Lại Đây Cho Ông Hôn Một Cái

Chương 48



Môn bơi là tiết đầu tiên của buổi chiều, thường sẽ là 2 tiếng, Tạ Du cầm lấy đồ bơi đi cùng Phương Xán qua hồ bơi.

Trong nhà thi đấu có một cửa hàng bán đồ uống lạnh, phía trước là quảng trường nhỏ, lúc này mọi người đang tấp nập vào lớp, dòng người đan xen lộn xộn, là khoảng thời gian nhộn nhịp nhất.

Hai người cùng với Phó Đình Sâm và Hạ Tống đã hẹn trước là sẽ gặp nhau ở hồ bơi.

Tạ Du hoài nghi nhìn dòng người qua lại trên sân vận động, không biết có phải cảm giác của cô sai không, nhưng cô cảm thấy nữ nhiều hơn một chút.

Đại học Yến Thành là trường Đại học khoa học công nghệ nổi tiếng, tỉ lệ nam nữ chênh lệch khá lớn, do đó mà mỗi năm cuộc thi bình chọn hoa khôi đều bị các học viện xung quanh chiếm ưu thế.

Thời tiết trở lạnh, gió thổi trên mặt đã có cảm giác buốt giá, Tạ Du rụt vào khăn quàng cổ, phần lớn gương mặt đều vùi vào trong chiếc khăn.

Cô sợ lạnh, mùa đông càng đến cô càng thấy lạnh thấu xương, trước đây cô không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ nghĩ đơn giản là sợ lạnh, nhưng đến khi nghe Phó Đình Sâm xác nhận những gì trong mơ là thật thì cô mới hiểu ra.

Trong mơ cô bị rơi xuống biển lạnh thấu xương cũng là sự thật, điều này giải thích tại sao khi đến mùa đông, dù cho cô có mặc rất nhiều quần áo ấm đến đâu cũng cảm thấy rất lạnh.

Phương Xán và Tạ Du kéo tay nhau đề nghị đi mua vài ly nước nóng.

“Du Du, sao hôm nay lại trang điểm vậy? Cậu không để ý sáng hôm nay mấy bạn nam trong lớp đều nhìn chằm chằm vào cậu đó, bạn trai nhà cậu thấy như này mà vẫn thả cậu ra ngoài hả?” Phương Xán quàng vai Tạ Du, ghen tị nhéo nhéo khuôn mặt hoàn mỹ của cô, nhưng khuôn mặt nhỏ của cô cũng lạnh quá, óp hai lần rồi thu tay vào túi than thở “Năm nay lạnh sớm thiệt chứ”

Tạ Du dấu mặt vào khăn sâu hơn, cười nhẹ, hai mắt cong cong, “Anh ấy không thả đâu.”

Phương Xán tinh quái xích lại gần, “Vậy cậu làm sao thuyết phục ông chú nhà cậu cho cậu ra ngoài vậy?”

“Anh ấy không phải người nhỏ mọn như vậy đâu.” Tạ Du liếm liếm đôi môi khô của mình.

Nghĩ đến sáng sớm bị anh hôn mấy lần trong xe mới chịu cho cô lên lớp, khiến cô tí nữa là trễ học rồi, gương mặt cô nóng bừng, đưa đôi tay lạnh như băng lên áp vào mặt để giảm nhiệt độ lại.

Phương Xán thích thú trêu, “Thảo nào vừa học xong cậu liền kéo tớ ra dặm lại lớp trang điểm, hóa ra là son bị ai đó làm lem rồi.”

“Xán Xán!” Tạ Du lắc lắc tay Phương Xán, “Cậu lại trêu mình nữa rồi.”

“Được được được, vậy cậu nói cho mình biết tại sao hôm nay lại trang điểm?” Phương Xán cười thích thú vạch trần tâm tư bé nhỏ của cô, “Có phải cảm thấy nguy hiểm đúng không?”

Tạ Du thành thật gật đầu, “Ừ.”

Cô hỏi sự nghi ngờ trong đầu, “Muốn khiến cho anh ấy chỉ nhìn vào mình, như vậy là thích một người đúng không?”

Phương Xán véo mặt Tạ Du, “Đương nhiên là đúng rồi! Đồ ngốc này.”

“Vậy nếu anh ấy không vui thì sao?” Tạ Du phồng má lên, có chút rầu rĩ, mấy chuyện này không ai dạy cô cô cả, không giống những kiến thức trong trường dạy theo một thứ tự nhất định, đều có đáp án chính xác.

“Cậu muốn anh ấy chỉ nhìn cậu, chứng tỏ cậu quan tâm đến anh ấy, anh ấy vui còn không kịp nữa là, sao có thể không vui được chứ?” Phương Xán nhìn xuống đất suy tư, cô chỉ có mỗi Hạ Tống là bạn trai, trước giờ hai người luôn hòa hợp với nhau nên cũng chẳng có mấy kinh nghiệm gì, mấy thứ cô nói có lẽ không sai…

Tạ Du thở phào, “Vậy thì tốt rồi.”

“Đừng nghĩ nữa, tụi mình đi mua gì đó uống đi.” Phương Xán kéo tay Tạ Du đi về phía nhà thi đấu.

Còn chưa đi vào cửa, Phương Xán bị một người nào đó đi đến từ phía sau kéo ra, tát thẳng vào mặt cô.

Tiếng tát giòn giã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, mọi người dừng lại giơ điện thoại di động lên, hoặc vội vàng liếc mắt nhìn rồi bàn tán với những người bên cạnh.

Người đó chính là Phương Lâm.

Tất cả mọi người đều không có phản ứng kịp, Tạ Du giật mình, nắm chặt tay Phương Xán lùi về sau mấy bước.

Một lúc sau Phương Xán mới có phản ứng, bỏ tay Tạ Du ra, giơ tay lên tát vào mặt Phương Lâm, “Ban ngày ban mặt, cô phát điên rồi à? Bị bệnh thì đi bệnh viện mà khám.”

Phương Lâm không ngờ Phương Xán sẽ đánh lại, trước kia khi bị cha đánh, Phương Xán chưa từng đánh trả lại, trước đây vài ngày cô ta chỉ nghĩ rằng cô chỉ có miệng lưỡi bén nhọn, làm sao ngờ được cô còn dám phản kháng đánh ngược lại cô ta.

Nhìn thấy người xung quanh tụ tập càng lúc càng nhiều, Phương Lâm nhìn sang Tạ Du đang đứng một bên, trừng mắt lên nhìn, “Phương Xán, mày có ý gì đây? Đại ngôn trang sức của bên Z bị mày cướp đi, mày là cái thá gì chứ! Còn có cả video ở trước hội quán, là do mày đăng lên đúng không?”

Phương Xán sờ má mình, lực tay của Phương Lâm không hề nhẹ, cô lại nhất thời không phòng bị gì, thật sự rất đau, nhưng cô đau, mặt của Phương Lâm cũng chả khá hơn bao nhiêu, cô từ nhỏ đã tập luyện thể thao, Phương Lâm căn bản không phải đối thủ của cô, đứng lên bục thềm hất cằm, giọng điệu có hơi chế giễu, “Cô mà có chút não thì phải biết không nên nên chạy đến đây chất vấn tôi chứ.”

“Phương Xán! Mày dám đánh tao, bố nhất định sẽ không bỏ qua cho mày đâu!” Vừa nói dứt câu thì điện thoại của Phương Xán reo lên.

“Bây giờ bản thân của ông ta còn không lo được, cô vẫn nên nghĩ xem làm sao để nịnh bợ mấy kim chủ của mình đi kìa.”

Phương Lâm lập tức biến sắc, vừa xông đến vừa dang tay lên định đánh cô.

Phương Xán cười lạnh, vừa nãy là nhất thời không chú ý nên chịu một bạt tay của cô ta, bây giờ làm sao có thể nhận lấy thêm một cái tát nữa chứ, cô đưa tay lên nắm chặt tay cô ta chặn lại.

Phương Lâm lập tức thấy đau, ánh mắt căm phẫn, “Mày mau bỏ ra.”

Phương Xán dùng tay kia tát, “Cái tát này là đánh cô vì vô duyên vô cớ đến gây sự với tôi, bên ngoài không như ở nhà, ra ngoài làm việc thì đem theo não đi, đừng có như người mẹ không biết liêm sỉ của cô.”

Phương Xán cũng không muốn cùng cô ta mất mặt ở đây, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Tạ Du, “Đi thôi, tụi mình đi mua trà sữa.”

Tạ Du đưa tay lên sờ má Phương Xán, “Xán Xán, có cần đi mua ít thuốc không?”

Phương Xán không để tâm khua khua tay, “Không sao, tớ quen rồi á.”

Lúc cha đánh cô còn hơn cái này nhiều, cô sờ lên vết sẹo sau cổ, nhìn thấy người từ trong sân vận động đi ra, đột nhiên cảm thấy có một chút tủi thân, bổ nhào vào lòng Hạ Tống.

Hạ Tống ôm lấy vai cô, xem xét gương mặt sưng đỏ của cô, “Chườm đá lên sẽ không sao đâu, không cần sợ, sẽ không để lại sẹo đâu.”

Phương Xán không muốn để Hạ Tống nhìn thấy dáng vẻ này của mình, không quay đầu lại, “Anh đừng có nhìn, xấu lắm.”

Hạ Tống luồn những ngón tay qua tóc cô, để tay lên hình xăm sau gái của cô, “Dáng vẻ nào của em mà anh chưa thấy chứ, anh đưa em đến văn phòng nhé.”

Phó Đình Sâm đi đến giúp Tạ Du chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của cô đặt vào trong bàn tay to lớn và ấm áp của mình, “Bị dọa rồi à?”

Tạ Du lắc đầu, lo lắng nhìn Phương Xán, “Không có, Xán Xán bị thương rồi.”

Không một ai thèm để ý đến Phương Lâm đang đứng một bên nghe điện thoại.

“Anh đưa em ấy đến văn phòng trước, hai người lên lớp đi, giúp em ấy xin nghỉ dùm anh.” Hạ Tống nhìn lướt qua đám người đang vây quanh, lấy chiếc khăn quàng cổ của mình quấn lên cho cô, dắt cô rời khỏi.

Tạ Du không an tâm muốn đi theo, nhưng bị Phó Đình Sâm kéo lại, “Đừng có đi.”

“Nhưng mà…” Tạ Du nhìn bóng lừng của Phương Xán, lại nhìn lướt qua Phương Lâm một cái.

“Em đi là quấy rầy hai người họ bồi đắp tình cảm đó, đi thôi, đi xin nghỉ cho Phương Xán, anh dạy em bơi.” Phó Đình Sâm cầm lấy túi của cô.

Túi của cô chỉ có thể bỏ vừa điện thoại, một cây son và phấn trang điểm, đồ bơi đều để trong xe nhờ Phó Đình Sâm lấy dùm.

“Được.” Tạ Du gật đầu, không phản bác lại nữa, đi theo phía sau anh vào trong nhà thi đấu.

Tin tức Phó Đình Sâm và Hạ Tống xuất hiện ở hồ bơi đã sớm trở thành đề tài bàn tán khắp nơi, Phương Lâm tình cờ gặp Phó Đình Sâm, nhưng không ngờ chưa vào được nhà thi đấu đã gặp phải Phương Xán và Tạ Du kéo tay nhau thì thầm to nhỏ, buổi tiệc sinh nhật tiêu tùng, đại ngôn thì bị cướp, video cô đánh Phương Xán thì lại bị truyền đi khắp nơi, bị không ít những bình luận tiêu cực, trong lòng tức giận, lí trí nhất thời không kiểm soát được mà trước mặt nhiều người mắc thêm một sai lầm.

Người bên phía công ty quản lý lại gọi đến mắng cô một trận.

Phương Lâm bị chỉ trỏ nói xấu sau lưng, lại còn nhìn thấy Phó Đình Sâm và Tạ Du ân ân ái ái, cô ghi hận trong lòng.

Phó Đình Sâm mua hai ly trà sữa, một ly đưa cho Tạ Du, một ly cầm trong tay lắc lắc theo thói quen, đôi mắt hoa đào vui vẻ híp lại, vị ngọt này vẫn không đủ.

Anh lấy từ trong balo ra túi đựng đồ bơi đưa cho Tạ Du, “Vào trong thay đồ đi.”

Tạ Du đưa ly trà sữa cho anh, cô uống phần nhỏ là đã đủ rồi, còn phần thừa lại thì đưa cho Phó Đình Sâm, lại lén lén nhìn lướt sang bộ quần áo chỉnh tề của anh, “Anh cũng đi thay đi.”

Phó Đình Sâm lắc lắc ly trà sữa trong tay, hút lên một hơi mấy viên thạch vào trong miệng nhấm nháp, “Ừm, em đi trước đi.”

Phó Đình Sâm nhìn chiếc eo nhỏ nhắn bị cô giấu sau lớp áo khoác to bự, nuốt viên đậu đỏ, hai mắt ngó nghiêng, sự mềm mại của chiếc eo nhỏ anh đã thấy qua rồi, chỉ là không biết lúc bơi thì sẽ còn có thêm cảnh tượng gì nữa đây.

Tạ Du không biết tâm tư anh đã bay đi nơi nào, cầm đồ đi vào phòng thay.

Phó Đình Sâm uống trà sữa xong, đang định rời đi thì phát hiện Phương Lâm đang đi đến, muốn đi vào phòng thay đồ

Anh nhấc chân đạp lên tường chặn cô ta lại, “Phòng thay đồ có người rồi, đi chỗ khác đi.”

Phương Lâm lấy đá chườm lên má sưng đỏ mà lúc nãy bị Phương Xán đánh, phẫn nộ nhìn Phó Đình Sâm, “Đây đâu phải phòng thay đồ của một mình cô ta.”

Phó Đình Sâm cười nhạt, đôi mắt hoa đào thờ ơ hàm chứa sự cười cợt, dáng vẻ du côn lại hiện ra, “Tôi nói phải là phải, đừng có ở đây làm chướng mắt, tìm chỗ nào hóng mát đi.”

Anh từ trước đến nay luôn không khách khí với Phương Lâm, mấy chuyện trong giới giải trí nhờ vào công ty giải trí nhà Lâm Dự mà anh cũng biết không ít, Phương Lâm là con người nhiều mưu kế.

Loại người như vậy vào phòng thay đồ, nói không chừng bé nhà anh sẽ bị chụp lén mất.

Phương Lâm nghiến đến sắp hư cả răng rồi nhưng vẫn không dám tiếp tục tranh luận với Phó Đình Sâm, cô ta thích nhất là cái dáng vẻ đểu cáng này của anh, thứ hấp dẫn cô lúc đầu cũng chính là cái dáng vẻ này, cô làm sao cũng không nghĩ thông, loại người như Phó Đình Sâm sao lại bị cô gái nhu nhược yếu đuối như Tạ Du hấp dẫn chứ.

Tạ Du thay đồ tẩy trang xong bước ra ngoài, thấy Phó Đình Sâm vẫn đứng ở ngay cửa như thần giữ cửa vậy, tất cả nữ sinh đều đi đường vòng, không dám vào.

Thấy cô thay đồ xong khoác bên ngoài chiếc khăn lông bước ra, Phó Đình Sâm mới thu chân lại, ném chính xác cốc trà sữa trong tay vào thùng rác, kéo chiếc khăn cô đang khoác trên người, che toàn bộ phần từ dưới cổ của cô lại, “Đợi anh.”

Chỉ lộ ra hai cái chân thon thon mà đã thu hút sự chú ý của biết bao nam sinh, Phó Đình Sâm thật sự không tưởng tượng nổi khoảng thời gian anh nằm trên giường bệnh, Tạ Du một mình giữa bầy sói trong hồ bơi này như thế nào.

Tạ Du nhìn sang hồ bơi cách đó không xa, phòng thay đồ với hồ bơi tách riêng, tránh có người đem theo đồ ăn thức uống vào, ở ngoài cổng sẽ có người của Hội học sinh kiểm tra.

Chưa tới 3 phút Phó Đình Sâm đã từ trong phòng thay đồ nam bước ra, chiếc áo thun màu đen, chiếc quần màu xám đậm.

Tạ Du hoảng sợ không nhìn, miệng khô khốc, kéo khăn trên vai lại, nuốt nước bọt, “Đi… đi thôi.”

Anh biết ngay Tạ Du sẽ có phản ứng như này, có chút cảm dỗ như vậy thôi mà đã không chịu được rồi.

Phó Đình Sâm và Tạ Du cùng nhau xuất hiện ở hồ bơi làm cho mọi người xung quanh đều phải không ngừng thổn thức, hai người giống như nam nữ chính trong phim tình cảm.

Cô gái thì dáng người thanh mảnh, có thể coi như hơn nửa người đều khuất sau khăn tắm, đôi chân nhỏ trắng mịn đang đi trong đôi dép lê đã đủ khiến người khác rung động.

Chàng trai thì cáo ráo, vai rộng, eo nhỏ chân dài, một chiếc áo thun bình thường cùng với một chiếc quần bơi anh mặc trên người đã dụ dỗ được bao nhiêu người.

Tạ Du quẹt thẻ, sau khi giúp Phương Xán xin nghỉ xong, thì chạy đến bên cạnh Phó Đình Sâm.

Phó Đình Sâm chỉ Tạ Du khởi động dưới ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người xung quanh, xong xuôi thì kéo Tạ Du đến bên hồ bơi.

Mới cách mặt nước 5 mét, Tạ Du đã ngồi xuống đất, dù cho Phó Đình Sâm có thuyết phục cô đến mấy đi nữa thì cô nửa bước cũng không đi, “Không đi, em không xuống nước đâu.”

“Không xuống nước thì làm sao mà học?” Phó Đình Sâm lấy ít nước đi đến vẩy lên mặt Tạ Du.

Tạ Du phồng má, lau đi vết nước trên mặt mình, cô thật sự rất sợ, cô cũng không nghĩ đến Phó Đình Sâm lại lòng dạ sắt đá một hai phải kéo cô xuống nước, tức giận Phó Đình Sâm không nhìn ra cô sự hãi đến cỡ nào, “Không học, em đi thăm Xán Xán.”

Phó Đình Sâm bị chọc tức đến phì cười, thấy Tạ Du vẫn một mực ngồi xuống dưới đất không chịu đi, từ sau lưng bếi cô lên, xung quanh ồ lên một tiếng.

Tạ Du vô cùng xấu hổ, quay người ôm chặt lấy cổ Phó Đình Sâm, nhẹ nhàng ghé lại gần tai anh nói, “Em không muốn, anh tiểu Phó, em sợ nước.”
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...