Lăng Độ Vũ
Q.7 - Chương 4: Mĩ Nữ Thần Bí
Từng trận gió mát từ phía Địa Trung Hải thổi lại, ánh mặt trời mới lên chiếu trên cao điểm Golan, trên tòa thành cũ Jerusalem, nhìn địa hình tráng lệ hùng vĩ xa gần, khiến người ta không tự chủ được mà thả hồn vào cái lịch sử do các tín đồ bất kể là Do Thái giáo, Thiên Chúa giáo hay Hồi giáo đều coi là thánh địa, lấy máu, cừu hận và chiến tranh viết nên này, đối với từ Jerusalem vốn trong tiếng Hebrew có nghĩa là “thành phố của hòa bình”, thật đầy sự trào phúng khiến người ta khó chịu. Ở mặt tây sông Jordan vắt ngang một dải đồng bằng xanh tươi, sông ngòi quanh co, đồi núi nhấp nhô như gấm vóc, nhưng trong không gian nhìn bề ngoài có vẻ hòa bình yên tĩnh này, sự đấu tranh tàn khốc vẫn đang tiến hành vĩnh viễn không ngừng lại. Lăng Độ Vũ và Hạ Năng ngồi trên ghế ở phòng ăn gần đỉnh núi, từ trên cao nhìn xuống dòng người như mắc cửi trên đường tới thánh thành. Hạ Năng mở đầu câu chuyện: “Nghe nói ở chỗ nào đó gần đây, Ban Bố đã tìm thấy bảy phiến đá huyền vũ khắc văn tự hình nêm và bản đồ đó.” Lăng Độ Vũ đưa ánh mắt quét qua quét lại bảy binh sĩ Israel cường tráng, những bảo vệ cận thân của Hạ Năng, phân ra ngồi ở hai bàn gần đó, lạnh nhạt hỏi: “Israel chịu cho người ta mang văn vật ra khỏi nước mình sao?” Hạ Năng lấy một tẩu thuốc, nhồi thuốc vào, châm lửa, hút một hơi dài, hưởng thụ nói: “Đây là hàng thượng đẳng từ Nam Mĩ tới.” Ngừng một chút rồi nói tiếp: “Chúng tôi tịnh không biết, mà cũng không tin mấy phiến đá huyền vũ đó tìm được ở gần Jerusalem, anh có muốn biết cách nhìn mới nhất của chúng tôi đối với Ban Bố không?” Lăng Độ Vũ chăm chú nhìn Hạ Năng, bề ngoài nhìn thong dong bình tĩnh, nhưng tư tưởng trong lòng đang nổi lên sóng lớn ngất trời, trong mấy câu nói này của Hạ Năng rất có hàm ý, phải biết Israel lập quốc trong vòng vây của cường địch, việc đầu tiên là phải biết người biết ta, hiểu rõ quân cơ, cho nên tổ chức tình báo tuy không phải là lớn nhất, nhưng lại là tinh nhuệ nhất, hiệu suất cao nhất và nghiêm mật nhất, lại có liên hệ hợp tác mật thiết với cục tình báo của Mĩ, vì vậy nếu muốn điều tra một ai, người này liền giống như trong suốt, tuyệt đối không giấu giếm được gì. Cho nên Hạ Năng nói mấy phiến đá huyền vũ của Ban Bố không phải lén lút vận chuyển ngay dưới mi mắt cục tình báo, từ Jerusalem của Israel đi, điều đó hẳn là thật, vấn đề là vì sao Ban Bố lại nói dối. Lần đầu tiên Lăng Độ Vũ gặp Ban Bố là trong một bộ lạc nguyên thủy ở châu Phi, đó là chuyện của bảy năm trước, từ đó về sau hai người vẫn luôn giữ liên lạc, nhưng lai lịch bối cảnh chân chính của Ban Bố đối với hắn chỉ là một mảnh trắng trơn, hắn và Ban Bố tuy là bằng hữu chân thành đối đãi, nhưng muốn sâu hơn một tầng, đối với người bạn tốt này thật sự không biết chút gì, chí ít cũng không biết vì sao hắn lại ghi chép bằng thứ văn tự quái dị đó. Hạ Năng nói vắn tắt: “Hắn căn bản không phải là Ban Bố.” Lăng Độ Vũ trước giờ lạnh lùng bình tĩnh cũng không kìm được chấn động, hỏi: “Cái gì?” Hạ Năng nhắc lại lần nữa, rồi giải thích: “Sở dĩ Ban Bố có uy tín trong giới khảo cổ học, chủ yếu là ông ta xuất bản mấy trước tác làm cả giới học thuật chấn kinh, chứng tỏ ông ta có kiến thức siêu việt về môn văn hóa cổ, văn tự cổ, nhưng kì quái là không có một trước tác nào đề cập đến Atlantis, mà đó hẳn là vấn đề ông đam mê nhất.” Lăng Độ Vũ trầm ngâm nói: “Chuyện này đích xác rất có ý vị, vì sao ông ta cố ý né tránh đề tài này?” Hạ Năng nói: “Theo ông ta nói thì ông ta nguyên quán Argentina, đến từ một thị trấn nhỏ tên là “Bách Đạt Lý”, nhưng theo chúng tôi điều tra, thị trấn chỉ có hơn hai trăm dân cư đó không có ai nhận ra ông ta, cũng không có ai nhớ rằng có người như vậy, bao gồm cả giáo viên và hiệu trưởng các trường từ tiểu học tới trung học ở thị trấn đó.” Lăng Độ Vũ nói: “Nhưng học vị tiến sĩ của ông ta…” Hạ Năng tiếp ngay: “Đó là mua được từ một đại học không chút danh tiếng ở Brazil, chỉ cần tiền anh bỏ ra đủ khiến hội đồng quản trị nhà trường vừa lòng, anh thậm chí có thể nếm thử mùi vị làm hiệu trưởng đại học.” Lăng Độ Vũ hỏi: “Có phải anh muốn nói, tất cả thân phận của ông ta đều là giả tạo?” Hạ Năng nói: “Đúng là như vậy, nhưng tri thức của ông ta về khảo cổ học đích xác là không ai hơn được.” Hạ Năng xoay chuyển thân thể, nhìn ra hoang nguyên phía xa, thở dài một hơi nói: “Nhìn thấy không! Chính ở đồng bằng rộng lớn này, vào thế kỷ thứ 12, quân đội của Tát Mã Đinh hoàn toàn đánh tan quân Thập Tự.” Lăng Độ Vũ tiếp luôn: “Trước đó ba ngàn năm, Pharaoh đệ tam cưỡi chiến xa màu vàng kim, suất lĩnh đại quân không gì không thể của mình tiến công vào Canaan, cũng cùng một chỗ, vua David đã đánh cho người Phoenician vĩnh viễn không thể vươn mình lên được.” Hạ Năng kinh dị nói: “Không ngờ một người Trung Quốc như anh lại quen thuộc với lịch sử chúng tôi như vậy.” Lăng Độ Vũ cười khổ: “Là Ban Bố nói cho tôi đó.” Hai người ngạc nhiên nhìn nhau, nhất thời trở nên trầm mặc. Ban Bố rốt cuộc là ai? Vì sao ông ta phải nói dối về lai lịch xuất thân của mình? Vì sao lại dẫn đến họa sát thân? Hạ Năng lại thở dài một hơi, chuỗi sự kiện như câu đố vây chặt lấy cao thủ gián điệp tình báo kinh nghiệm già dặn này, ông ta lầm bầm như nói một mình: “Atlantis không phải đã chìm xuống Đại Tây Dương sao? Vì sao Ban Bố lại có thể tìm thấy Atlantis dưới đáy sa mạc?” Lăng Độ Vũ gật đầu đồng ý, tin rằng cũng vấn đề này đang vây khốn Tôn Bách Thân, nếu không lúc ban đầu ông ta cũng không tỏ ra không tin tưởng Ban Bố. Hắn nhớ lại tình hình lần đầu tiên gặp Ban Bố, lúc đó bọn hắn vì những lý do khác nhau cùng tới dải châu Phi nguyên thủy văn minh lùi bước đó, rất nhanh đã trở thành bằng hữu, trước đống lửa trại của bộ lạc, Ban Bố đã nói với hắn về Atlantis. Người đầu tiên đề cập tới Atlantis là Plato, chỉ ra rằng Atlantis là một hòn đảo to lớn giữa Đại Tây Dương mênh mông, từ phía tây của Gibraltar kéo dài tới biển Caribbean. Thế nhưng trải qua cẩn thận tìm kiếm dưới đáy vùng biển này, ngoại trừ cát mịn, bùn lắng ra không tìm được gì khác. Nhưng công tác tìm kiếm một hòn đảo chìm xuống đáy biển vào một đêm trước đây hơn mười ngàn năm tịnh không dừng lại, vào giữa những năm 60, người ta tìm thấy dưới đáy biển ở đảo Bimini trong quần đảo Bahama một bức tường thành do người xây dựng, điều vừa khéo là tuổi của tường thành này lại là 1200 năm, ăn khớp không kẽ hở với thời gian của Atlantis. Đây là vùng biển kì dị thuộc về tam giác Bermuda, khiến người ta không thể không liên hệ giữa đại lục bị chìm và vùng biển hung hiểm đầy những câu đố này lại với nhau. Cũng trong vùng biển đó, những nhà khoa học Mĩ và Pháp đã phát hiện một kim tự tháp to lớn dưới đáy nước, cách mặt biển khoảng 220…(1), đáy kim tự tháp dài hơn 700…(2), cao khoảng 500…(3). Đáng tiếc các phát hiện dừng lại ở đó. Tối hôm đó, Ban Bố hứng thú bừng bừng bàn luận với Lăng Độ Vũ về các vấn đề liên quan tới Atlantis. Ông ta tới Phi châu là muốn tìm di tích văn hóa của những người Atlantis may mắn còn sống sau khi đại lục bị chìm di chuyển tới góc khác của châu Phi. Tri thức phong phú tới mức khiến người ta khó tin của Ban Bố về văn minh thất lạc, khiến Lăng Độ Vũ không khỏi nảy sinh hứng thú mãnh liệt, nhưng đúng như Hạ Năng nói, vì sao trong những trước tác luận văn của Ban Bố, ông ta không một lời đề cập tới Atlantis? Vì sao ông ta phải tránh tai mắt người khác? Mà cái chết của ông ta có phải vì ông ta tuyên bố đã tìm ra Atlantis? Đã như vậy, vì sao ông ta bỗng đột nhiên hoàn toàn thay đổi phong cách, muốn tuyên bố với toàn thế giới phát hiện có liên quan tới Atlantis? Chuyện này không phải hết sức mâu thuẫn sao? Càng biết nhiều về câu chuyện này, càng khiến người ta mù mờ. Lời nói của Hạ Năng lôi tư tưởng hơi lạc đề của hắn về với hiện thực. Hạ Năng hỏi: “Anh có phát hiện gì trong biệt thự của Ban Bố?” Lăng Độ Vũ nhún vai nói: “Anh hẳn đã biết rồi.” Hạ Năng nói: “Tôi đã làm theo ý anh, rút hết tất cả nhân viên theo dõi, làm sao còn biết anh làm gì trong nhà?” Trong mắt Lăng Độ Vũ lóe lên một nụ cười, hài hước nói: “Trên thế giới này có ba loại người mà tôi tuyệt đối không tin, thứ nhất là thương nhân mua một bán một, hai thứ còn lại là chính khách và gián điệp.” Trong mắt Hạ Năng lóe lên vẻ bất mãn, nói: “Trong mắt anh tôi chỉ là người bình thường như vậy sao?” Lăng Độ Vũ nói: “Anh bạn, anh là người tôi tôn kính, hơn nữa đã từng có kinh nghiệm hợp tác vui vẻ, nhưng bất kể anh quan trọng trong cục tình báo Israel thế nào, cũng không thể không làm việc theo quy tắc trong cục và ý nguyện của người khác, nếu không xảy ra chuyện rồi, anh làm sao báo cáo? Tôi dám nói dưới hệ thống trinh sát hiện đại tinh mật, mỗi một cử động, mỗi một lời nói của tôi trong nhà, đều sẽ xuất hiện trên màn hình ở trung tâm tình báo cố định hoắc di động của anh, mà chiếc xe tôi đi, trong đó biến thành một chấm đỏ trên chiếc bảng đồ to như bức tường. Tôi nói có sai không, Hạ Năng chuẩn tướng?” Hạ Năng lại thêm thuốc vào ống điếu của mình, tiếp đó hút mạnh một hơi, chúm miệng phun ra, một vòng khói lượn lờ bay lên, từ từ tan ra trên đỉnh đầu hai người, rồi mới thở dài một hơi: “Nếu tôi còn phủ nhận, sợ rằng chẳng những không đáng để anh tín nhiệm, còn không đáng để anh tôn kính, đúng không?” Lăng Độ Vũ thích nhất là lời nói ngay thẳng của Hạ Năng, chồm tới trước hỏi: “Cho nên tôi thật sự không rõ, trời còn chưa sáng anh đã hẹn tôi tới đây gặp mặt, anh còn cần tư liệu gì mà anh không biết?” Hạ Năng cũng chồm tới trước, ánh mắt trở nên sắc bén như mắt chim ưng: “Tôi chỉ muốn biết chuyện xảy ra trong đoạn thời gian này, chính là hai đoạn thời gian lúc anh mới tới biệt thự và buổi tối khi anh ra khỏi biệt thự rồi vòng trở lại.” Trong lòng Lăng Độ Vũ chấn động, hỏi: “Thiết bị của anh xảy ra vấn đề sao?” Hạ Năng nói: “Đúng là như vậy, trong hai đoạn thời gian này tất cả thiết bị điện tử thăm dò đều bị một tín hiệu thần bí nào đó quấy nhiễu, không thu được một chút tin tức rõ ràng nào.” Cô gái đó, chính là thời gian cô gái thần bí đó xuất hiện, đã sinh ra sự quấy nhiễu thần bí, Lăng Độ Vũ nhớ lại thứ ánh sáng màu lam kì dị trên da cô, chẳng lẽ chính năng lượng từ thân thể cô phát ra khiến những thiết bị điện tử tiên tiến mất hiệu lực? Ánh mắt Hạ Năng bám chặt lấy hắn, không buông lỏng chút nào. Ánh mắt của Lăng Độ Vũ dời khỏi người hắn, lướt qua những binh sĩ Israel bảo vệ Hạ Năng, những người dũng cảm này, những quân nhân được quân đội nuôi lớn này, sau khi trải qua phòng hơi độc trong trại tập trung và rèn luyện trong sa mạc Sinai, đã lưu lại sự nhạy bén kinh người và sự cường hãn vào trong nhân tố di truyền của họ, muốn tìm lời bịa đặt nói cho họ nghe thì rất dễ, nhưng muốn giấu được bọn họ, muốn bọn họ tin tưởng không chút nghi ngờ, chuyện đó so với mò trăng đáy nước còn khó hơn. Nhưng nếu hắn nói sự thật liên quan tới cô gái kì lạ đó cho Hạ Năng, hắn ta có tin không? Lăng Độ Vũ đón ánh mắt của Hạ Năng, nói: “Thật ra đây cũng là lý do tôi tới chỗ hẹn, tôi còn hi vọng có thể kiếm thêm chút tài liệu từ chỗ anh.” Ánh mắt của Hạ Năng chăm chú, đang muốn nói gì đó. Sắc mặt Lăng Độ Vũ bỗng biến đổi, đột ngột đứng dậy, ánh mắt nhìn về con đường phía đối diện. Hạ Năng đưa mắt nhìn theo hắn. Trong một đám người nhìn bề ngoài có lẽ là du khách Anh Mĩ, một cô gái mang mạng che mặt khoác trường bào màu đen, đang nhanh chóng xoay người đi, bắt đầu bước xuống một bậc cấp dài bằng đá, mắt thấy sắp biến mất khỏi tầm nhìn. Lăng Độ Vũ nhảy lên, xông như một mũi tên ra đường, đuổi theo cô gái đó. Mấy tên binh sĩ nhạy bén bật dậy, nâng vũ khí tự động lên, nhất thời hấp dẫn toàn bộ sức chú ý của người quanh đó. Hạ Năng trong lúc nguy hiểm này tỏ ra sự tín nhiệm đối với Lăng Độ Vũ, cao giọng quát: “Dừng tay, để hắn đi!” Rồi nói tiếp “Hắn nhất định có nguyên nhân của hắn, hơn nữa chuyện hắn làm, chúng ta chưa chắc đã đảm nhiệm được.” Mọi người ngạc nhiên nhìn hắn. Trên đường chật ních người và xe, người Palestine chào hàng các loại hàng lưu niệm và đồ ăn, những du khách hưng phấn vui vẻ, những người già đội nón nỉ đỏ ngồi ở góc đường, những đứa bé đón đường xin ăn, những nam nữ ngồi uống cà phê ở hàng nước lộ thiên ven đường, đường phố hỗn tạp xen lẫn với âm nhạc Ả Rập phát trên máy thu thanh, lại thêm tiếng xe hơi bóp còi, tạo thành một không khí như ngày lễ. Lăng Độ Vũ chạy xuống mười mấy bậc đá, chen vào dòng người đi trên đường dẫn tới Thánh Điện Sơn. Bóng lưng cô gái đó lóe lên rồi biến mất ở bên trái dòng người. Lăng Độ Vũ như được chí bảo, dùng tốc độ cao nhất chen về phía cô gái ấy trong dòng người xe đang giành đường. Hắn cũng chẳng phân biệt được trong lòng đang hưng phấn hay đang sợ không đuổi kịp được đối phương, bởi vì sự thần bí và đặc dị của đối phương, bởi vì đối phương có thể là nhân vật quan trọng để giải câu đố này, hay vì trong thâm tâm muốn nhìn thấy dung mạo tuyệt thế đó một lần nữa. Tuy cả người cô đều khuất trong bộ đồ Ả Rập, nhưng đôi mắt động lòng người lộ ra bên ngoài, hai con mắt trong veo màu lam, đã khiến hắn nhận ra cô không chút khó khăn. Hắn rời khỏi đường cái, tiến vào một con đường lát đá, người ít hơn, mặt bên trái con đường thông tới một nhà thờ hồi giáo hình tròn, mặt bên phải thông tới sườn dốc dưới núi, Lăng Độ Vũ không chút do dự chạy về sườn dốc bên phải, nhà thờ hồi giáo không phải là nơi phụ nữ có thể tùy tiện tiến vào. Lăng Độ Vũ lại tiến vào một con đường cái chen chúc, trong biển người mênh mông, bóng dáng cô gái đó đã biến mất, trong lòng hắn không khỏi chán nản một trận, một người từng cả đời công phu về mặt tu dưỡng tinh thần như hắn, rất ít khi có loại tình cảm này, từ đó có thể thấy được cô gái này thực sự có mị lực kinh người. Lăng Độ Vũ xoay người, đang muốn trở về chỗ lúc trước rời khỏi Hạ Năng, bỗng khóe mắt bắt gặp một thân hình quen thuộc, khi ánh mắt hắn bám theo, bóng lưng của cô gái đó vừa khéo mất hút trong một con hẻm cắt ngang. Lăng Độ Vũ động đậy trong lòng, lần này hắn không chút khẩn trương, ung dung đi vào trong con hẻm. Trong con hẻm hẹp lép, một đám người Palestine già cả ngồi xổm trên mặt đất chơi cờ 15 quân, đó là trò chơi lưu hành trong thế giới Ả Rập, một số người trong đó ngẩng đầu lên, cảnh giác đánh giá khách từ bên ngoài tới. Lăng Độ Vũ vượt qua bọn họ, đi vào trong con hẻm. Xuyên qua con hẻm cắt ngang, trước mắt hắn sáng lên, phát hiện mình đến một con đường trên cao phía sau Thánh Điện sơn, có thể nhìn xuống cảnh sắc bán đảo Sinai liên miên bất tuyệt, gần đó ít người đi lại, đây không phải là nơi du khách thường đến. Một tòa giáo đường của Do Thái giáo đứng cách không xa bên phải, phong cách cổ xưa, khiến người ta sinh ra cảm giác yên tĩnh hòa bình. Lăng Độ Vũ đưa mắt nhìn xung quanh, sau cùng quyết định đi về phía giáo đường, cửa giáo đường có mấy lính Israel vác súng trường bộ binh tự động của Mĩ, khiến hắn thay đổi chủ ý, vòng qua cửa chính, đi vào trong vườn hoa cây cối quanh co bên cạnh giáo đường, một hồ phun nước lớn giữa vườn đang phun ào ào ra mấy cột nước, rơi lên bức tượng cẩm thạch giữa hồ. Cô ta đang yên lặng ngồi bên hồ, dường như sớm đã dự liệu Lăng Độ Vũ sẽ tìm tới. Quả tim hắn không kìm được đập nhanh lên vài cái, rồi mới hít sâu một hơi, đi về phía cô. Trong vườn hoa hết sức yên tĩnh, đây là chỗ mà tín đồ Hồi giáo không thèm đi tới. Lăng Độ Vũ đi tới phía sau lưng cô cách khoảng tám mét. Cô gái đó dùng giọng nói êm tai đầy sức hút quát nhỏ: “Đừng… đừng tới gần hơn.” Cô nói tiếng Anh, nhưng giọng rất gượng gạo, phát âm không chính xác, mang theo khẩu âm rất kì dị. Lăng Độ Vũ nhìn bóng lưng cô bọc trong áo choàng dưới khăn đội đầu, cẩn thận nói: “Cô có thể nói tiếng ở quê cô, chỉ cần không quá ít người biết, tôi đều có thể nghe hiểu được.” Không phải hắn nổ, hắn tuyệt đối là thiên tài về mặt ngôn ngữ, ngôn ngữ quen thuộc vượt quá tám quốc gia, đến ngôn ngữ của một số dân tộc thiểu số ở châu Á, châu Phi cũng có nhận thức nhất định, hắn nói như vậy tịnh không có ý nói rằng tiếng Anh của đối phương kém cỏi, mà hắn không thể từ vẻ bề ngoài nhận định quốc tịch của cô, cho nên mới thừa cơ thăm dò. Cô gái đó vẫn nói bằng thứ tiếng Anh gượng gạo của cô: “Ngươi… ngươi đừng nói lời thừa, lấy ra!” Lăng Độ Vũ ngạc nhiên hỏi: “Lấy thứ gì?” Phản ứng của cô gái vượt xa khỏi dự liệu của hắn, cô bỗng vươn người lên, đồng thời áo choàng trên người cô cũng tiện tay cởi ra, lộ ra bộ đồ thể dục bó chặt, thân hình khỏe đẹp thon dài đầy sức đàn hồi. Trong khi Lăng Độ Vũ ngạc nhiên, áo choàng đen trên tay cô “phạch” một tiếng bay về phía hắn như một đám mây đen nhằm trùm lên đầu mặt hắn, tiếng gió vù vù, thủ kình nặng dị thường. Có loại sóng gió nào mà Lăng Độ Vũ chưa trải qua, hắn cấp tốc lui ra sau, áo trùm đuổi theo sát, cuối cùng không bắt kịp tốc độ lui của hắn, rơi xuống dưới. Chính khi áo choàng vừa rơi xuống ngang với hai mắt hắn, che khuất tầm mắt hắn, cô gái đó đã như một tia chớp bức tới trước người hắn, chụm tay thành đao, đâm vào ngực hắn. Cách tốt nhất của Lăng Độ Vũ là dùng tốc độ kinh người móc súng ra bắn, đảm bảo đối phương khó thoát khỏi đại nạn, nhưng hắn há có thể thương hại đối phương khi chân tướng chưa rõ ràng, hừ lạnh một tiếng, cạnh bàn tay chém nghiêng xuống bàn tay đối phương. “Cạch!” Lăng Độ Vũ chém lên lưng bàn tay cô gái đang đâm tới, thật ra hắn đã giữ lại vài phần sức lực, nếu không dù bàn tay của đối phương làm bằng gạch cũng phải tét thành mấy mảnh. Chuyện không thể ngờ lại xảy ra, trong sát na khi hai làn da chạm nhau, một tia sáng màu lam như tia sét nổ cái “bốp” ở nơi hai người tiếp xúc nhau. “Binh!” Một luồng nhiệt năng từ mu bàn tay truyền vào khuỷu tay Lăng Độ Vũ, theo kinh mạch ở cánh tay nhanh như chớp tiến về trung khu thần kinh não của hắn. Một cảm giác đau đớn như trời sụp đất nứt từ trung tâm cảm giác ở thần kinh đại não của hắn tán phát ra. Với sự kiên nhẫn trác tuyệt của Lăng Độ Vũ, từ nhỏ đã rèn luyện Yoga khổ hạnh cũng không chịu nổi cảm giác thần kinh đau đớn này, hắn kêu lên một tiếng, cả người loạng choạng lùi lại, nhất thời hoàn toàn mất năng lực kháng cự, càng khỏi nói tới chuyện công kích. Khăn che đầu và mạng che mặt của cô gái đó đã cởi xuống, lộ ra khuôn mặt như nữ thần cổ thu hút tâm hồn người ta, kinh ngạc nhìn Lăng Độ Vũ bước đi không vững, dường như rất kinh ngạc vì hắn vẫn còn chống được mà không ngã. Lăng Độ Vũ cố gắng đứng vững, bị đau đớn làm ảnh hưởng, đến tầm nhìn của hắn cũng lờ mờ không rõ, trong lờ mờ, cô gái đó đã đuổi tới. “Bốp!” Lại một luồng nhiệt năng nữa từ ngực truyền vào tim, hắn cũng không chịu nổi nữa, cả người rời khỏi mặt đất, ngã ngửa ra sau. “Binh!” Hắn cảm thấy sống lưng đập lên mặt đất truyền lại một trận đau đớn khác, bất quá so với đau đớn do nhiệt năng tạo thành trong thân thể, đúng là không đáng kể đến. Nếu là người khác, khi luồng nhiệt năng thứ nhất tiến vào thân thể đã sớm hôn mê bất tỉnh rồi, nhưng những năm tháng Lăng Độ Vũ trải qua ở Tây Tạng, đã tu hành nghiêm ngặt môn Vô Thượng Khổ Hạnh Du Già (lsqk: chắc là biến thể của Atiyoga), nhấn mạnh tinh thần chiến thắng vật chất, khi luồng nhiệt năng thứ nhất tiến vào cơ thể hắn, thật sự quá bất ngờ, khiến hắn không kịp trở tay mà chịu lỗ lớn, nhưng luồng nhiệt năng thứ hai thì đã có chuẩn bị tâm lý, cho nên khi ngã xuống, lập tức nghiến răng chịu cảm giác thần kinh đau đớn xé tim rách phổi, khiến tinh thần tập trung tới mức cao nhất, dùng ý chí vô thượng vứt bỏ cảm giác đau đớn của nhục thể ra sau, vận lực ở eo, lăn ngang sang bên Vừa khéo lúc cô gái đó lao tới, đưa chân đá tới chỗ yếu ớt nhất trên người Lăng Độ Vũ, nếu như đá trúng, cho dù Lăng Độ Vũ không lập tức hôn mê, cũng đừng mong có sức phản kháng nữa. Lăng Độ Vũ lăn ngang vừa khéo tránh thoát. Cô gái vạn vạn lần không ngờ đối phương vẫn còn khả năng hành động, trong lúc ngạc nhiên Lăng Độ Vũ đã kịp lăn ra ngoài mười…(4) Cô gái đó tức giận quát lên một tiếng, như bóng theo hình, đuổi theo Lăng Độ Vũ. Lăng Độ Vũ thế lăn đã tận, đập lên một khóm cây thấp, ngừng lại, không chút động đậy, dường như đã mất đi tri giác, lúc này cô gái cũng đuổi tới nơi. Lăng Độ Vũ đột nhiên quát lớn một tiếng, hai khuỷu bung ra, hai chân bật nghiêng lên, “xoẹt” một tiếng đánh ngay vào bụng dưới cô gái, lực đạo như nước lũ vỡ đê, lần này đến phiên cô gái kêu thảm một tiếng, cả thân thể yêu yều văng ra sau. Lăng Độ Vũ bật dậy, đang muốn thừa thắng truy kích, một cơn choáng váng kịch liệt lướt qua thần kinh cảm giác của hắn như gió lốc, hắn biết mình hoàn toàn nhờ vào nhiều năm khổ hạnh và ý chí mạnh mẽ áp chế sự xâm hại mà thần kinh phải chịu, trước mắt vẫn chưa khôi phục bình thường, bây giờ chỉ hi vọng dưới cú đánh mạnh vừa rồi, đối phương mất đi năng lực công kích. Hi vọng của hắn tan vỡ một cách tàn khốc. Cô gái lại đuổi tới lần nữa. Chẳng lẽ thể chất của cô ta bằng thép chế thành, không ngờ lại chịu được một kích nặng thế của mình. Hắn không còn lựa chọn nữa, thò tay vào túi áo, ngón tay nắm lấy báng súng. Ngón tay của cô gái cách ngực hắn chỉ còn ba thốn. Hắn chịu được hai lần nhiệt năng xâm nhập, đã vượt qua cực hạn chịu đựng của bất kì người bình thường nào, nếu cô lại trút vào một luồng nhiệt năng thứ ba, đến mình có chịu được không hắn cũng không nắm chắc. Nhưng xem ra điều này đã không thể tránh khỏi. Bàn tay của cô gái đâm vào… Lăng Độ Vũ rút súng ra. “Bốp!” Ngón tay của cô gái cắm vào họng súng. Cả khẩu súng nổ tung thành những đốm lửa màu lam. Thứ Lăng Độ Vũ cầm không còn là khẩu súng lạnh băng, mà giống như một thanh sắt nóng đỏ đã được đốt trong lò lửa ba ngày ba đêm, phản ứng của hắn cực nhanh, lập tức vứt khẩu súng ra, nhưng bàn tay cũng phỏng tới mức hoàn toàn mất cảm giác. Trong thân thể cô gái thần bí ấy ẩn chứa năng lượng vô tận, đã có thể khiến các thiết bị điện tử trinh sát của Hạ Năng mất tác dụng, làm tê liệt thần kinh người khác, mà còn có thể khiến kim loại biến thành vật chất nhiệt độ cao. Cô ta rốt cuộc là thứ gì? Lăng Độ Vũ không có thời gian suy nghĩ, mũi bàn tay của cô gái đã đâm tới ngực hắn. Lần này hết đường tránh rồi. Cô gái này đã có vẻ ngoài mĩ lệ có sức hấp dẫn như nam châm, cũng có công cụ giết người khủng bố. “A!” Cô gái đâm trúng ngực trái Lăng Độ Vũ. Nhưng kêu lên là cô chứ không phải Lăng Độ Vũ. Hai tay Lăng Độ Vũ nắm lại thành nắm đấm, trong sát na khi mũi bàn tay cô chạm trúng ngực trái hắn, cũng đồng thời đập lên hai bên đầu phía trên tai của cô gái. Trong khi ánh sáng màu lam nổ tung một đám đẹp mắt ở ngực trái Lăng Độ Vũ, cô ta cũng cụt hứng ngã lăn ra đất, đúng lúc hai gối cô gập lại, Lăng Độ Vũ đã di chuyển ra phía sau cô, đưa đôi tay luồn dưới nách cô, nâng cô khỏi tư thế hôn mê té ngã, đồng thời kéo ra sau, kéo vào trong một bụi cỏ. Nấp vào bụi cỏ xong rồi, mấy tên lính Israel vừa đi vừa khoác lác cũng đi tới, nếu không phải Lăng Độ Vũ cảnh giác, nhất định khó thoát khỏi ành mắt của họ, như vậy cũng khó tránh khỏi chuốc thêm phiền phức. Mãi tới khi tụi lính Israel đi ra khỏi vườn hoa, Lăng Độ Vũ mới phát giác hai tay mình không tự chủ bóp chặt lên hai ngọn núi cao vút đầy tính đàn hồi, hắn tuyệt đối không phải loại hiếu sắc thừa lúc người ta gặp nguy, đành phải thay đổi vị trí ôm, cô gái động đậy một cái, Lăng Độ Vũ giật nảy mình, tay lại thò ra trước, nắm chặt lấy hai cổ tay có thể phát ra năng lượng của cô. Cô gái đang lúc sắp tỉnh nhưng chưa tỉnh. Lăng Độ Vũ thầm kêu may mắn, vừa rồi lúc đâm vào ngực trái hắn, trong lúc khẩn cấp hắn bỗng nhạy bén đưa ngực trái ra đỡ, để cô đâm trúng cuốn sổ của Ban Bố nhét trong túi áo ngoài, quả nhiên ngăn cản được năng lượng, chính nhờ vào nó ngăn cản, hắn mới có thể chuyển bại thành thắng. Lăng Độ Vũ đang muốn rút tay phải về lấy dây lưng ra trói đối phương, cô gái đã dùng sức giãy mạnh, đôi mắt màu lam như bầu trời mở ra. Lăng Độ Vũ quát nhỏ: “Không được động đậy!” Cô gái gấp rút hít thở mấy hơi, quát nhỏ: “Đưa tôi!” Lăng Độ Vũ kì quái: “Đưa cô thứ gì?” Cô gái nói: “Quyển sách đó… sách… sách do… Ban Bố viết, tôi thấy rồi!” Vừa rồi hai chữ “đưa tôi” ngắn ngủi cô nói rõ ràng mạch lạc, nhưng nói một câu hơi dài, cô lập tức trở nên lắp ba lắp bắp, giống như người mới học tiếng Anh đang nói bằng tiếng Anh. Lăng Độ Vũ chấn động trong lòng, trừ phi khi đầu ngón tay cô chạm vào quyển sổ cách một lớp áo, cô “nhìn” thấy thứ bên trong, nếu không cô hẳn sẽ không nói như vậy. Hắn trầm giọng hỏi: “Cô thấy ở đâu?” Cô ta nói gấp rút: “Trong… trong quần áo ngươi.” Trong đầu Lăng Độ Vũ nổ cái ầm, hắn đoán không sai, tay của mĩ nữ này không chỉ có thể phóng ra năng lượng khắc chế thần kinh người khác, mà còn có năng lực nhìn thấy cách vật cản. Hắn nói: “Vì sao tôi phải đưa cho cô?” Cô gái thở dài một tiếng, cả người dựa ra sau, ngồi vào trong lòng hắn, bộ mông đầy đặn đàn hồi dán chặt lên bắp đùi trước bụng Lăng Độ Vũ, mềm mại thơm tho, nhưng Lăng Độ Vũ lại không có phúc hưởng thụ, lại không dám bỏ hai tay đối phương ra, nhất thời biến thành “thế giới hai người” cực kì thân mật. Cô gái tựa đầu ra sau, mái tóc đen phủ nhẹ xuống khuôn mặt bên dưới, đôi môi đỏ kề sát vào tai hắn, nói với giọng ôn nhu kì lạ: “Nếu… ta… nếu ta phát ra “Thời không lưu năng”, bất… bất kể ngươi cường tráng… thế nào, cũng phải chết… chết tại chỗ!” Lăng Độ Vũ cảm thấy rất đau đầu, giống như đang ôm một quả bom hẹn giờ, hơi không cẩn thận liền tan xương nát thịt, hắn bình tĩnh phân tích, có thể cô ta chỉ dọa dẫm suông, bởi vì nếu bộ phận nào đó của thân thể cô có thể phát ra “thời không lưu năng” gì đó, hắn sớm đã nằm hôn mê trên mặt đất hoặc chết ngắc rồi, nhưng đương nhiên, có thể cô thương tiếc hắn, mới thương lượng với hắn. Nhìn bề ngoài, hai người đã có thực lực tương đương, thái độ cũng tình chàng ý thiếp vô cùng, nhưng thật ra bên trong lại âm thầm đấu đá, nguy cơ treo trên mỗi đầu sợi tóc. Lăng Độ Vũ đè nén sự sợ hãi trong lòng, lạnh nhạt nói: “Tôi với cô không quen không biết, vừa rồi cô còn hung hăng công kích tôi, bây giờ vì sao lại thương lượng với tôi, mà không dứt khoát phát ra cái lưu năng quỷ sứ gì đó, đánh ngã tôi đi, lúc đó không phải cô muốn gì được nấy sao?” Hắn cố ý nói dài ra, tranh thủ thời gian nghĩ kế phản kích. Cô gái nép vào lòng hắn một cái, yếu ớt nói: “Ngươi… ngươi không phải là… địch nhân của ta, nếu ta dùng thân thể… phát… phát lưu năng, đến… ta cũng không thể khống chế… ngươi… ngươi chỉ có chết… xin ngươi tin ta.” Tiếng Anh của cô ta mỗi lần nói lại lưu loát hơn một chút, khiến người ta cảm thấy cô mới lần đầu tiên vận dụng ngôn ngữ này vào giao tiếp thực tế, hơn nữa còn tiến bộ thần tốc. Ngửi mùi hương thoang thoảng từ trong tóc cô truyền lại, trong lòng Lăng Độ Vũ lại đầy sóng to gió lớn, trước mắt hắn chỉ có thể quyết định nhanh chóng: mạo hiểm đẩy cô ra, hay là làm theo lời cô. Nhất thời hai người lại im lặng. Trong im lặng có kiếm tuốt cung giương, trong vòng tay thân mật lại là lựa chọn sống chết. Trong lòng Lăng Độ Vũ động đậy, ngẩng đầu nhìn về cửa vào vườn hoa. Ba giáo sĩ Do Thái đầu đội mũ tròn, để râu dài tới mức che trước ngực, mặc đồ đen đang bước trên con đường lát đá dẫn tới giáo đường. Đây vốn là cảnh tượng hết sức bình thường, nhưng cô gái trong lòng hắn bỗng chấn động toàn thân, thân thể ngọc ngà mềm mại trong sát na bỗng trở nên cứng ngắc. Ba giáo sĩ Do Thái cũng như cảm ứng được điều gì, đồng thời nhìn về bụi cỏ mà bọn hắn núp, sáu con mắt, giống như sáu tia chớp, khiến người ta biết rằng tuyệt đối không dễ chọc. Cô gái trong lòng hắn bật mạnh lên, giãy một cái thoát khỏi Lăng Độ Vũ, đương nhiên Lăng Độ Vũ cũng đang mong quả bom hẹn giờ này rời khỏi mình. Ba giáo sĩ đó thọc tay vào túi áo, rút ra ba khẩu súng lục nòng lớn có gắn ống hãm thanh, đồng thời khóe mắt Lăng Độ Vũ cũng phát hiện bóng lưng cô gái đang chạy về một hướng khác. Lăng Độ Vũ phản ứng nhanh nhẹn vô cùng, lăn ra đất, nấp ra sau một gốc cây, tiếng đạn gào rít, bắn trúng đám cỏ hắn vừa nấp, nhất thời cành lá bay tung. Lúc này không đi, còn chờ lúc nào. Lăng Độ Vũ phi thân nhảy qua một đám cỏ, lại lăn trên đám cỏ, tới sau một gốc cây khác. Đạn đuổi theo như mưa. Lăng Độ Vũ nấp rồi lại nấp, nhanh chóng lách ra bên cạnh giáo đường, lập tức tăng hết tốc độ chạy ra sau giáo đường, chỗ bức tường cao bò đầy dây leo, phát hiện một cửa sắt nhỏ đang mở rộng, cô gái đó đã phá khóa, đi trước hắn một bước. Hắn xông ra khỏi cửa, chạy lên đường cái, chạy xuống một sườn dốc đối diện với cửa, sau khi quanh sang trái khoảng trăm yard mới chạy vào một con đường lớn nhà cửa san sát, người xe nhộn nhịp. Lúc này hắn mới thở ra một hơi. “Cạch!” Một chiếc xe Mercedes-Benz lớn ngừng lại trước mặt hắn, trong xe có mấy đại hán đang ngồi. Thần kinh Lăng Độ Vũ lập tức kéo căng. Đại hán ngồi một mình sau xe thò đầu ra kêu lên: “Lăng tiên sinh! Sau khi chia tay vẫn khỏe chứ!” Thần kinh đang kéo căng của Lăng Độ Vũ lại buông lỏng xuống, than thở: “Gặp được ông thật tốt, Tôn Bách Thân tước sĩ.” Hắn kéo cửa xe, thành thật không khách khí tiến vào, nói: “Đi mau!” Chiếc xe Mercedes-Benz chạy nhanh như gió về phía trước. Ngồi phía trước chính là hai viên bảo vệ. Lăng Độ Vũ gõ gõ lên thân xe, nói: “Hi vọng nó có khả năng chống đạn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương