Là Con Gái Cô Gọi Tôi Ba Ba Trước!
Chương 58: Tô Kỳ trở lại
Đường Sở Nhiêu chưa bao giờ đi qua căn hộ Tô Kỳ muốn tặng nàng, ngược lại chiếc nhẫn kia, nàng sẽ mang theo bên người, thỉnh thoảng lấy ra nhìn.
Nàng chưa từng đeo chiếc nhẫn kia, nhẫn cầu hôn, dĩ nhiên phải Tô Kỳ tự mình đeo cho nàng mới tính.
Xế chiều này, Đường Lạc Nhiên tan học, đến phòng bệnh, theo lệ thường, trước đi đến cạnh giường bệnh, bắt đầu cùng ba ba lải nhải những chuyện xảy ra hôm nay.
"Lão sư hôm nay lại khen ngợi Nhiên Nhiên nữa ~ ba ba, Nhiên Nhiên có phải rất giỏi không ~ hắc hắc hắc ~ ba mau dậy đi, hoa hồng của con có cả một hộp rồi, ba nói có 30 đóa liền mang con đi chơi công viên mà..."
Tiểu cô nương lôi kéo tay Tô Kỳ, bĩu môi, có điểm không vui, nói: "Ba ba, Nhiên Nhiên sắp tốt nghiệp mẫu giáo rồi, nếu ba còn không tỉnh sẽ không tham dự được buổi lễ tốt nghiệp của Nhiên Nhiên..."
Đường Sở Nhiêu ở công ty tăng ca trong chốc lát, lúc này đang trên đường chạy tới.
Tiểu cô nương nói thao thao bất tuyệt, đột nhiên phát hiện, ba ba nhà mình mí mắt hình như giật giật, vội vàng đẩy đẩy Tô Kỳ, lớn tiếng hô: "Ba ba, ba ba, mau tỉnh lại ~ "
Lớn giọng làm bảo mẫu bên cạnh hoảng sợ, nhanh chạy lại đây, hỏi: "Nhiên Nhiên, làm sao vậy?"
"Mắt ba ba động đậy!" Tiểu cô nương vẻ mặt hưng phấn, nói với nàng.
Bảo mẫu nhìn Tô Kỳ, quả nhiên là vậy, Tô Kỳ nhíu mày, bộ dáng như muốn tỉnh. Nàng vội vã ấn chuông đầu giường, gọi điện thoại cho Đường Sở Nhiêu: "Sở Nhiêu! Mau tới! Tiểu Tô hình như sắp tỉnh rồi!"
Đầu kia Đường Sở Nhiêu sửng sốt, lập tức một cước mãnh liệt nhấn ga.
Hơn một tháng, cuối cùng cũng muốn tỉnh.
Đường Sở Nhiêu khóe môi treo nụ cười, hốc mắt đã có chút đỏ.
Dám để nàng lo lắng lâu như vậy, nàng nhất định phải hảo hảo trừng phạt hắn mới được.
Lát sau, Tô Kỳ thật đúng là tỉnh. Bác sĩ lại đây kiểm tra một chút, cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tỉnh lại thì không sao nữa rồi, hảo hảo nghỉ ngơi, có thể ăn một chút thức ăn lỏng."
Bảo mẫu vội cảm tạ bác sĩ, đưa hắn xuất môn.
Đường Lạc Nhiên lại lần nữa bò lên giường bệnh, mặt mày hớn hở, ngọt ngào nói: "Ba ba ~ rốt cuộc tỉnh ~ vậy Nhiên Nhiên không trách ba nữa ~ ba nhanh nhanh khỏe lên ~ Nhiên Nhiên còn chờ ba dẫn đi công viên trò chơi này ~"
Tô Kỳ khóe miệng gợi lên một vệt cười, có chút cố sức giơ tay lên, xoa xoa đầu bé, tiểu cô nương thực thoải mái, híp mắt cọ cọ trong lòng bàn tay hắn, rất giống một con mèo con.
"Tiểu Tô, đến uống nước đi." Bảo mẫu Lưu a di dựng giường bệnh lên cao, rót nước ấm, đỡ cho Tô Kỳ uống.
Có nước ẩm ướt trôi qua, yết hầu rốt cuộc không còn khô khốc, Tô Kỳ nhìn Đường Lạc Nhiên, nhưng không biết nói cái gì cho phải, trong ánh mắt tràn đầy phức tạp.
Đường Lạc Nhiên nhìn ba ba trước mắt không nói được một lời, có chút nghi hoặc, đột nhiên cảm thấy, ba ba trước mắt hình như có gì đó không giống.
Đường Sở Nhiêu rất nhanh liền chạy tới bệnh viện, thời điểm chạy vào phòng, vẫn còn đang thở hổn hển, vội đến cạnh giường Tô Kỳ, khóe miệng ý cười làm cách nào cũng giấu không được, cười hỏi hắn: "Cảm giác thế nào? Anh cuối cùng cũng chịu tỉnh, làm em sợ muốn chết..."
Tô Kỳ ánh mắt phức tạp, giọng nói hơi khàn, dường như có chút không dám mở miệng.
"Đường tổng... Tôi không phải..."
Đường Sở Nhiêu nghe hắn xưng hô, biểu tình trên mặt liền cứng lại rồi.
Làm sao có thể?! Làm sao có thể như vậy?! Hắn chẳng lẽ vẫn luôn còn tại sao?! Vậy thì người đó đâu? Tô Kỳ của nàng đâu...
Đường Sở Nhiêu thiếu chút nữa đứng không được, còn may vịn lại giường bệnh, mới không ngã xuống. Nàng hốc mắt đầy lệ, cắn chặt răng, hỏi: "Cô ấy... vẫn còn đúng không? Nói cho tôi biết, người đó vẫn còn đi!"
Tô Kỳ khẽ cắn môi, có chút không đành lòng, vẫn là nói: "Tôi... cảm thụ không đến..."
Đây là đè ép một cọng rơm cuối cùng của Đường Sở Nhiêu.
Đường Sở Nhiêu không muốn tin, nước mắt không bị khống chế, từng giọt từng giọt rơi xuống. Nàng xoay người chạy khỏi phòng bệnh, Tô Kỳ kéo đều kéo không được.
Đường Lạc Nhiên bị động tác bất thình lình của Đường Sở Nhiêu dọa đến, đứng ở bên cạnh một cử động nhỏ cũng không dám.
Mạc Y như thường lệ đến, hôm nay còn mang theo Đỗ Khê Băng, hai người vừa nói vừa cười đi lên lầu, lại gặp phải Đường Sở Nhiêu mặt đầy nước mắt.
Hai người bị hoảng sợ, Mạc Y sợ Tô Kỳ xảy ra chuyện gì, vội vàng kéo Đường Sở Nhiêu, vội hỏi: "Làm sao vậy Sở Nhiêu tỷ? Tô Tô không có việc gì chứ?!"
Đường Sở Nhiêu cả người gần như xụi lơ xuống, Mạc Y cùng Đỗ Khê Băng mất thật lớn khí lực mới bám trụ nàng.
Nhưng nàng chỉ ra sức lắc đầu, Mạc Y gấp hết sức, một hồi lâu, nàng mới đứt đoạn nghẹn ngào nói: "Hắn tỉnh rồi... Không phải cô ấy... A Kỳ của tôi... không còn nữa..."
A Kỳ của tôi... không còn nữa...
Cuối cùng một câu, đối Mạc Y mà nói, giống như sét giữa trời quang.
Đỗ Khê Băng liền nhìn trước mặt hai người rơi phịch xuống đất, sửng sờ tại chỗ, nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Tô Kỳ kia, bạn thân thỏ con nhà nàng, người yêu của Đường Sở Nhiêu, đã không còn?
Suốt một tuần từ sau ngày đó, Tô Kỳ cũng không gặp lại Đường Sở Nhiêu nữa. Xuất hiện trước mặt hắn, chỉ có Quý Thiên Kỳ cùng Trần Tỳ.
Nói thật, hắn không nghĩ sẽ lại "sống" trở lại. Hai năm nay, hắn phần lớn thời gian đều không có ý thức. Trừ bỏ khi khối thân thể này đối mặt việc liên quan với Kỳ Ngọc Dung cùng Tô gia ba người kia, hắn sẽ có một chút ý thức, thời gian còn lại, hắn đều đang ngủ say, ở trong một mảnh hắc ám. Chỉ đến khi một ngày nọ, Tô Kỳ kia, cũng xuất hiện ở nơi đó.
Nàng tựa hồ so với chính mình còn suy yếu hơn rất nhiều, thân hình gần như trong suốt. Nàng đang hôn mê, nhưng có đôi khi, hắn lại có thể thấy được khóe mắt nàng xẹt qua nước mắt.
Có lẽ là luyến tiếc.
Hắn khi đó, chỉ muốn đoạt lại Tô thị, để cho ba kẻ tiện nhân kia không có kết cục tốt, nhưng hắn cũng biết, chỉ dựa vào chính hắn, là không có khả năng.
Nhưng nàng thay hắn làm được. Tuy rằng bây giờ còn chưa thành công, nhưng hắn biết, ngày đó không xa.
Hắn không còn tiếc nuối.
Nhưng nàng không giống. Nàng có bạn thân, hiện giờ còn có người yêu, có con gái...
Hắn cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Lần nữa tỉnh lại, liền về tới khối thân thể này, cũng không cảm thụ đến sự tồn tại của nàng.
Đỗ Khê Băng ngày đó mất thật lớn công sức, kêu vài người lại đây, mới đem được Đường Sở Nhiêu cùng Mạc Y đưa trở về nhà.
Đường Sở Nhiêu từ ngày đó trở lại nhà mình, liền lao thẳng vào phòng tự giam mình ở trong, mặc cho người nào khuyên như thế nào, cũng không được. Bảo mẫu Lưu a di đầu đầy sương mù, sao mà Tiểu Tô tỉnh rồi, nàng ngược lại cứ như Tiểu Tô đã mất?
Đỗ Khê Băng một người muốn chiếu cố Mạc Y cùng Đường Sở Nhiêu hai người, hiển nhiên là cố không nổi, nghĩ một hồi, vẫn là đem chuyện Tô Kỳ nói cho Cố Cẩm.
"... Cậu hẳn là đang đùa tôi..." Cố Cẩm nghe xong, băng sơn vạn năm không thay đổi cũng xuất hiện cái rãnh.
Chuyện không khoa học như linh hồn chuyển hoán, xảy ra rồi chưa tính, kết quả người kia còn mất đi? Nguyên chủ lại đã trở lại?
"Tôi lúc ấy nghe được cũng là phản ứng này..." Đỗ Khê Băng vẻ mặt bất đắc dĩ, xoa xoa mi tâm, nàng hai ngày nay bận đến sứt đầu mẻ trán, "Cậu tiêu hóa một chút, Nhiêu Nhi bên kia liền nhờ vào cậu, thỏ con nhà tôi mỗi ngày khóc thảm thiết nhìn đau lòng muốn chết, hống đều hống không nổi..."
"Được, tôi biết rồi." Cố Cẩm đáp trả một tiếng, cúp điện thoại, hòa hoãn một hồi lâu, mới tiếp nhận sự thực Tô Kỳ mà nàng gặp kỳ thực không phải Tô Kỳ ban đầu, mà Tô Kỳ kia hiện tại đã không còn, giải thích với Cố Tương, lại nói: "Tỷ, chị theo em đi nhà nàng đem Nhiên Nhiên đón lại đây đi, con bé nhất định sợ hãi..."
Cố Tương nghe xong cũng thổn thức không thôi, vội cho bảo mẫu trông nom con gái, cùng Cố Cẩm đi ra ngoài.
Cố Cẩm cùng Cố Tương đến nhà Đường Sở Nhiêu, chỉ thấy Đường Lạc Nhiên một người rầu rĩ không vui ngồi trong phòng khách. Cố Tương tràn đầy đau lòng, đi qua ôm bé.
Đường Lạc Nhiên thấy là nàng, quệt quệt miệng, hốc mắt liền đỏ, nghẹn ngào hỏi: "Tương di... Mẹ làm sao vậy? Nàng đều không để ý Nhiên Nhiên, cũng không ra ăn cơm... Ba ba cũng không giống ba ba..."
Cố Tương nhẹ nhàng lau đi nước mắt xẹt qua trên mặt bé, ôn nhu nói: "Nhiên Nhiên ngoan nga, mẹ... gặp chuyện thương tâm, chúng ta cho nàng một chút thời gian, Cẩm di sẽ lưu lại chiếu cố mẹ con, Nhiên Nhiên cùng Tương di về nhà được không? Đừng làm cho mẹ lo lắng."
Đường Lạc Nhiên vốn không nghĩ rời khỏi mẹ, nhưng nghe một câu cuối cùng của Cố Tương, vì không cho mẹ mình lo lắng, vẫn là ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Cẩm không biết khuyên Đường Sở Nhiêu như thế nào, nàng cũng không định khuyên. Nỗi đau như thế này, nàng khuyên không được, ai cũng khuyên không được.
Tuy rằng Tô Kỳ xảy ra chuyện, nhưng tốt xấu gì cuối cùng cũng không có nguy hiểm tính mạng, Đường Sở Nhiêu lòng tràn đầy vui mừng, mỗi ngày đều chờ mong người yêu tỉnh lại. Mà khi hắn tỉnh lại, nàng mới biết được, hóa ra người yêu đã không còn.
Vậy thì chẳng thà ngay từ đầu liền nói với nàng, người đã mất.
Vì sao phải cho nàng hy vọng vô nghĩa. Vì sao muốn nàng đi vào một mảnh hắc ám, lại cho nàng một tia ánh sáng; khi nàng lòng đầy chờ mong chạy về phía ánh sáng kia, mới để cho nàng phát giác, hóa ra phía sau không phải hi vọng, mà là hắc ám càng sâu, tựa như địa ngục.
Đường Sở Nhiêu cuộn ở trên giường, cơ hồ không nhúc nhích.
Nơi này còn có mùi vị của Tô Kỳ. Cứ lẳng lặng nằm như vậy, nàng sẽ cảm thấy được, Tô Kỳ kỳ thực còn ở bên cạnh nàng.
Nàng không khóc, từ đêm hôm đó nàng đã không còn khóc nữa. A Kỳ của nàng không nỡ để nàng khóc, nàng không muốn để A Kỳ đau lòng. Đường Sở Nhiêu trong tay nắm chặt chiếc nhẫn kia, lại một lần nữa nhắm mắt lại.
A Kỳ, lâu như vậy rồi, anh dù sao cũng nên xuất hiện trong mộng của em đi...
Cố Cẩm cuối cùng, để cho thợ khóa đến mở cửa. Nếu không ra, nàng sợ Đường Sở Nhiêu đói chết. Nhưng mặc cho nàng làm gì, Đường Sở Nhiêu chính là vẫn không nhúc nhích, giống như điếc vậy.
Cố Cẩm bưng đồ ăn đang không biết làm sao, Đỗ Khê Băng cùng Mạc Y đã đến.
Mạc Y thoạt nhìn có vẻ tạm ổn, tuy rằng cũng tiều tụy không ít. Nàng thấy Đường Sở Nhiêu như vậy, mân môi, xoay người vào phòng bếp.
Dù sao cũng đã trải qua một lần sinh ly tử biệt, Mạc Y so với Đường Sở Nhiêu tốt hơn một chút, cuối cùng còn có thể trở lại bình thường. Nàng biết, Tô Tô của nàng không hy vọng các nàng không vui, cho dù không có hắn, hắn cũng hy vọng các nàng có thể bình an khoái hoạt.
Nàng chung quy không nỡ cô phụ kỳ vọng của hắn.
"Tô Tô, Sở Nhiêu tỷ tôi nhất định sẽ giúp cậu chiếu cố tốt, cậu yên tâm."
Mạc Y ngao cháo, trong lòng yên lặng suy nghĩ.
Một lát sau, nàng liền bưng cháo tới trước giường Đường Sở Nhiêu, dừng một chút, ôn nhu nói: "Sở Nhiêu tỷ, cháo này, là em học theo giống nhất... Chị ăn một chút đi..."
Đường Sở Nhiêu qua một hồi lâu, mới chậm rãi mở to mắt, nhìn nàng. Đỗ Khê Băng cùng Cố Cẩm bước lên phía trước đỡ nàng dậy, Mạc Y múc một thìa, thổi nguội, đưa đến trước mặt nàng. Đường Sở Nhiêu do dự lúc lâu, mới há mồm ăn.
Nàng đóng mắt, khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười, thanh âm khàn khàn, nhẹ giọng nói: "Rất giống."
Nàng chưa từng đeo chiếc nhẫn kia, nhẫn cầu hôn, dĩ nhiên phải Tô Kỳ tự mình đeo cho nàng mới tính.
Xế chiều này, Đường Lạc Nhiên tan học, đến phòng bệnh, theo lệ thường, trước đi đến cạnh giường bệnh, bắt đầu cùng ba ba lải nhải những chuyện xảy ra hôm nay.
"Lão sư hôm nay lại khen ngợi Nhiên Nhiên nữa ~ ba ba, Nhiên Nhiên có phải rất giỏi không ~ hắc hắc hắc ~ ba mau dậy đi, hoa hồng của con có cả một hộp rồi, ba nói có 30 đóa liền mang con đi chơi công viên mà..."
Tiểu cô nương lôi kéo tay Tô Kỳ, bĩu môi, có điểm không vui, nói: "Ba ba, Nhiên Nhiên sắp tốt nghiệp mẫu giáo rồi, nếu ba còn không tỉnh sẽ không tham dự được buổi lễ tốt nghiệp của Nhiên Nhiên..."
Đường Sở Nhiêu ở công ty tăng ca trong chốc lát, lúc này đang trên đường chạy tới.
Tiểu cô nương nói thao thao bất tuyệt, đột nhiên phát hiện, ba ba nhà mình mí mắt hình như giật giật, vội vàng đẩy đẩy Tô Kỳ, lớn tiếng hô: "Ba ba, ba ba, mau tỉnh lại ~ "
Lớn giọng làm bảo mẫu bên cạnh hoảng sợ, nhanh chạy lại đây, hỏi: "Nhiên Nhiên, làm sao vậy?"
"Mắt ba ba động đậy!" Tiểu cô nương vẻ mặt hưng phấn, nói với nàng.
Bảo mẫu nhìn Tô Kỳ, quả nhiên là vậy, Tô Kỳ nhíu mày, bộ dáng như muốn tỉnh. Nàng vội vã ấn chuông đầu giường, gọi điện thoại cho Đường Sở Nhiêu: "Sở Nhiêu! Mau tới! Tiểu Tô hình như sắp tỉnh rồi!"
Đầu kia Đường Sở Nhiêu sửng sốt, lập tức một cước mãnh liệt nhấn ga.
Hơn một tháng, cuối cùng cũng muốn tỉnh.
Đường Sở Nhiêu khóe môi treo nụ cười, hốc mắt đã có chút đỏ.
Dám để nàng lo lắng lâu như vậy, nàng nhất định phải hảo hảo trừng phạt hắn mới được.
Lát sau, Tô Kỳ thật đúng là tỉnh. Bác sĩ lại đây kiểm tra một chút, cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tỉnh lại thì không sao nữa rồi, hảo hảo nghỉ ngơi, có thể ăn một chút thức ăn lỏng."
Bảo mẫu vội cảm tạ bác sĩ, đưa hắn xuất môn.
Đường Lạc Nhiên lại lần nữa bò lên giường bệnh, mặt mày hớn hở, ngọt ngào nói: "Ba ba ~ rốt cuộc tỉnh ~ vậy Nhiên Nhiên không trách ba nữa ~ ba nhanh nhanh khỏe lên ~ Nhiên Nhiên còn chờ ba dẫn đi công viên trò chơi này ~"
Tô Kỳ khóe miệng gợi lên một vệt cười, có chút cố sức giơ tay lên, xoa xoa đầu bé, tiểu cô nương thực thoải mái, híp mắt cọ cọ trong lòng bàn tay hắn, rất giống một con mèo con.
"Tiểu Tô, đến uống nước đi." Bảo mẫu Lưu a di dựng giường bệnh lên cao, rót nước ấm, đỡ cho Tô Kỳ uống.
Có nước ẩm ướt trôi qua, yết hầu rốt cuộc không còn khô khốc, Tô Kỳ nhìn Đường Lạc Nhiên, nhưng không biết nói cái gì cho phải, trong ánh mắt tràn đầy phức tạp.
Đường Lạc Nhiên nhìn ba ba trước mắt không nói được một lời, có chút nghi hoặc, đột nhiên cảm thấy, ba ba trước mắt hình như có gì đó không giống.
Đường Sở Nhiêu rất nhanh liền chạy tới bệnh viện, thời điểm chạy vào phòng, vẫn còn đang thở hổn hển, vội đến cạnh giường Tô Kỳ, khóe miệng ý cười làm cách nào cũng giấu không được, cười hỏi hắn: "Cảm giác thế nào? Anh cuối cùng cũng chịu tỉnh, làm em sợ muốn chết..."
Tô Kỳ ánh mắt phức tạp, giọng nói hơi khàn, dường như có chút không dám mở miệng.
"Đường tổng... Tôi không phải..."
Đường Sở Nhiêu nghe hắn xưng hô, biểu tình trên mặt liền cứng lại rồi.
Làm sao có thể?! Làm sao có thể như vậy?! Hắn chẳng lẽ vẫn luôn còn tại sao?! Vậy thì người đó đâu? Tô Kỳ của nàng đâu...
Đường Sở Nhiêu thiếu chút nữa đứng không được, còn may vịn lại giường bệnh, mới không ngã xuống. Nàng hốc mắt đầy lệ, cắn chặt răng, hỏi: "Cô ấy... vẫn còn đúng không? Nói cho tôi biết, người đó vẫn còn đi!"
Tô Kỳ khẽ cắn môi, có chút không đành lòng, vẫn là nói: "Tôi... cảm thụ không đến..."
Đây là đè ép một cọng rơm cuối cùng của Đường Sở Nhiêu.
Đường Sở Nhiêu không muốn tin, nước mắt không bị khống chế, từng giọt từng giọt rơi xuống. Nàng xoay người chạy khỏi phòng bệnh, Tô Kỳ kéo đều kéo không được.
Đường Lạc Nhiên bị động tác bất thình lình của Đường Sở Nhiêu dọa đến, đứng ở bên cạnh một cử động nhỏ cũng không dám.
Mạc Y như thường lệ đến, hôm nay còn mang theo Đỗ Khê Băng, hai người vừa nói vừa cười đi lên lầu, lại gặp phải Đường Sở Nhiêu mặt đầy nước mắt.
Hai người bị hoảng sợ, Mạc Y sợ Tô Kỳ xảy ra chuyện gì, vội vàng kéo Đường Sở Nhiêu, vội hỏi: "Làm sao vậy Sở Nhiêu tỷ? Tô Tô không có việc gì chứ?!"
Đường Sở Nhiêu cả người gần như xụi lơ xuống, Mạc Y cùng Đỗ Khê Băng mất thật lớn khí lực mới bám trụ nàng.
Nhưng nàng chỉ ra sức lắc đầu, Mạc Y gấp hết sức, một hồi lâu, nàng mới đứt đoạn nghẹn ngào nói: "Hắn tỉnh rồi... Không phải cô ấy... A Kỳ của tôi... không còn nữa..."
A Kỳ của tôi... không còn nữa...
Cuối cùng một câu, đối Mạc Y mà nói, giống như sét giữa trời quang.
Đỗ Khê Băng liền nhìn trước mặt hai người rơi phịch xuống đất, sửng sờ tại chỗ, nhất thời có chút phản ứng không kịp.
Tô Kỳ kia, bạn thân thỏ con nhà nàng, người yêu của Đường Sở Nhiêu, đã không còn?
Suốt một tuần từ sau ngày đó, Tô Kỳ cũng không gặp lại Đường Sở Nhiêu nữa. Xuất hiện trước mặt hắn, chỉ có Quý Thiên Kỳ cùng Trần Tỳ.
Nói thật, hắn không nghĩ sẽ lại "sống" trở lại. Hai năm nay, hắn phần lớn thời gian đều không có ý thức. Trừ bỏ khi khối thân thể này đối mặt việc liên quan với Kỳ Ngọc Dung cùng Tô gia ba người kia, hắn sẽ có một chút ý thức, thời gian còn lại, hắn đều đang ngủ say, ở trong một mảnh hắc ám. Chỉ đến khi một ngày nọ, Tô Kỳ kia, cũng xuất hiện ở nơi đó.
Nàng tựa hồ so với chính mình còn suy yếu hơn rất nhiều, thân hình gần như trong suốt. Nàng đang hôn mê, nhưng có đôi khi, hắn lại có thể thấy được khóe mắt nàng xẹt qua nước mắt.
Có lẽ là luyến tiếc.
Hắn khi đó, chỉ muốn đoạt lại Tô thị, để cho ba kẻ tiện nhân kia không có kết cục tốt, nhưng hắn cũng biết, chỉ dựa vào chính hắn, là không có khả năng.
Nhưng nàng thay hắn làm được. Tuy rằng bây giờ còn chưa thành công, nhưng hắn biết, ngày đó không xa.
Hắn không còn tiếc nuối.
Nhưng nàng không giống. Nàng có bạn thân, hiện giờ còn có người yêu, có con gái...
Hắn cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Lần nữa tỉnh lại, liền về tới khối thân thể này, cũng không cảm thụ đến sự tồn tại của nàng.
Đỗ Khê Băng ngày đó mất thật lớn công sức, kêu vài người lại đây, mới đem được Đường Sở Nhiêu cùng Mạc Y đưa trở về nhà.
Đường Sở Nhiêu từ ngày đó trở lại nhà mình, liền lao thẳng vào phòng tự giam mình ở trong, mặc cho người nào khuyên như thế nào, cũng không được. Bảo mẫu Lưu a di đầu đầy sương mù, sao mà Tiểu Tô tỉnh rồi, nàng ngược lại cứ như Tiểu Tô đã mất?
Đỗ Khê Băng một người muốn chiếu cố Mạc Y cùng Đường Sở Nhiêu hai người, hiển nhiên là cố không nổi, nghĩ một hồi, vẫn là đem chuyện Tô Kỳ nói cho Cố Cẩm.
"... Cậu hẳn là đang đùa tôi..." Cố Cẩm nghe xong, băng sơn vạn năm không thay đổi cũng xuất hiện cái rãnh.
Chuyện không khoa học như linh hồn chuyển hoán, xảy ra rồi chưa tính, kết quả người kia còn mất đi? Nguyên chủ lại đã trở lại?
"Tôi lúc ấy nghe được cũng là phản ứng này..." Đỗ Khê Băng vẻ mặt bất đắc dĩ, xoa xoa mi tâm, nàng hai ngày nay bận đến sứt đầu mẻ trán, "Cậu tiêu hóa một chút, Nhiêu Nhi bên kia liền nhờ vào cậu, thỏ con nhà tôi mỗi ngày khóc thảm thiết nhìn đau lòng muốn chết, hống đều hống không nổi..."
"Được, tôi biết rồi." Cố Cẩm đáp trả một tiếng, cúp điện thoại, hòa hoãn một hồi lâu, mới tiếp nhận sự thực Tô Kỳ mà nàng gặp kỳ thực không phải Tô Kỳ ban đầu, mà Tô Kỳ kia hiện tại đã không còn, giải thích với Cố Tương, lại nói: "Tỷ, chị theo em đi nhà nàng đem Nhiên Nhiên đón lại đây đi, con bé nhất định sợ hãi..."
Cố Tương nghe xong cũng thổn thức không thôi, vội cho bảo mẫu trông nom con gái, cùng Cố Cẩm đi ra ngoài.
Cố Cẩm cùng Cố Tương đến nhà Đường Sở Nhiêu, chỉ thấy Đường Lạc Nhiên một người rầu rĩ không vui ngồi trong phòng khách. Cố Tương tràn đầy đau lòng, đi qua ôm bé.
Đường Lạc Nhiên thấy là nàng, quệt quệt miệng, hốc mắt liền đỏ, nghẹn ngào hỏi: "Tương di... Mẹ làm sao vậy? Nàng đều không để ý Nhiên Nhiên, cũng không ra ăn cơm... Ba ba cũng không giống ba ba..."
Cố Tương nhẹ nhàng lau đi nước mắt xẹt qua trên mặt bé, ôn nhu nói: "Nhiên Nhiên ngoan nga, mẹ... gặp chuyện thương tâm, chúng ta cho nàng một chút thời gian, Cẩm di sẽ lưu lại chiếu cố mẹ con, Nhiên Nhiên cùng Tương di về nhà được không? Đừng làm cho mẹ lo lắng."
Đường Lạc Nhiên vốn không nghĩ rời khỏi mẹ, nhưng nghe một câu cuối cùng của Cố Tương, vì không cho mẹ mình lo lắng, vẫn là ngoan ngoãn gật đầu.
Cố Cẩm không biết khuyên Đường Sở Nhiêu như thế nào, nàng cũng không định khuyên. Nỗi đau như thế này, nàng khuyên không được, ai cũng khuyên không được.
Tuy rằng Tô Kỳ xảy ra chuyện, nhưng tốt xấu gì cuối cùng cũng không có nguy hiểm tính mạng, Đường Sở Nhiêu lòng tràn đầy vui mừng, mỗi ngày đều chờ mong người yêu tỉnh lại. Mà khi hắn tỉnh lại, nàng mới biết được, hóa ra người yêu đã không còn.
Vậy thì chẳng thà ngay từ đầu liền nói với nàng, người đã mất.
Vì sao phải cho nàng hy vọng vô nghĩa. Vì sao muốn nàng đi vào một mảnh hắc ám, lại cho nàng một tia ánh sáng; khi nàng lòng đầy chờ mong chạy về phía ánh sáng kia, mới để cho nàng phát giác, hóa ra phía sau không phải hi vọng, mà là hắc ám càng sâu, tựa như địa ngục.
Đường Sở Nhiêu cuộn ở trên giường, cơ hồ không nhúc nhích.
Nơi này còn có mùi vị của Tô Kỳ. Cứ lẳng lặng nằm như vậy, nàng sẽ cảm thấy được, Tô Kỳ kỳ thực còn ở bên cạnh nàng.
Nàng không khóc, từ đêm hôm đó nàng đã không còn khóc nữa. A Kỳ của nàng không nỡ để nàng khóc, nàng không muốn để A Kỳ đau lòng. Đường Sở Nhiêu trong tay nắm chặt chiếc nhẫn kia, lại một lần nữa nhắm mắt lại.
A Kỳ, lâu như vậy rồi, anh dù sao cũng nên xuất hiện trong mộng của em đi...
Cố Cẩm cuối cùng, để cho thợ khóa đến mở cửa. Nếu không ra, nàng sợ Đường Sở Nhiêu đói chết. Nhưng mặc cho nàng làm gì, Đường Sở Nhiêu chính là vẫn không nhúc nhích, giống như điếc vậy.
Cố Cẩm bưng đồ ăn đang không biết làm sao, Đỗ Khê Băng cùng Mạc Y đã đến.
Mạc Y thoạt nhìn có vẻ tạm ổn, tuy rằng cũng tiều tụy không ít. Nàng thấy Đường Sở Nhiêu như vậy, mân môi, xoay người vào phòng bếp.
Dù sao cũng đã trải qua một lần sinh ly tử biệt, Mạc Y so với Đường Sở Nhiêu tốt hơn một chút, cuối cùng còn có thể trở lại bình thường. Nàng biết, Tô Tô của nàng không hy vọng các nàng không vui, cho dù không có hắn, hắn cũng hy vọng các nàng có thể bình an khoái hoạt.
Nàng chung quy không nỡ cô phụ kỳ vọng của hắn.
"Tô Tô, Sở Nhiêu tỷ tôi nhất định sẽ giúp cậu chiếu cố tốt, cậu yên tâm."
Mạc Y ngao cháo, trong lòng yên lặng suy nghĩ.
Một lát sau, nàng liền bưng cháo tới trước giường Đường Sở Nhiêu, dừng một chút, ôn nhu nói: "Sở Nhiêu tỷ, cháo này, là em học theo giống nhất... Chị ăn một chút đi..."
Đường Sở Nhiêu qua một hồi lâu, mới chậm rãi mở to mắt, nhìn nàng. Đỗ Khê Băng cùng Cố Cẩm bước lên phía trước đỡ nàng dậy, Mạc Y múc một thìa, thổi nguội, đưa đến trước mặt nàng. Đường Sở Nhiêu do dự lúc lâu, mới há mồm ăn.
Nàng đóng mắt, khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười, thanh âm khàn khàn, nhẹ giọng nói: "Rất giống."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương