Nói thuận theo tự nhiên thật sự là thuận theo tự nhiên, chí ít, khi Đường Thịnh gửi tin nhắn, Hạ Văn cũng kịp thời trả lời, thái độ cũng không còn lạnh nhạt như vậy nữa.
Đường Thịnh hình như không hề sốt ruột chút nào, cũng không thúc giục cô, cứ theo ý của cô mà đi như thế.
Sau khi nói ra, Hạ Văn cảm thấy tâm tình thoải mái không ít, không nói được tại sao, nhưng vẫn tự nhiên cảm thấy vui vẻ. Cô dở khóc dở cười, phụ nữ quả nhiên là loài động vật nói một đằng nghĩ một nẻo.
Sau khi nghỉ ngơi một đoạn thời gian, Hạ Văn về công ty tiếp tục đi làm, vừa đi làm liền được giao đi làm nhiệm vụ mới.
"Cái gì?"
"Là một phần phỏng vấn riêng với Đường tổng." Tổng biên mỉm cười nhìn về phía Hạ Văn: "Thật ra chị biết cái phỏng vấn riêng này không có liên quan gì đến em, em cũng không phụ trách mảng này, nhưng, em và Đường tổng quen thuộc hơn một chút, chị cảm thấy phỏng vấn riêng này em đi càng thích hợp."
Tổng biên và Hạ Văn trừng mắt nhìn nhau, mỉm cười nói: "Hơn nữa có một nguyên nhân đặc biệt, chị cảm thấy em đi vẫn thích hợp hơn."
Hạ Văn: "Nguyên nhân đặc biệt gì?" Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cô và Đường Thịnh đến đây còn chưa đâu vào đâu cả, cô dám khẳng định tổng biên không thể nào biết quan hệ của hai người bọn họ.
Tổng biên dở khóc dở cười nói: "Có phỏng vấn riêng có tiền, muốn không?"
Nghe vậy, mắt Hạ Văn sáng lên, mỉm cười nói: "Muốn nha, có tiền ai không muốn." Cô cười hì hì nói: "Bao nhiêu hả?"
Tổng biên nói một con số, ghét bỏ nhìn về phía cô: "Đừng nịnh nọt ở chỗ chị, nói thật với em nhé."
"Ừ."
"Trợ lý của Đường tổng nói, Đường tổng của bọn họ muốn tìm người quen, không phải người quen, không chấp nhận phỏng vấn riêng, vì thế chị cần phải phái em qua." Tổng biên nói qua, cầm một phần tư liệu: "Đây là mấy vấn đề cần phỏng vấn, em xem chút đi."
Hạ Văn: "....."
Hay lắm, đây chính là cố ý.
Cô cúi đầu nhìn nội dung phỏng vấn riêng, khi nhìn đến mấy câu hỏi bên trong, theo bản năng bất lực. Hạ Văn nhìn tổng biên, nhướng mày: "Chị cảm thấy anh ta sẽ đồng ý trả lời mấy câu hỏi về cuộc sống riêng tư này?"
Rất nhiều nhân sĩ thành công, cái khác sẽ không để ý, nhưng phỏng vấn về cuộc sống riêng tư, bọn họ rất để ý. Rất nhiều người không thích nói chuyện về cuộc sống riêng, bọn họ bảo vệ mấy chuyện như tình cảm của mình rất tốt, không quá muốn để người ngoài biết và đánh giá về cuộc sống riêng tư của mình.
Vì lẽ đó Hạ Văn không dám khẳng định, Đường tổng sẽ chấp nhận làm phỏng vấn riêng này không.
Tổng biên khẽ mỉm cười, nhìn cô bằng ánh mắt chờ đợi: "Vì thế, chúng ta trông chờ vào em."
Hạ Văn: "....."
Cái nhiệm vụ gian khổ này, cô không muốn nhận chút nào. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thật ra cô cũng muốn hiểu thêm về Đường Thịnh, những thông tin trước đây đều do người ngoài và mấy phỏng vấn biết được, nhưng con người thực tế như thế nào, hình như không có ai rõ ràng.
Người với người, chỉ có thật sự tiếp xúc, mới có thể càng hiểu rõ hơn.
Hạ Văn cúi đầu nhìn nội dung phỏng vấn trong tay, nhướng mày cười, nhìn về phía tổng biên: "Được rồi, vậy em liền nhận."
Cô cười: "Nhớ phải phát tiền thưởng cho em đấy."
Tổng biên cạn lời: "Được, cố gắng hẹn nha, chị còn muốn làm nội dung cho tháng sau đấy."
"Không thành vấn đề."
Sau khi về vị trí của mình, đầu tiên Hạ Văn sắp xếp tìm tòi, một số thông tin của Đường Thịnh, tìm hiểu một chút, miễn cho đến khi phỏng vấn lại lặp lại câu hỏi, này đối với bọn họ là vấn đề rất lớn.
Nhìn những phỏng vấn kia của Đường Thịnh, Hạ Văn mới biết người đàn ông này ưu tú bao nhiêu.
Thậm chí cô còn có chút không thể tin được, một người đàn ông ưu tú như vậy, vậy mà lại thích mình, còn dính người như thế.
Nghĩ, theo bản năng Hạ Văn giương giương khóe miệng, bên miệng hiện lên nụ cười rõ ràng.
Hai ngày sau, Hạ Văn tự mình gọi điện qua hẹn trước thời gian, chỉ có điều bên kia vừa nghe nói là phỏng vấn liền trực tiếp từ chối, thậm chí dập máy.
Buổi chiều ngày hôm đó, Đường Thịnh hẹn cô cùng nhau ăn cơm, Hạ Văn không từ chối.
Hai người ngồi trong nhà hàng, hoàn cảnh nơi này không tệ, lúc này hơi đông người một chút, Hạ Văn vừa hay muốn ăn lẩu, Đường Thịnh liền cùng cô đến đây.
Khi ăn, Hạ Văn đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, thấp giọng hỏi: "Đường tổng, dạo này rất bận à?"
Đường Thịnh ngẩn ra, nhíu mày nhìn cô: "Sao vậy?"
Ngữ khí của Hạ Văn chua xót, chống cằm nói: "Muốn hẹn Đường tổng làm một cuộc phỏng vấn, còn khó hơn lên trời nha." Cô oán giận nói: "Tôi gọi cho công ty anh không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, vừa nghe nói đến phỏng vấn liền dập máy."
Đường Thịnh: "....."
Anh nhíu mày, rõ ràng không biết việc này.
Dừng một chút, thấp giọng hỏi: "Gọi vào đâu?"
Hạ Văn im lặng một lúc, nhàn nhạt nói: "Theo quy trình bình thường nha, một người con gái nhận."
Thật ra cô đã nghĩ đến việc đi cửa sau, nhưng nghĩ lại, công ty là công ty, không cần thiết phải dùng quan hệ riêng để gọi điện. Chỉ là đến hôm nay, cô có chút không nhịn được nữa mà muốn hỏi. Dù sao cũng cùng nhau đi ăn cơm, không hỏi cô sợ nhịn đến hoảng luôn.
Đường Thịnh: "...."
Anh bất đắc dĩ, ngước mắt nhìn cô hồi lâu, thấp giọng nói: "Lần sau có cái gì trực tiếp gọi điện của trợ lý của tôi, hoặc là gọi điện cho tôi."
Đường Thịnh đưa tay, cưng chiều xoa đầu cô, buồn cười nói: "Vì cái đó mà cả ngày hôm nay không cho tôi sắc mặt tốt?"
"Ai không cho anh sắc mặt tối chứ." Hạ Văn liếc nhìn anh: "Tôi vẫn luôn như vậy."
Đường Thịnh bật cười, cưng chiều cười nhìn cô, thấp giọng nói: "Là như vậy."
Hạ Văn: "....."
Trong nháy mắt cô giả bộ không được nữa rồi.
Hạ Văn không nhịn được cười lên, mặt mày cong cong nhìn anh: "Ăn cơm."
Đường Thịnh cười: "Ừ."
Sau khi ăn cơm xong, chuyện này không tiếp tục nhắc đến nữa, chủ yếu là Hạ Văn không muốn tiếp tục nói, Đường Thịnh tự nhiên cũng không hỏi.
Sau khi ăn xong, Hạ Văn nhìn về phía Đường Thịnh, vừa định nói chuyện, điện thoại của người này lại vang lên.
Cô ngừng lại, yên tĩnh đứng ở một bên.
Đường Thịnh nhận điện thoại, nhíu mày nhìn cô một cái.
Anh thấp giọng nói: "Lát nữa lại nói."
Bên kia không biết nói cái gì, nhưng Đường Thịnh vẫn kiên trì ngắt máy.
Hạ Văn cười, ngước nhìn về phía anh: "Có việc?"
Đường Thịnh cúi đầu nhìn cô: "Không có chuyện gì."
Anh thấp giọng nói: "Đi thôi."
"Đi đâu hả?"
"Trước không phải nói muốn xem phim sao?"
Nghe vậy, Hạ Văn hơi sững sờ.
Thật ra nói muốn xem phim, cũng là mấy ngày trước Ngải Trạch Dương đăng lên vòng bạn bè nói bộ phim này đó ra rạp rồi, nói là thích hợp cho mấy đôi tình nhân đi xem, sau đó anh ta nói bây giờ phim điện ảnh đều thích hợp cho tình nhân thôi, mà anh ta lại chưa tìm được người yêu, lúc đó, Hạ Văn còn bình luận một câu là cô cũng muốn đi xem.
Lúc đó, Ngải Trạch Dương bình luận lại thế nào nhỉ, nói cô muốn xem cũng không đi xem với cô.
Hạ Văn lúc đó giận, thiếu chút nữa cho anh ta vào danh sách đen.
Hai người bọn họ có nhiều bạn chung, Ngải Trạch Dương hay Chu Túy Túy, cho nên nhìn thấy cũng không kỳ quái, chỉ có điều cô hơi ngạc nhiên là người đàn ông này bận rộn như vậy, còn chú ý đến cái này, thậm chí ngày đầu tiên phim ra rạp còn hẹn mình đi xem, cũng làm người ta rất bất ngờ.
Cô hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Đường Thịnh: "Anh mua được vé?"
Đường Thịnh nhíu mày, mỉm cười: "Em nói xem?"
Hạ Văn mím môi, nhịn không được nở nụ cười: "Mặc dù tôi rất muốn xem phim, nhưng chuyện ở khách sạn của anh càng quan trọng hơn." Cô liếc mắt nhìn màn hình điện thoại lần nữa sáng lên của anh, trực tiếp ấn nghe cho anh: "Nhận đi, nói bây giờ sẽ về xử lý."
Đường Thịnh: "...."
Hạ Văn nhìn anh, nhíu mày: "Nhanh, tôi và anh cùng về, vừa hay cũng không có chuyện gì."
Đường Thịnh không có cách nào, cúi đầu nói hai câu rồi ngắt điện thoại.
Khách sạn đúng thật là gặp chút vấn đề, quản lý dưới trướng của Đường Thịnh không ít, nhưng căn bản là đều thường trú ở bên tổng bộ, trợ lý gọi điện cho anh cũng là không có cách nào, có người đang gây sự, tuy rằng đã bị khống chế, nhưng vẫn hấp dẫn không ít người vây xem, nếu như chuyện này xử lý không tốt, sau này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến khách sạn.
Thật ra trợ lý và hoặc là giám đốc khác cũng có thể giải quyết, nhưng tuyệt đối không có sức thuyết phục và sự tín phục như Đường Thịnh đứng ra giải quyết.
Dù sao ông chủ lớn vẫn là anh.
Hạ Văn về khách sạn cùng anh, Đường Thịnh tìm trợ lý sắp xếp lại, sau đó mới đi về phía bên kia.
Hạ Văn không hề sốt ruột, một mình yên lặng ở bên cạnh nhìn, đều nói người đàn ông khi làm việc là đẹp trai nhất, Đường Thịnh lúc này, đại khái chính là lúc đẹp trai nhất. Cô nhìn người kia xử lý mọi chuyện chằm chằm, nhanh chóng và quyết đoán, hơn nữa trật tự rõ ràng, không lâu sau liền giải quyết xong.
Sau khi giải quyết xong, Đường Thịnh đi về phía cô, cúi đầu nhìn cô: "Xin lỗi."
Hạ Văn cười: "Xin lỗi cái gì chứ."
Cô chỉ chỉ thời gian: "Còn rất sớm đó, hôm nay còn chưa qua hết."
Đường Thịnh nghẹn lại, xoa xoa mi tâm nói: "Đi thôi, đưa em về nhà."
Hạ Văn trầm tư một lát, nghiêng đầu nhìn anh: "Ngày mai anh phải họp à?"
"Ừ." Đường Thịnh kinh ngạc nhìn cô: "Sao vậy?"
Cô cười, đưa ra lời mời: "Nếu như không họp, chúng ta đi xem phim, người cũng không nhiều, hơn nữa còn có thể mua được vé."
Vừa nãy cô đã nhìn.
Đường Thịnh dừng một chút, không chút do dự nói: "Được."
Khi hai người đến rạp chiếu phim, đã là 12h đêm, Hạ Văn rất lâu không xem phim vào giờ này, không có bạn bè hẹn, căn bản sẽ không đến.
Chỉ có điều cô hoàn toàn không nghĩ đến giờ này còn có thể gặp người quen, là bạn đại học.
Hai người đối diện liếc nhìn nhau, Hạ Văn vừa mới quay người định đi, người kia liền gọi: "Hạ Văn."
Hạ Văn ngừng lại, nhìn về phía cô ta: "Trùng hợp quá."
Cô gái kia khẽ cười, nhìn cô nói: "Không khéo nha, mình cũng đến xem phim." Cô ta nhìn Hạ Văn, liếc nhìn phía sau Hạ Văn không có ai, hỏi: "Đến một mình hả?"
Hạ Văn còn chưa kịp trả lời, người kia liền cười nói: "Mình nghe bạn học nói cậu ly hôn với Triệu Minh Hiên."
Cô ta một mặt người từng trải nói: "Thật ra có người đàn ông nào không ăn vụng, đừng vì chút chuyện nhỏ mà ly hôn, sau khi ly hôn một mình nhiều không cái tiện, một mình cảm giác cái gì cũng cô đơn."
Cô gái trước mặt cũng từng giống Hạ Văn, thích Triệu Minh Hiên. Này cũng là tại sao Hạ Văn vừa nhìn thấy người, liền muốn đi, căn bản cô không muốn ứng phó.
Cô lẳng lặng nghe cô ta khuyên bảo, hoàn toàn không muốn giải thích.
Khi cô ta đang nói hăng say, Đường Thịnh mua bỏng ngô về, anh đứng bên cạnh Hạ Văn, thấp giọng nói: "Bà xã, vị này là?"
Hạ Văn: "...."
Cô gái kia vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn Hạ Văn, trợn tròn mắt: "Anh là?"
Đường Thịnh mỉm cười, cưng chiều nhìn Hạ Văn: "Bạn trai cô ấy, có chuyện gì không?"
Cô gái kia: "...."
Cô ta khiếp sợ nhìn Đường Thịnh, nhíu mày nói: "Tại sao tôi có cảm giác anh khá quen."
Hạ Văn nhịn không được, mím môi gật đầu nói: "Mặt bạn trai mình khá phổ thông, có lẽ làm cho người ta nhìn thấy quen."
Ba người đối diện nói chuyện, cách đó không xa truyền đến tiếng gọi của chồng cô gái kia, người kia vừa đến gần, chưa kịp nhìn vợ của mình, đã nắm tay Đường Thịnh trước: "Đường tổng." Người kia kinh ngạc nói: "Anh cũng đến xem phim à?"
Đường Thịnh nhíu mày, nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh là?"
Người kia cười nịnh nọt, nhàn nhạt nói: "Tôi là nhân viên quét dọn trong khách sạn của anh."
Đường Thịnh nhàn nhạt gật đầu một cái, cắt đứt lời nói của anh ta: "Xin lỗi, tôi muốn dẫn bạn gái tôi vào trong xếp hàng, chuyện công việc làm phiền trực tiếp liên hệ trợ lý của tôi."
Nói xong, Đường Thịnh kéo Hạ Văn rời đi.
Sau khi đi, Hạ Văn không nhịn được bật cười, mặt mày cong cong nhìn về phía anh: "Đường tổng sao lại hư hỏng như vậy."
Thật ra cô cũng không muốn để ý mấy người không quan trọng.
Đường Thịnh nhướng mày, cong môi nở nụ cười hỏi: "Hài lòng không?"
Hạ Văn nghiêng đầu nghĩ nghĩ: "Hài lòng."
Nhìn người đáng ghét ăn quả đắng, sao có thể không vui chứ?
Cô hơi dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Tịnh, đột nhiên đưa tay ra.
Đường Thịnh ngẩn ra, ánh mắt nặng nề nhìn, có chút nghi ngờ: "Sao vậy?"
Hạ Văn cười: "Bạn trai tốt, ngày đầu tiên lên chức, có thể mua cho em một ly cà phê không, em hơi buồn ngủ."
Đường Thịnh: "...."