Lạc Cư (Đam Mỹ Thú Nhân)
Chương 68: Chữ Tộc liệu còn xứng?
Sau khi những thú nhân hóa hình đáp đất, không ai bảo nhau liền tự lao tới con mồi được để sẵn đầy sân cho lên kệ nướng, các Phụ cũng ồn ào lao tới phụ một tay.
Tiếng nói hưng phấn xen cùng tiếng khóc ri rích dường như muốn vang mãi trong họ.
Tân ôm lấy Lĩnh anh vuốt mái tóc đỏ rực của cậu, đôi mắt đỏ hoe hướng về trời cao mang đầy cảm kích cùng quyết tâm.
Giờ đây anh đã để cảm xúc mơ màng chơi vơi rời đi, mặt đất nơi anh đang đứng, người anh đang ôm chân thật đến hơn bao giờ hết. Thậm chí ấn kí nóng hổi ở trán càng nóng hơn, nó đốt lòng anh tới nhộn nhạo bừng bừng tỏa nhiệt.
“Lĩnh cảm ơn em, cảm ơn vì đã đến bên anh!” Tân nói, lời anh như thì thầm với tạo vật đẹp đẽ.
Lĩnh bấu lấy lưng anh kéo nhăn tấm áo dài đỏ rực:
“Em cũng vui vì thần thú đã chọn em tới đây.”
Cảnh tượng quê hương xưa cũ như thước phim điện ảnh không màu kéo nhanh qua mắt cậu, những ngôi nhà cao tầng, cánh đồng uốn lượn, đỉnh núi nhấp nhô... chúng dần mờ nhạt đi khi đồi núi, hoa cỏ thú thế chồng lên rực rỡ muôn màu. Đây giờ là nhà, là quê hương, đất nước của cậu.
“Anh có nhiệm vụ phải xây dựng nơi đây nên thịnh vượng Lĩnh à! Anh sẽ cố hết mình để đền đáp sự chấp thuận và tha thứ của thần thú dành cho tộc ta.”
Nghe Tân nói Lĩnh bật cười, cậu sửa lại đầu mình vốn đang gác trên vai Tân, rồi nói:
“Có em ở đây, kết hợp cùng tài năng của anh, việc tộc ta nên thịnh vượng chỉ là điều sớm muộn mà thôi.”
Tân nhìn một vòng toàn sân đình, trông thấy các thú nhân đang hớn hở vui mừng: có người nhảy nhót, có người ca hát, có người tựa vào nhau mà khóc, có người thì nhìn ngắm ấn kí của nhau.
“Lĩnh em nói thử xem một chữ Tộc liệu có hợp với chúng ta không?” Tân thình lình hỏi.
Lĩnh vội đẩy anh ra, cậu nhìn vào mắt Tân. Cậu trông thấy một tham vọng rất lớn nơi ấy. Đó là tham vọng của một nhà lãnh đạo, một nhà cầm quyền của một quốc gia. Đúng vậy, chữ Tộc sao đủ với họ.
Lĩnh mỉm cười nhón người hôn lên khóe môi anh tán thành:
“Đúng vậy, chữ Tộc sao hợp với tộc ta nữa. Nếu anh không chê hãy gọi Tộc Lạc Cư là Lạc Cư Quốc. Thế nào!?”
Lời Lĩnh vừa dứt ánh mắt nhạt màu của Tân liền sáng lên, anh hôn cái mạnh lên má cậu, cười tươi như sương sớm:
“Cảm ơn em. Lạc Cư Quốc, chính là nó!”
Nói rồi anh buông cậu ra bước tới, tà áo dài sau lưng hất lên trong gió hòa cùng nắng sớm uy quyền, to lớn đến lạ.
“Mọi người tập trung lại đây nào!” Tân hét lớn.
Toàn thể thú nhân đang nướng thịt hay hân hoan hát ca đều ngưng lại, họ đi tới vây quanh Tân thủ lĩnh.
Tân dõng dạc nói lớn:
“Chúng ta đã được sự chấp nhận của thần thú, cũng được biết về lịch sử tộc loài của mình. Nơi đây vốn là đất của tộc ta, giờ chúng ta chính là chủ nhân đi xa trở về của nó. Tộc ta vốn đã từng lớn mạnh, sự lớn mạnh ấy không thể chỉ gọi là Tộc.”
Anh hơi ngừng lại trong khi các thú nhân hồi hộp dỏng tai lên.
“Từ hôm nay trở đi Lạc Cư sẽ chính thức được gọi là Lạc Cư Quốc, chúng ta sẽ ở đây xây dựng Quốc Gia của chính mình thịnh trị ngàn đời!”
Lời anh vừa dứt tiếng hoan hô dậy trời vang lên.
Tân kìm cảm xúc của họ lại lớn tiếng phổ cập:
“Hôm nay là ngày cưới của tôi và bạn đời, như những gì mọi người đã biết, em ấy là người được chọn để tới với chúng ta, tôi may mắn vì có được em ấy. Tôi yêu thương em ấy và nguyện chấp nhận những điều đẹp đẽ em ấy đề cử.”
Anh cúi đầu chỉ vào bộ áo dài trên thân và hỏi:
“Các bác, chú, các bạn, thấy bộ đồ trên thân tôi thế nào?”
“Đẹp!”
“Rất đẹp!”
Toàn thể thú nhân hét lên.
“Đó là áo dài truyền thống của quê hương Lĩnh,” Tân nói, “và hôm nay đây tôi xin thay mặt toàn thể người dân Lạc Cư Quốc chọn nó làm trang phục truyền thống cho chính chúng ta. Bởi chúng ta cũng có liên quan tới dân tộc của Lĩnh, nhưng hơn ai hết chúng ta cũng rõ rằng: chúng ta có tinh thần riêng của chính mình. Vì thế từ nay trở đi những hoa văn được khâu trên tà áo dài của toàn thể người dân Lạc Cư Quốc ta sẽ là chim lạc.”
Toàn thể thú nhân nghe vậy liền hô vang Lạc Cư Quốc, có người còn hô lớn Chim Lạc, những từ ngữ ấy hòa vào nhau vang dội gần như chạm tới mây xanh.
Lĩnh bật cười, đôi mắt cậu loang loang niềm hạnh phúc. Cậu thích con người này đến chết mất thôi, sao anh lại có thể mạnh mẽ cứng rắn đến thế! Anh chấp nhận cái mới, nhưng cũng quyết phải giữ lấy nét đẹp của riêng mình.
Hình chim lạc biểu tượng được chọn duy nhất cho tà áo truyền thống, rất tuyệt, đó là một biểu tượng không lẫn vào đâu được, cậu tin rồi mai sau tà áo này sẽ làm nên chấn động và ao ước của bao thú nhân không có cái gọi là văn hóa truyền thống.
“Ngoài ra,” Tân tiếp tục nói lớn, “về lễ cưới, chúng ta sẽ có tục lệ để thú nhân lớn tuổi nhất trong tộc bưng lễ vật, bằng cách đội đầu y như thú nhân Thôi đã làm sáng nay. Toàn bộ những nghi thức diễn ra trong lễ cưới ngày hôm nay sẽ là nghi thức chính thức của lễ cưới toàn thể thú nhân từ nay về sau.”
Tân cứ nói và toàn thể thú nhân đều hưởng ứng tán thành cho anh.
“Tôi có ý kiến.” Bất ngờ Thôi thú nhân đang đứng trong nhóm các bác lớn tuổi đưa tay lên tiếng.
Tân vươn tay tỏ ý mời ông nói.
“Tôi đề nghị không thể gọi cậu là thủ lĩnh nữa.”
Nghe Thôi thú nhân nói mọi người hoang mang.
Không để họ chờ lâu, Thôi thú nhân liền lên tiếng:
“Thủ lĩnh chỉ dành cho một nhóm lang thang không dành cho một dân tộc thú nhân có tổ chức văn hóa và truyền thống.”
Đến đây thì mọi người liền gật đầu xôn xao tán thành.
“Cậu có ý gì không?” Thôi thú nhân hướng về phía Lĩnh.
Lĩnh mỉm cười nhìn lại ông và trong sự trông mong của mọi người Lĩnh lớn tiếng nói:
“Nếu mọi người tin tưởng tôi vậy hãy gọi anh ấy là Vương của Lạc Cư Quốc, thế nào?!”
Từ Vương ấy thật xa lạ nhưng quá đỗi chấn động với chính họ. Họ ngây ra chốc lát, cuối cùng vẫn cúi đầu với Tân hô vang: Vương thật vang dội.
Tân nhìn Lĩnh, anh mỉm cười miệng mấp máy gọi ra một danh xưng dành cho cậu:
“Hậu!”
Lĩnh chợt bừng đỏ mặt, cậu né đi ánh mắt anh.
Sau khi đã ấn định được danh xưng và tên quốc gia. Một vài thú nhân tiến bộ đề nghị họ phải ghi lại ngày này.
Lĩnh cũng tiến lên hòa vào dòng người đề nghị ý của mình:
“Chúng ta hãy chọn ngày này là tết của Lạc Cư Quốc, nó sẽ là ngày mở đầu của một năm và kết thúc của một năm, cũng là ngày mang ý nghĩa đổi mới dành cho quốc gia của chúng ta.”
Mọi người cảm thấy cực ấn tượng với cách Lĩnh chọn ngày, họ xôn xao đề nghị cậu nói rõ hơn.
“Đến ngày này mỗi năm chúng ta sẽ dâng lễ vật cho thần thú, nghỉ lao động, chỉ ăn uống và thăm hỏi các thành viên trong tộc. Nếu các thú nhân lớn tuổi hơn có điều kiện có thể tặng vài món quà nhỏ cho các tiểu thú nhân ngụ ý chúc chúng qua năm gặp nhiều may mắn.”
“Ngày này có được mặc áo dài không?” Vân hí hửng hỏi.
Lĩnh gật đầu:
“Đương nhiên, quốc phục không chỉ mặc vào lễ cưới, nó vẫn có thể mặc vào ngày thường chỉ cần ấn định màu là được.”
“Vậy màu đỏ dành cho lễ cưới đi!” Mi đề nghị.
“Màu trắng dành cho tang lễ.” Lĩnh nói thêm.
Các thú nhân im lặng nhìn cậu, họ đang rất tò mò với ‘tang lễ’.
Lĩnh hiểu ý giải thích:
“Chúng ta nên lập một nghĩa trang, đây là nơi an táng dành cho những thú nhân qua đời, khi đưa tiễn thú nhân chúng ta sẽ mặc lên áo dài trắng thể hiện lòng thương tiếc.”
“Ồ!”
Các thú nhân đồng loạt ồ lớn, họ chưa từng nghe về việc đưa tang các thú nhân đã qua đời, đối với thú nhân cái chết là lẽ dĩ nhiên phải đến vào một ngày bất kì nào đó, bởi cuộc sống khốn khó và thường xuyên phải đối mặt với nguy hiểm của họ. Nên họ không hề chú trọng quá nhiều tới thú nhân đã chết, trừ người thân của chính thú nhân đó.
Nhưng khi nghe tới nghi lễ này các thú nhân đều bùi ngùi xúc động và khát khao. Ai mà chả muốn mình được ra đi trong sự đưa tiễn của mọi người, nghĩ tới thôi là họ đã ấm cả lòng rồi.
“Lĩnh cháu mau ghi tất cả lại, chờ chúng ta học chữ sẽ đọc nó!” Thôi thú nhân thúc dục Lĩnh.
Ngay sau đó tiếng bước chân chạy đi nhanh nhanh vang lên, rồi cấp tốc trở lại.
Lanh dúi vào tay Lĩnh một tấm da thú màu nâu to đùng cùng một cục than đen nguội ngắt.
Lĩnh nhận lấy mỉm cười, quay người đi tới bệ dâng lễ.
*****
Cảm ơn 76 con người đang theo dõi và đồng hành cùng Lạc Cư cho tới thời điểm hiện tại, chúc các bạn luôn gặp niềm vui và thường xuyên thăm hỏi tui để tui biết có người đang phiêu lưu cùng tui.
Xin đa tạ bằng hai chương muộn hôm nay!
Tiếng nói hưng phấn xen cùng tiếng khóc ri rích dường như muốn vang mãi trong họ.
Tân ôm lấy Lĩnh anh vuốt mái tóc đỏ rực của cậu, đôi mắt đỏ hoe hướng về trời cao mang đầy cảm kích cùng quyết tâm.
Giờ đây anh đã để cảm xúc mơ màng chơi vơi rời đi, mặt đất nơi anh đang đứng, người anh đang ôm chân thật đến hơn bao giờ hết. Thậm chí ấn kí nóng hổi ở trán càng nóng hơn, nó đốt lòng anh tới nhộn nhạo bừng bừng tỏa nhiệt.
“Lĩnh cảm ơn em, cảm ơn vì đã đến bên anh!” Tân nói, lời anh như thì thầm với tạo vật đẹp đẽ.
Lĩnh bấu lấy lưng anh kéo nhăn tấm áo dài đỏ rực:
“Em cũng vui vì thần thú đã chọn em tới đây.”
Cảnh tượng quê hương xưa cũ như thước phim điện ảnh không màu kéo nhanh qua mắt cậu, những ngôi nhà cao tầng, cánh đồng uốn lượn, đỉnh núi nhấp nhô... chúng dần mờ nhạt đi khi đồi núi, hoa cỏ thú thế chồng lên rực rỡ muôn màu. Đây giờ là nhà, là quê hương, đất nước của cậu.
“Anh có nhiệm vụ phải xây dựng nơi đây nên thịnh vượng Lĩnh à! Anh sẽ cố hết mình để đền đáp sự chấp thuận và tha thứ của thần thú dành cho tộc ta.”
Nghe Tân nói Lĩnh bật cười, cậu sửa lại đầu mình vốn đang gác trên vai Tân, rồi nói:
“Có em ở đây, kết hợp cùng tài năng của anh, việc tộc ta nên thịnh vượng chỉ là điều sớm muộn mà thôi.”
Tân nhìn một vòng toàn sân đình, trông thấy các thú nhân đang hớn hở vui mừng: có người nhảy nhót, có người ca hát, có người tựa vào nhau mà khóc, có người thì nhìn ngắm ấn kí của nhau.
“Lĩnh em nói thử xem một chữ Tộc liệu có hợp với chúng ta không?” Tân thình lình hỏi.
Lĩnh vội đẩy anh ra, cậu nhìn vào mắt Tân. Cậu trông thấy một tham vọng rất lớn nơi ấy. Đó là tham vọng của một nhà lãnh đạo, một nhà cầm quyền của một quốc gia. Đúng vậy, chữ Tộc sao đủ với họ.
Lĩnh mỉm cười nhón người hôn lên khóe môi anh tán thành:
“Đúng vậy, chữ Tộc sao hợp với tộc ta nữa. Nếu anh không chê hãy gọi Tộc Lạc Cư là Lạc Cư Quốc. Thế nào!?”
Lời Lĩnh vừa dứt ánh mắt nhạt màu của Tân liền sáng lên, anh hôn cái mạnh lên má cậu, cười tươi như sương sớm:
“Cảm ơn em. Lạc Cư Quốc, chính là nó!”
Nói rồi anh buông cậu ra bước tới, tà áo dài sau lưng hất lên trong gió hòa cùng nắng sớm uy quyền, to lớn đến lạ.
“Mọi người tập trung lại đây nào!” Tân hét lớn.
Toàn thể thú nhân đang nướng thịt hay hân hoan hát ca đều ngưng lại, họ đi tới vây quanh Tân thủ lĩnh.
Tân dõng dạc nói lớn:
“Chúng ta đã được sự chấp nhận của thần thú, cũng được biết về lịch sử tộc loài của mình. Nơi đây vốn là đất của tộc ta, giờ chúng ta chính là chủ nhân đi xa trở về của nó. Tộc ta vốn đã từng lớn mạnh, sự lớn mạnh ấy không thể chỉ gọi là Tộc.”
Anh hơi ngừng lại trong khi các thú nhân hồi hộp dỏng tai lên.
“Từ hôm nay trở đi Lạc Cư sẽ chính thức được gọi là Lạc Cư Quốc, chúng ta sẽ ở đây xây dựng Quốc Gia của chính mình thịnh trị ngàn đời!”
Lời anh vừa dứt tiếng hoan hô dậy trời vang lên.
Tân kìm cảm xúc của họ lại lớn tiếng phổ cập:
“Hôm nay là ngày cưới của tôi và bạn đời, như những gì mọi người đã biết, em ấy là người được chọn để tới với chúng ta, tôi may mắn vì có được em ấy. Tôi yêu thương em ấy và nguyện chấp nhận những điều đẹp đẽ em ấy đề cử.”
Anh cúi đầu chỉ vào bộ áo dài trên thân và hỏi:
“Các bác, chú, các bạn, thấy bộ đồ trên thân tôi thế nào?”
“Đẹp!”
“Rất đẹp!”
Toàn thể thú nhân hét lên.
“Đó là áo dài truyền thống của quê hương Lĩnh,” Tân nói, “và hôm nay đây tôi xin thay mặt toàn thể người dân Lạc Cư Quốc chọn nó làm trang phục truyền thống cho chính chúng ta. Bởi chúng ta cũng có liên quan tới dân tộc của Lĩnh, nhưng hơn ai hết chúng ta cũng rõ rằng: chúng ta có tinh thần riêng của chính mình. Vì thế từ nay trở đi những hoa văn được khâu trên tà áo dài của toàn thể người dân Lạc Cư Quốc ta sẽ là chim lạc.”
Toàn thể thú nhân nghe vậy liền hô vang Lạc Cư Quốc, có người còn hô lớn Chim Lạc, những từ ngữ ấy hòa vào nhau vang dội gần như chạm tới mây xanh.
Lĩnh bật cười, đôi mắt cậu loang loang niềm hạnh phúc. Cậu thích con người này đến chết mất thôi, sao anh lại có thể mạnh mẽ cứng rắn đến thế! Anh chấp nhận cái mới, nhưng cũng quyết phải giữ lấy nét đẹp của riêng mình.
Hình chim lạc biểu tượng được chọn duy nhất cho tà áo truyền thống, rất tuyệt, đó là một biểu tượng không lẫn vào đâu được, cậu tin rồi mai sau tà áo này sẽ làm nên chấn động và ao ước của bao thú nhân không có cái gọi là văn hóa truyền thống.
“Ngoài ra,” Tân tiếp tục nói lớn, “về lễ cưới, chúng ta sẽ có tục lệ để thú nhân lớn tuổi nhất trong tộc bưng lễ vật, bằng cách đội đầu y như thú nhân Thôi đã làm sáng nay. Toàn bộ những nghi thức diễn ra trong lễ cưới ngày hôm nay sẽ là nghi thức chính thức của lễ cưới toàn thể thú nhân từ nay về sau.”
Tân cứ nói và toàn thể thú nhân đều hưởng ứng tán thành cho anh.
“Tôi có ý kiến.” Bất ngờ Thôi thú nhân đang đứng trong nhóm các bác lớn tuổi đưa tay lên tiếng.
Tân vươn tay tỏ ý mời ông nói.
“Tôi đề nghị không thể gọi cậu là thủ lĩnh nữa.”
Nghe Thôi thú nhân nói mọi người hoang mang.
Không để họ chờ lâu, Thôi thú nhân liền lên tiếng:
“Thủ lĩnh chỉ dành cho một nhóm lang thang không dành cho một dân tộc thú nhân có tổ chức văn hóa và truyền thống.”
Đến đây thì mọi người liền gật đầu xôn xao tán thành.
“Cậu có ý gì không?” Thôi thú nhân hướng về phía Lĩnh.
Lĩnh mỉm cười nhìn lại ông và trong sự trông mong của mọi người Lĩnh lớn tiếng nói:
“Nếu mọi người tin tưởng tôi vậy hãy gọi anh ấy là Vương của Lạc Cư Quốc, thế nào?!”
Từ Vương ấy thật xa lạ nhưng quá đỗi chấn động với chính họ. Họ ngây ra chốc lát, cuối cùng vẫn cúi đầu với Tân hô vang: Vương thật vang dội.
Tân nhìn Lĩnh, anh mỉm cười miệng mấp máy gọi ra một danh xưng dành cho cậu:
“Hậu!”
Lĩnh chợt bừng đỏ mặt, cậu né đi ánh mắt anh.
Sau khi đã ấn định được danh xưng và tên quốc gia. Một vài thú nhân tiến bộ đề nghị họ phải ghi lại ngày này.
Lĩnh cũng tiến lên hòa vào dòng người đề nghị ý của mình:
“Chúng ta hãy chọn ngày này là tết của Lạc Cư Quốc, nó sẽ là ngày mở đầu của một năm và kết thúc của một năm, cũng là ngày mang ý nghĩa đổi mới dành cho quốc gia của chúng ta.”
Mọi người cảm thấy cực ấn tượng với cách Lĩnh chọn ngày, họ xôn xao đề nghị cậu nói rõ hơn.
“Đến ngày này mỗi năm chúng ta sẽ dâng lễ vật cho thần thú, nghỉ lao động, chỉ ăn uống và thăm hỏi các thành viên trong tộc. Nếu các thú nhân lớn tuổi hơn có điều kiện có thể tặng vài món quà nhỏ cho các tiểu thú nhân ngụ ý chúc chúng qua năm gặp nhiều may mắn.”
“Ngày này có được mặc áo dài không?” Vân hí hửng hỏi.
Lĩnh gật đầu:
“Đương nhiên, quốc phục không chỉ mặc vào lễ cưới, nó vẫn có thể mặc vào ngày thường chỉ cần ấn định màu là được.”
“Vậy màu đỏ dành cho lễ cưới đi!” Mi đề nghị.
“Màu trắng dành cho tang lễ.” Lĩnh nói thêm.
Các thú nhân im lặng nhìn cậu, họ đang rất tò mò với ‘tang lễ’.
Lĩnh hiểu ý giải thích:
“Chúng ta nên lập một nghĩa trang, đây là nơi an táng dành cho những thú nhân qua đời, khi đưa tiễn thú nhân chúng ta sẽ mặc lên áo dài trắng thể hiện lòng thương tiếc.”
“Ồ!”
Các thú nhân đồng loạt ồ lớn, họ chưa từng nghe về việc đưa tang các thú nhân đã qua đời, đối với thú nhân cái chết là lẽ dĩ nhiên phải đến vào một ngày bất kì nào đó, bởi cuộc sống khốn khó và thường xuyên phải đối mặt với nguy hiểm của họ. Nên họ không hề chú trọng quá nhiều tới thú nhân đã chết, trừ người thân của chính thú nhân đó.
Nhưng khi nghe tới nghi lễ này các thú nhân đều bùi ngùi xúc động và khát khao. Ai mà chả muốn mình được ra đi trong sự đưa tiễn của mọi người, nghĩ tới thôi là họ đã ấm cả lòng rồi.
“Lĩnh cháu mau ghi tất cả lại, chờ chúng ta học chữ sẽ đọc nó!” Thôi thú nhân thúc dục Lĩnh.
Ngay sau đó tiếng bước chân chạy đi nhanh nhanh vang lên, rồi cấp tốc trở lại.
Lanh dúi vào tay Lĩnh một tấm da thú màu nâu to đùng cùng một cục than đen nguội ngắt.
Lĩnh nhận lấy mỉm cười, quay người đi tới bệ dâng lễ.
*****
Cảm ơn 76 con người đang theo dõi và đồng hành cùng Lạc Cư cho tới thời điểm hiện tại, chúc các bạn luôn gặp niềm vui và thường xuyên thăm hỏi tui để tui biết có người đang phiêu lưu cùng tui.
Xin đa tạ bằng hai chương muộn hôm nay!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương