Nghỉ hè này Trình Gia Thừa sẽ đi qua nhà bà ngoại mình ở, thứ bảy sau khi làm xong tất cả bài tập thì Mạnh Dao đến nhà hắn chơi.
Nhưng vừa đi ra khỏi cửa thì Nghịch Ngợm lại chạy đến ôm chân cô khóc, Mạnh Dao không biết phải làm sao nên chỉ có thể dẫn bé đi cùng, ra ngoài cửa cô lấy điện thoại gọi cho Trình Gia Thừa, hắn đang ở tiệm net chơi game, Mạnh Dao đang định nói vậy không làm phiền cậu nữa, cô không thể dẫn một đứa trẻ đến quán net được.
“Đến đây đi, tới cửa thì gọi điện cho tôi, tôi dẫn em đi xem phim.”, Trình Gia Thừa nói.
Hai chị em đi đến cổng tiểu khu chuẩn bị bắt taxi, bỗng xe của Trương Tố Úc dừng lại trước mặt cô, Mạnh Dao vô thức kéo Nghịch Ngợm ra
sau lưng mình, Nghịch Ngợm cũng rất ngoan ngoãn ôm lấy cánh tay cô không nói lời nào.
“Lên xe, hôm nay giáo sư Lưu có một buổi giảng dạy, con qua đó nghe một chút đi.” Trương Tố Úc hạ cửa kính xe xuống nói với cô.
“Con … con dẫn em ấy lên nhà rồi đi xuống ạ. “Mạnh Dao lí nhí nói, cô lo lắng nhìn Trương Tố Úc.
Trương Tố Úc không nói lời nào nhưg cũng không từ chối, thế nên cô vội vàng dẫn Nghịch Ngợm về nhà.
“Mình không đi xem phim nữa hả chị?”, Nghịch Ngợm hỏi. “Hôm nay chị có việc phải làm, hôm khác đưa em đi nhé?”
Cả đường đi Nghịch Ngợm hỏi là chuyện gì, nói rằng bé cũng muốn đi cùng, ở nhà chán lắm.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ về nhanh như vậy, Mạnh Nguyên Thành còn tưởng rằng hai đứa làm rơi đồ gì, hỏi ra mới biết Trương Tố Úc đến.
“Con muốn đi không?”
Mạnh Dao không nói, nếu không hẹn với Trình Gia Thừa thì cô đi cũng được, dù sao thì sau khi nghe hướng nghiệp cô cũng không thể quyết định sẽ học đại học ở đâu, nhưng bây giờ thực sự không muốn đi…
Mạnh Nguyên Thành thấy dáng vẻ rối như tơ vò của con gái mình thì đã hiểu, “Để dì lái xe chở con đi tìm bạn học, còn cha sẽ nói chuyện với mẹ con.”.
Bốn người cùng nhau đi xuống lầu, Tịch Viện trực tiếp đưa hai đứa trẻ đến ga ra xe rồi lái xe đi, Mạnh Nguyên Thành ra cửa tìm Trương Tố Úc.
“Dao Dao đã hẹn đi chơi với bạn học rồi, bà có thời gian không, chúng ta lên lầu nói chuyện.” Mạnh Nguyên Thành gõ cửa kính xe, nói với Trương Tố Úc.
“Tôi không có gì để nói với ông,” Trương Tố Úc thậm chí không nhìn đến ông.
“Tố Úc, cho dù mối hận thù giữa tôi và bà có sâu đậm đến đâu thì Dao Dao cũng là con gái của tôi. Năm nay là năm cuối cấp ba rồi, tôi sẽ không thể để cho bà chuyển con bé sang trường khác, không để bà giấu con bé thêm một lần nào nữa. Dao Dao đã trưởng thành rồi, con bé nên có một cuộc sống của riêng mình.” Mạnh Nguyên Thành chậm rãi nói.
Trương Tố Úc cũng không tỏ ra ngạc nhiên, bà chỉ nói chuyện với hiệu trưởng của trường mới về việc chuyển trường, vậy mà Mạnh Nguyên Thành cũng biết điều này.
Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, lúc trước, khi Trương Tố Úc yêu cầu ông rời khỏi thành phố này và không bao giờ quay lại nữa, lúc đó bà đã lên kế hoạch chuẩn bị đưa Mạnh Dao đi. Về vấn đề trường học, cộng với việc Trương Tố Úc sẽ không bao giờ làm chậm thành tích của Mạnh Dao nên ông cũng dễ dàng đoán được trường bà chọn nằm ở đâu.
Chất lượng giảng dạy của trường trung học số một gần nhà mẹ đẻ Trương Tố Úc cũng được đánh giá rất tốt, một người bạn của Mạnh Nguyên Thành đang làm phó hiệu trưởng ở đó nên ông cũng đã lên kế hoạch từ trước và nhờ người đó giúp đỡ chú ý con mình một chút.
Khi Mạnh Nguyên Thành và Trương Tố Úc đang đứng bên lề đường tranh cãi chuyện học hành của con cái thì bên này Tịch Viện đã lái xe đến chỗ mà Mạnh Dao nói, từ xa đã trông thấy những cậu con trai cao lớn đang đứng bên đường
“Bạn học con hả?” Tịch Viện hỏi.
Trái tim của Mạnh Dao đập như trống tỏi, không thừa nhận cũng không phủ nhận, rõ ràng cô đã gửi tin nhắn WeChat nói sẽ gặp nhau trong trung tâm mua sắm mà.
Tịch Viện mỉm cười, dừng xe ở chỗ Mạnh Dao chỉ: ” Vậy phải làm phiền con dẫn Nghịch Ngợm theo làm bóng đèn rồi, như vậy cha con sẽ yên tâm hơn.”
Mạnh Dao đỏ mặt, mở cửa bước xuống xe, nắm tay Nghịch Ngợm xuống rồi hai chị em cùng chào tạm biệt Tịch Viện.
Nghịch Ngợm không sợ người lạ, bé rất có thiện cảm với anh trai lần đầu tiên gặp mặt này, cứ ngửa cổ nhìn hắn hoài, trong lòng thầm ghen tị với chiều cao của anh trai.
“Con nhà ai vậy?” “Em trai em…”
Trình Gia Thừa nhướng mày khó hiểu nhìn cô, Mạnh Dao bịt chặt lỗ tai Nghịch Ngợm lại rồi nhanh chóng giải thích tình hình của hai người họ.
Trình Gia Thừa thích thú nhìn những hành động chăm sóc em trai của cô, cảm thấy cô bé này thật tốt bụng, hoàn cảnh cha mẹ Mạnh Dao như thế nào hắn cũng biết gần hết, hắn cảm thấy nếu ngần ấy năm mà Trình
Thịnh mặc kệ không quan tâm hắn thì hắn sẽ không thèm nhận ông già này.
Dù sao cũng là một cô gái, trái tim lúc nào cũng mềm yếu cả.
Nửa tiếng sau ba người mới chạy đến rạp chiếu phim, cũng vừa lúc săn kịp một bộ phim hoạt hình trong nước. Lúc đi Mạnh Nguyên Thành có cho cô tiền, Mạnh Dao mua một phần bánh kem và nước cam mới vắt cho em trai để bé mang vào, còn cô và Trình Gia Thừa mua một suất bắp rang bơ và coca.
Mở đầu phim, ba người ngồi cạnh nhau, động tác đồng loạt đến kỳ cục, Trình Gia Thừa đút bắp rang bơ cho cô ăn giống như đang đút cho heo ăn vậy, Mạnh Dao cũng y như vậy, cô cho em trai uống nước cam y như đang cho heo uống, thỉnh thoảng quay sang nhét cho bé một viên bắp rang bơ…
“Ba em có gia đình mới, em không buồn sao?” Trình Gia Thừa hỏi cô.
Ánh mắt Mạnh Dao hơi lặng đi, cô cúi đầu im lặng một lúc, sau đó quay đầu lại thì thầm với hắn: “Ba mẹ em không có tình cảm với nhau, sống với nhau rất đau khổ, tách ra cũng là chuyện tốt, thật ra dì cũng rất tốt.”
Thì ra là vậy, nếu không còn tình cảm thì chia tay, vậy nên nếu Mạnh Dao không còn tình cảm với hắn nữa thì cô cũng sẽ bỏ đi, bỗng Trình Gia Thừa nhớ lại, cô cũng đã từng nói với hắn như vậy.
Lần này hắn đã xác định được, hắn không muốn mất đi tình cảm mà Mạnh Dao dành cho mình.
Nhưng họ vẫn còn trẻ, năm tháng dài lâu, ai mà biết trước được.
“Làm gì vậy.. Nghịch Ngợm đang ở đây …” Mạnh Dao đỏ mặt tránh khỏi bàn tay đang nắm chặt tay mình của hắn, Trình Gia Thừa không chịu, nắm lấy tay cô kéo ngược đến trên đùi mình, tập trung xem phim hoạt hình trẻ con.
Lẳng Lơ - Thụy Bất Tỉnh
Chương 22: Em trai
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương