Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ
Chương 968
Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter ********************************* 7 bên kia, Đạm Nguyệt vẫn đang tiếp tục nói. “Chỉ số IQ của con trai được thừa hưởng một trăm phần trăm từ mẹ, tại sao nhiều gia đình giàu có 1lại luôn sa sút vào đời thứ hai thứ ba chứ? Con cái của họ có thể nhận được sự giáo dục tốt nhất ngay từ khi còn nhỏ, không lý nào lại kém đúng không0? Thực ra vấn đề này thông thường đều xuất hiện ở người mẹ. Rất nhiều con cháu nhà giàu đều thích tìm những cô gái xinh đẹp, mà bỏ qua vấn đề cô gái 1này có thông minh không, IQ có cao không. Điều này dẫn đến việc một số người phụ nữ xinh đẹp nhưng không có đầu óc sinh con ra xong, con cháu đời thứ2 ba không có duyên với học hành. Cho nên sau này IQ của con gái tôi chắc chắn sẽ rất cao, tuy có lẽ không bằng được cô, nhưng sau khi kết hôn với hoà6ng tử bé nhà cô và có con, vẫn sẽ không kéo mức độ IQ của nhà cô xuống đâu.” Lăng Tư Kỳ sờ mũi, vươn tay vỗ vai cô ấy, nói lời thấm thía: “Cô9 vui là được.” Bên này, sau khi Cảnh Thiên dùng một tốc độ cực nhanh để xem bệnh án của mẹ giáo sư Lư. “Giáo sư J, cô thấy thế nào? Bệnh bại liệt của mẹ tôi có cứu được không? Bà ấy không yêu cầu bản thân có thể đứng lên được, bà ấy chỉ mong từ phần eo trở lên có thể cử động là được.” Cảnh Thiên gật đầu: “Nếu chỉ là yêu cầu từ phần eo trở lên thì tôi có thể làm được. Nếu như muốn vận động tự nhiên như A Xuyên thì độ khó rất cao. Bởi vì xương sống ngực thứ ba và thứ năm của bà ấy đã bị gãy rồi. Tôi có thể làm cho bà ấy khôi phục lại khả năng cử động từ phần eo trở lên, để cả người bà ấy có cảm giác, nhưng nếu như đi lại thì… cần phải dựa vào sự phục hồi của bà ấy. Dù sao thì bà ấy cũng đã bảy mươi hai tuổi rồi.” Đôi mắt của giáo sư Lư mở to hơn theo câu trả lời của Cảnh Thiên, niềm vui trong mắt càng ngày càng rõ rệt. “Thật… thật sao? Chỉ cần nhìn những bản báo cáo này là cô có thể chắc chắn à? Dù sao thì… dù sao thì bà ấy cũng không đến viện nghiên cứu Lawrence kiểm tra.” Cảnh Thiên lắc đầu: “Những bệnh viện mà bà ấy đến đều là tốt nhất rồi, kết quả mà họ kiểm tra có thể được dùng làm phán đoán cuối cùng.” “Cho nên, mẹ tôi thật sự có thể khôi phục toàn thân có cảm cảm sao?” “Ừ.” Cảnh Thiên gật đầu. Giáo sư Lư kích động đến mức không ngừng cảm ơn Cảnh Thiên và Lăng Tư Kỳ. Lăng Tự Kỳ rất vui vì mẹ của giáo sư Lư vẫn còn cơ hội điều trị, cô cũng cảm ơn Cảnh Thiên. Cảnh Thiên cảm thấy họ đã quá khách sáo liên tục nói với họ không có gì cả cô cũng rất vui khi có thể giúp đỡ nhưng giáo sư Lư thực sự rất phấn khích, lời cảm ơn gần như không ngớt. Cảnh Thiên chỉ có thể thay đổi chủ đề và nói: “Giáo sư Lư, tôi có một việc muốn hỏi ông.” “Cô nói đi!” Đối với ông ấy mà nói, Cảnh Thiên là ân nhân, không có chuyện gì biết mà không nói ra cả. “Tôi muốn hỏi, mẹ ông làm nghề gì trước khi bị bại liệt?” Giáo sư Lư nói:“Không giấu gì cô,tôi chỉ biết mẹ tôi làm về mảng nghiên cứu hoá học,nhưng mà làởnước ngoài,cho đến khi bà ấy xảy ra tai nạn giao thông mới về nước.Còn về cụ thể bà ấy làm gì thì …”Giáo sư Lư xấu hổ nói:“Tôi không rõ lắm,hình như yêu cầu bảo mật của họ khá cao.” “Sao vậy,có vấn đề gìà?” Chiến Lệ Xuyên có thể nhìn ra sự thâm sâu giữa hai chân mày Cảnh Thiên. Cảnh Thiên nhìn Chiến Lệ Xuyên và hỏi:“Lúc anh bị tai nạn xe hơi,có chỗ nào hoặc là có chi tiết nào bất thường không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương