Trong kì dọn dẹp dịp cuối năm, học sinh ở các lớp đều được chia vào những khu vực khác nhau, nhóm của Lương Nguyệt Loan có nhiều nam sinh, sau khi làm xong công việc được phân thì đi đến giúp đỡ nhóm Tần Duyệt, đối phương cũng không thèm để ý tới cô, không hề niềm nở mà đi đến tìm một nữ sinh khác tám chuyện.
“Vẫn chưa làm hoà sao?” Văn Miểu tụ tập qua bên này, “Tối nay cậu có đi chợ đêm chung không?”
Ba người họ là bạn bè, tuần trước đã hẹn xong với nhau, nhưng kết quả bây giờ tình bạn bị rạn nứt, Văn Miểu bị kẹp giữa hai người họ cũng rất ngượng ngùng. Nguyên do bởi vì Tần Duyệt tìm Lương Nguyệt Loan giúp cậu ấy gửi thư tình cho Tiết Duật, bị Lương Nguyệt Loan từ chối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại còn từ chối rất thẳng thừng.
"Chỉ là gửi một bức thư tình thôi mà, cũng không nhất thiết gửi rồi tình trạng sẽ tốt hơn. Dù sao thì cậu và Tiết Duật cũng là hàng xóm của nhau. Cậu gặp mặt thuận tay đưa cho cậu ấy là được rồi, nhận hay không, xem hay không, xử lý ra sao đều là chuyện của cậu ấy, rất đơn giản mà.”
Lương Nguyệt Loan cũng không giải thích gì thêm, chỉ nói là, “Mình và Tiết Duật không thân.”
Những lời này vừa hay rơi vào tai Tiết Duật đang đứng sau cô vài bước.
Không thân???
Anh vào sống ở Lương gia cũng hơn một tháng rồi, Lương Nguyệt Loan tổng cộng cũng chưa nói với anh được mấy câu, đến nổi anh còn không bằng dì bán quầy thịt nướng trước cổng tiểu khu.
"Lương Nguyệt Loan," Tiết Duật đứng dưới tán cây cất tiếng gọi cô, xung quanh có rất nhiều bạn học khác, nên anh chỉ hỏi một cách rất tự nhiên, "Cậu có mang áo khoác cho tôi không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quần áo … là một vật dụng rất riêng tư.
Ánh mắt Văn Miểu soi đi soi lại trên người bọn họ, biểu cảm trên gương mặt cậu ấy cũng ra vẻ rất thích thú.
Thời tiết đầu tháng 10, buổi sáng và buổi tối rất mát mẻ còn buổi trưa thì tương đối khá nắng, Ngô Lan thức dậy sớm nhìn thấy Tiết Duật lúc ra ngoài chỉ mặc độc nhất một chiếc áo thun, buổi trưa lúc đi làm đã tiện tay lái xe đến trường rồi đưa cho Lương Nguyệt Loan một chiếc áo khoác, để cô đưa cho Tiết Duật.
Kể từ ngày đầu tiên họ gặp nhau ở trường, Lương Nguyệt Loan từ đầu tới chân luôn muốn phủi sạch quan hệ với Tiết Duật, ‘Không có’- hai chữ này đã treo lên ngay cửa miệng rồi, nhưng cuối cùng cũng không nói ra được. Lúc còn nhỏ Tiết Quang Hùng không có thời gian quản cậu, bỏ cậu bữa đói bữa no đã là chuyện thường ngày, khiến cho lúc lớn lên sức khoẻ của cậu cũng không được tốt lắm, rất dễ bị bệnh, thời tiết chỉ cần đổi mùa là rất dễ cảm mạo, phát sốt.
Lương Nguyệt Loan có thể cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Tần Nguyệt đang nhìn qua đây, Tiết Duật lại hỏi lại, cô chỉ có thể gật đầu trả lời, "Trong phòng học."
Cô từ cầu thang phía bên hông đi lên lầu, Tiết Duật cũng không xa không gần mà đi theo sau, mặt đất vừa mới lau xong vẫn còn ươn ướt khá trơn trượt, cô chỉ có thể đặt tay lên tay vịn cầu thang từ từ đi lên, Tiết Duật ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy làn váy đồng phục nương theo từng bước đi của cô mà nhẹ nhàng chuyển động, anh lặng lẽ nuốt nước bọt.
Áo khoác để trong cặp sách cả ngày liền trở nên nhăn nhúm, Tiết Duật nhận lấy thuận tay giũ giũ vài cái, thản nhiên đem nó vắt lên vai anh.
“Bài tập của tôi đâu?”
Đêm qua cô thức khuya, sáng dậy muộn nửa tiếng, ra ngoại muộn hơn anh.
Lương Nguyệt Loan nghĩ rằng bây giờ Tần Duyệt khẳng định đang rất tức giận, cảm thấy là cô đang cố ý. Nhớ lại không biết bao nhiêu lần trong ba năm đầu cấp hai, vì muốn bảo vệ mối quan hệ của Tiết Duật với bạn bè, cô đã cố gắng không muốn nói chuyện nhiều với anh..
“Không có đem.”
“Tôi đã gửi tin nhắn cho cậu rồi mà.”
Cô cúi đầu, không nhìn cậu, “Lúc sáng tôi đi học trễ nên rất vội, không có xem điện thoại.”
Tiết Duật đứng dựa lưng vào lan can ngoài hành lang, từ góc nhìn của cậu có thể nhìn thấy hai tay Lương Nguyệt Loan đang để sau lưng, ngón tay cầm lấy một góc đồng phục, không ngừng cuộn tròn.
Cô căn bản không hề biết nói dối.
“Cậu không mang theo cũng không sao.” anh dường như không quan tâm đến sự thờ ơ và cố ý xa lánh của cô, đứng thẳng người dậy đặt cốc giữ nhiệt lên bệ cửa sổ “Đừng uống nước lạnh nữa, uống cái này đi."
Lúc anh bước đi xa, Lương Nguyệt Loan phải mất một lúc mới phản ứng lại được, hai người sống chung một nhà, dùng chung một phòng tắm, dù có cẩn thận đến đâu cũng không thể tránh khỏi biết được một số việc.
Buổi tối vẫn còn có lớp tự học, học sinh lần lượt đi lên lầu, Lương Nguyệt Loan không hiểu sao lại có chút áy náy, trước khi Văn Miểu đến gần, cô giấu bình giữ nhiệt đi, vỗ vỗ gương mặt đỏ bừng vì nắng.
… …
“Mọi người lấy bài tập tôi đã phát ngày hôm qua ra, ai chưa làm xong, không có đem, làm mất rồi, toàn bộ đều đi ra ngoài cho tôi.”
Giáo viên dạy hóa của lớp đầu tiên khoa tự nhiên là hiệu phó, người có tiếng là nghiêm khắc, học sinh đứng đầu khối đều ở trong lớp này, trừ khi là trường hợp đặc biệt, rất ít khi học sinh có hành vi không tự giác.
“Ghi lại tên cho tôi.” Giáo viên gõ gõ lên bàn lớp trưởng.
Lớp trưởng cầm lấy giấy bút, ánh nắng trước mắt đột nhiên bị che khuất tối đi một mảng, chính là Tiết Duật đứng lên chắn lại, cậu ấy ngây người nhìn Tiết Duật bước ra khỏi phòng học đứng ở hành lang.
Cái thằng này có phải bị ấm đầu rồi hả?
Tối qua còn nhắc mình nhớ đem theo vở bài tập để giáo viên kiểm tra, kết quả chính nó lại không đem theo, tự vùi thân mình vào hố lửa sao?
Một nửa viên phấn bị ném ra ngoài cửa sổ, "Tiết Duật! Cậu nghĩ nơi này không đủ lớn đúng không? Có cần tôi mang loa cho cậu dùng không? Còn nói chuyện nữa thì đi ra sân chơi đứng chịu phạt.”
Một số lớp kết thúc sớm, cầu thang liền trở nên ồn ào.
Lương Nguyệt Loan bị đau bụng, đợi đến khi chuông reo cô mới lấy bình giữ nhiệt ra, trong đó có đựng trà gừng, khi mở nắp, mùi hương tỏa ra ngoài.
“Nguyệt Loan, mau đến xem đi.” Văn Miểu kích động vẫy tay với cô.
Lương Nguyệt Loan không biết tại sao, tất cả bạn học đứng trên hành lang đều đang nhìn xuống dưới lầu, cô đi ra ngoài, nhìn theo hướng ngón tay của Văn Miểu, thấy được bóng dáng của Tiết Duật.
Nắng rơi mép sân, nửa người cậu ấy bị ánh nắng chiếu vào, đám học trò đi ngang qua ai cũng ngoái lại nhìn nhìn.
Lớp 12 rồi vẫn bị phạt đứng, người bị phạt chính là đệ nhất khoa tự nhiên.
"Mình nghe mấy bạn cùng lớp nói là bởi vì cậu ấy không làm bài tập” Văn Miểu thích thú xem náo nhiệt. "Cậu ấy thi đứng hạng nhất, không phải là gian lận mà đạt được đúng không?"
"Không phải," Lương Nguyệt Loan đáp lại trong vô thức, "Cậu ấy không bao giờ gian lận, đầu óc cậu ấy rất thông minh.”
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, chưa kể chính cô là người hại cậu ấy bị phạt đứng, cảm giác tội lỗi trong lòng khiến cô bồn chồn không yên, nhìn xuống lầu mấy lần, cuối cùng vẫn đợi đến khi ít người hơn mới đi vào sân chơi.
Dư quang bắt lấy thân ảnh của người đang chạy tới từ lối ra của dãy phòng học, Tiết Duật ném bóng vào rổ, vén áo thun lên lau mồ hôi.
Sau khi chơi xong một trận banh, vừa hay đã qua thời gian cao điểm mà mọi người kéo nhau đi ăn cơm, Lương Nguyệt Loan đứng ở bên cạnh sân bóng, đợi cậu nói chuyện xong với mấy người bạn mới từ từ đi tới.
Cô không nói chuyện, Tiết Duật cũng không mở miệng.
Hai người đứng cách nhau vài mét như vậy được một lúc, Lương Nguyệt Loan vì cảm thấy tội lỗi nên nhường một bước, cô rót trà gừng trong bình giữ nhiệt vào nắp rồi đưa cho anh.
"Tiết Duật, tôi xin lỗi... Tôi không biết lớp cuối cùng của cậu lại là lớp hóa học, bài tập... Tôi... Tôi thực sự có mang nó cho cậu."
Tiết Duật liếc nhìn qua mép của nắp cốc, hành động nuốt xuống của yết hầu rất rõ ràng.
Cô ấy uống qua rồi.
"Không sao," anh nhặt quả bóng rổ trên mặt đất lên rồi xoay người bước ra ngoài, "Dù sao chúng ta cũng không thân."
________________
Thuận tiện viết viết ~~