Kỹ Nữ Và Sài Lang – Np
Chương 47: Cô Ấy Chỉ Là Nóng Lòng Che Giấu, Tìm Mảnh Vải Che Trên Người Mà Thôi, Không Cho Mình Có Vẻ Chật Vật Mà Thôi 3
Cậu làm sinh nhật cho mình mình làm sinh nhật cho cậu, ngày sinh nhật đó chỉ cần đội vương miện giấy, ngày đó bọn họ sẽ không làm kỹ nữ, là sinh viên đại học trong sạch, là nữ giám đốc, là bà chủ quán sủi cảo, có thể là bất cứ kiểu người gì, đây là ước định mấy năm nay của bọn họ. Ôn Kha chảy nước mắt mãnh liệt hơn, cả người hơi đờ đẫn, khi Vương Á rơi xuống, Ôn Kha hỏi cô ấy có ngốc hay không.Chỉ có Vương Á sẽ giúp cô bảo vệ thứ gọi là tôn nghiêm, cô rất xem trọng thứ này, cho nên không cho phép Đường An An mắng cô, không cho phép mình quỳ với Ngụy Tử Thiên. Cho dù đối mặt với Lương Xuyên Thế, ngay cả kêu la đau đều không có. Dạ Oanh này có nhiều phụ nữ sợ Lương Xuyên Thế, không ai dám làm tình với anh ta, chỉ có Vương Á dám. Lúc này ngã trên đất, vịt chết còn cứng mỏ, không chút nào chịu thua.Vì sao?Nhưng ở trong mắt Ôn Kha, quỳ hoặc đứng, sau khi vô số lần trúng tên và trào phúng, vào ngày Dương Trầm ngồi tù, vào ngày cô bắt đầu lên xe kia, dĩ nhiên xã hội này không cho phép bọn họ đứng nói chuyện. Có thể lấy được tiền, quỳ hay nằm, không có ý nghĩa lớn.Trước khi Lương Xuyên Thế đi xách Vương Á lên như xách vải rách ấn ở góc tường, đôi mắt anh ta vô cùng sắc bén, làm như lột sạch đồ của phụ nữ, anh ta nhìn cô ấy hấp hối, từ gót chân tới lọn tóc. Giày cao gót màu đen là vì đi lâu dài, bị rách da không dễ phát hiện, váy nhìn có giá trị xa xỉ, nhưng phần góc có sợi chỉ thừa, nhìn chằm chằm chỗ đó, là vô số đèn đường mờ nhạt tích góp ra cực nóng, khiến bướm thiêu thân ra sức vỗ cánh lại gần, bắt bọn nó đốt sáng đốt chọi.Người phụ nữ này, không phải có cốt khí.Cô ấy chỉ nóng lòng che giấu, tìm mảnh vải che trên người, không cho mình có vẻ chật vật mà thôi.Sau khi Lương Xuyên Thế nhận thấy được, ngón tay to bao phủ mà lên, chậm rãi vỗ lên má của cô ấy.“Thật đáng thương.”Anh ta nói.Vương Á bị kéo xuống mảnh vải này, là chó nhà có tang bị thua, đuôi mắt rủ xuống, thân hình cong lại dựa vào góc tường, sủa đều không thể dùng lực.Vương Á mới ra viện không lâu lại quay trở về, lần này không có Ôn Kha đi cùng. Cô ấy hôn mê bất tỉnh ba ngày đầu, bác sĩ phẫu thuật phần chân cho cô ấy, Ôn Kha lấy quần áo thay giặt và đồ rửa mặt cho cô ấy vào viện xong, dọn dẹp phòng cẩn thận xong thì khóa cửa lại.Vương Á tỉnh lại hỏi cô, hỏi có phải chân không thể đi được nữa hay không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương