Lại Muốn Lừa Ta Nuôi Mèo

Chương 3:



8 giờ tối, Sở Chu còn chưa về, tin nhắn cần phản hồi không nhiều lắm, Khúc Yến Ninh kiên nhẫn trả lời hết, sau đó cưỡi xe ba bánh đi đến chợ đêm.

Chợ đêm trên phố đã náo nhiệt lên, Khúc Yến Ninh còn đang ở trước quầy hàng đem đồ vật dọn ra, lại đợi thêm mười phút, nhân viên giao hàng mới đưa mực đến.

Nhân viên giao hàng đem một thùng đầy con mực dọn xuống dưới đặt ở nơi Khúc Yến Ninh chỉ định, sau đó xoay người dọn xuống thêm mấy cái thùng nhỏ.

“Tiểu lão bản, đây là toàn bộ mực đã xử lí tốt theo ý cậu, cậu xem xem.”

Khúc Yến Ninh gật đầu, kiểm kê qua rồi trả tiền, sinh ý buổi tối hôm nay liền bắt đầu.

Nhóm mực đầu tiên còn chưa nướng chín, liền có khách hàng ngày hôm qua ăn chưa đủ tìm lại đây chờ.

Khách hàng một bên nhìn chằm chằm con mực trên giá nướng, một bên cùng cậu nói chuyện phiếm “Tiểu lão bản, ngoài mực xiên nướng ra, cậu không bán món khác sao?”

“Hôm nay nhập đều là mực.” Khúc Yên Ninh cười cười, nghiêng người một chút, ý bảo hắn xem con mực phía sau.

Khách hàng duỗi cổ nhìn nhìn, “Bán thế nào?”

“Mười lăm tệ một con.”

“Vậy mua một con!”

“Được rồi.” Khúc Yến Ninh đem con mực cắt hoa cùng xiên mực đặt trên giá nướng, con mực tươi mới dặt phía trên than lửa màu đỏ nướng, phát ra tiếng “tư tư xèo xèo”.

Sinh ý hôm nay so với hôm qua còn tốt hơn, Khúc Yến Ninh vừa thu tiền vừa nướng mực, vội đến mồ hôi đầy đầu, cố tình lúc này di động trong túi lại reo lên.

Lau mồ hôi, Khúc Yến Ninh lấy di động đang reo không ngừng ra, trên màn hình hiển thị tên Sở Chu.

“Alo, Chu Chu?”

Chung quanh ồn ào tiếng người, Khúc Yến Ninh mất rất nhiều công sức mới nghe rõ lời Sở Chu nói, ngày quay chụp hôm nay của Sở Chu kết thúc, Chuẩn bị qua đây tìm cậu.

“Tớ bên này người nhiều lắm, cậu đừng tới!” Khúc Yến Ninh lớn tiếng nói vào microphone.

Đầu bên kia điện thoại, Sở Chu đang không ngừng lặp lại “Này này, cậu nói cái gì tớ nghe không rõ.”

Khúc Yến Ninh: “……”

“Tiểu lão bản, nhanh, đừng nghe điện thoại nữa, con mực sắp cháy rồi…...” Khách hàng đứng trước quầy nhắc nhở.

Khúc Yến Ninh kẹp di động, vừa nhìn liền thấy mực đã nướng chín đều. nhanh chóng ngừng tay, nhấc con mực đã được nướng tốt lên.

Chờ đến lúc Khúc Yến Ninh rút ra di động bị bỏ qua từ nãy đến giờ, Sở Chu đã tắt máy, màn hình di động hiện thông báo tin nhắn WeChat.

Sở Chu: chia sẻ định vị đi.

Khúc Yến Ninh vội vàng chia sẻ định vị cho y, tiếp tục vội như con quay.

Lúc Sở Chu theo định vị tìm tới, trừng mắt nhìn đội ngũ trước mặt,y biết sinh ý của Khúc Yến Ninh nhất định rất tốt, nhưng là không nghĩ tới lại tốt như vậy.

Y xách theo túi xách hướng bên trong chen, “Nhường chút nhường chút…….”

Người phía trước quay đầu lại chuẩn bị nhìn xem là người nào không có đạo đức muốn chen hàng, thấy khuôn mặt diễm lệ của Sở Chu, nháy mắt không còn thanh âm.

Sở Chu nhân cơ hội chen lên phía trước, đi vòng qua giá nướng BBQ, đứng ở bên cạnh Khúc Yến Ninh.

Y cầm túi xách vung vung, hào khí nói: “Khúc nhi, tớ đến giúp cậu thu tiền.”

Khúc Yến Ninh cầm con mực để xa một chút, sợ dầu bắn lên người y, Sở Chu mặc váy ngắn áo hai dây dẫm lên đôi giày cao gót 10cm, cùng với quầy nướng dính đầy dầu mỡ thập phần không liên quan, “Cậu đứng xa một chút, cẩn thận lát nữa dính lên người cậu.”

Sở chu lại không chút nào để ý, nhập diễn phi thường nhanh, đổi giọng nói bắt đầu thu tiền, “Mọi người xếp thành hàng, mực xiên mười tệ năm xâu, đưa tiền trước rồi lấy mực nha……”

Một nam sinh đang chờ bên cạnh “phụt” một tiếng cười vui vẻ, hướng Khúc Yến Ninh làm mặt quỷ dựng ngón tay cái, “Tiểu lão bản, bạn gái cậu thật có bản lĩnh.”

Khúc Yến Ninh đưa mực cho hắn, mặt xấu hổ giải thích, “Cái, cái kia, chúng ta không phải……”

Người nọ lại không nghe cậu giải thích, xua xua tay rồi chen ra ngoài, “Tiểu lão bản thật có phúc khí, chúc các cậu bách niên hảo hợp nha.”

Khúc Yến Ninh: “……”

Chờ đến khi bán xong một rương mực rồi thu quán, Khúc Yến Ninh đã không đếm được chính mình nhận bao nhiêu lời chúc phúc ‘bách niên hảo hợp sớm sinh quý tử’ rồi.

Cậu đơ mặt đem tiền bỏ vào trong túi cất kỹ.

“Như thế nào, không cao hứng sao?” Sở Chu chọc chọc cậu, đổi giọng thanh âm nũng nịu.

Khúc Yến Ninh cố nghiêm mặt trừng y, Sở Chu lại chọc cậu một chút, uỷ khuất như muốn nói ‘có tớ là đại mỹ nhân làm bạn gái cậu còn không thoả mãn sao’, Khúc Yến Ninh nháy mắt không nhịn đựng, cười mắng y, “Diễn tinh!”

Sở Chu hướng cậu quăng một cái mị nhãn, xách váy nhỏ đứng ở bên cạnh xe ba bánh, cố ý dậm chân nói: “Quỷ sứ à, đi ~ ~”

Khúc Yến Ninh chỉ chỉ mặt đất, chậm rì rì nói: “đem da mặt cậu tìm lại, chúng ta liền đi.”

Sở Chu phát rồ “hahaha” cười, ôm vai của huynh đệ tốt, ước chừng so với y cao hơn một cái đầu, “Đi đi, ca ca mời cậu đi ăn lẩu, đi thôi.”

Khúc Yến Ninh cũng cười rộ lên, mắt hạnh cong thành vầng trăng non, “Đi Vạn Tưởng.”

“Đi đi đi,” Sở Chu ngồi lên xe, vỗ xe thúc giục, động tác tục tằng cùng khuôn mặt tinh xảo hoàn toàn tương phản.

“Ngồi yên.” Khúc Yến Ninh khởi động xe ba bánh, thịch thịch thịch hương Vạn Tưởng mà chạy.

……

Vạn Tưởng là nhà hàng lẩu cao cấp, chất lượng và hương vị giống như giá cả của nó, rất cao, Khúc Yến Ninh tới đây tổng cộng hai lần, đều là Sở Chu dẫn cậu đến.

Lần này cậu chủ động nhắc tới Vạn Tưởng, trong lòng cũng đã đánh tốt bàn tính nhỏ, cậu vỗ vỗ bao lô con đang phình lên, bộ ngực nhỏ ưỡn thẳng hơn một chút.

Bởi vì đang là thời gian làm việc, lúc này người không nhiều, không cần chờ lâu, hai người trực tiếp đi vào tận cùng bên trong tìm chỗ ngồi xuống.

Đều là khách quen, Sở Chu xoát xoát chọn xong nước lẩu cùng đồ ăn, cứng nhắc đẩy cho Khúc Yến Ninh, “Còn muốn thêm cái gì không?”

Khúc Yến Ninh liếc mắt nhìn một cái, trên thực đơn đã ghi đủ món hai người thường ăn, liền lắc lắc đầu.

Người phục vụ bưng đồ ăn lên, Khúc Yến Ninh xoa xoa tay, thừa dịp đồ ăn chưa dọn lên đủ, tranh thủ đi vệ sinh.

Giải quyết xong vấn đề vệ sinh, Khúc Yến Ninh cả người nhẹ nhàng đầu tóc đều lộ ra cao hứng, bước từng bước vui vẻ đi rửa tay.

Trước bồn rửa tay có một người đứng đó. Cậu tuỳ ý liếc mắt một cái, mắt hạnh hơi trừng lớn.

Nam nhân đứng cạnh bồn rửa tay mặc một bộ trường bào màu đen, cổ áo cài núi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh cài đến dưới hầu kết, bởi vì cúi đầu, chỉ có thể thấy thái dương đen nhánh cùng đường cong cằm lưu loát.

Khúc Yến Ninh liếc mắt một cái, lại liếc liếc mắt thêm cái nữa, nam nhân cúi đầu rửa tay,động tác không nhanh không chậm, lộ ra một loại ý nhị nói không nên lời, như là quý công tử đại gia tộc thời đại cũ, giơ tay nhấc chân đều là ưu nhã.

Thật là người kỳ quái, thời đại nào rồi còn mặc cổ phục như vậy…… Khúc Yến Ninh nói thầm trong lòng, ánh mắt lại dính trên người nam nhân…… Cũng không biết lớn lên như thế nào……

Như là phát hiện tầm mắt của cậu, nam nhân nâng mặt, ánh mắt chuyển hướng cậu, trong mắt không thấy độ ấm, “Xem đủ chưa?”

“……!” Khúc Yến Ninh đột nhiên bị bắt quả tang không kịp phòng bị, lỗ tay đỏ lên, hoảng loạn nhìn hắn, lắp bắp nói không ra lời, “Tôi không phải…… Tôi không có……”

“Ân?” Tạ Kỳ thong thả ung dung đem vệt nước trên tay lau khô. Nhàn nhạt liếc mắt quét qua cậu một cái, trên mặt nhìn không ra cảm xúc.

Khúc yên Ninh càng hoảng loạn hơn, khuôn mặt tròn tròn nhăn thành một đoàn, rũ đầu xin lỗi, “Thực xin lỗi……” Nhìn lén còn bị chính người ta bắt được, có thể nói là phi thường mất mặt.

Ta Kỳ lúc này lại không nói gì, lãnh đạm liếc nhìn cậu một cái, sau đó xoay người rời đi.

(editor: liếc nhiều quá ngta tưởng m lé á rể )

Khúc Yến Ninh thật cẩn thận nhìn theo bóng dáng hắn, chờ hắn đi xa, thỏ nhỏ chấn kinh trong lòng mới nhảy về vị trí cũ.

“Đi WC làm gì mà lâu như vậy?” Sở Chu chờ đến nhàm chán nghi hoặc nhìn cậu đưa nhanh đôi mắt nhỏ ngó khắp nơi, “Còn nữa tại sao mặt cậu lại hồng như thế?”

“…… Khụ,” trái tim Khúc Yến Ninh còn đang bang bang nhảy loạn, uống miếng nước thuận thuận khí, cậu mới giống như kẻ trộm đến gần Sở Chu nhỏ giọng nói: “Tớ vừa rồi thấy một người so với cậu còn xinh đẹp hơn.”

Sở Chu: “……”

Khoé miệng giật giật, Sở Chu dối trá cười nói: “Phải không, đẹp cỡ nào?”

“Ưm……” Khúc Yến Ninh nhíu mày, nhớ lại khuôn mặt nam nhân.

Nam nhân mũi thẳng môi mỏng mím nhẹ, một đôi mắt phượng hơi xếch, trong mắt không có nửa điểm ấm áp, làn da dưới ánh đèn như bạch ngọc trong suốt, giống như bước ra từ tranh vẽ.

“Chính là…… Đặc biệt đặc biệt đẹp.” Khúc Yến Ninh moi hết cõi lòng cũng nghĩ không ra từ để hình dung, đành phải dùng hai từ ‘đặc biệt’ đặt liền nhau tỏ vẻ thật sự phi thường đẹp.

“……” Sở Chu hoàn toàn không thể lý giải cậu đã gặp phải đả kích gì, gắp cho cậu một miếng thịt mỡ bò, có lệ nói sang chuyện khác, “Được được, thừa dịp nóng mau ăn đi.”

Thịt bò chín nóng bốc khói, mùi thơm bay đến chóp mũi, quả nhiên dời đi lực chú ý của Khúc Yến Ninh, một ngụm ăn hết thịt bò nóng hầm hập.

“Ngô…… Ăn ngon.”

……

Bên khu khách quý.

Tay phải Tạ Kỳ cầm một chuỗi hạt gỗ, theo cầu thang chậm rãi đi xuống.

“Nhị gia, mời qua bên này.” Trương cục trưởng ở bên cạnh ân cần dẫn đường.

Tạ Kỳ ở thật xa vẫn có thể ngửi được mùi hương đặc biệt của Thuần Âm Chi Thể kia, hắn theo hướng bàn của Khúc Yến Ninh nhìn thoáng qua, lại thu hồi tầm mắt thật nhanh, cùng với Trương cục trưởng cẩn thận ân cần, lên một chiếc xe Audi màu đen.

Tác giả có lời muốn nói:

Công lên sàn~~~~
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...