Lạc Tục

Chương 5: Chương 4-2



Thích Tiểu Vi còn muốn dạo phố nữa nhưng Dư Như Bách gọi điện cho Quý Thanh Thức, muốn cô gửi một phần tài liệu của hợp đồng. Hai người đành bắt xe về khách sạn, Quý Thanh Thức ở máy tính làm việc còn Thích Tiểu Vi lên giường chơi game.

Một lát sau, Thích Tiểu Vi ném di động xuống giường sau đó gọi Quý Thanh Thức.

Quý Thanh Thức ừ một tiếng, quay lại hỏi: "Sao vậy?"

Thích Tiểu Vi chỉ vào màn hình điện thoại, trên đó có mấy nhân vật đang ngồi trong xe, đang đi trên đường: "Nhìn này, xe này giống với xe người kia, Aston Martin."

Cô cảm khái nói: "Chị chỉ nhìn thấy trong game, nếu mà không phải em gọi xe rồi thì chị cũng muốn ngồi lên cái xe đấy."

Quý Thanh Thức không hiểu biết về mấy hãng xe nên có nhìn cũng không nhận ra, chỉ là mấy loại xe cao cấp thì có nghe qua tên.

Nhưng cũng không có gì lạ, nhìn khí chất người đàn ông kia không phú thì cũng là quý.

Thích Tiểu Vi cúi đầu chơi tiếp, thuận miệng hỏi: "Em sao lại quen biết với người đó."

Quý Thanh Thức tiếp tục tìm hợp đồng trong máy tính, nghe thấy câu hỏi này thì tay dừng lại, nói: "Em không quen anh ta."

Thích Tiểu Vi có vẻ đang chơi đến đoạn mấu chốt, chỉ a một tiếng, sau đó chuyên tâm chơi game, sau đó kêu rên vì thua cuộc, Thích Tiểu Vi mới nhớ ra tiếp tục chủ đề vừa nãy: "A, cái gì? Không quen biết? Không thể nào, vậy tại sao anh ta lại trêu chọc em?"

Quý Thanh Thức chuyển hợp đồng cho Dư Như Bách, rất nhanh sau đó Dư Như Bách trả lời bằng một icon Ok, cô mới tắt máy tính, nói đơn giản: "Anh ta nhàm chán."

Thích Tiểu Vi nha một tiếng, đang muốn hỏi lại thì Quý Thanh Thức đứng lên: "Em đi tắm."

Hiển nhiên cô không muốn nói chuyện về chủ đề này, Thích Tiểu Vi cũng nhận ra nên không nói gì nữa.

Quay đi quay lại đã đến thứ 6, Phương Viễn bỗng nhiên nhìn di động nói: "Chiều nay tiểu Chung tổng sẽ đến."

Quách Linh hỏi: "Không phải nói là liên hoan tối nay mới đến sao?"

Phương Viễn nhún vai: "Lãnh đạo còn không phải kiểu muốn làm gì liền làm thế, khả năng đến xem tiến độ công việc."

Quách Linh a một tiếng. Lúc này Quý Thanh Thức mới tìm được cơ hội nói chuyện, nuốt miếng cơm trong miệng xuống, hỏi: "Tối nay có liên hoan ạ?"

Phương Viễn gật đầu: "Đúng thế, em không thấy trong nhóm nói sao?"

Quý Thanh Thức thành thật trả lời: "Em không để ý."

Quách Linh: "Nếu không khác thì cứ hai tuần sẽ liên hoan một lần, không có việc gì, chỉ là ăn uống nói chuyện. Em biết uống rượu không?"

Quý Thanh Thức lắc đầu, Dương Tuyết thấy bộ dạng thành thật của cô thì cười, duỗi tay véo mặt cô: "Em sao lại ngoan như thế? Giống như học sinh, công ty chúng ta toàn hổ báo cáo chồn, em như này rất dễ bị để ý."

Quý Thanh Thức ngây người, không hiểu ý của Dương Tuyết, vẫn là Quách Linh nhắc nhở: "Bệnh chung của các công ty kiến trúc, nam nhiều nữ ít, em vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn như này, sẽ có nhiều người thích."

Xong lại hỏi: "Đúng rồi, em có bạn trai chưa?"

Quý Thanh Thức: "Không có ạ."

Quách Linh: "Muốn chị giới thiệu cho không?"

Quý Thanh Thức thấy chị nhanh chóng cầm di dộng thì dở khóc dở cười, vội nói: "Cảm ơn chị, nhưng em không cần, hiện tại em muốn đi làm kiếm tiền."

Quách Linh và Dương Tuyết nghe xong đều tỏ vẻ tiếc nuối, Dương Tuyết nhìn cô: "Nói thật ra, đã có vài người đến thăm dò bọn hỏi về em, chị nghĩ muốn hỏi em trước, như này thì tốt rồi, cũng không tính là nói dối."

Quý Thanh Thức chỉ cười cười.

Buổi chiều mọi người đều đến phòng họp sớm nửa tiếng, vì sếp bỗng nhiên đến thị sát, ai ai cũng vội vàng sửa sang lại phòng họp cho gọn gàng.

Quý Thanh Thức ngồi ở dưới cuối, cô lại mới đến nên không có nhiều đồ, cho nên cô hỗ trợ mọi người thu dọn. Đến hai rưỡi vẫn chưa thấy tiểu Chung tổng đến, mọi người vẫn tiếp tục làm việc như bình thường. Mỗi hạng mục đều yêu cầu lượng tài liệu rất lớn, tài liệu thu mua, xuất nhập kho, tài liệu phát sinh kéo theo. Tất cả đều yêu cầu nhập hệ thống, lượng công việc rất nhiều, Quý Thanh Thức phụ trách ở khâu đầu tiên, nếu không chú ý nhập sai thì tất cả dữ liệu về sau đều không khớp, cho nên cô tập trung tinh thần, hoàn toàn vùi đầu vào làm tài liệu.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Tối qua Thích Tiểu Vi ngủ không ngon, khi đi đến phòng nước tiện thể hỏi cô: "Thanh Thức, em có muốn ăn gì không?"

Gọi hai lần Quý Thanh Thức mới nghe thấy, ngẩng đầu mờ mịt a một tiếng. Thích Tiểu Vi thấy cô giống y con mọt sách, liền cầm cốc lắc đầu rời đi. Quý Thanh Thức lại cúi đầu, nhưng không lâu sau, Thích Tiểu Vi lại chạy đến nói: "Thanh Thức!"

Quý Thanh Thức, Quách Linh và Dương Tuyết đều quay đầu sang nhìn, Thích Tiểu Vi chạy đến chỗ Quý Thanh Thức nói: "Tiểu Chung tổng tới rồi, ở phòng cách vách, đang đi sang bên chúng ta."

Nói thì đến, Quý Thanh Thức không hiểu vì sao chị ấy lại kinh ngạc như thế. Thích Tiểu Vi đang muốn nói thì ngoài cửa có tiếng bước chân, cùng với giọng đàn ông vang lên. Thích Tiểu Vi dừng lại, quay đầu chạy về nhanh như chớp.

Quý Thanh Thức mờ mịt nhìn về phía cửa, mấy người đi đằng trước chính là giám đốc các công ty chi nhánh, sau cùng có một người đàn ông mặc tây trang đen, thắt cà vạt chỉnh tề, dáng người đĩnh bạt. Ánh mắt vẫn tùy ý như cũ.

Bởi vì mấy vị giám đốc đang đứng chắn ở cửa cho nên ánh mắt anh chỉ đảo qua phòng họp một vòng.

Quý Thanh Thức: "...."

Mắt anh chớp một cái, cô nhanh chóng cúi đầu.

Mấy người phụ trách các hạng mục có cả Quách Linh đều đứng lên tiếp đón, mói người khách khí gọi anh: "Chung tổng."

Chung Nhiên hơi gật đầu, giọng nói ôn hòa: "Không có việc gì, mọi người cứ làm việc, tôi chỉ đến xem tiến độ công việc như thế nào."

Nói xong liền hỏi về tiến độ các hạng mục, các tổ đều nói đến thời gian dự kiến hoàn thành, Chung Nhiên nghe xong gật đầu nói: "Trong tháng 11 không đệ trình muộn là được, không cần vội, nhất định không được làm sai."

"Hạng mục kết thúc sẽ có tiền thưởng."

Câu cuối là nói cho mọi người nghe, anh là người trẻ tuổi, nói chuyện làm việc đều có mục đích. Chung Nhiên ở phỏng cách vách nói vài câu, không quá một phút. Vài vị giám đốc đi theo anh còn tưởng rằng anh còn muốn đi kiểm tra nữa, nhưng không nghĩ tới là anh chuyển hướng đi xuống cuối phòng.

Quý Thanh Thức ngồi yên lắng nghe, toàn bộ quá trình không ngẩng đầu lên. Phòng họp có nhiều người vậy, tiểu Chung tổng hẳn sẽ không chú ý tới cô. Trong lòng cô thì khẩn trương nghĩ, anh ta chắc sẽ không vì cô nói chuyện đã đắc tội với anh ta mà cho cô nghỉ việc chứ?

Trong phòng họp vẫn luôn có người nói, thời điểm cô đang miên man suy nghĩ cũng không chú ý đến động tĩnh.

Cho đến khi chóp mũi ngửi thấy mùi hương gỗ mộc, đôi tay rót nước trà cho cô xuất hiện trong tầm mắt, gõ nhẹ lên bàn hai cái, thanh âm nhẹ nhàng mà chậm rãi, dừng bên tai Quý Thanh Thức, giống như gõ lên đỉnh đầu cô.

Quý Thanh Thức không tránh được, ngẩng mặt lên, Chung Nhiên đứng đối diện đang nhìn cô chăm chú.

Anh hỏi: "Chỗ này có người không?"

Những chỗ khác đều có người ngồi làm việc, chỉ còn lại chiếc bàn dài này có mình Quý Thanh Thức ngồi.

Quý Thanh Thức bình tĩnh đứng lên nói: "Chung tổng, không có."

Chung Nhiên thấy thế liền ngồi xuống, sau đó duỗi chân, hai tay để trên mặt bàn, thấy cô còn đứng ngây ngốc, anh hơi nhớn mày: "Còn đứng làm gì?"

"...."

Quý Thanh Thức ngây ngốc ngồi xuống.

Chung Nhiên mở wechat tải tài liệu xuống, ngẩng đầu thấy mấy vị giám đốc vẫn còn ở đó bèn nói: "Mọi người trở về đi."

Anh giơ tay nới lỏng cà vạt, mắt vẫn nhìn điện thoại, tùy tiện nói: "Tôi ngồi chỗ này nghỉ một lát."

Mọi người trong tổ hạng mục không chút dao động, vẫn tiếp tục làm việc bình thường, nhưng thực tế thì đã mò vào wechat oanh tạc.

Dương Tuyết: [ Chung tổng ngồi đây làm cái gì chứ! Tôi không dám ăn khoai tây chiên]

Phương Viễn: [Thật không dám giấu, game của tôi phải treo máy ]

Đại Hùng: [Nghỉ những mười phút rồi mà sao còn chưa đi?]

Lý Phi: [Sắp tới 4h30 rồi, trong nhóm thông báo là 5h sẽ xuất phát đi nhà hàng, Chung tổng không phải là ngồi chờ đến 5h rồi mới đi luôn đến đấy chứ?]

Quách Linh: [Thanh Thức, em ngó xem Chung tổng đang làm gì?]

Quý Thanh Thức nghiêng mặt vụng trộm, nhanh chóng liếc mắt, sau đó vào nhắn tin: [..... đang nghịch điện thoại.]

Quách Linh: [Có động tĩnh phải vào nhóm báo luôn nhé!]

[Được ạ.]

Quý Thanh Thức căn bản không dám nhìn về phía Chung Nhiên, cũng may từ đầu tới cuối anh đều nhìn điện thoại, lưng dựa vào ghế, tay nhàn rỗi, tựa hồ như là chỉ ngồi nghỉ một lát.

Wechat của Quý Thanh Thức nhận được tin nhắn của Thích Tiểu Vi: [Má ơi, Thanh Thức, người này là tiểu Chung tổng nha? Chị ở phòng bên cạnh còn đang kinh ngạc, chúng ta cư nhiên cùng sếp lớn ngồi ăn tối!]

Quý Thanh Thức: [....]

Thích Tiểu Vi: [Quên đi... em có vẻ không thích anh ta lắm.]

Thích Tiểu Vi: [Chị chỉ biết tiểu Chung tổng còn trẻ, nhưng không nghĩ tới anh ta trẻ như này, anh ta lớn lên như này..... Người này sống còn gì tiếc nuối không chứ?]

Chung Nhiên có tiếc nuối gì không thì Quý Thanh Thức không biết, nhưng trong lòng cô đang ngũ vị tạp trần. Phát giác đối phương chính là lãnh đạo trực tiếp của mình, vui buồn còn gì quan trọng nữa.

Nếu thời gian có thể quay lại, cô nhất định sẽ thay đổi thái độ với anh.

Như thế cũng không được, vậy thì cô nhất định sẽ tránh anh ít nhất hai con phố. Hẳn là giờ cũng chưa muộn.

Quý Thanh Thức âm thầm cân nhắc, chuyện lần trước không thể thay đổi được, thế thì về sau tránh đi là được. Cô ôm tâm trạng may mắn, tiểu Chung tổng là nhân vật lớn như thế, sẽ không là người nhàm chán nhớ rõ chuyện của cô đi.

Bên này wechat của Chung Nhiên đang nói chuyện khí thế ngất trời, di động anh vang lên tiếng thông báo, Quý Thanh Thức lập tức hồi thần, vội vàng tắt dạo diện wechat, vươn tay lấy hợp đồng lật xem.

Chung Nhiên không biết nhận được điện thoại của ai, ừ một tiếng, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Anh vừa đi, mọi người đều nhẹ nhàng thở hắt, vừa rồi ngồi thẳng lưng, trong nháy mắt đều vặn lưng, duỗi vai.

Dương Tuyết đi lấy đồ ăn vặt, lúc đi ngang qua bàn cuối, thấy Quý Thanh Thức ngồi dụi mắt, liền túm lấy cô nàng: "Đi nào, ra ngoài tản bộ. Chị nói cho em biết, tháng 11 với tháng 10 em đã làm xong, tiền thưởng cũng giống nhau thôi, cho nên phía DDL nộp lên là được, sớm một ngày chúng ta đỡ mệt một ngày."

Quý Thanh Thức cũng không vội đẩy nhanh tiến độ, cô làm rất nghiêm túc. Vì buổi trưa có chút bận nên giờ mắt cô cảm thấy cay mỏi. Đồ ăn vặt ở phòng nước chất thành đống, Dương Tuyết đi lấy một đống lớn, Quý Thanh Thức nhìn một vòng, lấy được một bình sữa nguyên chất sau đó lấy thêm cốc giấy cho mình.

Khoảng 5 giờ, mọi người tắt máy tính chuẩn bị xuất phát. Điện thoại Quý Thanh Thức không còn nhiều pin, cô tính về phòng lấy cục sạc, nên báo có Dương Tuyết một tiếng. Dương Tuyết gật đầu: "Được, mọi người đợi em bên dưới lầu."

Quý Thanh Thức đi về phía thang máy, mọi người đều đã về nên hành lang trống vắng. Cô vừa bước vào thang máy thì bước chân bỗng dừng lại.

Chung Nhiên đang đưa lưng về phía cô, đứng phía trước cửa sổ nghe điện thoại. Bóng lưng đàn ông ưu việt, dễ dàng làm lóa mắt người đối diện, Quý Thanh Thức cũng không ngoại lệ. Nhưng chỉ một chớp mắt, sau khi cô phản ứng lại, chân bước lên, nhanh chóng đi ra khỏi thang máy.

Quay đầu chạy.

Chung Nhiên nghe thấy có tiếng động thì quay đầu, chỉ nhìn thấy góc áo xẹt qua cánh cửa. Anh thấy quen mắt, bước chân vừa đi đến cửa thang máy. Giương mắt nhìn lại vừa đúng lúc thấy Quý Thanh Thức chạy đi lối thoát hiểm.

Chung Nhiên hơi nhướn mày, chạy nhanh như vậy.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...