Làm Nũng - Giác Giác Kim Thiên Dã Tưởng Thụy Giác

Chương 16



Chương 16: Cắn anh một cái

Hôm nay Kỷ Vịnh Trạch tâm trạng tốt, ai mời rượu cũng uống không từ chối, say xong lại bắt đầu nghịch ngợm.

Anh ôm chặt lấy eo Ngô Gia Nam không chịu buông, miệng không ngừng gọi “vợ ơi”, bám dai hơn cả keo.

Ngô Gia Nam bật cười, dùng tay nâng cằm anh lên, đùa giỡn: “Chúng ta còn chưa chính thức đâu, sao đã gọi lung tung thế?”

Trên bàn toàn người quen, mọi người đều phá lên cười.

Kỷ Lạc Cẩn ngồi giữa Đổng Thư Thấm và Đường Vy, chén cơm đến giờ vẫn chưa ăn hết. Mỗi lần có món mới, Đổng Thư Thấm lại dùng đũa công gắp cho cậu, chồng chất thành núi.

“Cẩn Bảo nhớ thường xuyên đến chơi nhé.” Bà nhìn cậu lớn lên, rất quý cậu, “Dì lâu lắm không gặp con rồi.”

Kỷ Lạc Cẩn ngượng ngùng gãi mũi: “Dạ vâng, mấy hôm nữa con nhất định sẽ đến thăm dì!”

Đổng Thư Thấm liếc mắt: “Lần nào con cũng hứa như vậy, xong đâu lại vào đấy.”

“Lần này con nói thật.” Cậu giơ tay thề, “Con sẽ đi cùng anh Tuế Minh.”

“Bản thân nó còn chẳng về nhà, làm sao dẫn con đi được?” Giọng bà có chút phàn nàn, “Từ lần trước dì bảo nó tìm bạn gái, nó cứ tránh mặt dì mãi.”

Đường Vy cười, thay Tần Tuế Minh giải vây: “Tuế Minh mới hai mươi lăm tuổi, tập trung sự nghiệp cũng tốt. Nó đẹp trai lại biết chăm sóc người khác, muốn tìm bạn gái đâu có khó.”

“Tôi chỉ lo nó có chuyện gì cũng giữ trong lòng.” Đổng Thư Thấm nói khẽ, tiếng violin lấn át lời bà, chỉ có Đường Vy và Kỷ Lạc Cẩn nghe được.

Bà nhíu mày: “Từ lâu tôi đã nói với Tần Phong, cách dạy con của anh ấy không ổn. Anh ấy ép Tuệ Minh quá mức, yêu cầu quá cao. Tôi không thể hoàn toàn ngăn cản, khiến giờ nó thành người không thích chia sẻ với gia đình. Vì vậy tôi mong có cô gái nào đó bên cạnh nó.”

Ánh mắt bà chợt đổ dồn về Kỷ Lạc Cẩn: “Cẩn Bảo.”

Cậu đang chăm chú ăn, không nghe rõ họ nói gì, chỉ thoáng nghe thấy tên Tần Tuế Minh, vô thức đáp: “Vâng?”

“Tuế Minh ở một mình không chịu về nhà, có lẽ phải phiền con thường xuyên bầu bạn với nó.”

Kỷ Lạc Cẩn sửng sốt, tự biết mình là đồ vô dụng, ngượng ngùng nói: “Thực ra phải nói là phiền anh Tuế Minh chăm sóc con mới đúng…”

Đường Vy vỗ đầu cậu, thở dài: “Con cũng biết mình làm phiền người ta à?”

Việc Tần Tuế Minh chiều chuộng Kỷ Lạc Cẩn hết mực khiến bà rất ngại. Mỗi lần nhắc đến, cậu lại bảo “Anh ấy cũng hay đánh con, đâu có như mẹ nói”, còn Tần Tuế Minh chỉ cười: “Không sao, con nguyện ý.”

Xét từ góc độ nào đó, hai người họ như nồi nào vung nấy, chỉ có Đường Vy là ngại ngùng nên cứ dịp lễ tết lại ngại ngùng lì xì lớn cho Tần Tuế Minh.

Tan tiệc, Kỷ Vịnh Trạch vẫn say. Hôm nay có Tần Tuế Minh và Trần Bác Đào, không cần Kỷ Lạc Cẩn làm culi.

Tần Tuế Minh tập thể dục đều đặn không uổng công, vác Kỷ Vịnh Trạch nặng như heo mà không hề mệt. Anh nhét người vào ghế sau, cúi xuống nói vài câu với Ngô Gia Nam đang chăm sóc chồng.

Đứng thẳng dậy, anh liền tìm bóng dáng Kỷ Lạc Cẩn.

Cậu ghét mùi rượu trên người anh trai, không chịu ngồi chung xe, giờ đang bám lấy Đường Vy.

Nửa khuôn mặt chúi vào cổ áo, chỉ lộ đôi mắt sáng long lanh trong đêm như ngôi sao lấp lánh.

Tần Tuế Minh không ham rượu, người chỉ thoang thoảng mùi men. Anh kéo cổ áo cậu lên, gần chạm mũi: “Anh đi trước.”

Kỷ Lạc Cẩn hít hít: “Anh uống rượu à?”

“Một chút.” Tần Tuế Minh bóp vai cậu, cười chào Đường Vy, “Con đi trước ạ.”

Tần Tuế Minh dựa vào ghế, xoa thái dương. Chiếc xe quá yên tĩnh, ngoài tài xế ra chẳng ai nói chuyện.

Vừa lên xe, Tần Phong đã bàn chuyện kinh doanh, đến khi bị Đổng Thư Thấm nhắc mới thôi.

Xe chưa chạy, bà nhìn ra cửa sổ thấy Kỷ Lạc Cẩn vẫn đứng bên đường, mỉm cười: “Cẩn Bảo vẫn y nguyên như ngày xưa.”

Tần Tuế Minh mở mắt, ánh đèn trong xe và ngoài phố chiếu lên sống mũi cao. Anh cũng ngoái nhìn, nụ cười dịu dàng: “Em ấy không cần thay đổi.”

*

Thứ hai, Tần Tuế Minh như thường lệ đưa Kỷ Lạc Cẩn đến trường. Học sinh không nhiều, sáng sớm cổng trường chỉ có giáo viên ra vào.

Đang định đánh thức cậu đang ngủ gật, anh chợt nhìn thấy bộ tóc nhuộm lốm đốm ở cổng trường. Anh nheo mắt: “Cẩn Bảo.”

Quãng đường chưa đầy năm phút, Kỷ Lạc Cẩn vốn chẳng ngủ được, mở mắt liền định mở cửa xuống xe.

Tần Tuế Minh nắm tay kéo cậu lại, nhìn ánh mắt ngơ ngác của cậu: “Xuống nói với hắn, bảo em không thích hắn, bảo hắn tránh xa ra.”

“Hả?”

Kỷ Lạc Cẩn cuối cùng cũng phát hiện Lâu Dã đứng ở cổng trường. Hắn mặc áo khoác dày màu đen, trời lạnh thế mà vẫn mở khóa phô áo hoodie bên trong.

Cậu vô thức gật đầu “Dạ”, lại định xuống xe.

Tay chưa chạm nắm cửa, Tần Tuế Minh lại kéo cậu về, lần này trực tiếp đè vai ấn xuống ghế.

“Thôi, ngồi yên đây.”

Tần Tuế Minh “chậc” một tiếng, giọng đầy bực dọc: “Em đừng xuống, anh xuống.”

Anh nghĩ, Lâu Dã lấy gì so với mình, dám nói sẽ đối xử với Kỷ Lạc Cẩn tốt như anh? Mấy năm nay anh bỏ bao tâm huyết vào cậu, hơn bất cứ thứ gì khác.

Lâu Dã căn bản không hiểu Kỷ Lạc Cẩn, sao dám mơ tưởng so sánh với anh? Hắn không biết với cậu không thể nóng vội, phải kiên nhẫn hơn cả nấu ếch trong nước ấm.

Phải giăng từng tấm lưới, trói chặt cậu lại thì cậu mới không chạy đi được.

Hôm nay Tần Tuế Minh mặc áo khoác đen và áo len, kéo cổ áo xuống để lộ một đoạn cổ.

Ánh mắt anh quét qua mặt Kỷ Lạc Cẩn, đột nhiên lên tiếng:

“Em cắn anh một cái, rồi anh xuống bảo hắn chúng ta là một đôi.”

Tần Tuế Minh hiếm khi nói lời th* t*c:

“Anh sẽ bảo hắn cút.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...