Làm Nữ Đế Ở Thế Giới Luyến Ái Não

Chương 45:



Sắc mặt Hoàng hậu tái nhợt tựa nghiêng trên giường, nghe vậy giương mí mắt lên.

Đinh Lan vội vàng tiến lên đỡ lưng Hoàng hậu, trợ giúp Hoàng hậu ngồi thẳng.

“Vi thần bái kiến Hoàng hậu nương nương, vấn an nương nương.”

“Bổn cung bất an.”

Hoàng hậu lạnh mặt, một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho Liễu thái y, Liễu thái y vẻ mặt sợ hãi, lại không thấy có bao nhiêu sợ hãi, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên nghe loại ngữ khí này của Hoàng hậu.

Tâm trạng bệnh nhân không tốt là chuyện bình thường, huống chi bệnh nhân này không phải là người bình thường, mà là Hoàng hậu.

Hoàng hậu nhìn Đinh Lan một cái, Đinh Lan hiểu ý, đứng dậy nói: “Các ngươi đi xuống trước đi.”

“Vâng.”

Sau khi các cung nhân xung quanh hành lễ, dần dần rút lui, khi trước cửa không còn người, Đinh Lan đi ra ngoài, canh giữ bên cạnh cánh cửa mở rộng.

“Nương nương, thần xin được bắt mạch cho nương nương.”

Liễu thái y tiến lên, cẩn thận hỏi.

Hoàng hậu gật gật đầu, vươn tay ra, Liễu thái y cẩn thận đặt khăn tay lên trên, cẩn thận cảm nhận mạch đập.

Vọng Văn Vấn Thiết* là nền tảng chữa bệnh của Trung y, nhưng trong cung, nhìn tình trạng bệnh nhân hay hỏi tình trạng của bệnh nhân, cũng không khám ra được gì.

*望闻问切: Hán Việt: VỌNG VĂN VẤN THIẾT vọng, văn, vấn, thiết; tứ chẩn (bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. gọi là “tứ chẩn”)*

Bệnh tình như thế nào, chỉ có thể dựa vào bắt mạch để đưa ra phán đoán chính xác, các thái y trong hoàn cảnh này, y thuật được tôi luyện vượt bậc.

Liễu thái y ở trong cung hơn mười năm, lại tinh thông bắt mạch, vừa sờ vào mạch của Hoàng hậu, sắc mặt liền trở nên nặng nề.

“Vi thần mạo muội hỏi một câu, nương nương lại thức trắng cả đêm sao?”

“Ngươi cảm thấy bổn cung ngủ nổi không?”

Hoàng hậu ngược lại rất muốn ngủ, nhưng lại đau đầu không ngủ được.

“Nương nương bớt giận, chứng đau đầu của nương nương là bệnh dai dẳng, cần phải cẩn thận hơn ngày thường, nhớ kỹ không thể lo lắng hao tâm tốn sức, cần bình tâm tĩnh khí, kị nhất là nóng giận.’’

Ý tứ là, Hoàng hậu đau đầu là bởi vì gần đây bà tức giận quá nhiều, tức đến đau đầu.

Không đau đầu sẽ không mất ngủ, không mất ngủ chứng đau đầu có thể giảm dần, đây chính là một vòng tuần hoàn lành tính, nếu ngược lại, tình trạng thân thể càng ngày càng tệ.

“Liễu thái y, mấy lời ngươi nói đều là những lời cũ rích, bổn cung nghe mòn lỗ tai luôn rồi, bổn cung chỉ hỏi ngươi, chứng đau đầu này, làm sao mới giảm đi được.’’

Hoàng hậu lười nghe Liễu thái y dặn dò hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ bà lại không biết nên bình tĩnh, nên nghỉ ngơi cho tốt sao?

Nhưng bà sinh ra nghiệp chướng, từ lúc sinh ra đã khắc bà, hôm nào không nổi giận, là hôm đấy không yên.

Càng đáng giận chính là, còn có một đám vô liêm sỉ đi theo Thái tử tìm đường chết.

Liễu thái y còn bắt mạch, lửa trong lòng Hoàng hậu vừa sinh ra, ông liền cảm giác được.

Ông muốn khuyên hoàng hậu thả lỏng tâm tình, nhưng nghĩ đến chuyện Trùng Dương Yến ồn ào truyền ra ngoài cung, lại cảm thấy có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Nếu ông có hài tử như Thái tử, sợ là còn tức giận hơn Hoàng hậu.

“Nương nương, dược tính thuốc giảm đau quá mạnh, huống hồ thuốc này uống lâu, dược hiệu sẽ yếu dần, đến cuối cùng liền vô dụng.’’

Nếu thật sự uống quá nhiều thuốc giảm đau, không biết là bị thuốc giảm đau độc chết, hay là bị đau đầu mà chết, dù sao cũng là biện pháp trị ngọn không trị gốc.

“Ừm, trong lòng bản cung hiểu rõ, ngươi cứ viết phương thuốc đi, để bổn cung ngủ một giấc trước đã.” Cảm giác ngủ không được thật sự rất khó chịu, hoàng hậu tâm tính kiên định, mới có thể bảo trì tính tình tốt, không thì sẽ không kiêng nể gì mà phát tiết lửa giận trong lòng.

Bằng không toàn bộ đồ đạc Phượng Nghi cung đều đã bị bà đập nát hết rồi, vậy cũng chưa hả giận, phải đem Thái tử xách đến trước mặt, hung hăng đánh một trận mới thoải mái.

Còn có đệ đệ đáng giận kia của bà, Hoàng hậu hít sâu một hơi, lại một lần nữa đem lửa giận trong lòng đè xuống.

Liễu thái y nhìn thần sắc ẩn nhẫn của Hoàng hậu, muốn nói lại thôi, kỳ thật có đôi khi đem tức giận trút ra ngược lại tốt hơn, nghẹn lâu, người sẽ nhiễm bệnh khác.

Nhưng lời này ông không dám nói, ai biết mục tiêu để Hoàng hậu trút giận sẽ là ai, nếu ông bất hạnh được chọn, ông thật sự là không biết đi đâu đòi lý lẽ.

“Thần tuân mệnh.’’

Liễu thái y thu thập xong khăn tay bắt mạch, mở hòm thuốc chuẩn bị lấy giấy bút viết phương thuốc ra.

Hoàng hậu giương mắt nhìn ông một chút, đột nhiên hỏi: “Tình huống ở Đông Cung như thế nào?”

Tay cầm bút của Liễu thái y khẽ run rẩy, sau khi buông bút xuống, ông thấp giọng nói: “Hồi nương nương, thân thể Lương Viện hết thảy đều rất tốt.’’

“Ừ, nàng ta là một hài tử có phúc khí, tin tưởng nhất định có thể sinh ra hài tử thân thể khỏe mạnh cho Thái tử.’’

Liễu thái y ngoài miệng thì đồng tình, trên tay nhanh chóng viết phương thuốc, cố gắng nhanh chóng làm xong việc rời đi.

Trực giác của ông mách bảo, Hoàng hậu cũng không phải rất để ý đứa nhỏ trong bụng Lương Viện là nam hay nữ, nếu là con gái kỳ thật lại càng tốt, một đứa nhỏ không phải sinh ra từ trong bụng Thái tử phi, nếu là con trai, chẳng phải sẽ trở thành thứ tử lớn tuổi nhất của Thái tử sao.

Thứ trưởng tử chính là dấu hiệu của loạn gia, đứa nhỏ đầu tiên sinh ra, luôn được phụ thân thiên vị hơn, chứ đừng nói chi là Thái tử còn cực kỳ thích cung nữ kia.

Người Đại Trang, sẽ không quá để ý một người có xuất thân đích hay thứ, dù là kết thân hay chỉ là qua lại bên ngoài, một người đều đại biểu cho cả một gia tộc.

Nhưng nếu bàn về thời điểm kế thừa, thường thường đều là đích xuất chiếm phần to, thứ xuất chỉ được phần nhỏ.

Đích xuất chính là do chính thê sinh ra, một chồng một vợ nhiều thiếp, con do thê sinh vĩnh viễn vẫn danh chính ngôn thuận hơn so với thiếp sinh.

Đáng tiếc Thái tử vẫn không chịu cưới nữ nhi Trịnh gia làm Thái tử phi, Hoàng hậu nghĩ đến đây, cảm giác đầu lại bắt đầu đau.

Đứa nhỏ này, thật sự là càng lớn càng không nghe lời.

“Nhưng mà, xưa nay phụ nhân sinh con, giống như một lần bước qua Quỷ Môn quan, không đến khi thai nhi chào đời, không ai dám nói có thể bình yên vô sự hay không, Liễu thái y, ngươi nói bổn cung nói đúng không?”

“Nương nương cao kiến.”

Liễu thái y còn có thể nói cái gì nữa cơ chứ, hiện tại chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi này.

Dù sao lúc đỡ đẻ, nhiều nhất ông cũng chỉ ở cách vách theo dõi một chút, không xuất hiện tình huống đặc thù như xuất huyết nặng, ông cũng không thể đích thân đỡ đẻ cho người khác.

Hơn nữa nếu thật sự xuất huyết, hơn phân nửa là nhìn bệnh tình, lập tức kê đơn thuốc, phương thuốc xuất phát từ tay ông, còn phải nộp lên xem xét, do thái y khác kiểm tra một lần nữa, ông cũng chẳng động tay động chân được gì.

Liễu thái y căn cứ vào trực giác nhiều năm của mình trong cung, cho rằng Hoàng hậu nói với ông những lời này, là muốn ông động thủ, ông không muốn dính vào những chuyện xấu này.

Nhưng trước mắt đây không phải sủng phi tần ông có thể tùy tiện từ chối, mà là mẫu nghi thiên hạ, là Hoàng hậu.

Ngay cả khi bà không phải là một mẫu thân đủ tư cách.

“Đến lúc đó, mong Liễu thái y cân nhắc nhiều hơn, lại kê đơn thuốc.”

Liễu thái y nghe nói như vậy, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.

Hoàng hậu không bảo ông hại người, mà là kéo dài một chút.

Chữa bệnh cứu người có đôi khi là so xem ai nhanh tay hơn với Diêm Vương, kéo dài một giây cũng có thể khiến người ta đi đời nhà ma.

Liễu thái y rời đi, quần áo sau lưng đều bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng, bên ngoài mùa thu gió lạnh thổi qua, lạnh đến đến nỗi khiến ông lắc lư trong gió, sắc mặt trắng bệch.

Đinh Lan tiễn Liễu thái y đi, xoay người nhìn Phượng Nghi cung, sau đó lấy cớ đi bốc thuốc cho Hoàng hậu, rời đi một thời gian ngắn, nàng ta vốn nên đi cùng một đường với Liễu thái y, nhưng lại rẽ trái rẽ phải, đến chỗ núi giả hẻo lánh.

Ở nơi đó, sớm đã có một cung nữ mặc cung trang đào hồng chờ nàng ta.

“Tỷ tỷ.” Cung nữ thấy Đinh Lan tới, vui mừng nhảy hai bước, nghênh đón.

Đinh Lan khẽ nhíu mày: “Nhỏ giọng thôi, không được nhảy nhót như thế, cẩn thận bị người khác nhìn thấy.’’

Trong cung cấm cung nhân có hành vi quá càn rỡ, người vi phạm sẽ bị cung nhân dạy lễ nghi kéo đi, phạt sao chép cung quy, thậm chí còn phải đi học lại quy củ.

Nghĩ đến cung quy so với đá xanh còn dày hơn, thiếu nữ mới tròn mười bốn vội vàng đè xuống hoan hỉ, thu liễm mặt mày, không dám cười to mừng rỡ.

Đinh Lan thấy nàng nghe lời, biểu cảm nhu hòa: “Mấy ngày gần đây trôi qua thế nào?”

“Sống rất tốt, điện hạ rất thích Lương Viện của chúng ta, mấy ngày nay tâm tình điện hạ không tốt, cung nhân từ trên xuống dưới Đông cung đều bị phạt, chỉ có cung nhân ở bên cạnh Lương Viện, không chỉ không bị phạt, còn được điện hạ thưởng, hiện tại toàn bộ cung nhân Đông cung đều nịnh bợ muội, muốn muội giúp bọn họ nói tốt hai câu, lọt vào mắt Lương Viện.’’

Đinh Lan nghe xong lời của muội muội, thở phào nhẹ nhõm.

Nàng ta vẫn lo lắng muội muội ở trong cung sống không tốt, ở trên đời này nàng ta chỉ có một muội muội là người thân.

“Vậy muội nhất định phải coi trọng Lương Viện đấy.’’

“Vâng tỷ tỷ yên tâm, Lương Viện cũng rất cẩn thận, đây là tiểu chủ tử duy nhất của Đông cung, tất cả mọi người đều rất để ý.’’

“Lương Đệ thì sao, nàng cũng rất để ý à?”

“Tỷ tỷ yên tâm đi, Lương Đệ rất tốt, nàng sẽ không hại Lương Viện đâu.’’

Muội muội nghe hiểu ám chỉ của tỷ tỷ, đồng thời nói với tỷ tỷ, nàng tin tưởng Tần Thục Quân.

Sau khi muội muội vào cung, phần lớn thời gian đều học quy củ, sau khi học xong quy củ, liền được phân đến Đông cung làm nhiệm vụ.

Tần Thục Quân vào Đông cung, cũng là năm đầu tiên muội muội vào Đông cung.

Nàng biết, Lương Đệ là người tốt, tuyệt đối không có khả năng chủ động ra tay hại người.

Đinh Lan không phủ định lời của muội muội, cũng không để lời của muội muội ở trong lòng. Trong cung có vài người tốt nhưng có mấy người có thể thủy chung như một được chứ.

Năm đó lúc Hoàng hậu nương nương vào cung, nàng ta còn nhỏ, nhưng đến nay vẫn nhớ rõ, nương nương sẽ thở dài khi nhìn thấy hoa rơi, thật tội nghiệp cho những bông hoa phải chịu sương giá, bị mưa gió vùi dập.

Nhưng sau đó thì sao, Đinh Lan nghĩ đến quá khứ thật lâu, không khỏi đưa tay xoa xoa cái đầu tròn vo của muội muội, nhận được ánh mắt nghi vấn mê mang của muội muội.

“Cho dù xảy ra chuyện gì, nếu như muội không xử lý được, liền tới tìm tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định sẽ giúp muội.’’ Đinh Lan dặn dò thiếu nữ, nàng ta hơn thiếu nữ mười ba tuổi.

Đều nói trưởng huynh như phụ trưởng tỷ như mẫu, sau khi cha mẹ qua đời, Đinh Lan gánh vác hết thảy thay muội muội, trong lòng nàng, muội muội là một sự tồn tại cực kỳ quan trọng.

Ai cũng không thể thương tổn muội muội của nàng, nếu thật sự có người hại muội muội nàng, nàng nhất định sẽ khiến người kia trả giá thật đắt

Gặp được muội muội, nói xong, Đinh Lan cùng nàng tách ra.

Sau nhiều năm, Đinh Lan lại nghĩ đến hôm nay, đều sẽ thống hận tâm tình sung sướng lúc đó của mình, nàng ta cho rằng mình đưa muội muội đến nơi hưởng phúc, lại không biết, rõ ràng là một ổ sói có đi không có về.

Lúc Thái tử hồi cung, đã tối muộn.

Hắn vô cùng mệt mỏi, trở về rửa mặt trước, lau đi lớp phấn phủ trên mặt cả một ngày, lộ ra dấu tay ửng hồng phía dưới.

Một ngày, vẫn chưa giảm sưng.

Tần Thục Quân đánh lần này thật sự ngoan độc, Thái tử Thẩm Trạc Tông cắn chặt răng hàm, hắn cho rằng đây là một sỉ nhục, trớ trêu thay hắn còn không thể lấy đó làm cái cớ, đi gây khó dễ cho Tần Thục Quân, thậm chí còn muốn giúp Tần Thục Quân che dấu.

Đừng để hắn điều tra ra chuyện của Tả Châu là tin tức người nào thả ra, một khi để cho hắn điều tra ra, hắn nhất định phải đem người bầm thây vạn đoạn.

“Điện hạ, Lương Đệ mời ngài trở về, dùng chung bữa tối.” Trâu Toàn ở trước cửa đóng chặt, cúi đầu bẩm báo, chờ chủ tử trong phòng đáp lại.

Thái tử vừa rửa sạch mặt, mắt trầm xuống, lạnh lùng phun ra một chữ: “Chờ.”

Hắn lấy phấn ra, một lần nữ chát lên khuôn mặt của mình.

Chờ hắn đi ra, trên mặt đã nhìn không ra dấu vết gì.

Giống như ngày xưa, trắng nõn lộ ra một chút bệnh trạng, thanh quý mà lạnh lùng.

Nhìn bề ngoài thái tử, rất khó tưởng tượng hắn kỳ thật là một người bên ngoài vàng ngọc bên trong bại hoại.

Tần Thục Quân chủ động mời Thái tử dùng bữa, là muốn làm hòa với Thái tử, thái tử dù sao cũng là chủ nhân Đông cung, hai người bọn họ ở chung dưới một mái hiên, cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, ngày thường còn phải trao đổi chuyện Đông cung, không thể khiến mọi chuyện trở nên quá căng thẳng.

Nói cách khác, cuộc sống này vẫn phải tiếp tục.

Thấy Thái tử đồng ý đến đây, Tần Thục Quân biết, đối phương đây là theo bậc thang leo xuống.

“Điện hạ, hôm nay ta cố ý chuẩn bị đồ ăn ngài thích.”

Tần Thục Quân không có gì để nói, cũng may Thái tử phối hợp, nói phải hảo hảo nếm thử.

Hai người ăn cơm, không còn gì để nói, lúc không nói lời nào, hai người đều thở phào nhẹ nhõm, cơm nước xong, Thái tử hẳn là đi.

Tần Thục Quân suy nghĩ một chút, chủ động gọi Thái tử lại.

“Điện hạ, ngày mai phụ thân sẽ vào cung, điện hạ muốn cùng phụ thân gặp mặt không?”

Tần Quốc Tướng đến, Tần Thục Quân hỏi Thái tử có muốn gặp hay không ý tứ là, Thái tử có lén lút nói với Tần Quốc Tướng hay không.

Hiện tại thời cuộc khẩn trương, Thẩm Trạc Tông biết hiện tại phụ hoàng hắn nghẹn một bụng tức giận, muốn phát tiết ra ngoài, chỉ là bởi vì Trịnh Trạch bệnh nặng, không tiện động tới Trịnh gia, mới tạm thời gác lại.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi Trịnh Trạch bị bệnh nặng, lại hiểu được lý lẽ lấy tình cảm, làm mềm thái độ của Hoàng đế, để Hoàng đế nhẹ nhàng buông tha chuyện của Tả Châu.

Dù sao lũ lụt cũng là chuyện năm ngoái, thủ phạm Đỗ Cao Tuấn đã phục pháp, cái không thể bỏ qua chính là tìm được số tiền cứu trợ thiên tai không rõ tung tích kia thì như thế nào, dù sao cũng không thể cứu được người đã chết.

Mở một con mắt nhắm một mắt không phải sẽ qua à.

Chỉ cần phụ hoàng không truy cứu, Đại Trang vẫn như trước biển trong sông sạch, vạn thế thái bình

“Được, ngày mai Quốc tướng tới, ngươi cứ đưa tin tới.’’

Thái tử nói xong liền muốn đi, hắn mấy ngày nay đều ăn cơm cùng Khởi La, cảm giác đối với Tần Thục Quân, bữa cơm này hắn ăn cũng không ngon, ăn nửa ngày bụng vẫn trống rỗng như trước.

Tần Thục Quân lại gọi Thái tử: “Điện hạ, hôm nay nghe nói đường tổ phụ bệnh nặng, không biết tình trạng đường tổ phụ như thế nào?”

Tần Thục Quân cũng không muốn hỏi Thái tử hết lần này đến lần khác như vậy, nhưng con đường nhận thức của nàng đối với bên ngoài, cũng chỉ có một con đường là Thái tử, tối nay không hỏi, ngày mai cha nàng lại muốn cùng Thái tử thương nghị chính sự, cũng không có cơ hội biết được tình huống bên ngoài.

Thái tử đè nén sự mất kiên nhẫn, nói với Tần Thục Quân: “Tình trạng tổ phụ chưa rõ ràng, thái y nói phải theo dõi thêm hai ngày nữa, Lương Đệ, ngươi còn có việc gì sao?”

Tần Thục Quân vốn không có việc gì, nhưng nhìn bộ dáng của Thái tử, nàng cảm thấy có chút chuyện nên nói rõ ràng với Thái tử.

Không nói rõ ràng, Thái tử vẫn dùng loại thái độ này nói chuyện với nàng, đây là vũ nhục cỡ nào: “Điện hạ, còn có một chuyện. Thỉnh điện hạ không nên đưa chuyện về Lương Viện vào tay ta, ta chưa từng thai nghén, thật sự không biết nên chiếu cố nàng như thế nào. Lúc trước Lương Viện mang thai mấy tháng cũng không có việc gì, có thể thấy được điện hạ hầu hạ tỉ mỉ, không bằng điện hạ tiếp tục để tâm đi.”

Thái tử nghe được đề tài này, bất mãn cơ hồ muốn từ đáy mắt tràn ra, hắn chưa từng thấy qua nữ tử nào ngoan cố bất trị như Tần Thục Quân, nhàm chán vô vị, nữ tử nhà ai cũng đều nghe lời nhu thuận, đối với trượng phu ngoan ngoãn, săn sóc, Tần Thục Quân sao lại không làm được.

Thấy Thái tử lạnh mặt, Tần Thục Quân liền biết, cơm tối nay xem như ăn vô ích.

Nàng rốt cuộc vẫn chọc giận Thái tử.

Nhưng Thái tử cũng chọc giận nàng, Tần Thục Quân chiều nay sau khi trở về, nhìn thấy đặt ở trên thư án của mình, chuyện liên quan đến Lương Viện, cũng đã nghẹn một cỗ lửa giận.

Tần Thục Quân không muốn ủy khuất chính mình.

“Kính xin điện hạ, chớ làm khó ta.”

“Làm khó Lương Đệ chưởng quản nội vụ Đông cung, nên chiếu cố Lương Viện.”

“Đó là chuyện Thái tử phi nên làm, điện hạ nếu không thích hành vi của ta, không bằng thu hồi quyền nội vụ đi.”

Tần Thục Quân tình nguyện không cần phần quyền lực này, nàng cũng không muốn đi hầu hạ một cung nữ chờ sinh.

Càng không cần phải nói, nàng thoáng tiến lại gần, liền có người dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm nàng, giống như nàng sẽ hại chết cung nữ kia vậy.

Coi nàng là người nào đó thật sự làm cho nàng cảm thấy ghê tởm.

Thái tử bị chọc cười, Thái tử phi? Chẳng lẽ Tần Thục Quân còn đang mơ mộng xuân thu, muốn làm Thái tử phi.

“Lương Đệ, ngươi có biết vì sao ngươi không thể làm Thái tử phi không? Chính là bởi vì ngươi quá cao ngạo đố kỵ, tuyệt đối không phải là mẫu nghi thiên hạ.’’

Tần Thục Quân rất ít khi cùng người khác cãi nhau, cho nên khi nàng đối mặt với lời nói tràn đầy ác ý của Thái tử, trong lúc nhất thời thế nhưng không nghĩ ra được lời phản bác, cả người ngơ ngác đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn Thái tử phất tay áo rời đi.

Qua nửa ngày, Tần Thục Quân mới phản ứng lại, tức giận không chịu nổi.

Trận tranh cãi đột nhiên vẫn chưa thể kết thúc, rất nhanh liền bị Khúc quý phi biết được, lúc này liền kéo Thẩm Ngọc Diệu đến xem trò cười.

Thẩm Ngọc Diệu trăm triệu lần không nghĩ tới, buổi sáng nàng vừa mới cùng Tần Thục Quân nói xong, buổi tối Tần Thục Quân lại cùng Thái tử cãi nhau.

Hơn nữa Thái tử còn trực tiếp nói với Tần Thục Quân, hắn sở dĩ không lập Tần Thục Quân làm Thái tử phi, là bởi vì Tần Thục Quân cao ngạo đố kỵ.

“Vô sỉ, quả nhiên là vô sỉ, thế là quá đủ rồi.’’ Thẩm Ngọc Diệu còn có thể nói gì nữa, nàng chỉ có thể nói Thái tử mới chính là kẻ cao ngạo kia.

Hắn chướng mắt Tần Thục Quân, thì cứ nói thẳng ra, còn ra vẻ đường hoàng tô điểm cho mình, đúng là đồ đạo đức giả.

“Hừ, ta thấy hắn còn nhớ rõ thù năm đó bị Hoàng hậu ép cưới nữ nhi Trịnh gia làm chính phi. Hoàng hậu vốn có bệnh cũ, sáng nay bởi vì chuyện Trùng Dương Yến, đau đầu cả đêm không ngủ, ngay cả giờ thỉnh an cũng cắt bớt, nếu nàng biết việc này, sợ là có thể tức ngất đi.”

Khúc quý phi mắt thấy mẹ con Hoàng hậu xui xẻo, vui vẻ không khép miệng lại được.

Thẩm Ngọc Diệu thấy bộ dáng cao hứng của bà, dở khóc dở cười: “Mẫu phi, dù sao cũng là Hoàng hậu cùng Thái tử, không thể lấy họ làm trò cười được.’’

“Con coi mẫu phi con là đồ ngốc sao? Ở bên ngoài ta đương nhiên không thể hiện ra rồi.’’ Khúc quý phi nói xong, lại cười ha ha một tiếng: “Ngày mai Tần Quốc Tướng vào cung, không biết Tần Lương Đệ có thể nói chuyện này với ông ta hay không, vốn là Thái tử sẽ khó phá vỡ cục diện này, tìm biện pháp tiến lên, nếu Tần Quốc Tướng không thể làm gì thì sẽ rất náo nhiệt đây.”

“Mẫu phi nói phải, ngày mai con tới Đông cung tìm Lương Đệ nói chuyện.’’ Thẩm Ngọc Diệu rất muốn xem trực tiếp Thái tử cùng Tần Thục Quân cãi nhau, sau đó Tần Thục Quân tính tình bùng phát, cho Thái tử một cái tát.

“Ta đã bảo con tránh xa Đông cung rồi mà, sao vẫn còn lui tới. Tần Lương Đệ miệng lưỡi vụng về, con tới cũng chẳng nghe được bọn họ ầm ĩ gì đâu.’’

Nếu mồm miệng lợi hại, chỉ mắng Thái tử là có thể trút giận, sao có thể tức đến động thủ được.

Thẩm Ngọc Diệu nghĩ cũng đúng, Tần Thục Quân ngày thường ôn ôn nhu nhu, nói chuyện cũng không lớn tiếng, chậm rãi, vừa nhìn đã biết là sẽ không cãi nhau với người khác.

Cãi nhau có hai chiêu, một là giọng lớn, hai là máy bắn chữ, thanh âm đè ép đối phương, máy đọc nhấn mạnh tư tưởng, lôi kéo đối phương vào vòng luẩn quẩn, dễ dàng giành chiến thắng.

Tần Thục Quân không biết hai chiêu này, Thẩm Ngọc Diệu ngược lại biết, nhưng sau khi nàng xuyên qua vẫn là tiểu công chúa nhu thuận đáng yêu, những kỹ xảo này, không dùng được.

Mấy ngày kế tiếp, trong cung ngoài cung tựa hồ đều gió êm sóng lặng, Thẩm Ngọc Diệu mỗi ngày ở Vĩnh Khang điện đọc sách, nàng thật sự dựa vào mấy ngày nay, gặm sạch sử sách Đại Trang.

Chủ yếu là lịch sử tiền triều, Đại Trang thành lập đến nay tổng cộng hơn bốn mươi năm, sao lại có nhiều biên soạn lịch sử như vậy.

Lịch sử tiền triều, thật sự khiến Thẩm Ngọc Diệu mở rộng tầm mắt, rất nhiều chỗ nàng ấn tượng sâu sắc, chờ xem xong, nàng cân nhắc không thể chỉ một mình nàng bị lịch sử dọa sợ, nàng phải kéo thêm người tới.

Trong số những người Thẩm Ngọc Diệu quen biết, tựa hồ chỉ có một người có thể cùng nàng xem lịch sử náo nhiệt.

Vì thế phá lệ, Vĩnh Khang điện có thêm một vị công chúa.

“Lục công chúa, sao nàng ấy lại tới đây?”

“Công chúa chúng ta mời tới, buổi sáng ta mới đưa thiệp mời, các ngươi không biết đâu, người Ngô Đồng điện nghe nói ta từ Vĩnh Khang điện tới, ánh mắt nhìn ta, giống như là đang nhìn tai họa ấy.”

Hai tiểu cung nữ phụ trách chạy việc, thấy Thẩm Mân Nguyệt từ xa đi tới, nhỏ giọng nói chuyện với nhau hai câu, chờ Thẩm Mân Đến trước mặt, hai người hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Lục công chúa.”

“Miễn lễ, Ngọc Dương đâu?”

“Mời Lục công chúa đi bên này.’’

Một cung nữ trong đó tiến lên, dẫn đường cho Thẩm Mân Nguyệt.

Thẩm Mân Nguyệt cẩn thận đi theo phía sau, trong lòng không yên, có chút sợ hãi.

Tiếp xúc ngắn ngủi ở Thiên m Quan khiến Thẩm Mân Nguyệt cảm thấy Thẩm Ngọc Diệu hiện tại không giống trước kia, nhưng rốt cuộc có bao nhiêu khác biệt, nàng ấy cũng không chắc chắn.

Nếu Thẩm Ngọc Diệu ở ngoài cung, chỉ là bởi vì không có người thời khắc làm chỗ dựa cho nàng, nên mới thu lại tính tình, trở về cung lại trở lại bộ dạng ngạo khí không được người ta yêu thích trước kia thì nàng liền quay đầu bỏ đi.

Trong lòng Thẩm Mân Nguyệt nghĩ, bước chân lại càng kiên định.

Thẩm Ngọc Diệu đợi rất lâu, rốt cuộc cũng đợi đến khi Thẩm Mân Nguyệt đến.

“Lục tỷ tỷ tới rồi, các ngươi đi xuống trước đi.”

Thẩm Ngọc Diệu nhìn thấy người, ánh mắt sáng ngời, tiến lên thân mật giữ chặt tay Thẩm Mân Nguyệt, muốn kéo nàng ấy tới chỗ ngồi.

Bị Thẩm Mân Nguyệt cảnh giác lui về phía sau nửa bước né tránh.

“Muội lại có chủ ý quỷ quái gì đấy?”

Thẩm Mân Nguyệt dùng ngữ khí gần như khẳng định nói, ánh mắt đánh giá chung quanh, toàn thân căng thẳng, giống như ở trong bóng tối có người muốn hại nàng ấy vậy.

Thẩm Ngọc Diệu thừa nhận, quả thật tính tình nguyên chủ không tốt lắm, có đôi khi còn có thể bày ra vài trò đùa không quan trọng, nhưng đó đều là chuyện khi nguyên chủ còn rất nhỏ.

Những tỷ muội này, không hề thân thiết với nguyên chủ, tính tình nguyên chủ đã thay đổi, các nàng cũng không biết, tất cả ấn tượng đối với nguyên chủ đều dừng lại ở sáu năm trước.

“Lục tỷ tùy ý ngồi đi, muội muội thề, nơi này không có vấn đề gì, ta chỉ là mời Lục tỷ đến chơi, không có ý tứ khác.”

“Có gì thú vị mà chơi? Muội coi ta là đứa nhóc như muội sao?” Thẩm Mân Ngoài miệng ghét bỏ, thân thể thì cọ xát di chuyển về phía trước, cuối cùng thật cẩn thận ngồi trên ghế đá.

Ừm, rất tốt, ghế đá rất vững chắc, không chông chênh, người ngồi lên sẽ không bị ngã.

Thẩm Mân Nguyệt ngồi yên ổn, lúc này mới tin tưởng Thẩm Ngọc Diệu thật sự không có ý đùa giỡn mình.

“Lục tỷ, ta cho rằng chúng ta ở trên đường thẳng thắn chia sẻ, quan hệ đã không còn như xưa, không nghĩ tới Lục tỷ vẫn giống như trước kia cảnh giác với muội muội như vậy, làm muội muội tổn thương lắm đấy.’’

Thẩm Ngọc Diệu phát hiện nàng còn rất thích trêu Thẩm Mân Nguyệt.

“Là bởi vì người nào đó đã làm chuyện tương tự, một khi bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, ta làm gì sai à??” Thẩm Mân Nguyệt không hề cảm thấy mình phản ứng khoa trương: “Muội gọi ta đến là có chuyện gì?”

Thẩm Ngọc Diệu thu hồi biểu tình thương tâm muốn chết, đem sử sách mình trân quý đặt lên, trong lúc bận rộn, ngoài miệng tùy ý hỏi: “Hồi cung nhiều ngày. Lục tỷ đã tìm Phụ hoàng, thẳng thắn nói ra suy nghĩ chưa?”

Nói đến chuyện này, trên mặt Thẩm Mân Nguyệt có thêm vài phần thoải mái, hiển nhiên nàng ấy đã nói qua, hơn nữa kết quả cũng đúng với kỳ vọng của nàng ấy.

“Phụ hoàng nói, công chúa hoàng gia, muốn ở lại bao lâu thì ở, không cần lo lắng những thứ khác.’’

Thẩm Mân Nguyệt vừa nghĩ đến lời Hoàng đế nói, trong lòng liền rất kiên định, nhất ngôn cửu đỉnh, Hoàng đế hứa hẹn với nàng, cho dù là Hoàng hậu cũng không thể tùy ý an bài.

Mẫu thân của Thẩm Mân Nguyệt là Thục phi, xuất thân từ gia đình thanh quý, thanh danh không tệ, nhưng luận nội tình quyền thế, còn kém xa các thế gia đỉnh cấp như Trịnh, Tần, Dương.

Cho nên nếu Hoàng hậu thật sự muốn động tay động chân trong hôn sự, Thẩm Mân Nguyệt không có chút lực phản kháng nào.

“Chúc mừng Lục tỷ, khúc mắc đã được giải quyết.’’ Thẩm Ngọc Diệu rốt cuộc cũng bận rộn xong việc, nàng đã đem sách sử mở ra, mở trang nàng muốn nói: “Lục tỷ, tỷ xem cái này đi.”

Thẩm Mân Nguyệt tò mò tiến lên nhìn kỹ: “Mùa xuân năm Vũ An thứ ba, Trung thái tử cấu kết với thống lĩnh quân đội Dương Chí Hoàn để phát động một cuộc đảo chính triều đình. Đây là sử sách về triều đại trước. Muội rảnh rỗi xem mấy thứ này làm gì?”

“Đều nói, lấy cổ làm gương, có thể biết suy hay thịnh, trong sử sách có rất nhiều thứ tốt, đương nhiên phải xem một chút rồi.”

Thẩm Mân Nguyệt lẩm bẩm: “Lấy cổ làm gương, có thể biết suy hay thịnh?” Cùng lúc đó, ánh mắt nàng ấy nhìn Thẩm Ngọc Diệu cũng trở nên quái lạ, tiếp theo lại đi xem nhưng sách sử khác thẩm Ngọc Diệu mở ra.

Trên mỗi một quyển, đều viết kết cục của một Thái tử tiền triều.

Tiền triều tổng cộng lập chín vị Thái tử, ba người tạo phản, hai người bị phế, bốn người còn lại, một người chết sớm, hai người bị ám sát bỏ mình, an ổn đăng cơ chỉ có một người.

Vị Thái tử đó là một Hoàng đế ốm yếu, được lập trước khi chết, chỉ trụ được mười ngày.

Điều này không thể không làm cho người ta liên tưởng đến Thái tử hiện tại.

“Ngọc Dương, tỷ tỷ đã nói rõ với muội rồi, mấy thứ chết chóc này sau này đừng đưa cho ta xem nữa, ta còn có việc, đi trước đây.”

Thẩm Mân Nguyệt nói xong, lập tức tựa như chạy trốn, trong mắt Thẩm Ngọc Diệu, động tác chạy trốn của Thẩm Mân Nguyệt như được tua chậm, Thẩm Ngọc Diệu đưa tay túm lấy, cứng rắn ấn Thẩm Mân Nguyệt cố định tại chỗ.

Thẩm Mân Nguyệt giãy dụa hai cái, phát hiện tay Thẩm Ngọc Diệu vững như núi Thái Sơn, không thể động đậy, thế là hoàn toàn từ bỏ.

“Đều là ăn cùng một thứ lớn lên, sao khí lực của muội lại lớn như vậy, tỷ tỷ xin muội, muội không sợ trời không sợ đất, nhưng ta sợ.” Thẩm Mân Nguyệt hiện tại rất hối hận, sớm biết đánh chết nàng, nàng cũng không nhận lời Thẩm Ngọc Diệu đến đây.

Quả nhiên bị Thẩm Ngọc Diệu tìm tới cửa, sẽ không có chuyện tốt, tại sao đột nhiên đầu nàng lại bị chuột rút, lại còn nghe lời chạy tới đây chứ.

“Lục tỷ, tỷ đang nói cái gì vậy, không phải là ta và tỷ cùng đọc sử sách, đàm luận một chút thị phi tiền triều thôi sao, cần gì phải sợ hãi như thế.”

“Muội nói là đọc sử sách bình thường á hả? Muội nhìn một bàn toàn Thái tử này xem, có ai đọc sử sách giống như muội không, đang tìm người còn sống à?”

Thẩm Ngọc Diệu thấy Thẩm Mân Nguyệt căn bản không bị biểu tình vô tội của nàng lừa gạt, càng vui vẻ.

“Lục tỷ tỷ thật thú vị.’’

“Ta không thú vị, ta rất không thú vị, Ngọc Dương hiện tại muội đã trở nên rất giống tam ca muội, muội có biết không?”

Thẩm Ngọc Diệu phát hiện Thẩm Mân Nguyệt luôn có thể mang tới kinh hỉ mới cho nàng: “Ta và Tam ca cùng một mẹ sinh ra, đương nhiên phải giống nhau rồi, ngoại hình cũng có vài phần tương tự. Lục tỷ chẳng lẽ không muốn biết, chân tướng trong sử sách sao?”

“Ta có nói hai người có ngoại hình giống nhau sao? Ý ta là hai người giống như nhau, âm hiểm giảo hoạt.”

Trong lòng Thẩm Mân Nguyệt than thở mình xui xẻo, nhưng trên thực tế, trải qua náo loạn này, ngược lại xua tan ác cảm trong lòng đối với Thẩm Ngọc Diệu.

Trên thực tế so với Thẩm Thanh Cẩn, Thẩm Ngọc Diệu quang minh lỗi lạc hơn nhiều, khiến người ta cảm giác cũng chân thành hơn.

Thẩm Mân Nguyệt biết rõ, trong số các huynh đệ tỷ muội của nàng, người dối trá ngoài Thái tử, người đứng nhất chính là Thân vương.

“Chân tướng lịch sử gì cơ?”

Thẩm Mân Nguyệt thấy thật sự không thoát nổi, dứt khoát nhận mệnh.

Dù sao Thẩm Ngọc Diệu cũng là một công chúa, nàng có hồ nháo đến đâu, cũng chẳng có bao nhiêu hậu quả.

Hiện tại Thẩm Mân Nguyệt cũng không biết, về sau nàng sẽ bởi vì suy nghĩ giờ phút này, không chỉ một lần cảm thấy mình lúc ấy bị Thẩm Ngọc Diệu bỏ bùa, hoặc là đầu bị úng nước.

Mới có thể cảm thấy Thẩm Ngọc Diệu không nháo ra được bao nhiêu động tĩnh.

“Vị trí Thái tử, chính là thái tử một nước, mỗi một đời Đế vương lựa chọn Thái tử, đều là lựa chọn tỉ mỉ, cân nhắc ưu nhược điểm, sau nhiều lần suy nghĩ mới có thể định ra người. Nhưng vì sao, không có một thái tử nào có cái kết trọn vẹn chứ?”

Vị Thái tử làm được mười ngày kia không tính, đó cũng không phải Thái tử, cũng không giống với các hoàng tử kế thừa ngôi vị hoàng đế khác.

“Còn có thể là nguyên nhân gì nữa? Một bên tham lam, vĩnh viễn không biết đủ, một bên thì nghi ngờ dần dần nổi lên, nghi kỵ càng ngày càng sâu, cuối cùng một ngọn núi không cho phép một hổ, liền tranh đấu.”

Thái tử, mặc dù địa vị thấp hơn Hoàng đế, thì cũng là quân vương.

Khi làm Thái tử lâu ngày, sẽ muốn làm quân vương chân chính, mà quân vương còn dư lực, không muốn buông lỏng quyền lực trong tay.

Vì thế lợi ích xung đột, mục đích trái ngược, tự nhiên sẽ đánh nhau, cho đến khi một bên hoàn toàn bại trận, hoặc lưỡng bại câu thương.

Thẩm Ngọc Diệu bị biểu hiện của Thẩm Mân Nguyệt làm cho kinh hãi, kỳ thật từ khi Thẩm Mân Nguyệt nhạy bén cảm giác được giông bão sắp đến, có thể biết được, độ nhạy bén chính trị của nàng ấy rất cao, không phải loại công chúa cổ đại bị các loại quy củ kiềm chế.

Chẳng qua đối với một công chúa mà nói, nàng ấy không được tiếp xúc với những tư tưởng tiên tiến, mặc dù có thiên phú cao hơn nữa, cũng không cách nào thi triển quyền cước.

“Lục tỷ nói rất đúng, nhưng không hoàn toàn đúng.’’ Thẩm Ngọc Diệu vươn tay, chỉ về phía nhà mẹ của mỗi thái tử giới thiệu: “Có đôi khi, cũng không phải là một ngọn núi không thể chứa một hổ, mà là bởi vì, thế gian chỉ có cần một tiếng nói, một quân vương.’’

Những hoàng tử sinh ra được lập làm Thái tử, hoặc là từ nhỏ đã trở thành Thái tử, phần lớn đều là con trai trưởng.

Nữ tử có thể gả cho Hoàng đế làm Hoàng hậu, phần lớn xuất thân cực cao, phụ huynh trong nhà đều ở vị trí cao.

“Người bên ngoài thường nói, Thiên tử nắm giữ giang sơn, Trịnh thị nắm giữ một nửa. Cảnh tượng tương tự làm sao.”

Diệt trừ Thái tử, có thể diệt trừ vây cánh của Thái tử, mà những thân tín vây quanh Thái tử, phần lớn đều là thế gia vọng tộc.

Không có một cái cớ đủ tốt, căn bản không thể động đến những quan lớn xuất thân thế gia kia, bọn họ có năng lực, lại có nhân mạch, nhất định phải có tội danh đủ lớn, mới có thể giải quyết bọn họ.

Đây là sự thật mà Thẩm Ngọc Diệu rút ra từ lịch sử.

Đồng thời, cũng là lần đầu tiên nàng thấy Hoàng đế và Thái tử cãi nhau, nhìn thấy Hoàng đế rõ ràng không có đủ kiên nhẫn với Thái tử, nhưng vẫn lui bước, trong lòng khó tìm được đáp án.

Biểu tình Thẩm Mân Nguyệt từ không kiên nhẫn, dần dần ngưng đọng, biến thành khiếp sợ, cuối cùng một mảnh trắng bệch.

Nàng sợ đến hai chân nhũn ra, trán đổ mồ hôi.

Cũng may chung quanh này không có ai, Thẩm Ngọc Diệu cho mọi người lui xuống, nếu không nàng thật sự muốn chết a.

Thẩm Mân Nguyệt cảm thấy mình là nhớ ăn không nhớ đánh, tại sao mình lại bị Thẩm Ngọc Diệu lừa gạt, đứng ở đây nghe nàng nói nhiều chuyện đại nghịch bất đạo như vậy.

“Muội, muội đây là phỏng đoán thượng ý, muội muốn làm gì?”

Nếu Thẩm Ngọc Diệu chỉ muốn làm một công chúa được sủng ái bình thường, nàng chỉ cần tới làm nũng trước mặt Hoàng đế, nhớ kỹ sở thích của Hoàng đế, đúng lúc ứng hòa là được.

Nàng vốn không cần phải như vậy, vắt hết óc suy nghĩ quan hệ giữa Hoàng đế và Thái tử, dùng hết phương pháp tìm hiểu tranh đấu giữa Hoàng đế cùng các thế gia.

“Hay là Lục tỷ đoán xem, ta muốn làm gì?”

Thẩm Ngọc Diệu không trực tiếp nói ra suy nghĩ của nàng, bộ dạng Thẩm Mân Nguyệt như sắp bị dọa ngất đi, nếu nàng lại bạo phát ra cái gì kinh thiên động địa, sợ là Thẩm Mân Nguyệt thật sự sẽ lật ngược hai mắt mất.

Lục tỷ cái gì cũng tốt, chỉ là lá gan hơi nhỏ chút thôi.

Nhưng không sao, về sau có thể dẫn theo nàng ấy đi khắp nơi ăn dưa, ăn dưa ăn nhiều, lá gan liền lớn lên.

Thẩm Ngọc Diệu cười tủm tỉm nhìn Thẩm Mân Nguyệt, trong lòng bàn tính rung vang trời.

Đáng tiếc bàn tính có kêu vang đến đâu, đầu óc Thẩm Mân Nguyệt ong ong không ngừng cũng chẳng nghe thấy gì.

“Giúp, giúp tam ca?” Thẩm Mân Nguyệt một lúc lâu mới phun ra mấy chữ này.

Nhưng trên thực tế đáp án mà mình dày công nghĩ ra, ngay cả chính nàng ấy cũng cảm thấy không có khả năng.

Thẩm Ngọc Diệu cùng Thẩm Thanh Cẩn gặp mặt liền cãi nhau, hai người là chân tình thực ý chán ghét đối phương, làm sao có thể âm thầm liên thủ, huống hồ tính cách Thẩm Thanh Cẩn là không có lợi không dậy sớm, Thẩm Ngọc Diệu trước mắt còn chưa kịp cập kê, những gì có thể giúp thật sự có hạn.

Vậy thì vì sao?

Thẩm Mân Nguyệt nghĩ không ra, cũng không có khả năng là nhàn rỗi đến nhàm chán đi.

“Sai rồi, ta nhàn rỗi không có việc gì mới đi xem sử sách, phát hiện ra thứ thú vị, liền muốn cùng Lục tỷ chia sẻ một chút. Tỷ và ta là tỷ muội tốt a, ta thấy tỷ muội dân gian, đều sẽ chia sẻ với nhau, tán gẫu thơ từ ca phú.’’

Thẩm Ngọc Diệu không vội, chỉ điểm người khác, để cho người khác tự mình nghĩ thông suốt, so với nàng trực tiếp nói ra miệng, hiệu quả tốt hơn.

Thẩm Mân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, hứng thú không cao nhếch miệng ha hả hai tiếng.

Tỷ muội người ta chia sẻ sách vở, nói chuyện phiếm, còn muội thì nói với ta chân tướng nếu truyền ra ngoài có thể bị người ta ám sát.

Quả là muội muội ruột của ta.

Trong lúc Thẩm Ngọc Diệu đùa giỡn với tỷ tỷ ruột, ca ca ruột của nàng đang làm một việc khác.

Trịnh Trạch phải chết lại mãi không chết, đây là Trịnh gia đang bảo vệ Thái tử, nếu Trịnh gia muốn bảo vệ, vậy thì phải xuống tay với người khác, đối phó Thái tử.

Thẩm Thanh Cẩn từ trên xe ngựa đi xuống, ngẩng đầu nhìn tấm biển, viết ba chữ “Kính vương phủ’’.

Chữ do tiên đế tự tay viết, dưới ánh mặt trời phản chiếu kim quang.

“Vương gia.” Đào Lý khom người.

“Đi gõ cửa đi, đại lễ bổn vương đưa cho Hoàng thúc đã đến rồi.’’

Đào Lý đáp một tiếng, tiến lên gõ cửa, rất nhanh cửa liền mở cửa.

“Người tới là ai?”

“Sai vặt của Thân vương phủ, Vương gia nhà ta muốn tặng một phần lễ vật cho Kính hoàng thúc.”

“Thì ra là Thân vương phủ, mời ngươi chờ một lát.”

Rất nhanh người canh cửa đã tìm được quản gia, quản gia theo Đào Lý chỉ vào, nhìn thấy xe ngựa dừng cách đó không xa.

Ánh mắt hắn sáng ngời, hỏi: “Quả nhiên là Thân vương tự mình chọn.”

“Vương gia biết Hoàng thúc không thích ra ngoài, nên mới tự mình chọn, cam đoan sẽ khiến Hoàng thúc hài lòng.”

“Ha ha ha, Đào Lý này, ngươi thường đi lại trước mặt Tam vương gia, là người trung thành thông minh nhất, ngươi sau này a, nếu như còn có đại vận thì cứ đi mời xe ngựa tới cửa sau.’’

Quản gia thoải mái, vẻ mặt kích động vỗ vỗ bả vai Đào Lý, gọi hộ viện phía sau đi ra ngoài đón đại lễ vào.

Đào Lý cười nheo mắt lại, che dấu sự chán ghét khinh thường nơi đáy mắt.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...