Làm Nũng Với Đại Lão Tàn Tật (Xuyên Thành Vị Hôn Thê Ác Độc Của Đại Lão)
Chương 42: Chuốc say? Bắt người?
Cố Sanh Sanh cúi đầu, thấy mình đang đạp lên một đôi giày màu đen liền vội vàng nhấc chân đi, nhưng vẫn không khỏi lưu lại một dấu chân nhỏ bên trên.
"Thẩm Vọng, tôi cúp trước nhé." Cố Sanh Sanh nhỏ giọng nói một câu rồi ngắt điện thoại.
"..." Thư phòng yên tĩnh trở lại, Thẩm Vọng vẻ mặt vô cảm vuốt vẻ chiếc điện thoại, tiểu quái vật này dám cả gan ngắt máy anh, đúng là dạy dỗ chưa đủ mà.
Trong hành lang gió thổi ào ào, Cố Sanh Sanh xoay người, nhìn Tạ Tử Khanh đứng sau lưng cô. Anh không mặc áo khoác, hai tay đút trong túi quần, khuôn mặt không nặng không nhẹ nhìn cô đăm đăm.
Cố Sanh Sanh: "Xin lỗi nhé."
Tạ Tử Khanh: "Xin lỗi gì cơ?"
Cố Sanh Sanh chỉ vào giày anh: "Xin lỗi vì dẫm trúng giày anh."
Tạ Tử Khanh rũ mắt, tiếp tục nhìn thẳng vào cô, người anh như tản mát ra một loại hơi thở không mấy thân thiện, khiến Cố Sanh Sanh cảm thấy có chút khó chịu: "Là lỗi của tôi, nhưng mà tại anh đứng gần quá, tôi không biết anh đang ở sau."
Tạ Tử Khanh xùy một tiếng rồi bước lên phía trước, cả người bao phủ lấy Cố Sanh Sanh: "Chuốc say tôi? Bắt người?"
Vóc dáng của Tạ Tử Khanh rất cao, Cố Sanh Sanh không thể ngẩng đầu lên nhìn trực diện vào anh, tức giận nói: "Sao anh lại nghe lén người khác gọi điện thế?"
"Cô gái, cô nói muốn ngủ với tôi to đến mức đầu kia hành lang cũng nghe được đấy." Tạ Tử Khanh tặc lưỡi, mặt đầy kiêu ngạo, "Phương thức gây sự chú ý này cũng quá lỗi thời đi."
"Không... không phải, không phải tôi." Cố Sanh Sanh phủ nhận ba lần, cặp mắt trong veo trừng lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm sinh động.
Tạ Tử Khanh không nhịn được mà di chuyển tầm mắt, thấy Cố Sanh Sanh đỏ mặt biện hộ liền không kiên nhẫn nói: "Quên đi, vào đoàn thì đóng phim cho tốt, đừng mãi lo rình rập tôi."
Tạ Tử Khanh dứt lời liền xoay người rời đi, lúc xoay lại còn xoa xoa chóp mũi, cố ý che đi hơi nóng trên má.
Cố Sanh Sanh cả đầu đầy dấu chấm hỏi, một lát sau mới quay về chỗ ngồi, Tạ Tử Khanh đã rời đi trước. Vì ngày mai còn phải khai máy nên tiệc tan rất sớm.
Đoàn làm phim đã bao trọn một khách sạn gần khu vực quay phim, không tính là xa hoa nhưng phòng ốc sạch sẽ, khoảng cách đến phim trường cũng gần. Nhưng mấy loại khách sạn này thường sẽ có chỗ không tốt, Tịch Tuyết Nhi cười hề hề nói với Cố Sanh Sanh, bên cạnh khách sạn mà bọn họ ở chính là một nhà tang lễ.
Cố Sanh Sanh lập tức cảm thấy xung quanh mình âm khí dày đặc, cô vội vàng kéo tay An Hà và Tịch Tuyết Nhi: "Các cậu sang ở với tớ đi."
Tịch Tuyết Nhi giả giọng hù dọa: "Sanh Sanh, mau nhìn phía sau cậu kìa~"
Cố Sanh Sanh như muốn khóc, thét lên chói tai: "Đừng nói nữa!"
Tịch Tuyết Nhi cười lớn: "Cậu trở nên nhát gan từ lúc nào vậy?"
An Hà quở trách cô: "Còn không phải tại cậu nói chuyện ma quỷ dọa cậu ấy sao?"
Cố Sanh Sanh nói một tràng gì mà đừng bỏ cô lại một mình, An Hà buồn cười nói: "Tuyết Nhi, đừng chọc cậu ấy nữa. Sanh Sanh đợi tớ một chút, tớ đi chuyển hành lý bên phòng bên kia qua. Có mỗi một người cậu mà đem theo không biết bao nhiêu cái vali, phòng nào chứa cho hết."
Cố Sanh Sanh: "Tớ đi cùng các cậu."
"Kết hôn rồi tự nhiên dính người vậy." Tịch Tuyết Nhi vui vẻ, nham hiểm vỗ vai Cố Sanh Sanh, "Thẩm Vọng chịu nổi cậu sao?"
Thẩm Vọng lúc nào chẳng chê cô phiền. Cố Sanh Sanh có chút tủi thân, ngoài miệng lại không chịu nhận thua: "Anh... anh ấy làm gì dám chê tớ dính người chứ."
An Hà cũng cười: "Đúng đó, lúc Sanh Sanh làm nũng đến tớ còn chịu không được, chỉ hận mình không phải đàn ông, huống chi là Thẩm Vọng~"
An Hà quay về thu dọn hành lý, Cố Sanh Sanh và Tịch Tuyết Nhi đứng trước cửa nói chuyện phiếm chờ cô. Nào ngờ Cố Vân Yên từ xa đi đến, hai người lập tức ngừng nói chuyện, xoay người hướng vào trong phòng.
Ý tứ bài xích quá mức rõ ràng, bước chân Cố Vân Yên chợt dừng lại, cô giơ tay lên vẫy vẫy với Cố Sanh Sanh: "Chào chị Sanh Sanh, chị ở 309 đúng không, em ở 307 đó. Sau này có thể giúp đỡ nhau rồi."
Tịch Tuyết Nhi nhướn mày nói: "Giúp đỡ chắc là không cần đâu, tốt nhất cô nên giữ khoảng cách với Sanh Sanh một chút, đỡ phải làm cho Sanh Sanh của chúng tôi mang tiếng dẫm đạp người khác."
Cố Vân Yên thành khẩn nhìn Cố Sanh Sanh: "Chị Sanh Sanh, mấy cái hotsearch đó không phải do em mua đâu. Lúc đó em cũng chỉ là một diễn viên không tên không tuổi, nào có tài nguyên mà mua hotsearch? Em còn đi năn nỉ chị Long kéo xuống nữa..."
Vẻ mặt Cố Vân Yên không mang theo chút tính công kích nào, kết hợp với ngữ điệu nhu nhược yếu đuối, thật sự làm khó làm cho người khác cảm thấy chán ghét. Nhưng Cố Sanh Sanh nhìn cô, từ đáy lòng lại sinh ra một tia ác cảm.
Mặt trái cảm xúc của nguyên chủ tựa như khí lạnh trào ra từ vực sâu, làm Cố Sanh Sanh không tự chủ được muốn phát hỏa. Cô lạnh lùng đánh gãy lời Cố Vân Yên: "Đừng giải thích làm gì, có hay không trong lòng cô rõ nhất, tôi không có hứng thú nghe mấy lời sáo rỗng này đâu."
Cố Vân Yên rưng rưng nói: "Chị Sanh Sanh, em chỉ là không hy vọng chị hiểu lầm em."
Mắt Cố Sanh Sanh thanh tỉnh mười phần, lúc không cười còn xinh đẹp và cay nghiệt hơn: "Khóc cái gì, giải thích với tôi oan ức lắm sao? Tôi ăn hiếp cô à?"
Cố Vân Yên bị cô hùng hùng hổ hổ dọa cho chết đứng, tiếng nói nghẹn ngào: "Không... không phải, không có..."
Thấy Cố Vân Yên như thế, Tịch Tuyết Nhi chột dạ nói: "Đừng khóc nữa, làm như chúng tôi ăn hiếp cô thật ấy. Sanh Sanh, bỏ đi, chúng ta đi thôi."
Cố Sanh Sanh hồi phục tinh thần, xoay người bước vào phòng, nào ngờ Cố Vân Yên đuổi theo bắt được cánh tay cô: "Chị Sanh Sanh..."
"Bỏ ra!" Cố Sanh Sanh bị cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng, lập tức hất thẳng cô ra.
Cố Vân Yên hét lên một tiếng, chật vật lui về phía sau. Trước ánh mắt chăm chú của hai người Cố Sanh Sanh, cô ngã thẳng về phía sau với một tư thế cực kỳ duyên dáng, mái tóc đen cùng tà váy bay lên, động tác từ từ ngã xuống chạm phải vòm ngực vững chãi của một người đàn ông.
Thẩm Đình Sâm đau lòng ôm Cố Vân Yên: "Vân Yên, không sao chứ?"
Nước mắt Cố Vân Yên lăn xuống như những hạt trân châu: "Đình Sâm..."
Cố Sanh Sanh: "..."
Tịch Tuyết Nhi: "..."
Vừa nhìn thấy Thẩm Đình Sâm, lại thấy anh cùng Cố Vân Yên ôm ôm ấp ấp, oán niệm tàn dư của nguyên chủ lại bắt đầu rục rịch lên. Hai mắt Cố Sanh Sanh phiếm hồng, gần như nhịn không được định bước lên xé xác bọn họ.
Cố Vân Yên một mặt đầy nước mắt, ra vẻ hiểu chuyện nói: "Anh Đình Sâm, em không sao, chỉ là hiểu lầm thôi."
"Anh đã nghe hết rồi, em không cần giải thích với cô ấy." Thẩm Đình Sâm nhìn về phía Cố Sanh Sanh: "Sanh Sanh, vừa rồi em thật quá đáng, bắt buộc phải động tay động chân với Vân Yên mới được sao?"
Mấy ngày nay Thẩm Đình Sâm chủ trì đại cục Thẩm thị, trên người còn thoáng ẩn hiện một chút uy nghiêm. Tịch Tuyết Nhi biết đạo lý làm người phải biết tránh cái thiệt trước mắt, liền vội vàng lôi kéo Cố Sanh Sanh nói: "Sanh Sanh, chúng ta đi thôi."
Cố Sanh Sanh cố nén lửa giận, không tình nguyện để cô kéo đi, sau lưng lại truyền đến tiếng quát lớn: "Đứng lại!"
Một câu này như lửa cháy thêm dầu, ngọn lửa giận trong lòng Cố Sanh Sanh bùng lên, cô dừng bước, quay đầu lại trừng mắt nhìn Thẩm Đình Sâm: "Anh hét ai?"
Đuôi mắt cô ửng hồng, màu hồng dần dần lan ra cả khuôn mặt nhỏ nhắn kinh diễm không ai sánh được. Thẩm Đình Sâm nhìn khuôn mặt trước mặt, nhất thời miệng lưỡi khô rát, không biết nên nói gì.
Cố Sanh Sanh chỉ nhìn anh thôi cũng đủ thấy tức giận, chân mày nhếch lên: "Kêu tôi đứng lại làm gì?"
Thẩm Đình Sâm định thần, trầm giọng nói: "Anh muốn em xin lỗi Vân Yên."
Về điểm phô bày uy thế này, Thẩm Đình Sâm chắc chắn phải gọi Thẩm Vọng một tiếng sư phụ. Cố Sanh Sanh sao có thể bị anh dọa sợ, cô hất nhẹ cằm: "Không thích."
Thẩm Đình Sâm bị chính tính cách điêu ngoa của cô làm cho khó chịu, nhưng giờ đây nhìn ánh mắt Cố Sanh Sanh linh hoạt, điệu bộ cứng rắn phi thường lại không thể tức giận nổi: "Vừa rồi anh đã nghe, cũng đã thấy hết rồi. Vân Yên đối tốt với em như thế, em không thể sửa cái tính kia của mình được à?"
Cố Sanh Sanh ngạc nhiên nói: "Vì sao tôi phải sửa nhỉ?"
"Coi như vì anh đi." Thẩm Đình Sâm buộc miệng thốt ra.
Cố Sanh Sanh: "???"
Cố Vân Yên: "..."
Tịch Tuyết Nhi: "!!!"
Phút chốc, không khí rơi vào quỷ dị trầm mặc.
Quần chúng ăn dưa duy nhất Tịch Tuyết Nhi hưng phấn giống như con chồn tìm được ruộng dưa lớn, nhảy nhót lung tung. Trước mặt cô tuy bình tĩnh, ngón tay đã bắt đầu gõ chữ như mua: "An Hà, mau đến xem kịch nhanh nhanh! Về nhà tính đường câu dẫn sau!!!"
Vẻ mặt Cố Sanh Sanh cực kỳ phức tạp. Nghe những lời này của Thẩm Đình Sâm, cô dường như cảm giác được nguyên chủ vừa "phi" một tiếng. Yêu phải loại tra nam này, đúng là cuộc đời chó cắn mà.
Sắc mặt Cố Vân Yên trắng bệch đi. Thẩm Đình Sâm nhìn dáng vẻ của Cố Vân Yên, trong lòng khẽ sót: "Vân Yên..."
Cố Vân Yên cười nhẹ một tiếng, lắc đầu: "Anh Đình Sâm không cần phải kiêng dè em đâu. Em biết bản thân thua kém chị Sanh Sanh rất nhiều, anh chỉ đang thương hại em thôi."
Cố Vân Yên quay đầu, kìm nén nước mắt nói với Cố Sanh Sanh: "Chị Sanh Sanh, anh Đình Sâm vẫn ngày đêm nhớ thương chị, sau khi chị gả cho Thẩm Vọng cũng chưa từng từ bỏ tìm kiếm. Chúc hai người sớm ngày tháo bỏ hiểu lầm, em... em đi trước đây."
Cố Vân Yên dứt lời, tựa như không khống chế được cảm xúc, vội vàng quay đầu chạy đi mất. Thẩm Đình Sâm liền cất bước đuổi theo: "Vân Yên, từ từ thôi!"
Hai người em chạy anh đuổi biến mất phía cuối hành lang. An Hà trong góc thò đầu ra, mặt mày hoảng hốt: "Hai người này vẫn luôn đóng phim Quỳnh Giao như thế hả?"
Tịch Tuyết Nhi: "Cốt truyện gì mà lỗi thời quá vậy?"
"Video ngắn trên Thiên Nga đều giống như thế đó!" Cố Sanh Sanh không cho phép người khác nói video ruột của cô lỗi thời, "Có mấy cái cảm động lắm, tớ xem mà khóc gần chết!"
Nói xong, biểu tình Cố Sanh Sanh càng phức tạp hơn, trên mặt còn hiện ra một tia hâm mộ: "Bọn họ chạy ra ngoài, trời đêm sẽ đổ mưa to, rồi hai người ôm nhau làm hòa dưới mưa."
Cô vừa dứt lời, ngoài trời ầm ầm truyền đến tiếng sấm, ngay sau đó những giọt mưa nặng trĩu rơi xuống.
Tịch Tuyết Nhi giơ tay đặt lên trán mình và An Hà: "Là Sanh Sanh phát sốt hay chúng ta vậy, cậu có nghe thấy tiếng mưa ngoài kia không?"
An Hà gạt tay cô xuống: "Là Cố Vân Yên và Thẩm Đình Sâm muốn phát sốt. Trời mưa lạnh quá, mau vào phòng thôi."
Mưa gió từ cửa sổ hành lang ùa vào, khiến cho ba người phải run rẩy chạy về phòng. Vừa vào cửa An Hà liền kinh ngạc nói: "Trời ạ, Sanh Sanh, sao phòng của chúng ta khác nhau quá vậy?"
Toàn bộ rèm cửa và nội thất bên trong phòng đều được đổi mới. Trên bàn gỗ bày một bộ ấm pha trà kiểu Anh, chiếc giường lớn trải loại chăn ga gối đệm cao cấp êm ái, dưới sàn nhà còn lót một tấm thảm lông dê dệt thủ công cực dày.
Cố Sanh Sanh mở tủ quần áo ra, hành lý của cô đã được thu xếp gọn gàng.
Cố Sanh Sanh nói: "Chắc là chị Lý đã đến đây."
An Hà như vừa mở ra cánh cửa dẫn đến thế giới mới: "Người có tiền các cậu lúc nào cũng làm thay đổi nhận thức của tớ. Tiền bày trí lại cả căn phòng này đủ để trả phí đặt cọc một căn hộ trong trung tâm thành phố luôn đó."
Tịch Tuyết Nhi thưởng thức trà trên bàn, cười nói: "Sai, quá sai, một bộ ấm trà này là đủ rồi."
An Hà cứng miệng, cô không muốn nói chuyện với những con người giai cấp tư sản sa đọa này nên trực tiếp ôm đồ đi tắm. Chờ Tịch Tuyết Nhi tẩy trang xong, Cố Sanh Sanh mới miễn cưỡng cầm khăn tắm lên.
Tịch Tuyết Nhi nằm trên giường lướt điện thoại, An Hà ngồi đọc lại kịch bản. Cố Sanh Sanh không ngừng dặn dò hai cô phải chờ mình tắm xong mới được đi ngủ, nếu nghe tiếng cô kêu cứu phải phá cửa xông vào cứu cô, tâm trạng bi tráng như sắp đi đánh trận.
Cố Sanh Sanh vặn vẹo 5 phút đồng hồ mà vẫn chưa chịu bước vào phòng tắm, Tịch Tuyết Nhi bảo có thể vào tắm cùng cô, nghe vậy Cố Sanh Sanh lập tức quay đầu đi vào, đóng cửa rầm một tiếng, trước giờ cô không có thói quen tắm chung với người khác.
Phòng tắm được dọn dẹp sạch sẽ, bên trong bày nguyên bộ đồ dùng tắm gội và mỹ phẩm dưỡng da mà Cố Sanh Sanh hay dùng, bồn tắm sáng bóng như mới.
Cố Sanh Sanh hưởng thụ cảm giác khoan khoái ngâm mình trong nước nóng, chỉ là sau lưng phải tựa vào thành bồn lạnh lẽo cứng ngắc, vẫn là lồng ngực của Thẩm Vọng thoải mái hơn. Cô nghĩ đến Thẩm Vọng, đột nhiên cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì đó.
"Đoàng ---" một tia chớp nổ ra, theo sau là tiếng sấm vang trời, làm Cố Sanh Sanh giật mình nảy mình.
Sao cô lại có thể quên mất chuyện Thẩm Vọng vào mỗi đêm giông tố sẽ không khống chế được cảm xúc chứ! Không có cô bên cạnh giúp anh điều trị, viêm dương khí trong cơ thể sẽ lung tung rối loạn lên, sợ là sẽ đau đớn tột cùng.
Cố Sanh Sanh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Vọng, nhưng Thẩm Vọng không trả lời lại. Tiếng sấm bên ngoài mỗi lúc một dồn dập hơn, nỗi bất an trong lòng cô càng lên đến cực đại.
Cố Sanh Sanh dứt khoát gọi điện về, trong lúc hốt hoảng nhất thời không chú ý bấm nhầm cuộc gọi video.
"Thẩm Vọng, tôi cúp trước nhé." Cố Sanh Sanh nhỏ giọng nói một câu rồi ngắt điện thoại.
"..." Thư phòng yên tĩnh trở lại, Thẩm Vọng vẻ mặt vô cảm vuốt vẻ chiếc điện thoại, tiểu quái vật này dám cả gan ngắt máy anh, đúng là dạy dỗ chưa đủ mà.
Trong hành lang gió thổi ào ào, Cố Sanh Sanh xoay người, nhìn Tạ Tử Khanh đứng sau lưng cô. Anh không mặc áo khoác, hai tay đút trong túi quần, khuôn mặt không nặng không nhẹ nhìn cô đăm đăm.
Cố Sanh Sanh: "Xin lỗi nhé."
Tạ Tử Khanh: "Xin lỗi gì cơ?"
Cố Sanh Sanh chỉ vào giày anh: "Xin lỗi vì dẫm trúng giày anh."
Tạ Tử Khanh rũ mắt, tiếp tục nhìn thẳng vào cô, người anh như tản mát ra một loại hơi thở không mấy thân thiện, khiến Cố Sanh Sanh cảm thấy có chút khó chịu: "Là lỗi của tôi, nhưng mà tại anh đứng gần quá, tôi không biết anh đang ở sau."
Tạ Tử Khanh xùy một tiếng rồi bước lên phía trước, cả người bao phủ lấy Cố Sanh Sanh: "Chuốc say tôi? Bắt người?"
Vóc dáng của Tạ Tử Khanh rất cao, Cố Sanh Sanh không thể ngẩng đầu lên nhìn trực diện vào anh, tức giận nói: "Sao anh lại nghe lén người khác gọi điện thế?"
"Cô gái, cô nói muốn ngủ với tôi to đến mức đầu kia hành lang cũng nghe được đấy." Tạ Tử Khanh tặc lưỡi, mặt đầy kiêu ngạo, "Phương thức gây sự chú ý này cũng quá lỗi thời đi."
"Không... không phải, không phải tôi." Cố Sanh Sanh phủ nhận ba lần, cặp mắt trong veo trừng lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm sinh động.
Tạ Tử Khanh không nhịn được mà di chuyển tầm mắt, thấy Cố Sanh Sanh đỏ mặt biện hộ liền không kiên nhẫn nói: "Quên đi, vào đoàn thì đóng phim cho tốt, đừng mãi lo rình rập tôi."
Tạ Tử Khanh dứt lời liền xoay người rời đi, lúc xoay lại còn xoa xoa chóp mũi, cố ý che đi hơi nóng trên má.
Cố Sanh Sanh cả đầu đầy dấu chấm hỏi, một lát sau mới quay về chỗ ngồi, Tạ Tử Khanh đã rời đi trước. Vì ngày mai còn phải khai máy nên tiệc tan rất sớm.
Đoàn làm phim đã bao trọn một khách sạn gần khu vực quay phim, không tính là xa hoa nhưng phòng ốc sạch sẽ, khoảng cách đến phim trường cũng gần. Nhưng mấy loại khách sạn này thường sẽ có chỗ không tốt, Tịch Tuyết Nhi cười hề hề nói với Cố Sanh Sanh, bên cạnh khách sạn mà bọn họ ở chính là một nhà tang lễ.
Cố Sanh Sanh lập tức cảm thấy xung quanh mình âm khí dày đặc, cô vội vàng kéo tay An Hà và Tịch Tuyết Nhi: "Các cậu sang ở với tớ đi."
Tịch Tuyết Nhi giả giọng hù dọa: "Sanh Sanh, mau nhìn phía sau cậu kìa~"
Cố Sanh Sanh như muốn khóc, thét lên chói tai: "Đừng nói nữa!"
Tịch Tuyết Nhi cười lớn: "Cậu trở nên nhát gan từ lúc nào vậy?"
An Hà quở trách cô: "Còn không phải tại cậu nói chuyện ma quỷ dọa cậu ấy sao?"
Cố Sanh Sanh nói một tràng gì mà đừng bỏ cô lại một mình, An Hà buồn cười nói: "Tuyết Nhi, đừng chọc cậu ấy nữa. Sanh Sanh đợi tớ một chút, tớ đi chuyển hành lý bên phòng bên kia qua. Có mỗi một người cậu mà đem theo không biết bao nhiêu cái vali, phòng nào chứa cho hết."
Cố Sanh Sanh: "Tớ đi cùng các cậu."
"Kết hôn rồi tự nhiên dính người vậy." Tịch Tuyết Nhi vui vẻ, nham hiểm vỗ vai Cố Sanh Sanh, "Thẩm Vọng chịu nổi cậu sao?"
Thẩm Vọng lúc nào chẳng chê cô phiền. Cố Sanh Sanh có chút tủi thân, ngoài miệng lại không chịu nhận thua: "Anh... anh ấy làm gì dám chê tớ dính người chứ."
An Hà cũng cười: "Đúng đó, lúc Sanh Sanh làm nũng đến tớ còn chịu không được, chỉ hận mình không phải đàn ông, huống chi là Thẩm Vọng~"
An Hà quay về thu dọn hành lý, Cố Sanh Sanh và Tịch Tuyết Nhi đứng trước cửa nói chuyện phiếm chờ cô. Nào ngờ Cố Vân Yên từ xa đi đến, hai người lập tức ngừng nói chuyện, xoay người hướng vào trong phòng.
Ý tứ bài xích quá mức rõ ràng, bước chân Cố Vân Yên chợt dừng lại, cô giơ tay lên vẫy vẫy với Cố Sanh Sanh: "Chào chị Sanh Sanh, chị ở 309 đúng không, em ở 307 đó. Sau này có thể giúp đỡ nhau rồi."
Tịch Tuyết Nhi nhướn mày nói: "Giúp đỡ chắc là không cần đâu, tốt nhất cô nên giữ khoảng cách với Sanh Sanh một chút, đỡ phải làm cho Sanh Sanh của chúng tôi mang tiếng dẫm đạp người khác."
Cố Vân Yên thành khẩn nhìn Cố Sanh Sanh: "Chị Sanh Sanh, mấy cái hotsearch đó không phải do em mua đâu. Lúc đó em cũng chỉ là một diễn viên không tên không tuổi, nào có tài nguyên mà mua hotsearch? Em còn đi năn nỉ chị Long kéo xuống nữa..."
Vẻ mặt Cố Vân Yên không mang theo chút tính công kích nào, kết hợp với ngữ điệu nhu nhược yếu đuối, thật sự làm khó làm cho người khác cảm thấy chán ghét. Nhưng Cố Sanh Sanh nhìn cô, từ đáy lòng lại sinh ra một tia ác cảm.
Mặt trái cảm xúc của nguyên chủ tựa như khí lạnh trào ra từ vực sâu, làm Cố Sanh Sanh không tự chủ được muốn phát hỏa. Cô lạnh lùng đánh gãy lời Cố Vân Yên: "Đừng giải thích làm gì, có hay không trong lòng cô rõ nhất, tôi không có hứng thú nghe mấy lời sáo rỗng này đâu."
Cố Vân Yên rưng rưng nói: "Chị Sanh Sanh, em chỉ là không hy vọng chị hiểu lầm em."
Mắt Cố Sanh Sanh thanh tỉnh mười phần, lúc không cười còn xinh đẹp và cay nghiệt hơn: "Khóc cái gì, giải thích với tôi oan ức lắm sao? Tôi ăn hiếp cô à?"
Cố Vân Yên bị cô hùng hùng hổ hổ dọa cho chết đứng, tiếng nói nghẹn ngào: "Không... không phải, không có..."
Thấy Cố Vân Yên như thế, Tịch Tuyết Nhi chột dạ nói: "Đừng khóc nữa, làm như chúng tôi ăn hiếp cô thật ấy. Sanh Sanh, bỏ đi, chúng ta đi thôi."
Cố Sanh Sanh hồi phục tinh thần, xoay người bước vào phòng, nào ngờ Cố Vân Yên đuổi theo bắt được cánh tay cô: "Chị Sanh Sanh..."
"Bỏ ra!" Cố Sanh Sanh bị cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng, lập tức hất thẳng cô ra.
Cố Vân Yên hét lên một tiếng, chật vật lui về phía sau. Trước ánh mắt chăm chú của hai người Cố Sanh Sanh, cô ngã thẳng về phía sau với một tư thế cực kỳ duyên dáng, mái tóc đen cùng tà váy bay lên, động tác từ từ ngã xuống chạm phải vòm ngực vững chãi của một người đàn ông.
Thẩm Đình Sâm đau lòng ôm Cố Vân Yên: "Vân Yên, không sao chứ?"
Nước mắt Cố Vân Yên lăn xuống như những hạt trân châu: "Đình Sâm..."
Cố Sanh Sanh: "..."
Tịch Tuyết Nhi: "..."
Vừa nhìn thấy Thẩm Đình Sâm, lại thấy anh cùng Cố Vân Yên ôm ôm ấp ấp, oán niệm tàn dư của nguyên chủ lại bắt đầu rục rịch lên. Hai mắt Cố Sanh Sanh phiếm hồng, gần như nhịn không được định bước lên xé xác bọn họ.
Cố Vân Yên một mặt đầy nước mắt, ra vẻ hiểu chuyện nói: "Anh Đình Sâm, em không sao, chỉ là hiểu lầm thôi."
"Anh đã nghe hết rồi, em không cần giải thích với cô ấy." Thẩm Đình Sâm nhìn về phía Cố Sanh Sanh: "Sanh Sanh, vừa rồi em thật quá đáng, bắt buộc phải động tay động chân với Vân Yên mới được sao?"
Mấy ngày nay Thẩm Đình Sâm chủ trì đại cục Thẩm thị, trên người còn thoáng ẩn hiện một chút uy nghiêm. Tịch Tuyết Nhi biết đạo lý làm người phải biết tránh cái thiệt trước mắt, liền vội vàng lôi kéo Cố Sanh Sanh nói: "Sanh Sanh, chúng ta đi thôi."
Cố Sanh Sanh cố nén lửa giận, không tình nguyện để cô kéo đi, sau lưng lại truyền đến tiếng quát lớn: "Đứng lại!"
Một câu này như lửa cháy thêm dầu, ngọn lửa giận trong lòng Cố Sanh Sanh bùng lên, cô dừng bước, quay đầu lại trừng mắt nhìn Thẩm Đình Sâm: "Anh hét ai?"
Đuôi mắt cô ửng hồng, màu hồng dần dần lan ra cả khuôn mặt nhỏ nhắn kinh diễm không ai sánh được. Thẩm Đình Sâm nhìn khuôn mặt trước mặt, nhất thời miệng lưỡi khô rát, không biết nên nói gì.
Cố Sanh Sanh chỉ nhìn anh thôi cũng đủ thấy tức giận, chân mày nhếch lên: "Kêu tôi đứng lại làm gì?"
Thẩm Đình Sâm định thần, trầm giọng nói: "Anh muốn em xin lỗi Vân Yên."
Về điểm phô bày uy thế này, Thẩm Đình Sâm chắc chắn phải gọi Thẩm Vọng một tiếng sư phụ. Cố Sanh Sanh sao có thể bị anh dọa sợ, cô hất nhẹ cằm: "Không thích."
Thẩm Đình Sâm bị chính tính cách điêu ngoa của cô làm cho khó chịu, nhưng giờ đây nhìn ánh mắt Cố Sanh Sanh linh hoạt, điệu bộ cứng rắn phi thường lại không thể tức giận nổi: "Vừa rồi anh đã nghe, cũng đã thấy hết rồi. Vân Yên đối tốt với em như thế, em không thể sửa cái tính kia của mình được à?"
Cố Sanh Sanh ngạc nhiên nói: "Vì sao tôi phải sửa nhỉ?"
"Coi như vì anh đi." Thẩm Đình Sâm buộc miệng thốt ra.
Cố Sanh Sanh: "???"
Cố Vân Yên: "..."
Tịch Tuyết Nhi: "!!!"
Phút chốc, không khí rơi vào quỷ dị trầm mặc.
Quần chúng ăn dưa duy nhất Tịch Tuyết Nhi hưng phấn giống như con chồn tìm được ruộng dưa lớn, nhảy nhót lung tung. Trước mặt cô tuy bình tĩnh, ngón tay đã bắt đầu gõ chữ như mua: "An Hà, mau đến xem kịch nhanh nhanh! Về nhà tính đường câu dẫn sau!!!"
Vẻ mặt Cố Sanh Sanh cực kỳ phức tạp. Nghe những lời này của Thẩm Đình Sâm, cô dường như cảm giác được nguyên chủ vừa "phi" một tiếng. Yêu phải loại tra nam này, đúng là cuộc đời chó cắn mà.
Sắc mặt Cố Vân Yên trắng bệch đi. Thẩm Đình Sâm nhìn dáng vẻ của Cố Vân Yên, trong lòng khẽ sót: "Vân Yên..."
Cố Vân Yên cười nhẹ một tiếng, lắc đầu: "Anh Đình Sâm không cần phải kiêng dè em đâu. Em biết bản thân thua kém chị Sanh Sanh rất nhiều, anh chỉ đang thương hại em thôi."
Cố Vân Yên quay đầu, kìm nén nước mắt nói với Cố Sanh Sanh: "Chị Sanh Sanh, anh Đình Sâm vẫn ngày đêm nhớ thương chị, sau khi chị gả cho Thẩm Vọng cũng chưa từng từ bỏ tìm kiếm. Chúc hai người sớm ngày tháo bỏ hiểu lầm, em... em đi trước đây."
Cố Vân Yên dứt lời, tựa như không khống chế được cảm xúc, vội vàng quay đầu chạy đi mất. Thẩm Đình Sâm liền cất bước đuổi theo: "Vân Yên, từ từ thôi!"
Hai người em chạy anh đuổi biến mất phía cuối hành lang. An Hà trong góc thò đầu ra, mặt mày hoảng hốt: "Hai người này vẫn luôn đóng phim Quỳnh Giao như thế hả?"
Tịch Tuyết Nhi: "Cốt truyện gì mà lỗi thời quá vậy?"
"Video ngắn trên Thiên Nga đều giống như thế đó!" Cố Sanh Sanh không cho phép người khác nói video ruột của cô lỗi thời, "Có mấy cái cảm động lắm, tớ xem mà khóc gần chết!"
Nói xong, biểu tình Cố Sanh Sanh càng phức tạp hơn, trên mặt còn hiện ra một tia hâm mộ: "Bọn họ chạy ra ngoài, trời đêm sẽ đổ mưa to, rồi hai người ôm nhau làm hòa dưới mưa."
Cô vừa dứt lời, ngoài trời ầm ầm truyền đến tiếng sấm, ngay sau đó những giọt mưa nặng trĩu rơi xuống.
Tịch Tuyết Nhi giơ tay đặt lên trán mình và An Hà: "Là Sanh Sanh phát sốt hay chúng ta vậy, cậu có nghe thấy tiếng mưa ngoài kia không?"
An Hà gạt tay cô xuống: "Là Cố Vân Yên và Thẩm Đình Sâm muốn phát sốt. Trời mưa lạnh quá, mau vào phòng thôi."
Mưa gió từ cửa sổ hành lang ùa vào, khiến cho ba người phải run rẩy chạy về phòng. Vừa vào cửa An Hà liền kinh ngạc nói: "Trời ạ, Sanh Sanh, sao phòng của chúng ta khác nhau quá vậy?"
Toàn bộ rèm cửa và nội thất bên trong phòng đều được đổi mới. Trên bàn gỗ bày một bộ ấm pha trà kiểu Anh, chiếc giường lớn trải loại chăn ga gối đệm cao cấp êm ái, dưới sàn nhà còn lót một tấm thảm lông dê dệt thủ công cực dày.
Cố Sanh Sanh mở tủ quần áo ra, hành lý của cô đã được thu xếp gọn gàng.
Cố Sanh Sanh nói: "Chắc là chị Lý đã đến đây."
An Hà như vừa mở ra cánh cửa dẫn đến thế giới mới: "Người có tiền các cậu lúc nào cũng làm thay đổi nhận thức của tớ. Tiền bày trí lại cả căn phòng này đủ để trả phí đặt cọc một căn hộ trong trung tâm thành phố luôn đó."
Tịch Tuyết Nhi thưởng thức trà trên bàn, cười nói: "Sai, quá sai, một bộ ấm trà này là đủ rồi."
An Hà cứng miệng, cô không muốn nói chuyện với những con người giai cấp tư sản sa đọa này nên trực tiếp ôm đồ đi tắm. Chờ Tịch Tuyết Nhi tẩy trang xong, Cố Sanh Sanh mới miễn cưỡng cầm khăn tắm lên.
Tịch Tuyết Nhi nằm trên giường lướt điện thoại, An Hà ngồi đọc lại kịch bản. Cố Sanh Sanh không ngừng dặn dò hai cô phải chờ mình tắm xong mới được đi ngủ, nếu nghe tiếng cô kêu cứu phải phá cửa xông vào cứu cô, tâm trạng bi tráng như sắp đi đánh trận.
Cố Sanh Sanh vặn vẹo 5 phút đồng hồ mà vẫn chưa chịu bước vào phòng tắm, Tịch Tuyết Nhi bảo có thể vào tắm cùng cô, nghe vậy Cố Sanh Sanh lập tức quay đầu đi vào, đóng cửa rầm một tiếng, trước giờ cô không có thói quen tắm chung với người khác.
Phòng tắm được dọn dẹp sạch sẽ, bên trong bày nguyên bộ đồ dùng tắm gội và mỹ phẩm dưỡng da mà Cố Sanh Sanh hay dùng, bồn tắm sáng bóng như mới.
Cố Sanh Sanh hưởng thụ cảm giác khoan khoái ngâm mình trong nước nóng, chỉ là sau lưng phải tựa vào thành bồn lạnh lẽo cứng ngắc, vẫn là lồng ngực của Thẩm Vọng thoải mái hơn. Cô nghĩ đến Thẩm Vọng, đột nhiên cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì đó.
"Đoàng ---" một tia chớp nổ ra, theo sau là tiếng sấm vang trời, làm Cố Sanh Sanh giật mình nảy mình.
Sao cô lại có thể quên mất chuyện Thẩm Vọng vào mỗi đêm giông tố sẽ không khống chế được cảm xúc chứ! Không có cô bên cạnh giúp anh điều trị, viêm dương khí trong cơ thể sẽ lung tung rối loạn lên, sợ là sẽ đau đớn tột cùng.
Cố Sanh Sanh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Thẩm Vọng, nhưng Thẩm Vọng không trả lời lại. Tiếng sấm bên ngoài mỗi lúc một dồn dập hơn, nỗi bất an trong lòng cô càng lên đến cực đại.
Cố Sanh Sanh dứt khoát gọi điện về, trong lúc hốt hoảng nhất thời không chú ý bấm nhầm cuộc gọi video.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương