Mạnh Dao định đi xem Trình Gia Thừa chơi bóng nhưng Mạnh Nguyên Thành có việc phải về nên buổi chiều này nếu cô muốn ra khỏi nhà thì sẽ hơi khó.
Do dự hồi lâu cuối cùng cô cũng quyết định nói chuyện với Trương Tố Úc, bất ngờ là Trương Tố Úc chỉ nhìn cô một cái rồi đồng ý cho cô đi chơi, trước khi đồng ý bà còn dặn đến giờ cơm tối nhớ về.
Mạnh Dao ra ngoài bắt taxi đến sân bóng rổ, nơi này ban đầu là trường cao đẳng kỹ thuật, nhưng sau này khu dạy học dời đi nên chỗ này bị bỏ hoang. Mọi người rất thường đến đây chơi bóng, bên trong có ba cổng, tài xế đưa cô đến cổng phía đông, bác nói đây là cổng gần sân bóng nhất.
Mạnh Dao vừa xuống xe thì thấy bên kia đường có vài nam sinh đang đứng đó, bọn họ trông không giống học sinh lắm, thấy thế cô cúi đầu nhanh chóng đi qua, cố gắng không tiếp xúc với bọn họ, nhưng vừa băng qua đường thì bị đám nam sinh đó chặn cửa không cho cô đi vào. Mạnh Dao hoảng sợ sờ vào túi tìm kiếm điện thoại của mình, nhưng chưa kịp lấy ra thì bị một người nào đó từ phía sau bịt miệng kéo đi.
Trong lúc nguy cấp cô cắn mạnh vào bàn tay to đang bịt miệng mình, đối phương bị đau rít lên một tiếng, sau đó hung tợn mắng: “Ddijt mẹ mày, cắn cái nữa tao bẻ răng mày.”
Có người lấy điện thoại di động trong túi của cô ra ném vào tường, rồi lại gọi cho ai đó, nói rằng bọn họ đang ở cổng phía đông.
Lại quẹo qua một con hẻm nhỏ, lúc này Chương Nhụy đã lái xe đến.
Mạnh Dao được thả ra, đám đàn ông vây quanh lấy cô, tất cả vũ khí có thể sử dụng xung quanh đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả viên đá nhỏ cũng không có, Mạnh Dao chịu đựng sự hoảng loạn tột cùng, cố gắng làm cho mình trở nên bình tĩnh.
“Cậu muốn làm gì?”
Chương Nhụy nở nụ cười, ánh mắt của cô ta khi nhìn vào cô mang đầy thù hận, “Làm gì? Dạy cho mày ngoan lên đó, không phải mày định đi quyến rũ đàn ông à? Hôm nay có rất nhiều thằng, đủ cho mày dụ dỗ đến ngây ngất.”
Những người đàn ông xung quanh cười phá lên, ánh mắt của bọn họ khi nhìn chằm chằm vào cô quá trắng trợn, Mạnh Dao vô cùng tuyệt vọng.
Cô không đủ năng lực để chống lại sự bạo hành của tất cả người đàn ông này, cô cũng không nhìn thấy tia hy vọng được ai đó cứu giúp, cô có thể hét lên, nhưng hét không ra tiếng.
Có người bắt đầu tới gần cô, thân thể cô run lên, từng bước từng bước lui về phía sau, cuối cùng dựa vào một thân thể, cô lập tức tránh ra, nhưng không còn chỗ nào để né.
Mạnh Dao nhắm mắt tuyệt vọng. “Dừng lại!”
Một nhóm người quay đầu lại, Mạnh Dao cũng nhìn sang, là Hà Khải kéo vài người bạn cùng chạy tới, trên tay bọn họ còn cầm theo mấy cây sắt, Mạnh Dao gần như rơi nước mắt ngay lập tức.
Gươm súng sẵn sàng, hai bên chuẩn bị đánh nhau thì bỗng có một chiếc ô tô lao vào đầu ngõ, biển số xe rất quen thuộc.
Trương Tố Úc mở cửa bước ra ngoài.
Mặc dù nhóm người mà Chương Nhụy gọi đến đều là xã hội đen nhưng kêu họ c/ưỡng hi/ếp một cô gái giữa ban ngày ban mặt thì xin lỗi họ không dám làm thế, vốn dĩ bọn họ nhận tiền này là để dạy dỗ cô một chút mà thôi. Chương Nhụy cũng có dự định của mình, nhưng giờ thấy người lớn đến cả rồi, bây giờ có nói thế nào thì cũng không có ai chịu đi một chuyến vào vùng nước đục ngầu này.
“Bà có phải là mẹ của Mạnh Dao không? Bà tới đúng lúc lắm, tôi muốn hỏi một chút, bà có biết chuyện bê bối mà con gái bà đã làm ở trường không?”
Trương Tố Úc chở cô về nhà, từ lúc Hà Khải đến tới giờ cô vẫn chưa kịp nói cảm ơn với cậu mà chỉ kịp thì thầm nói một câu: “Đừng nói với cậu ấy.”.
Trên đường trở về rốt cuộc Mạnh Dao cũng bình tĩnh lại, Chương Nhụy rất thông minh, cô ta không nói đến chuyện Trình Gia Thừa và cô yêu sớm mà chỉ nói cô và Hà Khải không rõ ràng, câu tam đáp tứ ở trường.
*勾三搭四 câu tam đáp tứ: chỉ hành động lăng nhăng không chung thủy.
Khuôn mặt của Trương Tố Úc vốn đã rất xấu, nhưng Mạnh Dao lại có tâm trạng nhớ lại sự căng thẳng và sợ hãi mà cô vừa trải qua, chết thì sao, dù có chết cũng phải sạch sẽ.
Hà Khải sau khi thấy Mạnh Dao đã rời đi thì lấy chiếc điện thoại bị vỡ màn hình từ trong túi ra, nhấp vào trình bảo vệ màn hình, trên đó hiện lên ảnh chụp chung của Mạnh Dao và Trình Gia Thừa.
Hôm nay cậu đến đây chơi bóng với mấy người bạn, lúc bọn Trình Gia Thừa đến thì bọn họ đã đi ra ngoài rồi. Khi đang đứng ở góc kia thì bỗng cậu thấy có vài người đứng dựa vào cửa hút thuốc, đột nhiên có một người trong số đó ném điện thoại di động qua đây, cậu nhìn bức ảnh lại nhớ đến mấy người đứng canh cửa ở đó thì cũng hiểu được có chuyện gì vừa xảy ra.
Hôm qua sau khi tan học, cậu đang đi phía sau thì nghe thấy Mạnh Dao nói muốn đi xem Trình Gia Thừa chơi bóng, nên hôm nay cậu cũng đến sân bóng chơi.
Đánh nhau không thành, đám người đó vừa tiếc nuối lại cảm thấy may mắn bỏ về. Hà Khải vừa đi đến cổng phía đông thì vừa lúc gặp được Trình Gia Thừa, hắn đang mất kiên nhẫn gọi điện thoại cho ai đó.
“Sao điện thoại của cô ấy lại ở chỗ cậu?” Vẻ mặt của Trình Gia Thừa không tốt hỏi.
“Mẹ cậu ấy chở cậu ấy về rồi,” Hà Khải nói, sau đó ném điện thoại cho hắn rồi bỏ đi.
Trương Tố Úc vừa về đến nhà đã phát điên lên, một bạt tai giáng xuống, lỗ tai Mạnh Dao ù đi, bà chửi cái gì cô cũng không nghe thấy.
Trương Tố Úc luôn dùng cách xử phạt về thể xác để trừng phạt cô, nhưng bà sẽ không bao giờ đánh cô như thế này, đây là lần đầu tiên Mạnh Dao bị bà đánh như thế, những cái đấm đá rơi xuống người khiến Mạnh Dao không bò dậy nổi.
Cô không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ đổ mồ hôi vì đau đớn, khóe môi chảy máu không biết là do bị tát hay là do chính mình cắn, Trương Tố Úc đánh đủ rồi quay người đi vào phòng ngủ của cô lục lội.
Khi bà bước ra thì trên tay cầm theo một sợi dây chuyền, Mạnh Dao bò dậy đối mặt với bà, gần như không thể đứng vững.
Trương Tố Úc bước tới xé toạc váy của cô ra, dấu hôn trên ngực lộ ra dưới ánh nắng mặt trời, khẳng định tội danh của cô.
“Mày cũng thấp hèn như bố của mày vậy!” Trương Tố Úc hưng tợn nói, nói xong còn dùng tay bức sợi dây chuyền một lần nữa.
Mạnh Dao không kịp ngăn cản, cả người như bị chọc giận mà cười lạnh một tiếng, “Đúng vậy, tôi thấp hèn, Mạnh Nguyên Thành cũng thấp hèn, đến kẻ thấp hèn như vậy cũng không cần bà, bà nghĩ bà là cái thá gì?”
“Mày câm miệng!” Chát!
Mạnh Dao lại bò dậy, dùng từng câu từng chữ đâm vào tim bà.
“Không phải à? Tại sao cha lại ngoại tình? Tại vì ông ấy không chịu được bà, ông ấy thà sống một mình trong ký túc xá còn hơn ngủ chung giường với bà như một cặp vợ chồng!”
“Tịch Viện tốt hơn bà. Là một người đàn ông thì sẽ luôn chọn bà ấy. Bà xứng đáng bị bỏ rơi!”
“Không ai có thể chịu đựng bà, không ai cần bà cả!”