Khi xe ngựa lắc lư dừng lại, Lý Tĩnh Gia mới vừa mơ mơ màng màng thức dậy, nàng bị người ôm vào trong ngực, thân thể dưới thân cứng rắn lại nóng bỏng.
Màn xe vén lên, nàng nhẹ nhàng động đậy, chuẩn bị đi xuống từ trên đùi nam nhân, lại trực tiếp bay lên, bất thình lình xảy ra xóc nảy làm nàng theo bản năng ôm lấy cổ của nam nhân. Khi lấy lại tinh thần, còn cùng mấy tiểu hòa thượng thủ vệ mắt đối mắt.
Nhóm tiểu hòa thượng hiển nhiên không tin vào hai mắt của mình, đưa tay lên mắt rồi xoa mạnh vài cái rồi lại nhìn lại.
Người ôm công chúa thật sự là Dung Thanh đại sư của bọn họ!
Lý Tĩnh Gia ở trong cánh tay cứng rắn ôm chặt nói “Thả ta xuống!”
Sức lực này đối với Dung Thanh tới nói, không khác gì đang gãi ngứa. Mí mắt y động đậy nhẹ, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ của Lý Tĩnh Gia.
“Xem ra công chúa đã thích ứng với hạt châu kia.”
Lý Tĩnh Gia mở to đôi mắt đẹp, cả vành tai đều đỏ ửng. Vốn không có gì khác thường, nhưng khi nghe được lời này, Phật châu trong tiểu huyệt giống như đang đáp lại, từng viên dao động.
Nàng âm thầm cắn răng, ở trước mắt bao người, bỗng chốc làm ra động tác thân mật - dùng đôi môi đỏ lưu lại những vết cắn lóa mắt trên yết hầu của Dung Thanh , còn cố ý nhướng mày nhìn mọi người.
“Nếu để cho các đệ tử của Dung Thanh đại sư biết, đại sư và Tĩnh Gia lại thân mật như thế này, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?”
Mấy tiểu hòa thượng nghẹn họng nhìn trân trối. Dung Thanh pháp sư luôn luôn lãnh đạm xa cách, hôm nay không chỉ bị công chúa ôm… Còn bị… Còn bị…
Còn bị công chúa khinh nhờn!
Mọi người ở trong lòng cầu nguyện, mong Dung Thanh chớ có quăng người từ trong lòng ra ngoài.
Nam nhân cố tình làm ra bộ dạng thản nhiên, không lộ vẻ khác thường tiến vào chùa, ôm người tiến về phía tăng phòng trước kia nàng ở, đi vào trong. Nếu cẩn thận quan sát có thể thấy nam nhân khẽ nhếch khóe miệng.
Lý Tĩnh Gia bị nhẹ nhàng đặt lên trên giường, nàng mở đôi mắt đẹp, sóng mắt di chuyển.
Một tháng này tăng phòng không những không nhiễm một hạt bụi, mà khắp nơi xung quanh được sắp xếp nguyên hình nguyên dạng. Nàng mê mẩn ngồi trên ghế nằm nhẹ được phủ một tầng thảm, giường dường như lót mấy tầng đệm chăn, nhìn lên thì cao hơn một chút so với ban đầu.
Tuy nhiên trước tăng phòng lại thêm một cái xích đu. Vốn dĩ là một tấm ván gỗ nguyên bản hẹp. Nhưng lại nhìn bóng lưng không đáng tin cậy, dường như là dựa vào tính nết của Lý Tĩnh Gia, dự đoán được nàng định sẽ không ngoan ngoãn ngồi.
Hết thảy sắp xếp, có thể thấy được người phía sau để tâm thế nào.
“Xem ra đại sư đoán… Tĩnh Gia nhất định sẽ trở về.”
Nàng tìm đường chết hướng về phía nam nhân bật hơi thở, nhẹ nhàng động chân, hạt châu ở trong huyệt lại cọ ra chút dâm dịch.
Dung Thanh không chút nào che lấp dục niệm đối với Lý Tĩnh Gia, ánh mắt từ hai tròng mắt của nữ nhân trượt xuống cánh môi, cuối cùng dùng tay xoa gương mặt của nàng. Y cúi đầu xuống, Lý Tĩnh Gia lại nghiêng đầu né tránh.
“Tĩnh Gia đang phát nóng…”
Bàn tay to kia chỉnh hướng cái đầu nhỏ, hơi thở ái muội dây dưa, trên người nữ nhân lãnh hương nhìn như một xúc tua, ôm thẳng lấy Dung Thanh tâm.
Hơi thở nam nhân lại vào hai tấc, chóp mũi đã dán lên, mới vừa nói ra một câu: “Nàng tự dập tắt.”
Lý Tĩnh Gia vươn tay ngăn cách giữa hai người, đang muốn mở miệng cự tuyệt, thì đã bị ngậm lấy môi trên.
“Dung Thanh!” Lý Tĩnh Gia kêu lên một tiếng, y nhân cơ hội luồn đầu lưỡi chui vào trong miệng của nàng, câu lấy đầu lưỡi nàng mà khẽ cắn.
Thân dưới vốn đang chứa đồ vật, khiến nàng động tình càng nhanh. Khuôn mặt trắng nõn đã là phiếm hồng, trên đôi mắt phượng là ánh nước hỗn loạn, đôi tay vô lực, ngược lại còn giả bộ chối từ...
Đai lưng đã bị mềm nhẹ kéo ra, ngón tay hơi mang vết chai mỏng bình thản di chuyển trên bụng nhỏ một hồi. Cuối cùng là cầm lấy bầu ngực mềm mại, thơm ngát, trắng mịn. Lý Tĩnh Gia thân hình run lên theo bản năng mà động thân.
Dung Thanh tự nhiên theo thói quen của nàng, cắn cánh môi nàng ngậm mút, khiến nàng cũng đưa dùng đầu lưỡi lướt bên trên, như đang an ủi. Y nhẹ đảo qua mỗi một góc trong khoang miệng, cướp đoạt mật dịch trong khoang miệng của người thương.
Trao đổi nước bọt, hai người cùng phát ra tiếng nhóp nhép, làm người mặt đỏ tim đập nhanh.
Ngón tay thong thả nhẹ nhàng hoạt động, Lý Tĩnh Gia thất thần đáp xuống tiểu hoa huyệt.
Ngậm hơn nửa ngày, hạt châu dường như đã khớp với thân thể nữ nhân, vừa mới nhả ra một viên đã bị cái miệng nhỏ tham ăn mấp máy hút trở về.
“A…” Lý Tĩnh Gia thở nhẹ một tiếng, tiểu huyệt nhanh chóng co rút lại, một luồng chất lỏng trong suốt theo miệng huyệt chảy ra.
Nàng nghe được tiếng Dung Thanh cười khẽ, đôi mắt ẩn chứa cảm xúc hôn loãn mở to, tức giận trừng mắt thượng nam nhân mà liếc một cái.
Cuối cùng, bàn tay to nắm lấy đầu hạt châu bắt đầu dùng sức. Chỉ nghe một tiếng “Ba”, viên châu vừa mới bị nuốt trở lại vẫn còn nằm trong miệng huyệt cuối cùng được rút ra, cùng ra theo hạt châu còn có mật dịch của nữ nhân
Nhưng Lý Tĩnh Gia cũng không dễ chịu hơn chút nào, ngược lại còn khiến hai chân nàng siết lại càng chặt hơn. Dung Thanh cũng không vì phản ứng của nàng mà dừng lại, mà thong thả, kiên định kéo từng viên một ra.
Viên Phật châu cực lớn ở trong huyệt động xoay tròn cọ xát, mỗi lần ra đều phát ra tiếng vang. Chờ đến khi viên cuối cùng được lấy ra, trên trán Lý Tĩnh Gia đã đổ đầy mồ hôi nóng.
Cánh môi đỏ bên dưới dao động, cuối cùng cảm xúc ấm áp dán lên châu hạch nhỏ. Đầu lưỡi nam nhân ướt át lướt nhẹ phía trên, kích thích làm nó lại chảy ra dâm dịch.