Làm Vợ Bác Sĩ
Chương 566: Em Có Biết Tên Tôi?
CHƯƠNG 566: EM CÓ BIẾT TÊN TÔI? Bàn tay to lớn sờ vào phần cổ mềm mại của cô, nắm lấy gương mặt hồng hào của cô, mắt mang ý cười, gật đầu:"Thích!" Cao Huyền My vì một tiếng của anh mà tim đập mạnh, cô vội vàng lấy tay che ngực, cô cảm thấy nếu tim cứ nhảy lên hoài, sớm hay muộn cũng chết vì nhịp tim tăng cao. "Vậy. . . . . . Vậy tôi của hiện tại, hay là em giả nam?" Cao Huyền My tiếp tục hỏi anh. Đình Hải chợt cúi đầu, dừng trên vành tai nhỏ mẫn cảm của cô, nói nhỏ một câu bên tai cô:"Chỉ cần là cậu, người nào anh cũng thích!" “……” Huyền My chỉ cảm thấy như trong đầu nổ tung. Hai má đỏ bừng nòng hừng hực. . . . . . Nhịp tim đập quá nhanh, làm cô thở hổn hển khó nhọc: "Đình Hải, tôi. . . . . .Tôi cảm thấy tim sắp nhảy ra khỏi ngực rồi! !" Cô ngây thơ thủ thỉ, Đình Hải lại cảm thấy như những lời nóng bỏng, men theo vành tai cô, tùy ý lướt dọc hai bên má cô, môi hôn cằm cô, chợt nghe giọng anh khàn khàn nói:"Anh kiểm tra cho cậu, chữa cho nó khỏe lại. . . . . ." Anh nói xong, bàn tay to lớn dò về phía ngực Cao Huyền My. Tay chạm vào trái tim cô, chạm tới nơi trắng tuyết mềm như miếng bọt biển, anh không dám cử động nữa. Hơi thở vô cùng rối loạn. Tay, chạm vào nơi đó, trở nên có chút cứng Anh có thể cảm nhận rõ ràng. . . . . . Chỗ nào đó trên thân thể mình đột nhiên có phản ứng! Còn Huyền My? ! Lúc tay anh dừng trên ngực cô, rõ ràng cô có thể ngăn cản, nhưng không biết sao. . . . . . Bỗng cô không muốn giấu giếm anh nữa! ! Là nam hay nữ đều thế! Mình nên cho anh ấy thấy sự thật! ! Huyền My mở to đôi mắt sáng long lanh, chờ mong mà bất lực nhìn anh, như trông đợi phản ứng của anh. . . . . . Hai má ửng đỏ, như bị lửa đốt. Cô càng như thế, Đình Hải lại càng cảm thấy mình giống kẻ lưu manh, cô ngây thơ, có lẽ căn bản còn không hiểu một người một người đàn ông ôm một con gái có phản ứng thế nào mới gọi là phản ứng bình thường! Càng không hiểu lúc này trong lòng anh suy nghĩ thế nào về cô. Cuối cùng, Đình Hải vẫn tha cho đôi gò trắng tuyết của cô. Bàn tay to chuyển tới bên trên eo nhỏ của cô, ôm chặt lấy cô vào ngực anh, cúi đầu, hôn sâu xuống đôi môi đỏ mọng của cô. . . . . . Hơi thở nóng bỏng của hai người đan xen nhau. Nụ hôn của anh quá sâu, quá nồng nàn, khiến Huyền My có cảm giác hơi khó thở. Đình Hải ôm cô thật chặt. Thậm chí cô có thể cảm giác được có chỗ nào cứng cứng, nhẹ nhàng đâm đâm cô. . . . . . Nóng hừng hực, làm cô không thoải mái. "Đình. . . . . . Hải. . . . . ." Huyền My thở hổn hển, nỉ non tên anh. Đúng lúc ấy, ngọn đèn trên hành lang sáng bừng, Đình Hạ buông Huyền My đang thở hổn hển liên tục trong ngực anh ra, ngay khi mấy học sinh cuối hành lang sắp tới chỗ họ, chưa đợi Huyền My tỉnh táo lại, cô đã bị Đình Hải kéo ra cửa sau bữa tiệc. Giờ này đã sắp chín giờ đêm. . . . . . Cửa sau bữa tiệc gần một tòa nhà dạy học cách trường khá xa. Tòa nhà dạy học này đã có hơn trăm năm lịch sử, phòng đã cũ, nên từ trước đến nay rất ít người tới, chỉ có mấy cặp đôi yêu đương cuồng nhiệt đến đây kiếm không gian im lặng. Mà hôm nay bởi mọi người đều tham gia bữa tiệc, nên ngay cả tòa nhà dạy học cũng vắng teo, gần như không tìm ra hai người. Huyền My bị Đình Hải lôi kéo, bước lên cầu thang, đi về phía tầng hai. Thật ra Huyền My sợ nhất là bóng tối, nhưng không biết vì sao, có lẽ bởi do có Đình Hải ở bên, bỗng chốc cô như không còn sợ hãi, ngược lại trong lòng còn tràn ngập một cảm giác chờ mong khó tả với bóng tối. Đình Hải kéo cô vào một phòng học. Trong phòng học, không bật đèn. Hai người, không ai có ý định bật đèn.Phòng học to như vậy, chỉ có hai người họ. Huyền My tìm chỗ ngồi xuống, Đình Hải bước qua, chân dài thẳng tắp mở ra hai bên sườn, ngồi chỗ đối diện trước mặt cô, ngồi xuống. Hai người, bốn mắt nhìn nhau. . . . . . Cảm xúc kì lạ, lặng lẽ lan tỏa. . . . . . Bóng tối, rõ ràng là chiếc áo khoác tốt nhất che dấu, cố tình lại khiến Huyền My xấu hổ không dám ngẩng đầu. Đình Hải gỡ chiếc mặt nạ trên mặt anh trước, tiện tay ném vào chỗ nào đó trên bàn, rồi bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nâng lên, nhìn cô:"Đêm nay tính đeo mặt nạ như thế nói chuyện với anh?" Huyền My xoa đôi môi đỏ hồng, dừng một lúc, rồi lấy tay gơ chiếc mặt nạ bạc xuống. Khi cô lộ ra khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, Đình Hải vẫn thấy hơi hoảng hốt. Cao Huyền My. . . . . . Cái tên này, khuôn mặt này. . . . . . Như lần đầu anh gặp cô, đã khắc sâu trong đầu anh, dù sau này cô có thay đổi thế nào, anh vẫn nhớ rõ in sâu. Còn cô thì sao?! Đã sớm quăng anh lên chín tầng mây, sợ đến ngay cả tên của anh cũng không nhớ ! ! Nghĩ thế, Đình Hải vẫn hơi tức. Bàn tay trả thù nhéo mạnh vào cằm cô:"Trên đời này người vô tâm vô tình nhất là em đấy!" Huyền My ngẩn ra, còn chưa hiểu ý Đình Hải. "Đình Hải. . . . . ." Trong bóng đêm, Huyền My chớp đôi mắt long lanh, lo lắng nhìn anh, "Không phải anh cũng có vấn đề muốn hỏi em sao?" Đình Hải nâng khuôn mặt cô, kéo gần lại đến trước mặt anh, hơi thở hai người chỉ cách nhau nửa tấc, chợt nghe Đình Hải hỏi cô:"Em cảm thấy chỉ số thông minh của anh ngang ngửa với đám người Kỳ đúng không ? Cao Huyền My! !" “A……” Huyền My kinh ngạc trừng to mắt, miệng há hốc, không dám tin nhìn người con trai đối diện. Anh ấy vừa gọi cô là gì? ! ! Cao. . . . . . Cao Huyền My? ! ! Có phải cô nghe lầm không? ! ! "Đình Hải, anh. . . . . . Anh sao lại biết. . . . . . Tên em. . . . . ." Huyền My sợ tới mức vừa nói vứa nuốt nước bọt. Cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng hơi dẩu, dáng vẻ dẫn người phạm tội, khiến Đình Hải nhìn thấy không kiềm lòng nổi. . . . . . Hơi nhổm dậy, nghiêng người, cúi đầu, môi mỏng chuẩn xác bắt được đôi môi đỏ mọng trong bóng tối. "Ưm ưm ưm ……." Huyền My ấp úng, lời còn chưa nói xong, đã bị anh nuốt mất. Đình Hải gấp gáp dây dưa nóng bỏng với cái lưỡi nhỏ của cô, mút mát đôi môi cô mọng đỏ mềm mại trơn bóng, giữa thời gian thở mơ hồ đáp lại cô:"Bạn học Cao Huyền My, đừng lấy sự ngốc nghếch của em xúc phạm chỉ số thông minh của anh! Từ ánh mắt đầu tiên, anh đã biết em là. . . . . . con gái! !" Đùa à? ! ! Thế thì. . . . . . Đình Hải không phải là gay? ! ! Vậy ra, căn bản ngay từ đầu Đình Hải thích là con gái tức là cô? Huyền My bỗng dưng thấy mê man. Thậm chí cô còn không biết Đình Hải thích cô từ khi nào. . . . . . Hoặc là, ngay từ đầu, anh ấy đã thích cô? ! Không thể nào? ! Huyện My bị Đình Hải hôn cho choáng đầu, cuối cùng, đến mười phút sau, Đình Hải mới tha cho cô. Bàn tay rộng lớn của anh vẫn cưng chiều nâng mặt cô:"Nghĩ cái gì vậy? Hôn cũng phân tâm." Huyền My lúc này mới bừng tỉnh, nhìn anh. Trong bóng đêm, Huyền My cảm thấy cô đã say trong ánh mắt dịu dàng như hồ nước của Đình Hải. Cô không kìm được hỏi Đình Hải:"Vì sao anh thích em?" Trong trường học nhiều cô gái xinh đẹp như thế, sao anh Đình Hải lại chọn trúng cô? ! Lâm Dung Vũ lúc ấy nói, Đình Hải độc thân nhiều năm nay, không thấy anh đối đãi cẩn thận với cô gái nào, nhưng sao tới cô. . . . . . Đình Hải bình thường đột nhiên động lòng đâu? ! Huyền My không cảm thấy mình có chỗ nào hay có gì đặc biệt. Cô biết cô ngốc nghếch, đần độn, đương nhiên cũng đáng yêu, nhưng mấy điều đó. . . . . . Hẳn còn chưa thể bắt được nhân vật lớn Đình Hải chứ! "Vậy còn em? Sao em thích anh?" Đình Hải không đáp, hỏi lại cô. Huyền My thẹn thùng chớp chớp mi mắt, ra vẻ rụt rè, "Em đã từng nói vì sao em thích anh chưa?" "Rồi." Đình Hải vô cùng chắn chắn gật đầu. "Nào có? ! ! Sao em không nhớ rõ ?" Huyền My rõ ràng nhớ rõ mình chưa từng nói lời ngon tiếng ngọt với anh bao giờ! Đình Hải giảo hoạt cười: "Mỗi ngày đều viết trên mặt em, sao hả? Không chịu thừa nhận? !" “……” Huyền My đỏ mặt trừng anh: "Đình Hải, anh là đồ da mặt dày!" Nhìn xem, từng trải qua cảm xúc hạnh phúc, nhưng chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế! ! Nhưng nam sinh xuất sắc như Đình Hải Bất, chắc trong từ điển của anh ấy chỉ có thích và không thích thôi? Cô gái nào được bạn trai như vậy thích, sao chạy khỏi anh ấy được? ! "Anh biết em là nữ sinh từ khi nào?" "Bắt đầu từ lần đầu tiên thấy mặt!" "Nên từ hồi ấy anh bắt đầu thích em?" Không biết sao, Huyền My đột nhiên cảm thấy kiêu ngạo. Xem ra Huyền My cô vẫn rất có sức quyến rũ! Ngay cả nhân vật lớn như Đình Hải cũng bị cô bắt mất. Đình Hải nhìn cô, không nói gì. Đối với phỏng đoán của cô, anh không thừa nhận, cũng không phủ nhận. "Còn cả sao anh biết tên thật của em? Trừ Tiểu Văn ra em chưa từng nói cho ai hết!" Đình Hải kéo má, híp mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn cô:"Em có biết không, trước kì thi nhập học, em đưa sách giáo khoa của em cho anh, bên trong mỗi một quyển sách, thật tình đều viết tên em! !" Anh nói xong, lấy tay cốc trán cô:"Em đúng là đứa ngốc đáng yêu! !" Không thể nào? Anh ấy không nói, cô cũng không chú ý tới! Sau đó, Huyền My mở bộ sách kia xem qua thật, quả nhiên. . . . . .Đúng là trên mỗi quyển sách đều viết tên cô. Ha ha! Cô là đứa ngốc đáng yêu thật!! Đêm nay, đối với Huyền My mà nói, giống như nằm mơ Lúc trước, cô chưa từng nghĩ tới muốn Định Hải dùng ánh mắt dịu dàng như vậy nhìn cô, lại càng không dám tưởng tượng ra nam sinh vĩ đại như Đình Hải trở thành. . . . . . người yêu của cô! Miễn cưỡng tính là người yêu! Tuy lúc đó họ cũng chưa xác định quan hệ. Trong phòng học tối đen, chỉ có ánh trăng sáng chiếu vào, rải trên người họ, như đắp cho anh một tầng ngọc sa mỏng. . . . . . Rất im lặng, nên Huyền My có thể nghe thấy rõ từng tiếng tim đập hồi hộp, mà không biết là của cô, hay là của anh. "Về sau không được ở trước mặt người đàn ông khác giả dạng con gái!" Đình Hải kéo cánh tay cô qua, hạ lệnh. "Em vốn là con gái mà!" Huyền My phản bác lời nói của ah. Đình Hải nở nụ cười, bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhét vào miệng mình nhẹ nhàng cắn. Cảm giác cưng chiều ấy, hệt như hận không thể nuốt luôn cô vậy. Chỉ có Đình Hải biết rõ, anh yêu cô quá nhiều! Còn hơn cô thích anh một trăm lần, một ngàn lần! !
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương