Ký Linh
Chương 78
Từ đầu tới cuối, Ký Linh đều chỉ im lặng, nàng không góp chuyện cùng Đàm Vân Sơn và Thanh Trản nhưng nàng nhớ rõ những chuyện Đàm Vân Sơn đã kể cho nàng nghe, nhớ Canh Thần thượng tiên là kẻ đã bày mưu trăm năm gây yêu loạn Cửu Thiên chỉ vì cứu một người ra khỏi Vong Uyên.
Chào từ biệt Thanh Trản, hai người không vội đi ngay mà loanh quanh gần đó tìm kiếm một hồi lâu vì Đàm Vân Sơn khẳng định chắc chắn sau khi rời khỏi vùng tối tăm mịt mùng, lúc chàng mở mắt ra thì chàng đang đứng ở gần chỗ này.
Song, dù đã cố gắng hết sức, họ vẫn không tìm được “lối ra hỗn mang” đó.
Không còn cách nào khác, hai người đành phải mở rộng phạm vi tìm kiếm, chiếc bàn đá và bóng dáng áo xanh kia dần dần trở thành một chấm nhỏ xa xăm.
Cuối cùng, Ký Linh không cần phải giữ ý nữa, nàng hỏi thẳng ra điều mình thắc mắc: “Vì sao ông Trịnh Bác lão đó không nhảy thẳng xuống tìm Thanh Trản mà phải phí nhiều công sức bày mưu nghĩ kế liên lụy kẻ vô tội như vậy?”
Đàm Vân Sơn đã nghĩ tới vấn đề này từ lâu: “Bởi vì ông ấy biết chiêm tinh, mà mọi quẻ bói đều nói với ông ấy rằng căn bản không có khả năng vào Vong Uyên tìm được người.”
Ký Linh tròn mắt: “Nhưng huynh tìm được tôi đó thôi?”
“Sao có thể ai cũng lợi hại như ta được.” Đàm Vân Sơn đáp đến là trôi chảy.
Ký Linh nheo mắt đầy nguy hiểm tỏ ý người đâu nói thấy ghét.
Đàm Vân Sơn cực kỳ thích ánh mắt này của nàng, không nhịn được tay, chàng xoa vội đầu nàng một cái, thở dài sung sướng.
Ký Linh nghiến răng, đang cân nhắc xem nên bắt đầu đánh từ đâu thì Đàm Vân Sơn thôi cười, lắc nhẹ đầu, thở dài: “Ông ấy quá tin vào chiêm tinh, thành hay bại đều dựa cả vào chiêm tinh, buồn hay vui cũng vậy…”
Nàng biết chàng đang nói đến vị Canh Thần thượng tiên kia, tên “ác đồ” lợi dụng chàng, vị “sư phụ” lừa gạt nàng.
Nàng không có ấn tượng gì về chuyện này nên trong lòng thấy rất bình thường nhưng nghe giọng Đàm Vân Sơn cũng không có gì là thù hận, chỉ đơn giản là một tiếng thở than…
“Nhưng trên thế gian, ngoài vận thế còn phải xem cơ duyên, ngoài cơ duyên còn phải xem lòng người, chiêm tinh sao có thể tính hết được.”
Đi suốt từ sáng sớm đến lúc hoàng hôn, hai người không ngừng nghỉ một khắc nào, đi tới đâu cũng soi kĩ từng ngóc ngách nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của lối ra kia.
Màn đêm tối mà hơi có sắc xanh lại bao trùm khắp đất trời; cỏ cây, chim muông, mây gió đều lặng xuống, im phăng phắc.
“Huynh ngủ một giấc đi,” chọn một nơi có tầm nhìn khoáng đạt, Ký Linh kéo Đàm Vân Sơn ngồi xuống, vỗ vỗ vai chàng, phóng khoáng nói, “tôi trông cho.”
Đàm Vân Sơn thấy lòng rối rắm: “Hình như… nàng cướp mất lời thoại của ta.”
Ký Linh cười, dưới trời đêm, đôi mắt nàng sáng như những vì sao: “Huynh không sợ tôi mà ngủ là lại ngủ liền chục ngày à?”
Đàm Vân Sơn rất nghiêm túc cân nhắc: “Nếu lần nào nàng thức dậy cũng níu góc áo ta lưu luyến như lần trước thì đừng nói chục ngày, mấy chục ngày cũng đáng.”
“…”
“…”
Coong!
“Vị cô nương này, hay là để tôi giữ chuông Tịnh Yêu tiếp cho…”
“Đau lắm à?”
“Không phải vậy, nhưng ta quên chưa nói, thực ra trước kia nàng đập ta xong đều xoa đầu cho ta, cực kỳ dịu…”
Coong!
“Huynh thích là được rồi.”
Hai người đang say sưa “liếc mắt đưa tình” thì trên đỉnh núi xa xa, ánh sáng lưu ly bỗng biến mất.
Kể từ lúc xuống núi, họ đã đi một chặng đường rất dài, đỉnh núi nơi họ rời đi giờ chỉ còn thấy thấp thoáng, nói gì tới ánh sáng sặc sỡ trên đỉnh núi. Song, sau khi màn đêm buông xuống, ánh sáng đó lại bật lên giữa nền trời đen thẫm, chỉ cần đưa mắt trông về phía ấy là sẽ bắt gặp ánh sáng rực rỡ trong vắt dìu dịu đó.
Ánh sáng biến mất một cách lặng lẽ, mãi tới khi Đàm Vân Sơn ngáp một cái, tình cờ nhìn qua phía ấy thì mới ngỡ ngàng nhận ra.
Điều đầu tiên chàng nghĩ đến là quay đầu lại xem Ký Linh. Chàng quay lại rất đột ngột, sắc mặt lại bất thường làm Ký Linh đang thư thả nghỉ ngơi giật nảy mình: “Sao vậy?”
Đàm Vân Sơn ra dấu chỉ nàng nhìn đỉnh núi đằng xa.
Ký Linh nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa đằng sau vẻ mặt đầy nghi vấn của chàng bởi vì nàng cũng rất bất ngờ: “Tôi không ngủ kìa.”
Lúc hồi hôm trò chuyện câu được câu chăng với nhau, Đàm Vân Sơn từng nhắc với nàng chuyện nàng và Yến Hành cùng chung một nhịp thở cho nên lúc nàng ngủ, ánh sáng của Yến Hành tắt, ngược lại, lúc nàng dậy, Yến Hành liền tỏa sáng rực rỡ. Nàng chưa từng thấy Yến Hành lúc nàng ngủ trông như thế nào nhưng nghe Đàm Vân Sơn nói vậy, nàng vẫn thấy vô cùng có lý.
Nào ngờ, mới được nửa ngày thì đã sai.
Nếu là chuyện khác thì lúc này, nhất định Ký Linh sẽ châm chọc Đàm Vân Sơn đoán sai không chút nể mặt nhưng chuyện liên quan tới Yến Hành, nàng không có tâm trạng đâu vui đùa, lòng đầy lo lắng: “Lúc tôi thức, chưa từng thấy ông ấy tắt sáng bao giờ…”
Đàm Vân Sơn cũng băn khoăn chuyện này nhưng tạm thời không đoán ra được là do Yến Hành đã gặp chuyện thật hay chỉ là vì Ký Linh ở cách quá xa nên mối liên hệ giữa đôi bên cũng yếu đi…
Đợi đã!
Đàm Vân Sơn kinh ngạc nhíu mày. Đỉnh núi vốn đã chìm hẳn vào đêm tối bỗng lại sáng bừng trở lại, nhưng không phải thứ ánh sáng dịu dịu dễ chịu như lúc ban ngày mà lần này nó sáng bừng đến lóa mắt!
Không đầy chớp mắt, vài chấm sáng màu bạc như sương tách ra từ luồng sáng bảy màu sặc sỡ, thong thả bay xuống chân núi nhưng không thực sự xuống tới chân núi, khi tới lưng chừng dốc núi, nó không xuống thấp thêm mà chuyển hướng sang bay ngang chầm chậm về phía trước.
Từ góc nhìn của Đàm Vân Sơn và Ký Linh, những chấm bạc này như những cánh chim sải cánh chỉ đường cho họ.
Hai người nhìn nhau cùng thấy trong mắt nhau một suy nghĩ: Đi!
Ánh sáng bạc bay rất thong thả tựa như cố ý chờ họ nhưng Đàm Vân Sơn và Ký Linh không dám chần chừ, gần như là chạy thẳng một mạch đuổi theo.
Cuối cùng, họ đuổi theo chấm sáng bạc đến bên một hồ nước, các chấm sáng bạc rơi xuống mặt hồ như những bông tuyết, ánh sáng tan biến ngay khi chạm vào mặt nước, hiện ra trên mặt nước là mấy chiếc lá rụng đong đưa – hình dạng vốn có của chúng.
“Đường về ở dưới hồ này.” Đàm Vân Sơn nói khẽ nhưng rất chắc chắn. Chàng bỗng thấy hơi hối hận vì lúc ở trên đỉnh núi chỉ lo trông Ký Linh, không lại chỗ gốc cây ngồi nhiều thêm một chút. Quen biết lâu như vậy, nhận được nhiều ưu ái như vậy, vậy mà chàng chẳng nói chuyện tử tế với Yến Hành được lần nào.
Ký Linh tiến tới, bước hẳn xuống nước, nhặt mấy chiếc lá rụng đó lên, lấy tay áo thấm khô nước dính trên lá rồi cất hết chúng vào trong ngực, không để sót chiếc nào.
Từ đầu tới đuôi, nàng không nói một lời, lại thêm cúi đầu nên không quan sát được biểu cảm.
Sau khi cất hết lá vào trong người, nàng ngẩng đầu lên, thái độ cởi mở, giọng điệu dứt khoát: “Có phải là phải nhảy xuống hồ không?”
Nhìn cô nương đã đứng sẵn dưới hồ nước, Đàm Vân Sơn bỗng cảm thấy vừa rồi mình mất công nghĩ một hồi “làm sao thuyết phục nàng” thật là ngốc quá. Đáng lẽ chàng phải sớm nghĩ ra, luận về chuyện tích cực thì Ký Linh đâu cần ai phải thúc giục bao giờ, nàng không kéo người ta chạy là đã ơn trời lắm rồi.
“Phải!” Đàm Vân Sơn hô to, chữ “dũng” đã bị cô nương nhà người ta chiếm mất rồi, chàng đâu thể chịu kém cạnh, cũng phải lấy cho được cái danh “tiếng như chuông đồng”.
Dưới bầu trời đen thẫm, hai người cùng cột vào một sợi thừng yêu chầm chậm lội sâu xuống hồ.
Chẳng mấy chốc, nước đã dâng lên tới ngực Ký Linh. Nàng đang nghĩ là phải đi tiếp thêm một đoạn nữa thì ở dưới nước, một bàn tay bỗng nắm bàn tay nàng.
Nước rất lạnh, tay Ký Linh đã lạnh toát, tay Đàm Vân Sơn vẫn còn hơi âm ấm, không biết là do nước sông quá lạnh nên mới thấy rõ như vậy hay là do Đàm Vân Sơn nắm chặt nên mới cảm thấy như vậy.
“Ở đây luôn đi,” chàng nói, “đừng buông tay ta ra.”
Ký Linh thoáng giật mình. Lúc ở trong gian nhà tranh trên đỉnh núi, tỉnh dậy thấy Đàm Vân Sơn vẫn chưa đi, nàng đã nghe lòng mình lặp đi lặp lại câu này vô số lần. Tới tận giờ, nàng vẫn chưa hề nhắc chuyện này trước mặt Đàm Vân Sơn bao giờ bởi cảm thấy chuyện này thật dị. Thật không ngờ, cuối cùng Đàm Vân Sơn mới là người thực sự nói ra câu này.
Đương nhiên là nàng đồng ý, nàng vô cùng nguyện lòng.
“Ừ.”
Nếu Đàm Vân Sơn hơi để ý một chút thì có lẽ đã nhận ra được những cảm xúc đằng sau một tiếng nghe đầy lạnh nhạt này nhưng lúc này đây, chàng đang dồn toàn bộ tâm trí nghĩ về con đường mù mịt sắp đi: “Nhắm mắt, nín thở, tập trung.”
Ký Linh làm theo.
Đàm Vân Sơn cũng nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân.
Bàn tay nắm chặt nhau dưới nước siết nhẹ.
Một cái.
Hai cái.
Ba!
Ùm!
Hai bóng người đồng thời vào nước, ăn ý tựa như là một thể!
Sau khi vào nước, Đàm Vân Sơn và Ký Linh không nhìn đi đâu cũng không quan tâm chuyện gì khác, chỉ dốc hết sức bơi sâu xuống!
Không có ánh sáng, không có tiếng động, chỉ có nước hồ lạnh buốt phủ khắp tai mắt mũi miệng và dưỡng khí ngày càng vơi dần trong lồng ngực.
Đàm Vân Sơn không biết cả hai đã bơi được bao sâu, nhịn thở khá lâu làm ngực chàng khó chịu nhưng chàng chỉ có thể cắn răng chịu, nắm tay Ký Linh thật chặt…
“Ục…”
Có bong bóng nước trôi lướt qua mặt, cảm nhận được điều bất thường, Đàm Vân Sơn choàng mở mắt, loáng thoáng thấy hình như Ký Linh mở miệng muốn nói gì đó nhưng vì đang ở dưới hồ nước nên chỉ nhả ra được bóng khí.
Bỗng nhiên, đầu óc nhạy bén lạ thường.
Đàm Vân Sơn lập tức biết phải quay người lại nhìn theo hướng nhìn của Ký Linh. Có một quả cầu lửa đỏ!
Giữa u tối bỗng nhìn thấy ánh sáng, theo bản năng người ta sẽ thấy vui mừng, nhưng Đàm Vân Sơn đã ăn nhiều vố đau rồi nên không dễ sai lại, chàng lập tức nghĩ ra, cái chốn hỗn mang làm chàng suýt bị lạc đó không hề có ánh sáng, chứ nói gì tới sáng như lửa!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lỡ như đúng thì sao, lỡ như chỉ là lúc chàng ở đó chàng không gặp được thôi thì sao?
Đàm Vân Sơn chỉ do dự trong chớp mắt nhưng rõ ràng là quả cầu lửa đỏ đấy chẳng hề muốn chờ chút chớp mắt nào, nó bắt đầu tiến về phía hai người!
Hay lắm, giờ thì không cần phải nghĩ xem nó có phải lối vào chốn hỗn mang không nữa: Có cái lối ra nào biết tự mình bơi tới đâu!
Chỉ chớp mắt, quả cầu lửa chỉ còn cách họ hơn chục thước, nhờ quầng sáng, cuối cùng cũng nhìn thấy bộ mặt gớm ghiếc của yêu vật. Giống cá mà chẳng phải cá, giống thú mà chẳng phải thú, lưng có vây, đầu có sừng, miệng ngoác ra rộng bằng đầu, dưới ánh sáng đỏ, bộ răng nhọn mọc tua tủa làm người ta rợn tóc gáy!
Thế này thì còn làm gì khác được nữa?
Chạy thôi!
Không biết có phải là ảo giác không nhưng hai người đều không hẹn cùng nghe thấy tiếng hò la trong lòng đối phương.
Dưới đáy hồ lạnh giá lại đang vội thoát thân, Đàm Vân Sơn và Ký Linh đã gần ngạt thở không hề có ấn tượng gì về chuyện họ đã bơi bao lâu, có phải là trong lúc bơi, từng có lúc bị con yêu thú kia cắn trúng chân hay không, họ chỉ biết là khi họ đã không chịu nổi nữa, há miệng sặc phải một hớp nước vào miệng thì trong lòng đã rất tuyệt vọng.
Nhưng, chính những lúc đã tuyệt vọng rồi mới hay nhìn thấy được hy vọng.
“Rào ràooo”
Đây là tiếng vật ra khỏi nước đẹp đẽ kỳ diệu nhất mà đời này Đàm Vân Sơn và Ký Linh đã từng nghe.
Họ há miệng ra thở như vừa được sống lại.
Xung quanh đen đặc mịt mùng, hỗn mang trống rỗng, dù mở mắt nhưng cũng chẳng khác gì đang nhắm mắt. Cuối cùng Ký Linh cũng thực sự nhìn thấy nơi Đàm Vân Sơn thường nhắc: Vong Uyên.
Hình như họ đang ở một con sông, hoặc là một cái hồ, dù sao cũng không thấy rõ được là cái gì.
Hai người dồn sức bơi được lên bờ thì đã sức cùng lực kiệt.
“Giờ làm sao bây giờ?” Ký Linh ướt đẫm toàn thân ngồi thở hổn hển, điều duy nhất lấy làm may mắn là ở đây không lạnh. Thế nhưng nó cũng không nóng, mà là một loại ngột ngạt khó tả, khi người ta ở chỗ này thì đến các giác quan cũng trở nên đờ đẫn.
“Tìm thừng tiên.” Đàm Vân Sơn vắt khô quần áo.
Ký Linh mù tịt nhìn quanh, chỗ nào cũng chẳng tối thì đen, bí bách đến khó chịu: “Đâu có nhìn thấy gì đâu.”
“Giờ biết vì sao hai ta phải trói lại cùng nhau rồi chứ.” Đàm Vân Sơn nói nửa đùa nửa thật.
Mới tới chỗ này cần tốn nhiều thời gian để làm quen, chàng phải giúp Ký Linh thư giãn.
Ký Linh hiểu tấm lòng của Đàm Vân Sơn nhưng thực sự không thư giãn nổi bởi vì: “Dưới nước… hình như có gì đó chuyển động.”
Từ lúc lên bờ, hai người họ vẫn ngồi nguyên tại chỗ gần ngay mép nước nên dưới nước có động tĩnh gì, họ đều nghe như gần bên tai.
“Rào ràooo”
Một quả cầu lửa lao ra khỏi nước!
Đàm Vân Sơn thầm nghĩ “không xong rồi”, vừa định đứng dậy cách xa mép nước ra thì con yêu thú kia đã đánh tới với tốc độ nhanh như chớp giật gió lùa, nhắm thẳng vào Ký Linh!
Đàm Vân Sơn không chút chần chừ, lập tức đứng che cho Ký Linh, hứng trọn con yêu thú đó vào lòng!
Con yêu thú đó rời nước lại càng thêm hung hăng, đâm vào ngực Đàm Vân Sơn xong liền làm ngay một phát cắn vào cánh tay chàng. Đàm Vân Sơn suýt thì hét lên vì đau! Nhưng cuối cùng chàng vẫn nhịn được, thò tay đi tách hàm trên của con yêu thú hòng bắt nó nhả ra nhưng con yêu thú này cứ như thể mấy trăm đời chưa từng được nếm vị thịt vậy, nó cắn đến là dai, Đàm Vân Sơn có cảm tưởng mà cắn thêm lúc nữa thì tay chàng sẽ gãy luôn!
Xọc!
Lưỡi dao sắc từ sau lưng chém tới đâm xuyên đỉnh đầu yêu thú!
Đàm Vân Sơn thấy lực cắn tay mình lỏng ra thấy rõ, nhân đó, chàng lôi hàm trên của nó ra, giải cứu lấy cánh tay, sau đó rút dao găm về, vứt con ác thú về lại nước!
Bùm!
“Giữ cẩn thận.” Đàm Vân Sơn trả dao găm cho Ký Linh. Giờ chàng không còn hơi sức đâu quan tâm xem yêu thú còn sống hay đã chết, chàng chỉ muốn mau mau đưa Ký Linh rời khỏi cái chỗ bất kỳ lúc nào cũng có thể có yêu thú nhảy ra khỏi mặt nước này, “Chúng ta phải mau chóng…”
Rào rào.
Rào rào.
Rào rào.
Rào rào.
Tiếng ra khỏi nước liên tiếp ngắt ngang lời Đàm Vân Sơn nói đồng thời làm họ phải kinh hoàng một lần nữa.
Trong bóng tối lại xuất hiện quả cầu lửa nhưng không phải một con mà là hai con, ba con, bốn con, trông như một đống lửa thắp sáng cả một vùng rộng vài trượng.
Đàm Vân Sơn và Ký Linh từ từ đứng dậy lùi dần về sau.
Yêu thú từ từ bò lên bờ.
“Có thắng nổi không…” Ký Linh cầm dao găm, hỏi trong lo lắng.
Cánh tay Đàm Vân Sơn vẫn còn đang đau, giờ khó mà kiên cường tiếp được: “Ta thấy hay là chạy thôi…”
“Hướng nào?”
“Ờm…” Đàm Vân Sơn nhìn vội một vòng, vốn cũng không trông chờ có thể nhìn thấy thứ gì, chẳng qua là muốn chọn lấy một hướng trực giác thấy thích hơn, không ngờ chàng lại giật mình nhìn thấy một thứ làm chàng không thể tin nổi phải nhìn lại bên tay phải một lần nữa.
Ở một chỗ cách khá xa, có ánh sáng của đèn Nhật Hoa.
Không, không phải ánh sáng của đèn Nhật Hoa, mặc dù rất giống nhưng nó còn có thêm chút kim quang so với đèn Nhật Hoa, có vẻ giống đèn Bích Tiêu trên Cửu Thiên Bảo Điện hơn, ở giữa vùng sáng đó, loáng thoáng hình như có một cái bóng dài nhỏ…
Đàm Vân Sơn giật mình, là thừng tiên, là họ kéo thừng tiên về, cột đèn Bích Tiêu vào rồi thả lại xuống Vong Uyên!
Đàm Vân Sơn bất chấp tất cả kéo vội Ký Linh chạy về phía ánh sáng!
Ký Linh lật đật chạy theo chàng, tuy nhìn thấy có ánh sáng nhưng không rõ đó là gì: “Đó là gì thế…”
Đám yêu thú đằng sau thấy hai người họ bỏ chạy, lập tức cũng rống lên đồng loạt nhào tới!
Đàm Vân Sơn không ngờ tốc độ của đám yêu thú lại nhanh tới vậy, chàng mới chạy được một đoạn, thậm chí chưa hề cảm thấy tới gần đèn thêm được chút nào thì đã bị con yêu thú đuổi sát nút nhất cắn vào chân. Chàng đau quá, ngã bỗ xuống!
Chàng ngã thì không bị gì nghiêm trọng nhưng vì thừng yêu nên hại Ký Linh cũng bị ngã theo!
Yêu thú bèn nhả cẳng chân chàng ra, bật nhảy cắn lên vai chàng!
Ký Linh lập tức đứng ngay dậy, tính dùng lại chiêu cũ, cầm con dao găm đâm nó. Không ngờ khi sắp đâm được trúng nó rồi, nó bỗng nhả vai ra, nhảy xuống đất!
Ký Linh sợ ngừng thở, dùng hết sức mình mới dừng lại được dao, ngăn nó không đâm vào vai Đàm Vân Sơn.
Chỉ mới đó mà đã lại có thêm ba con yêu thú nữa đuổi tới!
Ánh sáng của đèn Bích Tiêu thì lại mỗi lúc một mờ dần như thể thừng tiên đang đi xa!
Đương nhiên thừng tiên không thể tự chuyển động, đám yêu thú dưới Vong Uyên nếu có bám vào thừng tiên trèo lên thì cũng chỉ làm thừng lắc lư chứ không thể trôi đi xa được. Trừ khi… chúng thượng tiên bên bờ Vong Uyên đang dùng tiên thuật làm thừng tiên chuyển động để tăng cơ hội chàng tìm lại được thừng tiên ở chỗ hỗn mang mịt mùng này!
Nhưng sai mất rồi, ngược hướng mất rồi, họ đang ở đằng này cơ!
Ánh đèn mờ dần dường như sắp sửa biến mất bất kỳ lúc nào.
Nếu để lỡ nó, giữa Vong Uyên vô tận này, phải có may mắn khủng khiếp cỡ nào mới gặp lại được nó đây?
Không được, chàng không thể đánh liều được.
Bốn con yêu thú xông tới, Đàm Vân Sơn đá văng hai con đi, túm được một con, để mặc cho con còn lại cắn mình, chàng quát to bảo Ký Linh: “Mặc kệ ta, nàng cởi thừng yêu ra, mau mau đuổi theo chỗ sáng kia, chắc nó là thừng tiên đó, là cơ hội duy nhất để ra khỏi Vong Uyên!”
Ký Linh cứ như thể không nghe thấy, vẫn tiếp tục đâm vào lưng con yêu thú đang định nhào lên một cách chuẩn xác, ghim cứng nó xuống đất!
Chưa kịp rút dao ra, một con yêu thú khác đã nhào lên cắn tay nàng!
Ký Linh đau lắm nhưng nàng không run chút nào, đổi ngay tay cầm dao găm, đâm tiếp. Song, nhát này yêu thú tránh được, nàng đâm hụt.
Đàm Vân Sơn cuống chết đi được, chỉ muốn chạy lại tháo thừng yêu giúp nàng, nhưng người ta không chạy thì tháo ra có để làm gì?
Hai người, bốn con yêu thú, cuối cùng họ cũng xử được chúng, chỉ là tốn quá nhiều thời gian mà bên thắng thì cũng thương tích đầy mình.
Ánh đèn đã biến mất vào màn đêm xa thẳm từ lâu, không còn chút tăm tích.
Đàm Vân Sơn đau khắp toàn thân nhưng toàn bộ chúng cũng chẳng là gì nếu so với cảm giác ức chế trong lòng: “Nàng không thể nghe lời một lần được sao. Cơ hội đã đưa đến trước mặt rồi, nắm bắt lấy nó là sẽ ra được ngoài!” “
“Tôi ra ngoài thì huynh làm thế nào?”
“Mấy con yêu thú cỏn con, ta vẫn thừa sức xử chúng.”
“Sau đó cơ, xử yêu thú xong thì làm thế nào?”
“Nàng lên được trên đó xong chắc chắn thừng tiên sẽ lại được thả xuống, ta lại tìm tiếp.”
“Tìm mãi không thấy thì sao? Lại quên hết tất thảy lần nữa thì sao?”
“Nàng không thể mong mỏi chút điều tốt đẹp cho ta được sao…”
Giữa chốn hỗn mang khôn cùng, không ai nhìn thấy vẻ mặt của người kia nhưng vì vẫn còn thừng yêu cột vào nhau nên không ai rời xa ai.
Đàm Vân Sơn phát hiện, bất kể là lúc nào, dù là ở Cửu Thiên Tiên Giới hay ở Trần Thủy, Vong Uyên, chàng đều phải chịu Ký Linh, giống như bây giờ vậy, chàng buồn, chàng bực, chàng muốn cầm chuông Tịnh Yêu gõ ngược lại nàng nhưng nói đến cùng thì chỉ có thể ngoan ngoãn chịu.
“Một mình tôi lên đó thì làm được gì chứ.” Trong đêm tối, Ký Linh thở dài một tiếng.
Họ ở quá gần nhau, dường như Đàm Vân Sơn cảm giác được có hơi nóng cọ bên tai mình.
“Tôi chẳng nhớ gì hết, không nhớ được chuyện trước đây, không nhận ra người quen cũ, tôi chỉ nhớ được mỗi huynh.” Nàng nói như than thở nhưng nàng lại cười, “Chỉ nhớ có một người tên là Đàm Vân Sơn, một chàng trai kỳ lạ tự khoe tài trí mẫn tiệp, nói không ưng cái liền khóc, đã đến Vong Uyên mịt mùng này cứu tôi.”
Nàng nắm tay chàng, thổi một cái thật nhẹ lên chỗ vết thương như thể chút gió đó có thể làm vết thương nhanh liền hơn.
Đàm Vân Sơn lại không nén nổi đưa tay sờ mặt nàng, ngón tay nhẹ nhàng lần theo đường nét trên gương mặt nàng, từng chút từng chút, chậm rãi và dịu dàng.
“Chuông Tịnh Yêu.” Chàng thì thầm khe khẽ.
Đầu óc Ký Linh như bay trên mây, nàng không nghĩ gì nhiều đã đưa chuông Tịnh Yêu cho chàng.
Đàm Vân Sơn giắt chuông Tịnh Yêu vào thừng yêu đằng sau lưng, sau đó nâng mặt đối phương lên, trầm tĩnh in lên một nụ hôn.
Ký Linh bị hôn đầy bất ngờ, không có chuẩn bị gì, lúc nàng nghĩ đến chuyện đánh người thì mới phát hiện ra không có vũ khí để dùng, đâu thể lấy dao găm đánh được phải không, thế thì tàn nhẫn quá.
Vậy là đành phải chịu.
Đàm Vân Sơn hôn lúc mạnh lúc nhẹ, mạnh thì như công thành đoạt đất, nhẹ thì như lông chim mơn trớn.
Trong mơ màng, có tận mấy lần Ký Linh cảm thấy như thể mình lại rơi xuống nước, dập dềnh theo con sóng.
Thắt lưng bỗng bị kéo một cái.
Hai người ngẩn ra, không hẹn mà cùng cúi đầu, phát hiện thừng yêu cột ở hông không biết từ lúc nào bỗng xuất hiện tử quang, cứ như thể là một vật sống, từ từ kéo họ đi theo một hướng!
Chào từ biệt Thanh Trản, hai người không vội đi ngay mà loanh quanh gần đó tìm kiếm một hồi lâu vì Đàm Vân Sơn khẳng định chắc chắn sau khi rời khỏi vùng tối tăm mịt mùng, lúc chàng mở mắt ra thì chàng đang đứng ở gần chỗ này.
Song, dù đã cố gắng hết sức, họ vẫn không tìm được “lối ra hỗn mang” đó.
Không còn cách nào khác, hai người đành phải mở rộng phạm vi tìm kiếm, chiếc bàn đá và bóng dáng áo xanh kia dần dần trở thành một chấm nhỏ xa xăm.
Cuối cùng, Ký Linh không cần phải giữ ý nữa, nàng hỏi thẳng ra điều mình thắc mắc: “Vì sao ông Trịnh Bác lão đó không nhảy thẳng xuống tìm Thanh Trản mà phải phí nhiều công sức bày mưu nghĩ kế liên lụy kẻ vô tội như vậy?”
Đàm Vân Sơn đã nghĩ tới vấn đề này từ lâu: “Bởi vì ông ấy biết chiêm tinh, mà mọi quẻ bói đều nói với ông ấy rằng căn bản không có khả năng vào Vong Uyên tìm được người.”
Ký Linh tròn mắt: “Nhưng huynh tìm được tôi đó thôi?”
“Sao có thể ai cũng lợi hại như ta được.” Đàm Vân Sơn đáp đến là trôi chảy.
Ký Linh nheo mắt đầy nguy hiểm tỏ ý người đâu nói thấy ghét.
Đàm Vân Sơn cực kỳ thích ánh mắt này của nàng, không nhịn được tay, chàng xoa vội đầu nàng một cái, thở dài sung sướng.
Ký Linh nghiến răng, đang cân nhắc xem nên bắt đầu đánh từ đâu thì Đàm Vân Sơn thôi cười, lắc nhẹ đầu, thở dài: “Ông ấy quá tin vào chiêm tinh, thành hay bại đều dựa cả vào chiêm tinh, buồn hay vui cũng vậy…”
Nàng biết chàng đang nói đến vị Canh Thần thượng tiên kia, tên “ác đồ” lợi dụng chàng, vị “sư phụ” lừa gạt nàng.
Nàng không có ấn tượng gì về chuyện này nên trong lòng thấy rất bình thường nhưng nghe giọng Đàm Vân Sơn cũng không có gì là thù hận, chỉ đơn giản là một tiếng thở than…
“Nhưng trên thế gian, ngoài vận thế còn phải xem cơ duyên, ngoài cơ duyên còn phải xem lòng người, chiêm tinh sao có thể tính hết được.”
Đi suốt từ sáng sớm đến lúc hoàng hôn, hai người không ngừng nghỉ một khắc nào, đi tới đâu cũng soi kĩ từng ngóc ngách nhưng vẫn không tìm thấy tung tích của lối ra kia.
Màn đêm tối mà hơi có sắc xanh lại bao trùm khắp đất trời; cỏ cây, chim muông, mây gió đều lặng xuống, im phăng phắc.
“Huynh ngủ một giấc đi,” chọn một nơi có tầm nhìn khoáng đạt, Ký Linh kéo Đàm Vân Sơn ngồi xuống, vỗ vỗ vai chàng, phóng khoáng nói, “tôi trông cho.”
Đàm Vân Sơn thấy lòng rối rắm: “Hình như… nàng cướp mất lời thoại của ta.”
Ký Linh cười, dưới trời đêm, đôi mắt nàng sáng như những vì sao: “Huynh không sợ tôi mà ngủ là lại ngủ liền chục ngày à?”
Đàm Vân Sơn rất nghiêm túc cân nhắc: “Nếu lần nào nàng thức dậy cũng níu góc áo ta lưu luyến như lần trước thì đừng nói chục ngày, mấy chục ngày cũng đáng.”
“…”
“…”
Coong!
“Vị cô nương này, hay là để tôi giữ chuông Tịnh Yêu tiếp cho…”
“Đau lắm à?”
“Không phải vậy, nhưng ta quên chưa nói, thực ra trước kia nàng đập ta xong đều xoa đầu cho ta, cực kỳ dịu…”
Coong!
“Huynh thích là được rồi.”
Hai người đang say sưa “liếc mắt đưa tình” thì trên đỉnh núi xa xa, ánh sáng lưu ly bỗng biến mất.
Kể từ lúc xuống núi, họ đã đi một chặng đường rất dài, đỉnh núi nơi họ rời đi giờ chỉ còn thấy thấp thoáng, nói gì tới ánh sáng sặc sỡ trên đỉnh núi. Song, sau khi màn đêm buông xuống, ánh sáng đó lại bật lên giữa nền trời đen thẫm, chỉ cần đưa mắt trông về phía ấy là sẽ bắt gặp ánh sáng rực rỡ trong vắt dìu dịu đó.
Ánh sáng biến mất một cách lặng lẽ, mãi tới khi Đàm Vân Sơn ngáp một cái, tình cờ nhìn qua phía ấy thì mới ngỡ ngàng nhận ra.
Điều đầu tiên chàng nghĩ đến là quay đầu lại xem Ký Linh. Chàng quay lại rất đột ngột, sắc mặt lại bất thường làm Ký Linh đang thư thả nghỉ ngơi giật nảy mình: “Sao vậy?”
Đàm Vân Sơn ra dấu chỉ nàng nhìn đỉnh núi đằng xa.
Ký Linh nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa đằng sau vẻ mặt đầy nghi vấn của chàng bởi vì nàng cũng rất bất ngờ: “Tôi không ngủ kìa.”
Lúc hồi hôm trò chuyện câu được câu chăng với nhau, Đàm Vân Sơn từng nhắc với nàng chuyện nàng và Yến Hành cùng chung một nhịp thở cho nên lúc nàng ngủ, ánh sáng của Yến Hành tắt, ngược lại, lúc nàng dậy, Yến Hành liền tỏa sáng rực rỡ. Nàng chưa từng thấy Yến Hành lúc nàng ngủ trông như thế nào nhưng nghe Đàm Vân Sơn nói vậy, nàng vẫn thấy vô cùng có lý.
Nào ngờ, mới được nửa ngày thì đã sai.
Nếu là chuyện khác thì lúc này, nhất định Ký Linh sẽ châm chọc Đàm Vân Sơn đoán sai không chút nể mặt nhưng chuyện liên quan tới Yến Hành, nàng không có tâm trạng đâu vui đùa, lòng đầy lo lắng: “Lúc tôi thức, chưa từng thấy ông ấy tắt sáng bao giờ…”
Đàm Vân Sơn cũng băn khoăn chuyện này nhưng tạm thời không đoán ra được là do Yến Hành đã gặp chuyện thật hay chỉ là vì Ký Linh ở cách quá xa nên mối liên hệ giữa đôi bên cũng yếu đi…
Đợi đã!
Đàm Vân Sơn kinh ngạc nhíu mày. Đỉnh núi vốn đã chìm hẳn vào đêm tối bỗng lại sáng bừng trở lại, nhưng không phải thứ ánh sáng dịu dịu dễ chịu như lúc ban ngày mà lần này nó sáng bừng đến lóa mắt!
Không đầy chớp mắt, vài chấm sáng màu bạc như sương tách ra từ luồng sáng bảy màu sặc sỡ, thong thả bay xuống chân núi nhưng không thực sự xuống tới chân núi, khi tới lưng chừng dốc núi, nó không xuống thấp thêm mà chuyển hướng sang bay ngang chầm chậm về phía trước.
Từ góc nhìn của Đàm Vân Sơn và Ký Linh, những chấm bạc này như những cánh chim sải cánh chỉ đường cho họ.
Hai người nhìn nhau cùng thấy trong mắt nhau một suy nghĩ: Đi!
Ánh sáng bạc bay rất thong thả tựa như cố ý chờ họ nhưng Đàm Vân Sơn và Ký Linh không dám chần chừ, gần như là chạy thẳng một mạch đuổi theo.
Cuối cùng, họ đuổi theo chấm sáng bạc đến bên một hồ nước, các chấm sáng bạc rơi xuống mặt hồ như những bông tuyết, ánh sáng tan biến ngay khi chạm vào mặt nước, hiện ra trên mặt nước là mấy chiếc lá rụng đong đưa – hình dạng vốn có của chúng.
“Đường về ở dưới hồ này.” Đàm Vân Sơn nói khẽ nhưng rất chắc chắn. Chàng bỗng thấy hơi hối hận vì lúc ở trên đỉnh núi chỉ lo trông Ký Linh, không lại chỗ gốc cây ngồi nhiều thêm một chút. Quen biết lâu như vậy, nhận được nhiều ưu ái như vậy, vậy mà chàng chẳng nói chuyện tử tế với Yến Hành được lần nào.
Ký Linh tiến tới, bước hẳn xuống nước, nhặt mấy chiếc lá rụng đó lên, lấy tay áo thấm khô nước dính trên lá rồi cất hết chúng vào trong ngực, không để sót chiếc nào.
Từ đầu tới đuôi, nàng không nói một lời, lại thêm cúi đầu nên không quan sát được biểu cảm.
Sau khi cất hết lá vào trong người, nàng ngẩng đầu lên, thái độ cởi mở, giọng điệu dứt khoát: “Có phải là phải nhảy xuống hồ không?”
Nhìn cô nương đã đứng sẵn dưới hồ nước, Đàm Vân Sơn bỗng cảm thấy vừa rồi mình mất công nghĩ một hồi “làm sao thuyết phục nàng” thật là ngốc quá. Đáng lẽ chàng phải sớm nghĩ ra, luận về chuyện tích cực thì Ký Linh đâu cần ai phải thúc giục bao giờ, nàng không kéo người ta chạy là đã ơn trời lắm rồi.
“Phải!” Đàm Vân Sơn hô to, chữ “dũng” đã bị cô nương nhà người ta chiếm mất rồi, chàng đâu thể chịu kém cạnh, cũng phải lấy cho được cái danh “tiếng như chuông đồng”.
Dưới bầu trời đen thẫm, hai người cùng cột vào một sợi thừng yêu chầm chậm lội sâu xuống hồ.
Chẳng mấy chốc, nước đã dâng lên tới ngực Ký Linh. Nàng đang nghĩ là phải đi tiếp thêm một đoạn nữa thì ở dưới nước, một bàn tay bỗng nắm bàn tay nàng.
Nước rất lạnh, tay Ký Linh đã lạnh toát, tay Đàm Vân Sơn vẫn còn hơi âm ấm, không biết là do nước sông quá lạnh nên mới thấy rõ như vậy hay là do Đàm Vân Sơn nắm chặt nên mới cảm thấy như vậy.
“Ở đây luôn đi,” chàng nói, “đừng buông tay ta ra.”
Ký Linh thoáng giật mình. Lúc ở trong gian nhà tranh trên đỉnh núi, tỉnh dậy thấy Đàm Vân Sơn vẫn chưa đi, nàng đã nghe lòng mình lặp đi lặp lại câu này vô số lần. Tới tận giờ, nàng vẫn chưa hề nhắc chuyện này trước mặt Đàm Vân Sơn bao giờ bởi cảm thấy chuyện này thật dị. Thật không ngờ, cuối cùng Đàm Vân Sơn mới là người thực sự nói ra câu này.
Đương nhiên là nàng đồng ý, nàng vô cùng nguyện lòng.
“Ừ.”
Nếu Đàm Vân Sơn hơi để ý một chút thì có lẽ đã nhận ra được những cảm xúc đằng sau một tiếng nghe đầy lạnh nhạt này nhưng lúc này đây, chàng đang dồn toàn bộ tâm trí nghĩ về con đường mù mịt sắp đi: “Nhắm mắt, nín thở, tập trung.”
Ký Linh làm theo.
Đàm Vân Sơn cũng nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân.
Bàn tay nắm chặt nhau dưới nước siết nhẹ.
Một cái.
Hai cái.
Ba!
Ùm!
Hai bóng người đồng thời vào nước, ăn ý tựa như là một thể!
Sau khi vào nước, Đàm Vân Sơn và Ký Linh không nhìn đi đâu cũng không quan tâm chuyện gì khác, chỉ dốc hết sức bơi sâu xuống!
Không có ánh sáng, không có tiếng động, chỉ có nước hồ lạnh buốt phủ khắp tai mắt mũi miệng và dưỡng khí ngày càng vơi dần trong lồng ngực.
Đàm Vân Sơn không biết cả hai đã bơi được bao sâu, nhịn thở khá lâu làm ngực chàng khó chịu nhưng chàng chỉ có thể cắn răng chịu, nắm tay Ký Linh thật chặt…
“Ục…”
Có bong bóng nước trôi lướt qua mặt, cảm nhận được điều bất thường, Đàm Vân Sơn choàng mở mắt, loáng thoáng thấy hình như Ký Linh mở miệng muốn nói gì đó nhưng vì đang ở dưới hồ nước nên chỉ nhả ra được bóng khí.
Bỗng nhiên, đầu óc nhạy bén lạ thường.
Đàm Vân Sơn lập tức biết phải quay người lại nhìn theo hướng nhìn của Ký Linh. Có một quả cầu lửa đỏ!
Giữa u tối bỗng nhìn thấy ánh sáng, theo bản năng người ta sẽ thấy vui mừng, nhưng Đàm Vân Sơn đã ăn nhiều vố đau rồi nên không dễ sai lại, chàng lập tức nghĩ ra, cái chốn hỗn mang làm chàng suýt bị lạc đó không hề có ánh sáng, chứ nói gì tới sáng như lửa!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lỡ như đúng thì sao, lỡ như chỉ là lúc chàng ở đó chàng không gặp được thôi thì sao?
Đàm Vân Sơn chỉ do dự trong chớp mắt nhưng rõ ràng là quả cầu lửa đỏ đấy chẳng hề muốn chờ chút chớp mắt nào, nó bắt đầu tiến về phía hai người!
Hay lắm, giờ thì không cần phải nghĩ xem nó có phải lối vào chốn hỗn mang không nữa: Có cái lối ra nào biết tự mình bơi tới đâu!
Chỉ chớp mắt, quả cầu lửa chỉ còn cách họ hơn chục thước, nhờ quầng sáng, cuối cùng cũng nhìn thấy bộ mặt gớm ghiếc của yêu vật. Giống cá mà chẳng phải cá, giống thú mà chẳng phải thú, lưng có vây, đầu có sừng, miệng ngoác ra rộng bằng đầu, dưới ánh sáng đỏ, bộ răng nhọn mọc tua tủa làm người ta rợn tóc gáy!
Thế này thì còn làm gì khác được nữa?
Chạy thôi!
Không biết có phải là ảo giác không nhưng hai người đều không hẹn cùng nghe thấy tiếng hò la trong lòng đối phương.
Dưới đáy hồ lạnh giá lại đang vội thoát thân, Đàm Vân Sơn và Ký Linh đã gần ngạt thở không hề có ấn tượng gì về chuyện họ đã bơi bao lâu, có phải là trong lúc bơi, từng có lúc bị con yêu thú kia cắn trúng chân hay không, họ chỉ biết là khi họ đã không chịu nổi nữa, há miệng sặc phải một hớp nước vào miệng thì trong lòng đã rất tuyệt vọng.
Nhưng, chính những lúc đã tuyệt vọng rồi mới hay nhìn thấy được hy vọng.
“Rào ràooo”
Đây là tiếng vật ra khỏi nước đẹp đẽ kỳ diệu nhất mà đời này Đàm Vân Sơn và Ký Linh đã từng nghe.
Họ há miệng ra thở như vừa được sống lại.
Xung quanh đen đặc mịt mùng, hỗn mang trống rỗng, dù mở mắt nhưng cũng chẳng khác gì đang nhắm mắt. Cuối cùng Ký Linh cũng thực sự nhìn thấy nơi Đàm Vân Sơn thường nhắc: Vong Uyên.
Hình như họ đang ở một con sông, hoặc là một cái hồ, dù sao cũng không thấy rõ được là cái gì.
Hai người dồn sức bơi được lên bờ thì đã sức cùng lực kiệt.
“Giờ làm sao bây giờ?” Ký Linh ướt đẫm toàn thân ngồi thở hổn hển, điều duy nhất lấy làm may mắn là ở đây không lạnh. Thế nhưng nó cũng không nóng, mà là một loại ngột ngạt khó tả, khi người ta ở chỗ này thì đến các giác quan cũng trở nên đờ đẫn.
“Tìm thừng tiên.” Đàm Vân Sơn vắt khô quần áo.
Ký Linh mù tịt nhìn quanh, chỗ nào cũng chẳng tối thì đen, bí bách đến khó chịu: “Đâu có nhìn thấy gì đâu.”
“Giờ biết vì sao hai ta phải trói lại cùng nhau rồi chứ.” Đàm Vân Sơn nói nửa đùa nửa thật.
Mới tới chỗ này cần tốn nhiều thời gian để làm quen, chàng phải giúp Ký Linh thư giãn.
Ký Linh hiểu tấm lòng của Đàm Vân Sơn nhưng thực sự không thư giãn nổi bởi vì: “Dưới nước… hình như có gì đó chuyển động.”
Từ lúc lên bờ, hai người họ vẫn ngồi nguyên tại chỗ gần ngay mép nước nên dưới nước có động tĩnh gì, họ đều nghe như gần bên tai.
“Rào ràooo”
Một quả cầu lửa lao ra khỏi nước!
Đàm Vân Sơn thầm nghĩ “không xong rồi”, vừa định đứng dậy cách xa mép nước ra thì con yêu thú kia đã đánh tới với tốc độ nhanh như chớp giật gió lùa, nhắm thẳng vào Ký Linh!
Đàm Vân Sơn không chút chần chừ, lập tức đứng che cho Ký Linh, hứng trọn con yêu thú đó vào lòng!
Con yêu thú đó rời nước lại càng thêm hung hăng, đâm vào ngực Đàm Vân Sơn xong liền làm ngay một phát cắn vào cánh tay chàng. Đàm Vân Sơn suýt thì hét lên vì đau! Nhưng cuối cùng chàng vẫn nhịn được, thò tay đi tách hàm trên của con yêu thú hòng bắt nó nhả ra nhưng con yêu thú này cứ như thể mấy trăm đời chưa từng được nếm vị thịt vậy, nó cắn đến là dai, Đàm Vân Sơn có cảm tưởng mà cắn thêm lúc nữa thì tay chàng sẽ gãy luôn!
Xọc!
Lưỡi dao sắc từ sau lưng chém tới đâm xuyên đỉnh đầu yêu thú!
Đàm Vân Sơn thấy lực cắn tay mình lỏng ra thấy rõ, nhân đó, chàng lôi hàm trên của nó ra, giải cứu lấy cánh tay, sau đó rút dao găm về, vứt con ác thú về lại nước!
Bùm!
“Giữ cẩn thận.” Đàm Vân Sơn trả dao găm cho Ký Linh. Giờ chàng không còn hơi sức đâu quan tâm xem yêu thú còn sống hay đã chết, chàng chỉ muốn mau mau đưa Ký Linh rời khỏi cái chỗ bất kỳ lúc nào cũng có thể có yêu thú nhảy ra khỏi mặt nước này, “Chúng ta phải mau chóng…”
Rào rào.
Rào rào.
Rào rào.
Rào rào.
Tiếng ra khỏi nước liên tiếp ngắt ngang lời Đàm Vân Sơn nói đồng thời làm họ phải kinh hoàng một lần nữa.
Trong bóng tối lại xuất hiện quả cầu lửa nhưng không phải một con mà là hai con, ba con, bốn con, trông như một đống lửa thắp sáng cả một vùng rộng vài trượng.
Đàm Vân Sơn và Ký Linh từ từ đứng dậy lùi dần về sau.
Yêu thú từ từ bò lên bờ.
“Có thắng nổi không…” Ký Linh cầm dao găm, hỏi trong lo lắng.
Cánh tay Đàm Vân Sơn vẫn còn đang đau, giờ khó mà kiên cường tiếp được: “Ta thấy hay là chạy thôi…”
“Hướng nào?”
“Ờm…” Đàm Vân Sơn nhìn vội một vòng, vốn cũng không trông chờ có thể nhìn thấy thứ gì, chẳng qua là muốn chọn lấy một hướng trực giác thấy thích hơn, không ngờ chàng lại giật mình nhìn thấy một thứ làm chàng không thể tin nổi phải nhìn lại bên tay phải một lần nữa.
Ở một chỗ cách khá xa, có ánh sáng của đèn Nhật Hoa.
Không, không phải ánh sáng của đèn Nhật Hoa, mặc dù rất giống nhưng nó còn có thêm chút kim quang so với đèn Nhật Hoa, có vẻ giống đèn Bích Tiêu trên Cửu Thiên Bảo Điện hơn, ở giữa vùng sáng đó, loáng thoáng hình như có một cái bóng dài nhỏ…
Đàm Vân Sơn giật mình, là thừng tiên, là họ kéo thừng tiên về, cột đèn Bích Tiêu vào rồi thả lại xuống Vong Uyên!
Đàm Vân Sơn bất chấp tất cả kéo vội Ký Linh chạy về phía ánh sáng!
Ký Linh lật đật chạy theo chàng, tuy nhìn thấy có ánh sáng nhưng không rõ đó là gì: “Đó là gì thế…”
Đám yêu thú đằng sau thấy hai người họ bỏ chạy, lập tức cũng rống lên đồng loạt nhào tới!
Đàm Vân Sơn không ngờ tốc độ của đám yêu thú lại nhanh tới vậy, chàng mới chạy được một đoạn, thậm chí chưa hề cảm thấy tới gần đèn thêm được chút nào thì đã bị con yêu thú đuổi sát nút nhất cắn vào chân. Chàng đau quá, ngã bỗ xuống!
Chàng ngã thì không bị gì nghiêm trọng nhưng vì thừng yêu nên hại Ký Linh cũng bị ngã theo!
Yêu thú bèn nhả cẳng chân chàng ra, bật nhảy cắn lên vai chàng!
Ký Linh lập tức đứng ngay dậy, tính dùng lại chiêu cũ, cầm con dao găm đâm nó. Không ngờ khi sắp đâm được trúng nó rồi, nó bỗng nhả vai ra, nhảy xuống đất!
Ký Linh sợ ngừng thở, dùng hết sức mình mới dừng lại được dao, ngăn nó không đâm vào vai Đàm Vân Sơn.
Chỉ mới đó mà đã lại có thêm ba con yêu thú nữa đuổi tới!
Ánh sáng của đèn Bích Tiêu thì lại mỗi lúc một mờ dần như thể thừng tiên đang đi xa!
Đương nhiên thừng tiên không thể tự chuyển động, đám yêu thú dưới Vong Uyên nếu có bám vào thừng tiên trèo lên thì cũng chỉ làm thừng lắc lư chứ không thể trôi đi xa được. Trừ khi… chúng thượng tiên bên bờ Vong Uyên đang dùng tiên thuật làm thừng tiên chuyển động để tăng cơ hội chàng tìm lại được thừng tiên ở chỗ hỗn mang mịt mùng này!
Nhưng sai mất rồi, ngược hướng mất rồi, họ đang ở đằng này cơ!
Ánh đèn mờ dần dường như sắp sửa biến mất bất kỳ lúc nào.
Nếu để lỡ nó, giữa Vong Uyên vô tận này, phải có may mắn khủng khiếp cỡ nào mới gặp lại được nó đây?
Không được, chàng không thể đánh liều được.
Bốn con yêu thú xông tới, Đàm Vân Sơn đá văng hai con đi, túm được một con, để mặc cho con còn lại cắn mình, chàng quát to bảo Ký Linh: “Mặc kệ ta, nàng cởi thừng yêu ra, mau mau đuổi theo chỗ sáng kia, chắc nó là thừng tiên đó, là cơ hội duy nhất để ra khỏi Vong Uyên!”
Ký Linh cứ như thể không nghe thấy, vẫn tiếp tục đâm vào lưng con yêu thú đang định nhào lên một cách chuẩn xác, ghim cứng nó xuống đất!
Chưa kịp rút dao ra, một con yêu thú khác đã nhào lên cắn tay nàng!
Ký Linh đau lắm nhưng nàng không run chút nào, đổi ngay tay cầm dao găm, đâm tiếp. Song, nhát này yêu thú tránh được, nàng đâm hụt.
Đàm Vân Sơn cuống chết đi được, chỉ muốn chạy lại tháo thừng yêu giúp nàng, nhưng người ta không chạy thì tháo ra có để làm gì?
Hai người, bốn con yêu thú, cuối cùng họ cũng xử được chúng, chỉ là tốn quá nhiều thời gian mà bên thắng thì cũng thương tích đầy mình.
Ánh đèn đã biến mất vào màn đêm xa thẳm từ lâu, không còn chút tăm tích.
Đàm Vân Sơn đau khắp toàn thân nhưng toàn bộ chúng cũng chẳng là gì nếu so với cảm giác ức chế trong lòng: “Nàng không thể nghe lời một lần được sao. Cơ hội đã đưa đến trước mặt rồi, nắm bắt lấy nó là sẽ ra được ngoài!” “
“Tôi ra ngoài thì huynh làm thế nào?”
“Mấy con yêu thú cỏn con, ta vẫn thừa sức xử chúng.”
“Sau đó cơ, xử yêu thú xong thì làm thế nào?”
“Nàng lên được trên đó xong chắc chắn thừng tiên sẽ lại được thả xuống, ta lại tìm tiếp.”
“Tìm mãi không thấy thì sao? Lại quên hết tất thảy lần nữa thì sao?”
“Nàng không thể mong mỏi chút điều tốt đẹp cho ta được sao…”
Giữa chốn hỗn mang khôn cùng, không ai nhìn thấy vẻ mặt của người kia nhưng vì vẫn còn thừng yêu cột vào nhau nên không ai rời xa ai.
Đàm Vân Sơn phát hiện, bất kể là lúc nào, dù là ở Cửu Thiên Tiên Giới hay ở Trần Thủy, Vong Uyên, chàng đều phải chịu Ký Linh, giống như bây giờ vậy, chàng buồn, chàng bực, chàng muốn cầm chuông Tịnh Yêu gõ ngược lại nàng nhưng nói đến cùng thì chỉ có thể ngoan ngoãn chịu.
“Một mình tôi lên đó thì làm được gì chứ.” Trong đêm tối, Ký Linh thở dài một tiếng.
Họ ở quá gần nhau, dường như Đàm Vân Sơn cảm giác được có hơi nóng cọ bên tai mình.
“Tôi chẳng nhớ gì hết, không nhớ được chuyện trước đây, không nhận ra người quen cũ, tôi chỉ nhớ được mỗi huynh.” Nàng nói như than thở nhưng nàng lại cười, “Chỉ nhớ có một người tên là Đàm Vân Sơn, một chàng trai kỳ lạ tự khoe tài trí mẫn tiệp, nói không ưng cái liền khóc, đã đến Vong Uyên mịt mùng này cứu tôi.”
Nàng nắm tay chàng, thổi một cái thật nhẹ lên chỗ vết thương như thể chút gió đó có thể làm vết thương nhanh liền hơn.
Đàm Vân Sơn lại không nén nổi đưa tay sờ mặt nàng, ngón tay nhẹ nhàng lần theo đường nét trên gương mặt nàng, từng chút từng chút, chậm rãi và dịu dàng.
“Chuông Tịnh Yêu.” Chàng thì thầm khe khẽ.
Đầu óc Ký Linh như bay trên mây, nàng không nghĩ gì nhiều đã đưa chuông Tịnh Yêu cho chàng.
Đàm Vân Sơn giắt chuông Tịnh Yêu vào thừng yêu đằng sau lưng, sau đó nâng mặt đối phương lên, trầm tĩnh in lên một nụ hôn.
Ký Linh bị hôn đầy bất ngờ, không có chuẩn bị gì, lúc nàng nghĩ đến chuyện đánh người thì mới phát hiện ra không có vũ khí để dùng, đâu thể lấy dao găm đánh được phải không, thế thì tàn nhẫn quá.
Vậy là đành phải chịu.
Đàm Vân Sơn hôn lúc mạnh lúc nhẹ, mạnh thì như công thành đoạt đất, nhẹ thì như lông chim mơn trớn.
Trong mơ màng, có tận mấy lần Ký Linh cảm thấy như thể mình lại rơi xuống nước, dập dềnh theo con sóng.
Thắt lưng bỗng bị kéo một cái.
Hai người ngẩn ra, không hẹn mà cùng cúi đầu, phát hiện thừng yêu cột ở hông không biết từ lúc nào bỗng xuất hiện tử quang, cứ như thể là một vật sống, từ từ kéo họ đi theo một hướng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương