế trong chuyện này “thi sĩ Bình Minh” có vui tẹo nào không?

Tác giả truyện này có thể thưa ngay với các bạn là: Vui!

Tất nhiên thoạt đầu Quý ròm nhà ta có hơi buồn, thậm chí khi nghĩ đến ánh mắt tinh quái của nhỏ Diệp đang đợi mình ở nhà, Quý ròm không những buồn mà còn lo nữa. Nhưng khi nhỏ Hạnh long trọng trao gói quà vào tay “thi sĩ Hoang Hôn” thì Quý ròm không buồn nữa, dù sao thì nó vẫn cảm thấy “thi sĩ Hoàng Hôn” quả xứng đáng nhận “giải thưởng lớn” hơn mình, và đến khi “thi sĩ Hoàng Hôn” tặng lại phần thưởng cho Đặng Đạo một cách hào hiệp thì “thi sĩ Bình Minh” cảm thấy lòng mình như đang có muôn nghìn tia nắng nhấp nháy.

Nó vui vẻ nói với Tiểu Long:

- Thằng Lâm này hay thật mày ạ! Nếu phần thưởng đó về tay tao, tao chả nghĩ ra chuyện tặng cho người khác đâu!

Tiểu Long nheo mắt:

- Ngay cả người khác đó là tao?

- Mày hả? - Quý ròm nhún vai - Mày cũng thế thôi!

Rồi nó buột miệng “à” một tiếng, như chợt nhớ ra:

- Tao không tặng lại phần thưởng cho mày, nhưng tao sẽ mời mày đến nhà…

Thấy Quý ròm ra giọng hào phóng, đột nhiên bỏ lửng, Tiểu Long nôn nao:

- Mời tao đến nhà làm gì? Đãi tiệc hả?

- Không! - Quý ròm toét miệng cười - Mời mày đến “ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh” và chống mắt lên xem tao mở quà thôi! Hì hì!
Chương trước
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...