Mặt trời đã lên cao đầu ngọn cây, một vài tia nắng xuyên qua lớp cửa sổ giấy, những đốm sáng nhỏ rơi trên mặt đất. Trên giường lớn, nữ nhân hơi động đây, chiếc áo cà sa màu đen bên mép giường bị rơi xuống đất.
Sau một hồi im lặng, Lý Tĩnh Gia lững thững đứng dậy rời khỏi giường, dùng ngón tay móc áo khoác ngoài lên, hai chân đặt ở mép giường.
Nghe được tiếng động, Nhược Nhi cúi đầu bước nhanh từ ngoài cửa tiến vào, theo thói quen nhìn xuống chân của nàng, hai tay dâng giày cho nàng nhưng ánh mắt lại bị áo cà sa ở bên cạnh hấp dẫn.
Sau khi sửa soạn một lúc, Lý Tĩnh Gia từ trên giường đứng dậy, xoay người dựa vào cửa, dùng ngón tay dài ngọc ngà che khuất ánh nắng, ánh mắt thâm sâu nhìn về hướng phương xa: “Dung Thanh đại sư đâu?”
Nhược Nhi vẫn đang nhìn chằm chằm vào chiếc áo cà sa kia, chợt nghe thấy tiếng nói liền khôi phục tinh thần: “Sáng sớm hôm nay Trụ trì đã được Trụ trì chùa Quảng Nguyên mời đi giảng Phật pháp”.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chùa Quảng Nguyên...
Chùa Quảng Nguyên ở xa ngoại ô kinh thành. Sáng sớm đã đi thì chạng vạng tối mới có thể đến nơi, ước chừng phải ba ngày mới về.
Sợ là Dung Thanh đang trốn tránh nàng
Muốn trốn thì trốn đi...
“Đem chiếc áo cà sa dưới đất kia giặt sạch đi, sau đó...”
“Sau đó treo nó ở ngoài tăng phòng, ánh nắng rất tốt”.
Thời gian ba ngày đối với Lý Tĩnh Gia mà nói chẳng qua giống như bóng câu qua cửa sổ, trôi qua nhanh như chớp mắt. Mỗi ngày chơi đùa cùng Trầm Dữ Chi, phơi nắng, qua đi trong chớp mắt.
“Trụ trì đã trở về”.
Không riêng một ai kêu trước mà cả đám tiểu hòa thượng chạy đến lối vào sân viện như đàn ong vỡ tổ.
Vẻ mặt Dung Thanh bình thản, giơ tay nhấc chân ổn định lại thanh cao, dường như sinh ra để trở thành người nơi cửa Phật.
Từ sân viện đến điện Phật, lẽ ra không cần đi qua tăng phòng nhưng khi đi đến lối rẽ thì bước chân của y bỗng nhiên dừng lại rồi nhấc chân đi về hướng tăng phòng.
Mọi người đều nhìn nhau, ai cũng không dám nhiều lời. Không đợi đến gần, Dung Thanh đã nhìn thấy chiếc áo cà sa màu đen được treo lên một cây trúc, gió mát thổi lướt qua, chiếc áo cà sa bắt đầu đung đưa nhẹ. Nếu có người nào đó cẩn thận so sánh, chắc chắn có thể nhìn ra được đường may cẩu thả trên chiếc áo cà sa của Dung Thanh.
Hắn khẽ mím môi, siết chặt ngón tay trong chiếc áo cà sa căng phồng. Một tiểu hòa thượng nháy mắt vội vàng nói: “Chiếc áo cà sa này đã treo ở đây ba ngày”.
Dung Thanh vẫn mang dáng vẻ cao quý, tự tại, y khẽ gật đầu, tiếp tục bước chân. Vừa đến gần đã nhìn thấy một nữ nhân dáng người yểu điệu, co chân nằm trên ghế. Ánh sáng ấm áp chiếu trên người nàng, giống như từ trên trời giáng xuống.
Đôi mắt y đột nhiên lóe lên, trái tim vốn dĩ đang tĩnh lặng lại nhảy dựng lên lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng lúc này ,trên con đường nhỏ phía xa xuất hiện một nam nhân khác, người nam nhân mỉm cười chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Tĩnh Gia.
Nam nhân này chính là Trầm Dữ Chi.
Nàng nhẹ nhàng bị đánh thức, bất giác cử động thân thể, đều toát ra vẻ quyến rũ. Nàng đưa tay mềm mại không xương về phía Trầm Chi Dư khiến khuôn mặt của chàng ta ửng hồng, đỡ nàng đứng dậy từ trên ghế.
Đang ở trước mặt bao nhiêu người, Trầm Chi Dư lấy ra một cây trâm cài tóc hình hoa mai từ trong ống tay áo, tự tay cài lên mái tóc đen bóng như mực của nàng.
“Trụ trì...”
Từ phía sau một hòa thượng kêu lên một tiếng, Dung Thanh thu lại ánh mắt, xoay người đi lại hướng đã đi trước đó. Không biết có đúng không, nhưng mọi người cảm giác dường như bóng lưng của Trụ trì xen lẫn một chút cô đơn, như thể...
Như thể còn thêm vài phần tức giận.
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 14: Chương 14:
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương