Làm Nũng Trong Lòng Anh (Ngọt Ngào Hóa Thô Bạo Trong Anh)

Chương 81: Kết Cục (Thượng)



Hai năm này, Tịch Thuật và Tịch Bạch vẫn duy trì mối quan hệ thù địch trước mặt hợp tác sau lưng, thành công ‘giết chết’ nhiều tên có ý đồ xấu xa.

Tịch Thuật là con riêng, tự mình bị người khinh thường, rất nhiều người không đề phòng gì anh, cảm thấy anh là một tay ăn chơi, ngang bướng không bị trói buộc, không làm được việc lớn.

Nhưng Tịch Bạch biết, Tịch Thuật căn bản chính là một con tắc kè hoa.

Kiếp trước, anh có thể trở thành đối thủ cuối cùng của Tịch Tĩnh cũng là có nguyên nhân. Tâm tư anh thâm trầm lại giỏi ngụy trang, cũng không phải kiểu bất cần đời hàng ngày như anh biểu hiện ra ngoài.

Hai năm này có được sự giúp đỡ của Tịch Thuật, mỗi bước đi của Tịch Bạch đều rất chắc, thành công đưa tập đoàn Tịch thị tới đỉnh cao.

Lúc Tịch Thuật gặp lại Tịch Tĩnh là trong vườn hoa viện dưỡng lão, một người đàn ông trầm mặc ít nói ôm cô như búp bê từ trong xe ra, cẩn thận từng li từng tí đặt lên xe lăn.

Hai chân cô bị cụt, tần suất sử dụng chân giả cũng không thể quá nhiều, sẽ tổn hại đến gân chân, phần lớn thời gian cô vẫn ngồi trên xe lăn.

Cố Trường Sinh đẩy Tịch Tĩnh vào viện dưỡng lão, toàn bộ hành trình, Tịch Tĩnh đều không liếc mắt nhìn Tịch Thuật, coi anh như không khí.

Tịch Thuật biết người phụ nữ này sớm đã hận anh tới xương tủy, cho nên anh cũng không thèm để ý, nhún vai đi theo vào.

Anh không biết đầu óc trúng gió gì lại chọn ngày hôm nay làm ngày tốt lành đến thăm bà Tịch, đụng phải vị oan gia thù địch này.

Bà Tịch tuổi đã cao, mắc chứng Alzheimer, đầu óc có chút lẫn lộn, luôn không nhận ra ai.

Bất kể lúc trẻ hào quang thế nào, người mắc chứng Alzheimer đều không tránh được cảnh già thê lương.

Cũng may Tịch Bạch thường xuyên đến làm bạn, người bà Tịch có thể nhớ được cũng chỉ có cô thôi.

Vì mối quan hệ với bà Tịch không sâu, Tịch Thuật cũng ít khi lộ diện trước mặt bà, sang đây thăm hỏi tình hình bất quá cũng là theo lễ phép, đi ngang một chút qua sân khấu.

Bà Tịch không nhớ rõ Tịch Thuật, nhưng bất ngờ là bà còn nhận ra Tịch Tĩnh.

“Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh của bà tới rồi.”

Bà Tịch tóc trắng xóa kéo tay Tịch Tĩnh, lải nhải nói: “Tiểu Tĩnh lớn rồi, còn cao hơn hẳn lần trước.”

“Bà nội, bà khỏe không?”

“Vẫn khỏe vẫn khỏe.”

Bà Tịch cười hiền lành, nói với nhân viên chăm sóc: “Cái đứa trẻ này a, thật sự là lớn ra rồi.”

Tịch Tĩnh nói: “Bà nội, giờ con không còn lớn nữa rồi.”

“Tiểu Tĩnh, lại đây, ăn kẹo đi, bà nội để dành cho con đấy.”

Bà Tịch nhét vào tay cô một viên kẹo trái cây cứng, vỏ bọc đường bị bóp dúm dó, không biết bà đã nắm bao lâu.

“Suỵt, chỗ này có nhiều người xấu, đừng để họ trông thấy, mau ăn đi! Đây là kẹo con thích nhất đó.”

Tịch Tĩnh biết bà nội đã coi cô thành con nít. Lúc còn bé, cô thích ăn kẹo trái cây nhất, cho nên bị sâu răng, răng cửa cũng mất hai cái.

“Bà nội, con không ăn kẹo lâu rồi.”

Bà Tịch sờ lên tóc cô: “Tiểu Tĩnh à, con mau mau lớn đi, con lớn rồi, bà nội có thể nghỉ ngơi rồi.”

Sắc mặt Tịch Tĩnh lạnh lùng nhưng vẫn cười nói: “Bà nội, con đã lớn rồi, nhưng bà lại không cần con.”

“Nói bậy, bà không cần con lúc nào. Con là cháu gái lớn bà thương nhất, sao bà lại không cần con.”

“Bà nội, bây giờ bà thương Tiểu Bạch hơn, bà cho em ấy tất cả rồi, không quan tâm con nữa.”

Tịch Thuật đứng bên cạnh, thờ ơ lạnh nhạt với toàn bộ câu chuyện.

Trên mặt bà Tịch lộ vẻ hốt hoảng, “Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cũng là một đứa bé ngoan, các con đều là cháu ngoan của bà.”

“Bà nội, vẫn là bà thương em ấy nhiều hơn chút phải không?”

Tịch Tĩnh cầm lấy bàn tay nhăn nheo của bà nội, tuy mặt đang cười nhưng giọng nói rất lạnh: “Con cố gắng nhiều năm như vậy, nhưng chỉ một câu bà đã đẩy con ra rồi, bao nhiêu người cười sau lưng trên nỗi đau của con. Bà nội, bà nói con làm sao chịu nổi chứ.”

“Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh.”

Ánh mắt bà Tịch rất mờ mịt, hiển nhiên không hiểu cô đang nói gì.

Tịch Tĩnh nói nhân viên chăm sóc ra ngoài trước, trong cả căn phòng chỉ còn cô, Cố Trường Sinh và Tịch Thuật.

Tịch Thuật cười nhìn Tịch Tĩnh, nghênh ngang nói: “Cô nói mấy lời này, bà cũng không hiểu, nói làm gì chứ.”

“Bà ấy không hiểu nhưng một vài người nghe hiểu là được.”

“Thì ra là nói cho tôi nghe.”

Tịch Thuật thấy cô là kiểu không tốt bụng gì, cũng coi như tính sổ đi. Anh đi thẳng đến sofa ngồi phịch xuống, nhìn sang chân cô, cười lạnh: “Cảm thấy không công bằng sao. Tôi nói cô biết, số phận xưa giờ đã không công bằng với bất kỳ ai rồi, là tự chính cô nhận lấy, đừng có mẹ nó oán trách trời đất. Chân cô bị què là Tiểu Bạch làm cô què sao? Đừng quên, nếu không có cô ấy, cô đã chết rồi.”

Tịch Tĩnh nhíu mày nhìn anh: “Cậu có biết, bộ dạng của cậu lúc này trông rất giống con chó không.”

“Tôi là con riêng bị người ta hận, không giống như thiếu gia tiểu thư các người, cái gì ông đây muốn đều phải tự mình giành lấy.”

Tịch Thuật nhún vai, không có vấn đề gì nói: “Tiểu Bạch để tôi sống rất tốt, chí ít so với cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai, đã tốt hơn quá nhiều rồi.”

Tịch Tĩnh không thèm đếm xỉa nói: “Đúng vậy, con riêng trở thành đại thiếu gia nói một không hai ở nhà họ Tịch, sống rất tốt, lại còn nuôi một cô gái nhà nghèo, còn đang học trung học chứ gì. Cậu cũng giỏi đấy, ăn chơi đàng điếm với gái khắp nơi, vậy mà vẫn có thể nhịn không đi thăm cô ta, là vì bảo vệ cô ta à.”

Tay Tịch Thuật bỗng nắm chặt thành nắm đấm, nhưng vẫn cười nói: “Gái thì ông đây có rất nhiều, cô nói tới ai vậy.”

“Cô ta là Tiểu Đường thì phải, tiếng khóc nghe rất êm tai, khóc gọi anh Trình Thuật, nghe mà tim tôi cũng muốn nát theo rồi.”

Trình Thuật là tên trước kia của anh, theo họ mẹ, sau này về mới đổi thành Tịch Thuật.

Chỉ nghe một tiếng rầm lớn, Tịch Thuật đạp lăn chiếc bàn trà, hung hăng đi tới chỗ Tịch Tĩnh, bóp cổ cô: “Cô mà dám đụng vào một sợi tóc của cô ấy, ông đây giết chết cô.”

Cố Trường Sinh tiến lên bảo vệ Tịch Tĩnh, lạnh giọng uy hiếp: “Cách xa cô ấy chút.”

Tịch Thuật hoàn toàn không còn bộ dạng ngông cuồng trời có sụp xuống cũng không sợ trước kia, điểm mẫn cảm nhất trong lòng anh đã bị Tịch Tĩnh đâm mạnh rồi.

Anh như con dã thú lên cơn giận dữ, hận không thể xé nát cô.

“Tôi sẽ không động đến cô ta.” Tịch Tĩnh nhìn đồng hồ, “Tám giờ tối nay, trong nhà máy bỏ hoang ngoại ô của tập đoàn Tịch thị, gọi Tịch Bạch tới, chỉ cậu với em ấy, chúng ta cùng nhau tính toán nợ nần.”

Trong phòng bệnh, bà Tịch mờ mịt nhìn cháu trai cháu gái đấu nhau, có chút bất an: “Không được ầm ĩ, không được ầm ĩ.”

Tịch Tĩnh vịn xe lăn đẩy gần tới bên người bà, vỗ vỗ tay bà: “Bà nội, bà yên tâm, tụi con chỉ làm rõ mọi chuyện, bụi về với bụi, cát về với cát, cuối cùng không cãi nhau nữa.”

Cô lạnh lùng liếc Tịch Thuật, “Tôi cho cậu ba tiếng, đưa Tịch Bạch tới, không có vấn đề gì chứ.”

“Tối nay Tạ Tùy thi chung kết, giờ chị ấy đang trên núi, ba tiếng không đủ.”

Tịch Thuật quan tâm tất loạn, môi đã run lên.

Khóe miệng Tịch Tĩnh giương lên, lạnh lùng nói: “Nếu nó không tới, kim tiêm HIV ngày trước cậu cho tôi, giờ trả lại cho người cậu quan tâm nhất, rất công bằng đi.”

————–

Tịch Bạch vừa đi vào ngồi xuống trước sân khấu tranh tài liền nhận được điện thoại của Tịch Thuật: “Con mẹ nó chứ Tịch Tĩnh bắt cô gái của tôi rồi! Nhà máy số 4, bây giờ đi cứu người với ông đây! Máy bay, máy bay riêng của chị đâu, mau gọi qua đây.”

Tịch Bạch nhíu mày: “Đừng hoảng, nói rõ ràng, cái gì mà cô gái của cậu bị bắt?”

“Tiểu Đường, em gái tôi, không phải, bạn gái tôi, mắt cô ấy không tốt, tôi nói tôi muốn chăm sóc cô ấy cả đời này, cổ bị Tịch Tĩnh bắt đi rồi, nói sẽ chích kim HIV cho cô ấy.”

Tịch Thuật đã hoàn toàn vỡ vụn rồi, giọng anh vừa phẫn nộ vừa run: “Không giải thích nữa! Chị qua đây ngay cho tôi! Trong vòng ba tiếng, nếu chị không qua, cho dù nửa đời sau ông đây có chết, cũng sẽ lái xe đâm chết người yêu của chị!”

‘Bốp’ một tiếng vang lên, anh không tắt điện thoại mà là ném thẳng nó đi.

“…”

Đây là lần đầu tiên Tịch Bạch thấy Tịch Thuật hoảng đến độ này, trước đây bọn họ trải qua không ít nguy hiểm, cho dù thời khắc chỉ mành treo chuông thế nào, người đàn ông này cũng có thể trò chuyện vui vẻ, nhẹ nhõm ứng đối.

Có thể thấy được lần này Tịch Thuật đã bị nắm chắc điểm yếu trí mạng rồi.

Tịch Bạch biết, Tịch Tĩnh một mực ẩn nhẫn không phát ra chính là đang chờ giờ khắc cuối cùng này, cô nhất định phải chuẩn bị chu toàn.

Quyền thừa kế chắc chắn không lấy trở lại được, lựa chọn duy nhất của Tịch Tĩnh chính là ngọc đá cùng vỡ.

Nếu như Tịch Bạch qua đó chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Nhưng cô không thể nào mặc kệ Tịch Thuật. Hai năm này, tuy danh nghĩa là hợp tác, nhưng vị em ba này thật sự chặn giúp cô rất nhiều ‘đao’, là lấy mạng ra bán cho giao tình của cô, cho nên cô không thể bán đứng đồng đội vào thời điểm này.

Cuộc tranh tài sắp bắt đầu, cách đó không xa, Tạ Tùy mặc đồ đua xe đang tiến hành bước kiểm tra cuối cùng trước khi thi đấu.

Tịch Bạch gọi điện thoại cho trợ lý bên ngoài sân, nói cô chạy xe đến cửa khu thi đấu chờ cô.

Sau khi cúp điện thoại, Tịch Bạch bước nhanh vào trong khu thi đấu.

Thấy Tịch Bạch đi tới, Tạ Tùy kinh ngạc nói: “Không phải sắp xếp chỗ cho em rồi sao, sao lại xuống đây rồi?”

Tịch Bạch ra sức ôm lấy eo anh, không nỡ, nói: “Em tới cổ vũ anh một chút.”

Tạ Tùy vỗ vỗ lưng cô cười nói: “Đã nhận được, có may mắn của Tiểu Bạch bảo vệ, chức quán quân cầm chắc rồi.”

“Tạ Tùy, em muốn anh thi xong trận này, tụi mình liền đi đăng ký kết hôn.”

Tạ Tùy hơi ngẩn ra: “Sao phải gấp như vậy?”

“Tới tuổi rồi, có thể đăng ký thì không cần phải lãng phí thời gian nữa.” Cô ra vẻ thoải mái cười hỏi: “Em muốn gả cho anh, anh có cưới hay không?”

“Dám không cưới sao, Bạch tổng của chúng ta mà tức giận lại thu mua luôn cả công ty của anh, phải làm sao bây giờ.”

“Được, thi đấu xong, không trì hoãn phút nào, chúng ta đi đăng ký kết hôn.” Tịch Bạch kiễng mũi chân: “Vậy anh hôn em một cái.”

Tạ Tùy nghe lời cúi đầu xuống hôn trán cô một cái.

Đái Tinh Dã ở khán đài cách đó không xa đứng dậy, bất mãn hét với bọn họ: “Aiz aiz, hai người được rồi đấy! Thi đấu trực tiếp nha! Muốn cho nhân dân cả nước ăn cẩu lương rơi vãi sao.”

Tịch Bạch nhìn Tạ Tùy ngồi vào trong xe, lúc này mới xoay người bước vội ra khỏi khu thi đấu, trợ lý đã lái xe tới cửa chờ cô.

Sau khi Tịch Bạch lên xe, nói với trợ lý: “Nhà máy bỏ hoang số 4, đi ngay bây giờ.”

Trợ lý không hiểu: “Đó là vùng ngoại thành, bình thường không có ai qua, Bạch tổng qua đó làm gì?”

Tịch Bạch không trả lời cô, chỉ hỏi: “Ba tiếng có đủ lái tới không?”

“Nếu tôi đi cao tốc mà không kẹt xe thì chắc được.”

“Vậy thì xuất phát nhanh thôi.” Tịch Bạch vừa nói vừa lấy điện thoại gọi trợ lý Tần, nói ông báo cảnh sát, nhưng không nên đánh cỏ động rắn.

Trợ lý cũng không hỏi gì tiếp, nhấn chân ga chạy đi.

———–

Tịch Thuật đã đuổi tới khu nhà máy bỏ hoang trước Tịch Bạch. Khu vực này là một tay Tịch Tĩnh phát triển, có điều về sau rơi vào tình trạng thua lỗ. Chuyện đầu tiên sau khi Tịch Bạch nhậm chức chính là chỉnh đốn lại những hoạt động không có lợi nhuận của tập đoàn.

Vì vậy, nhà máy số 4 này bị đóng cửa sớm nhất, trở thành cái gọi là ‘sản phẩm’ của thay đổi triều đại rõ ràng nhất. Tịch Tĩnh lựa chọn giải quyết ân oán của bọn họ trong khu này cũng là có ngụ ý.

Tịch Thuật đuổi tới nhà máy thì sắc trời cũng vừa lặn xuống, đỉnh nhà máy bỏ hoang lóe lên một chiếc đèn trắng lờ mờ, nhấp nhá, chiếu lên cái bóng của anh.

“Tiểu Đường!” Anh thở gấp, gọi lớn tên cô gái: “Tô Tiểu Đường! Em ở đâu!”

“Ưm..”

Một tiếng kêu nhẹ nghẹn ngào truyền tới, Tịch Thuật lần theo tiếng vào bên trong xưởng số 1, nhìn thấy cô gái bị trói từ đầu xuống chân, nằm ngã cạnh đống dụng cụ kim loại lạnh lẽo, bị bịt mắt, miệng bị nhét khăn bẩn.

Não Tịch Thuật muốn nổ tung, vội vàng chạy tới tháo dây thừng cho cô, “Tiểu Đường, đừng sợ, anh tới rồi.”

Cố Trường Sinh đẩy Tịch Tĩnh vào xưởng nhà máy, đứng trước mặt anh, lạnh lùng hỏi: “Người đâu?”

“Chị ấy đang trên đường, sẽ tới nhanh thôi. Tôi không đưa người tới, cũng không báo cảnh sát, cô thả Tiểu Đường đi, chuyện này không liên quan tới cô ấy!”

Mấy tên nhìn như vệ sĩ lôi Tịch Thuật ra.

Tịch Thuật quơ nắm đấm, tức giận đánh vệ sĩ gần nhất, giận không kiềm được: “Có việc thì nhằm vào ông đây! Động vào người phụ nữ của ông làm gì!”

“Nếu Tịch Bạch còn chưa tới, vậy giải quyết chuyện của chúng ta trước.”

Tịch Tĩnh quan sát vệ sĩ bên cạnh, hắn lấy hòm thuốc ra, bên trong có hai ống tiêm, trong ống tiêm có chất lỏng trong suốt.

“Cậu thích tự trả giá cho mọi chuyện mình làm chứ gì, vụ HIV, tôi không oan uổng gì cậu đúng không?”

“Cô muốn tính sổ với tôi đúng không, lúc tôi đi thị sát công trường bên Thủy Vân Đài, cục gạch rớt từ lầu 18 xuống là ngẫu nhiên sao? Con mẹ nó, cô muốn tiễn ông đây đi gặp Diêm vương, đúng không?”

“Thắng làm vua thua làm giặc, xưa nay đã vậy.” Tịch Tĩnh cầm lấy ống chích, vứt tới dưới chân Tịch Thuật, một ống còn lại, cô kêu người cầm tới trước mặt cô gái bị trói.

“Cô đừng đụng vào cô ấy!”

Tịch Thuật bị người ta kéo xuống, mặt đỏ rần, mắt hằn tơ máu: “Cô dám đụng vào cô ấy, ông đây có ngàn vạn cách khiến cô sống không bằng chết.”

Tịch Thuật lỗ mãng, tính cách cực đoan ích kỷ, là tên hám lợi, trên đời này lại còn có người có thể khiến anh phát điên, Tịch Tĩnh cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi.

Khóe mắt cô cười lạnh: “Em ba, cậu và cô ấy, tôi chỉ cần đụng một người, để cô ấy chết thay cậu tốt biết bao nhiêu, như vậy ân oán của chúng ta sẽ xóa bỏ rồi. Đợi tôi tính nợ với Tịch Bạch xong, cậu vẫn là cậu ba nhà họ Tịch, có vài tỷ gia sản, muốn phụ nữ thế nào mà không có?”

“Tôi sẽ giết cô! Tịch Tĩnh! Tôi thật sẽ giết cô!”

“Tôi sớm đã không để ý sống chết rồi, cậu dùng cái này uy hiếp tôi không bằng nghĩ ra cái khác đi.” Tịch Tĩnh hung ác nói với vệ sĩ đối diện: “Chích cô ta!”

Cô muốn Tịch Thuật nếm thử cảm giác mất đi thứ mình yêu nhất, cái này còn thoải mái hơn giết anh rất nhiều.

Vệ sĩ cầm lấy ống tiêm đi tới bên cạnh cô gái, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ cánh tay trắng nõn của cô.

Tịch Thuật điên cuồng vùng vẫy tránh thoát mấy tên vệ sĩ đang kiềm chế anh, bổ nhào xuống đất, nhặt ống tiêm chứa HIV bên chân lên, không chút do dự đâm vào cánh tay mình.

“Cô muốn mạng tôi, tôi cho cô, hài lòng chưa.”

Đôi mắt cô gái không tốt lắm nhưng cô biết Tịch Thuật làm gì, cô nheo mắt lại, ánh mắt mơ hồ bị nước mắt làm mờ đi, giãy giụa lắc đầu: “Đừng, đừng, anh Thuật, đừng.”

Đúng lúc này, Tịch Bạch vội vàng xông vào nhà xưởng bỏ hoang, nói với Tịch Tĩnh: “Tôi tới rồi, chị đừng làm tổn thương cô bé kia.”

Cô quay lưng nói với trợ lý: “Mau dẫn cô gái kia đi.”

Mấy tên đàn ông tính ngăn lại, Tịch Tĩnh lại nói: “Để cô ta đi.”

Tô Tiểu Đường vốn bị bắt để khống chế Tịch Thuật, Tịch Thuật đã tự đâm kim tiêm nhiễm HIV vào mình rồi, cô liền không nhất thiết phải làm bị thương người khác.

Hiện tại, đối thủ của cô là Tịch Bạch.

Tịch Bạch chạy đến bên cạnh Tịch Thuật, kiểm tra cánh tay anh, trầm giọng nói: “Cậu điên rồi sao!”

Tịch Thuật vừa mới kinh hãi một hồi, bây giờ toàn thân đã hết sức, anh vô lực ngồi trên nền xi măng, khàn giọng nói: “Ông đây coi như xong rồi, nếu chị còn mạng ra ngoài, nhớ phải báo thù cho ông đây.”

Có điều anh lại nghĩ: “Thôi, đừng báo thù cho tôi, chị nhớ giúp tôi chăm sóc Tiểu Đường. Mắt cô ấy không tốt, tôi đã hứa đưa cô ấy đi Mỹ học, đợi cô ấy tốt nghiệp trung học, chị giúp tôi đưa cô ấy đi nước ngoài, cũng không uổng phí ông đây hao tâm tổn trí trù tính mấy năm nay cho chị.”

“Cậu đang nhắn nhủ hậu sự với cô ta sao?” Tịch Tĩnh cười lạnh: “Tự thân cô ta hôm nay còn khó bảo đảm.”

Tịch Bạch từ xa nhìn Tịch Tĩnh, “Chị muốn gì có thể trực tiếp tìm tôi, cần gì làm những chuyện này.”

Tịch Tĩnh giống như nghe được chuyện cười gì lớn, giọng the thé nói: “Trực tiếp tìm cô, cầu xin cô thương hại, thương hại đứa què thọt, trả lại cái thuộc về tôi?”

“Chị tưởng tôi muốn như vậy sao?”

Tịch Bạch nói: “Nếu tôi có lựa chọn tốt hơn cũng sẽ không biến thành cục diện hôm nay rồi.”

“Cô đoạt đi hết những thứ tôi khổ tâm kinh doanh, bây giờ nói không muốn, không phải rất buồn cười sao, Tịch Bạch.”

“Tôi làm mọi thứ chỉ vì sinh tồn.”

“Tôi đã cho cô cơ hội.” Tịch Tĩnh trầm giọng nói: “Tôi nói rồi, tôi có thể cho cô và Tạ Tùy tương lai có hi vọng, cái tôi cho cô cô không muốn, cô muốn đoạt từ trong tay tôi. Lúc tôi nằm viện, cô lo liệu hết thảy, chẳng lẽ không phải để biểu hiện trước mặt bà nội sao!”

Ánh mắt Tịch Bạch lạnh lẽo: “Tịch Tĩnh, thắng làm vua thua làm giặc, đây là chị tự nói. Nếu như chị không cam tâm có thể đến chỗ tôi đoạt lấy. Nhưng bây giờ chị bắt cóc một cô gái để uy hiếp em tôi, không cảm thấy rất bỉ ổi à.”

Lúc Tịch Thuật nghe Tịch Bạch gọi mình một tiếng ‘em’ thì giật mình, lúc hiểu ra mới biết là gọi mình, trong lòng có chút cảm động.

Tình huống hôm nay, Tịch Bạch hoàn toàn có thể không lộ diện, hoặc là trực tiếp báo cảnh sát, thậm chí cô không cần lao vào hiểm cảnh. Còn về việc Tịch Thuật hay Tiểu Đường ra sao, cô không cần phải để ý đến, đây không phải nghĩa vụ của cô.

Nhưng cô vẫn tới, một thân một mình.

Tịch Bạch chú ý tới mấy vệ sĩ chung quanh đều đã rời đi, khu xưởng to như vậy giờ chỉ còn Tịch Bạch, Tịch Thuật và Tịch Tĩnh.

Ngay cả Cố Trường Sinh cũng rời đi, Tịch Bạch nhíu mày, dự cảm có gì đó không đúng.

“Em họ, đây là ân oán giữa chị và Tịch Tĩnh, không liên quan tới em, em có thể đi.”

Cô nhìn về phía Tịch Tĩnh, “Để em ấy đi, không có ý kiến gì chứ.”

Tịch Tĩnh nhún vai, dù sao Tịch Thuật cũng đã bị lây nhiễm, để anh sống thêm mấy ngày cũng không sao.

Tịch Thuật dường như cũng không muốn rời đi, anh lười biếng đứng dậy, nói với Tịch Bạch: “Chị đã gọi một tiếng em như vậy, giờ em đi có phải rất không nghĩa khí.”

Tịch Tĩnh cười lạnh: “Nếu đã nói nghĩa khí như vậy, vậy hôm nay ba anh em chúng ta cùng nhau làm bạn đi.”

Cô vừa dứt lời, Tịch Bạch đã ngửi thấy trong không khí truyền đến mùi dầu hỏa, cô quay đầu nhìn thấy cửa nhà xưởng cuồn cuộn khói đặc.

Xưởng này nằm trong sâu bên trong nhất, bên ngoài đại khái còn khu nhà máy mấy trăm mét, lúc đi vào Tịch Bạch nhìn thấy để rất nhiều thùng dầu dễ cháy, cô giật mình ý thức được, mấy tên biến mất kia là ra ngoài phóng hỏa, Tịch Tĩnh muốn ngọc đá cùng nát.

Tịch Tĩnh cười lạnh, lấy bật lửa trong túi ra, ném vào vũng dầu bên cạnh. Trong khoảnh khắc dầu bén lửa, nháy mắt bắt cháy cả nửa cái xưởng, “Tịch Bạch, lúc đó cô cứu tôi một mạng, hôm nay tôi trả lại cái mạng đó cho cô.”

“Đi thôi!” Tịch Thuật không để ý tới người khác, anh cởi áo ngoài ra chụp lên đầu Tịch Bạch, đưa cô điên cuồng xông ra ngoài.

Bên ngoài xưởng là khói đen cuồn cuộn, toàn bộ nhà máy đều cháy.

Khói đen thiêu đốt phần lớn là kim loại độc, Tịch Thuật ho dữ dội, nỗ lực gắng gượng cơ thể, đưa Tịch Bạch chạy ra ngoài.

Sau lưng truyền đến tiếng cười điên cuồng của Tịch Tĩnh: “Cửa đóng rồi, các người chạy không được đâu.”

“Con điên!” Tịch Thuật mắng, “Mẹ nó, đúng là con điên mà.”

Tịch Bạch lảo đảo sau lưng Tịch Thuật, cũng bị khói làm ho sặc sụa.

Khu xưởng rất lớn, lúc tiến vào Tịch Bạch phải đi hơn 10 phút mới tìm được xưởng, bây giờ xung quanh toàn là lửa lớn, muốn tìm đường ra khó hơn lên trời.

Cách đó không xa, xà ngang bị đốt, ‘bang’ một tiếng rớt xuống. Mấy thùng dầu nổ tung bôm bốp, lửa càng thêm lớn.

Tịch Bạch thở hổn hển, cởi áo khoác của mình ra che miệng Tịch Thuật, nói với anh: “Cửa lớn hư rồi.”

Cách đó không xa có một cửa mái cao hai mét, Tịch Thuật có thể nhảy ra, nhưng nếu đưa theo Tịch Bạch chắc chắn không được.

“Đi mau.” Tịch Bạch đẩy anh: “Hôm nay coi như chị liên lụy em, em đi ra ngoài rồi, lập tức đến bệnh viện điều trị phơi nhiễm, vẫn còn hi vọng.”

“Cùng hội cùng thuyền mà liên lụy cái gì. Tịch Thuật em bình thường ghét nhất là người nhà họ Tịch các người, hôm nay miễn cưỡng nhận chị làm chị gái, muốn đi thì cùng đi.”

Tịch Thuật đỡ Tịch Bạch lên, đi tới phía cửa sổ.

Khói đặc cuồn cuộn tuôn ra lối cửa sổ duy nhất này, Tịch Bạch ngồi dựa tường, cảm giác phổi muốn nổ tung, ngạt thở khó chịu.

Tịch Thuật vịn vào máy móc bên cạnh, khó khăn bò lên cửa sổ, nhìn xuống quan sát, còn cao hơn cả độ cao bên trong xưởng, khoảng mấy mét, nhảy xuống không chết cũng tàn phế.

“Mẹ nó.”

Anh nhảy xuống lại, tựa bên Tịch Bạch: “Không đi hướng cửa sổ được, hôm nay ông trời muốn đoạn đường sống của chúng ta rồi.”

Mắt Tịch Bạch bị hun khói mở không ra, nước mắt chảy ròng ròng, cô mò dây chuyền trong cổ áo, giật chiếc nhẫn xuống, run rẩy đeo lên tay mình.

“Chị chị hứa với Tạ Tùy, muốn kết hôn với anh ấy.”

Cô không biết đang bị khói hun hay là đang khóc: “Chị không nỡ để anh ấy một mình trên đời này.”

Tịch Thuật nắm lấy cô, không nói một lời mà ôm cô vào lòng.

“Ông đây cũng không nỡ để Tiểu Đường lại một mình trên đời, mắt Tiểu Đường không tốt, nếu không có em, ai sẽ chăm sóc cô ấy.”

Tịch Bạch cảm thấy cổ mình ướt, cô đưa tay xoa mặt Tịch Thuật: “Đừng khóc.”

“Không khóc, bị khói.”

Phần lớn thời gian, khóe miệng Tịch Thuật luôn cười, cả đời này lần đầu anh rơi nước mắt là vì cô gái kia.

Tịch Bạch an ủi, “Lúc Tạ tùy tới cứu chị, chị sẽ nói anh ấy cứu em, chúng ta sẽ không chết.”

“Chị lại nằm mơ giữa ban ngày à.”

“Em cứ coi như chị đang nằm mơ đi.”

Có lẽ sống đến lúc này, trải qua mọi thứ đều là giấc mơ ban ngày của cô, Tạ Tùy cũng là giấc mơ của cô.

Trong mơ, không có chuyện gì không thể xảy ra.

Tịch Thuật ra sức ho, “Cho dù là thần tiên, anh ta cũng đuổi tới không kịp.”

Lời chưa kịp dứt đã nghe rầm rầm một tiếng, một chiếc xe đua bỗng phá cửa lớn, xông vào làn lửa rừng rực, bẻ lái, bánh xe phát ra tiếng rít, lái về hướng hai chị em, dừng trước mặt họ

Trước mắt Tịch Bạch mơ hồ, loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng thiếu niên trong màn lửa lớn, như thần linh xuất hiện.

Tạ Tùy!

Cô biết Tạ Tùy sẽ đến, cô tin anh chính là thần linh không gì không làm được của cô.

“Tiểu Bạch, anh đưa em ra ngoài.” Tạ Tùy đỡ cô trên vai, một cánh tay khác kéo lấy tay Tịch Thuật. “Đi được không?”

Tịch Thuật không còn nhìn thấy gì, nửa sống nửa chết theo sát Tạ Tùy, nhào vào trong xe. “Con mợ nó, hôm nay ông đây mà còn sống thì sẽ làm chủ hôn cho hai người.”

“Vậy cậu ở lại đây đi.”

“Này!”

Tạ Tùy nhét hai chị em vào trong xe, đóng mạnh cửa xe, khởi động máy, lao ra ngoài nhà máy với tốc độ nhanh nhất.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...