Trong cô nhi viện cũ nát, tất cả mọi người đều đang tranh nhau giành đồ ăn.
Hôm nay mới có hai người có tiền đến thăm bọn họ, muốn chọn hai đứa bé ở đây mang đi, tất cả mọi người vừa căng thẳng lại vừa kích động đến chỗ hai chú dì đó để biểu hiện.
Có mấy đứa trẻ dẻo miệng giờ phút này đang ôm chân dì kia bắt đầu giới thiệu về cô nhi viện của họ rồi.
Tiểu Yêu chưa từng đi, cô bé đứng ở một góc tường, nhìn một đám người náo nhiệt cách đó không xa, trong tay cô bé cầm một cuốn sách đã cũ, so sánh với bên kia náo nhiệt, hoàn toàn không hợp.
Khi viện trưởng đến đây, nhìn về phía đối diện, lại nhìn cô bé một cái.
Nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Yêu, không qua xem sao?"
Bé gái mở to đôi mắt, trong đôi mắt tràn đầy xa lạ và sợ sệt, cô bé mím môi, qua hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Con không muốn đi."
Cô bé không muốn đi chút nào.
Viện trưởng thấy cô bé như vậy, khẽ thở dài một cái, duỗi tay xoa đầu cô bé, móc một cái kẹo mút trong túi ra đưa cho cô bé, kiên nhẫn nói: "Nào, đây là khen thưởng cho Tiểu Yêu của chúng ta."
Cô bé hoảng hốt một chút, khi nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của viện trưởng, mới nhút nhát sợ sệt mà nhận lấy.
Viện trưởng nhìn, cười cười: "Vậy ở bên này đợi nhé."
"Vâng."
Cô bé ngoan ngoãn trả lời. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Viện trưởng nhìn một lúc, mới đút tay túi áo mà đi về phía náo nhiệt kia.
Tiểu Yêu nhìn theo phía sau, vẫn luôn không hé răng, cái kẹo mút kia, được cô bé nắm chặt, đút vào trong túi.
Từ nhỏ cô bé đã không có tên, căn bản là không biết tên mình là gì, cô bé bị ném ở cửa cô nhi viện, viện trưởng nhặt cô bé về chăm sóc, ban đầu sốt cao không ngừng, cũng may bây giờ đã khôi phục bình thường, người cũng không sốt đến ngốc.
Chỉ là có chút không thích nói chuyện.
Không lâu sau, viện trưởng dẫn theo vị chú dì kia vào văn phòng, khi trở ra, bọn họ dẫn theo một cậu bé.
Cô nhi viện chính là như vậy, nam mãi mãi được hoan nghênh hơn bé gái một chút, đứa bé sắp được đi vô cùng vui mừng, hưng phấn muốn đi thu dọn đồ đặc, nhưng bị chú dì ngăn lại, bọn họ không cần mang đồ ở đây đi, đến nhà mới sẽ mua cho cậu bé.
Tất cả mọi người nhìn cậu bé ngồi trên chiếc xe ô tô nhỏ màu đen rời đi, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
Tiểu Yêu cũng hâm mộ.
Cô bé nhìn chiếc xe đã đi xa kia, cũng muốn rời khỏi nơi này.
Chẳng qua khi cô bé còn chưa kịp phản ứng, mấy bé trai bé gái lớn tuổi hơn cô bé đã chạy lại đâu: "Tiểu Yêu, viện trưởng ma ma cho mày cái gì?"
Tiểu Yêu chớp mắt, theo bản năng ôm chặt kẹo mút trong ngực, vội vàng lắc đầu, lúng ta lúng túng nói: "Không có."
"Nói dối, rõ ràng em nhìn thấy viện trưởng lấy đồ từ trong túi ra đưa cho nó."
"Tiểu Yêu còn biết nói dối nha." Một thằng bé lớn tuổi hơn cười lộ hàm răng trực tiếp giơ tay ra cướp lấy, khi nhìn thấy kẹo mút thì xì một tiếng, nhưng vẫn đoạt lấy: "Còn hay không?"
Cô bé nhìn cái kẹo mút chính mình không lỡ ăn kia, lắc lắc đầu: "Đã không còn."
"Lục soát người nó xem sao."
"Đúng đúng đúng."
Chờ sau khi lục soát hết xong, bọn chúng mới nói: "Thật sự là không còn."
Thằng bé hơi lớn kia chỉ vào cô bé nói: "Lần sau nhớ rõ có cái gì phải cho anh trước biết chưa?"
Tiểu Yêu yên lặng một lát, nhút nhát sợ sệt gật đầu: "Vâng."
Từ đó về sau, tất cả đồ ăn của Tiểu Yêu đều bị cướp đi, ngoại trừ một chút đồ ăn của nhà ăn, cô bé không được ăn cái gì, cho dù là viện trưởng ma ma cho cô bé cái gì, đều sẽ bị cướp đi.
Mấy đứa bé trong cô nhi viện từng đứa từng đứa được dẫn đi, một đám đi rồi, một đám khác lại đến.
Ngày này, có hai người ăn mặc ngăn nắp đẹp đẽ đến, khi nhìn thấy Tiểu Yêu, đôi mắt người phụ nữ sáng rực lên, chỉ vào nói: "Tôi muốn cô bé."
Cứ như vậy, Tiểu Yêu được dẫn đi.
Khi mới đến nhà, toàn thân cô bé bẩn thỉu, người phụ nữ kia đối xử với cô bé rất tốt, ôm cô bé tắm, mua quần áo mới cho cô bé. Mới bắt đầu Tiểu Yêu còn không nói lời nào, dần dần cũng biết bắt đầu gọi ba mẹ, bọn họ thật sự đối xử với cô bé rất tốt.
Bọn họ cho cô bé rất nhiều tốt đẹp, Tiểu Yêu được ăn rất nhiều kẹo mút trước kia chưa được ăn, mùi vị ngon vô cùng, cô bé còn được ăn thịt, điều trước nay chưa từng có.
Chỉ có điều tiệc vui chóng tàn, hơn một năm sau, người phụ nữ mang thai, từ ngày đó bắt đầu, cuộc sống của Tiểu Yêu dường như thay đổi.
Khi ăn cơm, ánh mắt người đàn ông người phụ nữ nhìn cô bé không đúng, khi cô bé gọi ba mẹ, hai người cũng không còn ý cười khắp mặt, cứ như vậy qua mấy tháng, Tiểu Yêu biết mẹ có thai, khi rót nước cho bà ta, vì sốt ruột, không cẩn thận ngã chổng vó, suýt chút nữa đụng vào bà ta.
Người phụ nữ cảm thấy cô bé cố ý, vì bà ta có thai rồi nên không đối xử tốt với cô bé.
Từ ngày đó, sự căm ghét của hai người với Tiểu Yêu ngày càng rõ ràng, bắt đầu ghét bỏ cô bé, lại qua một tháng, hai người kia đột nhiên mua cho cô mấy bộ đồ, bảo là muốn dẫn cô bé ra ngoài đi chơi.
Tiểu Yêu khỏi nói vui mừng bao nhiêu.
Bên trong ánh mắt của cô bé lại một lần nữa có tia sáng, cảm thấy ba mẹ lại thích cô bé rồi.
Bọn họ dẫn cô bé đến công viên trò chơi, chơi đến khuya mới về nhà.
Cô bé rất mệt, cũng không biết tại sao, lại cảm thấy như có chuyện gì đó sắp xảy ra, chờ đến khi cô bé mở mắt ra một lần nữa, bên cạnh có rất nhiều bạn nhỏ xấp xỉ cô bé, trong đôi mắt của bọn họ tràn đầy lòng hiếu kỳ với cô bé.
Tiểu Yêu ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng lại, liền nghe có người gọi: "Viện trưởng ma ma, bạn ấy tỉnh rồi."
Tiểu Yêu sửng sốt một chút theo bản năng nhìn về phía người phụ nữ không xa đang đi đến, vừa nhìn, cả người liền co rúc lại.
Hình như cô bé lại từ thế giới truyện cổ tích trở về hiện thực rồi.
Từ một cô nhin viện này, đến một cô nhi viện khác.
Không có bất cứ thứ gì thay đổi, thay đổi duy nhất có lẽ là cô bé lớn hơn một chút, đã hiểu thêm một chút về những chú dì đến đây xem trẻ em, cũng bắt đầu biết giấu đồ, viện trưởng cho mình gì đó, cô bé sẽ ăn ngay lập tức, cho dù không nỡ cũng sẽ giấu đi, nếu không sẽ bị người khác giành mất.
Cô bé ngày càng trở nên im lặng, nếu không biết nàng biết nói, viện trưởng và những đứa trẻ khác suýt nữa cho rằng cô bé là một đứa trẻ câm.
Cũng bởi vì ít nói, mọi người bắt đầu gọi cô bé là Tiểu Ách Ba (*cô bé câm).
Mỗi ngày Tiểu Yêu đều trợn tròn mắt nhìn người ta tới lui, cô bé không có chút chờ đợi được người khác đưa đi, cô bé muốn ở lại cô nhi viện, cô bé rất thích nơi này, không có chờ đợi sẽ không có mất mát.
Mãi đến một ngày, cô nhi viện có một anh trai nhỏ đến.
Anh trai nhỏ đẹp hơn bất cứ ai, mặc áo tây trang màu trắng, Tiểu Yêu thấy anh ngồi xuống, đều cảm thấy ghế của cô nhi viện sẽ làm bẩn quần áo không nhiễm hạt bụi nào của anh trai nhỏ, anh trai nhỏ không giống mấy anh trai trước đây mà Tiểu Yêu nhìn thấy lắm, sắc mặt của anh trai nhỏ rất trắng, là kiểu trắng mà cô bé không tìm được từ hình dung.
Dù sao thì cô bé cũng cảm thấy không giống.
Tiểu Yêu nhìn chằm chằm không chớp mắt, nhưng vẫn không tham gia náo nhiệt như cũ.
Cô bé nhìn chằm chằm một lát, liền cầm một cuốn sách đến đằng sau hoang phế, ngồi dưới gốc cây đọc sách, những chuyện náo nhiệt ngoài kia, không liên quan gì đến cô bé.
Khi cô bé đang đọc sách hăng say, trước mắt có một bóng người chiếu xuống.
Đoàn Tử Du nhìn cô bé trước mặt, bộ quần áo trên người cô bé rất cũ kỹ, đã giặt đến bạc màu, nhưng đôi mắt rất lớn, sáng ngời, khi cô bé nhìn cậu, trong đôi mắt không có tâm tình gì, không giống như mấy đứa bé bên ngoài kia, khát vọng được mình đem đi.
Cô bé không hề nghĩ đến.
Đoàn Tử Du cúi đầu nhìn chằm chằm cô bé một lát, đột nhiên có chút hứng thú: "Em không sợ anh?"
Tiểu Yêu lắc đầu một cái.
Đoàn Tử Du khẽ nhíu mày, có chút bất ngờ: "Em tên gì?"
Cô bé vẫn không nói gì.
"Em biết nói không?"
Cô bé vẫn không hé răng.
Đoàn Tử Du buồn cười, đột nhiên có chút không chê cô bé này bẩn thỉu, cậu ngồi xổm trước mặt cô bé, cúi đầu nhìn cuốn sách trên tay cô bé, là một cuốn sách cổ tích, cậu nói với cô bé: "Em thích truyện cổ tích này sao?"
Cậu bé lầm bầm nói: "Có phải rất đẹp không, nhìn hiểu không, có muốn anh trai dạy em không?"
Cậu bé vốn cho rằng cô bé vẫn không trả lời, nhưng đột nhiên bên tai truyền đến âm thanh rất kiên định, "Không thích."
"Cái gì?" Đoàn Tử Du hơi sững sờ, suýt chút nữa cho rằng mình bị ảo giác, cậu nhìn cô bé trước mặt, hoảng hốt hỏi lại: "Em vừa mới nói không thích cái gì, không thích truyện cổ tích?"
"Vâng."
Tiểu Yêu im lặng một lát, kìm nén một câu: "Đều là lừa người."
Nghe vậy, Đoàn Tử Du không nhịn được bật cười, kinh ngạc nhìn cô bé, trong đôi mắt có sự thú vị rõ ràng: "Sao em biết đều là gạt người?
Tiểu Yêu tiếp tục im lặng.
Sau đó, Đoàn Tử Du ngồi bên cạnh cô bé một lát, cô bé cũng không nói một câu.
Đoàn Tử Du còn cảm thấy rất thú vị, lúc này mới đến bên chỗ viện trưởng hỏi thăm tin tức, sau khi biết cô bé đã trải qua những gì, Đoàn Tử Du nhìn cô bé hoàn toàn không hòa hợp với mọi người, có loại cảm xúc đột nhiên xuất hiện không nói thành lời, cậu bé im lặng một lát, nhìn tài xế nhà mình, "Gọi điện cho mẹ tôi."
Tài xế ngẩn ra, nhìn cậu, "Tiểu thiếu gia?"
"Gọi."
Tài xế mới vừa gọi được, Đoàn Tử Du cầm lấy, thấp giọng hỏi: "Mẹ, con muốn một em gái."
Mẹ Đoàn nghẹn lại, khó tin hỏi: "Con nói cái gì?"
Đoàn Tử Du nhìn cô bé cách đó không xa, nói từng chữ: "Con muốn có một em gái."
Mẹ Đoàn: "Mẹ con không có cách nào nha."
Đoàn Tử Du khẽ cười, trên mặt cậu thiếu niên lần đầu tiên có nụ cười, trong mắt là khát vọng gì đó, "Con muốn mọi người nhận một bé gái có được không?"
Mẹ Đoàn: "....."
Sau khi ngắt điện thoại, Đoàn Tử Du nói chuyện này với viện trưởng.
Viện trưởng im lặng một lát, nhìn cậu nói: "Cần phải để Tiểu Yêu mở miệng nói mới được, đứa bé này khá đặc biệt, chúng tôi nói có khả năng không có tác dụng."
Đoàn Tử Du gật đầu, "Được, tôi hỏi ý kiến cô bé một chút."
Đoàn Tử Du đi đến ngồi xổm trước mặt cô bé, nhìn cô bé hỏi: "Nha đầu nhỏ, em có muốn rời khỏi nơi này không?"
Tiểu Yêu trừng mắt nhìn cậu, đôi mắt không có tâm tình gì thay đổi.
Đoàn Tử Du lần đầu tiên có kiên nhẫn: "Em muốn đi cùng anh trai không?"
Lần đầu tiên, Tiểu Yêu lắc đầu.
Một hồi lâu sau, Đoàn Tử Du nói: "Anh trai đảm bảo, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không bỏ lại em." Cậu cũng không biết tại sao mình lại muốn nhận cô bé như vậy, muốn dẫn cô bé đi, chỉ là có một cảm giác mãnh liệt, muốn dẫn cô bé đi.
Cậu duỗi tay xoa xoa đầu cô bé, ngữ khí nhu hòa nói: "Có muốn đi cùng anh trai không?"
Tiểu Yêu yên lặng đã lâu, mới ngẩng đầu nhìn cậu một chút.
Đoàn Tử Du khẽ cười: "Anh đảm bảo, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em được không, đi cùng anh nhé?"
Vốn dĩ cậu cho rằng, cô bé sẽ không đồng ý.
Hai người không tiếng động mà nhìn, sau một lúc lâu, cô bé đột nhiên nói một câu khàn khàn: "Được."
Lời hứa của ngày hôm đó, Tiểu Yêu nhớ, Đoàn Tử Du cũng nhớ.
Rất nhiều năm sau, Đoàn Tử Du vẫn trước sau như một thực hiện lời hứa của mình, chăm sóc cô bé, chưa bao giờ vứt bỏ cô bé, mà cái chăm sóc này, chính là cả đời.
Khi về nhà, mẹ Đoàn và ba Đoàn, còn có Đoàn Bác Văn đều kinh ngạc một hồi.
Cô bé rụt rè, nhìn ai cũng có chút sợ sệt, nhưng khi nhìn lại không phải là người nhút nhát.
Trước khi dẫn về, Đoàn Tử Du đã nói ngắn gọn quá khứ của cô bé, vì lẽ đó ba mẹ Đoàn đối với cô bé vô cùng hiền lành.
Mẹ Đoàn nhìn cô bé, vẫy vẫy tay, "Tiểu Yêu phải không, đến chỗ dì được không?"
Tiểu Yêu im lặng hồi lâu, bước về phía trước hai bước.
Mẹ Đoàn nghiêm túc đánh giá cô bé một hồi, nói: "Đáng yêu, tiểu nha đầu xinh quá." Bà duỗi tay sờ đầu Tiểu Yêu, nhẹ giọng nói: "Tên của con là Tiểu Yêu à?"
Cô bé gật đầu.
Ba Đoàn chau mày, "Cái tên này cũng quá tùy tiện rồi."
Mẹ Đoàn cũng gật đầu, "Đúng vậy, chúng ta lấy cho con tên mới được không?"
Đoàn Văn Bác nhìn em gái mà em trai dẫn về này, suy nghĩ một chút nói: "Có thể không, nếu được thì em gật đầu được không?"
Tiểu Yêu ngước mắt nhìn bọn họ, tổng kết lại bọn họ rất dịu dàng, cô bé im lặng một lát, gật đầu, "Được."
Người lần trước, cũng không đặt tên cho cô bé, cũng không làm thủ tục nhận nuôi, bởi vì cô bé còn chưa đến tuổi đi học, vì lẽ đó bọn họ cũng không gấp.
"Tên là gì nhỉ?"
Mẹ Đoàn xoắn xuýt.
Ba Đoàn cũng đang nghĩ.
"Duy Nhất." Đoàn Tử Du đột nhiên nói, "Gọi Duy Nhất được không?"
Ánh mắt của cậu mang theo ý cười mà nhìn em gái nhỏ, sờ đầu cô bé nói: "Sau này gọi em là Duy Nhất được không?"
Cậu nói: "Là độc nhất vô nhị, gọi là Duy Nhất được không?"
Lời nói vừa dứt, mẹ Đoàn cũng cảm thấy không tồi.
"Duy Nhất cũng khá hay, nhưng mà là từ kia nha."
(* Ý chỉ ở đây, tên của Đoàn Duy Nhất đọc là weiyi 惟一 có bộ tâm ở trước, nhưng cũng đọc trùng với từ weiyi 唯一 mang ý nghĩa chỉ số lượng là duy nhất, độc nhất.)
Từ Duy Nhất và từ duy nhất là hai ý nghĩa khác nhau, một cái là chủ quan, một cái là về số lượng. Mặc dù đều có nghĩa là độc nhất vô nhị, nhưng mà vẫn có chút khác biệt.
Đoàn Tử Du không chút do dự nói: "Thêm bộ tâm đứng trước từ Duy."
Trên phương diện chủ quan, cậu muốn cô bé là độc nhất vô nhị.
Ba mẹ Đoàn đối mắt nhìn nhau, hơi kinh ngạc về sự thay đổi của con trai nhỏ, nhưng lại không tìm ra lý do từ chối, hai người gật gật đầu nói: "Cô bé đồng ý là được."
Tiểu Yêu im lặng một lát, khi nghe đến từ độc nhất vô nhị thì mắt sáng lên, tuy rằng cô bé còn nhỏ, nhưng thành ngữ độc nhất vô nhị có ý nghĩa gì, cô bé vẫn biết.
Cô bé ngước mắt, nhìn về phía anh trai trước mặt: "Được."
Cứ như vậy, cô bé từ thuận miệng gọi một tiếng Tiểu Yêu, đã biến thành độc nhất vô nhị của Đoàn gia, Đoàn Duy Nhất.
Ba mẹ Đoàn đều là người phái hành động, không bao lâu hộ khẩu của Đoàn gia có thêm tên Đoàn Duy Nhất, cô bé thật sự trở thành một phần tử của Đoàn gia.
Sức khỏe của Đoàn Tử Du không được tốt, rất ít khi đi đến trường, Duy Nhất bởi vì chưa từng đi học, bây giờ về trong khoảng thời gian ngắn sẽ không theo kịp, vì lẽ đó, mẹ Đoàn mời gia sư về dạy, bắt đầu lại từ đầu, kiên trì dạy từng chút một, thỉnh thoảng, Đoàn Tử Du cũng sẽ đọc sách cùng cô bé.
Cô bé là người thông minh, dạy một chút là hiểu được.
Cô bé thật ra vẫn có chút khoảng cách với ba mẹ Đoàn, nhưng với Đoàn Tử Du, không biết tại sao, cô bé lại có cảm giác tin tưởng không thể giải thích được.
Mới bắt đầu đến Đoàn gia, có một buổi tối, mẹ Đoàn không quá yên tâm cô bé, muốn đi lên xem cô bé có đắp chăn không, sau khi lên lầu mới phát hiện cô bé ôm một chiếc gối cứ như vậy dựa vào trước cửa phòng Đoàn Tử Du mà ngủ.
Mẹ Đoàn nhìn muốn khóc, bà không biết tại sao có gia đình sinh con lại bỏ chúng đi, bà hoàn toàn không thể hiểu được, trước đây, mẹ Đoàn không cảm động lây như vậy, mãi cho đến khi thấy Duy Nhất như vậy, bà mới thật sự cảm thấy đau lòng.
Bà không làm kinh động Duy Nhất, nhưng gọi điện thoại cho Đoàn Tử Du.
Nửa đêm, Đoàn Tử Du nhìn bé gái trước cửa phòng mình, ôm người vào phòng.
Từ đó về sau, trong phòng Đoàn Tử Du liền có thêm một chiếc giường, hai người ngủ trong một phòng. Mặc dù có chút không thích hợp, nhưng Duy Nhất căn bản không thể rời bỏ cậu, vừa bị đưa về phòng ngủ, buổi tối cô nhé nhất định sẽ ngủ ở trước cửa phòng Đoàn Tử Du.
Lâu dần, ba mẹ Đoàn cũng không có cách nào, Đoàn Bác Văn cũng nói với họ, bây giờ hai đứa vẫn còn nhỏ, Đoàn Tử Du hơn mười tuổi, nhưng Duy Nhất vẫn chưa đến.
Hơn nửa năm, sau khi Duy Nhất cảm nhận được tình yêu thương từ căn nhà này, mới về phòng mình an tĩnh ngủ, nhưng cô bé cũng không dám ngủ sâu, thỉnh thoảng nửa đêm Đoàn Tử Du lên thăm cô bé, hoặc là mẹ Đoàn lên, cô bé đều có thể lập tức tỉnh.
Sau đó mở mắt ra nhìn bọn họ.
Mẹ Đoàn nhìn muốn khóc, mỗi lần đều sờ đầu cô bé nói: "Dì đến đắp chăn cho con, không phải muốn ôm con về cô nhi viện."
Bà nhẹ giọng dỗ: "Yên tâm ngủ được không, Duy Nhất?"
Duy Nhất ôm bà ừm một tiếng, "Vâng."
Chỉ có điều, Duy Nhất không muốn đến công viên trò chơi.
Cô bé luôn cảm thấy, đi công viên trò chơi, là cả nhà lại muốn dẫn cô bé đi.
Sau đó, Đoàn Tử Du cũng không dẫn cô bé đi, hai năm này, Duy Nhất đều ở Đoàn gia, trên căn bản không ra khỏi cửa, cô bé học tập cùng Đoàn Tử Du, học tập với gia sư, nói càng nhiều hơn, người cùng dần sáng sủa hơn, có điều, người cô bé tin tưởng nhất, vẫn chỉ có một, Đoàn Tử Du.
Chỉ là tiếc vui chóng tàn.
Sức khỏe của Đoàn Tử Du không tốt, từ khi sinh ra đã bị bệnh tim.
Hôm đó khi phát bệnh tim, ba mẹ Đoàn đều không có ở nhà, chỉ có Duy Nhất và Đoàn Tử Du.
Cô bé nhìn thấy Đoàn Tử Du đột nhiên ngã xuống, khóc lên, lập tức gọi điện cho ba Đoàn, người giúp việc trong nhà nhanh chóng đến, lập tức đưa cậu đến bệnh viện.
Đoàn Duy Nhất biết sức khỏe của anh trai không tốt, nhưng trước đến giờ không biết nghiêm trọng như vậy.
Cô bé rất quan tâm Đoàn Tử Du, khi Đoàn Tử Du vào phòng phẫu thuật, ba mẹ Đoàn ở cửa đợi, Duy Nhất cũng giống vậy, ánh mắt cô bé không chớp mà nhìn chằm chằm vào ba chữ phòng phẫu thuật, cô bé đã biết chữ rồi. Cô bé cứ nhìn chằm chằm như vậy, không nhúc nhích.
Mẹ Đoàn muốn cô bé về nhà nghỉ ngơi, cô bé không muốn.
Ngay cả uống nước cô bé cũng không muốn, đến cuối cùng là Đoàn Bác Văn dỗ dành nói: "Em cũng không muốn sau khi anh trai tỉnh lại nhìn thấy Duy Nhất té xỉu đúng không, bộ dáng đó anh Tử Du sẽ lo lắng, Duy Nhất của chúng ta uống nước ăn chút gì được không?"
Anh ta lớn hơn hai người rất nhiều, sờ đầu cô dỗ dành: "Duy Nhất khỏe mạnh, mới có thể ở bên anh trai lâu hơn đúng không?"
Duy Nhất trừng mắt nhìn, nhìn về phía anh ta: "Anh hai, anh trai sẽ không có việc gì đúng không?"
Cô bé không muốn lại bị bỏ rơi đâu.
Đoàn Bác Văn gật đầu, gian nan nói câu: "Chỉ cần Duy Nhất của chúng ta khỏe mạnh, anh trai nhất định không có chuyện gì."
Lời nói vừa dứt, Duy Nhất liền cầm nước trước mặt anh ta uống, còn ăn mấy miếng cơm. Ba mẹ Đoàn nhìn cũng yên tâm.
Phẫu thuật rất lâu, cũng may thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn.
Chỉ có điều, vẫn chưa tìm được trái tim thích hợp, tạm thời như vậy.
Khi Đoàn Tử Du nằm bệnh, ngày nào Duy Nhất cũng ở bệnh viện, tình cảm anh em của hai người cũng tốt hơn, đến khi xuất viện, mẹ Đoàn nhìn hai người một chút, nhỏ giọng thì thầm: "Anh có cảm thấy Tử Du đối xử với Duy Nhất tốt hơn rất nhiều không?"
Không phải bà có ý kiến gì, chỉ là cảm thấy bất ngờ.
Con trai của bà bà rất hiểu, con trai nhỏ vẫn luôn là người lạnh lùng, bởi vì bị bệnh, cậu không để tâm cái gì, mà Duy Nhất, chính là người đầu tiên mà họ thấy cậu quan tâm.
Ba Đoàn nhìn theo, nghĩ rất thoáng: "Đúng vậy, tình cảm của nó với Duy Nhất khác biệt."
Có lẽ là do một người bị bệnh tim, một người từ nhỏ đã bị vứt bỏ mấy lần, có một loại thông cảm đặc biệt.
Mẹ Đoàn liếc nhìn chồng mình, cạn lời: "Em nói không phải cái đó."
Bà thấp giọng nói: "Em sợ sau này lớn lên, nhỡ đâu Duy Nhất yêu đương gì đó, Tử Du làm sao bây giờ?"
Nghe vậy, ba Đoàn hiếm có cho vợ mình một ánh mắt, cười nói: "Sợ gì?"
Ông vuốt cằm nói: "Đến tuổi yêu đương, nhỡ đâu hai đứa nó yêu nhau, cũng không phải là không thể."
Mẹ Đoàn: "....."
Bà há miệng, nhìn về phía ông: "Anh không phản đối?"
Ba Đoàn bật cười: "Em cho rằng anh không biết là em đang dò hỏi tin tức của anh sao?"
Mẹ Đoàn nghẹn lại, cười nói: "Này không phải sợ anh suy nghĩ cổ hủ sao?"
Mặc dù nói những chuyện này là lo lắng hơi sớm, nhưng kiểu tốt giữa Đoàn Tử Du và Duy Nhất, là vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, cảm giác của Duy Nhất đối với Đoàn Tử Du, cũng tuyệt đối không phải chỉ là anh trai, hai người bây giờ còn nhỏ, khẳng định không cảm nhận được, nhưng mẹ Đoàn đều cảm thấy hai người này đều coi đối phương là duy nhất.
Ba Đoàn khẽ liếc nhìn bà xã mình dở khóc dở cười: "Hạnh phúc của bọn nhỏ quan trọng hay là mặt mũi quan trọng?"
Mẹ Đoàn nở nụ cười, ôm ông nói: "Chính là em cảm thấy, hai đứa nhỏ đều quá khó khăn, nếu sau này có cái gì, em muốn bọn chúng thích làm gì thì làm, không bị bất kỳ cản trở nào mà đi làm chuyện mình muốn, yêu đương tự do, làm chuyện mình thích."
Bà thật sự đau lòng cho hai người, Đoàn Tử Du không cần nói, con của mình, bà vẫn luôn hổ thẹn, để cho cậu có sức khỏe không tốt, mà Duy Nhất, mặc dù chỉ là ở cạnh hai năm ngắn ngủi, mới bắt đầu là đau lòng, bây giờ là yêu thương, bà đã sớm coi Duy Nhất như là con trong nhà.
Tuy rằng cô bé còn chưa nguyện ý gọi ba mẹ, nhưng này cũng không quan trọng.
Cô bé là người nhà của họ là được rồi.
Tư tưởng của bà khai sáng, chính là nghề nghiệp và gia tộc Đoàn gia, làm cho bà không nhịn được mà lo lắng nhiều hơn.
Nhưng mà bây giờ có câu nói này của ba Đoàn, bà cũng yên tâm.
"Cảm ơn."
Ba Đoàn vỗ vỗ lưng bà, thấp giọng nói: "Anh cũng như em, hy vọng tương lai chúng nó có thể vui vẻ."
Hai người đối diện cười, mẹ Đoàn chỉ chỉ nói: "Nhìn bên kia."
Trong phòng bệnh, Duy Nhất đang luyện chữ, Đoàn Tử Du nắm tay cô bé, đang dạy cô bé viết, kiên nhẫn vô cùng.
Hình ảnh này thật đẹp, làm cho mẹ Đoàn không nhịn được mà muốn lưu giữ lại.
Là một người mẹ, bà không có bao nhiêu tâm nguyện, chỉ hy vọng hai đứa có thể bình an khỏe mạnh, thích làm gì thì làm là được. Trước đây quá khổ, hy vọng hai đứa đều có thể càng tốt hơn.