Làm Lại Cuộc Đời Ở Tu Chân Giới

Chương 75: Bằng Hữu Tình Thâm, Công Pháp Bát Tinh, Công Pháp Vượt Trên Cả Bát Tinh: Cửu Tinh



“Triệu tiền bối, ngươi biết triệu tiền bối sao?”

“Tiền bối...cái lão già đó ấy hả, ta đương nhiên biết hắn, ít nhất thì hắn cũng là kẻ khiến ta phải nể phục.”

Trong không gian Minh Đạo, thật không ngờ lại xảy ra cuộc trò chuyện giữa một nhân loại và một cái nồi. Mà người đang nói chuyện với cái nồi đó lại là Việt Hoàng.

“Khoan hãy nói chuyện đó, vậy tên Triệu Lục Chân đấy đâu rồi?, kể từ khi Minh Đạo đóng lại ta đã không gặp hắn nha, cũng tại hắn rõ ràng đã nói khi ra mang theo ta,…”

“Haizz, cũng không biết bao nhiêu lâu rồi.”

Việt Hoàng khẽ thẫn thờ một chút, nhìn cái nồi vàng kia đang nãi thanh nãi khí, tuy vẻ bề ngoài làm như không có chuyện gì, nhưng từ ánh mắt của cái nồi vàng kia Việt Hoàng cảm nhận được Triệu tiền bối chiếm vị thế rất quan trọng trong lòng nó.

“Triệu tiền bối…đã sớm thoát khỏi hồng trần rồi.” Việt Hoàng ngao ngán thở dài.

Theo như câu nói nghẹn ngào của hắn, cái nồi kia vậy mà có chút thẫn thờ, miệng lắp bắp như không tin nhưng rồi cuối cùng cũng làm ra vẻ mặt bình thản.

“Ra vậy, đã lâu như vậy rồi.”

Nhìn sự bình thản hiện lên của một cái nồi, Việt Hoàng không hề cảm thấy một chút nào đáng cười, sâu trong sự bình thản kia là một sự buồn tẻ, phảng phất theo đó là nỗi đau không khác gì mất đi người thân.

Chợt Việt Hoàng cảm nhận được Yumi đang gửi chó hắn một đạo tinh thần.

“Ngươi có phải tên Bảo Bảo.”

“Sao ngươi biết?” Nồi Vàng khẽ ngước lên nhìn hắn, ánh mắt vẫn còn tia buồn bực.

Trong không gian Minh Đạo, hư ảnh của Triệu Lục Chân lại một lần nữa hiện lên trong cuốn trục, khuôn mặt đôn hậu mang theo nét tươi cười khẽ động lời nói, mà theo đó Việt Hoàng cũng nhại theo từng lời ấy nói với Nồi Vàng.

“Bảo Bảo a Bảo Bảo, thời gian được quen biết ngươi thật tốt…”

“Nhớ lại năm đó ta vào đây gặp ngươi cùng với mấy tên lão đầu kia, ngươi luôn khi dễ ta, nói ta không đủ trình độ có được ngươi…”

“Ta và đám người kia vì ngươi mà chém giết, cuối cùng kẻ còn lại duy nhất lại là ta, người mà ngươi vẫn luôn nói không đủ trình, nghĩ lại thì ngươi lần đó thật quê nha…hahaha…”

“Nhớ lúc đó người sở hữu được ngươi lại mà kẻ luôn bị ngươi chê bai… mà ta cũng là không kém cạnh, ngươi khi dễ ta, ta lại khi dễ ngươi, chúng ta như hai kẻ oan gia gặp nhau, bây giờ nhớ lại, ta vậy mà lại muốn quay lại như lần đó, nghĩ cũng thật buồn cười ai thèm nhớ đến ngươi chứ…”

“Ngươi bảo ngươi không biết tình cảm bằng hữu tình thân là gì, ta liền kể cho ngươi truyện về ta với cái lão già Đằng Ma đó…ngươi nhớ lần đó không, ngươi đã khóc không ra nước mắt đó, haha cái đồ không có nước mắt…”

“Haizz…hai tên oan gia chúng ta vậy mà trở thành tình thân, ngươi giúp ta mạnh mẽ, ta lại trò chuyện xóa đi nỗi buồn tẻ cô đơn của ngươi, chúng ta suốt ngày nói cười khi thì cãi cọ, cuộc sống lúc đó thật vui biết bao…”

“Chỉ là không ngờ lần đó rời đi…lại là lần cuối gặp được ngươi, đáng nhẽ ta nên nghe lời ngươi mà mang ngươi theo…”

“Năm đó ta nhận thấy thọ nguyên sắp cạn liền tới đây để lại Dị Kim truyền thừa, vốn chỉ định ra ngoài giải quyết chút chuyện nho nhỏ rồi quay lại đây cùng ngươi hảo hảo an dưỡng tuổi già… vậy mà khi quay lại, không gian này đã đóng lại mãi mãi…”

“Ngươi cũng như lão Đằng Ma kia đều là hai người huynh đệ ta trân trọng nhất, hi vọng tin nhắn cuối cùng này có thể đến được tay ngươi…

“Tuy hơi ngại một chút nhưng…thứ ta cảm thấy quý giá nhất không phải là tài nguyên của không gian này mà là đã gặp được ngươi…hảo bằng hữu…”

“Sau này không có ta bên cạnh hãy tìm một tên bằng hữu khác, ít nhất cũng phải bằng một phần của ta, đừng cứ mãi cô đơn quanh đây nữa.”

Tin nhắn của Triệu Lục Chân vừa dứt cũng là lúc Việt Hoàng hoàn thành chuyển lời cho Nồi Vàng. Chỉ thấy ánh mắt Nồi Vàng không hề thay đổi, một lúc sau liền quay mặt lại không nhìn tới Việt Hoàng.

“Là do tên Triệu Lục Chân đấy ngu ngốc, là dó hắn…là do hắn..là..hức…hức.”

Sau những lần cố gắng kìm nén cảm xúc cuối cùng chiếc nồi vàng kia cũng khóc rống lên, khóc như một đứa con nít, Việt Hoàng có thể nhận thấy nó không hề có nước mắt rơi ra nhưng theo tiếng khóc vang trời, hắn có thể nhận thấy Nồi Vàng rất quý Triệu tiền bối.

Khóc một lúc lâu như chưa bao giờ được khóc, khi tiếng khóc chuyển thành sụt sịt, Nồi Vàng khẽ nhàn nhạt quay lại phía Việt Hoàng, cuối cùng đã lấy lại được chút bình tĩnh vốn có.

“Nếu ngươi đã truyền lại lời nhắn kia của Triệu Lục Chân, ắt hẳn ngươi là người nhận được truyền thừa từ hắn…” Nồi Vàng liền quay sang hướng Ngôi Chùa Một Cột lúc sau tiếp tục nói:

“Ta tên Bảo Bảo, có lẽ ngưỡi đã nhận được hết truyền thừ từ tên họ Triệu đó, bất quá truyền thừa quý giá nhất của hắn vẫn còn ở đây, có lẽ hắn cũng không ngăn cản ngươi tiếp nhận nó…”

“Dị Kim kia chính là lực lượng thành danh của hắn, ngoài ra trong ngôi Chùa kia còn một cuốn công pháp đã xuất hiện ở đây từ lâu, Triệu Lục Chân đã từng luyện nó…cũng giao cho ngươi…”

“Lấy song rồi, ngươi vào đường nào thì ra đường đấy.”

Nói song Bảo Bảo nhẹ quay đầu một mình lủi thủi bước tới một căn nhà trúc cách đó phía xa, Việt Hoàng vốn định nói gì đó nhưng lại thôi, trong lòng hắn đang có tính toán riêng.

Lúc này hắn nhẹ truyền âm vào nhánh Thụ Đằng trên tay, theo đó Nhã Phi yêu kiều hiện lên trước mặt hắn.

“Tiểu Hoàng, đây là đâu?, lại thần kì như vậy.”

Hiển nhiên, nàng không khỏi thất thố trước cảnh sắc nơi này, cảnh tượng một phiến lục địa lơ lửng trước không trung quả thực hết sức huyền diệu với con người chứ đừng nói hồ sen hay Chùa Một Cột trước mắt, những thứ hiện lên quả như tiên cảnh… đối với mỗi người.

“Lúc sau ta sẽ nói với nàng, giờ đi theo ta một chút.” Việt Hoàng cầm lấy tay đẹp của Nhã Phi hướng về Chùa Một Cột đi tới.

Như đã nói, Chùa Một Cột tọa lạc giữa hồ sen, để đi tới đươc đó lối đi duy nhất chính là cây cầu gỗ được trạm khắc tinh sảo bắc ngang hồ kia.

Việt Hoàng thầm đánh giá lấy cây cầu, cây cầu này đã trải qua không biết bao nhiêu niên kỷ nhưng vẫn vậy không chút vết xước cũng như cũ kĩ.

“Tiểu Hoàng, đây không lẽ…Dị Kim.’ Ánh mắt Nhã Phi chăm chú nhìn vào thứ thu hút ánh nhìn đang lơ lửng giữa Chùa Một Cột.

“Không sai.”

Tuy nơi này rất giống với chùa một cột nhưng kiến trúc này phải lớn hơn Chùa Một Cột gắp ba gắp bốn lần, thành ra bên trong này khá rộng, lơ lửng trên không là Dị Kim mà ở dưới chính là một cái bàn đá nhỏ bên trên có một cuốn trục đang nằm ngay ngắn.

Chưa vội chú ý đên Dị Kim Việt Hoàng cùng Nhã Phi tiến đến chiếc bàn đá, cầm lấy cuốn công pháp.

“Mộc Hỏa Nghich Thiên Quyết.”

Mở ra trang đầu tiên của cuốn công pháp này, Việt Hoàng cùng Nhã Phi không khỏi kinh hô.

Thiên Địa trời sinh Hỏa, Hỏa khắc Mộc, ngược lại Mộc cũng sợ Hỏa, công pháp này lấy chữ “Nghịch” làm điểm nhấn, đi ngược lại quy luật của trời đất, Mộc lại không sợ Hỏa, ngược lại dùng Hỏa bổ sung cho Mộc lại dùng Mộc bổ sung cho Hỏa, không ai hơn ai, không ai hại ai, nghịch lý kinh thiên, uy lực kinh người.

Đọc từng dòng của trang mở đầu của công pháp, hô hấp của hai người Việt Hoàng theo từng trữ thở dốc, thứ công pháp lại di ngược với Thiên Địa, lấy hai thứ tương sinh tương khắc kết hợp lại tạo ra uy lực đên mức phải “Kinh thiên.”

Mở tiếp đến trang tiếp theo, tuy chưa đọc được thêm chữ nào nhưng khí tức vốn quẩn canh nãy giờ của cuốn công pháp như bùng nổ mà ra.

“Quả nhiên..” Việt Hoàng kinh hô.

“Đẳng cấp của cuốn công pháp này…Tiểu Hoàng.” Nhã Phi bên cạnh cũng không kém phần bạo động.

Công pháp ở Tinh Đấu Đại Lục hiện tại cao nhất là đạt đến Thất Tinh Cực Phẩm, đạt tới đẳng cấp này cũng coi như chỉ có một vài thế lực đếm trên đầu ngón tay mới có, hiển nhiên cho thấy mức độ quý giá của nó như thế nào.

Bất quá dù vậy đây mới chỉ là ghi nhận cho đến hiện tại tu Chân giới biết đến, thực chất cao nhất đẳng cấp công pháp của Đại Lục này phải đạt đến Bát Tinh Phẩm.

Công Pháp Bát Tinh Phẩm tất nhiên quý hiếm, nó được nhiều cấp thế lực hung mạnh trên đại lục thời xa xưa sử dụng, bất quá nền văn minh tu Chân trên đại lục theo thời gian lại ngày càng tuột dốc, những công pháp đạt đến Bát Tinh chẳng những không còn xuất hiện thêm ngược lại còn thất truyền đi hết.

Đến thời nay đã không ai còn thấy sự xuất hiện của Công Pháp đạt đến Bát Tinh, thế nên Tu Chân Giới mới lầm tưởng Thất Tinh mới là cao nhất.

Việt Hoàng không nghĩ tới những công pháp Bát Tinh kia đã tuyệt tích hết, có lẽ còn một số lão quái vật hay một số thế lực khủng bố nào đó còn sở hữu, hiển nhiên mức độ trân quý của công pháp Bát tinh quá mức kinh thiên bọn họ không ngu gì công bố ra bên ngoài.

Bất quá Bát Tinh trân quý bị thất truyền là thế nhưng thứ đang hiện hữu trước mặt Việt Hoàng cùng Nhã Phi lại còn khủng bố hơn.

Công pháp vượt trên cả Bát tinh.

“Hiện tại trên Tinh Đấu Đại Lục chỉ ghi nhận công pháp Bát Tinh là cao nhất, công pháp này không thuộc về Tinh Đấu Đại Lục.’ Yumi lạnh lùng lên tiếng.

Việt Hoàng nhẹ gật đầu, nơi đây vốn không thuộc về Tinh Đấu Đại Lục, việc một công pháp không thuộc nơi đây hiện hữu trước mắt hắn là điều có thể xảy ra. Một công pháp Cửu Tinh.

Thực chất Việt Hoàng không biết đẳng cấp trên Bát Tinh có phải là Cửu Tinh hay không, mà cũng không biết đẳng cấp thực sự của công pháp này là như thế nào nhưng bình sinh cứ hễ công pháp nào đẳng cấp cao hơn Bát Tinh, giới hạn của Đại Lục này, hắn đều sẽ gọi là Cửu Tinh.

Điều này đồng dạng giống với Cửu Dương Huyền Kinh với Thiên Cốt Mệnh Thần Dụ không rõ đẳng cấp của hắn, tất cả đều quy về Cửu Tinh.

“Mộc trợ Hỏa, Hỏa trợ Mộc.” Việt Hoàng lẩm bẩm một hồi rồi quay sang phía Nhã Phi cười nói:

“Công pháp này ngoài nàng có lẽ không còn ai hợp hơn.”

Bản thể Mộc Hỏa Thụ Đằng Yêu của Nhã Phi vốn có hại loại thuộc tính Mộc và Hỏa, Hỏa và Mộc của nàng đồng dạng cũng giống hệt với công pháp kia, đều không ảnh hưởng đến nhau, ngoài Nhã Phi ra Việt Hoàng nghĩ không còn ai có thể hợp hơn nàng.

Chúc các bạn ngủ ngon!

Nay hết chap nhá.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...