Ký Sự Phiên Vương Bệnh Kiều Sủng Thê
Chương 4
Bông tuyết mịn phiêu phiêu dừng trên lông mi Bùi Diên, bị hô hấp của nàng chậm rãi hòa tan.
Đá xanh lát trên nền đất Vị Ương Cung cũng dần kết tầng một tầng băng lạnh hơi mỏng.
Phía sau Tư Nghiễm còn có hai người thợ cả mặc quần áo vải thô tối màu, rõ ràng là ba người này đang thương nghị chuyện tu sửa cung điện, khi phát hiện ra Bùi Diên đang đi tới, bọn họ liền dừng nói chuyện.
Đám thợ cả nhìn thấy Đại Trường Thu, cũng phát hiện ra khuôn mặt Bùi Diên có nét tương tự với Bùi hoàng hậu, liền đoán được thân phận của nàng, cả đám đồng thời thi lễ với Bùi Diên.
Bùi Diên dừng bước chân, cảm thụ được tần suất nhịp tim nhanh một cách kỳ dị, trong mưa tuyết gió lạnh mà má nàng vẫn nóng bừng, đỏ hây hây.
Tư Nghiễm chủ động đi vài bước về phía nàng, Bùi Diên lại hoảng loạn, theo bản năng lùi ra sau.
Khoảng cách giữa hai người từ mấy trượng, biến thành một trượng.
Chỉ cần nàng tiến thêm hai ba bước, có thể cách hắn cực gần.
Hai người cách nhau gần như vậy, Bùi Diên có thể nhìn thấy rõ ràng trên lông mi đen như mực của Tư Nghiễm cũng dính một ít bông tuyết, khiến cho dung mạo cử chỉ càng thêm anh tuấn lạnh lùng.
Bên ngoài Bùi Diên cố gắng biểu hiện bình tĩnh, nhưng tiếng tim đập như trống, thình thịch thình thịch, nàng chỉ cảm thấy trong thân thể có một 'nàng' khác.
Giờ khắc này, 'nàng' đang chạy như điên, a a a a a a thét chói tai.
Lúc đầu, nàng chỉ muốn nói lời cảm ơn với Tư Nghiễm, nhưng khi đứng trước mặt hắn, một câu cũng không nói nên lời?
Thật, thật mất mặt chết người!!!
“Ta… Ta……”
Bùi Diên nghẹn nửa ngày, chỉ phun ra được mấy chữ ta.
—— “Bùi tiểu thư, thân thể đã tốt hơn chưa?”
Tư Nghiễm nhìn ra nàng không được tự nhiên, chủ động mở miệng hỏi chuyện.
Giọng nam như tiếng chuông khánh, trầm thấp lại không mất sự réo rắt. Khác hoàn toàn với tướng mạo lãnh đạm tối tăm, thái độ lúc nói chuyện của hắn rất ôn hòa.
Những người sáng suốt đều có thể nhìn ra, loại ôn hòa này kỳ thật chính là tu dưỡng đã khắc sâu trong máu thịt.
Làm người khác cảm thấy như gần như xa, trong dịu dàng ôn hòa lộ ra lạnh nhạt xa cách.
Loại ôn hòa này càng giống như lớp phòng vệ, tùy thời duy trì khoảng cách.
Đại Trường Thu nhìn ra Bùi Diên thẹn thùng, liền nhỏ giọng nhắc nhở bên tai nàng.
Bùi Diên phục hồi tinh thần, những tạp niệm trong lòng cũng dần bị dẹp xuống.
Nàng nghĩ, Tư Nghiễm dù sao cũng là thế tử, liền dựa theo quy củ học được ngày thường, chậm rãi thi lễ.
“Đa tạ thế tử đã… cứu mạng. Thái y nói, thân thể của ta đã không còn gì đáng ngại, chỉ bị chút kinh hách.”
Nói xong, Bùi Diên cảm giác những lời này chưa đủ biểu đạt lòng cảm kích chân thành tha thiết của nàng dành cho Tư Nghiễm, liền thêm một câu: “… Ân tình của thế tử, Bùi Diên ngày sau chắc chắn báo đáp.”
Tiểu cô nương tuổi tác còn nhỏ, trên mặt tính trẻ con. Có chút sợ người lạ, mặt mày cũng lộ ra vẻ nhút nhát sợ sệt, không tự nhiên hơi ửng đỏ.
Nàng đứng trong cơn mưa tuyết, đôi mắt sáng thanh triệt. Như tuyết đầu mùa, không rành thế sự, thuần khiết, không dính bụi trần.
Tư Nghiễm nghe xong, trả lời: “Bùi tiểu thư không cần nói cảm ơn, ta và huynh trưởng của muội có quen biết từ nhỏ. Thấy muội gặp khó khăn, đương nhiên phải giúp đỡ.”
Huynh trưởng?
Bùi tiểu hổ quen Tư Nghiễm khi nào?
Bùi Diên khó hiểu hỏi: “Thế tử, ngài… Quen biết với tiểu hổ sao?”
“Tiểu hổ?”
Tư Nghiễm bị Bùi Diên hỏi, hơi giật mình.
Ngay sau đó, hắn phản ứng lại, bên môi cong lên, ý cười cực nhạt: “Muội nói là Bùi Hao?”
Bùi Diên ngốc nghếch gật đầu, trong lòng nàng hơi có hối hận, sao nàng có thể nói ra nhũ danh của Bùi Hao trước mặt Tư Nghiễm.
Giọng Tư Nghiễm vẫn ôn nhu lạnh nhạt, giải thích lại với nàng: “Bạn bè của ta là huynh trưởng của cô, Bùi Bật.”
Bùi Diên hơi dẩu miệng, thầm cảm thấy mình thật hồ đồ.
Bùi tiểu hổ sao có thể là bạn bè của Tư Nghiễm? Rõ ràng là huynh trưởng mới đồng trang lứa với hắn.
Bùi Diên thẹn thùng rũ mắt.
Nàng nhớ Bùi hoàng hậu vừa nói, Tư Nghiễm là người có đầu óc cực kỳ thông minh.
Nhưng nàng chỉ mới nói chuyện với hắn vài câu ít ỏi, đã lộ ra bao nhiêu sự ngớ ngẩn rồi.
Trong lòng Bùi Diên khẩn trương, theo bản năng hai tay nắm chặt thành quyền, nhận ra khối ngọc bội bên hông Tư Nghiễm vẫn đang trong tay nàng.
Nàng phục hồi tinh thần, chột dạ mở miệng, âm lượng cực nhỏ: “Thế tử… Ngài có một thứ ở chỗ ta.”
Dứt lời, liền duỗi tay nhỏ về phía người nam nhân trước mặt.
Vóc người Tư Nghiễm cao lớn, thấy thế hơi khom người, bàn tay xinh đẹp, xương ngón tay thon dài vươn ra cầm lấy đồ vật trong tay nữ hài.
Bùi Diên đặt khối ngọc lên tay Tư Nghiễm, cho dù đã cực kỳ cẩn thận, trong lúc lơ đãng, đầu ngón tay vẫn đụng vào làn da hơi lạnh của hắn.
Chỉ nhẹ nhàng chạm một cái, trong lòng nàng đã sinh ra cảm giác rung động khác thường.
Tư Nghiễm nắm lấy khối ngọc kia, trả lời: “Đa tạ.”
—— “Đây là do lúc trước ngài bế ta lên… Ta không cẩn thận túm được khối ngọc bên hông ngài……”
Nói một nửa, Bùi Diên theo bản năng liếc bên hông nam nhân một cái.
Tư Nghiễm cũng theo tầm mắt của nàng, nhìn thoáng qua hông mình. Một hành động vô cùng đơn giản, nhưng vẫn làm nổi bật khí chất ôn nhã. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Tư Nghiễm nhanh chóng chỉnh lại tầm nhìn, nhìn Bùi Diên.
Bùi Diên vốn định quay đầu tránh ánh nhìn chăm chú của hắn, nhưng lại cảm thấy làm vậy rất quái dị, chỉ đành ổn định hô hấp gấp gáp, ra vẻ trấn định nói: “…… Cho nên nó mới ở trong tay ta.”
Lúc tiểu cô nương giải thích, giọng nói không tự chủ làm ra vẻ nũng nịu, cũng thẳng thắn bộc lộ hết ý nghĩ của mình với hắn.
Tư Nghiễm ép bản thân không được nghĩ nhiều.
Vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt như hồ nước thâm thúy, trầm tĩnh, còn có chút thâm trầm khó hiểu.
Tuyết càng ngày càng lớn, mặt trời đỏ thắm ở phương Tây từ từ chìm xuống.
Tư Nghiễm nắm chặt khối ngọc, cảm nhận được độ ấm cơ thể thiếu nữ còn lưu lại trên đó, mặt mày lạnh lùng dần dãn ra, trả lời Bùi Diên: “Bùi hoàng hậu đã phái người thông báo mọi chuyện hôm nay với Bùi thừa tướng, cha mẹ muội hẳn đang rất lo lắng. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. Gió tuyết ngày càng lớn, xe ngựa khó đi, Bùi tiểu thư nên nhanh chóng về phủ thôi.”
Hắn và huynh trưởng Bùi Bật tuổi tác tương tự, đều là thiếu niên lang hai mươi xuân xanh.
Phương thức nói chuyện với nàng giống hệt như giọng điệu huynh trưởng, trong quan tâm còn mang theo vài phần uy nghiêm.
Lông mi Bùi Diên hơi run rẩy, nghe Tư Nghiễm nói xong, nàng cũng sợ mẫu thân Ban thị sẽ nhớ nhung lo lắng, liền cong đầu gối thi lễ bái biệt với Tư Nghiễm: “Vậy Bùi Diên đành cáo từ về phủ trước, ngày khác tìm cơ hội… Sẽ báo đáp ân tình của thế tử.”
Ngoài miệng nói là báo ân, nhưng trong lòng Bùi Diên biết rõ, nàng nói như vậy, cũng chỉ là đang tìm cớ, hi vọng có thể gặp lại hắn một lần.
Sau khi xoay người rời đi, Bùi Diên còn yên lặng cầu nguyện trong lòng ——
Nàng hy vọng, có thể gặp lại Tư Nghiễm.
Nàng thật sự rất muốn gặp lại hắn lần nữa.
Tư Nghiễm gật nhẹ với Bùi Diên, thấy nàng chỉnh lại váy áo, bước chân nhỏ đi theo hai thị nữ về phía cổng Nam.
Chiều hoàng hôn mùa đông, bóng dáng thiếu nữ nhỏ xinh mảnh khảnh trong cơn mưa tuyết, dần dần biến mất, Tư Nghiễm hơi rũ mắt, vươn tay nhìn khối ngọc được nắm đến ấm áp.
Hai gã thợ cả phía sau chỉ biết vị thế tử Dĩnh Quốc này tính tình trầm tĩnh nội liễm, vui buồn không hiện trên mặt, người khác rất khó đoán ra ý nghĩ trong lòng hắn.
Tư Nghiễm nhìn mặt đất, nhớ lại một màn vào buổi sáng hôm nay, lúc hắn bế Bùi Diên lên, trong đầu lại đột hiện ra một cảnh tượng quỷ quyệt.
Trong cảnh tượng đó, hắn đang đứng trên con đường trên không thông giữa Vị Ương Cung và Kiến Chương Cung.
Con đường trên không cách mặt đất trăm trượng, là mười năm trước hắn tự mình kiến tạo.
Hôm nay vừa vặn bị hoàng đế Át Trạch tuyên triệu, phải đến Kiến Chương Cung yết kiến. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Trong cảnh tượng đó, khi hắn đi được nửa đường, con đường trên không dưới chân đường đột nhiên đứt gãy.
Còn hắn, đương nhiên cũng ngã từ trên cao xuống.
Phải tới sau khi Bùi Diên ngất đi trong lòng hắn, cái cảnh tượng kia mới dừng lại.
Tuy Tư Nghiễm cảm thấy việc này rất quái dị, nhưng bệnh tình của thiếu nữ trong ngực đã không thể chậm trễ.
Sau khi ôm Bùi Diên đưa đến Tiêu Phòng Điện của Bùi hoàng hậu, hắn liền cùng vài vị thái giám sử dụng con đường trên không đó đi từ Vị Ương Cung.
Khi đó, Tư Nghiễm vẫn bình tĩnh đi lại như thường, nhưng càng đi càng có cảm giác quen thuộc.
Khó tránh khỏi liên tưởng đến cảnh tượng kỳ quái hiện ra khi bế Bùi Diên.
Hắn vốn không tin những trò bịp bợm như tiên đoán tương lai, nhưng khi hắn đi tới điểm con đường sẽ bị đứt gãy, vẫn dừng bước.
—— “Thế tử, ngài sao vậy?”
Khi đó, thái giám dẫn trước phát hiện ra, quay lại hỏi hắn như vậy.
Tư Nghiễm không trả lời hắn ta, ánh mắt hơi liếc về phía trước.
Thái giám theo tầm mắt nhìn lại, trong nháy mắt, hai mắt trừng lớn.
Ầm vang một tiếng, con đường trên không ầm ầm sụp xuống.
Những cung nhân vốn đang cùng đi trên con đường này ngây ngốc kinh ngạc, không kịp phản ứng.
Tên thái giám kia trơ mắt nhìn mấy tên cung nhân khác bị rơi xuống đang hô lớn cầu cứu.
Sắc mặt hắn ta xanh mét, kinh hồn nhìn về phía Tư Nghiễm vẫn còn khá bình tĩnh bên cạnh.
Thầm nghĩ trong lòng, may mắn thế tử Dĩnh Quốc dừng chân, bằng không hai người chắc chắn cũng sẽ ngã xuống.
Nếu bị rơi từ trên đây xuống đất, không chết cũng tàn phế!
Đá xanh lát trên nền đất Vị Ương Cung cũng dần kết tầng một tầng băng lạnh hơi mỏng.
Phía sau Tư Nghiễm còn có hai người thợ cả mặc quần áo vải thô tối màu, rõ ràng là ba người này đang thương nghị chuyện tu sửa cung điện, khi phát hiện ra Bùi Diên đang đi tới, bọn họ liền dừng nói chuyện.
Đám thợ cả nhìn thấy Đại Trường Thu, cũng phát hiện ra khuôn mặt Bùi Diên có nét tương tự với Bùi hoàng hậu, liền đoán được thân phận của nàng, cả đám đồng thời thi lễ với Bùi Diên.
Bùi Diên dừng bước chân, cảm thụ được tần suất nhịp tim nhanh một cách kỳ dị, trong mưa tuyết gió lạnh mà má nàng vẫn nóng bừng, đỏ hây hây.
Tư Nghiễm chủ động đi vài bước về phía nàng, Bùi Diên lại hoảng loạn, theo bản năng lùi ra sau.
Khoảng cách giữa hai người từ mấy trượng, biến thành một trượng.
Chỉ cần nàng tiến thêm hai ba bước, có thể cách hắn cực gần.
Hai người cách nhau gần như vậy, Bùi Diên có thể nhìn thấy rõ ràng trên lông mi đen như mực của Tư Nghiễm cũng dính một ít bông tuyết, khiến cho dung mạo cử chỉ càng thêm anh tuấn lạnh lùng.
Bên ngoài Bùi Diên cố gắng biểu hiện bình tĩnh, nhưng tiếng tim đập như trống, thình thịch thình thịch, nàng chỉ cảm thấy trong thân thể có một 'nàng' khác.
Giờ khắc này, 'nàng' đang chạy như điên, a a a a a a thét chói tai.
Lúc đầu, nàng chỉ muốn nói lời cảm ơn với Tư Nghiễm, nhưng khi đứng trước mặt hắn, một câu cũng không nói nên lời?
Thật, thật mất mặt chết người!!!
“Ta… Ta……”
Bùi Diên nghẹn nửa ngày, chỉ phun ra được mấy chữ ta.
—— “Bùi tiểu thư, thân thể đã tốt hơn chưa?”
Tư Nghiễm nhìn ra nàng không được tự nhiên, chủ động mở miệng hỏi chuyện.
Giọng nam như tiếng chuông khánh, trầm thấp lại không mất sự réo rắt. Khác hoàn toàn với tướng mạo lãnh đạm tối tăm, thái độ lúc nói chuyện của hắn rất ôn hòa.
Những người sáng suốt đều có thể nhìn ra, loại ôn hòa này kỳ thật chính là tu dưỡng đã khắc sâu trong máu thịt.
Làm người khác cảm thấy như gần như xa, trong dịu dàng ôn hòa lộ ra lạnh nhạt xa cách.
Loại ôn hòa này càng giống như lớp phòng vệ, tùy thời duy trì khoảng cách.
Đại Trường Thu nhìn ra Bùi Diên thẹn thùng, liền nhỏ giọng nhắc nhở bên tai nàng.
Bùi Diên phục hồi tinh thần, những tạp niệm trong lòng cũng dần bị dẹp xuống.
Nàng nghĩ, Tư Nghiễm dù sao cũng là thế tử, liền dựa theo quy củ học được ngày thường, chậm rãi thi lễ.
“Đa tạ thế tử đã… cứu mạng. Thái y nói, thân thể của ta đã không còn gì đáng ngại, chỉ bị chút kinh hách.”
Nói xong, Bùi Diên cảm giác những lời này chưa đủ biểu đạt lòng cảm kích chân thành tha thiết của nàng dành cho Tư Nghiễm, liền thêm một câu: “… Ân tình của thế tử, Bùi Diên ngày sau chắc chắn báo đáp.”
Tiểu cô nương tuổi tác còn nhỏ, trên mặt tính trẻ con. Có chút sợ người lạ, mặt mày cũng lộ ra vẻ nhút nhát sợ sệt, không tự nhiên hơi ửng đỏ.
Nàng đứng trong cơn mưa tuyết, đôi mắt sáng thanh triệt. Như tuyết đầu mùa, không rành thế sự, thuần khiết, không dính bụi trần.
Tư Nghiễm nghe xong, trả lời: “Bùi tiểu thư không cần nói cảm ơn, ta và huynh trưởng của muội có quen biết từ nhỏ. Thấy muội gặp khó khăn, đương nhiên phải giúp đỡ.”
Huynh trưởng?
Bùi tiểu hổ quen Tư Nghiễm khi nào?
Bùi Diên khó hiểu hỏi: “Thế tử, ngài… Quen biết với tiểu hổ sao?”
“Tiểu hổ?”
Tư Nghiễm bị Bùi Diên hỏi, hơi giật mình.
Ngay sau đó, hắn phản ứng lại, bên môi cong lên, ý cười cực nhạt: “Muội nói là Bùi Hao?”
Bùi Diên ngốc nghếch gật đầu, trong lòng nàng hơi có hối hận, sao nàng có thể nói ra nhũ danh của Bùi Hao trước mặt Tư Nghiễm.
Giọng Tư Nghiễm vẫn ôn nhu lạnh nhạt, giải thích lại với nàng: “Bạn bè của ta là huynh trưởng của cô, Bùi Bật.”
Bùi Diên hơi dẩu miệng, thầm cảm thấy mình thật hồ đồ.
Bùi tiểu hổ sao có thể là bạn bè của Tư Nghiễm? Rõ ràng là huynh trưởng mới đồng trang lứa với hắn.
Bùi Diên thẹn thùng rũ mắt.
Nàng nhớ Bùi hoàng hậu vừa nói, Tư Nghiễm là người có đầu óc cực kỳ thông minh.
Nhưng nàng chỉ mới nói chuyện với hắn vài câu ít ỏi, đã lộ ra bao nhiêu sự ngớ ngẩn rồi.
Trong lòng Bùi Diên khẩn trương, theo bản năng hai tay nắm chặt thành quyền, nhận ra khối ngọc bội bên hông Tư Nghiễm vẫn đang trong tay nàng.
Nàng phục hồi tinh thần, chột dạ mở miệng, âm lượng cực nhỏ: “Thế tử… Ngài có một thứ ở chỗ ta.”
Dứt lời, liền duỗi tay nhỏ về phía người nam nhân trước mặt.
Vóc người Tư Nghiễm cao lớn, thấy thế hơi khom người, bàn tay xinh đẹp, xương ngón tay thon dài vươn ra cầm lấy đồ vật trong tay nữ hài.
Bùi Diên đặt khối ngọc lên tay Tư Nghiễm, cho dù đã cực kỳ cẩn thận, trong lúc lơ đãng, đầu ngón tay vẫn đụng vào làn da hơi lạnh của hắn.
Chỉ nhẹ nhàng chạm một cái, trong lòng nàng đã sinh ra cảm giác rung động khác thường.
Tư Nghiễm nắm lấy khối ngọc kia, trả lời: “Đa tạ.”
—— “Đây là do lúc trước ngài bế ta lên… Ta không cẩn thận túm được khối ngọc bên hông ngài……”
Nói một nửa, Bùi Diên theo bản năng liếc bên hông nam nhân một cái.
Tư Nghiễm cũng theo tầm mắt của nàng, nhìn thoáng qua hông mình. Một hành động vô cùng đơn giản, nhưng vẫn làm nổi bật khí chất ôn nhã. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Tư Nghiễm nhanh chóng chỉnh lại tầm nhìn, nhìn Bùi Diên.
Bùi Diên vốn định quay đầu tránh ánh nhìn chăm chú của hắn, nhưng lại cảm thấy làm vậy rất quái dị, chỉ đành ổn định hô hấp gấp gáp, ra vẻ trấn định nói: “…… Cho nên nó mới ở trong tay ta.”
Lúc tiểu cô nương giải thích, giọng nói không tự chủ làm ra vẻ nũng nịu, cũng thẳng thắn bộc lộ hết ý nghĩ của mình với hắn.
Tư Nghiễm ép bản thân không được nghĩ nhiều.
Vẻ mặt không thay đổi, ánh mắt như hồ nước thâm thúy, trầm tĩnh, còn có chút thâm trầm khó hiểu.
Tuyết càng ngày càng lớn, mặt trời đỏ thắm ở phương Tây từ từ chìm xuống.
Tư Nghiễm nắm chặt khối ngọc, cảm nhận được độ ấm cơ thể thiếu nữ còn lưu lại trên đó, mặt mày lạnh lùng dần dãn ra, trả lời Bùi Diên: “Bùi hoàng hậu đã phái người thông báo mọi chuyện hôm nay với Bùi thừa tướng, cha mẹ muội hẳn đang rất lo lắng. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé. Gió tuyết ngày càng lớn, xe ngựa khó đi, Bùi tiểu thư nên nhanh chóng về phủ thôi.”
Hắn và huynh trưởng Bùi Bật tuổi tác tương tự, đều là thiếu niên lang hai mươi xuân xanh.
Phương thức nói chuyện với nàng giống hệt như giọng điệu huynh trưởng, trong quan tâm còn mang theo vài phần uy nghiêm.
Lông mi Bùi Diên hơi run rẩy, nghe Tư Nghiễm nói xong, nàng cũng sợ mẫu thân Ban thị sẽ nhớ nhung lo lắng, liền cong đầu gối thi lễ bái biệt với Tư Nghiễm: “Vậy Bùi Diên đành cáo từ về phủ trước, ngày khác tìm cơ hội… Sẽ báo đáp ân tình của thế tử.”
Ngoài miệng nói là báo ân, nhưng trong lòng Bùi Diên biết rõ, nàng nói như vậy, cũng chỉ là đang tìm cớ, hi vọng có thể gặp lại hắn một lần.
Sau khi xoay người rời đi, Bùi Diên còn yên lặng cầu nguyện trong lòng ——
Nàng hy vọng, có thể gặp lại Tư Nghiễm.
Nàng thật sự rất muốn gặp lại hắn lần nữa.
Tư Nghiễm gật nhẹ với Bùi Diên, thấy nàng chỉnh lại váy áo, bước chân nhỏ đi theo hai thị nữ về phía cổng Nam.
Chiều hoàng hôn mùa đông, bóng dáng thiếu nữ nhỏ xinh mảnh khảnh trong cơn mưa tuyết, dần dần biến mất, Tư Nghiễm hơi rũ mắt, vươn tay nhìn khối ngọc được nắm đến ấm áp.
Hai gã thợ cả phía sau chỉ biết vị thế tử Dĩnh Quốc này tính tình trầm tĩnh nội liễm, vui buồn không hiện trên mặt, người khác rất khó đoán ra ý nghĩ trong lòng hắn.
Tư Nghiễm nhìn mặt đất, nhớ lại một màn vào buổi sáng hôm nay, lúc hắn bế Bùi Diên lên, trong đầu lại đột hiện ra một cảnh tượng quỷ quyệt.
Trong cảnh tượng đó, hắn đang đứng trên con đường trên không thông giữa Vị Ương Cung và Kiến Chương Cung.
Con đường trên không cách mặt đất trăm trượng, là mười năm trước hắn tự mình kiến tạo.
Hôm nay vừa vặn bị hoàng đế Át Trạch tuyên triệu, phải đến Kiến Chương Cung yết kiến. Truyện đã được dịch và đăng hết bộ tại luvevaland chấm co, mong các bạn độc giả hãy đọc ở trang chính chủ để có thể đọc được bản dịch đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch nhé. Nếu có thắc mắc gì mọi người có thể liên hệ qua fanpage LuvEva land hoặc Sắc - Cấm Thành nhé.
Trong cảnh tượng đó, khi hắn đi được nửa đường, con đường trên không dưới chân đường đột nhiên đứt gãy.
Còn hắn, đương nhiên cũng ngã từ trên cao xuống.
Phải tới sau khi Bùi Diên ngất đi trong lòng hắn, cái cảnh tượng kia mới dừng lại.
Tuy Tư Nghiễm cảm thấy việc này rất quái dị, nhưng bệnh tình của thiếu nữ trong ngực đã không thể chậm trễ.
Sau khi ôm Bùi Diên đưa đến Tiêu Phòng Điện của Bùi hoàng hậu, hắn liền cùng vài vị thái giám sử dụng con đường trên không đó đi từ Vị Ương Cung.
Khi đó, Tư Nghiễm vẫn bình tĩnh đi lại như thường, nhưng càng đi càng có cảm giác quen thuộc.
Khó tránh khỏi liên tưởng đến cảnh tượng kỳ quái hiện ra khi bế Bùi Diên.
Hắn vốn không tin những trò bịp bợm như tiên đoán tương lai, nhưng khi hắn đi tới điểm con đường sẽ bị đứt gãy, vẫn dừng bước.
—— “Thế tử, ngài sao vậy?”
Khi đó, thái giám dẫn trước phát hiện ra, quay lại hỏi hắn như vậy.
Tư Nghiễm không trả lời hắn ta, ánh mắt hơi liếc về phía trước.
Thái giám theo tầm mắt nhìn lại, trong nháy mắt, hai mắt trừng lớn.
Ầm vang một tiếng, con đường trên không ầm ầm sụp xuống.
Những cung nhân vốn đang cùng đi trên con đường này ngây ngốc kinh ngạc, không kịp phản ứng.
Tên thái giám kia trơ mắt nhìn mấy tên cung nhân khác bị rơi xuống đang hô lớn cầu cứu.
Sắc mặt hắn ta xanh mét, kinh hồn nhìn về phía Tư Nghiễm vẫn còn khá bình tĩnh bên cạnh.
Thầm nghĩ trong lòng, may mắn thế tử Dĩnh Quốc dừng chân, bằng không hai người chắc chắn cũng sẽ ngã xuống.
Nếu bị rơi từ trên đây xuống đất, không chết cũng tàn phế!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương