Làm Nữ Đế Ở Thế Giới Luyến Ái Não

Chương 40:



Chu Thuyên còn muốn nói thêm gì đó, tốc độ cấm vệ tiến lên cực nhanh, bịt miệng lão lại, dẫn xuống.

Lần này tốc độ cấm vệ rất nhanh, hôm nay bọn họ đã làm Hoàng đế thất vọng nhiều lần, nhất định không thể phạm sai lầm nữa.

Nếu không chờ tới lúc trở về cung, bọn họ chắc chắn sẽ không sống nổi.

Chu Thuyên đột nhiên bị kéo đi, thái độ của Hoàng đế cũng từ bốc cháy ba trượng, đột nhiên hạ nhiệt, biến thành hồ nước tĩnh lặng, không một gợn sóng, thậm chí vừa quay đầu lại còn nói cười với Thái hậu, thái độ đối với Thái tử và Hoàng hậu cũng rất bình thường.

Giống như là đột nhiên quay đầu lại một cái, trạng thái tức giận liền bị xóa sạch!

Trong đầu Thẩm Ngọc Diệu chỉ có hai chữ này, cảm giác này giống như lúc trước nghe Thái tử ngỗ nghịch với Hoàng đế Hoàng hậu, muốn cưới cung nữ, hai người Đế Hậu liền đồng ý rất nhanh.

Không đúng, so với lần trước lại càng bất thường hơn! Lần trước tốt xấu gì cũng nổi giận đánh người, lần này lại không hề có một động tác nào a!

“Xong rồi, sắp mưa to rồi, trong lâu gió mạnh, Ngọc Dương có phải muội vẫn muốn ở Thiên m Quan vài ngày nữa không, tỷ tỷ ở lại bồi muội có được không?”

Lúc Thẩm Ngọc Diệu còn đang trăm mối tơ vò không gỡ được, Thẩm Mân Nguyệt phía sau đột nhiên túm lấy nàng không buông, gần như là khẩn cầu mở miệng nói muốn ở lại.

“Nhưng mà Lục tỷ, tỷ ở lại là phải tập võ cùng muội đấy.’’ Thẩm Ngọc Diệu thuận miệng nói, nàng chính là không muốn cho người khác ở lại, cho nên mới đưa ra một điều kiện mà Thẩm Mân Nguyệt cơ hồ không có khả năng đáp ứng.

Ai mà có ngờ Thẩm Mân Nguyệt không cần suy nghĩ gật đầu ngay lập tức.

“Được được! Đừng nói là tập võ, bảo ta cùng muội lên núi đào rau dại cũng được hết!”

Chỉ cần không quay về là được, kế tiếp không biết kinh thành còn xảy ra bao nhiêu cuộc địa chấn nữa, nàng không muốn làm cá trong ao bị vạ lây đâu!

Đồng tử Lưu Ly của Thẩm Ngọc Diệu đảo quanh, tầm mắt dừng lại trên người Thẩm Mân Nguyệt. Nàng giả vờ suy nghĩ lời nói của Thẩm Mân Nguyệt, trên thực tế là đang suy nghĩ, vì sao Thẩm Mân Nguyệt lại có phản ứng lớn như vậy.

Nhớ không lầm, Thẩm Mân Nguyệt là nữ nhi duy nhất trong số các nữ nhi của Hoàng đế chưa thành thân.

Những đứa trẻ lớn lên trong cung điện đều có một sự hiểu biết độc đáo về hai chữ sinh tồn.

Như Ngũ công chúa, tính tình trầm mặc ít nói, Hoàng đế không thích nàng ấy, Hoàng hậu cũng không thích, ngay cả mẹ ruột Dung Chiêu Nghi của nàng ấy cũng không thích nàng ấy.

Bởi vậy nàng ấy lại càng thêm trầm mặc ít nói, không dễ dàng mở miệng nói chuyện, liền yên lặng làm một người trong suốt.

Đoạn thời gian trước, nàng ấy đề nghị chọn nhi tử của một quan viên xuất thân Hàn môn làm phò mã, chẳng ai quan tâm, Đế Hậu trực tiếp gật đầu đồng ý.

Đây là đạo sinh tồn của Ngũ công chúa, không xuất chúng, không nổi bật, dựa vào quan hệ huyết thống ít ỏi để giành lấy thứ mình muốn.

Thẩm Mân Nguyệt sốt ruột, chắc chắn là bởi vì sợ lợi ích của mình sẽ bị hao tổn.

“Ngọc Dương, rốt cuộc là có được không?”

Thẩm Ngọc Diệu trầm mặc hơi lâu, Thẩm Mân Nguyệt sốt ruột.

“Được được được, nhưng mà Lục tỷ, tỷ có thể ở lại hay không hỏi ta cũng vô dụng thôi, tỷ phải hỏi Hoàng tổ mẫu ấy.”

Thiên m Quan là địa bàn của Hoàng thái hậu, nếu bà không cho người ở lại, cho dù là Thân vương, cũng phải đánh ngựa rời đi ngay trong đêm.

Thẩm Mân Quyết ngây ngẩn cả người, sau đó giống như hạ quyết tâm, nặng nề gật đầu: “Đợi yến hội kết thúc, ta liền tới quỳ xin!”

Quyết tâm ở lại quả thực rất vững chắc.

Thẩm Ngọc Diệu cũng thoáng hiểu rõ vì sao nàng ấy lại muốn ở lại.

Trịnh gia cũng bị cuốn vào chuyện này.

Nàng trực tiếp nhìn thấy tên, mà Thẩm Mân Nguyệt phỏng chừng là đoán ra được từ phản ứng của Thái tử.

Hoàng hậu là mẫu thân chính cung, bà có thể an bài hôn nhân đại sự của tất cả các hoàng tử công chúa.

Hoàng đế hiện tại bất mãn với Thái tử, thật đúng là không nhất định sẽ nhẹ nhàng buông tha cho Trịnh gia, đến lúc đó Trịnh gia bị lột một tầng da xuống, hoặc là lộ nguyên hình, tổn thương nguyên khí nghiêm trọng, muốn khôi phục lại tương đối khó khăn.

Không phải không thể dựa vào Thái tử, chỉ là đến lúc đó ngay cả Thái tử cũng khó có thể bảo toàn cho chính mình.

Lúc này, việc mua bảo hiểm hai lớp cho gia tộc là rất cần thiết.

Cưới công chúa, đủ khiến Thẩm Sùng mềm lòng một chút, hơn nữa có công chúa giúp đỡ, Trịnh gia muốn lội ngược dòng chẳng phải là chuyện dễ dàng sao?

Nghĩ sâu một chút, Thẩm Ngọc Diệu mới hiểu được tính cách đáng mơ ước của Thái tử từ đâu mà ra.

Đồng thời nàng cũng bị sự nhạy bén của Thẩm Mân Nguyệt làm khiếp sợ, không cần xem bát tự mà đã biết mình không thể hồi kinh.

Lợi hại!

Trong suy nghĩ của Thẩm Ngọc Diệu, thời gian trôi qua, yến hội cuối cùng cũng kết thúc.

Đế Hậu không ngừng vó ngựa hồi kinh, Thái tử và các trọng thần theo sát phía sau, người nhà thần tử mang đến thì chậm rãi di chuyển.

Thẩm Ngọc Diệu phải đi xem vị xui xẻo không biết còn sống hay đã chết kia, rời đi cũng tương đối sớm, chỉ là trước khi đi, nàng thấy Thẩm Thanh Cẩn và Thẩm Lam đang ở cùng nhau, không biết là đang nói cái gì.

Hai người này tụm lại với nhau, một kẻ không lương tâm thành hai kẻ không lương tâm, có khi còn đang âm mưu chuyện xấu gì không chừng.

Thẩm Ngọc Diệu nghĩ, hai người bọn họ giở trò gây chuyện, Thái tử đứng mũi chịu sào, xem ra lại có một vở kịch lớn phải xem rồi. Nàng xuất cung cũng lâu rồi, quả thật đã đến lúc phải hồi cung.

Hồi cung xem kịch!

Đến phòng khách, từ xa Thẩm Ngọc Diệu liền nghe được tiếng khóc, còn có tiếng khuyên bảo.

Nàng còn thắc mắc Tần Thục Quân đi đâu, thì ra là không biết đã chạy đến bên này từ khi nào.

Không riêng gì Tần Thục Quân, tất cả những quý nữ mà Thẩm Ngọc Diệu gặp sau khi đi vào thế giới này đều ở đây.

“Ngọc Dương công chúa đến!’’

Tiếng vang truyền ra, tất cả mọi người trong phòng đều dừng động tác của mình, đứng dậy hành lễ với Thẩm Ngọc Diệu.

Những người khác ngồi xổm hành lễ, Tần Thục Quân thì gật đầu với Thẩm Ngọc Diệu.

“Thần nữ tham kiến Ngọc Dương công chúa.”

“Thần phụ tham kiến Ngọc Dương công chúa.’’

Trong một đống thần nữ xen lẫn thần phụ, Thẩm Ngọc Diệu lúc này mới phát hiện, trong phòng còn có ba nữ tử khác.

Hai nữ tử diện mạo tương tự nhau, tuổi tác xêm xêm, khoảng ba mươi tuổi đổ lên, người còn lại vẻ mặt bi thương, lớn hơn một chút, dường như đã ngoài bốn mươi.

“Hoàng tẩu, Thái tử đã hồi cung, hoàng tẩu cũng nên trở về đi.”

Thẩm Ngọc Diệu không nói chuyện với người khác trước, mà là thúc giục Tần Thục Quân lên đường.

Tần Quốc Tướng cũng liên quan đến chuyện này, còn có phần của Trịnh gia, Tần Thục Quân không trở về không được.

Giờ phút này Tần Thục Quân cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy thái độ của Thẩm Ngọc Diệu có chút kỳ quái, có vẻ rất nghiêm túc.

Nàng ấy không hỏi nhiều, mà nói với phụ nhân bên cạnh: “Nương, nữ nhi hồi kinh trước, người và a Di trở về sau, trên đường nhớ cẩn thận một chút.’’

Giang phu nhân gật gật đầu với Tần Thục Quân, đưa mắt nhìn Tần Thục Quân rời đi, lúc nàng ấy đi, những người khác đều hành lễ.

“Cung tiễn Thái tử lương đệ.”

Mấy vị phu nhân trên người có cáo mệnh không nhúc nhích, thông qua cách xưng hô của Tần Thục Quân, Thẩm Ngọc Diệu đã biết thân phận của mấy người này.

Hai nữ tử diện mạo tương tự nhau, một người là thê tử của Tần quốc tướng, Đại Giang thị, một người là thê tử của Thạch Bành Sinh, Tiểu Giang thị.

Nghe nói hai người chênh lệch bảy tám tuổi, không ngờ đứng chung một chỗ lại giống song sinh như vậy.

“Ta nhận lệnh Bệ hạ, đến thăm, mấy người ồn ào như thế, lại xảy ra chuyện rồi à? Thái y, ái tử Dương Thượng Thư thế nào?”

Có nhiều người như vậy, Thẩm Ngọc Diệu Đương nhiên phải giữ giá, lạnh mặt hỏi.

Thái y không có cảm giác tồn tại đứng ở trong góc bị Thẩm Ngọc Diệu điểm danh, xem như có thể mở miệng nói chuyện.

“Bẩm công chúa, Dương công tử trúng kịch độc, cũng may hắn nôn ra kịp thời, hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chỉ sợ về sau thân thể của hắn so với người bình thường sẽ yếu hơn một chút.”

Vẫn chưa chết à?

Thẩm Ngọc Diệu cho rằng người đã chết, không ngờ vẫn chưa, nhưng ngẫm lại cũng đúng, nếu thật sự chết, Dương Thành Nghiệp sẽ không có tâm tình hồi kinh.

Cho dù tên ông ta có ở trong danh sách, cần phải hồi kinh bảo vệ tiền đồ, vậy cũng không thể mặc kệ sống chết của con ruột mình được.

“Còn sống là may rồi. Có người trúng độc ở yến tiệc Trùng Dương, nhất định phải điều tra kỹ lưỡng, sau khi ngươi hồi kinh phải trình bệnh án lên Đại Lý tự, bảo bọn họ điều tra cẩn thận.”

“Vâng.”

“Công chúa! Công chúa, nhi tử ta trải qua lần này, thật sự không thể chịu tra tấn thêm nữa, hay là, chuyện này không cần tra nữa.”

Thẩm Ngọc Diệu muốn điều tra, kết quả Lưu phu nhân làm ra vẻ yêu con như mạng mình nói không muốn điều tra.

Thẩm Ngọc Diệu còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhíu mày hỏi lại: “Lưu phu nhân, bà không muốn biết là ai âm thầm hại người sao?”

Trong nháy mắt trên mặt Lưu phu nhân lộ ra biểu tình âm độc, hình như bà ta trừng mắt nhìn tỷ muội Thạch gia một cái, sau đó lại trầm mặc lắc đầu.

Động tác này rất miễn cưỡng, hiển nhiên trong thâm tâm vẫn hy vọng điều tra, nhưng lại băn khoăn, bởi vậy mới cố nén buông tha.

“Lưu phu nhân không điều tra, chúng ta điều tra! Yến tiệc Trùng Dương là do Thái hậu tổ chức, Thiên m Quan lại là nơi thanh tu, làm sao có thể dung thứ cho kẻ trộm ăn khuya làm càn được! Càng không cho phép bất kỳ ai vu khống người khác! Công chúa, vấn đề này nên được làm rõ.”

Thạch Thải Văn bị người trừng, không phục mở miệng nói, vẻ mặt ủy khuất, hốc mắt đỏ bừng.

“Chưa từng thấy tên trộm nào hô bắt trộm, lại còn hào hùng tự tin như thế!”

Dương Khả Khanh trào phúng một câu, châm ngòi chiến hỏa.

Thạch Thải Văn tức giận trừng mắt nhìn Dương Khả Khanh: “Ngươi nói ai là trộm? Đừng ỷ vào mình xui xẻo, ở đây bôi nhọ người khác lung tung! Ta đã nói rồi, không phải ta, ta chưa bao giờ dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy hãm hại người khác!’’

“Không phải ngươi làm, vậy ngươi có dám thề những người bên cạnh ngươi cũng không làm không!”

Hai người chèn ép lẫn nhau, nói năng không kiêng nể, trực tiếp lôi chuyện người lớn muốn che dấu nói toạc ra trước mặt Thẩm Ngọc Diệu.

Thẩm Ngọc Diệu nhìn ba vị phu nhân hoàn toàn đen mặt, trong lòng lắc đầu, người trẻ tuổi thật đúng là quá non.

Hôm nay nàng thật sự rất bận rộn, lúc ăn cơm xem kịch triều đình, ăn xong lại phải xem kịch hậu trạch.

Chính đấu Trạch đấu đều không sai đúng không?

“Được rồi, các ngươi đừng ầm ĩ nữa, điều tra hay không không phải do các ngươi định đoạt. Lưu phu nhân, vừa rồi Thải Văn nói không sai, yến hội Trùng Dương là Hoàng tổ mẫu tổ chức, không điều tra cho ra lẽ, chẳng phải sẽ tạo cơ hội cho những người không rõ chân tướng, nghị luận linh tinh về Hoàng tổ mẫu, làm ô uế thanh danh của Hoàng tổ mẫu sao.’’

Lôi Thái hậu ra nói chuyện, Lưu phu nhân cũng không thể cắn chặt không buông, không cho điều tra tiếp.

Chuyện xảy ra hôm nay, rõ ràng đã khiến bà ta kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, bà ta im lặng một lúc rồi vẫy tay gọi nữ nhi đang chọi mắt với Thạch Thải Văn đến trước mặt.

Đợi đến khi tách nữ nhi ra khỏi tỷ muội Thạch gia, Lưu phu nhân đột nhiên quỳ xuống đất, hành đại lễ với Thẩm Ngọc Diệu.

Thẩm Ngọc Diệu bị hoảng sợ, cáo mệnh phu nhân không cần làm đại lễ này.

“Lưu phu nhân, ngài làm cái gì vậy, mau đứng lên.” Thẩm Ngọc Diệu vội vàng nghiêng người, tránh cú lạy này.

“Công chúa, nếu việc này nhất định phải điều tra kỹ lưỡng, vậy thần phụ có một thỉnh cầu, kính xin công chúa thành toàn.”

“Ngươi nói xem.”

Người cũng quỳ xuống cả rồi, Thẩm Ngọc Diệu làm sao có thể không đồng ý đây.

“Thỉnh công chúa, giao vụ án này cho huyện lệnh Ngọc Độ trấn điều tra rõ ràng, quyết không cho Phép Đại Lý tự nhúng tay vào.”

Lưu phu nhân vừa dứt lời, Tiểu Giang phu nhân tức giận gầm lên: “Lưu thị! Bà có ý gì!”

“Đại Lý tự Khanh Giang Chu Thao, ta không tín nhiệm ông ta.” Lưu phu nhân nói thẳng, không chút quanh co lòng vòng.

Như vậy xem ra, Lưu phu nhân đã nhận định là người Thạch gia hại nhi tử của mình.

Thẩm Ngọc Diệu có chút khó hiểu, lúc trước đúng là Thạch Thải Vi động thủ, nhưng nàng ấy động thủ cực kỳ cẩn thận, gần như là không lưu lại dấu vết, nếu không phải ám vệ nhìn chằm chằm Hà Hương Chi, căn bản tra không ra là Thạch Thải Vi.

Lưu phu nhân ngay cả một người sống như Hà Hương Chi cũng không tìm được, lấy đâu ra mạng lưới tình báo, biết được người động thủ chính là Thạch gia?

“Lưu phu nhân, Ngọc Độ trấn ở vùng núi, tương đối xa xôi, thứ cho ta nói thẳng, lệnh công tử cần thiên tài địa bảo kéo dài mạng sống, sợ là không thể ở lâu tại nơi hẻo lánh.”

Thạch Thải Vi mở miệng, làm Lưu phu nhân dao động.

Thẩm Ngọc Diệu vừa nhìn cảnh tượng này, hơi sững sờ một chút.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...