Làm Vợ Bác Sĩ
Chương 52: Một Đêm N Lần
CHƯƠNG 52: MỘT ĐÊM N LẦN Mãi đến khi nhìn thấy nhân viên bán hàng viết tên Đỗ Hoàng Ngân, Cao Dương Thành mới đưa chiếc thẻ trong tay ra: “Tôi sẽ không mang hai mươi thùng hàng này đi, anh bảo cô ấy nghĩ cách chuyển đến cho tôi.” “Dạ, phiền anh cho tôi xin địa chỉ.” “Không cần.” Cao Dương Thành từ chối: “Anh nói với cô ấy là tôi họ Cao. Cô ấy sẽ biết nên gửi đến chỗ nào.” Cao Dương Thành nói xong liền đi, đầu cũng không ngoảnh lại lấy một lần. Anh vừa mới rời khỏi thì Hoàng Ngân cũng chật vật quay về. Khi cô về đến nơi thì thấy mọi người đang tháo bạt xuống, Hoàng Ngân có chút nóng nảy: “Ôi chao, mọi người đang làm gì vậy? Sao hôm nay lại không bày sạp nữa? Bây giờ mới là lúc đông đúc nhất mà!” “Còn bày cái gì nữa, cô Đỗ, nhờ phúc của cô nên hôm nay có một ông chủ lớn đến mua hết hai mươi thùng bao cao su của chúng ta rồi!” Nhân viên bán hàng ghen tỵ nói. “Có ý gì?” Hoàng Ngân vẫn không hiểu lắm. “Tự cô xem đi.” Nhân viên bán hàng đưa hóa đơn cho cô. Hoàng Ngân nhìn những con số trên đơn hàng mà có phần không dám tin: “Mua hết hai mươi thùng? Ai vậy? Lợi hại như vậy sao, anh ta có thể dùng hết sao? Dù sao chỗ đó cũng có đến 12000 chiếc đó!!” Trời ạ! Cho dù một năm 365 ngày, đêm nào anh ta cũng dùng thì chỗ đó cũng đủ dùng trong 32 năm!! Người đàn ông này cũng quá lợi hại rồi!! “Tôi không biết anh ta có lợi hại hay không, nhưng người ta còn nhấn mạnh phải ghi tên cô trên hóa đơn, giảm cho anh ta 12% mà đối phương cũng không cần! Đỗ Hoàng Ngân, tôi nghĩ, lúc anh ta mua hơn mười nghìn chiếc bao cao su này thì chắc cũng đang nghĩ làm thế nào để dùng hết chỗ đó với cô đấy! Nói anh ta không thích cô thì có ma mới tin!” “Ơ, sao anh lại nói như vậy! Cái gì gọi là nghĩ cách dùng hết chỗ đó với tôi? Tôi còn không biết tên của người ta, thì sao có thể giao nhiệm vụ nặng nề này cho tôi chứ!” “Anh ta nói anh ta họ Cao, còn bảo cô chuyển hai mươi thùng hàng này đến cho anh ta!” “Họ Cao?” Hoàng Ngân không còn gì để nói nữa. Chẳng lẽ là Cao Dương Thành? Cái tên điên đó... Mua nhiều bao cao su như vậy, anh ta có thể dùng hết được sao?! Hoàng Ngân khẽ cắn môi, trong lòng có phần đè nén. Khi cô nghĩ đến những lời đồng nghiệp vừa nói thì không nhịn được mà đỏ mặt. Hoàng Ngân kết thúc công việc, ôm bộ trang phục ‘Logger Vick’ của mình đi lên tàu điện ngầm về nhà. Nửa tiếng sau, cô ra khỏi tàu điện ngầm, đi về phía con hẻm nhỏ ở trước cửa nhà. Lúc này, trong đầu Hoàng Ngân loạn như ma, toàn bộ suy nghĩ của cô vẫn còn đang nghĩ về lúc ở trong nhà vệ sinh, có vẻ còn chưa hoàn hồn. Đôi môi đỏ mọng của cô sưng to, nhẹ nhàng mím môi cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn, có thể đoán được nụ hôn của người kia thô bạo đến nhường nào. Còn trên cổ... Hoàng Ngân vẫn không nhịn được mà đưa tay sờ lên cổ, nơi đó có những dấu hôn màu đỏ tím, giống như bông hoa anh túc kiều diễm, bởi vì làn da trắng nõn nên những dấu vết đó càng thêm chói mắt. Cô cúi đầu thở dài, ép buộc bản thân mình phải loại bỏ những suy nghĩ không nên có, điều chỉnh lại cảm xúc rồi tiếp tục đi về nhà. Khi Hoàng Ngân đi đến cuối ngõ thì bỗng nhiên dừng lại. “Cô Khuất?” Hoàng Ngân ngạc nhiên nhìn Khuất Mỹ Hoa đang đứng ở trước mặt mình. Phía dưới ngọn đèn đường tù mù, cô ta mặc một chiếc váy liền màu đen, đứng trong bóng đêm, cảm giác có phần lạnh lẽo và đáng sợ. Khuôn mặt vẫn luôn mang theo nụ cười dịu dàng của cô ta nay lại lạnh lẽo đến mức không ai dám lại gần. Sau khi nhìn thấy Hoàng Ngân, cô ta bước ra, tiếng giày cao gót cũng từ từ đến gần. Đây là lần đầu tiên Hoàng Ngân nhìn thấy một Khuất Mỹ Hoa như vậy, nói thật, lúc mới thấy đối phương, cô còn bị sự lạnh lùng của cô ta dọa sợ, nhưng Hoàng Ngân cũng nhanh chóng làm cho bản thân bình tĩnh lại. “Cô Khuất, cô đến tìm tôi sao?” Hoàng Ngân hỏi cô ta. Khuất Mỹ Hoa lạnh lùng nhếch khóe miệng, sau đó giơ tay lên, ‘bốp...” một cái, âm thanh vô cùng trong trẻo, cô ta không chút do dự mà tát mạnh lên má trái của Hoàng Ngân. Lập tức, làn da trắng nõn nhanh chóng hiện lên năm dấu tay đỏ rực, một bên má cũng bắt đầu sưng lên. Sự cố bất ngờ này làm cho Hoàng Ngân ngơ người, cô che mặt, nhìn người phụ nữ lạnh lùng trước mặt mà có phần không dám tin. Sau khi tát xong một cái thì Khuất Mỹ Hoa lại một lần nữa giơ tay định tát Hoàng Ngân. Khi bàn tay của cô ta chuẩn bị lại gần Hoàng Ngân thì đã bị cô giơ tay lên giữ lại ở trên cao, Hoàng Ngân lạnh lùng nhìn cô ta, không hề có chút sợ hãi: “Khuất Mỹ Hoa, nếu cô muốn trút giận thì cũng phải chọn cho đúng đối tượng chứ? Đỗ Hoàng Ngân tôi cũng không phải là người dễ bắt nạt!” Cô vừa nói xong liền buông tay Khuất Mỹ Hoa xuống, sau đó giơ tay đẩy cô ta ra xa. Khuất Mỹ Hoa đứng ở phía đối diện, cả người như chìm vào trong bóng đêm, cười lạnh hỏi Hoàng Ngân: “Đỗ Hoàng Ngân, cảm giác khi làm tình nhân thế nào? Có phải là rất thoải mái, rất kích thích không?” Những lời này của Khuất Mỹ Hoa làm cho trái tim của Hoàng Ngân đập nhanh hơn, cả người cứng đờ, còn khuôn mặt thì tái nhợt đi. “Xem ra cô đã ngồi đến nghiện ở cái vị trí tình nhân đáng xấu hổ kia rồi!” Cô ta vừa nói vừa bước lại gần, còn giơ tay nâng cằm Hoàng Ngân lên, cũng vì thế mà nhìn thấy được hết những dấu hôn chói mắt ở trên cổ cô. Hoàng Ngân nhíu mày, bực dọc tránh khỏi tay cô ta, nhưng khi đối mặt với lời chất vấn của đối phương thì cô lại không nói nên lời. Trái tim như bị ai đó bóp chặt, khiến cho cô có cảm giác bản thân không thể hô hấp. Hoàng Ngân lướt qua Khuất Mỹ Hoa rồi đi thẳng về nhà. “Đỗ Hoàng Ngân, nghe nói em gái của cô cũng rất thích ông xã của tôi phải không?” Khi Khuất Mỹ Hoa nói ra hai chữ ‘ông xã’ thì vô cùng đắc ý, nhưng khi nhắc đến em gái cô thì giọng nói lại lạnh lẽo đến mức làm người khác sợ hãi. Hoàng Ngân đứng lại, cô nắm chặt lấy quai túi, hít một hơi thật sâu, cố gắng làm cho bản thân mình bình tĩnh lại, sau đó cô mới xoay người lại, nhìn thẳng vào khuôn mặt u ám của người phụ nữ kia: “Khuất Mỹ Hoa, nếu cô dám động vào em gái tôi, thì tôi nhất định... sẽ không tha cho cô!!” Khuất Mỹ Hoa cười lạnh: “Cô yên tâm, người phụ nữ kia, tôi khinh không thèm động đến cô ta!” Cô ta chỉ cần đợi hai chị em bọn họ trai cò đánh nhau, còn cô ta sẽ chính là ngư ông, chỉ cần ngồi chờ thu lợi! Hoàng Ngân mấp máy môi, trong lòng cô có chút khó chịu: “Tôi không muốn làm người thứ ba chen vào giữa cô và Cao Dương Thành.” Nhưng... mới lúc nãy cô còn hôn người đàn ông kia! Đó là sự thật, một sự thật làm cho cô không thể cãi lại!! “Không muốn?” Khuất Mỹ Hoa cười nhạt: “Nếu như không muốn, thế thì đồ hèn hạ quấy quýt với anh ấy ở trong nhà vệ sinh tối hôm nay là ai? Nhắc đến cũng thấy tình cờ, ông trời cố ý làm cho tôi rớt một bên hoa tai, tôi quay lại tìm, thế mà lại thấy hai người lần lượt bước ra từ trong nhà vệ sinh.” Khuất Mỹ Hoa nói đến đây thì dừng lại, cô ta hít thở sâu, cố gắng đè nén cảm giác đau đớn trong lòng, sau đó mỉm cười, giống như lại trở về với dáng vẻ dịu dàng ấm áp trước đây: “Không sao cả, Đỗ Hoàng Ngân, cô hãy nhớ cho kỹ những chuyện mà hôm nay cô làm với tôi, một ngày nào đó... cô sẽ phải trả giá đắt cho những chuyện này!” Nếu như không đến lúc bất đắc dĩ thì Khuất Mỹ Hoa sẽ không nói cho Ôn Thuần Như biết về sự tồn tại của Đỗ Hoàng Ngân! Bởi vì, cô ta là người biết rõ nhất, cô ta có thể kết hôn với Cao Dương Thành đều là nhờ một tay Ôn Thuần Như thúc đẩy, mà thủ đoạn của Ôn Thuần Như lại quá ác, quá tàn nhẫn, cũng quá trực tiếp, nếu làm tổn thương người phụ nữ này, chạm đến ranh giới cuối cùng của Cao Dương Thành thì chỉ sợ anh sẽ sống mái với Ôn Thuần Như, còn cuộc hôn nhân của cô ta và anh sẽ hoàn toàn thất bại, cho nên, nếu không đến lúc bất đắc dĩ thì cô ta không dám mạo hiểm như vậy! Người phụ nữ như thế này, nên từ từ đùa chết cô mới được!! ... ... ... ... Hai ngày sau, phòng làm việc ngoại khoa thần kinh... Cánh cửa thủy tinh bị đẩy ra, một bác sĩ nhìn vào trong phòng gọi: “Bác sĩ Cao, anh có bưu phẩm chuyển phát nhanh, mau xuống tầng một để ký nhận.” Cao Dương Thành đặt hồ sơ bệnh án trong tay xuống, có hơi nghi ngờ: “Chuyển phát nhanh của tôi?” “Đúng vậy, anh nhanh xuống xem đi!!” “Được, cảm ơn.” Cao Dương Thành đứng dậy, cho hai tay vào trong túi rồi đi xuống tầng một. Nhưng khi anh đi xuống đại sảnh ở tầng một thì thấy có rất nhiều y tá và bác sĩ đang đứng quanh quầy lễ tân, ồn ào thảo luận. “Ôi chao, có phải là bác sĩ Cao quá lợi hại rồi không.” “Wow, chỗ đó của bác sĩ Cao nhất định rất trâu bò, tôi muốn nhìn một cái, sờ một chút quá...” “Mọi người nói xem, có khi nào bác sĩ Cao là người một đêm N lần không? Mua nhiều như vậy, trời ơi, không phải một đêm năm lần luôn chứ?” Cao Dương Thành đứng từ xa cũng nghe thấy mấy cô y tá đang bàn về điều gì, nói chung, không biết khi họ nói ra những lời này sẽ cảm thấy như thế nào, còn người nghe như anh chỉ cảm thấy rất xấu hổ mà thôi. “Nói chuyện gì vậy? Mọi người rảnh như vậy, hôm nay không phải trực ban sao?” Cao Dương Thành phất tay, bình tĩnh, thong thả đi về phía họ. “A... Chào bác sĩ Cao.” Mấy cô gái vừa nhìn thấy đương sự đến thì lập tức đỏ mặt. Cao Dương Thành mỉm cười, nhìn về phía nhân viên lễ tân, hỏi: “Trần, nghe nói tôi có chuyển phát nhanh?” “À... đúng thế.” Khuôn mặt của Trần hiện lên vẻ xấu hổ, thỉnh thoảng lại liếc mắt quan sát Cao Dương Thành, sau đó chỉ vào thùng hàng ở trước quầy lễ tân: “Bác sĩ Cao, là... cái này.” Cao Dương Thành nhìn theo tầm mắt của cô ấy, sau đó lông mày anh liên tục giật giật. Thứ đầu tiên đập vào mắt anh chính là dòng chữ: “Bao cao su Dishban” ở phía cuối còn có một dòng chữ lớn ghi “Kính gửi Cao Dương Thành”, đặc biệt ba chữ ‘Cao Dương Thành’ còn được viết rất to, giống như là sợ mọi người không biết đây là đồ của anh vậy. Cao Dương Thành khẽ vuốt vuốt chân mày, anh cảm thấy có hơi đau đầu. Không có gì phải nghi ngờ cả, đây chính là sự trả thù của Đỗ Hoàng Ngân dành cho hành vi tồi tệ của anh tối hôm qua! Nhưng mà cách này cũng không khỏi... quá hại người rồi!! “Bác sĩ Cao, hay là anh đi nhờ mấy người đồng nghiệp đến để giúp đi, chứ tôi thấy mình anh không bê được nhiều như vậy đâu?” Trần, nhân viên lễ tân tốt bụng nhắc nhở anh. Cao Dương Thành miễn cưỡng gượng cười: “Tôi sẽ tự nghĩ cách, không cần phải làm phiền người khác đâu.” “Bác sĩ Cao, để tôi giúp anh.” Những cô y tá trẻ ở xung quanh bắt đầu nhao nhao đăng ký, nói xong lập tức ôm thùng bao cao su chạy đến gần anh, xấu hổ nói: “Bác sĩ Cao, đi thôi.” “Tôi cũng giúp, tôi cũng giúp!” “...” Sau đó, tình hình trở thành như thế này... Có một hàng dài các y tá trẻ ôm thùng bao cao su đi theo sau bác sĩ Cao, vẻ mặt của mỗi cô y tá ở đây đều vô cùng thẹn thùng, còn bác sĩ Cao anh có giống một tên bác sĩ cầm thú, đang đợi để lên giường với họ không? Hình ảnh này quả thật có gì đó sai sai. Anh âm thầm hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười khiêm tốn với những cô y tá nhiệt tình này, giả vờ bình tĩnh nói: “Cảm ơn mọi người đã nhiệt tình giúp đỡ, nhưng mà mọi người đều đặt xuống hết đi, mình tôi làm là được!” Sau đó anh lấy điện thoại ra gọi cho Vũ Phong, nhỏ giọng nói: “Nhanh lên, gọi cả Thái Linh cùng xuống đây.” Sau khi Vũ Phong và Thái Linh xuống đến nơi, nhìn thấy tình huống ở đó thì suýt nữa không nhịn được cười. “Nào, các người đẹp, mọi người bỏ bao cao su xuống đi, chuyện này để cánh đàn ông chúng tôi tự mình làm!” Vũ Phong mỉm cười nhận lấy thùng bao cao su trong tay các y tá. Mọi người căng da đầu, ôm mấy thùng bao cao su đi trong bệnh viện, làm cho mọi người đều ngoái đầu lại nhìn. Vừa vào đến thang máy là Vũ Phong lập tức ôm bụng cười: “Lão nhị, cậu lợi hại vậy, xem ra gọi cậu là ‘lão nhị’ đúng là không sai mà!” Vũ Phong vừa nói vừa không quên dùng ánh mắt mập mờ nhìn về phía ‘cậu nhỏ’ của Cao Dương Thành. Khuôn mặt của Cao Dương Thành đen như Bao Công vậy, anh cười lạnh, sau đó không không để ý đến lời nói của đối phương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương