Ta là Trầm Dữ Chi.
Ngày ấy khi vừa mới gặp Lý Tĩnh Gia, một nửa người của nàng trên chiếc xích đu, trong tay đang cầm một nửa quyển điển thư, có thể nói đọc không nghiêm túc.
Bộ y phục hồng khiến hoa viên như ảm đạm, giơ tay nhấc chân phong tình đến độ làm trời đất đều thất sắc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ta nhất thời ngây người, có lẽ là ở đất Bắc lâu rồi , nên chưa từng gặp qua người nào đẹp như vậy.
Mà bên cạnh nàng, có một nam nhân mặc áo choàng tím mà đứng lặng lẽ ở đó. Ta nhận ra người nam nhân này, là Nhan Thư Dĩnh của Đại Lý Tự, và là con trai độc nhất vô nhị của An Công Công, một trong số ít con cưng của nhà giàu có.
Nghe đồn con cưng này khuôn mặt dịu dàng, một tay phê duyệt công văn một tay cầm quả vải. Nữ tử đá nhẹ chân nam nhân, hắn ta mới đưa quả vải tới bên miệng nữ nhân.
Đôi môi đỏ mọng khẽ nuốt lấy phần thịt trắng vào miệng, không biết Nhan Thư Dĩnh nói gì đó mà làm cho nữ nhân liên tục khó chịu mà cau mày. Cuối cùng vẫn được Nhan đại nhân cao cao tại thượng duỗi tay đưa tiếp quả vải vào miệng nàng, thế nên đôi lông mày mới hạ xuống.
Cung nữ dẫn ta đi gặp trưởng tỷ thấy ta dừng lại, nhẹ giọng nói: “Đây là Trưởng công chúa.”
Trưởng công chúa……
Thì ra đây là Trưởng công chúa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoá ra đây là Trưởng công chúa phong lưu phóng đãng, người bị các đại thân liền tiếp dâng tấu buộc tội.
Cũng không biết vì sao, ta lại không cảm thấy nữ nhân thanh danh hỗn loạn có bao nhiêu điểm chán ghét. Đôi lông mày nằm phía trên cặp mắt xinh đẹp kia lại có thứ gì đó khiến ta không hiểu, thứ này giương nanh múa vuốt, dụ dỗ ta lâm vào vực sâu.
Một ý tưởng điên cuồng xuất hiện… nếu ta là Nhan Thư Dĩnh thì thật là tốt.
Trưởng công chúa cuối cùng cũng thấy ánh mắt rực lửa của ta, ở giữa muôn ngàn loài hoa, nàng bỗng chốc ngẩng đầu, cặp mắt kia nhẹ nhàng liếc mắt một cái lướt qua ta. Đôi tai ta đỏ bừng lên như vừa ăn cay, chúng không ngừng nóng lên.
Ta rối loạn…
Kể từ lúc đó, ta mới biết được, thì ra thật sự có người chỉ dùng liếc mắt một cái, là có thể ở khắc sâu ấn tượng cho người khác ở tận đáy lòng.
Khuôn mặt nàng hiện lên sự hoang mang.
Nàng đạp Thư Dĩnh một cái rồi loạng choạng đứng dậy.
Nàng qua đây.
Bên tai truyền đến âm thanh quỳ xuống của tỳ nữ, khuôn mặt quyến rũ đang ở trước mắt ta, mà cổ ta dường như bị bóp nghẹt, một chữ cũng nói không nên lời.
Tôi muốn hành lễ nhưng hai chân như bị ngấm nước, chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ.
“Trầm đại nhân ăn quả vải không?”
Nàng khẽ mở môi đỏ, thanh âm phát ra, ngón tay nhợt nhạt cầm một quả đã được lột vỏ, cười như hồ ly trong tuyết.
Trong lời đồn, hồ ly có thể mê hoặc lòng người
Tim trong lòng ngực đập liên hồi, thanh âm kia lại lần nữa phát ra, bên môi truyền âm thanh lạnh lẽo.
“Trầm đại nhân sao lại đỏ mặt?”
Người kêu tôi Trầm đại nhân……
Người biết tôi!
Người nhận ra tôi…
Tôi há hốc mồm như ma xui quỷ khiến, nuốt những thứ mà nữ nhân kia đút vào, mùi hương lạnh lẽo phả vào mũi tôi.
“Tĩnh Gia, phải đi rồi!”
Nhan Thư Dĩnh đứng phía sau nữ nhâncuối cùng cũng cất tiếng, hắn sắc mặt xanh mét, dường như hắn ta đang tức giận. Nữ nhân mắt phượng hơi giận, quay đầu nhìn ta cười khẽ: “Ta là Lý Tĩnh Gia.”
Khi hoàn hồn cũng là lúc bóng dáng mảnh mai kia biến mất nơi góc cung, nhưng ta lại say mê sa vào trong đó, lúc lâu sau ta mới hoàn hồn.
Khi rời đất Bắc, phụ thân dặn dò, ở trong kinh thành làm quan không thể liều lĩnh quyết định.
Nhưng chỉ trong tích tách, khoảng khắc trong đầu tôi chỉ có những ý tưởng điên rồ… bất luận là loại nào thân phận, ta đều muốn công chúa có liên quan đến cuộc sống của ta!.
Làn Váy Trên Phật Đàn - A Chu
Chương 77: Chương 77:
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương