Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)
Chương 49: Rơi xuống nước
Editor: nekofighter
Thọ vương thấy có người đi tới, vẫn bất kể lễ nghĩa mà một mực mời phẩm trà tán phiếm. Không đợi Bích Đào cự tuyệt, hắn trực tiếp kêu nội thị đi chuẩn bị khí cụ.
Thọ vương liếc Bích Đào một cái, cằm hơi hất về phía ba người kia, ý hỏi: ngươi chọc tới bọn họ hả?
Tuy rằng người kia tự nhận việc mình làm rất bí mật, nhưng Thọ vương là người lúc rảnh rỗi liền bắt người về làm chuột bạch nghiên cứu, làm sao không nhìn ra? Từ lúc nữ nhân nọ đem ánh mắt sáng quắc phóng lên người Tiết Bích Đào, hắn đã nhận ra. Và cũng vì hắn đứng đối diện với nàng ta, cho nên phát hiện nhanh hơn so với chính chủ.
Tiết Bích Đào thu được ánh mắt, lắc lắc đầu. Bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, lại gật gật đầu. Đại để chắc là vì chuyện mấy khối băng đi, thật ra so với dự đoán ban đầu của nàng, thì có chút nhanh thì phải.
Bất quá, cũng không sao. Những nữ nhân này nghĩ muốn nhấc lên sóng to gió lớn sao? Còn sớm tám trăm năm đó.
Vì thế, nàng khí phách mười phần mà nhướng mày, lộ ra tươi cười, ý bảo Thọ vương không cần để ý tới. Bất quá, nàng chỉ là một nữ nhân mềm mại, khí phách cỡ này Thọ vương một chút cũng không lĩnh hội, ngược lại cảm thấy nụ cười kia như khoác lên ba bốn tầng áo đường, ngọt ngào vô cùng.
Thì ra mèo con là dựa vào cái này mà đem hoàng huynh nắm trong lòng bàn tay. Hắn rốt cuộc đã hiểu. Trên đời này, nam nhân có thể kháng cự lại nụ cười như thế quả thật không nhiều lắm. Hắn có thể nhanh chóng hoàn hồn là đã giỏi lắm rồi.
Cung nhân rất nhanh đưa đến sàng tre thấp, một bình trà, khay trà cùng khí cụ. Hành tung nghiêm chỉnh, đâu vào đấy.
“Nếu đã vậy, ngồi đệm ngược lại không hợp, vậy chẳng bằng ngồi đất?” Thọ vương nói.
Bích Đào cười không nói, từ bên cạnh ao chọn một băng ghế đá ngồi xuống. Bên sườn khác của ghế đá có một chùm phong lan chui ra từ trong kẽ đá, vừa hay cản trở người đến ngồi cạnh nàng. Cho dù ngồi đất, cũng muốn chiếm điểm cao hơn, vậy mới phù hợp với tác phong của nàng.
Vân Lũ tay mắt lanh lẹ, không đợi chủ tử ngồi xuống đã trải ra một cái khăn tay, miễn làm dơ váy mới của chủ tử.
Thọ vương thấy nàng như thế, cũng học ra dạng, cánh một vị trí ngồi xuống. Về phần ba cống nữ kia, vô danh vô phận, làm sao dám cùng một phi tử vị Tần cùng vương gia ngồi cùng? Cho nên chỉ có thể đóng vai cung nhân, đứng một chỗ, xa xa nhìn lại, thật đúng là giống như tỳ nữ.
Trong đó có một người rất thông minh, răng trắng mắt sáng, làm ra một bộ dạng tươi cười mà tự đề cử:” Thiếp mặc dù bất tài, cũng mong được pha trà cho vương gia và Trân tần nương nương.” Đây đúng là Hoàng Diêu- bạn tốt của Đặng Minh Lộ.
Thọ vương gật đầu.
Nàng ta rất vui vẻ, lần thứ hai khom lưng thi lễ. Nàng dùng dây buộc chặt tay áo rộng thùng thình bên người, tuỳ cơ ứng biến.
Hoàng Diêu ngồi xổm bên bàn dài, trước đem… (Lượt bỏ nguyên đoạn miêu tả chuyện pha trà)
Nàng pha trà hết sức chăm chú, cử chỉ như nước chảy mây trôi, một chút cũng không tồi, có thể thấy là đã tốn rất nhiều công phu cho phương diện này. Chờ trà thang nấu tất rồi, nàng nhoẻn miệng cười với hai người họ, bàn tay mềm bưng khay lên, tiến về phía trước. Chén trà đầu tiên, đương nhiên là đúng trình tự dâng cho Thọ vương.
Thọ vương nhận lấy liền phẩm. Trà thang thấu triệt, dư vị ngọt ngào. Hắn cười:” Quả thật là so hương hạo xỉ hữu dư vị.” Ánh mắt lại nhìn về phía Bích Đào, ý tứ hàm xúc không rõ.
Hoàng Diêu đưa lưng về phía Thọ vương để dâng trà cho Tiết Bích Đào, cho nên không nhìn thấy ánh mắt này. Trong đáy mắt nàng ta loé lên tia sáng, nhưng khi Tiết Bích Đào nhìn qua thì đã khôi phục lại bộ dạng phục tùng.
“Thỉnh Trân tần nương nương dùng trà.” Nàng nhẹ giọng cười, trong đó còn có ý tứ lấy lòng, khiến người ta lơ đãng mà xem nhẹ.
Động tác dâng trà được một nữa, dưới chân lại tựa bị mắc vào váy của Bích Đào, ly trà cũng bị nghiêng qua, nàng ta lại quá bối rối mà hất luôn cả chén. Nước trà nóng sôi kia gần như sẽ hất hết lên người Tiết Bích Đào.
Lúc này, ngay cả Bích Đào cũng không dự liệu được. Trong cung người nhiều âm mưu nhiều. Nhưng đây là lần đầu đụng phải loại chuyện này. Cảnh giác mặc dù có, cũng chỉ xuất hiện vào thời điểm người khác hành động mới phản ứng, chứ không thể thông báo những người có tâm tư xấu với mình. Chờ nàng phát hiện phản ứng tê rần trên tay thì ly trà đã muốn bay lại mình.
Dưới tình thế cấp bách, nàng chỉ đành ngửa người về sau, trước bảo vệ mặt không bị dính lấy.
Hoàng Diêu mắt thấy có thể huỷ dung mạo của Tiết Bích Đào, trong lòng mừng rỡ vô cùng, làm sao có thể cứ vậy mà buông tha? Khối tơ lụa vừa nãy làm vướng chân vẫn chưa bị văng đi, nàng giả vờ vấp lần nữa, cả người trực tiếp ngã về phía trước, đem Tiết Bích Đào đẩy vào trong ao.
Ban đầu, Thọ vương cũng biết nữ nhân này sẽ gây chuyện, cũng nhắc nhở qua Tiết Bích Đào. Nhưng hắn lại không ngờ, nữ nhân này nhìn thì nhu nhược, làm việc lại thô bạo vô cùng.Còn chưa chờ hắn đứng lên, Tiết Bích Đào đã bị đẩy xuống ao. Bàn tay hắn vươn ra lúc trước chỉ có thể thu hồi. Hắn nhíu mày, nàng rơi xuống nước, cả người đều ướt nhẹp, khiến hắn chỉ kịp quay lưng lại đi. Nước ao không sâu, tánh mạng cũng không có trở ngại. Nhưng giữa ban ngày, quần áo mỏng manh, nếu trước mặt mọi người để mình thấy được, vậy hoàng huynh nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Hoàng Diêu bị ngã vào ghế đá phía trước cũng có chút lờ mờ. Nếu cảnh xuân của Trân tần bị Thọ vương nhìn thấy, có phải hoàng thượng sẽ chán ghét nàng ta không? Nhưng cho dù nàng có suy nghĩ nhanh cỡ nào đi nửa, nhưng vào lúc nghiêng đầu nhìn lại, đã chỉ còn thấy bóng dáng Thọ vương quay đi. Nàng có chút không cam lòng cắn môi.
Nàng từ nhỏ đa giao hảo với Minh Lộ tỷ tỷ. Từ lúc vào cung, Minh Lộ tỷ tỷ cung quan tâm nàng rất nhiều, chưa từng vì chuyện chung chồng mà nảy sinh hiềm khích. Giống như lần trước, Minh Lộ tỷ tỷ được Trinh quý tần ban cho tin tức hoàng thượng ở ngự hoa viên, mặc dù đây là thông tin rất trân quý, nàng cũng không hề che giấu mà lại cùng mình chia sẻ. Cho nên, khi nàng nghe nói Minh Lộ tỷ tỷ bị đưa vào lãnh cung, cả người đều run sợ, chỉ kém không khóc lớn lên trước mặt đám người đang xem kịch vui kia.
Nàng ổn định tâm thần, không ngừng an ủi bản thân. Ít nhất Minh Lộ tỷ tỷ chỉ bị giam ở lãnh cung, chứ không phải bị chém. Nàng cũng hao hết tâm lực mới hổi thăm được chân tướng, nhưng chung quy cũng không có tin tức hữu dụng.Ngay lúc nàng muốn bỏ cuộc, thì từ bên Khúc Hãn Nhiên truyền đến tin tức, nói là chuyện khối băng và nước ấm đều là do Trân tần gây ra. Nàng biết nàng ta hiện tại là quân cờ của Đức phi, tin này sợ là không phải giả. Từ đó, nàng nghĩ rằng, vô luận thế nào, dù là liều mạng cũng được, nhất định phải khiến Trân tần nhận báo ứng.
Không phải nàng ta ỷ vào sắc đẹp mà khiến hoàng thượng vui vẻ sao? Nàng huỷ nó! Để xem nàng ta còn có thể mê hoặc người nữa không!
Tiết Bích Đào ho hết nước trong miệng ra. Đầu tóc nàng rối bù, thỉnh thoảng còn bị sóng nước đẩy ngã. Quần áo nàng ướt sũng, mơ hồ còn thấy cái yếm màu cánh sen ẩn ẩn bên trong. May mà hiện tại là mùa hè, nàng cũng không trang điểm, bằng không lớp trang điểm sẽ nhoè nhoẹt hết.
Các nội thị công công mặc dù không thể ấy ấy, nhưng rốt cuộc vẫn là nửa nam nhân. Dưới sự nhắc nhở của Thọ vương, bọn họ đều sớm xoay người sang chỗ khác. Bích Đào hướng lên bờ nhìn lướt qua, khuôn mặt lạnh lùng, trầm giọng phân phó:” Sơ Hiểu, ngươi đi tới Lưu Hương Uyển gần đây mượn một bộ y phục đi.”
Hôm nay nếu không có Thọ vương, chỉ sợ là tiêu rồi.
Hai cống nữ còn lại đã bị mấy chuyện vừa xảy ra này làm cho choáng váng rồi. Từ sau khi nhìn thấy Trân tần rơi xuống nước thì đã sớm hoa dung thất sắc. Vô luận Hoàng Diêu cố ý hay vô tình, nhưng Trân tần xưa nay “làm mưa làm gió” sẽ không chịu thua thiệt này. Lúc đó, mấy người cùng đi với Hoàng Diêu như họ sẽ bị tính là “đồng loã”, nghĩ thế nào cũng không tốt!
Vậy nên, vừa nghe được giọng Trân tần phân phó, các nàng quả thực như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, liên tục thỉnh cầu nói:” Sơ Hiểu cô nương đi một mình sợ là sẽ chậm. Nương nương nếu không chê, thì chỗ chỗ thiếp có vài bộ y phục chưa dùng đến, để thiếp dẫn đường cho Sơ Hiểu cô nương đi!”
“Hay là dùng y phục của thiếp, chỗ thiếp vẫn còn y phục có thể sử dụng đây.” Đinh thị cũng không cam chịu yếu thế.
Nếu không ai vây xem, nhảy xuống bơi lội thì cũng không phải không thể. Nhưng hiện tại nàng chỉ mong chạy khỏi đây, dù trên bờ mọi người đều quay đầu đi, nhưng vẫn khiến nàng phi thường xấu hổ. Vì thế, nàng gật đầu:” Ngươi mang Sơ Hiểu đi đi.” Chính là chỉ Đinh thị.
Đinh thị nhẹ nhàng thở ra, trong ánh mắt ảo não của Nguỵ thị mà rời đi.
Chờ tới lúc nàng phóng ánh mắt lên người Hoàng Diêu, thì trong tai đã nghe thấy giọng cười của Thọ vương:” Muốn bổn vương giúp ngươi một phen không?”
Bích Đào nghiêng đầu, không hiểu Thọ vương muốn làm gì.
Còn không chờ nàng cân nhắc, thì bỗng nhiên nghe “ào” một tiếng, một đống bọt nước văng lên. Nàng ngạc nhiên, tầm mắt vừa chuyển đã nhìn thấy Hoàng thị vốn trên bờ đã biến mất. Thọ vương vẫn đưa lưng về ao như trước. Thì ra, không biết từ lúc nào, Thọ vương đã đi tới ghế đá, một cước đạp nữ nhân kia xuống dưới.
Nàng trong lòng yên lặng nhìn Thọ vương. Vốn là nàng tính toán khi lên bờ thay quần áo rồi mới làm việc này. Bởi vì nội thị đã xoay người đi, cung nữ thì không đủ khí lực. Thọ vương làm vậy, quả nhiên đã giúp nàng một phen.
Được đền bù mong muốn, trong lòng nàng liền thoải mái hơn.
Đợi tới khi Sở Hiểu đem ngoại sam cùng áo choàng đến, giúp nàng vây kín lại, phủi đi mấy giọt nước trên mặt, thì nàng đã trở về bộ dạng kiêu ngạo. Nàng từ trên cao nhìn xuống Hoàng thị trong mắt đầy oán khí dưới ao, nói:” Không vui?”
“Thiếp bất quá là vô ý, nương nương lòng từ bi, làm gì cùng một cống nữ nho nhỏ như thiếp so đo?” Hoàng thị bắt đầu nguỵ biện. Nàng không thể đổi xiêm y, tự nhiên không thể tuỳ ý lên bờ, chỉ có thể ngâm mình trong nước. Vốn là, lúc nàng bày ra kế hoạch đã định dùng cái cớ này. Nhưng kế hoạch không thành, biểu tình của nàng có chút vặn vẹo, không thể che giấu nổi.
“Ngươi tới” Tiết Bích Đào không vô nghĩa nữa, chuyển hướng sang Nguỵ thị đang nơm nớp lo sợ bên kia, nói ra một câu khiến ai cũng giật mình:” Lột y phục nàng ta cho bổn cung.”
“Nương nương, thiếp, thiếp…” Nguỵ thị chân mềm nhũn lại, cả người quỳ xuống, không dám động, liên tục nói:” Nương nương… nàng.. nàng dù sao cũng là nữ nhân của hoàng thượng… nếu làm vậy… vậy sẽ khiến người nhìn thấy… chẳng phải làm tổn hại mặt mũi thánh thượng sao ạ?”
Phỏng chừng tìm hết hoàng cung cũng không tìm ra người nói chuyện ngốc hơn nàng. Trước mặt một nữ nhân lại nói nàng hại nam nhân của mình, đây không phải cầu tình, là gây thù đó.
Tiết Bích Đào như phát hiện ra cái gì, nhìn nhiều nàng thêm một lát. Nàng ta không phải là đang giả heo ăn thịt lão hổ chứ?
“Các ngươi bất quá chỉ là lễ vật bổn vương tặng hoàng huynh.” Thọ vương bên cạnh cười lên tiếng:” Hôm nay va chạm phải Trân tần, bổn vương cũng băn khoăn. Phải xử trí cũng là chuyện bình thường. Chỗ hoàng huynh, bổn vương có thể thế vài tiểu mỹ nhân vào.”
Lời vừa nói, hắn cảm thấy sau lưng chợt lạnh, giống như có ai đó đang trừng mắt nhìn mình. Hắn liếc nhìn xung quanh, thật sự không phát hiện ra ai cả.
Tuy rằng đây là tốt cho nàng, nhưng Bích Đào vẫn thật bất mãn câu cuối của hắn. Vì thế nhỏ giọng hừ một tiếng.
Thọ vương nếu biết trong lòng nàng nghĩ như vậy, nhất định sẽ hô to oan uổng. Hắn chỉ là nói qua loa một câu, chứ làm gì phí tinh lực đi vơ vét mỹ nhân cho hoàng huynh? Nếu có người hắn coi trọng, hắn đã sớm thu vào cho mình, quan tâm gì tới huynh đệ tình thâm.
Nguỵ thị ngồi trên đất, nghe vậy thì ngẩn ra, lại nghe thấy từ dưới ao vang lên tiếng kêu chói tai, cùng tiếng gào thét đầy oán hận, khiến nàng có chút luống cuống tay chân. Vô luận thế nào, bảo nàng giữa ban ngày ban mặt lột đồ một nữ nhân, chuyện này truyền đi đối với nàng cũng rất bất lợi. Nàng hiện tại còn chưa được thánh thượng coi trọng, nào dám tự huỷ hình tượng như vậy.
Bất quá, dù nàng nghĩ thế nào, mệnh lệnh của Tiết Bích Đào cũng không phải là để nàng nói không.
“Ngươi cũng không thích?” Tiết Bích Đào cảm thấy trên người ẩm ướt rất khó chịu, hơn nữa trên đùi còn bị phỏng, thầm nghĩ muốn tốc chiến tốc thắng. Vì thế, nàng thuận miệng phân phó hai thái giám:” Nếu là như vậy, các ngươi đi đi, thuận tiện lột luôn đồ nàng ta.”
Mấy thứ như một người phạm tội, cả nhà bị vạ lây này, nàng thích nhất.
Lúc này, trong lòng Nguỵ thị cũng không dám tính toán gì nữa, dập đầu nói:” Nương nương thứ tội, nương nương thứ tội. Thiếp, thiếp nguyện ý đi….” Mấy từ cuối cuối cùng cũng không thể nói ra.
Bích Đào thoả mãn rồi, không muốn ở lại lâu, chỉ bỏ lại một câu:” Tiểu thuật tử, tiểu Lâm tử, hai người các ngươi giúp nàng một phen. Còn nữa, không tới tối không được cho nàng ta lên bờ.”
“Nô tài tuân mệnh.”
“Buông! Các ngươi dựa vào cái gì! Ta chính là người của hoàng thượng! Đừng tới đây, đừng tới đây!” Đến giờ nàng cũng chưa hiểu được, vì cái gì vương gia vốn hỉ nộ vô thường lại giúp đỡ Trân tần? Mà tình trạng cấp bách hiện tại, đã không còn thời gian để nàng suy nghĩ nữa.
Bích Đào hành lễ với Thọ vương xong, dưới âm thanh giãy dụa trong nước của Hoàng thị mà dần dần rời đi. Nàng đem tóc ướt nhẹp gom tới trước mặt, liên tục vuốt vuốt, trên miệng nở nụ cười xuân phong.
Dựa vào cái gì ư?
Chỉ bằng việc nàng là Tiết Bích Đào.
———
Hoàng đế thưởng thức túi hương xanh đen trong tay, hương hoa đào làm mặt hắn giãn ra, nói với Triệu Trung Tín:” Một khi đã vậy, đem nàng vào lãnh cung làm bạn tốt với tỷ tỷ nàng ta đi.”
“Vâng.” Triệu Trung Tín khom người tuân mệnh.
“Trân tần thương thế ra sao?”
“Hồi hoàng thượng, theo lời thái y, mặc dù miệng vết thương ngâm lâu trong nước, nhưng cũng may được xử lý đúng lúc, không đáng ngại.” Hắn bẩm báo cực kỳ cẩn thận.
Nếu là phi tần bình thường, một câu “vô trở ngại” là được.
“Mang Tuyết cơ cao tới, trẫm đi nhìn nàng một cái.” Hoàng đế đứng dậy nói. Tuy rằng Hàn tử có góp tay vào chuyện này, nhưng hắn từ trước tới nay ưa thíc hxem chuyện vui, có hành động này cũng là bình thường. Hắn cũng không nghĩ nhiều. Huống chi, nếu không phải nhờ hắn, có lẽ thân thể của bé ngoan đã bị nhiều người nhìn thấy, chuyện chỉ sợ bị nháo tới không thể vãn hồi.
Bất quá, phẩm trà nói chuyện phiếm? Hừ, xem ra trải qua việc đêm qua, vật nhỏ vẫn còn mười phần tinh lực nha.
Hắn cũng muốn cùng nàng “nói chuyện phiếm”
Thọ vương thấy có người đi tới, vẫn bất kể lễ nghĩa mà một mực mời phẩm trà tán phiếm. Không đợi Bích Đào cự tuyệt, hắn trực tiếp kêu nội thị đi chuẩn bị khí cụ.
Thọ vương liếc Bích Đào một cái, cằm hơi hất về phía ba người kia, ý hỏi: ngươi chọc tới bọn họ hả?
Tuy rằng người kia tự nhận việc mình làm rất bí mật, nhưng Thọ vương là người lúc rảnh rỗi liền bắt người về làm chuột bạch nghiên cứu, làm sao không nhìn ra? Từ lúc nữ nhân nọ đem ánh mắt sáng quắc phóng lên người Tiết Bích Đào, hắn đã nhận ra. Và cũng vì hắn đứng đối diện với nàng ta, cho nên phát hiện nhanh hơn so với chính chủ.
Tiết Bích Đào thu được ánh mắt, lắc lắc đầu. Bỗng nhiên lại nhớ tới cái gì, lại gật gật đầu. Đại để chắc là vì chuyện mấy khối băng đi, thật ra so với dự đoán ban đầu của nàng, thì có chút nhanh thì phải.
Bất quá, cũng không sao. Những nữ nhân này nghĩ muốn nhấc lên sóng to gió lớn sao? Còn sớm tám trăm năm đó.
Vì thế, nàng khí phách mười phần mà nhướng mày, lộ ra tươi cười, ý bảo Thọ vương không cần để ý tới. Bất quá, nàng chỉ là một nữ nhân mềm mại, khí phách cỡ này Thọ vương một chút cũng không lĩnh hội, ngược lại cảm thấy nụ cười kia như khoác lên ba bốn tầng áo đường, ngọt ngào vô cùng.
Thì ra mèo con là dựa vào cái này mà đem hoàng huynh nắm trong lòng bàn tay. Hắn rốt cuộc đã hiểu. Trên đời này, nam nhân có thể kháng cự lại nụ cười như thế quả thật không nhiều lắm. Hắn có thể nhanh chóng hoàn hồn là đã giỏi lắm rồi.
Cung nhân rất nhanh đưa đến sàng tre thấp, một bình trà, khay trà cùng khí cụ. Hành tung nghiêm chỉnh, đâu vào đấy.
“Nếu đã vậy, ngồi đệm ngược lại không hợp, vậy chẳng bằng ngồi đất?” Thọ vương nói.
Bích Đào cười không nói, từ bên cạnh ao chọn một băng ghế đá ngồi xuống. Bên sườn khác của ghế đá có một chùm phong lan chui ra từ trong kẽ đá, vừa hay cản trở người đến ngồi cạnh nàng. Cho dù ngồi đất, cũng muốn chiếm điểm cao hơn, vậy mới phù hợp với tác phong của nàng.
Vân Lũ tay mắt lanh lẹ, không đợi chủ tử ngồi xuống đã trải ra một cái khăn tay, miễn làm dơ váy mới của chủ tử.
Thọ vương thấy nàng như thế, cũng học ra dạng, cánh một vị trí ngồi xuống. Về phần ba cống nữ kia, vô danh vô phận, làm sao dám cùng một phi tử vị Tần cùng vương gia ngồi cùng? Cho nên chỉ có thể đóng vai cung nhân, đứng một chỗ, xa xa nhìn lại, thật đúng là giống như tỳ nữ.
Trong đó có một người rất thông minh, răng trắng mắt sáng, làm ra một bộ dạng tươi cười mà tự đề cử:” Thiếp mặc dù bất tài, cũng mong được pha trà cho vương gia và Trân tần nương nương.” Đây đúng là Hoàng Diêu- bạn tốt của Đặng Minh Lộ.
Thọ vương gật đầu.
Nàng ta rất vui vẻ, lần thứ hai khom lưng thi lễ. Nàng dùng dây buộc chặt tay áo rộng thùng thình bên người, tuỳ cơ ứng biến.
Hoàng Diêu ngồi xổm bên bàn dài, trước đem… (Lượt bỏ nguyên đoạn miêu tả chuyện pha trà)
Nàng pha trà hết sức chăm chú, cử chỉ như nước chảy mây trôi, một chút cũng không tồi, có thể thấy là đã tốn rất nhiều công phu cho phương diện này. Chờ trà thang nấu tất rồi, nàng nhoẻn miệng cười với hai người họ, bàn tay mềm bưng khay lên, tiến về phía trước. Chén trà đầu tiên, đương nhiên là đúng trình tự dâng cho Thọ vương.
Thọ vương nhận lấy liền phẩm. Trà thang thấu triệt, dư vị ngọt ngào. Hắn cười:” Quả thật là so hương hạo xỉ hữu dư vị.” Ánh mắt lại nhìn về phía Bích Đào, ý tứ hàm xúc không rõ.
Hoàng Diêu đưa lưng về phía Thọ vương để dâng trà cho Tiết Bích Đào, cho nên không nhìn thấy ánh mắt này. Trong đáy mắt nàng ta loé lên tia sáng, nhưng khi Tiết Bích Đào nhìn qua thì đã khôi phục lại bộ dạng phục tùng.
“Thỉnh Trân tần nương nương dùng trà.” Nàng nhẹ giọng cười, trong đó còn có ý tứ lấy lòng, khiến người ta lơ đãng mà xem nhẹ.
Động tác dâng trà được một nữa, dưới chân lại tựa bị mắc vào váy của Bích Đào, ly trà cũng bị nghiêng qua, nàng ta lại quá bối rối mà hất luôn cả chén. Nước trà nóng sôi kia gần như sẽ hất hết lên người Tiết Bích Đào.
Lúc này, ngay cả Bích Đào cũng không dự liệu được. Trong cung người nhiều âm mưu nhiều. Nhưng đây là lần đầu đụng phải loại chuyện này. Cảnh giác mặc dù có, cũng chỉ xuất hiện vào thời điểm người khác hành động mới phản ứng, chứ không thể thông báo những người có tâm tư xấu với mình. Chờ nàng phát hiện phản ứng tê rần trên tay thì ly trà đã muốn bay lại mình.
Dưới tình thế cấp bách, nàng chỉ đành ngửa người về sau, trước bảo vệ mặt không bị dính lấy.
Hoàng Diêu mắt thấy có thể huỷ dung mạo của Tiết Bích Đào, trong lòng mừng rỡ vô cùng, làm sao có thể cứ vậy mà buông tha? Khối tơ lụa vừa nãy làm vướng chân vẫn chưa bị văng đi, nàng giả vờ vấp lần nữa, cả người trực tiếp ngã về phía trước, đem Tiết Bích Đào đẩy vào trong ao.
Ban đầu, Thọ vương cũng biết nữ nhân này sẽ gây chuyện, cũng nhắc nhở qua Tiết Bích Đào. Nhưng hắn lại không ngờ, nữ nhân này nhìn thì nhu nhược, làm việc lại thô bạo vô cùng.Còn chưa chờ hắn đứng lên, Tiết Bích Đào đã bị đẩy xuống ao. Bàn tay hắn vươn ra lúc trước chỉ có thể thu hồi. Hắn nhíu mày, nàng rơi xuống nước, cả người đều ướt nhẹp, khiến hắn chỉ kịp quay lưng lại đi. Nước ao không sâu, tánh mạng cũng không có trở ngại. Nhưng giữa ban ngày, quần áo mỏng manh, nếu trước mặt mọi người để mình thấy được, vậy hoàng huynh nhất định sẽ nổi trận lôi đình.
Hoàng Diêu bị ngã vào ghế đá phía trước cũng có chút lờ mờ. Nếu cảnh xuân của Trân tần bị Thọ vương nhìn thấy, có phải hoàng thượng sẽ chán ghét nàng ta không? Nhưng cho dù nàng có suy nghĩ nhanh cỡ nào đi nửa, nhưng vào lúc nghiêng đầu nhìn lại, đã chỉ còn thấy bóng dáng Thọ vương quay đi. Nàng có chút không cam lòng cắn môi.
Nàng từ nhỏ đa giao hảo với Minh Lộ tỷ tỷ. Từ lúc vào cung, Minh Lộ tỷ tỷ cung quan tâm nàng rất nhiều, chưa từng vì chuyện chung chồng mà nảy sinh hiềm khích. Giống như lần trước, Minh Lộ tỷ tỷ được Trinh quý tần ban cho tin tức hoàng thượng ở ngự hoa viên, mặc dù đây là thông tin rất trân quý, nàng cũng không hề che giấu mà lại cùng mình chia sẻ. Cho nên, khi nàng nghe nói Minh Lộ tỷ tỷ bị đưa vào lãnh cung, cả người đều run sợ, chỉ kém không khóc lớn lên trước mặt đám người đang xem kịch vui kia.
Nàng ổn định tâm thần, không ngừng an ủi bản thân. Ít nhất Minh Lộ tỷ tỷ chỉ bị giam ở lãnh cung, chứ không phải bị chém. Nàng cũng hao hết tâm lực mới hổi thăm được chân tướng, nhưng chung quy cũng không có tin tức hữu dụng.Ngay lúc nàng muốn bỏ cuộc, thì từ bên Khúc Hãn Nhiên truyền đến tin tức, nói là chuyện khối băng và nước ấm đều là do Trân tần gây ra. Nàng biết nàng ta hiện tại là quân cờ của Đức phi, tin này sợ là không phải giả. Từ đó, nàng nghĩ rằng, vô luận thế nào, dù là liều mạng cũng được, nhất định phải khiến Trân tần nhận báo ứng.
Không phải nàng ta ỷ vào sắc đẹp mà khiến hoàng thượng vui vẻ sao? Nàng huỷ nó! Để xem nàng ta còn có thể mê hoặc người nữa không!
Tiết Bích Đào ho hết nước trong miệng ra. Đầu tóc nàng rối bù, thỉnh thoảng còn bị sóng nước đẩy ngã. Quần áo nàng ướt sũng, mơ hồ còn thấy cái yếm màu cánh sen ẩn ẩn bên trong. May mà hiện tại là mùa hè, nàng cũng không trang điểm, bằng không lớp trang điểm sẽ nhoè nhoẹt hết.
Các nội thị công công mặc dù không thể ấy ấy, nhưng rốt cuộc vẫn là nửa nam nhân. Dưới sự nhắc nhở của Thọ vương, bọn họ đều sớm xoay người sang chỗ khác. Bích Đào hướng lên bờ nhìn lướt qua, khuôn mặt lạnh lùng, trầm giọng phân phó:” Sơ Hiểu, ngươi đi tới Lưu Hương Uyển gần đây mượn một bộ y phục đi.”
Hôm nay nếu không có Thọ vương, chỉ sợ là tiêu rồi.
Hai cống nữ còn lại đã bị mấy chuyện vừa xảy ra này làm cho choáng váng rồi. Từ sau khi nhìn thấy Trân tần rơi xuống nước thì đã sớm hoa dung thất sắc. Vô luận Hoàng Diêu cố ý hay vô tình, nhưng Trân tần xưa nay “làm mưa làm gió” sẽ không chịu thua thiệt này. Lúc đó, mấy người cùng đi với Hoàng Diêu như họ sẽ bị tính là “đồng loã”, nghĩ thế nào cũng không tốt!
Vậy nên, vừa nghe được giọng Trân tần phân phó, các nàng quả thực như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, liên tục thỉnh cầu nói:” Sơ Hiểu cô nương đi một mình sợ là sẽ chậm. Nương nương nếu không chê, thì chỗ chỗ thiếp có vài bộ y phục chưa dùng đến, để thiếp dẫn đường cho Sơ Hiểu cô nương đi!”
“Hay là dùng y phục của thiếp, chỗ thiếp vẫn còn y phục có thể sử dụng đây.” Đinh thị cũng không cam chịu yếu thế.
Nếu không ai vây xem, nhảy xuống bơi lội thì cũng không phải không thể. Nhưng hiện tại nàng chỉ mong chạy khỏi đây, dù trên bờ mọi người đều quay đầu đi, nhưng vẫn khiến nàng phi thường xấu hổ. Vì thế, nàng gật đầu:” Ngươi mang Sơ Hiểu đi đi.” Chính là chỉ Đinh thị.
Đinh thị nhẹ nhàng thở ra, trong ánh mắt ảo não của Nguỵ thị mà rời đi.
Chờ tới lúc nàng phóng ánh mắt lên người Hoàng Diêu, thì trong tai đã nghe thấy giọng cười của Thọ vương:” Muốn bổn vương giúp ngươi một phen không?”
Bích Đào nghiêng đầu, không hiểu Thọ vương muốn làm gì.
Còn không chờ nàng cân nhắc, thì bỗng nhiên nghe “ào” một tiếng, một đống bọt nước văng lên. Nàng ngạc nhiên, tầm mắt vừa chuyển đã nhìn thấy Hoàng thị vốn trên bờ đã biến mất. Thọ vương vẫn đưa lưng về ao như trước. Thì ra, không biết từ lúc nào, Thọ vương đã đi tới ghế đá, một cước đạp nữ nhân kia xuống dưới.
Nàng trong lòng yên lặng nhìn Thọ vương. Vốn là nàng tính toán khi lên bờ thay quần áo rồi mới làm việc này. Bởi vì nội thị đã xoay người đi, cung nữ thì không đủ khí lực. Thọ vương làm vậy, quả nhiên đã giúp nàng một phen.
Được đền bù mong muốn, trong lòng nàng liền thoải mái hơn.
Đợi tới khi Sở Hiểu đem ngoại sam cùng áo choàng đến, giúp nàng vây kín lại, phủi đi mấy giọt nước trên mặt, thì nàng đã trở về bộ dạng kiêu ngạo. Nàng từ trên cao nhìn xuống Hoàng thị trong mắt đầy oán khí dưới ao, nói:” Không vui?”
“Thiếp bất quá là vô ý, nương nương lòng từ bi, làm gì cùng một cống nữ nho nhỏ như thiếp so đo?” Hoàng thị bắt đầu nguỵ biện. Nàng không thể đổi xiêm y, tự nhiên không thể tuỳ ý lên bờ, chỉ có thể ngâm mình trong nước. Vốn là, lúc nàng bày ra kế hoạch đã định dùng cái cớ này. Nhưng kế hoạch không thành, biểu tình của nàng có chút vặn vẹo, không thể che giấu nổi.
“Ngươi tới” Tiết Bích Đào không vô nghĩa nữa, chuyển hướng sang Nguỵ thị đang nơm nớp lo sợ bên kia, nói ra một câu khiến ai cũng giật mình:” Lột y phục nàng ta cho bổn cung.”
“Nương nương, thiếp, thiếp…” Nguỵ thị chân mềm nhũn lại, cả người quỳ xuống, không dám động, liên tục nói:” Nương nương… nàng.. nàng dù sao cũng là nữ nhân của hoàng thượng… nếu làm vậy… vậy sẽ khiến người nhìn thấy… chẳng phải làm tổn hại mặt mũi thánh thượng sao ạ?”
Phỏng chừng tìm hết hoàng cung cũng không tìm ra người nói chuyện ngốc hơn nàng. Trước mặt một nữ nhân lại nói nàng hại nam nhân của mình, đây không phải cầu tình, là gây thù đó.
Tiết Bích Đào như phát hiện ra cái gì, nhìn nhiều nàng thêm một lát. Nàng ta không phải là đang giả heo ăn thịt lão hổ chứ?
“Các ngươi bất quá chỉ là lễ vật bổn vương tặng hoàng huynh.” Thọ vương bên cạnh cười lên tiếng:” Hôm nay va chạm phải Trân tần, bổn vương cũng băn khoăn. Phải xử trí cũng là chuyện bình thường. Chỗ hoàng huynh, bổn vương có thể thế vài tiểu mỹ nhân vào.”
Lời vừa nói, hắn cảm thấy sau lưng chợt lạnh, giống như có ai đó đang trừng mắt nhìn mình. Hắn liếc nhìn xung quanh, thật sự không phát hiện ra ai cả.
Tuy rằng đây là tốt cho nàng, nhưng Bích Đào vẫn thật bất mãn câu cuối của hắn. Vì thế nhỏ giọng hừ một tiếng.
Thọ vương nếu biết trong lòng nàng nghĩ như vậy, nhất định sẽ hô to oan uổng. Hắn chỉ là nói qua loa một câu, chứ làm gì phí tinh lực đi vơ vét mỹ nhân cho hoàng huynh? Nếu có người hắn coi trọng, hắn đã sớm thu vào cho mình, quan tâm gì tới huynh đệ tình thâm.
Nguỵ thị ngồi trên đất, nghe vậy thì ngẩn ra, lại nghe thấy từ dưới ao vang lên tiếng kêu chói tai, cùng tiếng gào thét đầy oán hận, khiến nàng có chút luống cuống tay chân. Vô luận thế nào, bảo nàng giữa ban ngày ban mặt lột đồ một nữ nhân, chuyện này truyền đi đối với nàng cũng rất bất lợi. Nàng hiện tại còn chưa được thánh thượng coi trọng, nào dám tự huỷ hình tượng như vậy.
Bất quá, dù nàng nghĩ thế nào, mệnh lệnh của Tiết Bích Đào cũng không phải là để nàng nói không.
“Ngươi cũng không thích?” Tiết Bích Đào cảm thấy trên người ẩm ướt rất khó chịu, hơn nữa trên đùi còn bị phỏng, thầm nghĩ muốn tốc chiến tốc thắng. Vì thế, nàng thuận miệng phân phó hai thái giám:” Nếu là như vậy, các ngươi đi đi, thuận tiện lột luôn đồ nàng ta.”
Mấy thứ như một người phạm tội, cả nhà bị vạ lây này, nàng thích nhất.
Lúc này, trong lòng Nguỵ thị cũng không dám tính toán gì nữa, dập đầu nói:” Nương nương thứ tội, nương nương thứ tội. Thiếp, thiếp nguyện ý đi….” Mấy từ cuối cuối cùng cũng không thể nói ra.
Bích Đào thoả mãn rồi, không muốn ở lại lâu, chỉ bỏ lại một câu:” Tiểu thuật tử, tiểu Lâm tử, hai người các ngươi giúp nàng một phen. Còn nữa, không tới tối không được cho nàng ta lên bờ.”
“Nô tài tuân mệnh.”
“Buông! Các ngươi dựa vào cái gì! Ta chính là người của hoàng thượng! Đừng tới đây, đừng tới đây!” Đến giờ nàng cũng chưa hiểu được, vì cái gì vương gia vốn hỉ nộ vô thường lại giúp đỡ Trân tần? Mà tình trạng cấp bách hiện tại, đã không còn thời gian để nàng suy nghĩ nữa.
Bích Đào hành lễ với Thọ vương xong, dưới âm thanh giãy dụa trong nước của Hoàng thị mà dần dần rời đi. Nàng đem tóc ướt nhẹp gom tới trước mặt, liên tục vuốt vuốt, trên miệng nở nụ cười xuân phong.
Dựa vào cái gì ư?
Chỉ bằng việc nàng là Tiết Bích Đào.
———
Hoàng đế thưởng thức túi hương xanh đen trong tay, hương hoa đào làm mặt hắn giãn ra, nói với Triệu Trung Tín:” Một khi đã vậy, đem nàng vào lãnh cung làm bạn tốt với tỷ tỷ nàng ta đi.”
“Vâng.” Triệu Trung Tín khom người tuân mệnh.
“Trân tần thương thế ra sao?”
“Hồi hoàng thượng, theo lời thái y, mặc dù miệng vết thương ngâm lâu trong nước, nhưng cũng may được xử lý đúng lúc, không đáng ngại.” Hắn bẩm báo cực kỳ cẩn thận.
Nếu là phi tần bình thường, một câu “vô trở ngại” là được.
“Mang Tuyết cơ cao tới, trẫm đi nhìn nàng một cái.” Hoàng đế đứng dậy nói. Tuy rằng Hàn tử có góp tay vào chuyện này, nhưng hắn từ trước tới nay ưa thíc hxem chuyện vui, có hành động này cũng là bình thường. Hắn cũng không nghĩ nhiều. Huống chi, nếu không phải nhờ hắn, có lẽ thân thể của bé ngoan đã bị nhiều người nhìn thấy, chuyện chỉ sợ bị nháo tới không thể vãn hồi.
Bất quá, phẩm trà nói chuyện phiếm? Hừ, xem ra trải qua việc đêm qua, vật nhỏ vẫn còn mười phần tinh lực nha.
Hắn cũng muốn cùng nàng “nói chuyện phiếm”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương