Làm Vợ Bác Sĩ
Chương 576: Thật Sự Hiểu Rõ Rồi
CHƯƠNG 576: THẬT SỰ HIỂU RÕ RỒI Đương nhiên Huyền My không dám chậm trễ, dùng tốc độ nhanh nhất bay về phía Đình Hải. "Đình Hải. . . . . ." Huyền My yếu ớt lôi kéo vạt áo của Đình Hải. "Đi ra ngoài ăn cơm cùng anh!" Đình Hải bỏ xuống một câu, sau đó lập tức xoay người bước đi trước. Huyền My vội vàng đuổi theo: "Đình Hải, anh không còn giận em nữa phải không?" ". . . . . ." Đình Hải lặng im , không để ý đến cô. Huyền My buồn bực cúi gục đầu nhỏ: "Anh còn đang tức giận?" ". . . . . ." "Đình Hải. . . . . ." ". . . . . ." Huyền My nóng nảy, đi lên kéo ống tay áo của Đình Hải: "Anh nói với em một câu thôi!" Cô chạy lên, dùng tay chặn cậu ấy lại. Đình Hải từ trên cao liếc nhìn cô: "Muốn anh nói gì với em đây?" Thái độ lạnh lùng, xa cách, lại trở thành Đình Hải mặt Poker trước sau như một. Huyền My uất ức cắn cắn môi dưới, ngoan ngoãn giải thích với cậu ấy: "Xin lỗi, em biết chuyện này là em không đúng. . . . . ." Đình Hải không nói chuyện, chỉ luôn nhìn cô, bình tĩnh đợi cô nói tiếp. Huyền My gãi gãi đầu: "Em ở bên cạnh anh, thật sự không phải chỉ là chơi đùa mà thôi. . . . . ." "Em cũng chưa từng nghĩ sẽ bên cạnh anh cả đời có phải không?" Đình Hải hỏi cô. ". . . . . ." Huyền My vô tội nhìn cậu ấy. Không phải cô không nghĩ tới, mà là thật sự không có loại khái niệm này trong đầu. Cô chưa bao giờ biết chuyện yêu đương giữa nam và nữ sẽ liên quan đến cả đời người sau này, đây hoàn toàn là chuyện mà cô không dám nghĩ tới! Đình Hải nói: "Vậy bây giờ em suy nghĩ vấn đề này thật kỹ đi." "Bây giờ hả?" "Đúng, chính là bây giờ! !" Ánh mắt thắm thiết của Đình Hải nhìn cô chăm chú. Huyền My ngẩng đầu nhìn cậu ấy, vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn: "Em không muốn xích mích với anh! Em cũng không thích cảm giác khi anh không quan tâm đến em! Em cũng không muốn chia tay với anh. . . . . ." Huyền My lôi kéo ống tay áo của cậu ấy: "Đình Hải, anh đừng giận em nữa được không? Em thật sự biết sai rồi!" Đình Hải dịu dàng nhìn chăm chú Huyền My vài phút, đôi môi đang mím thành một đường thẳng thoáng buông lỏng, cuối cùng, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Quên đi, đi ăn cơm trước đã" Nói xong, đặt tay lên trên bả vai thon thả của cô, đi về phía quán ăn ngoài cổng trường. Cuối cùng Đình Hải cũng chịu để ý đến mình , Huyền My lập tức vui vẻ: "Đình Hải, anh thật sự không giận em nữa đúng không?" "Không giận nữa! Nhưng về sau em không được nhắc tới cái chủ đề bạn gái sau này gì đó với anh nữa! ! Anh không thích nghĩ tới một tương lai không có em! !" Cậu ấy nói xong, đưa tay nắm lấy tay Huyền My, cũng không quan tâm bạn học ở xung quanh sẽ thấy thế nào, cậu ấy chỉ muốn nắm chặt bàn tay của Huyền My vào trong lòng bàn tay mình: "Cũng không dám nghĩ tới cảnh tương lai của Cao Huyền My em sau này không có chỗ của Đình Hải anh sẽ như thế nào nữa. . . . . ." Lời nói của Đình Hải, làm cho trong lòng Huyền My cảm thấy lạnh lẽo một trận. Cô theo bản năng nắm chặt lấy tay Đình Hải, cơ thể áp sát lại gần cậu ấy thêm một chút, ngẩng đầu nhìn cậu ấy: "Vậy chúng ta quyết định không cần chia tay, có được không?" Đình Hải xoa nhẹ đầu cô: "Anh nghe theo em!" Huyền My lập tức nở nụ cười, lôi kéo tay của Đình Hải, sôi nổi cùng cậu ấy đi ăn cơm. Cho nên, sau này Đình Hải sẽ ở bên cô cả đời có đúng không? ! Cảm giác này, thật tốt! ! Tối muộn, Huyền My cầm quần áo sạch sẽ gõ cửa phòng Đình Hải. "Vào đi ….." Đình Hải đang vùi mặt vào trong máy tính làm LOGO cho một công ty mới. Huyền My nhẹ chân nhẹ tay đi vào, thật cẩn thận đóng cửa lại cho cậu ấy: "Đình Hải, em đến đây tắm rửa. . . . . ." Đình Hải hơi dừng lại động tác làm LOGO một chút, quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, chỉ gật gật đầu rồi thu hồi ánh mắt lại. Huyền My ôm quần áo, bước từng bước nhỏ đi vào phòng tắm. Trong phòng tắm nhanh chóng vang lên tiếng nước chảy “ào ào”, làm cho Đình Hải có chút không thể tập trung. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trong đầu thì không biết vì sao đều là dáng vẻ Huyền My gợi cảm mở rộng vạt áo ngày ấy. . . . . . Bỗng nhiên cậu ấy cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô. Bỗng chốc không thể ngồi yên trước máy tính, dứt khoát đứng dậy, đi ra phòng khách rót nước, cũng tránh cho bản thân nghe thấy âm thanh này rồi suy nghĩ miên man. Ra phòng khách rót ly nước, đúng lúc nhìn thấy Kỳ đang nằm sấp trên bàn viết gì đó, Đình Hải tò mò thò đầu nhìn: "Cậu đang làm gì vậy?" "Viết đơn xin.” "Đơn xin?" Kỳ ngửa đầu nhìn cậu ấy: "Đơn xin học bổng chuyên tu ở nước Pháp đó! Nhưng mà cậu không cần viết đúng không? Chắc chắn trường học sẽ ghi tên cậu vào danh sách đầu tiên." Thì ra là trò này. "Tôi không đi." Đình Hải dứt khoát quăng cho cậu ta ba chữ "Cậu không đi?" Kỳ kinh ngạc trừng mắt nhìn cậu ấy: "Cơ hội tốt như vậy mà cậu không đi? Vì sao chứ? Cậu không biết có bao nhiêu người bể đầu chảy máu vì mười vị trí này đâu! !" "Tôi kêu chủ nhiệm giáo dục giữ vị trí của tôi lại cho cậu." ". . . . . . Cậu thật sự không đi hả?" Kỳ thật sự không thể hiểu nổi. "Thật sự không đi!" Đình Hải bưng nước muốn đi. "Vì sao chứ?" Kỳ giữ chặt Đình Hải: "Học kỳ trước cậu còn nói với tôi là muốn đi Pháp du học mà! Sao bây giờ lại thay đổi rồi? Tôi đây còn muốn đến nước Pháp ở chung một ký túc xá với cậu nữa đó!" "Cuộc đời khó đoán!" "Nhưng dù sao cậu cũng phải có một cái lý do để ở lại chứ?" Kỳ nhất định muốn truy hỏi kỹ càng mọi chuyện. "Có, nhưng chắc chắn không có liên quan tới cậu!" "Tôi biết! Có liên quan tới Hướng Bách ở bên trong phải không? !" Kỳ nói xong thì mập mờ khoác tay lên vai Đình Hải: "Đình Hải, cậu thành thật khai báo với tôi, dù sao tôi cũng không phải người lạ, cùng lắm thì tôi sẽ không đi nói lung tung quan hệ của cậu và Hướng Bách ra bên ngoài là được! Thật ra tôi nhận ra cậu có ý với cậu ấy từ lâu rồi, lúc cậu ấy mới vào ký túc xá của chúng ta, cậu lập tức cho phép cậu ấy xài chung một cái toilet với cậu, hơn nữa còn cho phép cậu ấy đi tới đi lui trong phòng cậu cả ngày! Còn có. . . . . . Lúc huấn luyện quân sự cậu ấy đột nhiên té xỉu, cậu còn xông lên bế cậu ấy tới phòng y tế ! ! Đình Hải cậu tuyệt đối không phải là người có lòng nhiệt tình như vậy, hơn nữa, con trai bế con trai, quá kỳ lạ! ! Nếu như cậu không thích cậu ấy, cậu có thể bế cậu ấy như vậy sao? Đình Hải, cậu cứ thừa nhận là cậu thích người ta đi! Là anh em, tôi sẽ không cười cậu đâu!" Đình Hải thì lại không nhanh không chậm uống một ngụm trà trong ly, sau đó mới chậm rì rì nói: "Ngay cả cậu cũng sớm biết tôi thích cậu ấy, nhưng cậu ấy lại ngốc đến chưa từng phát hiện ra. . . . . ." Còn cần cậu ấy mở miệng nói rõ, cô mới bừng tỉnh hiểu ra. Cho nên, có thể nghĩ, cái chỉ số IQ, EQ này. . . . . . Đình Hải nói xong, cũng không thèm liếc mắt nhìn phản ứng của Kỳ ở bên cạnh, đã cất bước đi vào trong phòng ngủ của mình rồi. Để lại Kỳ ngây ngốc đứng một chỗ, cánh tay còn đang cứng đờ khoát lên không trung, không hề nhúc nhích, miệng đang kinh ngạc mở lớn, cằm cũng sắp rơi xuống luôn rồi! Tuy rằng cậu ta đã sớm đoán ra một chút ý tứ của Đình Hải đối với Hướng Bách, chỉ là, chỉ là. . . . . . Thật sự nghe cậu ấy nói ra như vậy, được rồi! ! Cậu ta vẫn bị dọa sợ! ! ! Mà thôi, nếu nói không để ý chút nào thì chắc chắn là giả vờ rồi! Kỳ run mạnh một cái, hoàn hồn trở lại, mới đột ngột phát hiện trên người mình đã sớm nổi một tầng da gà. Thật sự không dám tưởng tượng, hai người đàn ông trưởng thành ở chung một phòng sẽ làm ra chuyện gì ở bên trong. . . . . . Sẽ không phải . . . . . Cùng nhau tắm rửa, sau đó tiện tay nhặt cục xà phòng rồi gì gì đó chứ? ! ! Kỳ mãnh liệt cảm thấy cúc hoa căng thẳng, theo bản năng che che mông mình, cũng may mình sinh hoạt với Đình Hải suốt hai năm mà không bị cậu ấy nhắm vào, bằng không cúc hoa của bản thân. . . . . . E rằng đã nứt rồi ! ! Còn nữa, bị loại sát thủ nam nữ già trẻ đều ăn như tên Đình Hải này nhắm vào, người bình thường đều sẽ khó tránh được một kiếp này có đúng không? Thật thông cảm cho Hướng Bách! Nói không chừng thẳng cũng có thể bị Đình Hải bẻ thành cong rồi ấy chứ! Kỳ ở bên đây không ngừng bổ não, không ngừng YY chuyện hai người bọn họ, còn bên này, Đình Hải vừa trở về phòng đã nhìn thấy Huyền My vừa tắm xong đi ra từ trong phòng tắm. "Tắm xong rồi?" Cậu ấy thuận tay đặt ly nước lên trên bàn. "Ừ." Huyền My vội gật đầu. Ôm lấy quần áo bẩn mình vừa thay ra muốn đi. Không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy bầu không khí trở nên có chút xấu hổ. Ở lâu thêm chút nữa, hình như không thích hợp cho lắm. . . . . . "Em. . . . . . em đi ngủ trước, anh cũng tranh thủ ngủ đi!" Huyền My nói xong một câu, chuẩn bị chuồn đi, lại bất ngờ bị Đình Hải bắt lấy cánh tay. "Làm gì vậy?" Huyền My căng thẳng ngẩng đầu nhìn cậu ấy. Chỉ thấy Đình Hải đang cúi đầu, nhíu mày nhìn cô, còn mang vẻ mặt không có cảm xúc. Làm sao vậy? ! Huyền My hoài nghi nháy mắt mấy cái, dè dặt hỏi một câu: "Làm sao vậy?" Đình Hải đặt quần áo bẩn trong tay cô qua một bên, sau đó không báo trước mà vén áo thun của cô lên: "Em làm gì vậy?" Huyền My còn chưa kịp thét chói tai chất vấn đã bị cậu ấy hỏi ngược lại. Đình Hải chỉ vào áo nịt ngực trước ngực cô, lạnh lùng nghiêm mặt hỏi cô. Huyền My bị hành động của cậu ấy dọa sợ, gương mặt cũng xấu hổ đến đỏ bừng, vội vàng xấu hổ kéo áo thun của mình đang bị cậu ấy nắm trong tay: "Em mới là người nên hỏi anh đang làm gì đấy! Anh buông áo ra nhanh lên! ! Đều lộ ra hết rồi! !" Người này cũng quá mặt dày rồi!! "Đầu tiên em nói cho anh biết trước, cái thứ quấn trước ngực em là thứ đồ chơi gì vậy! !" Đình Hải không chịu buông tay, ngược lại còn đưa tay muốn túm lấy áo nịt ngực trên ngực cô. "Ôi kìa, ôi kìa! ! Đừng kéo, kéo nữa thật sự sẽ bị lộ hết đó! ! !" Huyền My sợ tới mức kêu to: "Đây là nịt ngực đó! ! Nếu không quấn cái thứ đồ chơi này, sẽ bị người ta nhìn ra." "Nịt ngực cái rắm! !" Đình Hải mắng một câu, không để ý Huyền My đang giãy dụa và thẹn thùng, trực tiếp mạnh mẽ kéo áo bó ngực của cô xuống. Hai luồng tuyết trắng ở trước ngực bất ngờ bắn ra, cái loại cảm giác bỗng dưng thoát khỏi giam cầm này làm cho Huyền My thoải mái đến thở gấp một hơi. . . . . . Đồng tử của Đình Hải chợt siết chặt lại. ". . . . . ." Hai má của Huyền My lập tức đỏ đến gần như có thể chảy ra máu. Trong lúc nhất thời, đứng hình ở một chỗ, có chút không biết nên làm sao cho phải. Chân tay luống cuống, cái miệng nhỏ nhắn mở ra đóng vào, muốn nói gì đó, lại phát hiện không thể nói được bất cứ cái gì. "Này. . . . . . Này. . . . . . Em, em. . . . . ." Cuối cùng, vẫn là Đình Hải phản ứng lại trước, vội vàng đưa tay kéo áo xuống: "Sau này khi về tới phòng ký túc xá cứ lập tức tháo cái này ra, hơn nữa lúc ngủ cũng không được quấn, thứ đồ chơi này có ảnh hưởng không tốt đối với quá trình dậy thì của cơ thể em, nó không tốt cho sức khỏe của em! Rất dễ dẫn đến các loại bệnh phát sinh. Em có hiểu không?" ". . . . . ." Huyền My lúng ta lúng túng gật gật đầu: "Hiểu rồi." "Thật sự hiểu rồi ?" Đình Hải sợ cô chỉ gật đầu qua loa để qua mặt mình. "Thật sự hiểu rồi!" Huyền My lại chắc chắn gật đầu lần nữa. Thái độ rất trung thực, cũng rất nghe lời. "Vậy. . . . . . Em có thể đi ra ngoài rồi chứ?" Huyền My ngẩng đầu, giống như một con thỏ trắng nhỏ, hỏi cậu ấy. Đình Hải im lặng thở dài một hơi, đi lên phía trước, cưng chiều vỗ vỗ đầu cô, sau đó đưa tay kéo cô vào trong ngực mình: "Cao Huyền My, sao mỗi lần em bị anh dạy dỗ đều có dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời như thế này vậy?” Huyền My bị cậu ấy ôm vào trong ngực, đầu nghiêng qua dựa vào cổ cậu ấy, nóng nóng, hỏi cậu ấy: "Anh không thích dáng vẻ ngoan ngoãn của em sao?" "Thích!" Là rất thích . . . . . . Cho nên, trái tim và thân thể, luôn có cảm giác chộn rộn. Nhưng cảm giác này. . . . . . Cũng không tốt lắm! Khi ôm cô như thế này, thậm chí Đình Hải có thể cảm nhận rõ ràng xúc cảm mềm mại thuộc về cô đang ẩn sau lớp áo thun hơi mỏng kia. . . . . . Theo bản năng vươn cánh tay ôm chặt eo nhỏ của cô, tay còn lại nhẹ nhàng vỗ gáy cô: "Thật không dám tưởng tượng, một ngày nào đó anh không ở bên cậu chăm sóc em, em sẽ trở thành dáng vẻ gì nữa."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương