Lạc Cư (Đam Mỹ Thú Nhân)
Chương 58: Tìm ra lúa
Rời khỏi cánh đồng hoa bát ngát Tân mang Lĩnh xuôi xuống phía nam bay qua khu rừng rậm rạp. Khi mặt trời bên bờ đông đã trôi ngang hông trời, cả hai liền trông thấy một khoảng núi dài, đỉnh thấp, khá bằng, có sườn dốc.
Trên sườn dốc phủ rặt một màu vàng nhạt bạt ngàn. Hai con sườn ấy kéo dài, uốn lượng bọc sát con sông dài ở giữa.
Vùng đất ấy càng thêm ấn tượng, khi rất nhiều loài chim lạ hai cánh đủ màu bay gần như kín mít trên nó.
Từ trên cao Lĩnh nhìn xuống, cậu vội đập lưng Tân:
“Mau mau, anh hạ xuống vùng đất đó đi!”
Tân đảo mình liệng xuống, anh cũng đang tò mò với vùng đất lạ ấy đây.
Quan sát từ cao nó trông rất trù phú, nếu không trù phú làm sao loài chim lại tụ nhiều thế kia! Hơn ai hết một loài thú cao cấp như Tân, đủ để nhận ra một vùng đất trù phú cho nhiều đồ ăn có trạng thái như thế nào.
Bóng thú khổng lồ của Tân dần hạ xuống.
Lúc bóng anh cách lũ chim không xa, chúng liền nhận ra sự hiện diện của một loài thú hung dữ hơn, tất cả đồng loạt kêu nháo nhác vỡ đàn bay lên tứ phía, tránh xa nơi Tân dừng chân.
Đôi cánh khổng lồ của Tân từ từ thu lại, anh dùng mỏ cắp Lĩnh xuống.
Lúc này Lĩnh đã đứng hình từ lâu, cậu nhìn chăm chú lũ cây thẳng đứng cao lưng chừng người ở đầu treo một hàng hạt chúi xuống, nặng trĩu màu vàng – chúng chính là cây lúa, thứ cây cậu ngày ngóng đêm mơ đây mà!
Lĩnh hơi đảo mình khi đặt chân xuống đất mềm, đôi dép gỗ đơn giản rất nhanh liền thấm ước, thế nhưng Lĩnh không buồn quan tâm, cậu cười với hai tay dang lớn.
Sau lưng cậu Tân chuyển về hình người, đứng sát vào lưng Lĩnh như hộ vệ, bảo vệ an toàn cho cậu.
“Anh thấy không!” Lĩnh hào hứng nói, cậu quay đầu liếc nhanh anh một cái, rồi chỉ xung quanh, “tất cả chỗ này, rất xa, xa tới tận bên kia đều là cây lúa, thứ có thể cho chúng ta gạo, một loại thức ăn đầy dinh dưỡng no đủ!”
Tân ôm lấy hông Lĩnh. Đối với anh chỉ cần cậu ở bên mọi thứ họ chưa từng có rồi sẽ có, bởi Lĩnh chính là kim chỉ nam của cuộc đời anh, đồng thời cũng là người định hướng đi của cuộc đời toàn thể thú nhân lạc loài.
“Ừ! Vui không?” Anh nhẹ giọng nói bên tai cậu.
Bên tai là hơi ấm của người thương, trước mắt hầu như khắp nơi đều là màu vàng bạt ngàn của lúa, chúng khiến Lĩnh hạch phúc, bao món ngon quê nhà làm từ gạo không ngừng tua nhanh trong đầu cậu.
“Nó đã chín, chúng ta cần cho người tới thu hoạch hết chỗ này.”
Nói rồi cậu nghiêng người ngó ra sau lưng Tân. Bên kia con sông dài không mấy rộng cũng có một sườn lúa y chang như vậy.
“Cả kia nữa,” cậu chỉ, “chúng ta phải thu hoạch trước mùa đông, để vào kho. Một số giữ lại giống tới mùa xuân sẽ chọn vùng đất phù hợp gieo trồng.”
Tân cười gật đầu đồng ý với cậu.
Lĩnh gỡ tay anh khỏi hông mình:
“Anh giúp em cắt một ít đi, em muốn xem tính chất gạo như thế nào.”
Tân buông tay, tút dao đá treo bên túi da nhỏ ở hông cắt xuống một khóm lúa gần mình nhất đưa cho Lĩnh.
Từ mắt thường quan sát bên ngoài, các hạt lúa đều chín vàng, to đẩy đà cầm cực kì nặng tay. Ở trái đất chất lượng hạt kiểu này có thể xem là tốt nhất cực kì được mùa.
Lĩnh rất muốn xem hạt gạo bên trong, trông vỏ bên ngoài rất giống lúa trái đất, nhưng liệu hạt bên trong có còn màu trắng như ở trái đất không? Nơi đây đến hoa bột ngọt còn tìm được huống chi là gạo có khác lạ hay không.
Lĩnh mâm mê hạt lúa nặng tay suy nghĩ cách tách hạt.
“Chúng ta tìm một chỗ nào đó có ánh nắng tốt hong khô nó trước, tới chiều anh giúp em xát vỏ xem bên trong hạt thế nào.”
Lĩnh vừa nói vừa đưa hạt lúa lên mũi ngửi mùi, mùi thơm nhàn nhạt khá tốt.
Tân gật đầu, mang Lĩnh lên cao tìm một khu đất trống ít cây hong số lúa vừa cắt được.
Ánh nắng trên cao vào thời điểm hiện tại đang gắt dần lên, kết hợp cùng đặc tính lạ của cây lúa nơi đây; khi vừa cắt rời đất chưa bao lâu liền khô héo với tốt độ mắt thường có thể thấy.
Lĩnh để nó xuống trải mỏng ra. Tân đi một vòng kiểm tra khu vực nơi họ đang dừng chân, xác nhận xem có con vật nào nguy hiểm hay là thực vật gì lạ không.
Khi xác định toàn khu vực nơi mình chọn an toàn Tân liền nói với Lĩnh:
“Em ở lại đây, anh đi xuống đó săn vài con chim làm bữa trưa.”
Tân chỉ xuống khu vực sông sau khi anh rời đi lũ chim lại tụ tới đông như hội.
Lĩnh gật đầu, nhờ thêm:
“Anh coi sông có cá không bắt cho em một ít.”
Tân đồng ý, anh không hóa hình nhanh chân phóng xuống đồi. Tốc độ của anh Lĩnh đã từng chứng kiến rất nhiều lần nên cũng không lạ lẫm gì nữa.
Cậu ngồi xuống lục tung túi da thú họ mang theo, trong đó có hai cái nồi xương đầu thú.
Loại nồi này từ sau khi có nồi đất liền trở nên vô dụng, Lĩnh thấy tiếc nên giữ lại, không ngờ hôm nay nó lại có tác dụng.
Nồi xương vốn cực kì chắc không dễ bể, nên mang đi xa rất thích hợp, đồng thời cũng nhẹ hơn rất nhiều so với nồi đất. Tuy thức ăn nấu từ nồi xương không ngon bằng nồi đất, nhưng khi đi xa có cái mà nấu là tốt rồi.
Lĩnh bày biện đồ nhà mình mang theo ra bãi đất trống, cậu nhìn xung quanh tìm vài tấm lá lớn hái xuống, trải ra đất dọn chỗ dưới một tàn cây chuẩn bị làm nơi dừng chân buổi trưa, rồi đi xung quanh tìm kiếm rau dại.
Gần chỗ cậu có vài cây gỗ mục ẩm mọc đầy nấm rơm, xen một chút nấm tai mèo, bên cạnh đó có đôi ba loài nấm lạ Lĩnh không rõ tên nên không hái.
Cậu gom chúng lại để vào một tán lá lớn chờ Tân trở lại nhờ anh đem rửa.
Ở cách cậu không xa một đôi mắt đen giấu mình sau lũ cây bụi dày đặc đang âm thầm quan sát cậu, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng của Lĩnh nhưng mắt nó vẫn không rời.
Ngay khi Tân trở lại, nó vội thụt lại chạy lui ra xa, cách xa khoảng cách thú nhân có thể ngửi thấy mùi của nó. Nó rất sợ thú nhân to lớn kia.
Tân đi tới bên Lĩnh anh mang theo ba con chim lớn đã làm sạch lông to như ngỗng, một bên xách theo hai chú cá trắm to bóng mượt, anh đưa chúng cho cậu.
“Em cần một cái thớt, một cái cán tròn để tí tróc vỏ lúa.”
Nghe cậu nói tân gật đầu, anh nhắm hướng cây có nhiều nhánh to đi vào rừng.
Con thú bên trong thấy Tân đang đi vào rừng, nó vội lấy một cánh hoa màu vàng giấu sẵn bên trong túi da nằm ngay trong cánh nó, vò nát bôi lên bụi cây mình đang đứng.
Mùi hoa thoảng thoảng che lấp đi mùi thú nồng của nó, kết hợp cùng với mùi của lũ thực vật đa dạng nơi đây thành công che đi mùi hương của nó.
Đêm qua nó vô tình gặp phải đồ ăn ngon nhịn không được nên mới để cho thú nhân to lớn kia phát hiện ra nó, hôm nay thì khác, nó tới đây mang theo đầy đủ đồ phòng hộ, trừ khi nó sơ hở, nếu không còn lâu thú nhân kia mới mò ra được nó.
Quả nhiên Tân không một mảy may nghi ngờ nào, anh chặt xuống một cành cây lớn, một phần làm thớt gỗ, một phần nhỏ hơn làm dùi dài vừa tay để tí tróc lúa.
Xong mọi việc anh trở lại bên Lĩnh, cùng cậu chuẩn bị bữa trưa. Lĩnh quết gia vị lên hai con chim lớn đem nướng, mùi hương dần bay ra câu lấy cái mũi của con thú bên trong rừng.
Một con cá cậu dùng để ninh canh, con còn lại cũng đem nướng nốt. Cậu nhờ Tân đi rửa số nấm và rau cậu thu hoạch được sau đó cho vào hầm chung với canh cá.
Trong quá trình chờ bữa trưa chín, Lĩnh tranh thủ nói cùng Tân cách tách vỏ lúa:
“Bây giờ chúng ta không có điều kiện, vì vậy cứ lấy dùi xát thử, sau khi tách vỏ sẽ loại sạch trấu, đem phần bên trong nấu lên xem sao.”
Tân gật đầu, anh đi tới kiểm tra số cây lúa Lĩnh phơi lúc sáng. Nắng gắt trên cao đã hong nó tới khô cứng. Hơi nóng nó hấp thu phả lên tay Tân tạo cảm giác nóng ấm khó chịu.
“Em qua xem hạt khô thế này được chưa?” Tân gọi cậu.
Lĩnh vội đi qua, ngồi xổm xuống cùng anh kiểm tra những hạt lúa. Hơi nước bao quanh nó đã bốc sạch từ lâu, vỏ lúa đã sáp lại, không còn vẻ ướt át căng mọng như lúc mới cắt lên.
Lĩnh nhìn ông mặt trời chói chang trên cao nói với Tân:
“Đây có vẻ như là khoảng thời gian được tạo ra cho những sinh vật nơi đây chuẩn bị đồ bước vào mùa đông, nên tốt hơn hết chiều nay chúng ta hãy quay lại bộ tộc, kêu người mau tới đây thu lúa về. Em nghi ngờ mùa đông nơi này sẽ rất lạnh. Hơn nữa chúng ta cũng không biết khoảng thời tiết này sẽ duy trì được bao lâu, nên tốt hơn cần làm nhanh càng tốt.”
Tân đồng ý với ý kiến này của cậu. Họ thu lúa vào, Tân dùng cái dùi theo hướng dẫn của Lĩnh để lên hạt lăn nhẹ.
Điều bất ngờ xảy ra, dường như những hạt gạo đang chờ một tác động nhỏ để được tách mình khỏi vỏ chui ra. Hạt gạo tròn trắng trẻo dưới từng cái lăn nhẹ của dùi gỗ tách vỏ phơi mình dưới nắng.
Lĩnh nhìn từng hạt tách ra dễ dàng như vậy liền cười. Cậu bảo tân đem ra chỗ có gió để tách hạt gạo với vỏ trấu, còn mình trở lại trích thịt của một trong hai con chim đang nướng bỏ vào một nồi xương khác chuẩn bị nấu cháo.
Mùi thơm nồng nàng cứ thế vùn vụt bay tới, hun kín đôi mũi thèm khát trong rừng.
Đôi mắt đen kia như đang suy nghĩ, nó nhìn Lĩnh chằm chằm rồi quay lưng rời đi không để một ai trong hai người họ phát hiện ra.
Trên sườn dốc phủ rặt một màu vàng nhạt bạt ngàn. Hai con sườn ấy kéo dài, uốn lượng bọc sát con sông dài ở giữa.
Vùng đất ấy càng thêm ấn tượng, khi rất nhiều loài chim lạ hai cánh đủ màu bay gần như kín mít trên nó.
Từ trên cao Lĩnh nhìn xuống, cậu vội đập lưng Tân:
“Mau mau, anh hạ xuống vùng đất đó đi!”
Tân đảo mình liệng xuống, anh cũng đang tò mò với vùng đất lạ ấy đây.
Quan sát từ cao nó trông rất trù phú, nếu không trù phú làm sao loài chim lại tụ nhiều thế kia! Hơn ai hết một loài thú cao cấp như Tân, đủ để nhận ra một vùng đất trù phú cho nhiều đồ ăn có trạng thái như thế nào.
Bóng thú khổng lồ của Tân dần hạ xuống.
Lúc bóng anh cách lũ chim không xa, chúng liền nhận ra sự hiện diện của một loài thú hung dữ hơn, tất cả đồng loạt kêu nháo nhác vỡ đàn bay lên tứ phía, tránh xa nơi Tân dừng chân.
Đôi cánh khổng lồ của Tân từ từ thu lại, anh dùng mỏ cắp Lĩnh xuống.
Lúc này Lĩnh đã đứng hình từ lâu, cậu nhìn chăm chú lũ cây thẳng đứng cao lưng chừng người ở đầu treo một hàng hạt chúi xuống, nặng trĩu màu vàng – chúng chính là cây lúa, thứ cây cậu ngày ngóng đêm mơ đây mà!
Lĩnh hơi đảo mình khi đặt chân xuống đất mềm, đôi dép gỗ đơn giản rất nhanh liền thấm ước, thế nhưng Lĩnh không buồn quan tâm, cậu cười với hai tay dang lớn.
Sau lưng cậu Tân chuyển về hình người, đứng sát vào lưng Lĩnh như hộ vệ, bảo vệ an toàn cho cậu.
“Anh thấy không!” Lĩnh hào hứng nói, cậu quay đầu liếc nhanh anh một cái, rồi chỉ xung quanh, “tất cả chỗ này, rất xa, xa tới tận bên kia đều là cây lúa, thứ có thể cho chúng ta gạo, một loại thức ăn đầy dinh dưỡng no đủ!”
Tân ôm lấy hông Lĩnh. Đối với anh chỉ cần cậu ở bên mọi thứ họ chưa từng có rồi sẽ có, bởi Lĩnh chính là kim chỉ nam của cuộc đời anh, đồng thời cũng là người định hướng đi của cuộc đời toàn thể thú nhân lạc loài.
“Ừ! Vui không?” Anh nhẹ giọng nói bên tai cậu.
Bên tai là hơi ấm của người thương, trước mắt hầu như khắp nơi đều là màu vàng bạt ngàn của lúa, chúng khiến Lĩnh hạch phúc, bao món ngon quê nhà làm từ gạo không ngừng tua nhanh trong đầu cậu.
“Nó đã chín, chúng ta cần cho người tới thu hoạch hết chỗ này.”
Nói rồi cậu nghiêng người ngó ra sau lưng Tân. Bên kia con sông dài không mấy rộng cũng có một sườn lúa y chang như vậy.
“Cả kia nữa,” cậu chỉ, “chúng ta phải thu hoạch trước mùa đông, để vào kho. Một số giữ lại giống tới mùa xuân sẽ chọn vùng đất phù hợp gieo trồng.”
Tân cười gật đầu đồng ý với cậu.
Lĩnh gỡ tay anh khỏi hông mình:
“Anh giúp em cắt một ít đi, em muốn xem tính chất gạo như thế nào.”
Tân buông tay, tút dao đá treo bên túi da nhỏ ở hông cắt xuống một khóm lúa gần mình nhất đưa cho Lĩnh.
Từ mắt thường quan sát bên ngoài, các hạt lúa đều chín vàng, to đẩy đà cầm cực kì nặng tay. Ở trái đất chất lượng hạt kiểu này có thể xem là tốt nhất cực kì được mùa.
Lĩnh rất muốn xem hạt gạo bên trong, trông vỏ bên ngoài rất giống lúa trái đất, nhưng liệu hạt bên trong có còn màu trắng như ở trái đất không? Nơi đây đến hoa bột ngọt còn tìm được huống chi là gạo có khác lạ hay không.
Lĩnh mâm mê hạt lúa nặng tay suy nghĩ cách tách hạt.
“Chúng ta tìm một chỗ nào đó có ánh nắng tốt hong khô nó trước, tới chiều anh giúp em xát vỏ xem bên trong hạt thế nào.”
Lĩnh vừa nói vừa đưa hạt lúa lên mũi ngửi mùi, mùi thơm nhàn nhạt khá tốt.
Tân gật đầu, mang Lĩnh lên cao tìm một khu đất trống ít cây hong số lúa vừa cắt được.
Ánh nắng trên cao vào thời điểm hiện tại đang gắt dần lên, kết hợp cùng đặc tính lạ của cây lúa nơi đây; khi vừa cắt rời đất chưa bao lâu liền khô héo với tốt độ mắt thường có thể thấy.
Lĩnh để nó xuống trải mỏng ra. Tân đi một vòng kiểm tra khu vực nơi họ đang dừng chân, xác nhận xem có con vật nào nguy hiểm hay là thực vật gì lạ không.
Khi xác định toàn khu vực nơi mình chọn an toàn Tân liền nói với Lĩnh:
“Em ở lại đây, anh đi xuống đó săn vài con chim làm bữa trưa.”
Tân chỉ xuống khu vực sông sau khi anh rời đi lũ chim lại tụ tới đông như hội.
Lĩnh gật đầu, nhờ thêm:
“Anh coi sông có cá không bắt cho em một ít.”
Tân đồng ý, anh không hóa hình nhanh chân phóng xuống đồi. Tốc độ của anh Lĩnh đã từng chứng kiến rất nhiều lần nên cũng không lạ lẫm gì nữa.
Cậu ngồi xuống lục tung túi da thú họ mang theo, trong đó có hai cái nồi xương đầu thú.
Loại nồi này từ sau khi có nồi đất liền trở nên vô dụng, Lĩnh thấy tiếc nên giữ lại, không ngờ hôm nay nó lại có tác dụng.
Nồi xương vốn cực kì chắc không dễ bể, nên mang đi xa rất thích hợp, đồng thời cũng nhẹ hơn rất nhiều so với nồi đất. Tuy thức ăn nấu từ nồi xương không ngon bằng nồi đất, nhưng khi đi xa có cái mà nấu là tốt rồi.
Lĩnh bày biện đồ nhà mình mang theo ra bãi đất trống, cậu nhìn xung quanh tìm vài tấm lá lớn hái xuống, trải ra đất dọn chỗ dưới một tàn cây chuẩn bị làm nơi dừng chân buổi trưa, rồi đi xung quanh tìm kiếm rau dại.
Gần chỗ cậu có vài cây gỗ mục ẩm mọc đầy nấm rơm, xen một chút nấm tai mèo, bên cạnh đó có đôi ba loài nấm lạ Lĩnh không rõ tên nên không hái.
Cậu gom chúng lại để vào một tán lá lớn chờ Tân trở lại nhờ anh đem rửa.
Ở cách cậu không xa một đôi mắt đen giấu mình sau lũ cây bụi dày đặc đang âm thầm quan sát cậu, tuy chỉ nhìn thấy bóng lưng của Lĩnh nhưng mắt nó vẫn không rời.
Ngay khi Tân trở lại, nó vội thụt lại chạy lui ra xa, cách xa khoảng cách thú nhân có thể ngửi thấy mùi của nó. Nó rất sợ thú nhân to lớn kia.
Tân đi tới bên Lĩnh anh mang theo ba con chim lớn đã làm sạch lông to như ngỗng, một bên xách theo hai chú cá trắm to bóng mượt, anh đưa chúng cho cậu.
“Em cần một cái thớt, một cái cán tròn để tí tróc vỏ lúa.”
Nghe cậu nói tân gật đầu, anh nhắm hướng cây có nhiều nhánh to đi vào rừng.
Con thú bên trong thấy Tân đang đi vào rừng, nó vội lấy một cánh hoa màu vàng giấu sẵn bên trong túi da nằm ngay trong cánh nó, vò nát bôi lên bụi cây mình đang đứng.
Mùi hoa thoảng thoảng che lấp đi mùi thú nồng của nó, kết hợp cùng với mùi của lũ thực vật đa dạng nơi đây thành công che đi mùi hương của nó.
Đêm qua nó vô tình gặp phải đồ ăn ngon nhịn không được nên mới để cho thú nhân to lớn kia phát hiện ra nó, hôm nay thì khác, nó tới đây mang theo đầy đủ đồ phòng hộ, trừ khi nó sơ hở, nếu không còn lâu thú nhân kia mới mò ra được nó.
Quả nhiên Tân không một mảy may nghi ngờ nào, anh chặt xuống một cành cây lớn, một phần làm thớt gỗ, một phần nhỏ hơn làm dùi dài vừa tay để tí tróc lúa.
Xong mọi việc anh trở lại bên Lĩnh, cùng cậu chuẩn bị bữa trưa. Lĩnh quết gia vị lên hai con chim lớn đem nướng, mùi hương dần bay ra câu lấy cái mũi của con thú bên trong rừng.
Một con cá cậu dùng để ninh canh, con còn lại cũng đem nướng nốt. Cậu nhờ Tân đi rửa số nấm và rau cậu thu hoạch được sau đó cho vào hầm chung với canh cá.
Trong quá trình chờ bữa trưa chín, Lĩnh tranh thủ nói cùng Tân cách tách vỏ lúa:
“Bây giờ chúng ta không có điều kiện, vì vậy cứ lấy dùi xát thử, sau khi tách vỏ sẽ loại sạch trấu, đem phần bên trong nấu lên xem sao.”
Tân gật đầu, anh đi tới kiểm tra số cây lúa Lĩnh phơi lúc sáng. Nắng gắt trên cao đã hong nó tới khô cứng. Hơi nóng nó hấp thu phả lên tay Tân tạo cảm giác nóng ấm khó chịu.
“Em qua xem hạt khô thế này được chưa?” Tân gọi cậu.
Lĩnh vội đi qua, ngồi xổm xuống cùng anh kiểm tra những hạt lúa. Hơi nước bao quanh nó đã bốc sạch từ lâu, vỏ lúa đã sáp lại, không còn vẻ ướt át căng mọng như lúc mới cắt lên.
Lĩnh nhìn ông mặt trời chói chang trên cao nói với Tân:
“Đây có vẻ như là khoảng thời gian được tạo ra cho những sinh vật nơi đây chuẩn bị đồ bước vào mùa đông, nên tốt hơn hết chiều nay chúng ta hãy quay lại bộ tộc, kêu người mau tới đây thu lúa về. Em nghi ngờ mùa đông nơi này sẽ rất lạnh. Hơn nữa chúng ta cũng không biết khoảng thời tiết này sẽ duy trì được bao lâu, nên tốt hơn cần làm nhanh càng tốt.”
Tân đồng ý với ý kiến này của cậu. Họ thu lúa vào, Tân dùng cái dùi theo hướng dẫn của Lĩnh để lên hạt lăn nhẹ.
Điều bất ngờ xảy ra, dường như những hạt gạo đang chờ một tác động nhỏ để được tách mình khỏi vỏ chui ra. Hạt gạo tròn trắng trẻo dưới từng cái lăn nhẹ của dùi gỗ tách vỏ phơi mình dưới nắng.
Lĩnh nhìn từng hạt tách ra dễ dàng như vậy liền cười. Cậu bảo tân đem ra chỗ có gió để tách hạt gạo với vỏ trấu, còn mình trở lại trích thịt của một trong hai con chim đang nướng bỏ vào một nồi xương khác chuẩn bị nấu cháo.
Mùi thơm nồng nàng cứ thế vùn vụt bay tới, hun kín đôi mũi thèm khát trong rừng.
Đôi mắt đen kia như đang suy nghĩ, nó nhìn Lĩnh chằm chằm rồi quay lưng rời đi không để một ai trong hai người họ phát hiện ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương