Ngô Lan và Lương Thiệu Phủ vốn không xem việc trẻ con cãi nhau là chuyện quá to tát.
Ngô Lan đã quen với việc này từ lâu, còn Lương Thiệu Phủ là vốn không quan tâm, vì ông ta đã đạt được mục đích của mình. Trong một năm này, Tiết Duật sống ở đây và được Ngô Lan chăm sóc nên Tiết Quang Hùng rất tin tưởng ông ta, tin tưởng đến độ nào đây? Đến độ phụ nữ và công ty đều an tâm giao cho ông ta xử lý.
"Nơi này quá nhỏ, căn nhà trong thành phố để lại cho bà, chuyện này không cần phải khách khí với tôi. Ngày mai chúng ta hãy chuyển về đó đi. Còn một chuyện nữa, bà định khi nào sẽ nói với Nguyệt Loan về việc chúng ta đã ly hôn?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chờ một chút đã, để cho con bé nghỉ hè vui vẻ đi, diễn kịch cũng đã diễn được 2 năm rồi thêm vài ngày nữa cũng không chết được."
"Chần chừ quá lâu bên phía bà cũng sẽ bị trì hoãn."
“Nói nghe thật quang minh chính đại, trước đó làm gì thì tự mình biết đi!”
"Ngô Lan, tôi không quay lại để cãi nhau với bà. Nguyệt Loan là con gái tôi. Tôi hoàn toàn có thể cho con bé điều kiện vật chất và tương lai tốt hơn."
“Tôi cũng không muốn cãi nhau với ông,” Ngô Lan chú ý tới động tĩnh trong phòng khách, sợ con gái đột nhiên trở lại nghe được, “Ông nói những điều này làm tôi cảm thấy ghê tởm. Nói trắng ra ông muốn chê tôi không có năng lực chứ gì? Đúng rồi, không có năng lực kiếm tiền to, càng không có năng lực giành con gái với ông.”
"Bà hà cớ gì phải nghĩ như vậy, nếu đã vậy thì tôi không còn gì để nói. Dù sao cũng từng là vợ chồng một thời gian, đừng náo đến khó coi, hai bên đều không có lợi.”
“……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không một ai phát hiện Lương Nguyệt Loan đứng bên ngoài cửa.
Mặc dù kết quả đã được dự đoán từ sớm, nhưng cho đến một ngày nó đột ngột ập đến cô vẫn không biết là sao để tâm bình khí hoà mà đón nhận nó.
Cô không mạnh mẽ bằng Tiết Duật, cô sợ nghe thấy những lời nói dối về việc ly hôn từ miệng cha mẹ mình, sợ họ nói rằng mọi thứ đều là tốt cho cô, cô không có đủ dũng khí để đối mặt với nó, thậm chí đến bước chân vào nhà cũng không có dũng khí. Nên chỉ có thể lựa chọn tạm thời tránh đi.
Trên chân vẫn còn mang đôi dép đi trong nhà lấm lem bùn đất lúc nãy. Có lẽ cô rất may mắn vì khi nãy trước khi chạy theo anh đã mang theo điện thoại di động nếu không cô thậm chí sẽ không thể lên xe buýt.
Điện thoại của Tiết Duật vẫn không liên lạc được, hình như anh cũng không trở về nhà.
Bạn bè của anh cũng quá nhiều, Lương Nguyệt Loan cũng không biết nên gọi cho ai để tìm anh.
Cô cần thời gian và không gian để sắp xếp những cảm xúc hỗn độn của mình, về việc ly hôn của ba mẹ hay là đoạn tình cảm đơn phương không bệnh mà đau kia, nhưng hơn hết cô lo lắng anh vẫn đang lang thang bên ngoài trong khi đang bị sốt.
Có lẽ cô đã đứng ở ngoài cổng đợi quá lâu rồi, nên ngay cả nhân viên lễ tân cũng bắt đầu để ý đến.
Người trực ban đã xuống ca và đổi thành một người mới, cô vẫn ở đó, nhân viên lễ tân lo lắng cho sự an toàn của cô nên khuyên cô rời đi, cô vẫn không nề hà giải thích hết lần này đến lần khác, nói rằng cô muốn đợi thêm một lát nữa.
Lúc trở về nhìn thấy Lương Nguyệt Loan đang ngồi đợi ở cửa, cơn tức giận đang dồn nén trong lồng ngực mà không có nơi nào để trút bỏ của anh phần lớn đã biến mất.
Còn không biết đến dỗ dành anh.
Có lẽ vì đứng đợi quá lâu nên chân cô đã tê rần, lê đôi chân bước khập khiễng, dép trên chân cũng chỉ còn một chiếc chạy đến chỗ anh “Tiết Duật…”
“Đừng để ý đến tôi, tìm Tây Dã của em đi.”
‘Tây Dã’ hai chữ này bị nhấn giọng rất mạnh.
Lương Nguyệt Loan biết anh đang giận dỗi, giúp anh trả tiền xe sau đó đi theo anh bước vào nhà. Chiếc vali lúc sáng anh kéo đi vẫn còn nằm ở cửa ra vào.
“Em không tìm cậu ấy, em tìm anh.”
Tiết Duật hễ mỗi lần nhớ đến cuốn nhật ký thì đều tức giận đến nỗi toàn thân cảm thấy đau đớn, Tây Dã, Tây Dã, cô gọi người khác lại gọi thân mật đến như vậy.
“Đó là bởi vì người ta không thích em. Em lại thèm muốn khuôn mặt đẹp trai và thân hình quyến rũ của tôi, vừa hay tôi lại bám lấy em. Bị bám víu một thời gian dài rồi em mới rút lui rồi quay sang lựa chọn thứ yếu là tôi.”
Lương Nguyệt Loan chỉ nghe rõ được câu đầu tiên, "Ừm, cậu ấy không thích em, cậu ấy thích người thông minh."
Tiết Duật cười lạnh, "Ồ, ý của em là tôi tầm nhìn độc đáo đi thích một cô gái ngốc sao?”
“… … Em không phải cô gái ngốc”
“……” Sắc mặt anh lại càng khó coi hơn.
Lương Nguyệt Loan tìm cách đem bình truyền nước biển của anh treo lên xong, ngồi xuống bên cạnh anh, “Anh xem trộm nhật kí của em, em còn chưa tức giận đâu.”
Tiết Duật nhích qua một bên, kéo rộng khoảng cách ra, "Tôi có lý, tôi được quyền tức giận."
“Vậy thì anh định giận em tới khi nào?”
“Để xem tới khi nào đồ ngốc nhà em thông minh ra một chút nói là em thích tôi, em yêu tôi, yêu đến chết đi sống lại, không có tôi thì không thể sống được,” Anh đến nghĩ ngợi cũng không cần mà sổ ra một tràng dài.
Nhưng sau khi nói ra lại có chút hối hận rồi, không biết là cơn sốt làm cho đầu óc trở nên hồ đồ, hay là tức giận công tâm khiến cho cả người cũng hồ đồ theo luôn rồi, hiếm khi anh lại có ý muốn vội vàng hoà hảo như vậy.
“Em rất thích anh,” Lương Nguyệt trầm giọng nói, “Anh là tốt nhất, em thích anh nhất.”
Tiết Duật cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn một chút, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ thờ ơ giống như lúc ở cửa ra vào, "Nhưng em vẫn còn thích Tây Dã."
"Đó là trước đây, và... Em cũng không còn thích cậu ấy nhiều như vậy nữa, chỉ là sùng bái cậu ấy. Em nghĩ cậu ấy rất lợi hại... chỉ là hơi thích một chút, nhưng bây giờ em không còn thích nữa, thực sự không thích, không thích nữa, "Lương Nguyệt Loan thậm chí còn giơ một ngón tay lên thề,"Em thề. "
“Hừ, ”Tiết Duật nghiêng đầu, khóe miệng nhếch lên.
Phó Tây Dã cũng chỉ có thể lợi dụng lúc anh vắng mặt mới nhận được sự thích thú của cô nhưng cũng chỉ có một chút thôi.
“Anh còn lợi hại hơn nha, em càng sùng bái anh hơn.”
Lời này nói ra rõ ràng là để làm hài lòng anh.
"Không giận nữa rồi đúng không," Lương Nguyệt Loan thấy trong bình truyền nước biển vẫn còn hơn phân nửa, "Em đi làm gì đó cho anh ăn nha?"
“Gọi đồ ăn ngoài đi, lấy điện thoại của anh đặt, dây sạc để trong hành lý của anh.”
Lương Nguyệt Loan lấy dây sạc cắm điện thoại vào lại nghe thấy tiếng ho của Tiết Duật, đưa tay sờ vào chỗ kim truyền dịch đang cắm vào tay anh, "Có bị lạnh không? Em đi lấy mền cho anh đắp nha."
“Còn nói em không phải là đồ ngốc,” Tiết Duật bất lực thở dài, nắm lấy tay cô kéo cô vào lòng mình “Thứ anh cần lúc này là em, chứ không cần mền bông.”
Có lẽ anh không biết, Lương Nguyệt Loan lúc này càng cần anh hơn.
Phòng khách bây giờ rất yên tĩnh. Ánh hoàng hôn ấm áp ngoài kia chiếu rọi qua cửa sổ, bao trùm lên sofa, chiếc bóng của hai người bị kéo dài hắt lên tường, có chút mờ mờ ảo ảo.
Tiết Duật lúc nãy đã đi tới bệnh viện, trên người anh vẫn còn lưu lại mùi thuốc khử trùng thoang thoảng.
Nụ hôn này rất dài, người chủ động ban đầu là Lương Nguyệt Loan, môi lưỡi cọ xát là dục niệm thuần túy nhất, so ra thì Tiết Duật trực tiếp hơn nhiều, đem chiếc lưỡi mềm thơm của cô trực tiếp quấn lấy, mút mát, tay hư cũng vén làn váy lên, từ từ ma sát tiến vào trong.
Kết cục của việc quá tham lam là kim truyền dịch bị kéo ra, làm anh đau đớn hít vào một hơi, Lương Nguyệt Loan có chết cũng sẽ không để mặc anh muốn làm gì thì làm lần nữa.
Lúc đồ ăn giao đến, Tiết Duật cũng bị bỏ đói cả ngày, ngon dở gì cũng ăn tất, nhưng Nguyệt Loan lại không có khẩu vị, chỉ uống nửa chén canh.
“Dì Ngô bắt em mấy giờ phải về nhà?”
Trước đó anh trong lúc tức giận đã tự tay dọn hết đồ đạc chuyển ra ngoài, bây giờ cũng không còn mặt mũi đem đồ dọn trở về ở chung tiếp.
“Không muốn trở về,” Lương Nguyệt Loan vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để đối mặt, “Em muốn ngủ trên giường của anh.”
Tiết Duật: Cô ấy thiệt là chủ động quá đi! Anh thiệt là thích quá đi!