Làn Khói Mong Manh
Chương 13
Sáng đầu tuần Thanh Hà tranh thủ dậy sớm bắt taxi qua nhà mẹ đẻ đón con gái đi học. Bé Hạnh Nguyên mừng rỡ không ngừng hỏi thăm mẹ như con chim non ríu rít. Hai mẹ con vừa đi vừa nói những câu chuyện trên trời dưới đất mà chỉ có hai mẹ con mới hiểu.Không muốn nuôi dạy con theo cách của ông bà ngày xưa, Thanh Hà luôn coi con như một người bạn nên con bé rất thích chơi và nói chuyện cùng mẹ. Vừa bước tới cửa lớp, Hạnh Nguyên đã vui vẻ ôm hôn mẹ thắm thiết rồi hẹn tối nay hai mẹ con lại cùng tâm sự những chuyện còn dang dở.Nhanh chóng tới công ty, Thanh Hà không quên dắt chiếc xe tay ga bị hỏng đêm qua ra tiệm sửa. Sau khi trao đổi số điện thoại, cô vội vàng đi bộ về văn phòng. Đi được nửa đường Thanh Hà bắt gặp cô em thân thiết đang cưỡi xe ngang qua, cô liền gọi lớn.– Hải Yến!Giật mình khựng lại, cô nàng Hải Yến quay đầu nhìn xung quanh tìm kiếm. Vừa kịp chạy tới, Thanh Hà vui như bắt được vàng.– Cho chị đi ké với, hên quá gặp em giữa đường.– Ủa, sao hôm nay chị đi bộ vậy? – Cô nàng Hải Yến tò mò.– Hôm qua về trễ, xe chị lại hư giữa đêm. Chị phải gửi chổ bảo vệ, sáng nay tranh thủ đi sớm để dắt bộ ra sữa nè. Nãy giờ dắt xe mệt đứt hơi. May gặp em cho chị đi ké một đoạn. – Thanh Hà tranh thủ kể cho Hải Yến nghe trên đường về công ty.– Tối hôm qua làm về khuya hả chị?– Ừ, bữa giờ tăng ca liên tục mấy ngày, hôm qua xong hết việc rồi nên chị đãi mọi người đi ăn, về hơi trễ.– Hèn chi, bữa giờ tan ca em không thấy chị đâu. Nghĩ chị bận nên em không nhắn tin tám chuyện với chị. Chờ chừng nào chị hết việc em mới rủ. – Cô nàng Hải Yến tranh thủ ngỏ lời.– Rủ đi đâu, có quán nào mới mở à? – Thanh Hà nghi ngờ.– Dạ, có quán buffet đồ hải sản mới mở, khuyến mãi mua một tặng một, là phải đi hai người, được giảm nửa vé, chị đi với em đi, dắt theo Hạnh Nguyên nữa, trẻ em dưới tám tuổi được miễn phí luôn.– Chu choa, hấp dẫn quá ta. Vậy khi nào đi được. – Thanh Hà hào hứng.– Khi nào chị rảnh, em cả tuần này chiều nào cũng rảnh hết. Chỗ đó chỉ khuyến mãi tuần đầu thôi.– Vậy chiều nay đi luôn, việc của chị cũng ổn rồi, không phải tăng ca nữa.– Ô kê, vậy chốt nha, chiều tan làm em đi cùng qua nhà chị, em có sẵn đồ trong tủ ở công ty rồi, quán đó đi ngược hướng nhà em nên em qua nhà chị tắm cho gần.– Ừ, đồng ý.Hai chị em quyết định xong liền chào tạm biệt, người nào về phòng người nấy. Đến chiều tan làm như đã định, Hải Yến chở Thanh Hà tới chỗ lấy xe.Trao đổi một chút với anh thợ, Thanh Hà được hướng dẫn phải kiểm tra xe như thế nào. Đã hơn một năm chiếc xe của cô chưa được bảo trì định kỳ. Thường những việc này do chồng cô lo, nhưng kể từ tết năm ngoái anh ta đã không thèm ngó ngàng gì đến nhà cô nữa.Cảm giác mọi thứ đang dần thay đổi, Thanh Hà quyết định hỏi kỹ hơn để có thể tự mình làm những công việc mà trước nay cô chưa hề động tới. Chung quy thì những việc của bản thân cũng nên tự mình làm sẽ tốt hơn, không cần phải chờ đợi ai hết.Sau khi sửa soạn tươm tất, hai chị em cùng bé Hạnh Nguyên đèo nhau trên chiếc xe tay ga đến thẳng nhà hàng. Quán mới mở đang trong giai đoạn khuyến mãi nên khá đông. Cũng may Hải Yến đã đặt chỗ trước và thanh toán trực tuyến trên ứng dụng điện thoại nên không phải xếp hàng. Cả ba nhanh chóng được mời vào đúng vị trí chọn sẵn.– Chị Hà kìa, phải chị Hà không tụi bay? – Một giọng nói khá lớn phát ra ngay phía sau, Thanh Hà quay lại nhìn.– Đúng rồi, đúng chị Hà rồi nè. – Một anh chàng trong bộ đồ đồng phục công sở vui vẻ cúi chào.– Ủa, sao đông vui vậy. – Thanh Hà tươi cười khi gặp người quen.Nhóm nhân viên trong phòng kế hoạch của chồng cô, khoảng bảy người đang tụ họp ngồi nguyên một dãy ngay bàn bên cạnh.– Chị đi ăn buffet cùng bạn ạ? Chị không đi ăn cùng sếp của tụi em sao?Thanh Hà tròn mắt, cô chưa kịp phản ứng đã có một anh chàng khác nói xen vào.– Hôm qua sếp mới bàn giao việc cho tụi em, sếp xin nghỉ ba ngày, ở nhà có việc hả chị?Thanh Hà ngây người ra một lúc, cô không hề hay biết việc chồng cô nghỉ làm. Sợ mọi người tò mò, cô liền nói cho qua chuyện.– À, anh Văn có chút việc ở quê nên xin nghỉ á mà. Mọi người dạo này nhiều việc không? Anh Văn xin nghỉ chắc lại dồn cả đống việc cho mọi người đúng không?– Dạ, tụi em chia nhau làm nên không sao. Anh Văn xin nghỉ mấy lần, bữa nghỉ tận năm ngày, tụi em làm thế việc của anh Văn vài lần rồi nên cũng quen.Chỉ một câu hỏi bâng quơ không có chủ đích mà Thanh Hà đã thu được biết bao nhiêu thông tin. Cô chưa hề nghe gì về việc chồng cô xin nghỉ liên tục vài ngày từ anh chàng thư ký riêng của chồng. Liền cau mày nhìn xoáy kẻ đang cúi gằm mặt nơi cuối bàn, Thanh Hà cười nhẹ nhàng.– Ừ, mọi người vất vả rồi, thôi mọi người ăn uống vui vẻ nha.Từ tốn ngồi xuống ghế, cô nhanh chóng móc chiếc điện thoại trong túi xách nhắn một dòng ngắn gọn.- Ăn xong ra quán gặp chị.Hải Yến nhìn sắc mặt Thanh Hà liền biết được nội tình thế nào. Cô nàng khéo léo bắt chuyện vui vẻ với Hạnh Nguyên giúp không khí đỡ nặng nề hơn.– Bé Bông hôm nay muốn ăn gì để cô đi lấy cho con nào? À, hay con đi lấy cùng cô nha. Rủ cả mẹ đi nữa, hôm nay là ăn buffet có nhiều món ngon lắm, con tha hồ lựa chọn luôn.– Dạ, con muốn ăn sushi, món con thích nhất. – Hạnh Nguyên mừng rỡ reo lênVừa đứng dậy Hạnh Nguyên vừa kéo tay mẹ.– Mẹ, mẹ đi chung với con không, mình đi lấy đồ ăn đi mẹ.– Ừ, con đi với cô Yến trước đi, mẹ ngồi đây xem menu lẩu, với lại còn chờ mấy chú phục vụ dọn bếp nướng nữa, lát mẹ lấy sau nha. – Nháy mắt ra hiệu cho Hải Yến, Thanh Hà khẽ cười với con gái.Gật đầu hiểu ý, Hải Yến liền dắt Hạnh Nguyên ra quầy hải sản tươi sống, hai cô cháu hăng say chọn món. Nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại, Thanh Hà phát cáu khi nhận được dòng tin nhắn cũng ngắn gọn không kém.- Chị ơi, lát nữa mọi người đi tăng hai.Cô liền nhắn lại.- Vậy khi nào cậu rảnh?- Dạ, mai được không chị, chiều mai tan làm em tới thẳng công ty chị nha. - Đầu dây bên kia liền trả lời.- Được, khi nào đến thì nhắn tin chị ra.Cố gắng hít thở để hạ hỏa, Thanh Hà không muốn sự bực bội của bản thân làm ảnh hưởng đến bữa ăn vui vẻ của con gái, cô nhẹ nhàng đứng dậy hòa vào nhóm người đông đúc chọn món cùng con.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương