Không khí ngập tràng mùi vị phóng túng, từng li từng tí một động lại trên cánh mũi.
Lương Nguyệt Loan hoảng hốt mở mắt ra, chỉ cảm thấy hít thở không thông.
Drap trải giường ướt đẫm, không thể phân biệt được đó là vết nước từ phòng tắm, mồ hôi trên người hay dâm thuỷ từ trong người cô chảy ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết Duật áp sát vào người cô, hơi thở nóng rực của anh phả vào sau tai cô.
Đợi anh từ trong khoái lạc như muốn chết người nhưng chỉ thoáng qua trong giây phút kia tỉnh lại. Lồng ngực trở nên phập phồng như muốn nổ tung vì xấu hổ và tức giận không thể tả, làm thế quái nào mà nhanh như vậy, bình thường anh quay tay cũng phải rất lâu mới bắn ra mà.
Liệu như vầy cô có cảm thấy anh làm không tốt rồi ghét bỏ anh không?
Cổ anh đỏ bừng, lỗ tai cùng khuôn mặt cũng nóng rực, nhất thời không nói ra lời, giống động vật nhỏ bị tổn thương, vùi đầu vào cổ cô thở hổn hển. Không khí nóng ẩm cùng hơi thở nóng hừng hừng của anh càng làm cho cho tóc ướt dính vào da thịt, rối càng thêm rối. Lương Nguyệt Loan chỉ là nhẹ nhàng muốn đẩy anh một cái. Nhưng anh lại theo phản xạ liền ôm chặt lấy cô, khiến cô thở không ra hơi.
Cô đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gáy anh, lòng bàn tay chạm tới một mảng ướt đẫm mồ hôi.
“Tiết Duật,” âm thanh của cô có hơi khàn.
Cô vỗ nhẹ vào lưng anh, hôn anh một lần nữa, "Không sao đâu mà, đừng khóc đó."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
ĐCM!
Tiết Duật há miệng cắn một cái vào bờ vai tròn trịa của cô.
Xuất tinh quá nhanh khiến cho anh cảm thấy vô cùng bối rối, trong lòng chứa đầy suy nghĩ lộn xộn, gấp gáp muốn làm gì đó để chứng minh.
Anh ngồi dậy cởi váy đồng phục của cô ra, lật người cô lại, hướng phía mông cô mà nhào nặn, hai bên huyệt hoa mềm mại của cô như miếng bơ đang tan chảy, dâm thuỷ chảy ra không ngừng, trơn quá, cự vật vừa mới xuất tinh còn chưa kịp mềm ra đã bị anh đè vào giữa hai cô mà cọ xát, nhanh chóng lại ‘chào cờ’ lần nữa.
Nhưng anh càng gấp gáp thì lại càng bộp chộp.
Tuỳ tiện mò lấy một cái bao cao su mới, xé ra đeo vào xong, tách hai chân cô ra quấn lên hông anh. Quy đầu đè vào hoa huy*t. Điên hết một bên não chỉ muốn vùi luôn cả gốc cả ngọn vào trong cái lỗ nhỏ mềm mại của cô. Bên tay thấp thoáng nghe thấy tiếng cô khóc thút thít, từ trong tiếng thở gấp lộn xộn để lộ ra âm thanh ‘ư ư’ đầy khoái cảm, để xem sau này cô còn dám cười anh không làm được nữa không.
Lương Nguyệt Loan không chịu nổi anh làm một cách lỗ mãng như vậy, eo thon tê liệt, từ trong hoa huy*t chảy ra rất nhiều nước. Vì thế chất bôi trơn dính trên bề mặt bao cao su cũng trở nên dư thừa.
Rất nóng, rất ấm, rất trơn trượt. Quy đầu bị trượt ra khỏi lối vào mấy lần, va vào tấm nệm bên dưới, cự vật bị ma sát đến thâm tím, như bị sung huyết, rất là không dễ chịu. Dù gì cũng bị ma sát đến đau nhức. Tiết Duật chịu đựng cơn đau đến nỗi con ngươi cũng trở nên đỏ hoe.
“Giúp anh đi,” anh thật không còn cách nào, chỉ biết hôn hít dụ hoặc cô, mơ hồ thì thầm như đã tủi thân đến cực điểm, “Nguyệt Loan, giúp anh đi, cho anh vào bên trong đi mà.”
Lương Nguyệt Loan vẫn đang sợ hãi với cơn đau sắp bị xé rách vài phút trước, nhưng cô cũng không đành lòng để Tiết Duật chịu đựng sự dày vò.
Cô cũng không biết phải làm ra sao, chỉ đành dạng rộng hai chân móc lấy thắt lưng anh, phía dưới mở rộng hết cỡ, cố gắng thả lỏng, phối hợp với anh.
“Của anh lớn quá rồi,” cô đưa tay xuống dưới, đỡ lấy điểm phía dưới cùng của hoa huy*t, “Chậm chậm thôi.”
Sau khi tiến vào sâu thêm một chút, trái tim đang bồn chồn của Tiết Duật cũng được xoa dịu đi rất nhiều, môi và lưỡi của anh quấn lấy đầu ngực cương cứng của cô, liếm cắn dày vò, anh cũng thả lỏng cơ thể mình, một tay sờ xuống phía dưới, đặt tay lên mu bàn tay cô, cùng cô giữ lấy cự vật đẩy phía bên trong hoa huy*t.
Những nếp nhăn trên thông đạo của cô bị kéo dãn ra, mãi cho tới khi bên trong được lấp đầy, không hề có sự đau đớn và khó chịu. Chỉ là của anh rất lớn, hoa huy*t của cô bị ma sát đến có chút khó mà nhẫn nại. Lương Nguyệt Loan lại bắt đầu thở hổn hển. Thắt lưng dựng đứng lên rồi lại bị anh đè đi xuống.
Một chất lỏng nóng ẩm tuông ra bao bọc lấy quy đầu, giống như mật ngọt. Bên trong đó từng tấc da thịt mềm mại quấn quýt lấy anh. Sướng đến mức Tiết Duật cũng không dám quá manh động. Anh thở hổn hển, mắt nhắm lại và từ từ giảm tốc độ, bắt đầu rút ra đẩy vào từng bước nhỏ.
"Lần này làm tốt không," anh cúi xuống hôn lên gò má ửng hồng của cô, "Lại muốn nhìn thấy anh mất mặt nữa đúng không!"
Lần này anh rất dịu dàng, mang đầy ý tốt, ngay cả tần suất và độ sâu lúc ra vào của anh cũng làm cô rất hài lòng, đều là muốn lấy lòng cô, đầu ngón tay Lương Nguyệt Loan đều mềm hết rồi, nhịn không được mà ngâm nga những âm thanh đầy dụ hoặc. Làm anh cảm thấy dưỡng khí như đang loãng đi, nhịp tim đập lại càng nhanh hơn.
Anh không nhận được phản hồi từ cô, đành âm thầm bám riết hỏi đi hỏi lại bên tai cô.
Lực đâm nông sâu có phần nặng thêm một chút, chỗ ấy chạm vào nhau phát ra những âm thanh cực kỳ dâm mỹ, khoái cảm mềm mại dâng lên khiến đầu óc trở nên trống rỗng.
“Đau không?” Tiết Duật hôn lên vùng trán ướt đẫm mồ hôi của cô.
Cô lấy tay che mắt lại lắc lắc đầu, khăn trải giường bị kéo thành một đống, cô được anh dỗ dành, khe khẽ phát ra tiếng: "Rất... Rất thoải mái."
Tiết Duật muốn làm cho cô sung sướng hơn, anh rút cự vật của mình ra hẳn bên ngoài hoa huy*t ẩm ướt rồi lại bất ngờ đâm mạnh vào.
Tiếng rên của cô vang lên đứt quãng đầy quyến rũ, mỗi một kẽ hở đều được lấp đầy, khẽ rùng mình, đối với cơn khoái cảm tăng cao sắp đến vừa có chút chờ đợi lại ẩn nhẫn chút sợ hãi.
Cô đã lên tới đỉnh, eo ưỡn lên cao, bắp chân căng thẳng bao chặt, ngón chân co quắp lại, hoàn toàn đầu hàng trước dục vọng.
Đầu ngực cô đung đưa qua lại ma sát vào ngực anh, lần này Tiết Duật cuối cùng cũng thượng cẳng chân hạ cẳng tay, mò mẫm đi bật đèn lên, ánh đèn sáng trưng cho cô thấy vẻ bối rối và gợi tình trong mắt anh.
Nơi giao nhau bên dưới vốn đã lầy lội, hoa huy*t nhỏ hẹp bị trương lên một cách đáng thương, đỏ bừng sưng tấy, từng sớ thịt mềm mại bên trong nhẹ nhàng vặn vẹo co rút hút vào khiến eo của anh có chút tê dại.
Tiết Duật lần này quyết tâm chứng tỏ bản thân, cô gái nằm dưới thân đã đạt cực khoái mấy lần, thân thể mềm nhũn thành một vũng bùn nhão, hoa huy*t không ngừng co rút từng lớp từng lớp một, drap trải giường cũng nhăn nheo ướt nhẹp dính vào da thịt cô. Cô cắn vào vai anh miệng mơ hồ nói điều gì đó để thỏa mãn lòng tự trọng của anh. Như vậy anh mới chịu nông sâu thêm vài lần nữa rồi mới run người lên xuất tinh ra ngoài.
Sự thoải mái về thân thể cùng sự thỏa mãn về tâm lý cùng lúc đạt đến đỉnh điểm. Lúc sau hai người cùng tắm rửa, cô thấy anh luôn mỉm cười vui vẻ. Lương Nguyệt Loan lấy làm lạ hỏi anh đang có gì vui vẻ sao.
"Anh có được vầng trăng của mình, tất nhiên là phải vui vẻ rồi."
Cô đang hoảng hốt, nên không nghe rõ lắm, "Hả?"
Anh vẫn mỉm cười liên tục hôn lên má cô, "Không có gì, tốt nghiệp vui vẻ, giờ thì ngủ đi."
Ngày thứ hai sau thi là lễ tri ân nhà giáo, một số lớp học cùng nhau tổ chức trong cùng một nhà hàng.
Lương Nguyệt Loan về nhà thay quần áo trước, vội vội vàng vàng chạy đến đó, như vậy mới không đến nỗi còn đến trễ hơn cả thầy chủ nhiệm.
Kỳ thi tuyển sinh đại học cũng giống như dòng suối đầu nguồn, cũng có thể đây là lần cuối cùng mấy người bọn họ gặp nhau. Chàng trai thường ngày nhút nhát nhưng thực ra lại uống rất giỏi, người khoe rằng mình nghìn chén không say kết quả uống một ly đã gục rồi, bình thường đấm đá nhau đến mặt đỏ tía tay thì hôm nay lại tự nhiên ôm lấy nhau, ai giấu kín yêu thầm crush mà không dám nói cũng nhân cơ hội này rượu vào lời ra nửa thật nửa giả đi tỏ tình.
Tầng một của nhà hàng này là một quầy bar, sau khi tiễn thầy chủ nhiệm về, những người còn lại đi vào phòng bao đã đặt trước.
Văn Miểu cầm lấy micro bước lên phía trước tự tin cất giọng hát, cô trời sinh có giọng hát rất hay, uống say đến mức trời đất quay cuồng mà giọng ca vẫn cứ thế du dương.
Giống như chụp ảnh nhóm trên sân cỏ sau khi làm bài thi xong ngày hôm đó, Tiết Duật là học sinh ban tự nhiên mà tự dưng lại chạy sang trà trộn vào ban xã hội. Cả trường dường như đều biết anh, huống hồ chưa kể tới mấy ngày cuối cùng ai cũng có thể dễ dàng nhìn thấy hình ảnh anh lảng vảng ở khu vực gần phòng học.
Có người quen thân liền chạy tới móc tay vào cổ anh, cười trêu chọc: "Chậc chậc, lại bỏ rơi anh em chạy đến giúp bạn gái cản rượu, đúng là trọng sắc kinh bạn!"
Tiết Duật mỉm cười, "Ừ thì đúng rồi."
"Hahaha, tuyệt vời! Nguyệt Loan đang ở bên trong, ai đây ta? Đúng rồi, Kiều đại tiểu thư, cậu xếp cho Tiết Duật một chỗ với."
Phó Tây Dã ra ngoài nghe điện thoại, Kiều Nam Xuyến ngồi vào ghế phía trước cậu ấy, bên cạnh chính Lương Nguyệt Loan.
Tiết Duật lúc ở ngoài cửa đã bị chuốc hết mấy ly rượu. Hình như đã xử lý xong nam sinh khó nhai nhất rồi, ung dung bước vào bên trong. Kiều Nam Xuyến cũng không nói gì, chỉ liếc sang nhìn anh một cái rồi đứng dậy nhường chỗ.
Trong phòng bao ồn ào đến mức Lương Nguyệt Loan phải ghé sát vào lỗ tai anh nói nhỏ, "Anh say rồi à?"
“Em đoán xem,” Tiết Duật nghiêng người sang một bên, chặn ánh mắt của một số người, dùng một tay vòng qua eo ôm cô từ khoảng trống phía sau.
Nhìn bề ngoài anh trông có vẻ là một người luộm thuộm, nhưng sự hung hãn của anh lại được che giấu kỹ ở một nơi mà không một ai có thể nhìn thấy được. Giả vờ say dựa vào người cô nghỉ ngơi nhân lúc không ai để ý rồi hôn nhẹ lên vành tai cô rồi khẽ thì thầm, “Lương Nguyệt Loan, anh nghe nói là người ta viết cho em rất nhiều thư tình.”
Hai mươi phút trước mới vừa nghe thấy trong toilet có người nói chuyện.
"Em thậm chí còn viết thư hồi âm lại cho người ta."