Ký Sự Sinh Tồn Chốn Cung Đình
Chương 75: Kết thúc chính văn
Nhập ma.
Bàn tay gầy gò của Tiết Phù Quang siết chặt thanh kiếm, nàng nhắm mắt, khi mở ra con ngươi đã nhuộm sắc đỏ, ngập đầy nước mắt.
Bỗng, nàng mở miệng, âm điệu thê lương: "Tống Quy Trần, rốt cuộc ngươi còn muốn chấp mê bất ngộ đến tận khi nào?!"
Tống Quy Trần bị bi thương trong giọng nói nàng đánh vỡ, ngây ngốc ngẩng đầu.
"Ngươi không hối hận, dĩ nhiên ngươi không hối hận, bởi vì người hối hận là ta!"
Tiết Phù Quang rơi lệ, tình cảm kiềm chế trăm năm sục sôi trong phút chốc.
"Một trăm năm nay không lúc nào ta không trăn trở, rốt cuộc từ bao giờ ngươi gặp phải những chuyện này, rốt cuộc là khi nào ngươi nảy ý phản bội Bồng Lai, rốt cuộc là đêm nào ngươi trở về Thanh Lam, rốt cuộc là phút giây nào ngươi căm thù giao tộc."
Nước mắt lăn dài trên gò má nàng: "Ta hối hận suốt ba vạn ngày đêm, hối hận ta không phát hiện ra cảm xúc của ngươi ngay từ đầu, hối hận ta không ngăn ngươi lại. Nếu ta nhận ra sớm hơn một chút, nếu ta——-" Nàng càng nói càng tuyệt vọng, cổ họng xộc máu tươi, cắt đứt lời muốn nói.
"Phù Quang..." Tống Quy Trần tái nhợt, muốn tiến lại gần.
Nhưng Tiết Phù Quang đã gạt máu trên khóe miệng, kiếm tách không gian, mũi kiếm chĩa thẳng vào hắn, ngăn hắn đến gần.
Tống Quy Trần đứng cách nàng không xa, nhìn vành mắt đỏ hoe của nàng. Chỉ thấy ánh mắt nàng như ngàn vạn lưỡi đao, nghiền nát hết thảy ngụy trang của hắn, từng nhát từng nhát. Thái độ khiêm nhường, hòa nhã, ung dung lần lượt tan rã, để lộ linh hồn yếu ớt đang mệt mỏi và luống cuống giữa đất trời.
Bàn tay giấu trong tay áo tím run lên khe khẽ, hận không thể dùng kiếm Tư Phàm tự phế, có lẽ như vậy sẽ xoa dịu được đau khổ và xót xa trong lòng hắn hiện giờ, hắn yên lặng, rất lâu sau mới khó nhọc mỉm cười: "Muội đừng khóc vì ta."
Tiết Phù Quang lặng lẽ nhìn hắn, cười tiếng bi ai: "Tống Quy Trần, suốt một trăm năm này, ta ngày đêm hối hận, thân là thê tử của ngươi, nhưng tới giờ vẫn chưa từng hiểu được ngươi, tới giờ chưa từng đoán được suy nghĩ của ngươi."
Thì ra, thế gian này, thân nhất lạ nhất đều là phu thê.
"Trăm năm trước, cả Châu Cơ, cả Sở hoàng, những kẻ tham vọng bày đại trận diệt Thần, cuối cùng, trong số các ngươi có ai giành thắng lợi?"
Nước mắt cạn khô trên má Tiết Phù Quang, nàng cười châm chọc: "Sở hoàng chết bất đắc kỳ tử, Châu Cơ chết không vẹn toàn, giao tộc lưu lạc trăm năm, tất cả những kẻ xâm nhập Thần cung đều bị nguyền rủa---- ngươi thì sao? Ngươi chiến thắng không? Ngươi muốn báo thù, muốn giữ thiên hạ thái bình, kết quả rơi vào bước đường này."
"Ngươi lấy linh hồn Bồng Lai, khiến Bồng Lai mất đi che chở bị lửa thiêu rụi. Sư phụ chết không nhắm mắt, Lưu Quang và Trường Sinh bị Châu Cơ làm hại, chuyển kiếp cũng chẳng bình yên. Sau trăm năm ngươi lại hại Hạ Thanh hồn phi phách tán."
Sắc đỏ trong mắt nàng ngày một nồng, nồng như rỉ máu.
Hàm răng nàng phát run, chậm rãi nở nụ cười.
"Tống Quy Trần, ngươi có thắng không. Mọi thứ đều là trả giá... cái giá của tham lam, cái giá của sát hại, cái giá của diệt Thần."
Tống Quy Trần yên lặng nhìn nàng.
Tiết Phù Quang siết những ngón tay trắng bệch, run rẩy cầm kiếm: "Ngươi cho rằng giao tộc chiếm thành xưng vương là chuyện xấu sao?"
"Nếu không phải năm xưa phái Thượng Thanh có ân với phần lớn giao tộc... Nếu không phải..."
Lời tiếp theo chưa dứt, nàng đã cuồn cuộn lửa lòng, đau đớn không nói nên lời. Nếu không phải giao tộc ghi nhớ ân tình của phái Thượng Thanh năm ấy, thì thiên hạ này đã sớm loạn lạc đến mức không tài nào kiểm soát.
Đau thương đong đầy đôi mắt hắn, Tống Quy Trần nghĩ đến điều gì, chầm chậm mỉm cười: "Phù Quang, cảm ơn muội."
"Rốt cuộc, người của Bồng Lai, đều bị ta làm liên lụy."
Tóc hắn xõa tung, áo tím lồng lộng, khí chất trong trẻo ôn hòa, bờ môi từ từ rỉ tràn máu đỏ trên nền khuôn mặt tái trắng.
Tiết Phù Quang run lên khe khẽ, kiếm trong tay tiêu tan, hóa thành cây cỏ nhập vào thiên địa.
Tống Quy Trần nhẹ giọng nói: "Ta vốn định đến Châu Đông cứu tu sĩ, không ngờ có muội ở đây, vậy thì không cần lo lắng nữa rồi."
Hắn vừa nghe Khấu Tinh Hoa kể lại, đã biết chuyện thành Xuyên Khê là mưu kế của tộc giao nhân.
Sau khi nhập ma hắn nuôi ý định tự sát, không muốn ở lại tiếp tục gieo họa cho chốn nhân gian đã bị hắn làm liên lụy.
Chỉ nghĩ, trước khi chết tiện đường tiêu diệt Châu Đông, cũng coi như thay nhân tộc làm một chuyện tốt. Không ngờ, cuối cùng vẫn chỉ là chấp mê bất ngộ...
"Muội nói đúng, ta không nên tiếp tục u mê, tiếp tục tạo sát nghiệt."
Tống Quy Trần mỉm cười nhợt nhạt.
Chân khí trong cơ thể hắn rối loạn, ma khí tím sẫm chuyển động quanh thân.
Tà ma muốn khống chế cơ thể hắn, điều khiển suy nghĩ của hắn, dẫn dắt hắn giết người.
Vô số tiếng gào giận dữ văng vẳng trong trí não, đầu óc hắn đau muốn nổ tung---
Tiếng giao nhân ngông cuồng cười lớn, tiếng lão già khe khẽ nghêu ngao, tiếng người thân hắn bị đun trong nồi, thét gào cầu cứu, khóc lóc thảm thương.
Tiếng tí tách của ngọn lửa cháy, nước trong nồi nóng bỏng sôi trào.
"Kỳ kỳ lạ, lạ lạ kỳ..."
"Cứu ta! Tống Quy Trần cứu ta!"
"Người anh em, muốn lại đây làm một bát canh thịt hay không?"
"Heo dê nằm giường, người thân ngủ chảo..."
"Tống Quy Trần------!!"
Những tiếng gào xé nát tim gan cạy mở vết thương đã kết vảy suốt tháng năm dài.
Tống Quy Trần cảm thấy chợt nóng chợt lạnh, lạnh buốt xương, nóng thấu hồn, tầm mắt hắn mơ màng, ngẩng đầu nhìn trời rộng.
Muộn màng nhận ra... đất trời làm bếp, âm dương làm than củi, giữa hồng trần muôn trượng ai cũng là vật trong nồi.
Tống Quy Trần cười nhẹ nhõm, tình tự phức tạp trong mắt đều lắng lại, hắn nhìn Tiết Phù Quang, dịu dàng như hồ xuân ấm áp: "Phù Quang, nàng đừng hối hận... Xin lỗi, Phù Quang, ta sai rồi, bây giờ tới lượt ta hối hận."
Sắc mặt nàng vẫn tái nhợt, không dời mắt khỏi Tống Quy Trần.
Tống Quy Trần nói: "Người phải hối hận là ta, xin lỗi. Ngày ấy đế hậu giao nàng cho ta, là muốn ta thương nàng trọn một đời. Chẳng ngờ kiếp nạn suốt đời nàng, lại đều do ta đem đến, xin lỗi."
Hắn nói xin lỗi rất nhiều, vì trái tim như bị đào rỗng, trống hoác, không biết phải nói điều gì.
"Xin lỗi, nếu ta biết trăm năm này nàng đều hối hận." Hắn nhìn nàng, giọng nói rất nhẹ nhàng, mỉm cười yếu ớt mà nghiêm túc: "Thì khi ấy... nhất định, nhất định ta sẽ không nói rằng ta không hối hận."
"Xin lỗi, Phù Quang."
Tiết Phù Quang run rẩy, lệ trên khóe mắt rốt cuộc vẫn rơi.
Mỗi một kiếm tu tu đạo đến tận cùng, đều sẽ hợp thể với kiếm, kiếm Tư Phàm từ đây cũng sẽ theo hắn rơi vào đường hủy diệt.
Hắn sắp đánh mất lý trí biến thành ma đầu, cũng mất đi lòng mưu cầu sự sống.
Máu không ngừng tuôn ra qua khóe miệng Tống Quy Trần, sau đó là mắt, là tai, là thất khiếu. Cả đời hắn không nhiễm bụi trần, rộng rãi khoáng đạt, nhất thời không quen dáng vẻ nhọc nhằn như thế, nhấc tay lau sạch theo phản xạ.
Nhưng khi nhìn Tiết Phù Quang, lại mỉm cười khe khẽ, chậm rãi buông tay.
Nào có dáng vẻ nhếch nhác nào của hắn chưa bị nàng trông thấy... Bọn họ làm thanh mai trúc mã, quen biết từ thuở còn thơ, nàng chứng kiến tất cả ấu trĩ, ấm ức, xui xẻo của hắn.
Ân oán quấn thân nhiều năm, khói lửa cháy đến tận cùng, ký ức cuối cùng của hắn trước khi chết không phải thành Thanh Lam, không phải điện Kinh Thế, không phải bất cứ thứ gì liên quan tới chấp niệm hận thù.
Chỉ nhớ về, trung ương huyết trận năm xưa khi đất trời sụp đổ. Vị Thần tóc trắng lạnh lùng nhìn sang, châm chọc, chế giễu, quyết định đường chết của mỗi cá nhân sau một trăm năm. Nếu không có Hạ Thanh, thì có lẽ đây sẽ thật sự là vòng tuần hoàn không bao giờ giải thoát.
Lại nhớ, tháng tư hoa đào tiễn nước xuân, ngày thành thân hắn hồi hộp phát run, tay đổ mồ hôi, Tiết Phù Quang nhịn cười, bàn tay dưới giá y lén lút thò ra chọc chọc hắn. Hắn thẹn quá hóa giận, định hất tay nàng, nhưng bị nàng dịu dàng nắm chặt.
Thiếu niên không hiểu hận yêu, cả đời động lòng nhất một lần.
Tiết Phù Quang nhìn hắn tẩu hỏa nhập ma, nhìn hắn tự sát trước thành.
Trên mặt nàng vẫn còn nước mắt, nhưng nàng từ từ nhắm mắt lại, không nói điều gì.
Ngoài cổng thành.
Vệ Lưu Quang sững sờ, vừa định hét một tiếng "Không", đã bị Phó Trường Sinh nhẹ nhàng ngăn lại.
Sắc mặt Phó Trường Sinh cũng tái, hắn mỏi mệt lắc đầu với đối phương.
Tia máu nổi lên trong mắt Vệ Lưu Quang, môi mấp máy, cuối cùng im lặng.
Tiết Phù Quang không kể chi tiết với bọn họ chuyện Bồng Lai xưa, thế nhưng bọn họ vẫn có thể đoán ra đại khái. Mối liên hệ giữa những người cùng một sư môn, dù là trăm năm luân hồi chuyển thế cũng không dễ nhạt nhòa.
Vệ Lưu Quang, Phó Trường Sinh, Hạ Thanh, ai cũng vậy. Vệ Lưu Quang lớn lên ở Lăng Quang, nhưng chưa từng gặp mặt vị Đại tế tư này, chỉ biết lúc bản thân chào đời, Đại tế tư đã đặc biệt ghé thăm một chuyến, chúc phúc cho hắn... Ban cho hắn hai mươi năm tung hoành Lăng Quang không lo không buồn.
Vệ Niệm Sênh ngỡ ngàng, trợn tròn cặp mắt trong trẻo: "Đại tế tư đang làm gì vậy?"
"Hắn đang hủy kiếm tự sát."
Có người bên cạnh đáp lời nàng.
Vệ Niệm Sênh thảng thốt: "Hủy kiếm tự sát----?" Nàng quay đầu, bỗng nhiên ngây ngẩn, người trả lời nàng không phải Vệ Lưu Quang, cũng không phải bất kỳ một khuôn mặt quen thuộc nào của phái Thượng Thanh.
Mà là một thiếu niên rất đẹp khiến tim nàng đập nhanh trong nháy mắt.
Thiếu niên tóc gấm buông lơi, không đội quan, cũng không gài trâm, cứ tùy ý thả xuống. Da trắng bệnh, mắt nâu nhạt, áo đen lộng gió, sống lưng thẳng tắp, khí chất không rõ là lạnh hay ôn hòa, giống như thanh kiếm dựng giữa đất trời, mang theo dịu dàng của cỏ cây và bụi sáng.
"Ngươi..."
"Hạ Thanh?!"
Vệ Niệm Sênh còn chưa kịp hỏi, Vệ Lưu Quang đã kinh hãi thốt lên.
Hạ Thanh liếc nhìn Vệ Lưu Quang, thấy mắt hắn đỏ bừng, còn nhìn hắn lâu thêm một chút, nói: "Ngươi khóc rồi?"
Ở Bồng Lai trước kia Vệ Lưu Quang là người linh hoạt nhất, cũng cảm tính nhất, hắn hít mũi một cái, chỉ nhìn chằm chằm cậu không nói gì.
Hạ Thanh nhấp miệng, có hơi buồn cười, nói: "Đừng nhìn, ta chưa chết." Nhưng mà cậu không đến ôn chuyện, nên cũng thẳng thắn xòe tay với Vệ Lưu Quang: "Trả kiếm lại cho ta."
Vệ Lưu Quang thoáng ngạc nhiên.
Nhưng hắn chưa kịp làm gì, kiếm A Nan bị hắn nhét vào tay áo đã hớt hải bay ra--- kiếm A Nan rũ một thân bụi bặm, xa cách trăm năm, vô cùng mừng rỡ, nhào vào tay Hạ Thanh một lần nữa.
Thanh kiếm đứng đầu thiên hạ sinh cùng trời đất, cổ lỗ đến kỳ cục, chuôi kiếm bằng gỗ, toàn thân không có thêm vật trang trí nào.
Khoảnh khắc Hạ Thanh cầm kiếm, người cũng ngẩn ngơ. Rất lâu, cậu mới bật cười khe khẽ.
Nụ cười cất lên, mọi người đều ngây ngốc.
Dung mạo thiếu niên rực rỡ tựa ánh tà, ý cười đầy châm chọc.
Hạ Thanh lại ngẩng đầu, bước qua chúng đệ tử còn đang kinh ngạc của phái Thượng Thanh, tiến về phía hàng vạn giao nhân trong thành Châu Đông.
Mỗi lần xuất kiếm của cậu đều như kết duyên cùng máu tươi và nước mắt.
Chặng đường đến ngày hôm nay gặp biết bao người... ai nấy đều ôm hận thù và chấp niệm.
Hận của Lâu Quan Tuyết, hận của Dao Kha, hận của Yến Lan Du, hận của Tống Quy Trần, hận của Châu Cơ... rộng hơn là hận của giao tộc, hận của con người. Đúng sai nhạt nhòa theo năm tháng, chỉ sót lại ân oán vô bờ.
Năm ấy Tống Quy Trần không đánh chiếm Thần cung, không nhúng tay diệt Thần, hắn không cần Thần cốt cũng không muốn Thần hồn, nhưng hắn lại là chủ mưu cho hết thảy, là người bày trận địa.
Hắn hại vợ hắn rơi vào địa ngục, hại vợ hắn phải chịu giày vò, hại chúng sinh trong thiên hạ, hại toàn bộ sư môn.
Thật ra cậu cũng nên hận Tống Quy Trần.
May là giờ đây, ân oán cạn đường, tất cả đều đến hồi kết thúc.
"Phó sư huynh, dẫn họ rời đi đi."
Hạ Thanh nói với Phó Trường Sinh.
Phó Trường Sinh thoáng ngạc nhiên, đối diện với ánh mắt cậu, lặng lẽ gật đầu. Gặp lại Hạ Thanh hắn chỉ thấy như đã cách cả một đời, chỉ là một lời 'cảm ơn' thì xa cách quá, giữa bọn họ không cần thiết phải nói cảm ơn.
Những năm dài bị cổ độc thao túng, ấn tượng sâu nhất trong tâm trí hắn không phải Ôn Kiểu hay khóc lóc sụt sùi, cũng không phải những hành hạ giày vò trong hoàng cung nước Sở, mà là giọng nói ngậm cười của Hàn Nguyệt, giống như rắn độc sặc sỡ sắc màu, len lỏi vào từng giấc mơ của hắn, siết chặt thần hồn của hắn. Khiến hắn tình nguyện hy sinh bản thân mình, đê hèn đến nhuốm bụi---- chính Hạ Thanh đã kéo hắn ra khỏi ma chướng. Đi một đường dài, cuối cùng phát hiện, Hàn Nguyệt, Châu Cơ, đều là người quen cũ.
"Yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt bọn họ." Phó Trường Sinh nói.
Hạ Thanh gật đầu, nắm chặt thanh kiếm, liếc nhìn Tiết Phù Quang một lần, đoạn xoay người, tiến về Biển Thông Thiên.
Trong thành, không ít giao nhân đã bắt đầu rục rịch, họ nghiến răng, hận không thể lập tức xông lên nghiền nát Tống Quy Trần.
Đại tế tư nước Sở, không giao nhân nào không biết hắn, hết thảy khuất nhục và tra tấn, đều do hắn trao cho.
Hôm nay chứng kiến tình thế của hắn, giao tộc run rẩy, lòng chỉ còn lại mỗi hận thù——- khi hận thù quá nặng, dù ngươi tận mắt chứng kiến cái chết của đối phương, thì cũng chẳng thể nảy sinh cảm xúc phấn khích, hay là hả hê vì trả được thù——- mà chỉ có hận, hận bất di bất dịch, hận điên cuồng cuồn cuộn trong lòng.
Hận không thể uống máu nhai xương!
Để thiên lôi liệt hỏa băm vằm thân xác hắn, đày hắn xuống mười tám tầng địa ngục đời đời kiếp kiếp!
"Thánh giả! Không thể để Tống Quy Trần chết dễ dàng như vậy!"
Chúng giao nhân phẫn nộ gào lên.
Linh Tê không nói.
"Thánh giả!"
"Thánh giả!"
Ngày càng nhiều giao nhân nổi giận, hận thù che mờ ánh mắt đỏ ngầu.
Linh Tê hơi há miệng, nhưng không biết nói gì.
Một lão già lao ra giữa đám người, lão chống gậy, lưng còng, nước mắt chảy đầy nếp nhăm trên mặt lão. Người lão gầy yếu như củi mục, lão có thể đứng lên là nhờ thù hận, gậy trong tay nện đất ầm ầm, khản giọng: "Thánh giá! Không thể để Tống Quy Trần chết đi như vậy! Hắn là chủ mưu! Hắn lấy tư cách gì trả thù giao tộc!"
"Đồ trơ trẽn! Đồ súc sinh!"
Lão già kích động, ho khan dữ dội, nước mắt lăn dài từ đôi mắt đục ngầu, hàm răng run rẩy, căm thù không ngớt: "Năm xưa giao tộc hoàn toàn không biết đường lên bờ——- chính nhờ ngư dân trong thành Châu Đông, chính tại bọn chúng! Chúng kết bè đến Biển Thông Thiên lùng giết ấu giao lạc đàn, muốn lột da tróc xương đám trẻ bán lấy tiền."
"Chính chúng xông vào Biển Thông Thiên trước, giao tộc có thể lên bờ, đều do những thuyền câu này chỉ dẫn! Tống Quy Trần, hắn cho rằng hắn là người lương thiện? Hắn cho rằng hắn vô tội hoàn toàn? Hắn chỉ là một tên súc sinh đạo đức giả! Hắn là kẻ gây họa! Không thể cho hắn chết đơn giản như vậy!"
Linh Tê tái mặt, nắm chặt lá cây trong tay. Tâm trí ngổn ngang, nhớ về báo ứng trong lời trưởng làng, nhớ về luân hồn trong lời Tiết tỷ tỷ.
Rất lâu, Linh Tê gian nan mở miệng: "Ta, các ngươi..."
Nhưng không đợi hắn nói hết lời, lửa giận đã thiêu sạch lý trí chúng giao nhân.
Bọn họ bỗng thét gào cuồng loạn, đồng loạt xông về phía Tống Quy Trần.
"Đại tế tư!"
Không ít tu sĩ nhân loại hoảng hốt hô lên!
Ầm!
Bất chợt, gió mây đổi sắc, cuồng phong cuốn hơi ẩm ướt từ Biển Thông Thiên, áp chế hết thảy những tiếng gào hoang dại——-
Tíếng gầm giao nhân đều bị gió đánh tan.
Đất trời lặng ngắt.
Mọi người sững sờ, nhìn về phía trước——-
Nhìn thấy ánh mặt trời phá vỡ khói mù, chiếu sáng bầu trời.
Kiếm ý sâu nặng hóa thành thực thể, như sóng lớn tung hoành bốn bể mênh mang.
Sắc lạnh, tinh khiết, trong veo---- mang theo phập phồng của sóng biển và chấn động của bão táp.
Dùng sức mạnh tuyệt đối áp chế tất cả thịnh nộ, vui buồn, căm hận.
Núi gào biển thét, mười sáu châu đồng loạt rùng mình.
Vệ Lưu Quang lẩm bẩm: "Hạ Thanh..."
Ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào Tống Quy Trần, hắn không nhắm mắt, hắn ngây ngẩn nhìn Biển Thông Thiên dần dần hiện ra một bóng ảnh, như tiếng gọi từ cõi u minh. Dường như có một tầm mắt chất chứa thở dài và đau thương đang nhìn hắn chăm chú, thế rồi, hắn thấy được... Bồng Lai.
*
Hồi còn rất nhỏ, Hạ Thanh tu thức đầu tiên của Thái thượng vong tình, nghe lời sư phụ mỗi ngày đều đờ người ngắm hoa hoa cỏ cỏ. Sau khi đã ngắm hết một lượt Bồng Lai, sư phụ lại bắt đầu gài cậu, bảo cậu đi nhìn biển. Biển Thông Thiên chẳng đẹp chỗ nào, sóng lên sóng xuống, hải âu lượn lờ, toàn nước là nước.
Nhưng tháng ba hàng năm có hơi khác biệt. Biển Thông Thiên ngày ấy sẽ trở nên đặc biệt thần kỳ.
Màn trời xanh thẳm nạm đầy sao, đáy biển hắt lên ánh sáng xanh trầm, mắt cậu siêu tinh, còn thấy cuối chân trời như có hoa mọc chi chít, rất giống hoa sen, mà lại không phải hoa sen. Cánh hoa nhọn hơn, màu cũng lạnh hơn.
Rắc. Một vết nứt tẽ ra chính giữa bức tường xương trắng, kiếm A Nan phá vỡ lời nguyền rủa của Thần, dọc một đường từ trên xuống dưới, hoàn toàn phá hủy bức tường này.
Vết rạn nhỏ biến thành tàn phá kịch liệt chỉ trong chớp mắt, rắc rắc rắc, xương vỡ bụi rơi, tro tàn tứ tán.
Hạ Thanh cầm kiếm A Nan, sắc mặt tái đi, đứng trên bức tường sắp sập, nhìn về biển khơi hoang vắng.
Theo sau xương trắng nát tan là những đóa linh vi lần lượt hiện lên trên mặt biển. Có thể là hàng nghìn hàng vạn vong hồn chết tại mười sáu châu, cũng có thể chính là hoa trên xương nở từ năm đó.
Mênh mông bát ngát, trải khắp Biển Thông Thiên.
- --- Cảnh tượng mỗi đêm kinh trập hồi bé lại hiện ra trước mắt.
Tường xương trắng sụp đổ.
Trong tiếng ầm vang, Hạ Thanh cúi đầu, bắt gặp ánh nhìn của Lâu Quan Tuyết.
Đen nhánh như thuở ban đầu, chỉ là còn mang thêm nụ cười lưu luyến.
Hắn đang chờ cậu xuống.
Nói thật lòng bất kể là làm người hay làm Thần, tính tình Lâu Quan Tuyết đều luôn tồi tệ, thật sự không dám nhận hai chữ dịu dàng. Người này hễ cười là trông rất thần kinh, mà không cười thì còn ghê hơn nữa. Ở hoàng cung nước Sở nhìn cũng ra dáng, thế mà nói chuyện nham hiểm không chịu được. Hung ác tàn khốc, hỉ nộ vô thường, thành Lăng Quang người người kiêng kỵ.
Vậy nên, ngày trước cậu không đặc biệt bài xích Lâu Quan Tuyết, có vẻ là đã sớm đổ thật rồi.
Hạ Thanh không khỏi bật cười.
Trước đó cậu ngồi trong Thần cung nói chuyện với Lâu Quan Tuyết, nhắc tới Dao Kha, nhắc tới giao tộc, muôn vàn cảm xúc lẫn lộn, nghĩ ra cái gì là nói ngay cái đó, dồn dập áp bức ghê lắm.
Đến nỗi một vị Thần luôn có sức mạnh nắm trong tay hết thảy mọi thứ trên đời như Lâu Quan Tuyết, trừ lần bị tính kế ban đầu ra, mà cũng không tài nào thể hội được tâm tình của cậu, chỉ hờ hững mà nhẫn nại ngồi nghe cậu nói.
Hạ Thanh than thầm: "Chắc đây là chốn về tốt nhất của giao tộc rồi nhỉ."
Lâu Quan Tuyết ngước mắt nhìn cậu một cái, cười nhẹ như không: "Ta phát hiện ngươi rất cố chấp với hai chữ này."
Hạ Thanh: "Há?"
Lâu Quan Tuyết nói vẻ khôi hài: "Vậy thì, chúa cứu thế, ngươi từng nghĩ tới chốn về của ngươi chưa?"
"..." Chúa cứu thế con khỉ! Hạ Thanh bị hắn làm cho khó thở, không buồn nói chuyện.
Bây giờ, muộn màng phát hiện, đời này, cậu vốn đến vì hắn.
Hồn phách trói vào thân xác hắn, ở lầu Trích Tinh nửa bước không được rời.
Ý cười thấm đẫm đôi mắt Hạ Thanh, cậu nhoẻn miệng, nhắm mắt, nhảy xuống, ngay trước khi bức tường sụp đổ hoàn toàn.
——- eo được ôm chắc lấy, rơi vào một lồng ngực quen thân.
... Lâu Quan Tuyết, câu hỏi về chốn đi chốn về, ta đã có câu trả lời.
Bức tường xương trắng sau lưng tan vỡ——-
Ân oán trăm năm, hết thảy vui buồn.
Một kiếm đưa tiễn.
*
Cuối cùng Hạ Thanh cũng hiểu lời linh hồn Bồng Lai thầm thì bên tai cậu.
Nó nói: Ta không trách bất kỳ ai trong số các ngươi.
Vậy nên nó cứu hồn phách cậu, cũng phong ấn tà ma sát lục trong cơ thể Tống Quy Trần.
Đảo Bồng Lai trên Biển Thông Thiên hiện ra lần nữa, lần này chỉ có một người ở lại... Là lồng giam, cũng là chốn về, nghênh đón chủ nhân cuối cùng của Bồng Lai. Năm xưa một chuôi kiếm Tư Phàm, phù quang lược ảnh*, biển rền núi nghiêng, mà hiện giờ, tội nghiệt của Tống Quy Trần quá nặng, chết cũng không thể kết thúc, chỉ có thể một mình canh giữ hòn đảo cô độc này, bất tử bất lão, coi như chuộc tội.
(*chỉ hành động chớp nhoáng, thoáng qua)
Sách sử miêu tả hận thù trăm năm giữa loài người và giao tộc rất mơ hồ, chỉ chịu tốn thêm chút giấy mực khi tả khoảnh khắc giao nhân về nhà.
Kể rằng vị tiên nhân nọ, một kiếm chém tường xương, chém đứt tuần hoàn.
Giao tộc quỳ xuống nghẹn ngào khóc.
Sau đó, hoa linh vi nở khắp Biển Thông Thiên, soi sáng đường cho người lạc lối trở về nhà.
Bàn tay gầy gò của Tiết Phù Quang siết chặt thanh kiếm, nàng nhắm mắt, khi mở ra con ngươi đã nhuộm sắc đỏ, ngập đầy nước mắt.
Bỗng, nàng mở miệng, âm điệu thê lương: "Tống Quy Trần, rốt cuộc ngươi còn muốn chấp mê bất ngộ đến tận khi nào?!"
Tống Quy Trần bị bi thương trong giọng nói nàng đánh vỡ, ngây ngốc ngẩng đầu.
"Ngươi không hối hận, dĩ nhiên ngươi không hối hận, bởi vì người hối hận là ta!"
Tiết Phù Quang rơi lệ, tình cảm kiềm chế trăm năm sục sôi trong phút chốc.
"Một trăm năm nay không lúc nào ta không trăn trở, rốt cuộc từ bao giờ ngươi gặp phải những chuyện này, rốt cuộc là khi nào ngươi nảy ý phản bội Bồng Lai, rốt cuộc là đêm nào ngươi trở về Thanh Lam, rốt cuộc là phút giây nào ngươi căm thù giao tộc."
Nước mắt lăn dài trên gò má nàng: "Ta hối hận suốt ba vạn ngày đêm, hối hận ta không phát hiện ra cảm xúc của ngươi ngay từ đầu, hối hận ta không ngăn ngươi lại. Nếu ta nhận ra sớm hơn một chút, nếu ta——-" Nàng càng nói càng tuyệt vọng, cổ họng xộc máu tươi, cắt đứt lời muốn nói.
"Phù Quang..." Tống Quy Trần tái nhợt, muốn tiến lại gần.
Nhưng Tiết Phù Quang đã gạt máu trên khóe miệng, kiếm tách không gian, mũi kiếm chĩa thẳng vào hắn, ngăn hắn đến gần.
Tống Quy Trần đứng cách nàng không xa, nhìn vành mắt đỏ hoe của nàng. Chỉ thấy ánh mắt nàng như ngàn vạn lưỡi đao, nghiền nát hết thảy ngụy trang của hắn, từng nhát từng nhát. Thái độ khiêm nhường, hòa nhã, ung dung lần lượt tan rã, để lộ linh hồn yếu ớt đang mệt mỏi và luống cuống giữa đất trời.
Bàn tay giấu trong tay áo tím run lên khe khẽ, hận không thể dùng kiếm Tư Phàm tự phế, có lẽ như vậy sẽ xoa dịu được đau khổ và xót xa trong lòng hắn hiện giờ, hắn yên lặng, rất lâu sau mới khó nhọc mỉm cười: "Muội đừng khóc vì ta."
Tiết Phù Quang lặng lẽ nhìn hắn, cười tiếng bi ai: "Tống Quy Trần, suốt một trăm năm này, ta ngày đêm hối hận, thân là thê tử của ngươi, nhưng tới giờ vẫn chưa từng hiểu được ngươi, tới giờ chưa từng đoán được suy nghĩ của ngươi."
Thì ra, thế gian này, thân nhất lạ nhất đều là phu thê.
"Trăm năm trước, cả Châu Cơ, cả Sở hoàng, những kẻ tham vọng bày đại trận diệt Thần, cuối cùng, trong số các ngươi có ai giành thắng lợi?"
Nước mắt cạn khô trên má Tiết Phù Quang, nàng cười châm chọc: "Sở hoàng chết bất đắc kỳ tử, Châu Cơ chết không vẹn toàn, giao tộc lưu lạc trăm năm, tất cả những kẻ xâm nhập Thần cung đều bị nguyền rủa---- ngươi thì sao? Ngươi chiến thắng không? Ngươi muốn báo thù, muốn giữ thiên hạ thái bình, kết quả rơi vào bước đường này."
"Ngươi lấy linh hồn Bồng Lai, khiến Bồng Lai mất đi che chở bị lửa thiêu rụi. Sư phụ chết không nhắm mắt, Lưu Quang và Trường Sinh bị Châu Cơ làm hại, chuyển kiếp cũng chẳng bình yên. Sau trăm năm ngươi lại hại Hạ Thanh hồn phi phách tán."
Sắc đỏ trong mắt nàng ngày một nồng, nồng như rỉ máu.
Hàm răng nàng phát run, chậm rãi nở nụ cười.
"Tống Quy Trần, ngươi có thắng không. Mọi thứ đều là trả giá... cái giá của tham lam, cái giá của sát hại, cái giá của diệt Thần."
Tống Quy Trần yên lặng nhìn nàng.
Tiết Phù Quang siết những ngón tay trắng bệch, run rẩy cầm kiếm: "Ngươi cho rằng giao tộc chiếm thành xưng vương là chuyện xấu sao?"
"Nếu không phải năm xưa phái Thượng Thanh có ân với phần lớn giao tộc... Nếu không phải..."
Lời tiếp theo chưa dứt, nàng đã cuồn cuộn lửa lòng, đau đớn không nói nên lời. Nếu không phải giao tộc ghi nhớ ân tình của phái Thượng Thanh năm ấy, thì thiên hạ này đã sớm loạn lạc đến mức không tài nào kiểm soát.
Đau thương đong đầy đôi mắt hắn, Tống Quy Trần nghĩ đến điều gì, chầm chậm mỉm cười: "Phù Quang, cảm ơn muội."
"Rốt cuộc, người của Bồng Lai, đều bị ta làm liên lụy."
Tóc hắn xõa tung, áo tím lồng lộng, khí chất trong trẻo ôn hòa, bờ môi từ từ rỉ tràn máu đỏ trên nền khuôn mặt tái trắng.
Tiết Phù Quang run lên khe khẽ, kiếm trong tay tiêu tan, hóa thành cây cỏ nhập vào thiên địa.
Tống Quy Trần nhẹ giọng nói: "Ta vốn định đến Châu Đông cứu tu sĩ, không ngờ có muội ở đây, vậy thì không cần lo lắng nữa rồi."
Hắn vừa nghe Khấu Tinh Hoa kể lại, đã biết chuyện thành Xuyên Khê là mưu kế của tộc giao nhân.
Sau khi nhập ma hắn nuôi ý định tự sát, không muốn ở lại tiếp tục gieo họa cho chốn nhân gian đã bị hắn làm liên lụy.
Chỉ nghĩ, trước khi chết tiện đường tiêu diệt Châu Đông, cũng coi như thay nhân tộc làm một chuyện tốt. Không ngờ, cuối cùng vẫn chỉ là chấp mê bất ngộ...
"Muội nói đúng, ta không nên tiếp tục u mê, tiếp tục tạo sát nghiệt."
Tống Quy Trần mỉm cười nhợt nhạt.
Chân khí trong cơ thể hắn rối loạn, ma khí tím sẫm chuyển động quanh thân.
Tà ma muốn khống chế cơ thể hắn, điều khiển suy nghĩ của hắn, dẫn dắt hắn giết người.
Vô số tiếng gào giận dữ văng vẳng trong trí não, đầu óc hắn đau muốn nổ tung---
Tiếng giao nhân ngông cuồng cười lớn, tiếng lão già khe khẽ nghêu ngao, tiếng người thân hắn bị đun trong nồi, thét gào cầu cứu, khóc lóc thảm thương.
Tiếng tí tách của ngọn lửa cháy, nước trong nồi nóng bỏng sôi trào.
"Kỳ kỳ lạ, lạ lạ kỳ..."
"Cứu ta! Tống Quy Trần cứu ta!"
"Người anh em, muốn lại đây làm một bát canh thịt hay không?"
"Heo dê nằm giường, người thân ngủ chảo..."
"Tống Quy Trần------!!"
Những tiếng gào xé nát tim gan cạy mở vết thương đã kết vảy suốt tháng năm dài.
Tống Quy Trần cảm thấy chợt nóng chợt lạnh, lạnh buốt xương, nóng thấu hồn, tầm mắt hắn mơ màng, ngẩng đầu nhìn trời rộng.
Muộn màng nhận ra... đất trời làm bếp, âm dương làm than củi, giữa hồng trần muôn trượng ai cũng là vật trong nồi.
Tống Quy Trần cười nhẹ nhõm, tình tự phức tạp trong mắt đều lắng lại, hắn nhìn Tiết Phù Quang, dịu dàng như hồ xuân ấm áp: "Phù Quang, nàng đừng hối hận... Xin lỗi, Phù Quang, ta sai rồi, bây giờ tới lượt ta hối hận."
Sắc mặt nàng vẫn tái nhợt, không dời mắt khỏi Tống Quy Trần.
Tống Quy Trần nói: "Người phải hối hận là ta, xin lỗi. Ngày ấy đế hậu giao nàng cho ta, là muốn ta thương nàng trọn một đời. Chẳng ngờ kiếp nạn suốt đời nàng, lại đều do ta đem đến, xin lỗi."
Hắn nói xin lỗi rất nhiều, vì trái tim như bị đào rỗng, trống hoác, không biết phải nói điều gì.
"Xin lỗi, nếu ta biết trăm năm này nàng đều hối hận." Hắn nhìn nàng, giọng nói rất nhẹ nhàng, mỉm cười yếu ớt mà nghiêm túc: "Thì khi ấy... nhất định, nhất định ta sẽ không nói rằng ta không hối hận."
"Xin lỗi, Phù Quang."
Tiết Phù Quang run rẩy, lệ trên khóe mắt rốt cuộc vẫn rơi.
Mỗi một kiếm tu tu đạo đến tận cùng, đều sẽ hợp thể với kiếm, kiếm Tư Phàm từ đây cũng sẽ theo hắn rơi vào đường hủy diệt.
Hắn sắp đánh mất lý trí biến thành ma đầu, cũng mất đi lòng mưu cầu sự sống.
Máu không ngừng tuôn ra qua khóe miệng Tống Quy Trần, sau đó là mắt, là tai, là thất khiếu. Cả đời hắn không nhiễm bụi trần, rộng rãi khoáng đạt, nhất thời không quen dáng vẻ nhọc nhằn như thế, nhấc tay lau sạch theo phản xạ.
Nhưng khi nhìn Tiết Phù Quang, lại mỉm cười khe khẽ, chậm rãi buông tay.
Nào có dáng vẻ nhếch nhác nào của hắn chưa bị nàng trông thấy... Bọn họ làm thanh mai trúc mã, quen biết từ thuở còn thơ, nàng chứng kiến tất cả ấu trĩ, ấm ức, xui xẻo của hắn.
Ân oán quấn thân nhiều năm, khói lửa cháy đến tận cùng, ký ức cuối cùng của hắn trước khi chết không phải thành Thanh Lam, không phải điện Kinh Thế, không phải bất cứ thứ gì liên quan tới chấp niệm hận thù.
Chỉ nhớ về, trung ương huyết trận năm xưa khi đất trời sụp đổ. Vị Thần tóc trắng lạnh lùng nhìn sang, châm chọc, chế giễu, quyết định đường chết của mỗi cá nhân sau một trăm năm. Nếu không có Hạ Thanh, thì có lẽ đây sẽ thật sự là vòng tuần hoàn không bao giờ giải thoát.
Lại nhớ, tháng tư hoa đào tiễn nước xuân, ngày thành thân hắn hồi hộp phát run, tay đổ mồ hôi, Tiết Phù Quang nhịn cười, bàn tay dưới giá y lén lút thò ra chọc chọc hắn. Hắn thẹn quá hóa giận, định hất tay nàng, nhưng bị nàng dịu dàng nắm chặt.
Thiếu niên không hiểu hận yêu, cả đời động lòng nhất một lần.
Tiết Phù Quang nhìn hắn tẩu hỏa nhập ma, nhìn hắn tự sát trước thành.
Trên mặt nàng vẫn còn nước mắt, nhưng nàng từ từ nhắm mắt lại, không nói điều gì.
Ngoài cổng thành.
Vệ Lưu Quang sững sờ, vừa định hét một tiếng "Không", đã bị Phó Trường Sinh nhẹ nhàng ngăn lại.
Sắc mặt Phó Trường Sinh cũng tái, hắn mỏi mệt lắc đầu với đối phương.
Tia máu nổi lên trong mắt Vệ Lưu Quang, môi mấp máy, cuối cùng im lặng.
Tiết Phù Quang không kể chi tiết với bọn họ chuyện Bồng Lai xưa, thế nhưng bọn họ vẫn có thể đoán ra đại khái. Mối liên hệ giữa những người cùng một sư môn, dù là trăm năm luân hồi chuyển thế cũng không dễ nhạt nhòa.
Vệ Lưu Quang, Phó Trường Sinh, Hạ Thanh, ai cũng vậy. Vệ Lưu Quang lớn lên ở Lăng Quang, nhưng chưa từng gặp mặt vị Đại tế tư này, chỉ biết lúc bản thân chào đời, Đại tế tư đã đặc biệt ghé thăm một chuyến, chúc phúc cho hắn... Ban cho hắn hai mươi năm tung hoành Lăng Quang không lo không buồn.
Vệ Niệm Sênh ngỡ ngàng, trợn tròn cặp mắt trong trẻo: "Đại tế tư đang làm gì vậy?"
"Hắn đang hủy kiếm tự sát."
Có người bên cạnh đáp lời nàng.
Vệ Niệm Sênh thảng thốt: "Hủy kiếm tự sát----?" Nàng quay đầu, bỗng nhiên ngây ngẩn, người trả lời nàng không phải Vệ Lưu Quang, cũng không phải bất kỳ một khuôn mặt quen thuộc nào của phái Thượng Thanh.
Mà là một thiếu niên rất đẹp khiến tim nàng đập nhanh trong nháy mắt.
Thiếu niên tóc gấm buông lơi, không đội quan, cũng không gài trâm, cứ tùy ý thả xuống. Da trắng bệnh, mắt nâu nhạt, áo đen lộng gió, sống lưng thẳng tắp, khí chất không rõ là lạnh hay ôn hòa, giống như thanh kiếm dựng giữa đất trời, mang theo dịu dàng của cỏ cây và bụi sáng.
"Ngươi..."
"Hạ Thanh?!"
Vệ Niệm Sênh còn chưa kịp hỏi, Vệ Lưu Quang đã kinh hãi thốt lên.
Hạ Thanh liếc nhìn Vệ Lưu Quang, thấy mắt hắn đỏ bừng, còn nhìn hắn lâu thêm một chút, nói: "Ngươi khóc rồi?"
Ở Bồng Lai trước kia Vệ Lưu Quang là người linh hoạt nhất, cũng cảm tính nhất, hắn hít mũi một cái, chỉ nhìn chằm chằm cậu không nói gì.
Hạ Thanh nhấp miệng, có hơi buồn cười, nói: "Đừng nhìn, ta chưa chết." Nhưng mà cậu không đến ôn chuyện, nên cũng thẳng thắn xòe tay với Vệ Lưu Quang: "Trả kiếm lại cho ta."
Vệ Lưu Quang thoáng ngạc nhiên.
Nhưng hắn chưa kịp làm gì, kiếm A Nan bị hắn nhét vào tay áo đã hớt hải bay ra--- kiếm A Nan rũ một thân bụi bặm, xa cách trăm năm, vô cùng mừng rỡ, nhào vào tay Hạ Thanh một lần nữa.
Thanh kiếm đứng đầu thiên hạ sinh cùng trời đất, cổ lỗ đến kỳ cục, chuôi kiếm bằng gỗ, toàn thân không có thêm vật trang trí nào.
Khoảnh khắc Hạ Thanh cầm kiếm, người cũng ngẩn ngơ. Rất lâu, cậu mới bật cười khe khẽ.
Nụ cười cất lên, mọi người đều ngây ngốc.
Dung mạo thiếu niên rực rỡ tựa ánh tà, ý cười đầy châm chọc.
Hạ Thanh lại ngẩng đầu, bước qua chúng đệ tử còn đang kinh ngạc của phái Thượng Thanh, tiến về phía hàng vạn giao nhân trong thành Châu Đông.
Mỗi lần xuất kiếm của cậu đều như kết duyên cùng máu tươi và nước mắt.
Chặng đường đến ngày hôm nay gặp biết bao người... ai nấy đều ôm hận thù và chấp niệm.
Hận của Lâu Quan Tuyết, hận của Dao Kha, hận của Yến Lan Du, hận của Tống Quy Trần, hận của Châu Cơ... rộng hơn là hận của giao tộc, hận của con người. Đúng sai nhạt nhòa theo năm tháng, chỉ sót lại ân oán vô bờ.
Năm ấy Tống Quy Trần không đánh chiếm Thần cung, không nhúng tay diệt Thần, hắn không cần Thần cốt cũng không muốn Thần hồn, nhưng hắn lại là chủ mưu cho hết thảy, là người bày trận địa.
Hắn hại vợ hắn rơi vào địa ngục, hại vợ hắn phải chịu giày vò, hại chúng sinh trong thiên hạ, hại toàn bộ sư môn.
Thật ra cậu cũng nên hận Tống Quy Trần.
May là giờ đây, ân oán cạn đường, tất cả đều đến hồi kết thúc.
"Phó sư huynh, dẫn họ rời đi đi."
Hạ Thanh nói với Phó Trường Sinh.
Phó Trường Sinh thoáng ngạc nhiên, đối diện với ánh mắt cậu, lặng lẽ gật đầu. Gặp lại Hạ Thanh hắn chỉ thấy như đã cách cả một đời, chỉ là một lời 'cảm ơn' thì xa cách quá, giữa bọn họ không cần thiết phải nói cảm ơn.
Những năm dài bị cổ độc thao túng, ấn tượng sâu nhất trong tâm trí hắn không phải Ôn Kiểu hay khóc lóc sụt sùi, cũng không phải những hành hạ giày vò trong hoàng cung nước Sở, mà là giọng nói ngậm cười của Hàn Nguyệt, giống như rắn độc sặc sỡ sắc màu, len lỏi vào từng giấc mơ của hắn, siết chặt thần hồn của hắn. Khiến hắn tình nguyện hy sinh bản thân mình, đê hèn đến nhuốm bụi---- chính Hạ Thanh đã kéo hắn ra khỏi ma chướng. Đi một đường dài, cuối cùng phát hiện, Hàn Nguyệt, Châu Cơ, đều là người quen cũ.
"Yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt bọn họ." Phó Trường Sinh nói.
Hạ Thanh gật đầu, nắm chặt thanh kiếm, liếc nhìn Tiết Phù Quang một lần, đoạn xoay người, tiến về Biển Thông Thiên.
Trong thành, không ít giao nhân đã bắt đầu rục rịch, họ nghiến răng, hận không thể lập tức xông lên nghiền nát Tống Quy Trần.
Đại tế tư nước Sở, không giao nhân nào không biết hắn, hết thảy khuất nhục và tra tấn, đều do hắn trao cho.
Hôm nay chứng kiến tình thế của hắn, giao tộc run rẩy, lòng chỉ còn lại mỗi hận thù——- khi hận thù quá nặng, dù ngươi tận mắt chứng kiến cái chết của đối phương, thì cũng chẳng thể nảy sinh cảm xúc phấn khích, hay là hả hê vì trả được thù——- mà chỉ có hận, hận bất di bất dịch, hận điên cuồng cuồn cuộn trong lòng.
Hận không thể uống máu nhai xương!
Để thiên lôi liệt hỏa băm vằm thân xác hắn, đày hắn xuống mười tám tầng địa ngục đời đời kiếp kiếp!
"Thánh giả! Không thể để Tống Quy Trần chết dễ dàng như vậy!"
Chúng giao nhân phẫn nộ gào lên.
Linh Tê không nói.
"Thánh giả!"
"Thánh giả!"
Ngày càng nhiều giao nhân nổi giận, hận thù che mờ ánh mắt đỏ ngầu.
Linh Tê hơi há miệng, nhưng không biết nói gì.
Một lão già lao ra giữa đám người, lão chống gậy, lưng còng, nước mắt chảy đầy nếp nhăm trên mặt lão. Người lão gầy yếu như củi mục, lão có thể đứng lên là nhờ thù hận, gậy trong tay nện đất ầm ầm, khản giọng: "Thánh giá! Không thể để Tống Quy Trần chết đi như vậy! Hắn là chủ mưu! Hắn lấy tư cách gì trả thù giao tộc!"
"Đồ trơ trẽn! Đồ súc sinh!"
Lão già kích động, ho khan dữ dội, nước mắt lăn dài từ đôi mắt đục ngầu, hàm răng run rẩy, căm thù không ngớt: "Năm xưa giao tộc hoàn toàn không biết đường lên bờ——- chính nhờ ngư dân trong thành Châu Đông, chính tại bọn chúng! Chúng kết bè đến Biển Thông Thiên lùng giết ấu giao lạc đàn, muốn lột da tróc xương đám trẻ bán lấy tiền."
"Chính chúng xông vào Biển Thông Thiên trước, giao tộc có thể lên bờ, đều do những thuyền câu này chỉ dẫn! Tống Quy Trần, hắn cho rằng hắn là người lương thiện? Hắn cho rằng hắn vô tội hoàn toàn? Hắn chỉ là một tên súc sinh đạo đức giả! Hắn là kẻ gây họa! Không thể cho hắn chết đơn giản như vậy!"
Linh Tê tái mặt, nắm chặt lá cây trong tay. Tâm trí ngổn ngang, nhớ về báo ứng trong lời trưởng làng, nhớ về luân hồn trong lời Tiết tỷ tỷ.
Rất lâu, Linh Tê gian nan mở miệng: "Ta, các ngươi..."
Nhưng không đợi hắn nói hết lời, lửa giận đã thiêu sạch lý trí chúng giao nhân.
Bọn họ bỗng thét gào cuồng loạn, đồng loạt xông về phía Tống Quy Trần.
"Đại tế tư!"
Không ít tu sĩ nhân loại hoảng hốt hô lên!
Ầm!
Bất chợt, gió mây đổi sắc, cuồng phong cuốn hơi ẩm ướt từ Biển Thông Thiên, áp chế hết thảy những tiếng gào hoang dại——-
Tíếng gầm giao nhân đều bị gió đánh tan.
Đất trời lặng ngắt.
Mọi người sững sờ, nhìn về phía trước——-
Nhìn thấy ánh mặt trời phá vỡ khói mù, chiếu sáng bầu trời.
Kiếm ý sâu nặng hóa thành thực thể, như sóng lớn tung hoành bốn bể mênh mang.
Sắc lạnh, tinh khiết, trong veo---- mang theo phập phồng của sóng biển và chấn động của bão táp.
Dùng sức mạnh tuyệt đối áp chế tất cả thịnh nộ, vui buồn, căm hận.
Núi gào biển thét, mười sáu châu đồng loạt rùng mình.
Vệ Lưu Quang lẩm bẩm: "Hạ Thanh..."
Ánh sáng mạnh mẽ chiếu vào Tống Quy Trần, hắn không nhắm mắt, hắn ngây ngẩn nhìn Biển Thông Thiên dần dần hiện ra một bóng ảnh, như tiếng gọi từ cõi u minh. Dường như có một tầm mắt chất chứa thở dài và đau thương đang nhìn hắn chăm chú, thế rồi, hắn thấy được... Bồng Lai.
*
Hồi còn rất nhỏ, Hạ Thanh tu thức đầu tiên của Thái thượng vong tình, nghe lời sư phụ mỗi ngày đều đờ người ngắm hoa hoa cỏ cỏ. Sau khi đã ngắm hết một lượt Bồng Lai, sư phụ lại bắt đầu gài cậu, bảo cậu đi nhìn biển. Biển Thông Thiên chẳng đẹp chỗ nào, sóng lên sóng xuống, hải âu lượn lờ, toàn nước là nước.
Nhưng tháng ba hàng năm có hơi khác biệt. Biển Thông Thiên ngày ấy sẽ trở nên đặc biệt thần kỳ.
Màn trời xanh thẳm nạm đầy sao, đáy biển hắt lên ánh sáng xanh trầm, mắt cậu siêu tinh, còn thấy cuối chân trời như có hoa mọc chi chít, rất giống hoa sen, mà lại không phải hoa sen. Cánh hoa nhọn hơn, màu cũng lạnh hơn.
Rắc. Một vết nứt tẽ ra chính giữa bức tường xương trắng, kiếm A Nan phá vỡ lời nguyền rủa của Thần, dọc một đường từ trên xuống dưới, hoàn toàn phá hủy bức tường này.
Vết rạn nhỏ biến thành tàn phá kịch liệt chỉ trong chớp mắt, rắc rắc rắc, xương vỡ bụi rơi, tro tàn tứ tán.
Hạ Thanh cầm kiếm A Nan, sắc mặt tái đi, đứng trên bức tường sắp sập, nhìn về biển khơi hoang vắng.
Theo sau xương trắng nát tan là những đóa linh vi lần lượt hiện lên trên mặt biển. Có thể là hàng nghìn hàng vạn vong hồn chết tại mười sáu châu, cũng có thể chính là hoa trên xương nở từ năm đó.
Mênh mông bát ngát, trải khắp Biển Thông Thiên.
- --- Cảnh tượng mỗi đêm kinh trập hồi bé lại hiện ra trước mắt.
Tường xương trắng sụp đổ.
Trong tiếng ầm vang, Hạ Thanh cúi đầu, bắt gặp ánh nhìn của Lâu Quan Tuyết.
Đen nhánh như thuở ban đầu, chỉ là còn mang thêm nụ cười lưu luyến.
Hắn đang chờ cậu xuống.
Nói thật lòng bất kể là làm người hay làm Thần, tính tình Lâu Quan Tuyết đều luôn tồi tệ, thật sự không dám nhận hai chữ dịu dàng. Người này hễ cười là trông rất thần kinh, mà không cười thì còn ghê hơn nữa. Ở hoàng cung nước Sở nhìn cũng ra dáng, thế mà nói chuyện nham hiểm không chịu được. Hung ác tàn khốc, hỉ nộ vô thường, thành Lăng Quang người người kiêng kỵ.
Vậy nên, ngày trước cậu không đặc biệt bài xích Lâu Quan Tuyết, có vẻ là đã sớm đổ thật rồi.
Hạ Thanh không khỏi bật cười.
Trước đó cậu ngồi trong Thần cung nói chuyện với Lâu Quan Tuyết, nhắc tới Dao Kha, nhắc tới giao tộc, muôn vàn cảm xúc lẫn lộn, nghĩ ra cái gì là nói ngay cái đó, dồn dập áp bức ghê lắm.
Đến nỗi một vị Thần luôn có sức mạnh nắm trong tay hết thảy mọi thứ trên đời như Lâu Quan Tuyết, trừ lần bị tính kế ban đầu ra, mà cũng không tài nào thể hội được tâm tình của cậu, chỉ hờ hững mà nhẫn nại ngồi nghe cậu nói.
Hạ Thanh than thầm: "Chắc đây là chốn về tốt nhất của giao tộc rồi nhỉ."
Lâu Quan Tuyết ngước mắt nhìn cậu một cái, cười nhẹ như không: "Ta phát hiện ngươi rất cố chấp với hai chữ này."
Hạ Thanh: "Há?"
Lâu Quan Tuyết nói vẻ khôi hài: "Vậy thì, chúa cứu thế, ngươi từng nghĩ tới chốn về của ngươi chưa?"
"..." Chúa cứu thế con khỉ! Hạ Thanh bị hắn làm cho khó thở, không buồn nói chuyện.
Bây giờ, muộn màng phát hiện, đời này, cậu vốn đến vì hắn.
Hồn phách trói vào thân xác hắn, ở lầu Trích Tinh nửa bước không được rời.
Ý cười thấm đẫm đôi mắt Hạ Thanh, cậu nhoẻn miệng, nhắm mắt, nhảy xuống, ngay trước khi bức tường sụp đổ hoàn toàn.
——- eo được ôm chắc lấy, rơi vào một lồng ngực quen thân.
... Lâu Quan Tuyết, câu hỏi về chốn đi chốn về, ta đã có câu trả lời.
Bức tường xương trắng sau lưng tan vỡ——-
Ân oán trăm năm, hết thảy vui buồn.
Một kiếm đưa tiễn.
*
Cuối cùng Hạ Thanh cũng hiểu lời linh hồn Bồng Lai thầm thì bên tai cậu.
Nó nói: Ta không trách bất kỳ ai trong số các ngươi.
Vậy nên nó cứu hồn phách cậu, cũng phong ấn tà ma sát lục trong cơ thể Tống Quy Trần.
Đảo Bồng Lai trên Biển Thông Thiên hiện ra lần nữa, lần này chỉ có một người ở lại... Là lồng giam, cũng là chốn về, nghênh đón chủ nhân cuối cùng của Bồng Lai. Năm xưa một chuôi kiếm Tư Phàm, phù quang lược ảnh*, biển rền núi nghiêng, mà hiện giờ, tội nghiệt của Tống Quy Trần quá nặng, chết cũng không thể kết thúc, chỉ có thể một mình canh giữ hòn đảo cô độc này, bất tử bất lão, coi như chuộc tội.
(*chỉ hành động chớp nhoáng, thoáng qua)
Sách sử miêu tả hận thù trăm năm giữa loài người và giao tộc rất mơ hồ, chỉ chịu tốn thêm chút giấy mực khi tả khoảnh khắc giao nhân về nhà.
Kể rằng vị tiên nhân nọ, một kiếm chém tường xương, chém đứt tuần hoàn.
Giao tộc quỳ xuống nghẹn ngào khóc.
Sau đó, hoa linh vi nở khắp Biển Thông Thiên, soi sáng đường cho người lạc lối trở về nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương