Lại Đây Cho Ông Hôn Một Cái

Chương 73



Tiệc cưới chia ra hai bên, thế hệ trước đều ở nhà cũ nhà họ Phó, còn bạn bè của Phó Đình Sâm thì lại ở bên biệt thự làm nhà tân hôn.

Phó Đình Sâm đón Tạ Du về nhà cũ, kính trà cho ông cụ và bà cụ, đúng mươi hai giờ xuất phát đến biệt thự mới, tất cả trình tự đều ổn thỏa.

Lâm Dư là người đến biệt thự đầu tiên, anh ta hầm hè xoa tay chờ cặp đôi mới cưới, mang ý đồ nháo động phòng, nhưng không ngờ chờ đến ba giờ chiều cũng chả thấy cặp chính đâu.

Chỉ có Giang Dụ khoan thai tới muộn, anh ta nhìn mọi người cười nói: “Cặp đôi mới cưới đi hưởng tuần trăng mật rồi, Phó Nhị biết các cậu sẽ làm ầm, nên tối nay bao hết quán bar, chi phí cứ để cậu ấy lo.”

“Có vợ quên bạn.” Lâm Dư hừ lạnh một tiếng: “Cũng coi như cậu ta thức thời, các anh em, đêm nay chơi tới bến, chú rể bao hết.”

Cùng lúc đó, trong giáo đường nhỏ bên bờ biển xanh rì, Tạ Du mặc váy cưới, còn trên người Phó Đình Sâm là bộ tây trang màu đen, hai người sóng vai nhau đi lên lễ đường, mục sư đứng đối diện họ đọc tuyên ngôn, hai người tay đan tay, mười ngón tay giao nhau, mỉm cười nhìn nhau cùng trả lời: “Con đồng ý.”

Trong giáo đường không có người xem, đây hôn lễ chỉ thuộc về hai người, cả quá trình không đến nửa tiếng, trước khi kết hôn Tạ Du và Phó Đình Sâm đã nói rõ với nhau, cô muốn tổ chức một hôn lễ trên bãi biển để cho mẹ cô xem.

Hành trình trăng mật khá nhàn nhã, nhưng chỉ có điểm dừng chân đầu tiên ở trong nước, bởi vậy đã quyết định tổ chức hôn lễ trong cùng một ngày.

Từ giáo đường đi qua một con đường lát đá đã đến khách sạn bên bờ cát mà họ thuê, Tạ Du đã thay bộ váy cưới trên người, mặc cái váy hoa dài đến mắt cá chân, đi chân trần trên bãi cát, nhẹ nhàng in lại một hàng dấu chân bé xinh trên mặt cát, cô đi mệt thì nằm trên vai Phó Đình Sâm để cho anh cõng.

Đây là khách sạn suối nước nóng nổi tiếng nhất trong nước, nơi này ngoại trừ có suối nước nóng nổi tiếng nhất còn có nước thuốc, tuy không phải mùa đông nhưng ở đây có không ít người, trên bãi cát còn có không ít người tắm nắng.

Phòng khách sạn là một căn phòng được xây theo bố cục chung cư một bếp một vệ sinh hai phòng ngủ, phòng ngủ và phòng khách có ban công thông nhau, đi qua ban công sẽ đến một cái sân, liếc mắt là đã có thể nhìn thấy suối nước nóng bốc khói dựa lưng trên núi giả cao nửa người, ở sau núi giả còn có một cầu neo tàu, nằm khá xa bờ biển, rất riêng tư, tầm nhìn cũng rộng rãi thoáng đãng.

Ăn cơm xong về phòng trời đã tối, cảnh tượng náo nhiệt buổi sáng như còn hiện trước mắt, Tạ Du ngã ra giường duỗi cánh tay và cần cổ đau nhức, kết hôn quá mệt, tuy rằng cô không cần tự tay làm mọi chuyện, nhưng có rất nhiều việc cần cô và Phó Đình Sâm cùng xác nhận.

Anh đã cho cô một hôn lễ thỏa mãn mong ước của của mọi cô gái.

Phó Đình Sâm nằm xuống bên cạnh cô, áo tây trang đã cởi ra ném lên cái sô pha bên cạnh, áo sơmi màu trắng tháo hai cúc, cà vạt kéo lỏng ra, làm người thấy mà miệng đắng lưỡi khô, trái tim như có chiếc lông nhẹ nhàng lướt qua.

Đứng dậy rướn người lại gần, đặt cằm lên ngực anh, ngón tay chơi đùa chiếc cà vạt của anh, còn hôn nhẹ lên má anh một cái, cười tủm tỉm nói: “Hôm nay em đã gả cho anh rồi!”

Phó Đình Sâm vươn tay đè eo cô, quay người giữ chặt cô lại: “Có thể làm được điều không thể rồi.”

Lời vừa dứt, Tạ Du còn chưa kịp phản ứng lại thì trên cổ cô đã bị anh hôn nhẹ một chút.

Chờ đến khi Tạ Du phát hiện trên vai hơi lạnh, khuôn mặt nhỏ đỏ như thiêu, giọng nói của cô run rẩy gọi anh: “Anh Tiểu Phó.”

“Ừm.” Anh khẽ lên tiếng, anh đã biết làn da cô rất mịn, trơn láng như lụa từ lâu, ngón tay hơi chai xoa bóp khuôn mặt nhỏ có chút thịt của cô, khẽ than thở.

Phó Đình Sâm cởi cà vạt: “Ngoan, chờ nước nóng thì ôm em đi ngâm thuốc tắm.”

Đôi má cô phiếm hồng, sợ hãi vùi đầu trong ngực anh, giận dỗi nói: “Anh đã nói sẽ không bắt nạt em.”

“Cái này sao lại gọi là bắt nạt chứ.” Phó Đình Sâm khẽ cười một tiếng.

Tạ Du cũng không phải là một cô gái nhỏ không hiểu chuyện, nhưng thấy dáng vẻ của anh thì không khỏi thẹn thùng sợ hãi, nhìn anh bằng đôi mắt ngập nước, cắn môi giống như con thú nhỏ trong tay gã thợ săn.

Tính cách của cô yếu mềm, anh không nỡ ức hiếp cô, dù sao thì còn cả một đêm dài, anh đã chờ lâu thế rồi thì đợi thêm mười phút nữa cũng được, cánh tay thon dài vươn ra bế bổng cô lên đi ra suối nước nóng trong sân.

Nước thuốc trong hồ là phương thuốc do anh cố ý tìm, khi cô còn nhỏ đã bị rơi xuống biển lạnh, cơ thể bị tổn thương, dù mấy năm nay được chăm sóc tỉ mỉ nhưng cơ thể đã bị ảnh hưởng không thể tốt lên, lúc kiểm tra sức khỏe tiền hôn nhân, bác sĩ đã nói với anh rất khó có khả năng có con, phương thuốc này có thể tiêu trừ hàn khí, rất có lợi cho cơ thể cô.

Tạ Du cọ khuôn mặt đỏ ửng vào của anh, khi cả người chìm vào trong dòng nước ấm áp cô không nhịn được mà run lên, cánh tay ôm chặt lấy anh, ngón chân ngâm dưới nước cuộn tròn lại.

“Nước phải nóng mới phát huy hết dược tính của thuốc, thật ra độ ấm không quá nóng đâu, quen rồi sẽ thấy thoải mái.” Phó Đình Sâm trúc trắc vén mái tóc cô lên rồi dùng dây buộc tóc trên cổ tay búi tóc lại giúp cô: “Chờ lát nữa rồi gội đầu.”

Tạ Du dựa vào vách hồ bóng loáng, cả người từ cổ trở xuống đều chìm trong nước, lòng bàn chân dẫm lên đá cuội dưới đáy hồ, cúi đầu trốn ánh mắt nóng rực của anh.

Cần cổ thon dài dưới làn hơi nước trở nên ửng hồng, vươn tay đẩy anh ra: “Anh đừng nhìn.”

Làn da trong lòng bàn tay hơi nóng, giống như bị quá nóng mà rụt về, cô lặng lẽ xê dịch sang chỗ khác, cho dù ở dưới nước cô cũng cảm thấy ánh mắt anh cứ luôn dán lên người cô, làm cô cảm thấy cực kỳ thẹn thùng.

Phó Đình Sâm vẫy tay với cô: “Lại đây đi Nhuyễn Nhuyễn.”

Tạ Du cầm lấy khay xếp áo ngủ bên cạnh hồ, cầm lấy dây thắt lưng rồi chậm chạp đi đến bên cạnh anh, bàn tay ướp nhẹp che đôi mắt anh lại.

Lòng bàn tay bị lông mi của anh nhẹ nhàng quét qua, ngay sau đó bên hông cô đã có một cánh tay ôm kéo cô lại gần, không cho Tạ Du có cơ hội trốn tránh.

Tạ Du ngốc nghếch trợn mắt, đẩy anh: “Anh Tiểu Phó đừng ngâm.”

Dưới làn hơi nước mờ mịt, gương mặt cô gái phiếm hồng trông cực kỳ quyến rũ, anh hắng giọng, nói: “Phải ngâm đủ mười lăm phút mới được.”

Cô tức giận cắn một cái trên vai anh, để lại một dấu răng bé xinh, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo trên vai anh thì lại nhả ra, le lưỡi cẩn thận liếm lên dấu răng.

“Người xấu!”

Phó Đình Sâm cũng không dễ chịu gì cho cam, gân xanh trên trán giật giật, nhìn đồng hồ chỉ mới được mười phút, Phó Đình Sâm nhẹ nhàng mát xa giúp cô, dịu dàng nói: “Nhuyễn Nhuyễn ngoan một chút, còn năm phút nữa mới có tác dụng với em.”

Tạ Du yếu ớt nằm trong lòng ngực anh, xương cốt cả người như bị nước nóng làm mềm, khẽ rên hừ hừ.

Đã đủ thời gian, Phó Đình Sâm bế cô lên bước nhanh về phòng ngủ.

Tạ Du kinh hoàng ôm lấy cổ anh: “Anh Tiểu Phó.”

Vành tai cô bị đôi môi dịu dàng của anh hôn lên: “Nhuyễn Nhuyễn, nên sửa miệng.”

Giọt nước còn đọng trên vai anh vươn lên môi cô.

Ánh mắt Tạ Du nhìn lướt qua ngực anh, rồi liếm môi theo bản năng, đôi mắt trong veo có một chút mơ màng: “Sửa gì?”

“Nên gọi chồng.”

Tạ Du giống như tép riu lo sợ quấn chăn như nhộng, giương mắt mong chờ nhìn anh: “Đừng, em sợ.”

Một đêm không mộng mị.

Tố chất cơ thể Phó Đình Sâm đã vượt qua thử thách, nhưng cơ thể ốm yếu của Tạ Du lại không chịu nổi, khóc lóc cầu xin anh từ sớm, nhưng đàn ông mới nếm trái cấm làm sao dễ dàng thỏa mãn như thế, chờ đến tận nửa đêm mới ôm cô gái đã mệt mỏi vào trong bồn tắm.

Tạ Du không còn sức lực, được chìm xuống hồ một lần nữa, làn nước ấm áp thoang thoảng mùi thuốc, cô thoải mái nằm trên vai anh để mặc làn nước ngâm cơ thể bủn rủn của mình.

Lúc quay lại thì chiếc giường lớn mềm mại đã được đổi một cái khăn trải giường mới, Phó Đình Sâm ôm Tạ Du ở trong lòng, nhìn cô bé đáng thương nằm trong lòng cứ khò khè mãi không yên giấc, anh cảm nhận được sự ỉ lại của cô.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về bả vai cô, hôn lên nước mắt còn đọng trên khóe mắt, rồi hôn lên khuôn mặt phiếm hồng, khẽ trấn an cô: “Ngủ đi bé cưng, không phá em nữa.”
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...