Lang Hoặc
Chương 19: Hiểu Lầm
Tư Minh Vi thấy Cơ Nhị ra sức lau chùi cửa sổ, trong đầu suy nghĩ mình cũng rãnh rỗi không gì làm, không bằng giúp cậu ấy một tay. "Cơ tỷ, tớ giúp cậu đi!" Cơ Nhị vội vàng khoát tay. "Không cần, như vậy sao được? Đây là trách nhiệm của tớ, cậu cũng có chuyện bận rộn của mình đi, nếu để quần áo bị bẩn vào làm việc sẽ không tốt." Tư Minh Vi ấp úng nói. "Tớ, không có gì làm..." Cơ Nhị ngừng việc trên tay, nghiêng đầu nhìn Tư Minh Vi. "Nói mới để ý, cậu hình như luôn một mình trong phòng nghỉ nhỉ?" "Đúng vậy... tổng giám đốc để tớ ở đây, không cần làm gì cả..." Càng nói về sau, ngay cả Tư Minh Vi cũng cảm thấy rất ngại. "Ô?" Giờ phút này, trong đầu Cơ Nhị lập tức nghĩ đến hai chữ, tiểu mật? Sau đó cô dùng sức lắc đầu, không đúng không đúng, tổng giám đốc công ty chúng ta là nữ giới a, còn là một đại mỹ nữ, hahaha~ lẽ nào... Trong mắt Cơ Nhị lóe lên, cô ngửi thấy có mùi của tin vịt rồi. "Tiểu Vi a, cậu với tổng giám đốc là quan hệ gì vậy?" ".... sếp với nhân viên..." Tư Minh Vi muốn né tránh câu hỏi này, không biết sao hai mắt Cơ Nhi vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm cô, đương nhiên là muốn cạy nắp hỏi tới cùng. "Tớ thấy không phải như vậy, nào có nhân viên nào làm việc sướng như sếp vậy?" "Cậu nói đúng không? Tiểu Vi?" Cơ Nhị híp mắt vừa nói, sau đó vỗ ngực. "Tiểu Vi, đừng xấu hổ, Cơ tỷ của cậu là người rất cởi mở trên phương diện này nha~ nói tớ nghe nào." Tiến lên đặt lên tay Tư Minh Vi, đứng một bên. Cô mong đợi nhìn Tư Minh Vi, Tư Minh Vi do dự làm sao trả lời, phải nói chuyện này như thế nào với Cơ tỷ? Nhưng nếu kể hết mọi chuyện, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta hiểu lầm, lỡ không cẩn thận truyền ra ngoài... "Vi Vi?" Nháy mắt quay đầu, Tư Minh Vi ngơ ngác nhìn Hạ Liên, di động bước chân, muốn rời đi. Có điều lần này, Hạ Liên không bỏ qua cho cô, bắt cô lại. Cơ Nhị nhìn cả hai trước mặt, đây là phim truyền hình sao? Người yêu cũ? Cơ Nhị tưởng tượng các loại trong đầu. Tư Minh Vi thở dài. "Cơ tỷ, cậu đi làm việc đi, đây là bạn thời đại học của tớ, tớ muốn nói chuyện riêng với cậu ấy chút." "Ừm. Hai người trò chuyện đi, tớ đi." Cơ Nhị chạy ra, có điều cô chẳng qua chỉ núp sau khúc quanh thôi. Bát quái như vậy, cô làm sao có thể không nghe xem là chuyện gì, xin lỗi cậu, Tiểu Vi a. Đầu tiên Hạ Liên với Tư Minh Vi đều im lặng, một lát sau, Hạ Liên không nhịn được. "Tiểu Vi, quả thật trùng hợp, cậu cũng đi làm ở đây sao?" "Ừm." Tư Minh Vi không yên trả lời. "Tôi với A Vĩ bắt đầu từ hôm nay sẽ thực tập ở đây." "A?" Tư Minh Vi lấy làm kinh hãi, vậy tức là sau này các cô sẽ có nhiều cơ hội thường xuyên chạm mặt nhau, thế này... "Sao hả? Làm cậu mất hứng?" Hạ Liên bất ngờ trước phản ứng như vậy của cô, có điều từ khi Tư Minh Vi nghỉ học, nghĩ đến các cô cũng đã một năm không gặp nhau, hôm nay, giữa cô với cô ấy dường như có một bức tường ngăn cách. "Không phải... tôi, lần trước cậu nói cậu với A Vĩ tới đây để du lịch." "Ừ, thuận tiện đến thăm ba tôi, kết quả, liền bị ông ấy giữ lại, ai..." "Ba cậu cũng vì muốn quan tâm cậu..." "Quan tâm? Ông ấy là muốn chia rẽ tôi với A Vĩ, Vi Vi, bây giờ cậu có thể nói được rồi đi, tại sao lại nghỉ học?" Tư Minh Vi cúi đầu, thấp giọng nói. "Không có tại sao, liền muốn thì nghỉ học thôi." "Có phải cậu có chuyện gạt tôi, tôi qua nhà cậu, bác trai bác gái là bộ dạng rầu rĩ than thở." "Chuyện đó... Tiểu Liên, tôi có thể không trả lời không? Đây là việc riêng của tôi." Tư Minh Vi nóng nảy, "Vi Vi, cậu thay đổi rồi." Hạ Liên lộ ra ánh mắt chất vấn. "Không, tôi..." Ngay sau đó, Hạ Liên nói ra lời khiến Tư Minh Vi đau lòng. "Cậu để ý việc tôi với A Vĩ quen nhau." Hạ Liên liên tục áp sát. "Tôi biết cậu thích A Vĩ, nhưng cậu lại không dám tỏ tình. Sau đó, A Vĩ quen tôi, cho nên cậu không chịu được?" Tư Minh Vi nhắm mắt lại, quay đầu sang chỗ khác, cố nén nói. "Tiểu Liên, cậu xem tôi là người như vậy sao?" "Ha, vậy còn có thể là nguyên nhân gì, cậu nói cho tôi đi! Sự việc lần đó, cậu đừng tưởng tôi không biết." Ánh mắt Hạ Liên bắt đầu trở nên xa lạ, là loại ánh mắt Tư Minh Vi chưa từng nhìn thấy bao giờ. "Gì cơ? Cậu nói là chuyện gì?" Tâm Tư Minh Vi lạnh đi một nửa. "Chuyện cậu câu dẫn A Vĩ, vào buổi tối đó." Hô hấp Tư Minh Vi bắt đầu khó khăn, cái lạnh sớm đã đông cứng trái tim. "Ha, nếu cậu cho rằng mọi việc là như vậy, tức là A Vĩ đã nói với cậu như vậy? Tùy cậu." Giọng Tư Minh Vi bình thản, bỏ đi, thì ra cái gọi là tình bạn cũng chỉ đến mức này, ít nhất cô đã từng xem Hạ Liên là bạn bè của cô. Xoay người muốn rời đi. "Cậu cứ vậy muốn đi à?" Hạ Liên bắt lại cánh tay, khiến cô đau. Cô có thể cảm nhận Hạ Liên đang dùng hết sức bình sinh của mình. "Giữa chúng ta còn chuyện gì để mà nói?" Tư Minh Vi quật cường ngẩng đầu nhìn cô. "Vi Vi, cậu biết không? Tôi luôn nghĩ cậu là một người đơn thuần, nhưng tôi không ngờ cậu sẽ có ngày vì sự ghen tỵ mà trở nên như vậy, còn bỉ ổi đến mức đó!" Từng chữ như lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng Tư Minh Vi. Được rồi, cứ vậy đi, không sao cả, một năm nay, cô cũng đã quen, gánh thêm một tội danh nữa, thì đã sao? Cơ Nhị vểnh tai lên lắng nghe mà lòng thấy lạnh từng đợt, đang suy nghĩ có nên xen vào không, nói lại thì, cô cứ có cảm giác Hạ Liên người này chẳng phải dạng tốt đẹp gì, nhìn biểu cảm Tiểu Vi, là bị ủy khuất nhiều a. Tội nghiệp Tiểu Vi. "Thả tay cô ra!" Trận cuồng phong bạo vũ ập tới, Cảnh Tình xuất hiện phía sau cả hai, quát to Hạ Liên. Giờ phút này, đáy lòng cô có một ngọn lửa đang hừng hực cháy, đoạn nói chuyện vừa rồi, cô đã nghe thấy toàn bộ, tên đàn ông chết tiệt đó, là hắn đã làm nhục Tiểu đà điểu sao? Hạ Liên hoảng sợ lập tức thả tay, bởi vì cô không ngờ Cảnh Tình sẽ tới. Hơn nữa, nhìn khí tràng bây giờ của Cảnh Tình đủ để trong nháy mắt có thể giết chết bất kỳ ai. Hai tay Tư Minh Vi che miệng, kêu lên. "Tổng giám đốc!" Nói như vậy, vừa rồi có phải đã bị cô ấy nghe thấy hết, có phải đã hiểu lầm cô rồi không? Làm sao đây, giải thích thế nào bây giờ? "Biến ngay! Lập tức trở về chỗ của cô!" Trút cơn giận xuống Hạ Liên, Hạ Liên bị giật mình, liền rời đi. Còn Tư Minh Vi liền đứng ngồi không yên tại đó. Cảnh Tình nắm tay cô, lôi vào phòng nghỉ, đóng cửa lại, Tư Minh Vi có thể nghe được tiếng cửa khóa. Cơ Nhị lập tức chạy ra, tiến tới trước cửa, dán lỗ tai lên, lắng nghe động tĩnh bên trong. - -- Bên trong một cái kho hàng âm u. Năm gã đàn ông tả tơi cúi đầu, ăn mì ăn liền. "Lão đại, chúng ta làm gì mà phải ăn mì gói, em muốn ăn thịt a!" Người đứng thứ 3 trong 5 huynh đệ họ Đào lão tam bi ai. "Đúng vậy, bây giờ chúng ta sống chẳng khác nào ăn mày..." Lão nhị phụ họa. "Các anh liền thôi đi, có mì gói còn hơn là không, chúng ta bây giờ là tội phạm bị truy nã, bị đám Âu Dương biến thái kia bắt lại, là sẽ không được ra ngoài nữa đâu!" Lão tứ khổ não nói. Lão ngũ lạc quan nhất. "Tôi cảm thấy ăn mì gói cũng không đến nỗi nào, tổng vẫn tốt hơn so với thức ăn trong nhà tù." Lão đại ho khan. "Mấy tên không có tiền đồ các cậu! Có hiểu được rằng, quân tử báo thù mười năm chưa muộn không, cuộc sống bây giờ của chúng ta chẳng qua chỉ là tạm thời, chỉ cần chúng ta giết được Cảnh Tình, liền có thể khôi phục lại bang Hắc Khuyển, trở lại rạng rỡ như ngày xưa!" Lão đại chân thành thề thốt nói. "Lão đại, lời tên tặc lang kia có tin được không!" "Các cậu quên rồi à, nếu không nhờ hắn, chúng ta sao có thể được ra ngoài! Bây giờ chúng ta chỉ có thể ăn nhờ ở đậu chỗ người ta." Lão nhị lăm le. "Lúc nào chúng ta mới có thể giết bà nương thối đó!" Vừa nói xong, cửa kho liền mở, không gian tối mịt rốt cuộc cũng có ánh sáng, một tên đàn ông âu phục xám tao nhã chống quải trượng, đầu đội mũ dạ, cầm khăn tay che mũi. "Mấy người đúng là đồ vô dụng, chút chuyện như vậy cũng làm không xong. Còn thối như vậy!" Lão tam giơ móng, liền muốn lao lên, bị lão đại ngăn lại. "Ông Cảnh, hiện giờ đám người Âu Dương có thể đang truy lùng chúng tôi khắp mọi nơi, nếu không nhờ chúng tôi giăng kết giới, tránh được một kiếp, thì giờ này sớm đã bị bắt trở lại rồi! Nói cho ông biết, bà nương thối đó, 5 huynh đệ chúng tôi chỉ hận không thể xét nát cô ta, nhưng với tình trạng hiện giờ của chúng tôi không thể ra sức, nhìn dáng vẻ ông Cảnh đây, cũng là nhân vật có máu mặt đi." Quải trượng gõ xuống đất, tên đàn ông ném ra một lọ sứ, lão đại vững vàng tiếp được. "Cầm lấy, đây là sản phẩm mới, ăn vào, công lực của các ngươi sẽ tăng lên gấp bội, hơn nữa đám người Âu Dương cũng sẽ không tìm thấy khí tức của các ngươi." Lão đại cẩn thận cầm lọ sứ trong ngực. "Ông Cảnh, có đồ tốt như vậy, sao không lấy ra sớm hơn~" Gương mặt một bộ nịnh nọt. "Còn trong giai đoạn thử nghiệm." "Hóa ra ông lấy chúng tôi làm vật thí nghiệm?" Lão đại bất mãn. "Uống hay không tùy các ngươi, chuyện không làm tốt, các ngươi cũng đừng hòng có cơ hội trở mình!" Tên đàn ông vội vàng rời khỏi, cũng không thèm nhìn chúng lấy một cái. "Lão đại, tôi muốn xé xác hắn ra!" Lão tam căm hận nói. "Xé xác hắn? Cậu có bản lĩnh đó? Lão tam, tôi đã nói với cậu rất nhiều lần, không thể xúc động." Lão đại cân nhắc lọ sứ, có một suy nghĩ khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương