Làm Cún Con Của Anh
Chương 6
"Ngoan nào, nói đi."
"Anh Lục Mính, em xin anh... kéo giãn tiểu huyệt của Kiều Kiều ra." Thẩm Kiều Kiều hai tay chống bàn, nhẹ nhàng vươn eo, để tiểu huyệt nuốt lấy ngón tay Lục Mính: "Á ưm."
Lục Mính hai ngón tay cùng chậm rãi đâm vào, mang theo cảm giác đến tê dại: "Hai ngón tay thế này? Đủ làm em thích chưa?"
"Á ưm, sướng quá... em... lỗ nhỏ của em sắp bị anh đâm rách rồi."
Lục Mính cúi xuống liếm nhẹ đầu v* hồng nhô ra, lưỡi nóng để lại vệt trong suốt, tay kia không ngừng cắm vào bên trong.
"Ừm ừm... Á, đầy quá, bụng đầy quá, tiểu huyệt đầy rồi… ưm ưm… chậm thôi..."
m hộ bị anh cắm đến đầm đìa, Thẩm Kiều Kiều nắm lấy bàn tay anh, mắt đỏ hoe lắc đầu: "Anh Lục... chậm thôi, Kiều Kiều sắp tiểu ra rồi... á á... tiểu ra rồi..."
"Tiểu lên tay anh đi, cho anh Lục xem hoa huy*t tiểu tiện, được không?"
Một tay anh cắm sâu vào hoa huy*t Thẩm Kiều Kiều, một tay xoa nắn dương v*t mình, mắt nhìn chăm chăm vào âm hộ cô.
Cặp vú trắng nõn mềm mại kia trông thật bồng bềnh, thật sự rất muốn để cô dùng vú kẹp dương v*t của anh mà xoa nắn.
Thấy cô gần như không chịu nổi, Lục Mính tăng tốc tay, đút vào rút ra thật nhanh trong huyệt đỏ hồng, Thẩm Kiều Kiều mắt phủ sương mù dục vọng, bên dưới bị chọc vào chỗ nhạy cảm nhất, khoảnh khắc đó, cả người như bị điện giật tê dại, trong đầu không còn gì nữa, chỉ cảm nhận lỗ huyệt phun ra nhiều nước, tiểu huyệt co rút lại, Thẩm Kiều Kiều thấy trên tay Lục Mính còn vương nước cô vừa 'tiểu' ra.
Cô mặt đỏ lắp bắp nói: "Tiểu... tiểu ra rồi..."
Lục Mính xoa nắn dương v*t thật mạnh, không lâu sau cũng bắn tinh, trút hết tinh dịch lên đùi cô, Lục Mính cười khẽ: "Lúc nãy tiểu huyệt em bắn ra không phải nước tiểu đâu, là d*m thủy, tiểu huyệt bị chơi sướng mới phun nước ra đấy, hiểu chưa?"
Không phải nước tiểu sao?
Thẩm Kiều Kiều mơ hồ gật gật đầu, cô chưa bao giờ nghĩ bên dưới mình cũng có thể chảy ra nhiều nước như thế.
Thật kì lạ...
"Thế nào, lúc nãy tiểu huyệt bị đâm có sướng không, cảm giác thế nào?"
"Sướng..." Không hiểu sao, khi nói câu đó Thẩm Kiều Kiều lại nhớ đến cảm giác vừa bị ngón tay đâm cho ra nước lúc nãy, hoa huy*t lại co rút một cái.
"Còn có thể sướng hơn nữa đấy, có muốn thử không?"
Cô gái ngoan ngoãn nhìn anh, chậm rãi gật đầu.
Lục Mính khịt mũi lắc đầu cười: "Thẩm Kiều Kiều à, phụ nữ dâm đãng anh đã gặp nhiều, nhưng dâm như em thì quả thật lần đầu tiên."
Vừa trong trắng vừa dâm đãng.
Trông bề ngoài vẫn là cô học trò ngoan, nhưng dâm đến nỗi có vẻ không bao giờ có thể thỏa mãn.
"Anh đừng... đừng ghét em..." Cô gái nhỏ tưởng Lục Mính không thích cô như thế này nên cố gắng giải thích. Bình thường em không phải kiểu người như vậy đâu, rõ ràng chưa từng hẹn hò, nhưng không hiểu sao lại nhạy cảm với ngón tay anh đến thế.”
"Em đừng vội, nói từ từ, anh nghe đây." Anh bị vẻ vội vàng của cô làm cho bật cười, dịu dàng vén lọn tóc rũ xuống trán cô sang một bên, kiên nhẫn dỗ dành.
Ánh mắt anh thật dịu dàng, Thẩm Kiều Kiều lòng không khỏi tan chảy.
Cô không hiểu tại sao lại kì diệu đến thế.
Giọng nói của anh, nhiệt độ đầu ngón tay, cử chỉ dịu dàng khi vén tóc cho cô, thậm chí là nhịp độ anh chạm vào người cô, tất cả đều khiến cô cảm thấy vừa đủ.
Cô thực sự rất thích, rất thích Lục Mính.
"Đừng... ghét em."
"Ừ, anh không ghét em đâu." Lục Mính chẳng bao giờ nghĩ cô gắng sức nói ra câu đó, có lẽ thực sự sợ bị anh ghét bỏ, nên mới cẩn thận từng li từng tí như vậy.
Thẩm Kiều Kiều lập tức cười tươi, mắt môi cong cong nhìn anh.
"Anh Lục Mính, em xin anh... kéo giãn tiểu huyệt của Kiều Kiều ra." Thẩm Kiều Kiều hai tay chống bàn, nhẹ nhàng vươn eo, để tiểu huyệt nuốt lấy ngón tay Lục Mính: "Á ưm."
Lục Mính hai ngón tay cùng chậm rãi đâm vào, mang theo cảm giác đến tê dại: "Hai ngón tay thế này? Đủ làm em thích chưa?"
"Á ưm, sướng quá... em... lỗ nhỏ của em sắp bị anh đâm rách rồi."
Lục Mính cúi xuống liếm nhẹ đầu v* hồng nhô ra, lưỡi nóng để lại vệt trong suốt, tay kia không ngừng cắm vào bên trong.
"Ừm ừm... Á, đầy quá, bụng đầy quá, tiểu huyệt đầy rồi… ưm ưm… chậm thôi..."
m hộ bị anh cắm đến đầm đìa, Thẩm Kiều Kiều nắm lấy bàn tay anh, mắt đỏ hoe lắc đầu: "Anh Lục... chậm thôi, Kiều Kiều sắp tiểu ra rồi... á á... tiểu ra rồi..."
"Tiểu lên tay anh đi, cho anh Lục xem hoa huy*t tiểu tiện, được không?"
Một tay anh cắm sâu vào hoa huy*t Thẩm Kiều Kiều, một tay xoa nắn dương v*t mình, mắt nhìn chăm chăm vào âm hộ cô.
Cặp vú trắng nõn mềm mại kia trông thật bồng bềnh, thật sự rất muốn để cô dùng vú kẹp dương v*t của anh mà xoa nắn.
Thấy cô gần như không chịu nổi, Lục Mính tăng tốc tay, đút vào rút ra thật nhanh trong huyệt đỏ hồng, Thẩm Kiều Kiều mắt phủ sương mù dục vọng, bên dưới bị chọc vào chỗ nhạy cảm nhất, khoảnh khắc đó, cả người như bị điện giật tê dại, trong đầu không còn gì nữa, chỉ cảm nhận lỗ huyệt phun ra nhiều nước, tiểu huyệt co rút lại, Thẩm Kiều Kiều thấy trên tay Lục Mính còn vương nước cô vừa 'tiểu' ra.
Cô mặt đỏ lắp bắp nói: "Tiểu... tiểu ra rồi..."
Lục Mính xoa nắn dương v*t thật mạnh, không lâu sau cũng bắn tinh, trút hết tinh dịch lên đùi cô, Lục Mính cười khẽ: "Lúc nãy tiểu huyệt em bắn ra không phải nước tiểu đâu, là d*m thủy, tiểu huyệt bị chơi sướng mới phun nước ra đấy, hiểu chưa?"
Không phải nước tiểu sao?
Thẩm Kiều Kiều mơ hồ gật gật đầu, cô chưa bao giờ nghĩ bên dưới mình cũng có thể chảy ra nhiều nước như thế.
Thật kì lạ...
"Thế nào, lúc nãy tiểu huyệt bị đâm có sướng không, cảm giác thế nào?"
"Sướng..." Không hiểu sao, khi nói câu đó Thẩm Kiều Kiều lại nhớ đến cảm giác vừa bị ngón tay đâm cho ra nước lúc nãy, hoa huy*t lại co rút một cái.
"Còn có thể sướng hơn nữa đấy, có muốn thử không?"
Cô gái ngoan ngoãn nhìn anh, chậm rãi gật đầu.
Lục Mính khịt mũi lắc đầu cười: "Thẩm Kiều Kiều à, phụ nữ dâm đãng anh đã gặp nhiều, nhưng dâm như em thì quả thật lần đầu tiên."
Vừa trong trắng vừa dâm đãng.
Trông bề ngoài vẫn là cô học trò ngoan, nhưng dâm đến nỗi có vẻ không bao giờ có thể thỏa mãn.
"Anh đừng... đừng ghét em..." Cô gái nhỏ tưởng Lục Mính không thích cô như thế này nên cố gắng giải thích. Bình thường em không phải kiểu người như vậy đâu, rõ ràng chưa từng hẹn hò, nhưng không hiểu sao lại nhạy cảm với ngón tay anh đến thế.”
"Em đừng vội, nói từ từ, anh nghe đây." Anh bị vẻ vội vàng của cô làm cho bật cười, dịu dàng vén lọn tóc rũ xuống trán cô sang một bên, kiên nhẫn dỗ dành.
Ánh mắt anh thật dịu dàng, Thẩm Kiều Kiều lòng không khỏi tan chảy.
Cô không hiểu tại sao lại kì diệu đến thế.
Giọng nói của anh, nhiệt độ đầu ngón tay, cử chỉ dịu dàng khi vén tóc cho cô, thậm chí là nhịp độ anh chạm vào người cô, tất cả đều khiến cô cảm thấy vừa đủ.
Cô thực sự rất thích, rất thích Lục Mính.
"Đừng... ghét em."
"Ừ, anh không ghét em đâu." Lục Mính chẳng bao giờ nghĩ cô gắng sức nói ra câu đó, có lẽ thực sự sợ bị anh ghét bỏ, nên mới cẩn thận từng li từng tí như vậy.
Thẩm Kiều Kiều lập tức cười tươi, mắt môi cong cong nhìn anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương