Lạc Tích
Chương 53: Thăm Hỏi (2)
Qua một lát, phát hiện không có tiếng động, Bạch Lạc Tích khẽ ngẩng đầu, nhìn lên tròng mắt Tiêu Yến mang theo lạnh như băng, sợ đến trong nháy mắt cúi đầu xuống, tuy biểu hiện không sợ trời không sợ đất, nhưng nơi sâu xa trong lòng kính nể đối với Tiêu Yến là ăn sâu bén rễ."Ngẩng đầu lên." Tiêu Yến thấy được động tác nhỏ của Bạch Lạc Tích, chậm rãi mở miệng.Bạch Lạc Tích chỉ có thể liều mạng ngẩng đầu, không dám cùng đối diện Tiêu Yến, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm đệm chăn trên giường."Trẫm có đáng sợ như vậy sao?" Tiêu Yến thấy thế, trong lòng không quá thoải mái."..."Bạch Lạc Tích không biết nên làm gì trả lời, chỉ có thể trầm mặc."Nghị lực vừa rồi đâu? Ở trước mặt trẫm ngoan thuận như vậy" Ngữ khí Tiêu Yến mang theo trào phúng."Thần không dám ở trước mặt hoàng thượng làm càn." Bạch Lạc Tích nghe ra bất mãn trong lời nói."..."Nghe được câu này, Tiêu Yến không lên tiếng nữa, Bạch Lạc Tích chỉ có thể ngây ngốc quỳ ở đó, tuy thân thể đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn là suy yếu, thời gian mới vừa quỳ một nén hương liền bắt đầu đổ mồ hôi."Hoàng thượng?" Vinh Thiển nhìn ra Bạch Lạc Tích có chút kiên trì không nổi, muốn cầu xin."Ừm, nói thử xem, làm sai chỗ nào." Tiêu Yến cũng nhìn ra suy yếu của đứa trẻ, đứng dậy ngồi thẳng, mở miệng dò hỏi."Thần không biết.." Thanh âm của cốc uống trà nện ở trên bàn cắt ngang nàng, giương mắt đi nhìn, nhìn lên ánh mắt bất mãn của Tiêu Yến, nước bên trong chén trà bởi vì chấn động vừa rồi rơi nửa cốc."Tiếp tục." Dừng lại một lúc, Tiêu Yến lạnh lùng mở miệng."Hoàng thượng.."Tiêu Yến từ ngồi đứng dậy, biên độ động tác to lớn, lần nữa cắt ngang nàng."..."Bạch Lạc Tích không biết có nên mở miệng không, chỉ có thể lựa chọn trầm mặc."Tiếp tục." Tiêu Yến lần nữa hạ lệnh."Kính xin hoàng thượng biểu ý." Bạch Lạc Tích cảm giác mình nói cái gì Tiêu Yến cũng không hài lòng."Trẫm là ai?" Lặng im chốc lát, Tiêu Yến mỉm cười mở miệng."Hoàng thượng a." Bạch Lạc Tích bị vấn đề này kinh hãi."..."Ánh mắt mang theo nghi hoặc của Tiêu Yến nhìn nàng khẽ cau mày, ý cười khóe miệng dần dần thu lại."Ạch.." Bạch Lạc Tích cảm giác được tâm tình biến hóa của Tiêu Yến, nhưng nàng cũng không có cảm giác đuôc trả lời của mình có cái gì không thích hợp."Điện hạ, hoàng thượng là của ngài.." Vinh Thiển nhìn ra tâm tư của Tiêu Yến, ở bên tai Bạch Lạc Tích nhỏ giọng nhắc nhở."A, Mẫu Hoàng.." Bạch Lạc Tích do dự mở miệng."Ừm, đứng lên đi." Tiêu Yến nghe được đáp án này, hài lòng gật đầu, nhẹ giọng dặn dò, phiền muộn trong lòng mấy tháng qua cũng quét đi sạch sành sanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương