Lãng Mạn
Chương 1: Đánh nhau, đánh nhau, trận chiến dao súng (1)
Khi bạn nhỏ Đoàn Manh Manh năm tuổi mang theo bạn tốt của bé về đến nhà, nhà bé đang ở trình diễn “Ông bà Smith toàn vai võ phụ”.
Cha bé Phong nhị thiếu cầm trong tay một khẩu M9, vẻ mặt kiên quyết thề sống chết không theo: “Em đừng tới đây! Nếu qua đây anh sẽ nổ súng……” Họng súng ngăm đen chỉ vào cô gái đang mặc tạp dề ở đối diện, cũng chính là mẹ bé Đoàn Khanh Nhiên.
Mẹ bé Đoàn Khanh Nhiên vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt, đáy mắt là khinh bỉ thật sâu, tay thuận tiện từ trên bàn cơm rút dao gọt hoa quả ra, “xẹt xẹt xẹt” ba cái, giống như chặt thịt heo vậy, nòng súng đã bị cắt thành từng khúc từng khúc, rơi xuống mặt đất.
Cha bé còn đang mắt trừng miệng há, đã bị mẹ bé đè lên trên sofa đánh tơi bời.
Trường hợp này, vô cùng máu tanh.
Mẹ bé vừa đánh còn vừa mắng đến hung tợn: “Anh dám giả ngu hả! Đã sớm nói trước tôi nấu cơm anh rửa bát, anh cư nhiên còn dám chạy?!”
……
Bạn nhỏ Đoàn Manh Manh đối với bên trong đang phát sinh hành vi tàn bạo nhìn như không thấy, thân mật đến dắt bàn tay nhỏ mềm của bạn bé, nói: “Người lớn thần mã, ghét nhất. Tụi mình vào trong phòng mình chơi, không cần để ý đến đám nhân loại ngu xuẩn này.”
Người bạn nhỏ nước mắt đồng tử trên mặt và nước tiểu đồng tử ở phía dưới đều chảy ra, chạy như điên mà đi: “Mẹ ơi, chỗ này thật đáng sợ. Mau kêu Ultraman tới cứu con hu hu hu……”
Đoàn Manh Manh nhìn bóng dáng của người bạn nhỏ nhanh chóng biến thành một chấm đen nhỏ, rốt cuộc nổi giận, quay mặt liền hướng bố mẹ bé kêu: “Hai người đám nhân loại ngu xuẩn này, thật là đủ rồi. Tháng này đã dọa đi mất bạn học nhỏ thứ 11 của con, vấn đề là hôm nay mới là ngày 10 được không?! Hai người chẳng lẽ liền không thể đánh nhau đánh đến càng thêm bình thường chút sao?!” Đeo cặp nhỏ, ném hai cái chiếc giày nhỏ, nổi giận đùng đùng đi vào phòng.
Đi được một nửa, bé vẫn là cảm thấy lòng căm phẫn bất bình, vì thế dừng lại, lại nói: “Đồng chí Phong Thiếu Bạch, bố cũng già đầu rồi, xin không cần luôn là cầm khuôn đúc súng lục của con tới giả làm 007 được không? Bố không thấy ấu trĩ lắm sao! Mặt khác, xin bồi thường cho con một cái mô hình mới, cảm ơn.” Sau đó lại dùng ánh mắt không có sai biệt với mẹ bé vô cùng khinh bỉ mà nhìn cha bé liếc mắt một cái, lúc này mới trở về phòng.
Phong nhị thiếu che lại vành mắt bị vợ đánh bầm tím, ngồi dậy từ trên sô pha. Anh nhìn bóng dáng ông cụ non của con trai, nói với Đoàn Khanh Nhiên: “Vợ ơi, con trai anh có phải đang mắc hội chứng Chuunibyou hay không? Như thế nào đôi mắt nhỏ hận đời như vậy, nói chuyện không lớn không nhỏ như vậy thế?”
Đoàn Khanh Nhiên cởi tạp dề, quăng vào mặt Phong Thiếu Bạch, mắng: “Anh mới mắc hội chứng Chuunibyou. Tôi thấy anh nhiều năm như vậy liền không từ trong hội chứng Chuunibyou chữa khỏi đó!”
Phong Thiếu Bạch không tức giận, ngược lại trên mặt đi ôm lấy thơm thơm vợ, bộ dáng cợt nhả lưu manh: “Con lớn rồi, thật là một chút cũng không đáng yêu. Cho nên, chúng ta vẫn là phải nỗ lực hơn nữa, lại tạo em bé ra tới chơi đi……”
Nói xong liền kỹ thuật thành thạo đến mang người đưa tới trên sofa —— Phong nhị thiếu cũng không chú ý, hứng thú tới, nơi nào cũng có thể HIGH được, đây là chuẩn bị ở hiện trường chính mình vừa mới bị bạo hành lại đến một lần “va chạm thân thể tình cảm mãnh liệt” đâu. Tố chất tâm lý của Phong nhị thiếu vượt qua thử thách, một chút bóng ma tâm lý cũng không có.
Đáng tiếc, tay còn không có mà kịp cởi cái cúc áo sơmi thứ hai của bà xã nhà mình đâu, Đoàn Khanh Nhiên liền ánh mắt lạnh lùng, trở tay nắm lấy cổ tay Phong Thiếu Bạch, xoay người một cái liền đè Phong nhị thiếu gắt gao ở phía dưới đầu gối mình: “Tôi đã từng nói, đời này tôi cũng chỉ biết có một đứa con là Đoàn Manh Manh, nếu anh không thể tiếp thu thằng bé, như vậy liền tự mình đóng gói rời khỏi nhà này đi.”
Phong Thiếu Bạch trong lòng “lộp bộp” một chút, biết chính mình phạm vào tối kỵ của Đoàn Khanh Nhiên, vì thế cố ý “kẽo kẹt quang quác” giả bộ kêu đau, để từ trên tình cảm tranh thủ đồng tình, sau đó lại lời thề son sắt mà bảo đảm: “Vợ ơi, em suy nghĩ nhiều rồi, Manh Manh là đứa con anh thương yêu nhất, ngoại trừ em ra, anh yêu nhất chính là thằng bé. Hôm qua Đỗ Đào tên kia còn hâm mộ ghen tị với anh có một đứa con trai thông minh như vậy đâu.”
Cha bé Phong nhị thiếu cầm trong tay một khẩu M9, vẻ mặt kiên quyết thề sống chết không theo: “Em đừng tới đây! Nếu qua đây anh sẽ nổ súng……” Họng súng ngăm đen chỉ vào cô gái đang mặc tạp dề ở đối diện, cũng chính là mẹ bé Đoàn Khanh Nhiên.
Mẹ bé Đoàn Khanh Nhiên vẻ mặt hờ hững lạnh nhạt, đáy mắt là khinh bỉ thật sâu, tay thuận tiện từ trên bàn cơm rút dao gọt hoa quả ra, “xẹt xẹt xẹt” ba cái, giống như chặt thịt heo vậy, nòng súng đã bị cắt thành từng khúc từng khúc, rơi xuống mặt đất.
Cha bé còn đang mắt trừng miệng há, đã bị mẹ bé đè lên trên sofa đánh tơi bời.
Trường hợp này, vô cùng máu tanh.
Mẹ bé vừa đánh còn vừa mắng đến hung tợn: “Anh dám giả ngu hả! Đã sớm nói trước tôi nấu cơm anh rửa bát, anh cư nhiên còn dám chạy?!”
……
Bạn nhỏ Đoàn Manh Manh đối với bên trong đang phát sinh hành vi tàn bạo nhìn như không thấy, thân mật đến dắt bàn tay nhỏ mềm của bạn bé, nói: “Người lớn thần mã, ghét nhất. Tụi mình vào trong phòng mình chơi, không cần để ý đến đám nhân loại ngu xuẩn này.”
Người bạn nhỏ nước mắt đồng tử trên mặt và nước tiểu đồng tử ở phía dưới đều chảy ra, chạy như điên mà đi: “Mẹ ơi, chỗ này thật đáng sợ. Mau kêu Ultraman tới cứu con hu hu hu……”
Đoàn Manh Manh nhìn bóng dáng của người bạn nhỏ nhanh chóng biến thành một chấm đen nhỏ, rốt cuộc nổi giận, quay mặt liền hướng bố mẹ bé kêu: “Hai người đám nhân loại ngu xuẩn này, thật là đủ rồi. Tháng này đã dọa đi mất bạn học nhỏ thứ 11 của con, vấn đề là hôm nay mới là ngày 10 được không?! Hai người chẳng lẽ liền không thể đánh nhau đánh đến càng thêm bình thường chút sao?!” Đeo cặp nhỏ, ném hai cái chiếc giày nhỏ, nổi giận đùng đùng đi vào phòng.
Đi được một nửa, bé vẫn là cảm thấy lòng căm phẫn bất bình, vì thế dừng lại, lại nói: “Đồng chí Phong Thiếu Bạch, bố cũng già đầu rồi, xin không cần luôn là cầm khuôn đúc súng lục của con tới giả làm 007 được không? Bố không thấy ấu trĩ lắm sao! Mặt khác, xin bồi thường cho con một cái mô hình mới, cảm ơn.” Sau đó lại dùng ánh mắt không có sai biệt với mẹ bé vô cùng khinh bỉ mà nhìn cha bé liếc mắt một cái, lúc này mới trở về phòng.
Phong nhị thiếu che lại vành mắt bị vợ đánh bầm tím, ngồi dậy từ trên sô pha. Anh nhìn bóng dáng ông cụ non của con trai, nói với Đoàn Khanh Nhiên: “Vợ ơi, con trai anh có phải đang mắc hội chứng Chuunibyou hay không? Như thế nào đôi mắt nhỏ hận đời như vậy, nói chuyện không lớn không nhỏ như vậy thế?”
Đoàn Khanh Nhiên cởi tạp dề, quăng vào mặt Phong Thiếu Bạch, mắng: “Anh mới mắc hội chứng Chuunibyou. Tôi thấy anh nhiều năm như vậy liền không từ trong hội chứng Chuunibyou chữa khỏi đó!”
Phong Thiếu Bạch không tức giận, ngược lại trên mặt đi ôm lấy thơm thơm vợ, bộ dáng cợt nhả lưu manh: “Con lớn rồi, thật là một chút cũng không đáng yêu. Cho nên, chúng ta vẫn là phải nỗ lực hơn nữa, lại tạo em bé ra tới chơi đi……”
Nói xong liền kỹ thuật thành thạo đến mang người đưa tới trên sofa —— Phong nhị thiếu cũng không chú ý, hứng thú tới, nơi nào cũng có thể HIGH được, đây là chuẩn bị ở hiện trường chính mình vừa mới bị bạo hành lại đến một lần “va chạm thân thể tình cảm mãnh liệt” đâu. Tố chất tâm lý của Phong nhị thiếu vượt qua thử thách, một chút bóng ma tâm lý cũng không có.
Đáng tiếc, tay còn không có mà kịp cởi cái cúc áo sơmi thứ hai của bà xã nhà mình đâu, Đoàn Khanh Nhiên liền ánh mắt lạnh lùng, trở tay nắm lấy cổ tay Phong Thiếu Bạch, xoay người một cái liền đè Phong nhị thiếu gắt gao ở phía dưới đầu gối mình: “Tôi đã từng nói, đời này tôi cũng chỉ biết có một đứa con là Đoàn Manh Manh, nếu anh không thể tiếp thu thằng bé, như vậy liền tự mình đóng gói rời khỏi nhà này đi.”
Phong Thiếu Bạch trong lòng “lộp bộp” một chút, biết chính mình phạm vào tối kỵ của Đoàn Khanh Nhiên, vì thế cố ý “kẽo kẹt quang quác” giả bộ kêu đau, để từ trên tình cảm tranh thủ đồng tình, sau đó lại lời thề son sắt mà bảo đảm: “Vợ ơi, em suy nghĩ nhiều rồi, Manh Manh là đứa con anh thương yêu nhất, ngoại trừ em ra, anh yêu nhất chính là thằng bé. Hôm qua Đỗ Đào tên kia còn hâm mộ ghen tị với anh có một đứa con trai thông minh như vậy đâu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương