Lạc Cư (Đam Mỹ Thú Nhân)
Chương 52: Qua mùa mưa sẽ cưới
Anh đi vào phòng kho tìm hai đứa trẻ.
Bên trong hai đứa trẻ thắp đá sáng đang phân loại thực vật để vào từng thúng riêng.
“Bom em chạy đi lấy vài chiếc lá lớn rồi chạy qua nhà bác Thôi đón anh Lĩnh đi, trời có vẻ như đang mưa dày hơn.” Tân nói vội khi vừa trông thấy Bom sau chum gạo kê.
Bom nghe vậy liền ngừng tay, hỏi lại:
“Sao anh ấy lại qua nhà bác Thôi lúc này vậy?”
Tân cúi xuống lấy ít củ hàng đã phơi khô chuẩn bị dùng làm gia vị, trả lời thằng bé:
“Anh ấy có nhờ bác Thôi làm ít đồ, nên giờ phải qua đó lấy. Em đi nhanh đi anh sợ trời sẽ mưa lớn.”
Bom gật đầu, nhờ Đông:
“Cậu xếp chỗ cà rốt này giúp tớ nhé! Tớ đi cái.”
Đông xua tay. Bom liền lao ra đầu ngõ chạy thẳng về hướng hồ nước đầu tộc, nơi đó có một số cây bụi thấp lưng chừng người lớn, và cao hơn một đứa nhóc như Bom, thân dạng bẹ có nhiều nhánh rẽ ra như hình quạt, lá bản to hình tròn màu tím sẫm trông rất đẹp.
Lá của nó rất thích hợp làm ô vào trời mưa. Hồi trời còn nắng bọn nhóc vẫn thường hái nó cầm che nắng đi rừng rất thích hợp.
Bom hái hai lá một cái che đầu mình, cái còn lại mang trên tay nhắm nhà bác Thôi chạy đi.
Bên nhà Bác Thôi Lĩnh đang nhận thành quả làm việc của bác, cậu khá ngạc nhiên khi chiều nay rõ ràng bác và tiểu thú nhân Thiên có đi thu kén tới tận chiều muộn, sao lại có thời gian hoàn thành tốt cả hai thứ này thế nhỉ?
Cậu ôm cái chiếu đôi được đan từ một loại thân cỏ mềm, màu nâu đậm đã khô trông rất ấn tượng, hỏi bác:
“Nó là sợi của cây gì vậy, sợi to lại còn rất mềm nữa?”
Bác Thôi trả lời cậu; ông đang ngồi trên một chiếc ghế bốn chân có lưng tựa, cực kì thích ý:
“Chúng là thân của mấy cây bẹ bên hồ nước đầu đình, hồi trời còn nắng bác có phơi khô một ít, vốn chỉ cất đi xem sau này có cần gì thì dùng không ngờ nó lại có tác dụng này.”
Lĩnh chạm vào sợi chiếu mềm, lại dày, gởi lời cảm ơn:
“Cảm ơn bác nhiều lắm, chất lượng chiếu thật sự rất tốt.”
Bác Thôi xua tay, ông chỉ tới đôi dép nhỏ, dạng dép bệt một quai đơn giản bên cạnh:
“Cháu đi xem có vừa không, đôi dép cũng được làm từ thân cây bẹ đấy, đế thì làm bằng gỗ.”
Lĩnh xỏ dép vào, chất liệu bẹ vô cùng mềm, lại có tính ấm đi vào chân vô cùng thích.
“Cảm ơn bác, rất vừa ạ!”
Lĩnh đưa số thịt mình mang qua vào phòng bếp. Tiểu thú nhân Thiên đang nấu ăn trong bếp, khi nhìn thấy Lĩnh liền cười chào hỏi.
Cậu bé có dáng người khá cao, tóc màu xám bạc tựa thú nhân Thôi, da đen nhẻm, gầy gò, cũng rất ít nói.
Lĩnh để rá lên bàn đi lại nói với Thiên:
“Anh đưa chút thịt cho bác. Em lấy sườn nấu canh hay hầm khoai đều được. Thịt thú thì nướng hay là xào với rau đều được cả.”
Thiên gật đầu, cậu chỉ nồi canh xương hỏi Lĩnh:
“Anh qua xem nồi canh giùm em được không, em mới học nấu sợ không ngon.”
Lĩnh đi qua dùng muỗng đất nếm thử:
“Vị ổn rồi, tí nữa em dùng đũa chọc nhẹ lên cà rốt, nếu nó mềm thì khoai cũng chín. Em cho chút hành lá vào là ăn được.”
Thiên cười cảm ơn Lĩnh. Nhà chỉ có hai thú nhân, Thiên nhận Thôi thú nhân già làm người thân nên cậu bé rất cố học nấu ăn.
Lĩnh vỗ vai thằng bé khen ngợi:
“Sau này Mẫu, hay Phụ nào mà lấy được em quả là phúc của họ.”
Nghe vậy Thiên ngại ngùng cúi đầu.
“Anh Lĩnh xong việc chưa về thôi, trời tối rồi, mưa cũng dày hơn rồi đó.”
Tiếng Bom to đùng vọng vào từ đầu ngõ. Lĩnh vội tạm biệt Thiên trở lại gian chính gặp Thôi thú nhân xin ông ít bẹ khô ông dùng làm chiếu và dép.
Thôi thú nhân cũng trữ không nhiều, ông đưa một phần cho cậu, rồi lên kế hoạch mai đi thu chúng về, đập dẹp để hong khô.
Mùa mưa chắc nó sẽ lâu khô hơn, nhưng hai món đồ Lĩnh nhờ ông làm lại cần nó. Rất có thể sắp tới hai thứ Lĩnh nhờ chắc chắn sẽ trở thành vật dụng đại trà của tộc, nên ông cần phải trữ vật liệu, nếu không khi có người tới đặt đồ ông lại không có vật liệu mà làm.
Giờ đây nguồn sống của ông chính là dựa vào những đơn hàng như thế này, nên ông cần phải nắm chắc, vật liệu lúc nào cũng có để làm.
Lĩnh cảm ơn bác Thôi, rồi ôm đồ đi nhanh ra ngõ.
Trời đã đổ bóng tối, chỉ còn chút ánh sáng nhờ nhờ, mưa bên ngoài cũng nặng hạt hơn. Lĩnh nhận lấy lá che mưa từ tay Bom cùng cậu bé đi về nhà.
...
Sau bữa ăn tối, cả nhà cùng quây quần ở phòng sinh hoạt chung, ngoài trời đổ xuống trận mưa rất lớn, gió rít gào xuyên qua khe cửa không hề nhỏ, nhưng tuyệt nhiên không làm ảnh hưởng tới việc nghiên cứu chiếu và dép của tất cả các thành viên trong nhà.
Dưới ánh sáng trắng, Tân bắt đầu dùng dao đá cắt từng bẹ khô rồi dùng nhựa thông dính chúng lên tấm gỗ khá dày, được đẽo sẵn hình đôi dép, tiếp đó dính quai vào là xong.
Đôi dép trông rất đơn sơ nhưng khi đi vào lại ấm chân đến lạ. Đặc biệt ý nghĩa hơn khi đôi dép này do người bạn đời của mình làm.
Lĩnh thích thú đi qua đi lại vài vòng hài lòng không thôi. Tân cũng không quên làm hai đôi cho hai đứa trẻ.
“Sao anh không làm cho mình?” Lĩnh nhíu mày nhìn chân Tân. Đôi chân ấy rất thô, da chân cũng dày, trong mắt Lĩnh nó không hề xấu ngược lại mang một vẽ đẹp rất hoang dã nam tính.
Cậu ngồi xuống đo chân anh:
“Anh không làm cho mình thì để em làm cho.”
Tân cười cười mặc cậu cầm nắm đôi chân thô sạm màu của mình.
Đo xong Lĩnh yêu cầu anh:
“Mau đẽo cho em cái đế, phần quai em sẽ tự gắn.”
Tân làm cho cậu. Tới khuya cả nhà ai cũng có cho mình một đôi dép gỗ đơn giản.
Còn chiếu Lĩnh đau lòng khi thấy Tân đem nó vào nhà kho, còn nói:
“Đây là hàng mẫu không được dùng, để hôm nào trời mưa ít lại anh tìm vật liệu rồi làm cho cả nhà cái khác.”
Nghe vậy Lĩnh đành xụ mặt bỏ vào phòng, trải da thú xuống giường. Cứ tưởng hôm nay sẽ được nằm chiếu ai dè thú nhân người ta ghen, người ta không thích cho mình nằm đồ thú nhân khác làm, cho dù thú nhân đó đáng tuổi ông mình cũng không được.
Lĩnh hờn dỗi nằm lên giường quay lưng lại với cửa phòng, quyết không chào đón cái kẻ hay ghen kia.
Tân đi vào, cởi bỏ da thú để trần leo lên giường, ôm lấy cậu từ phía sau. Anh nói bên tai Lĩnh:
“Ngày mai anh sẽ làm cho đừng giận. Anh không muốn mùi của thú nhân khác nhiễm lên người em!”
Cái kiểu thủ thỉ bên tai thế này khiến Lĩnh nhột. Cậu quay người lại đẩy cái đầu thú ra khỏi người mình, gắt nhẹ:
“Anh lui ra coi, nóng muốn chết!”
Bất thần chân cậu đạp trúng cái thân dưới để trần của anh. Mặt cậu đen thui. Cái con thú này sao cứ thích banh toàn thân tuồn tuột khi ngủ thế không biết!
Cậu nhíu mày, nghiêm mặt đề nghị:
“Anh mau xuống mặc váy vào!”
Tân không thèm nghe siết chặt vòng tay đang ôm cậu, cúi xuống hôn vào cổ cậu. Mặc cho từng cái đẩy cùng lời nói tức giận của Lĩnh bên tai, anh cũng không buông tay.
Đến cuối cùng để không phải nghe những lời mình không thích anh đè cậu dưới thân, cướp lấy cái miệng lắm lời, hôn sâu, bàn tay ma quỷ lần mò khắp thân Lĩnh, vất đi váy da thú cậu mang, lột luôn cái áo da cản trở bắt đầu công việc yêu thích.
Chờ xong việc Lĩnh đã không còn sức để nói. Hiện họ chỉ mới sờ mó làm vài việc cấm trẻ con nhìn chứ chưa tới giai đoạn súng thật đạn thật, vậy mà cậu đã kiệt thế này rồi, vậy chờ tới lúc họ kết hôn thì sao!?
Nghĩ tới thôi Lĩnh muốn khóc. Đã thế người sau còn cố tình nói đúng điều cậu đang sợ.
“Em tính khi nào sẽ làm lễ cưới?”
Lĩnh lật mặt, giấu mình trong gối da thú có nhét bông mềm mại:
“Không cưới xin gì hết!”
Nghe cậu nói vậy hàng lông mày của Tân hơi nhíu, nhưng rất nhanh anh liền bình tĩnh, cười nói nhỏ với cậu:
“Đừng giận. Anh chỉ muốn cả hai ta chính thức có được sự công nhận cùng chúc phúc của mọi người thôi. Chứ thực ra hiện tại chúng ta đang sống chung nhà cũng coi như đã kết rồi.”
Anh dừng lại chốc lát nhìn chằm chằm vào gáy cậu.
Lĩnh cảm thấy nguy hiểm, liền quay vội lại, đối mặt với anh, nuốt một ngụm khí lo lắng, hỏi đầy đề phòng:
“Anh... nhìn, nhìn cái gì?!”
Tân cười:
“Nếu em không muốn cưới mà cứ thế ở với nhau, vậy chuyện kia chúng ta đừng chờ nữa mình làm luôn đi.”
Nói rồi Tân bắt đầu táy máy tay chân vâm vê ngắn nhéo da cậu.
Lĩnh sợ, cậu chụp vội tay anh, gấp gáp nói:
“Không được, phải cưới xin đàng hoàng, nói rồi mà. Á!”
Cậu rít lên khi đôi tay tội lỗi kia bắt lấy cậu em của mình. Lĩnh hốt hoảng hét ra một ngày lành:
“Chờ hết mùa mưa chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới.”
Nghe được đáp án vừa lòng Tân liền buông tay, hôn vào cằm cậu một cái, rồi thân thêm bên thái dương.
“Vậy mới ngoan. Được rồi mau ngủ đi, chờ làm xong sợi anh sẽ mang em ra ngoài đi xa một chuyến!”
Lĩnh giận, cậu quay lưng lần nữa không thèm nhìn mặt Tân, trùm chăn, ngủ!
*****
Tới đây nội dung tác phẩm cũng đã đi được khá xa rồi. Nếu bạn có thấy nội dung bị lặp hoặc nhảy tót quá, hay bất cứ vấn đề gì xin hãy để lại lời nhắn bằng cách comment bên dưới mình sẽ rà lại ngay. cảm ơn nhiều lắm ạ!
Bên trong hai đứa trẻ thắp đá sáng đang phân loại thực vật để vào từng thúng riêng.
“Bom em chạy đi lấy vài chiếc lá lớn rồi chạy qua nhà bác Thôi đón anh Lĩnh đi, trời có vẻ như đang mưa dày hơn.” Tân nói vội khi vừa trông thấy Bom sau chum gạo kê.
Bom nghe vậy liền ngừng tay, hỏi lại:
“Sao anh ấy lại qua nhà bác Thôi lúc này vậy?”
Tân cúi xuống lấy ít củ hàng đã phơi khô chuẩn bị dùng làm gia vị, trả lời thằng bé:
“Anh ấy có nhờ bác Thôi làm ít đồ, nên giờ phải qua đó lấy. Em đi nhanh đi anh sợ trời sẽ mưa lớn.”
Bom gật đầu, nhờ Đông:
“Cậu xếp chỗ cà rốt này giúp tớ nhé! Tớ đi cái.”
Đông xua tay. Bom liền lao ra đầu ngõ chạy thẳng về hướng hồ nước đầu tộc, nơi đó có một số cây bụi thấp lưng chừng người lớn, và cao hơn một đứa nhóc như Bom, thân dạng bẹ có nhiều nhánh rẽ ra như hình quạt, lá bản to hình tròn màu tím sẫm trông rất đẹp.
Lá của nó rất thích hợp làm ô vào trời mưa. Hồi trời còn nắng bọn nhóc vẫn thường hái nó cầm che nắng đi rừng rất thích hợp.
Bom hái hai lá một cái che đầu mình, cái còn lại mang trên tay nhắm nhà bác Thôi chạy đi.
Bên nhà Bác Thôi Lĩnh đang nhận thành quả làm việc của bác, cậu khá ngạc nhiên khi chiều nay rõ ràng bác và tiểu thú nhân Thiên có đi thu kén tới tận chiều muộn, sao lại có thời gian hoàn thành tốt cả hai thứ này thế nhỉ?
Cậu ôm cái chiếu đôi được đan từ một loại thân cỏ mềm, màu nâu đậm đã khô trông rất ấn tượng, hỏi bác:
“Nó là sợi của cây gì vậy, sợi to lại còn rất mềm nữa?”
Bác Thôi trả lời cậu; ông đang ngồi trên một chiếc ghế bốn chân có lưng tựa, cực kì thích ý:
“Chúng là thân của mấy cây bẹ bên hồ nước đầu đình, hồi trời còn nắng bác có phơi khô một ít, vốn chỉ cất đi xem sau này có cần gì thì dùng không ngờ nó lại có tác dụng này.”
Lĩnh chạm vào sợi chiếu mềm, lại dày, gởi lời cảm ơn:
“Cảm ơn bác nhiều lắm, chất lượng chiếu thật sự rất tốt.”
Bác Thôi xua tay, ông chỉ tới đôi dép nhỏ, dạng dép bệt một quai đơn giản bên cạnh:
“Cháu đi xem có vừa không, đôi dép cũng được làm từ thân cây bẹ đấy, đế thì làm bằng gỗ.”
Lĩnh xỏ dép vào, chất liệu bẹ vô cùng mềm, lại có tính ấm đi vào chân vô cùng thích.
“Cảm ơn bác, rất vừa ạ!”
Lĩnh đưa số thịt mình mang qua vào phòng bếp. Tiểu thú nhân Thiên đang nấu ăn trong bếp, khi nhìn thấy Lĩnh liền cười chào hỏi.
Cậu bé có dáng người khá cao, tóc màu xám bạc tựa thú nhân Thôi, da đen nhẻm, gầy gò, cũng rất ít nói.
Lĩnh để rá lên bàn đi lại nói với Thiên:
“Anh đưa chút thịt cho bác. Em lấy sườn nấu canh hay hầm khoai đều được. Thịt thú thì nướng hay là xào với rau đều được cả.”
Thiên gật đầu, cậu chỉ nồi canh xương hỏi Lĩnh:
“Anh qua xem nồi canh giùm em được không, em mới học nấu sợ không ngon.”
Lĩnh đi qua dùng muỗng đất nếm thử:
“Vị ổn rồi, tí nữa em dùng đũa chọc nhẹ lên cà rốt, nếu nó mềm thì khoai cũng chín. Em cho chút hành lá vào là ăn được.”
Thiên cười cảm ơn Lĩnh. Nhà chỉ có hai thú nhân, Thiên nhận Thôi thú nhân già làm người thân nên cậu bé rất cố học nấu ăn.
Lĩnh vỗ vai thằng bé khen ngợi:
“Sau này Mẫu, hay Phụ nào mà lấy được em quả là phúc của họ.”
Nghe vậy Thiên ngại ngùng cúi đầu.
“Anh Lĩnh xong việc chưa về thôi, trời tối rồi, mưa cũng dày hơn rồi đó.”
Tiếng Bom to đùng vọng vào từ đầu ngõ. Lĩnh vội tạm biệt Thiên trở lại gian chính gặp Thôi thú nhân xin ông ít bẹ khô ông dùng làm chiếu và dép.
Thôi thú nhân cũng trữ không nhiều, ông đưa một phần cho cậu, rồi lên kế hoạch mai đi thu chúng về, đập dẹp để hong khô.
Mùa mưa chắc nó sẽ lâu khô hơn, nhưng hai món đồ Lĩnh nhờ ông làm lại cần nó. Rất có thể sắp tới hai thứ Lĩnh nhờ chắc chắn sẽ trở thành vật dụng đại trà của tộc, nên ông cần phải trữ vật liệu, nếu không khi có người tới đặt đồ ông lại không có vật liệu mà làm.
Giờ đây nguồn sống của ông chính là dựa vào những đơn hàng như thế này, nên ông cần phải nắm chắc, vật liệu lúc nào cũng có để làm.
Lĩnh cảm ơn bác Thôi, rồi ôm đồ đi nhanh ra ngõ.
Trời đã đổ bóng tối, chỉ còn chút ánh sáng nhờ nhờ, mưa bên ngoài cũng nặng hạt hơn. Lĩnh nhận lấy lá che mưa từ tay Bom cùng cậu bé đi về nhà.
...
Sau bữa ăn tối, cả nhà cùng quây quần ở phòng sinh hoạt chung, ngoài trời đổ xuống trận mưa rất lớn, gió rít gào xuyên qua khe cửa không hề nhỏ, nhưng tuyệt nhiên không làm ảnh hưởng tới việc nghiên cứu chiếu và dép của tất cả các thành viên trong nhà.
Dưới ánh sáng trắng, Tân bắt đầu dùng dao đá cắt từng bẹ khô rồi dùng nhựa thông dính chúng lên tấm gỗ khá dày, được đẽo sẵn hình đôi dép, tiếp đó dính quai vào là xong.
Đôi dép trông rất đơn sơ nhưng khi đi vào lại ấm chân đến lạ. Đặc biệt ý nghĩa hơn khi đôi dép này do người bạn đời của mình làm.
Lĩnh thích thú đi qua đi lại vài vòng hài lòng không thôi. Tân cũng không quên làm hai đôi cho hai đứa trẻ.
“Sao anh không làm cho mình?” Lĩnh nhíu mày nhìn chân Tân. Đôi chân ấy rất thô, da chân cũng dày, trong mắt Lĩnh nó không hề xấu ngược lại mang một vẽ đẹp rất hoang dã nam tính.
Cậu ngồi xuống đo chân anh:
“Anh không làm cho mình thì để em làm cho.”
Tân cười cười mặc cậu cầm nắm đôi chân thô sạm màu của mình.
Đo xong Lĩnh yêu cầu anh:
“Mau đẽo cho em cái đế, phần quai em sẽ tự gắn.”
Tân làm cho cậu. Tới khuya cả nhà ai cũng có cho mình một đôi dép gỗ đơn giản.
Còn chiếu Lĩnh đau lòng khi thấy Tân đem nó vào nhà kho, còn nói:
“Đây là hàng mẫu không được dùng, để hôm nào trời mưa ít lại anh tìm vật liệu rồi làm cho cả nhà cái khác.”
Nghe vậy Lĩnh đành xụ mặt bỏ vào phòng, trải da thú xuống giường. Cứ tưởng hôm nay sẽ được nằm chiếu ai dè thú nhân người ta ghen, người ta không thích cho mình nằm đồ thú nhân khác làm, cho dù thú nhân đó đáng tuổi ông mình cũng không được.
Lĩnh hờn dỗi nằm lên giường quay lưng lại với cửa phòng, quyết không chào đón cái kẻ hay ghen kia.
Tân đi vào, cởi bỏ da thú để trần leo lên giường, ôm lấy cậu từ phía sau. Anh nói bên tai Lĩnh:
“Ngày mai anh sẽ làm cho đừng giận. Anh không muốn mùi của thú nhân khác nhiễm lên người em!”
Cái kiểu thủ thỉ bên tai thế này khiến Lĩnh nhột. Cậu quay người lại đẩy cái đầu thú ra khỏi người mình, gắt nhẹ:
“Anh lui ra coi, nóng muốn chết!”
Bất thần chân cậu đạp trúng cái thân dưới để trần của anh. Mặt cậu đen thui. Cái con thú này sao cứ thích banh toàn thân tuồn tuột khi ngủ thế không biết!
Cậu nhíu mày, nghiêm mặt đề nghị:
“Anh mau xuống mặc váy vào!”
Tân không thèm nghe siết chặt vòng tay đang ôm cậu, cúi xuống hôn vào cổ cậu. Mặc cho từng cái đẩy cùng lời nói tức giận của Lĩnh bên tai, anh cũng không buông tay.
Đến cuối cùng để không phải nghe những lời mình không thích anh đè cậu dưới thân, cướp lấy cái miệng lắm lời, hôn sâu, bàn tay ma quỷ lần mò khắp thân Lĩnh, vất đi váy da thú cậu mang, lột luôn cái áo da cản trở bắt đầu công việc yêu thích.
Chờ xong việc Lĩnh đã không còn sức để nói. Hiện họ chỉ mới sờ mó làm vài việc cấm trẻ con nhìn chứ chưa tới giai đoạn súng thật đạn thật, vậy mà cậu đã kiệt thế này rồi, vậy chờ tới lúc họ kết hôn thì sao!?
Nghĩ tới thôi Lĩnh muốn khóc. Đã thế người sau còn cố tình nói đúng điều cậu đang sợ.
“Em tính khi nào sẽ làm lễ cưới?”
Lĩnh lật mặt, giấu mình trong gối da thú có nhét bông mềm mại:
“Không cưới xin gì hết!”
Nghe cậu nói vậy hàng lông mày của Tân hơi nhíu, nhưng rất nhanh anh liền bình tĩnh, cười nói nhỏ với cậu:
“Đừng giận. Anh chỉ muốn cả hai ta chính thức có được sự công nhận cùng chúc phúc của mọi người thôi. Chứ thực ra hiện tại chúng ta đang sống chung nhà cũng coi như đã kết rồi.”
Anh dừng lại chốc lát nhìn chằm chằm vào gáy cậu.
Lĩnh cảm thấy nguy hiểm, liền quay vội lại, đối mặt với anh, nuốt một ngụm khí lo lắng, hỏi đầy đề phòng:
“Anh... nhìn, nhìn cái gì?!”
Tân cười:
“Nếu em không muốn cưới mà cứ thế ở với nhau, vậy chuyện kia chúng ta đừng chờ nữa mình làm luôn đi.”
Nói rồi Tân bắt đầu táy máy tay chân vâm vê ngắn nhéo da cậu.
Lĩnh sợ, cậu chụp vội tay anh, gấp gáp nói:
“Không được, phải cưới xin đàng hoàng, nói rồi mà. Á!”
Cậu rít lên khi đôi tay tội lỗi kia bắt lấy cậu em của mình. Lĩnh hốt hoảng hét ra một ngày lành:
“Chờ hết mùa mưa chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới.”
Nghe được đáp án vừa lòng Tân liền buông tay, hôn vào cằm cậu một cái, rồi thân thêm bên thái dương.
“Vậy mới ngoan. Được rồi mau ngủ đi, chờ làm xong sợi anh sẽ mang em ra ngoài đi xa một chuyến!”
Lĩnh giận, cậu quay lưng lần nữa không thèm nhìn mặt Tân, trùm chăn, ngủ!
*****
Tới đây nội dung tác phẩm cũng đã đi được khá xa rồi. Nếu bạn có thấy nội dung bị lặp hoặc nhảy tót quá, hay bất cứ vấn đề gì xin hãy để lại lời nhắn bằng cách comment bên dưới mình sẽ rà lại ngay. cảm ơn nhiều lắm ạ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương