Làm Nũng Với Đại Lão Tàn Tật (Xuyên Thành Vị Hôn Thê Ác Độc Của Đại Lão)
Chương 40: Nước trong hoa đẹp
Biên kịch nhìn mặt Cố Sanh Sanh hỏi: "Cô muốn diễn vai Sở Minh Phù thật sao? Cô có biết Sở Minh Phù là nhân vật sẽ gây ra nhiều tranh cãi nhất không?"
Cố Sanh Sanh khẽ hất cằm: "Tôi đã thức đêm đọc hết kịch bản, tất nhiên biết rõ."
Cái thần thái vừa kiêu ngạo lại vừa kiều diễm này, thật sự khiến cho không một ai có thể từ chối đề nghị của cô.
Ngữ khí của biên kịch nhiệt tình hơn vài phần: "Đất diễn của Sở Minh Phù rất ít, không có lợi chút nào. Tôi nghĩ cô nên suy nghĩ cho kỹ."
Đạo diễn Trương cũng đồng tình: "Cô có thể xem thử nhân vật A Nặc."
Ý của đạo diễn Trương rất rõ ràng: trừ hai nữ chủ Ninh Ca và Chu Hàn Chỉ ra, còn lại cho cô tùy ý lựa chọn.
Trong kịch bản, ngoài cặp hoa hồng đỏ trắng hô mưa gọi gió ra còn có tiểu nha hoàn Trinh Trinh, cô nương người Miêu Cương A Nặc, tiểu sư muội Giang Hoàn, mỗi nhân vật có những nét riêng, ít nhiều đều có gút mắt tình cảm với nam chính Ngụy Vô Song, có thể vớt thêm được ít fan, dù sao cũng an toàn hơn Sở Minh Phù kia.
Cố Sanh Sanh nói: "Đạo diễn, là ông hỏi tôi muốn chọn vai nào. Tôi muốn Sở Minh Phù."
Giọng cô mềm mại ấm áp, thái độ cực kỳ quyết đoán. Đạo diễn Trương suy nghĩ một hồi đành phải đồng ý với cô: "Vậy thử đi, đến thử tạo hình trước đã."
Biết được Cố Sanh Sanh muốn thử vai Sở Minh Phù, những người khác đều thở phào nhẹ nhõm. Cố Sanh Sanh chọn nhân vật ít được chú ý, nhường lại các vai tốt hơn, như vậy chẳng phải cơ hội trúng tuyển của các cô sẽ tăng thêm một chút sao?
Tịch Tuyết Nhi thiếu chút nữa tức điên, vào đến phòng hóa trang liền chộp lấy Cố Sanh Sanh lắc lư mãnh liệt: "Cậu nghĩ cái quái gì thế! A Nặc Trinh Trinh tiểu sư muội, biết bao nhiêu vai tốt! Tự nhiên lại đi chọn Sở Minh Phù làm gì!"
An Hà có phần suy xét hiện thực hơn: "Tuy Sở Minh Phù xuất hiện rất sớm nhưng không có nhiều đất diễn lắm đâu!"
Cố Sanh Sanh bị lắc đến hoa mắt chóng mặt: "Buồn nôn quá, bỏ tớ ra..."
Tịch Tuyết Nhi kêu la nửa ngày, thấy Cố Sanh Sanh mặn ngọt đều không ăn liền tức tối buông tay ra: "Tức chết tớ rồi!"
Cố Sanh Sanh ôm tay cô dỗ dành: "Đừng giận mà, có đồ ngon cho cậu đây."
"Là bánh hoa hồng lần trước sao?" Lửa giận của Tịch Tuyết Nhi tắt ngóm trong giây lát, "Lần trước còn dư nửa hộp bị mẹ tớ đoạt đi mất, nói là ăn vào không cảm thấy mệt mỏi lúc mãn kinh nữa, cho nên cứ suốt ngày bám riết tớ xin địa chỉ mua!"
Cố Sanh Sanh cười nói: "Món này đơn giản, lần sau làm thêm cho cậu một ít."
An Hà cũng nhoài người qua: "Tớ cũng muốn! Cậu xem da tớ dạo này hình như tốt hơn lúc trước không ít đúng không?"
Cố Sanh Sanh đáp ứng qua loa rồi giục các cô đi thử vai, một mình đi đến phòng trang điểm.
Lúc Cố Sanh Sanh bước vào, Cố Vân Yên đã ở đó, ba chuyên viên tạo hình vây quanh cô, không khác gì ngôi sao vây quanh trăng sáng. Nghe Cố Sanh Sanh muốn hóa trang, một người trong đó lên tiếng: "Chờ chúng tôi làm cho Cố Vân Yên xong đã."
Cố Vân Yên nhìn cô qua gương, ôn hòa cười nói: "Ngại quá chị Sanh Sanh, tạo hình của em có hơi phức tạp, phiền chị phải đợi một lát rồi."
Cố Sanh Sanh liền ngồi xuống, lôi điện thoại ra báo cáo với Thẩm Vọng.
"Thẩm Vọng Thẩm Vọng, tôi đang ở phòng hóa trang rồi nè."
"Trưa nay có ăn cơm không, tối qua tôi đã hầm một nồi thịt bò để dành cho anh ăn trưa đó."
Có những người khác ở đây nên cô đổi thành gõ chữ, dù sao điện thoại của Thẩm Vọng cũng có chức năng chuyển đổi tin nhắn thành giọng nói. Cô nhắn rất nhiều tin, Thẩm Vọng vẫn không trả lời một tin nào, Cố Sanh Sanh đành gửi mấy nhãn dán tủi thân đến.
Cố Vân Yên hỏi cô mấy câu, Cố Sanh Sanh đều không thèm để ý đến, cô thả điện thoại xuống, chống cằm cau có.
Không biết bao lâu sau, Tịch Tuyết Nhi và An Hà cũng quay trở lại. Cả hai đều đang mặc phục trang, đầu tư cho mảng phục trang và đạo cụ một lượng kinh phí rất lớn, cho nên tạo hình của diễn viên chắc chắn rất tinh xảo.
Tịch Tuyết Nhi vừa thấy Cố Sanh Sanh liền nói: "Sao cậu còn chưa hóa trang thay đồ nữa?"
Cố Sanh Sanh lên tinh thần, đứng dậy: "Cũng đâu đến lượt tớ."
Thợ tạo hình bên cạnh lập tức nói lại: "Nói vậy là có ý gì? Dù sao cũng phải hóa trang cho vai chính xong xuôi đã chứ?"
Tịch Tuyết Nhi bắt đầu nóng lên: "À, hơn nửa tiếng đồng hồ, ba người các cô vây quanh một người, người ta có ba cái đầu hay sao? Đừng thấy Cố Sanh Sanh dễ tính liền muốn khinh dễ cậu ấy!"
Tâm tư của đám người kia bị Tịch Tuyết Nhi vạch trần, trong lúc nhất thời không ai dám nói gì. Ở giới này chính là như thế, kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, vừa thấy Tịch Tuyết Nhi là biết cô không phải dạng dễ dây vào.
Cố Vân Yên vội vàng hòa giải: "Là tôi không tốt. Cô Linda, cô sang giúp chị Sanh Sanh hóa trang một chút đi ạ."
"Nhưng mà tạo hình này của em chỉ có tôi mới làm được, người khác không được đâu." Linda là chuyên viên tạo hình có tuổi đời lâu nhất, chuyên môn là tạo hình cổ trang.
Các thợ tạo hình còn lại liếc Cố Sanh Sanh bằng ánh mắt không mấy thân thiện: "Dù gì người ta cũng là vai chính, tạo hình tỉ mỉ một chút, lúc chụp ảnh phải đứng vị trí trung tâm đó."
Hai người cô một câu tôi một câu, thay nhau tâng bốc "vai chính". Cố Vân Yên bày ra vẻ mặt có lòng mà không có sức: "Chị Sanh Sanh, cố chờ thêm chút nhé."
An Hà liều mạng lôi kéo Tịch Tuyết Nhi, nhỏ giọng nói: "Đừng làm lớn chuyện! Đắc tội với thợ tạo hình không hay đâu."
Vai trò của nhân viên tạo hình ở đoàn phim không cần nói cũng biết, phim hiện đại còn đỡ, tạo hình cổ trang chắc chắn phải phụ thuộc vào nhân viên. Trót lỡ đắc tội với bọn họ, đến lúc hóa trang bị người ta động tay động chân, tới lúc đó chỉ có nước khóc không thành tiếng.
Tịch Tuyết Nhi biết đạo lý đó, nhưng cục tức này cô nuốt không trôi. An Hà quay sang Linda, ôn tồn đàm phán: "Cô Linda, chúng tôi còn phải chờ bao lâu nữa? Đạo diễn đã bắt đầu tìm người rồi."
Nghe An Hà kéo đạo diễn ra, Linda không mặn không nhạt cười nói: "Tạo hình này khó làm, không thể nói trước với các cô được."
Cố Vân Yên nhu thuận nửa ngày rốt cuộc cũng chịu đứng dậy: "Tôi phải đi chụp ảnh rồi."
Mấy người thợ hóa trang sôi nổi đứng lên đi theo cô: "Đến trường quay cũng cần điều chỉnh lại tạo hình."
Lần này An Hà không nhịn nổi nữa: "Sanh Sanh còn đang chờ đó!"
Một người thợ trông có vẻ lão làng giả lả nói: "A, xin lỗi nhé, nhất thời quên mất còn người đang chờ. Thế này đi, Phao Phao, đến hóa trang giúp cô ấy nhé."
Tịch Tuyết Nhi thiếu chút nữa tức chết: "Cô ấy là thực tập sinh."
Cố Sanh Sanh giữ cô lại, nói: "Bỏ đi, để tớ tự xử."
"Gì cơ?" Tịch Tuyết Nhi kinh ngạc hỏi lại, "Cậu đừng hồ đồ, đây là phim cổ trang đó."
Cố Sanh Sanh: "Không phải chỉ là búi tóc mây thôi sao, tớ làm được."
Cố Sanh Sanh tháo kẹp tóc, những lọn tóc suôn mượt rơi xuống, bóng loáng như tơ tằm.
Linda còn đang muốn chế nhạo cô bỗng nhiên thất thần. Tóc đẹp như thế, cô vào nghề đã từng ấy năm cũng chưa từng gặp qua lần nào. Linda nhất thời ngứa tay, ngữ khí dịu đi không ít: "Tóc cô vừa dài vừa dày, rất hợp với búi tóc mây, búi kiểu đuôi ngựa cũng đẹp. Chờ tôi mười... à không, năm phút, tôi sẽ làm cho cô."
Ai ngờ Cố Sanh Sanh chỉ nhỏ nhẹ đáp lại: "Cô làm sai rồi, búi tóc mây không nên thắt như vậy, phải lỏng ra một chút mới bồng bềnh như mây được."
Linda nhất thời bị sặc, một nhân viên tạo hình khác cười lạnh: "Biết bao nhiêu đoàn phim lớn phải nhờ cô Linda tạo hình giúp, cô đây quay được mấy bộ webdrama cũng dám ở đây la lối ư? Đã từng gặp búi tóc mây chưa mà nói?"
Một nhân viên khác cũng hùa theo: "Loại búi tóc mây này chỉ có mỗi cô Linda làm được thôi."
"Đến người làm tay chân lóng ngóng nhất nhà tôi cũng là tốt hơn cô." Cố Sanh Sanh quay đầu lại, cặp mắt to tròn khẽ chớp, trông thật chân thành tha thiết, "Tóc giả của cô lộ quá."
Sắc mặt Cố Vân Yên nhất thời tái đi. Tóc cô không nhiều bằng tóc của Cố Sanh Sanh, độ óng ả càng không địch lại, phải gắn thêm rất nhiều tóc giả mới có được tạo hình như thế này.
Tịch Tuyết Nhi vui mừng, thừa thắng xông lên: "Haha, làm được mấy bộ phim cổ trang cũng dám tự xưng một tiếng "cô" à? Tóc của Sanh Sanh nhà tôi nhiều như thế, không cần chải cũng đẹp sẵn rồi. Không giống người nào đó, gắn cả đống tóc giả mà cũng không che hết được da đầu."
Cố Vân Yên lảo đảo rời đi.
Cố Sanh Sanh làm như không nghe thấy, trực tiếp đưa lưng về phía đám người, ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Cô nhìn gương, bàn tay nhỏ nhắn gom mái tóc lại một chỗ, xoắn qua vặn về mấy bận rồi chọn một cây châm bình thường nhất găm vào.
Cố Sanh Sanh soi gương, cảm thấy có chút không hài lòng: "Giá như có Nguyên Tiêu ở đây thì tốt biết mấy, con bé sẽ giúp mình búi tóc..."
"Vãi shit!" Tịch Tuyết Nhi đột nhiên la lên, xoay vai Cố Sanh Sanh ngó trái ngó phải: "Cậu dám tự búi thật à... Học lỏm từ lúc nào vậy!"
"Đợi chút nữa búi cho cậu." Cố Sanh Sanh biết búi tóc nhưng lại không biết trang điểm, cô nhìn nữ thực tập sinh kia và nói: "Phao Phao phải không? Giúp tôi trang điểm chút đi."
Phao Phao ngây người: "E... em ư?"
Tịch Tuyết Nhi nhỏ giọng nói: "Trông tay chân vụng về thế kia, lỡ làm xấu cậu thì sao?"
Phao Phao vừa mừng vừa sợ, cố lấy dũng khí đáp lại: "Em.. em làm được."
Phao Phao lôi cái rương nhỏ đựng đồ trang điểm của mình ra. Cô chỉ là một thực tập sinh, cho nên vẫn chưa có đủ điều kiện để sử dụng mỹ phẩm từ các thương hiệu lớn, màu sắc số lượng cũng không đầy đủ. Tịch Tuyết Nhi ngồi bên cạnh ôm bụng bất mãn, lo cô làm xấu mặt Cố Sanh Sanh, khiến Phao Phao sợ hãi không thôi.
Cố Sanh Sanh không chịu được sự quấy rầy này, liền bảo An Hà lôi Tịch Tuyết Nhi ra ngoài chụp ảnh thử tạo hình trước. Xong xuôi mới quay sang nói với Phao Phao: "Đừng căng thẳng, cứ làm như bình thường là được."
Nói xong Cố Sanh Sanh liền nhắm mắt lại.
Phao Phao sững sờ nhìn cô chằm chằm, đúng là chỉ có người có dung mạo mỹ lệ như thế này mới có đủ tự tin thốt ra câu "làm như bình thường" thôi. Tay Phao Phao hơi run, quan sát nửa ngày mới bắt đầu xuống tay.
"... Được rồi." Phao Phao rụt rè nói.
Cố Sanh Sanh mở mắt ra, Phao Phao trông thế nhưng tay nghề lại rất chắc, chỉ bằng vài nét vẽ ít ỏi cũng có thể lột tả được hoàn toàn khí chất cổ trang kinh diễm của cô.
Cố Sanh Sanh khích lệ Phao Phao: "Tay nghề rất tốt, không giống thực tập sinh chút nào."
Phao Phao đỏ mặt nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngũ quan Cố Sanh Sanh đẹp như thế, muốn làm xấu đi cũng khó lắm.
Chờ đến lúc thay quần áo lại gặp phải vấn đề. Cố Sanh Sanh là người cuối cùng thay đồ, quần áo đẹp đều bị người ta chọn hết. Phao Phao khó hiểu nói: "Rõ ràng Sở Minh Phù có trang phục riêng mà, lúc nãy vẫn còn ở đây."
Trang phục còn thừa lại màu sắc không tốt lắm, có bộ thì quá lớn, Phao Phao đành lấy một chiếc váy trắng thêu hoa cho Cố Sanh Sanh: "Tầm thường quá đi."
Cố Sanh Sanh không để ý lắm, cô chọn bừa một cái roi đỏ tía từ trong thùng đạo cụ, cuốn lại cầm ra ngoài.
Tại phim trường chụp ảnh, hàng hàng lớp lớp người đẹp đang thi nhau khoe sắc. Cố Vân Yên vững vàng đứng ở vị trí trung tâm, Linda trang điểm cho cô cực kỳ tinh xảo, thành công biến ra một Chu Hàn Chỉ giai đoạn đầu kiều diễm, khí chất thanh cao xinh đẹp động lòng người. Hơn nữa cô còn mặc một bộ váy trắng dài, tà váy phiêu diêu bồng bềnh, phá lệ xuất chúng giữa một dàn hoa thắm liễu xanh.
Cố Vân Yên nghe chuyên viên tạo hình và các diễn viên khác khen ngợi, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Chờ đến lượt chụp đơn, Cố Vân Yên hít sâu một hơi, điều chỉnh vẻ mặt một chút rồi mới xách tà váy đi đến trước màn chụp hình.
Phim trường đột nhiên an tĩnh trong chớp mắt, chỉ còn tiếng máy lọc không khí kêu rù rù. Lòng Cố Vân Yên không khỏi thầm vui sướng, không lẽ vẻ ngoài của cô xuất sắc đến vậy sao?
Cố Vân Yên nhíu mày, bày ra khuôn mặt lạnh như núi băng thương hiệu của Chu Hàn Chỉ, từ từ ngẩng đầu lên.
Lại thấy mọi người trong phim trường đều quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, đến cả nhiếp ảnh gia cũng không ngoại lệ.
Cố Vân Yên sửng sốt, trong lòng chợt nảy sinh một tia lo lắng vô danh, cô nhìn theo tầm mắt mọi người, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Người đứng ở cửa, tóc mây bồng bềnh, mắt to mày đẹp, cặp môi đỏ son chúm chím, mi tâm vẽ một cái hoa điền nhỏ, là dấu chu sa rất nổi bật.
Cố Sanh Sanh một thân váy trắng thuần khiết, roi thừng đỏ tía quấn quanh cổ tay trắng nõn, đó cũng là vật trang trí duy nhất từ đầu đến chân cô. Vẻ ngoài kinh diễm như thế còn cần gì vật trang trí thừa thải nữa.
Nước càng trong hoa càng đẹp, giây phút cô từ từ tiến vào, tất cả mọi người giống như chỉ hận không thể phủ phục dưới gấu váy cô.
Cố Sanh Sanh ở bên dưới, Cố Vân Yên đứng phía trên. Hai người đều búi tóc mây, đều mặc một thân váy trắng. Cố Vân Yên vốn đã đơn giản, giờ có thêm sự hiện hữu của Cố Sanh Sanh, liền trở nên nhạt nhẽo và lép vế hơn nhiều lần.
=====
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com @hanthy915 và micasacua3dua.wordpress.com. Đọc đúng chỗ để ủng hộ editor nhé ^^
Cố Sanh Sanh khẽ hất cằm: "Tôi đã thức đêm đọc hết kịch bản, tất nhiên biết rõ."
Cái thần thái vừa kiêu ngạo lại vừa kiều diễm này, thật sự khiến cho không một ai có thể từ chối đề nghị của cô.
Ngữ khí của biên kịch nhiệt tình hơn vài phần: "Đất diễn của Sở Minh Phù rất ít, không có lợi chút nào. Tôi nghĩ cô nên suy nghĩ cho kỹ."
Đạo diễn Trương cũng đồng tình: "Cô có thể xem thử nhân vật A Nặc."
Ý của đạo diễn Trương rất rõ ràng: trừ hai nữ chủ Ninh Ca và Chu Hàn Chỉ ra, còn lại cho cô tùy ý lựa chọn.
Trong kịch bản, ngoài cặp hoa hồng đỏ trắng hô mưa gọi gió ra còn có tiểu nha hoàn Trinh Trinh, cô nương người Miêu Cương A Nặc, tiểu sư muội Giang Hoàn, mỗi nhân vật có những nét riêng, ít nhiều đều có gút mắt tình cảm với nam chính Ngụy Vô Song, có thể vớt thêm được ít fan, dù sao cũng an toàn hơn Sở Minh Phù kia.
Cố Sanh Sanh nói: "Đạo diễn, là ông hỏi tôi muốn chọn vai nào. Tôi muốn Sở Minh Phù."
Giọng cô mềm mại ấm áp, thái độ cực kỳ quyết đoán. Đạo diễn Trương suy nghĩ một hồi đành phải đồng ý với cô: "Vậy thử đi, đến thử tạo hình trước đã."
Biết được Cố Sanh Sanh muốn thử vai Sở Minh Phù, những người khác đều thở phào nhẹ nhõm. Cố Sanh Sanh chọn nhân vật ít được chú ý, nhường lại các vai tốt hơn, như vậy chẳng phải cơ hội trúng tuyển của các cô sẽ tăng thêm một chút sao?
Tịch Tuyết Nhi thiếu chút nữa tức điên, vào đến phòng hóa trang liền chộp lấy Cố Sanh Sanh lắc lư mãnh liệt: "Cậu nghĩ cái quái gì thế! A Nặc Trinh Trinh tiểu sư muội, biết bao nhiêu vai tốt! Tự nhiên lại đi chọn Sở Minh Phù làm gì!"
An Hà có phần suy xét hiện thực hơn: "Tuy Sở Minh Phù xuất hiện rất sớm nhưng không có nhiều đất diễn lắm đâu!"
Cố Sanh Sanh bị lắc đến hoa mắt chóng mặt: "Buồn nôn quá, bỏ tớ ra..."
Tịch Tuyết Nhi kêu la nửa ngày, thấy Cố Sanh Sanh mặn ngọt đều không ăn liền tức tối buông tay ra: "Tức chết tớ rồi!"
Cố Sanh Sanh ôm tay cô dỗ dành: "Đừng giận mà, có đồ ngon cho cậu đây."
"Là bánh hoa hồng lần trước sao?" Lửa giận của Tịch Tuyết Nhi tắt ngóm trong giây lát, "Lần trước còn dư nửa hộp bị mẹ tớ đoạt đi mất, nói là ăn vào không cảm thấy mệt mỏi lúc mãn kinh nữa, cho nên cứ suốt ngày bám riết tớ xin địa chỉ mua!"
Cố Sanh Sanh cười nói: "Món này đơn giản, lần sau làm thêm cho cậu một ít."
An Hà cũng nhoài người qua: "Tớ cũng muốn! Cậu xem da tớ dạo này hình như tốt hơn lúc trước không ít đúng không?"
Cố Sanh Sanh đáp ứng qua loa rồi giục các cô đi thử vai, một mình đi đến phòng trang điểm.
Lúc Cố Sanh Sanh bước vào, Cố Vân Yên đã ở đó, ba chuyên viên tạo hình vây quanh cô, không khác gì ngôi sao vây quanh trăng sáng. Nghe Cố Sanh Sanh muốn hóa trang, một người trong đó lên tiếng: "Chờ chúng tôi làm cho Cố Vân Yên xong đã."
Cố Vân Yên nhìn cô qua gương, ôn hòa cười nói: "Ngại quá chị Sanh Sanh, tạo hình của em có hơi phức tạp, phiền chị phải đợi một lát rồi."
Cố Sanh Sanh liền ngồi xuống, lôi điện thoại ra báo cáo với Thẩm Vọng.
"Thẩm Vọng Thẩm Vọng, tôi đang ở phòng hóa trang rồi nè."
"Trưa nay có ăn cơm không, tối qua tôi đã hầm một nồi thịt bò để dành cho anh ăn trưa đó."
Có những người khác ở đây nên cô đổi thành gõ chữ, dù sao điện thoại của Thẩm Vọng cũng có chức năng chuyển đổi tin nhắn thành giọng nói. Cô nhắn rất nhiều tin, Thẩm Vọng vẫn không trả lời một tin nào, Cố Sanh Sanh đành gửi mấy nhãn dán tủi thân đến.
Cố Vân Yên hỏi cô mấy câu, Cố Sanh Sanh đều không thèm để ý đến, cô thả điện thoại xuống, chống cằm cau có.
Không biết bao lâu sau, Tịch Tuyết Nhi và An Hà cũng quay trở lại. Cả hai đều đang mặc phục trang, đầu tư cho mảng phục trang và đạo cụ một lượng kinh phí rất lớn, cho nên tạo hình của diễn viên chắc chắn rất tinh xảo.
Tịch Tuyết Nhi vừa thấy Cố Sanh Sanh liền nói: "Sao cậu còn chưa hóa trang thay đồ nữa?"
Cố Sanh Sanh lên tinh thần, đứng dậy: "Cũng đâu đến lượt tớ."
Thợ tạo hình bên cạnh lập tức nói lại: "Nói vậy là có ý gì? Dù sao cũng phải hóa trang cho vai chính xong xuôi đã chứ?"
Tịch Tuyết Nhi bắt đầu nóng lên: "À, hơn nửa tiếng đồng hồ, ba người các cô vây quanh một người, người ta có ba cái đầu hay sao? Đừng thấy Cố Sanh Sanh dễ tính liền muốn khinh dễ cậu ấy!"
Tâm tư của đám người kia bị Tịch Tuyết Nhi vạch trần, trong lúc nhất thời không ai dám nói gì. Ở giới này chính là như thế, kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu, vừa thấy Tịch Tuyết Nhi là biết cô không phải dạng dễ dây vào.
Cố Vân Yên vội vàng hòa giải: "Là tôi không tốt. Cô Linda, cô sang giúp chị Sanh Sanh hóa trang một chút đi ạ."
"Nhưng mà tạo hình này của em chỉ có tôi mới làm được, người khác không được đâu." Linda là chuyên viên tạo hình có tuổi đời lâu nhất, chuyên môn là tạo hình cổ trang.
Các thợ tạo hình còn lại liếc Cố Sanh Sanh bằng ánh mắt không mấy thân thiện: "Dù gì người ta cũng là vai chính, tạo hình tỉ mỉ một chút, lúc chụp ảnh phải đứng vị trí trung tâm đó."
Hai người cô một câu tôi một câu, thay nhau tâng bốc "vai chính". Cố Vân Yên bày ra vẻ mặt có lòng mà không có sức: "Chị Sanh Sanh, cố chờ thêm chút nhé."
An Hà liều mạng lôi kéo Tịch Tuyết Nhi, nhỏ giọng nói: "Đừng làm lớn chuyện! Đắc tội với thợ tạo hình không hay đâu."
Vai trò của nhân viên tạo hình ở đoàn phim không cần nói cũng biết, phim hiện đại còn đỡ, tạo hình cổ trang chắc chắn phải phụ thuộc vào nhân viên. Trót lỡ đắc tội với bọn họ, đến lúc hóa trang bị người ta động tay động chân, tới lúc đó chỉ có nước khóc không thành tiếng.
Tịch Tuyết Nhi biết đạo lý đó, nhưng cục tức này cô nuốt không trôi. An Hà quay sang Linda, ôn tồn đàm phán: "Cô Linda, chúng tôi còn phải chờ bao lâu nữa? Đạo diễn đã bắt đầu tìm người rồi."
Nghe An Hà kéo đạo diễn ra, Linda không mặn không nhạt cười nói: "Tạo hình này khó làm, không thể nói trước với các cô được."
Cố Vân Yên nhu thuận nửa ngày rốt cuộc cũng chịu đứng dậy: "Tôi phải đi chụp ảnh rồi."
Mấy người thợ hóa trang sôi nổi đứng lên đi theo cô: "Đến trường quay cũng cần điều chỉnh lại tạo hình."
Lần này An Hà không nhịn nổi nữa: "Sanh Sanh còn đang chờ đó!"
Một người thợ trông có vẻ lão làng giả lả nói: "A, xin lỗi nhé, nhất thời quên mất còn người đang chờ. Thế này đi, Phao Phao, đến hóa trang giúp cô ấy nhé."
Tịch Tuyết Nhi thiếu chút nữa tức chết: "Cô ấy là thực tập sinh."
Cố Sanh Sanh giữ cô lại, nói: "Bỏ đi, để tớ tự xử."
"Gì cơ?" Tịch Tuyết Nhi kinh ngạc hỏi lại, "Cậu đừng hồ đồ, đây là phim cổ trang đó."
Cố Sanh Sanh: "Không phải chỉ là búi tóc mây thôi sao, tớ làm được."
Cố Sanh Sanh tháo kẹp tóc, những lọn tóc suôn mượt rơi xuống, bóng loáng như tơ tằm.
Linda còn đang muốn chế nhạo cô bỗng nhiên thất thần. Tóc đẹp như thế, cô vào nghề đã từng ấy năm cũng chưa từng gặp qua lần nào. Linda nhất thời ngứa tay, ngữ khí dịu đi không ít: "Tóc cô vừa dài vừa dày, rất hợp với búi tóc mây, búi kiểu đuôi ngựa cũng đẹp. Chờ tôi mười... à không, năm phút, tôi sẽ làm cho cô."
Ai ngờ Cố Sanh Sanh chỉ nhỏ nhẹ đáp lại: "Cô làm sai rồi, búi tóc mây không nên thắt như vậy, phải lỏng ra một chút mới bồng bềnh như mây được."
Linda nhất thời bị sặc, một nhân viên tạo hình khác cười lạnh: "Biết bao nhiêu đoàn phim lớn phải nhờ cô Linda tạo hình giúp, cô đây quay được mấy bộ webdrama cũng dám ở đây la lối ư? Đã từng gặp búi tóc mây chưa mà nói?"
Một nhân viên khác cũng hùa theo: "Loại búi tóc mây này chỉ có mỗi cô Linda làm được thôi."
"Đến người làm tay chân lóng ngóng nhất nhà tôi cũng là tốt hơn cô." Cố Sanh Sanh quay đầu lại, cặp mắt to tròn khẽ chớp, trông thật chân thành tha thiết, "Tóc giả của cô lộ quá."
Sắc mặt Cố Vân Yên nhất thời tái đi. Tóc cô không nhiều bằng tóc của Cố Sanh Sanh, độ óng ả càng không địch lại, phải gắn thêm rất nhiều tóc giả mới có được tạo hình như thế này.
Tịch Tuyết Nhi vui mừng, thừa thắng xông lên: "Haha, làm được mấy bộ phim cổ trang cũng dám tự xưng một tiếng "cô" à? Tóc của Sanh Sanh nhà tôi nhiều như thế, không cần chải cũng đẹp sẵn rồi. Không giống người nào đó, gắn cả đống tóc giả mà cũng không che hết được da đầu."
Cố Vân Yên lảo đảo rời đi.
Cố Sanh Sanh làm như không nghe thấy, trực tiếp đưa lưng về phía đám người, ngồi xuống trước bàn trang điểm.
Cô nhìn gương, bàn tay nhỏ nhắn gom mái tóc lại một chỗ, xoắn qua vặn về mấy bận rồi chọn một cây châm bình thường nhất găm vào.
Cố Sanh Sanh soi gương, cảm thấy có chút không hài lòng: "Giá như có Nguyên Tiêu ở đây thì tốt biết mấy, con bé sẽ giúp mình búi tóc..."
"Vãi shit!" Tịch Tuyết Nhi đột nhiên la lên, xoay vai Cố Sanh Sanh ngó trái ngó phải: "Cậu dám tự búi thật à... Học lỏm từ lúc nào vậy!"
"Đợi chút nữa búi cho cậu." Cố Sanh Sanh biết búi tóc nhưng lại không biết trang điểm, cô nhìn nữ thực tập sinh kia và nói: "Phao Phao phải không? Giúp tôi trang điểm chút đi."
Phao Phao ngây người: "E... em ư?"
Tịch Tuyết Nhi nhỏ giọng nói: "Trông tay chân vụng về thế kia, lỡ làm xấu cậu thì sao?"
Phao Phao vừa mừng vừa sợ, cố lấy dũng khí đáp lại: "Em.. em làm được."
Phao Phao lôi cái rương nhỏ đựng đồ trang điểm của mình ra. Cô chỉ là một thực tập sinh, cho nên vẫn chưa có đủ điều kiện để sử dụng mỹ phẩm từ các thương hiệu lớn, màu sắc số lượng cũng không đầy đủ. Tịch Tuyết Nhi ngồi bên cạnh ôm bụng bất mãn, lo cô làm xấu mặt Cố Sanh Sanh, khiến Phao Phao sợ hãi không thôi.
Cố Sanh Sanh không chịu được sự quấy rầy này, liền bảo An Hà lôi Tịch Tuyết Nhi ra ngoài chụp ảnh thử tạo hình trước. Xong xuôi mới quay sang nói với Phao Phao: "Đừng căng thẳng, cứ làm như bình thường là được."
Nói xong Cố Sanh Sanh liền nhắm mắt lại.
Phao Phao sững sờ nhìn cô chằm chằm, đúng là chỉ có người có dung mạo mỹ lệ như thế này mới có đủ tự tin thốt ra câu "làm như bình thường" thôi. Tay Phao Phao hơi run, quan sát nửa ngày mới bắt đầu xuống tay.
"... Được rồi." Phao Phao rụt rè nói.
Cố Sanh Sanh mở mắt ra, Phao Phao trông thế nhưng tay nghề lại rất chắc, chỉ bằng vài nét vẽ ít ỏi cũng có thể lột tả được hoàn toàn khí chất cổ trang kinh diễm của cô.
Cố Sanh Sanh khích lệ Phao Phao: "Tay nghề rất tốt, không giống thực tập sinh chút nào."
Phao Phao đỏ mặt nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngũ quan Cố Sanh Sanh đẹp như thế, muốn làm xấu đi cũng khó lắm.
Chờ đến lúc thay quần áo lại gặp phải vấn đề. Cố Sanh Sanh là người cuối cùng thay đồ, quần áo đẹp đều bị người ta chọn hết. Phao Phao khó hiểu nói: "Rõ ràng Sở Minh Phù có trang phục riêng mà, lúc nãy vẫn còn ở đây."
Trang phục còn thừa lại màu sắc không tốt lắm, có bộ thì quá lớn, Phao Phao đành lấy một chiếc váy trắng thêu hoa cho Cố Sanh Sanh: "Tầm thường quá đi."
Cố Sanh Sanh không để ý lắm, cô chọn bừa một cái roi đỏ tía từ trong thùng đạo cụ, cuốn lại cầm ra ngoài.
Tại phim trường chụp ảnh, hàng hàng lớp lớp người đẹp đang thi nhau khoe sắc. Cố Vân Yên vững vàng đứng ở vị trí trung tâm, Linda trang điểm cho cô cực kỳ tinh xảo, thành công biến ra một Chu Hàn Chỉ giai đoạn đầu kiều diễm, khí chất thanh cao xinh đẹp động lòng người. Hơn nữa cô còn mặc một bộ váy trắng dài, tà váy phiêu diêu bồng bềnh, phá lệ xuất chúng giữa một dàn hoa thắm liễu xanh.
Cố Vân Yên nghe chuyên viên tạo hình và các diễn viên khác khen ngợi, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Chờ đến lượt chụp đơn, Cố Vân Yên hít sâu một hơi, điều chỉnh vẻ mặt một chút rồi mới xách tà váy đi đến trước màn chụp hình.
Phim trường đột nhiên an tĩnh trong chớp mắt, chỉ còn tiếng máy lọc không khí kêu rù rù. Lòng Cố Vân Yên không khỏi thầm vui sướng, không lẽ vẻ ngoài của cô xuất sắc đến vậy sao?
Cố Vân Yên nhíu mày, bày ra khuôn mặt lạnh như núi băng thương hiệu của Chu Hàn Chỉ, từ từ ngẩng đầu lên.
Lại thấy mọi người trong phim trường đều quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, đến cả nhiếp ảnh gia cũng không ngoại lệ.
Cố Vân Yên sửng sốt, trong lòng chợt nảy sinh một tia lo lắng vô danh, cô nhìn theo tầm mắt mọi người, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Người đứng ở cửa, tóc mây bồng bềnh, mắt to mày đẹp, cặp môi đỏ son chúm chím, mi tâm vẽ một cái hoa điền nhỏ, là dấu chu sa rất nổi bật.
Cố Sanh Sanh một thân váy trắng thuần khiết, roi thừng đỏ tía quấn quanh cổ tay trắng nõn, đó cũng là vật trang trí duy nhất từ đầu đến chân cô. Vẻ ngoài kinh diễm như thế còn cần gì vật trang trí thừa thải nữa.
Nước càng trong hoa càng đẹp, giây phút cô từ từ tiến vào, tất cả mọi người giống như chỉ hận không thể phủ phục dưới gấu váy cô.
Cố Sanh Sanh ở bên dưới, Cố Vân Yên đứng phía trên. Hai người đều búi tóc mây, đều mặc một thân váy trắng. Cố Vân Yên vốn đã đơn giản, giờ có thêm sự hiện hữu của Cố Sanh Sanh, liền trở nên nhạt nhẽo và lép vế hơn nhiều lần.
=====
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com @hanthy915 và micasacua3dua.wordpress.com. Đọc đúng chỗ để ủng hộ editor nhé ^^
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương