Làm Vợ Bác Sĩ
Chương 554: Hoàn Toàn Hỗn Độn.
CHƯƠNG 554: HOÀN TOÀN HỖN ĐỘN. Nhưng tiếp theo… Anh ta lấy tay, đem một tay lau khô giọt nước trên mặt Huyền My. Sau đó, anh ta vỗ vỗ khuôn mặt đang đỏ của cô nói: “Trước tiên sấy khô tóc đi!” Cứ như vậy qua một giây… “Ầm…” một tiếng, Huyền My nghe thấy rõ âm thanh phòng tuyến nội tâm của mình hoàn toàn sụp đổ. Trong nháy mắt, cô hoàn toàn rối loạn. Ánh mắt hoảng loạn, trong lòng lại càng hoảng loạn không kém. Cô hoảng loạn vội vàng muốn bò dậy từ giường của anh ta, kết quả, không biết như thế nào mà chân quấn lấy mền của anh ta… môt chân vừa nhấc lên, mền của anh ta cũng thuận đó rơi xuống đất, theo sau: “ Phịch” một tiếng, Huyền My cả người không báo trước mà té ngã trên sàn nhà. “Ôi chao!!” Cô đau đớn kêu một tiếng. Khuôn mặt bé nhỏ cũng nhăn hết lại. Đầu gối hình như là bị trầy da rồi… Nhưng không đợi Huyền My kịp đứng dậy thì cảm giác được cả người như bay lên, một cánh tay có lực thuận theo đó ôm cô, đợi cô phản ứng kịp thì đã nằm trong một lồng ngực rắn chắc rồi. “Lúc nào cũng hậu đậu như vậy!!” Trên đỉnh đầu vang lên tiếng trách cứ của Đình Hải. Cho dù là tiếng trách cứ, nhưng ngược lại giọng nói vẫn dễ nghe như vậy. Huyền My ngẩng đầu nhìn anh ta. Lông mày thanh tú hơi hơi nhíu lại, tầm mắt thì rơi vào chỗ đầu gối bị thương của cô, vẻ mặt lo lắng rất rõ ràng. Ôm lấy cô, đặt ở trên giường ngồi đàng hoàng. Rồi lại thật nhanh đi lấy thuốc trị thương tới, muốn giúp cô bôi thuốc. “Thật ra không sao mà” Huyền My ít nhiều cũng có vài phần ngượng ngùng. Vẻ mặt Đình Hải vẫn một mực khó coi. Không chú ý lời cô nói, vẫn ngồi chồm hổm trước mặt cô, mím môi, trầm mặc giúp cô bôi thuốc. Rất nhanh bôi thuốc xong rồi. Huyền My muốn đi, lại bị Đình Hải ấn xuống. Anh ta ngẩng đầu, thấp giọng hỏi cô: “ Đau không?” “Không đau” Huyền My lắc đầu. Tim, đột nhiên đập thình thịch. Thật ra cũng rất đau. Nhưng được anh ta ân cần hỏi han như vậy, cô không cảm thấy đau nữa! “Sau này đi đường chú ý một chút!” Anh ta nói. Giọng điệu bình tĩnh nhưng ngược lại cũng không làm cho cô bình tĩnh chút nào! “Ừ” Huyền My lờ mờ gật đầu Vậy …. Tôi đi lau khô tóc đã” Vừa nói xong, bỗng nhiên trên đỉnh đầu có thêm một khăn lông khô: “Tóc của cậu đã thấm ướt hết ra giường của tôi rồi!” “Hả?” Huyền My quay đầu lại nhìn. Thì ra… Trên gối đều ướt hết rồi. Ra giường cũng ướt một mảng thật lớn. Huyền My có chút ngại ngùng, nghĩ một chút, cắn môi nói :“ Hay là tối nay anh ngủ giừơng của tôi đi! Tôi sẽ ngủ giường của anh” Một câu vừa nói ra, một khắc kia cô rõ ràng thấy được đáy mắt của Đình Hải hiện lên một nét tình cảm khác thường… hồi lâu, anh ta lại gần cô, cười nhẹ một tiếng, khàn giọng nói “Tôi không để ý đâu… ngủ cùng đi!” Lời của Đình Hải, giống như một viên đạn, trong đầu của Huyền My chợt nổ “ầm” một tiếng thật mạnh. Lập tức trong đầu cô một mảng trắng xóa. Qua mấy chục giây, Huyền My hoàn toàn quên suy nghĩ… Cũng quên nói chuyện. Một lúc lâu, cô đột nhiên đứng dậy: “Tôi đi lấy máy quạt giúp anh thổi khô ra ga giường.” Mặt của cô chắc đỏ như ráng mây ở chân trời rồi. Nói xong đứng dậy, hốt hoảng muốn đi, hoàn toàn không để ý vết thương ở đầu gối. Nhưng lại được Đình Hải đưa tay giữ lại, giây kế tiếp, bên hông chợt căng thẳng, không đợi cô phản ứng thì cả người bị Đình Hải bắt lại ngồi xuống trước bàn máy tính: “ Giỡn thôi, đừng tưởng thật, tôi không quen ngủ cùng giường với người khác! Đương nhiên, ngoại trừ phụ nữ!!” “…” Trong đầu Huyền My vẫn một mảng hỗn loạn như trước. Đợi cô phản ứng lại thì Đình Hải đã vào trong phòng tắm lấy máy sấy rồi. Huyền My lúc này tâm trạng mới thoáng bình tĩnh đôi chút. Cho đến khi tim không còn đập nhanh nữa thì cô mới mở sổ ghi chép của Đình Hải. Máy tính của Đình Hải không tắt, chỉ đợi mở ra mà thôi, vừa mở ra thì ảnh của cô cũng theo đó hiện ra. Lúc đầu vừa nhìn thì Huyền My không nhận ra đó là ảnh của mình. Cho đến khi nhìn lần thứ hai, nhìn quần áo trên thân thể mình, mới tin rằng: “Người” trong bức ảnh chính là mình!! Huyền My kinh ngạc há hốc mồm: “Đình Hải, tôi chỉ nói anh là Photoshop cho soái một chút thôi mà, anh sao lại đem mặt của tôi làm mờ đi rồi?” Đình Hải giúp Huyền My cắm máy sấy vào ổ điện, đưa cho cô, sau đó, bất đắc dĩ mà trả lời cô: “Lấy khuôn mặt này của cô, tôi đã tận lực sửa cho soái rồi, nhưng làm thế nào cũng không thể soái được, cho nên dứt khoát mới làm mờ đi, để cho mẹ cô tự nghĩ đến, nói không chừng càng thêm soái!!” “….Khốn kiếp!!” Huyền My nhịn không được đánh vào ngực Đình Hải: “Anh không độc mồm với tôi thì anh không chịu được à?” Đình Hải đưa tay, giữ chặt nắm đấm của cô. Bàn tay lớn ôm trọn nắm đấm nhỏ vào lòng bàn tay, anh ta nhịn không được mà bật cười:“Trêu chọc cậu thôi, cậu lại tin thật, cậu xem xem, có thể vượt qua kiểm tra hay không” Trêu chọc cô dường như đã trở thành một chuyện thú vị trong cuộc sống của anh ta. Huyền My không được tự nhiên mà rút bàn tay nhỏ của mình ra. Nhìn anh ta không chút phòng bị mà cười như vậy, tâm trạng Huyền My cảm thấy thật hoảng loạn, mặt cô đỏ, căng thẳng nhìn qua chỗ khác, giả vờ chăm chú tiếp tục xem ảnh. Nhưng không thể không thừa nhận, kĩ thuật chỉnh sửa ảnh của Đình Hải thật đúng là dày công tôi luyện mà thành. Bản thân là gương mặt người châu Á, đặt bối cảnh nước Anh vào, tuyệt nhiên không một chút bất ngờ, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết của chỉnh sửa ảnh. Đình Hải, kỹ thuật chỉnh sửa ảnh của anh thật là tốt!” Huyền My nhịn không được khen ngợi một tiếng: “Mẹ tôi nhất định nhìn không ra vấn đề gì” “Đi qua bên này, đem tóc sấy khô đi rồi nói” Đình Hải đem máy sấy tóc đưa cho cô, đem cô cùng cái ghế qua một bên, bản thân lấy ghế khác ngồi xuống trước máy tính. Lần này không thấy anh ta chơi trò chơi nữa, mà là đang nghiêm túc làm một tấm hình quảng cáo bình thường. Đình Hải hỏi cô: “Ôn bài như thế nào rồi?” “Thì vẫn như vậy” Huyền My có chút chột dạ trả lời, cũng không dám nói với anh ta đã chuẩn bị một vài phương pháp dự phòng rồi, thậm chí việc photo cũng chuẩn bị tốt luôn. “Cái gì gọi là vẫn như vậy?” Đình Hải ngừng động tác trong tay, nghiêng đầu nhìn cô. “Thì là…tạm tạm, ý là cũng xong hết rồi” “Cậu rốt cuộc có nghiêm túc mà đọc sách không?” Lông mày Đình Hải nhíu lại sâu hơn. “…” Huyền My chột dạ cúi đầu, vẫn không nói. Qua hồi lâu… “Cái đó… Tôi…tôi chính là thích phân tâm cho nên cả một ngày cũng đọc không vô chữ nào” Huyền My cúi thấp đầu mà nói thật. Đình Hải trầm mặc. Qua thật lâu: “Ngày mai bảy giờ sáng thức dậy, sau khi ăn sáng thì qua phòng tôi đọc sách!” “Hả?” “Có vấn đề gì không?” “Không phải, anh ngày mai không đi học à?” Phải đến chỗ anh ta ôn bài, vậy bản thân chẳng phải là không có thời gian để lên mạng hay sao?” “Cũng giống như cậu, ba ngày sau mới chính thức bắt đầu học” “…Là vậy sao!” “Được rồi, trở về phòng cậu sấy tóc đi!” Đình Hải thúc giục cô mau về ngủ. Huyền My lúc này mới nhớ đến ra ga giường bị ướt của anh ta, ngượng ngùng nói: “Để tôi trước tiên làm khô ga giường cho anh đã.” Nói xong, Huyền My nhất quyết ngồi trên giường của anh ta, nghiêm túc bắt đầu giúp anh ta thổi khô ga giường. Đình Hải nhìn cô một bộ dạng ngượng ngùng ngồi trên giường của mình, không hiểu sao cổ họng căng lên, một giây sau liền vội vàng dời mắt đi chỗ khác. “Đình Hải…” Bỗng nhiên, Huyền My phía sau gọi anh ta. Đình Hải cũng không quay lại nhìn cô, chỉ trầm ngâm một tiếng đáp ứng. Huyền My ngồi ở đầu giường, hai chân dài lắc lư, qua lúc sau, hỏi anh ta :“Giường của anh có người phụ nữ nào ngủ qua chưa?” Động tác trên tay của Đình Hải khựng lại, ngoảnh đầu, nhìn cô một cái, ánh mắt có chút nóng bỏng, cũng không có trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại cô: “Cậu hỏi vấn đề này làm gì?” “Cũng không có gì! Chỉ tò mò thôi, tùy tiện hỏi thôi!” Vấn đề này, đối với sinh viên bọn họ mà nói, cũng không tính là quá mức phải không?” “Không có” Đình Hải thành thật trả lời. “Vậy anh có ngủ cùng người phụ nữ nào chưa?” Đình Hải không ngờ tới Huyền My sẽ càng ngày táo bạo mà hỏi anh ta như vậy. Anh ta híp mắt lại, liếc cô, bên môi khêu gợi cười như không cười nhìn cô: “Cậu hỏi những cái này làm cái gì?” “Không làm gì cả” Huyền My chột dạ không dám nhìn anh ta. Chẳng lẽ cô nói với anh ta, mình bởi vì câu nói trước đó của anh ta: “Ngủ cùng nhau” mà tâm trạng rối loạn, ở trong đầu đều nghĩ đến vấn đề đó à? “Chính là tò mò thôi! Nam sinh giống như anh, nữ sinh theo đuổi rất nhiều, cho nên…” “Cho nên gì?” “Cho nên đã cùng phụ nữ ngủ rồi!” Huyền My đưa ra kết luận. Đình Hải cười nhẹ một tiếng, cũng không có mở miệng nói gì nữa. Không thừa nhận, cũng không bác bỏ. “Này! Anh cười như vậy là có ý gì?" Huyền My nóng nảy, vứt máy sấy qua một bên, dựa lưng vào ghế hỏi anh ta. Đình Hải không xoay người, chỉ ngửa ngửa đầu, nhìn cô ở sau lung: “ Cười cậu ngốc!!” “…” F*** Từ sau khi có Đình Hải ở bên cạnh giúp cô ôn bài, quả nhiên là hiệu suất tăng lên nhanh chóng. Không biết như thế nào mà Đình Hải giống như một viên thuốc trấn tĩnh của cô vậy, mỗi khi cô muốn phân tâm thì vừa nhìn thấy anh ta chuyên chú làm thiết kế quảng cáo bên cạnh mình là tất cả những kiêu căng, nóng nảy của cô cũng dần bình tĩnh lại, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào ôn bài. Hai ngày nay, hai ngươi họ cứ như thế mà trải qua. Buổi tối lúc ăn cơm, hai người họ cuối cùng mới chịu lộ mặt ra ngoài, Kỳ thấy vậy nhịn không được mà oán trách: “Hai người trốn ở trong phòng rốt cuộc là làm gì mờ ám mà không cho người khác biết vậy?” “Có làm cái gì mờ ám đâu?” Huyền My tức giận đụng bả vai của anh ta: “Tôi đang ôn bài, được chưa? Cậu cũng biết là tôi còn có một bài kiểm tra trước khi nhập học nữa mà!” “Còn anh ta thì sao?” Kỳ hướng về Đình Hải hỏi một tiếng. “Anh ấy à? Gấp rút làm thiết kế bản thảo thôi” Huyền My thành thật trả lời. “Một người ôn bài, một người vội vã làm thiết kế bản thảo, hai việc này có liên quan gì đến nhau đâu? Còn phải ở chung một phòng? Hơn nữa còn là phòng của Đình Hải!” Cái tên quỷ kia bình thường có bao giờ cho anh ta đặt chân vào phòng đâu! “Có vấn đề gì sao?” Huyền My ngây thơ hỏi anh ta. “A… Tôi biết rồi!” Kỳ hô to một tiếng, chỉ Huyền My, rồi lại chỉ Đình Hải đối diện, một bộ dạng kích động như vừa phát hiện ra kỉ lục mới “Hai người…đang yêu nhau!” “Phụt…” Anh ta vừa nói xong, tất cả cơm trong miệng Huyền My đều mà phun hết ra ngoài không có hình tượng gì cả, hơn nữa là phun toàn bộ lên mặt Kỳ. Kỳ ghét bỏ mà lau những hạt cơm dính nước bọt của cô trên mặt anh ta: “Cao Hướng Bách, cậu đừng có giống như cái bình phun như vậy được không?” “Đây cũng trách bản thân cậu thôi, giống như con khỉ đến trêu chọc người khác” Nói cô và Đình Hải yêu nhau? Quá quỷ dị rồi! Hai người đều là đàn ông, làm sao yêu nhau?! Hai người chỉ thật là quan hệ bạn bè đơn thuần thôi được chưa? Hơn nữa, Đình Hải người ta đã có người con gái mà anh ta luôn nghĩ tới rồi! Nghĩ đến đây, Huyền My lại nhịn không được mà nghiêng đầu nhìn Đình Hải, nhưng lại nghe Kỳ hỏi: “Đình Hải, cậu có dám nói cậu không thích Cao Hướng Bách không?” Tim Huyền My đập lỡ một nhịp. “Không thích!” Đình Hải không chút do dự mà mở miệng phủ nhận. Tầm mắt bình thản mà nhìn thẳng Kỳ, con ngươi đen lạnh nhạt, hoàn toàn là một vẻ thản nhiên. Anh ta vốn dĩ là không thích Cao Hướng Bách! Không chỉ là không thích, mà là ghét cay ghét đắng từ lúc nhỏ rồi. Luôn nhàn rỗi quản nhiều những viêc không liên quan đến em gái anh ta thôi. Một câu này của Đình Hải làm tim Huyền My như rơi xuống vực sâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương