Lang Tế Chiến Thần
Chương 19: Kế hoạch của Chiết Thu Vũ
Diệp Lân lười so đo với đàn bà, hắn cũng không thèm để ý mà xoay người rời đi.
Tới tiệm ăn sáng, hắn gọi một bát cháo và một lồng bánh bao hấp, vừa lướt điện thoại vừa ăn.
“Cậu quả nhiên là đang ở đây.”
Diệp Lân ngẩng đầu nhìn, trông thấy Dương Cường đang ngồi trước mặt hắn, vẻ mặt cạn lời nhìn Diệp Lân.
Hắn thường xuyên tới tiệm này ăn sáng, thế nên cũng không ngạc nhiên khi Dương Cường tìm thấy mình.
“Cậu không đi làm, chạy tới đây làm gì?” Diệp Lân kinh ngạc hỏi.
“Cậu không nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi đi làm quái gì chứ, hôm qua ông đây còn thấy tên cậu trên hàng ông chủ liền ngu cả người, mau mau, nói cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì vậy, còn nữa, chuyện của Từ Đông cũng là do cậu giở trò quỷ đúng không!” Dương Cường càu nhàu nói.
Từ Đông là quản đốc của hắn ta, từ sau khi để Trâu Thiến Thiến dạy dỗ ông ta, Diệp Lân cũng không quan tâm tới nữa.
“Hắn ta làm sao?” Diệp Lân hỏi.
“Cậu không biết sao, rất nhiều công ty bất động sản muốn kiện hắn ta, số tiền bồi thường kia cho dù hắn ta có bán vợ con đi cũng không đủ trả.” Dương Cường cầm một chiếc bánh bao nhét vào trong miệng nói: “Hôm qua hắn ta gọi điện thoại cho tôi, xin tôi nói tốt với cậu mấy câu.”
Về chuyện Diệp Lân thay đổi thân phận, Dương Cường cũng không hề cảm thấy khó chịu, quan hệ của hai người vẫn giống như ngày trước.
“Là hắn ta tự chuốc lấy, hơn nữa công trường mà hắn nhận thầu quả thật đã ăn bớt tiền nguyên vật liệu, đây là điều không thể chối cãi, kết cục này cũng là do hắn ta gieo gió gặt bão.” Diệp Lân bình tĩnh đáp.
Dương Cường bĩu môi nói: “Tôi không tới tìm cậu vì chuyện này, tôi hỏi cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên cậu lại trở thành ông chủ của công ty Thịnh Thế vậy.”
Diệp Lân thở dài, đối với Dương Cường, hắn cảm thấy cũng không có gì là phiền phức cả.
“Tôi không thể nhớ được bất cứ chuyện gì từ ba năm đổ về trước, điều này cậu biết mà đúng không.” Diệp Lân nói.
“Ừ.” Dương Cường gật đầu đáp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, thật ra tôi là một người có rất nhiều tiền, bỗng nhiên tôi khôi phục được trí nhớ, tìm được thẻ ngân hàng, kiểm tra thẻ phát hiện bên trong có không ít tiền, muốn cho cả nhà Lâm Vân Nguyệt hối hận, tôi đã đi mua công ty Thịnh Thế, cố ý để Lâm Vân Nguyệt biết được tôi có tiền.” Diệp Lân giải thích một cách đơn giản.
Còn về chuyện liên quan tới Người Gác Đêm, đương nhiên anh không thể tiết lộ cho Dương Cường được.
“Cậu đây là định vả mặt người ta sao.” Dương Cường sáng mắt lên hỏi.
Diệp Lân cười cười nói: “Lúc trước tôi từng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ tôi cũng không oán hận bọn họ như vậy nữa.”
Sau khi khôi phục trí nhớ, ánh mắt của Diệp Lân quả thật đã thay đổi không ít, vốn dĩ hắn không thuộc về nơi này.
Hơn nữa cho dù thế nào, cha của Lâm Vân Nguyệt đã từng cứu hắn một mạng, căn nhà kia đối với hắn mà nói không đáng là bao cả, coi như là trả ơn đi.
Tất nhiên, Diệp Lân không thể nào quên đi hết những uất ức mà hắn phải chịu đựng suốt ba năm qua, trong lòng hắn không tránh khỏi ghê tởm hai mẹ con họ.
“Cậu vẫn nên đi làm đi, mặc dù tôi là ông chủ, nhưng cậu vắng mặt như thế cũng không tốt lắm, hơn nữa cậu còn phải học thêm vài thứ, tuy tôi không đuổi việc cậu nhưng tới khi bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ cậu cũng sẽ khó chịu.” Diệp Lân nhắc nhở.
“Tôi biết rồi, nhưng hôm nay tôi đã xin nghỉ, hôm qua công ty đã ứng trước cho tôi 50 vạn tiền lương, tôi không chờ được, tối qua đã đưa An An tới bệnh viện để làm phẫu thuật rồi, hôm nay thừa dịp thằng bé đang ngủ tôi mới chạy ra đây tìm cậu.” Dương Cường nói.
Diệp Lân gật đầu đáp: “Được rồi, vậy đợi lát nữa tôi đi cùng cậu vào thăm An An!”
……
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da đang trước cửa công ty Thịnh Thế, ông ta mang theo một túi công văn, hai tay xách theo một chai rượu thượng hạng, lo lắng quanh quẩn trước cửa.
Rất nhanh đã có một bóng dáng xinh đẹp chạy tới,lúc trông thấy người đàn ông trung niên, cô ta kinh ngạc nói: “Chú Bạch, sao chú lại tới tìm cháu thế.”
Người đàn ông trước mặt này là cậu của Lâm Vân Nguyệt, anh trai của Bạch Liên Hương, Bạch Ba.
Bạch Ba nhìn thấy Lâm Thiến, trên mặt ông ta lộ ra vẻ tươi cười, ông ta vội vàng nói: “Thiến Thiến, là thế này, vốn dĩ chú tới là muốn gặp sếp Hà của công ty cháu, lúc trước hàng hóa của công ty chú vẫn luôn do Thịnh Thế phụ trách vận chuyển, hôm qua đột nhiên ông ấy nói muốn dừng hợp tác, chú định tìm những công ty Logistics khác nhưng mức giá mà bọn họ đưa ra lại quá cao.”
Sắc mặt Lâm Thiên khẽ biến.
Cô ta nhớ lại những lời mà Diệp Lân đứng ở trước cửa nói với bọn họ lúc ly hôn, bọn họ sẽ hối hận.
Mà hiện tại, Diệp Lân đã thay đổi, trở thành ông chủ của cô ta, công ty còn cắt đứt hợp tác với phía Bạch Ba!
Cô ta không biết rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta nhận rõ một điều, Diệp Lân hoàn toàn khác với những gì cô ta tưởng tượng.
Lâm Thiến cười khổ nói: “Chuyện mà chú nói cháu cũng không giúp được, cháu chẳng qua chỉ nhà một nhân viên quèn trong công ty mà thôi.”
“Thế này đi, lúc nãy chú nhìn thấy sếp Hà ở cửa nhưng ông ta không muốn nói chuyện với chú, cháu xem có thể đưa chú vào trong công ty được không, chú tự đi tìm sếp Hà.” Bạch Ba nói.
Lâm Thiến thở dài, nhìn Bạch Ba nói: “Chú Bạch, mặc dù cháu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đây là sự thật, sếp Hà không phải là ông chủ của cháu nữa rồi, hiện tại ông chủ của cháu…là Diệp Lân!”
“Diệp Lân? Diệp Lân nào? Bạch Ba hỏi.
Lâm Thiến cười khổ đáp: “Còn có thể là ai nữa, chồng cũ của chị Vân Nguyệt.”
Vẻ mặt Bạch Ba đột nhiên thay đổi, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được.
Lâm Thiến lại nói: “Thế nên, thay vì tới tìm cháu, chi bằng chú tới tìm thím với chị Vân Nguyệt, có điều cháu đoán cũng không có tác dụng gì đâu, lúc trước bọn họ đối xử tệ với Diệp Lân như vậy.”
“Cậu ta đang trả thù chúng ta!” Bạch Ba tái xanh mặt nói.
Thực tế, chuyện này chẳng liên quan gì tới Diệp Lân cả.
Hôm qua hắn nói với Giang Chấn Nam, nhờ Giang Chấn Nam quan tâm tới Thịnh Thế một chút, ngay sau khi trở về, Giang Chấn Nam chủ động gọi điện cho Hà Cương, bàn về chuyện hợp tác.
Hà Cương phát sợ khi nhận được điện thoại của Giang Chấn Nam, đây là người giàu nhất Giang Thành đó!
Sản nghiệp của bọn họ rất lớn, sau khi nhận được tin này, ông ta lập tức ra quyết định, dừng hợp tác với một số doanh nghiệp không quan trọng, để đem nguồn lực chuyển sang nhà họ Giang.
Bạch Ba chỉ là bị liên lụy mà thôi!
“Nói thật, bây giờ cháu cũng đang sứt đầu mẻ trán đây.” Vẻ mặt Lâm Thiến đầy lo lắng nói: “Bây giờ cháu ở trong công ty, mỗi một giây đều cảm thấy mình sắp thất nghiệp rồi!”
…..
Ăn sáng với Dương Cường xong, hai người cùng tới bệnh viện thăm An An, sau đó hắn tạm biệt hai người bọn họ rồi lái xe trở về nhà!
Hắn của hiện tại không cần phải đi vác gạch nữa, công ty cũng chỉ là ông chủ ăn không ngồi rồi, tạm thời Chiết Thu Vũ cũng chưa sắp xếp việc gì cho hắn trong tổ chức Người Gác Đêm, hắn quả thực có chút vô công rồi nghề.
Về tới nhà đã là giữa trưa rồi, Chiết Thu Vũ và Minh Tiểu Nam đã nấu xong cơm, đợi đến khi Diệp Lân về tới nơi, Chiết Thu Vũ liếc anh rồi nói: “Anh cũng nhàn rỗi nhỉ.”
Diệp Lân cười hắc hắc nói: “Đây không phải là do tôi không có việc gì làm sao, cũng chưa quay về Người Gác Đêm, không có nhiệm vụ cần chấp hành.”
Chiết Thu Vũ trừng mắt nhìn anh: “Anh không cần quay về Người Gác Đêm nữa.”
“Gì cơ?” Diệp Lân kinh ngạc hỏi: “Em có ý gì?”
“Anh mất tích ba năm, tôi vừa mới gọi điện thông báo cho ông cụ, đây cũng là ý của ông ấy, ba năm nay cho dù là trong nội bộ Người Gác Đêm hay là những thế lực khác, bọn họ đều nghĩ anh đã biết mất hoàn toàn rồi, vì vậy tạm thời anh đừng bại lộ, anh cứ ở trong thành phố phối hợp với chúng tôi như một thành viên ngầm, thực hiện nhiệm vụ cũng dễ dàng hơn, tiện thể thư giãn một chút.” Chiết Thu Vũ nói.
Diệp Lân sáng mắt nói: “Thế cũng được, coi như tự do thêm một chút!”
“Nhiệm vụ của hai người thế nào rồi?” Diệp Lân hỏi.
“Đang thực hiện theo kế hoạch.” Chiết Thu Vũ nói thêm: “Đến lúc tìm chút chuyện cho anh làm rồi.”
Minh Tiểu Nam đang ăn đồ ăn bên cạnh bỗng nhiên ho khan một tiếng.
Diệp Lân cũng không để ý, hắn sáng mắt lên hỏi: “Đã điều tra ra được người của bọn họ chưa?”
“Cái này thì chưa.” Chiết Thu Vũ nói tiếp: “Nhưng chúng tôi đã biết được mục đích của bọn họ, bọn họ muốn bắt cóc hoặc giết chết Giang Uyển Uyển, để ép buộc Giang Chấn Nam gia nhập vào tổ chức của bọn họ, anh biết đấy, Giang Chấn Nam biết đến sự tồn tại của chúng tôi, tôi vừa tới đã nói chuyện với Giang Chấn Nam rồi, điều quan trọng nhất bây giờ là bảo vệ sự an toàn cho Giang Uyển Uyển.”
“Thế nên?” Diệp Lân hỏi.
“Thế nên tôi cần phái một người danh chính ngôn thuận tới bên cạnh cô ta mà cô ta không hề hay biết.” Chiết Thu Vũ ăn một miếng, bình tĩnh nói.
“Ý em là, để tôi tới làm vệ sĩ cho Giang Uyển Uyển?” Diệp Lân kinh ngạc hỏi.
Loại chuyện này, hắn cũng không từ chối, lúc trước khi chấp hành nhiệm vụ, hắn cũng không ít lần làm vệ sĩ cho mục tiêu.
“Không phải vệ sĩ, vệ sĩ thì lại tận lực quá.” Chiết Thu Vũ nói: “Nếu như làm vệ sĩ, bọn họ nhất định sẽ đoán được anh là người của bọn tôi, vì thế sẽ lựa chọn lúc vệ sĩ không có mặt để ra tay.”
Dứt lời, cô lại nhìn về Diệp Lân nói: “Anh đã mất tích ba năm, ở Giang Thành này anh chỉ là một người bình thường mà thôi, vì thế anh xuất hiện bên cạnh Giang Uyển Uyển sẽ không có ai nghi ngờ, hơn nữa…hay anh lấy thân phận là chồng của cô ta…”
“Đợi đã…” Diệp Lân cảm thấy có gì đó không đúng, hắn vội vàng nói: “Em nói lấy thân phận gì?”
“Chồng!” Chiết Thu Vũ trả lời: “Tôi đã nói rồi, sau khi chúng tôi tới Giang Thành đã qua lại với Giang Chấn Nam, vì thế ông ta mới tổ chức một bữa tiệc, tuyên bố ai cũng có thể theo đuổi Giang Uyển Uyển, cuối cùng anh đã thành công theo đuổi được cô ta, bước vào nhà họ Giang! Trở thành con rể của Giang Chấn Nam.”
Nói xong, cô nhìn Diệp Lân đang trợn to mắt nói: “Bằng cách này, anh có thể ra vào tự nhiên cùng Giang Uyển Uyển, thậm chí ngủ cùng giường cũng không thành vấn đề, có thể bảo vệ cô ta 24/24 giờ!”
“Bây giờ tôi đâu phải người bình thường nữa, tôi đã mua một công ty. Ảnh chụp của tôi còn dán trên vị trí ông chủ đấy!” Diệp Lân vò cái đầu có chút đau nhức nói.
“Vừa hay, công ty này xem như là quà ra mắt của Giang Chấn Nam tặng anh đi!” Chiết Thu Vũ vẫn bình thản như cũ.
Tới tiệm ăn sáng, hắn gọi một bát cháo và một lồng bánh bao hấp, vừa lướt điện thoại vừa ăn.
“Cậu quả nhiên là đang ở đây.”
Diệp Lân ngẩng đầu nhìn, trông thấy Dương Cường đang ngồi trước mặt hắn, vẻ mặt cạn lời nhìn Diệp Lân.
Hắn thường xuyên tới tiệm này ăn sáng, thế nên cũng không ngạc nhiên khi Dương Cường tìm thấy mình.
“Cậu không đi làm, chạy tới đây làm gì?” Diệp Lân kinh ngạc hỏi.
“Cậu không nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi đi làm quái gì chứ, hôm qua ông đây còn thấy tên cậu trên hàng ông chủ liền ngu cả người, mau mau, nói cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì vậy, còn nữa, chuyện của Từ Đông cũng là do cậu giở trò quỷ đúng không!” Dương Cường càu nhàu nói.
Từ Đông là quản đốc của hắn ta, từ sau khi để Trâu Thiến Thiến dạy dỗ ông ta, Diệp Lân cũng không quan tâm tới nữa.
“Hắn ta làm sao?” Diệp Lân hỏi.
“Cậu không biết sao, rất nhiều công ty bất động sản muốn kiện hắn ta, số tiền bồi thường kia cho dù hắn ta có bán vợ con đi cũng không đủ trả.” Dương Cường cầm một chiếc bánh bao nhét vào trong miệng nói: “Hôm qua hắn ta gọi điện thoại cho tôi, xin tôi nói tốt với cậu mấy câu.”
Về chuyện Diệp Lân thay đổi thân phận, Dương Cường cũng không hề cảm thấy khó chịu, quan hệ của hai người vẫn giống như ngày trước.
“Là hắn ta tự chuốc lấy, hơn nữa công trường mà hắn nhận thầu quả thật đã ăn bớt tiền nguyên vật liệu, đây là điều không thể chối cãi, kết cục này cũng là do hắn ta gieo gió gặt bão.” Diệp Lân bình tĩnh đáp.
Dương Cường bĩu môi nói: “Tôi không tới tìm cậu vì chuyện này, tôi hỏi cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên cậu lại trở thành ông chủ của công ty Thịnh Thế vậy.”
Diệp Lân thở dài, đối với Dương Cường, hắn cảm thấy cũng không có gì là phiền phức cả.
“Tôi không thể nhớ được bất cứ chuyện gì từ ba năm đổ về trước, điều này cậu biết mà đúng không.” Diệp Lân nói.
“Ừ.” Dương Cường gật đầu đáp: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, thật ra tôi là một người có rất nhiều tiền, bỗng nhiên tôi khôi phục được trí nhớ, tìm được thẻ ngân hàng, kiểm tra thẻ phát hiện bên trong có không ít tiền, muốn cho cả nhà Lâm Vân Nguyệt hối hận, tôi đã đi mua công ty Thịnh Thế, cố ý để Lâm Vân Nguyệt biết được tôi có tiền.” Diệp Lân giải thích một cách đơn giản.
Còn về chuyện liên quan tới Người Gác Đêm, đương nhiên anh không thể tiết lộ cho Dương Cường được.
“Cậu đây là định vả mặt người ta sao.” Dương Cường sáng mắt lên hỏi.
Diệp Lân cười cười nói: “Lúc trước tôi từng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ tôi cũng không oán hận bọn họ như vậy nữa.”
Sau khi khôi phục trí nhớ, ánh mắt của Diệp Lân quả thật đã thay đổi không ít, vốn dĩ hắn không thuộc về nơi này.
Hơn nữa cho dù thế nào, cha của Lâm Vân Nguyệt đã từng cứu hắn một mạng, căn nhà kia đối với hắn mà nói không đáng là bao cả, coi như là trả ơn đi.
Tất nhiên, Diệp Lân không thể nào quên đi hết những uất ức mà hắn phải chịu đựng suốt ba năm qua, trong lòng hắn không tránh khỏi ghê tởm hai mẹ con họ.
“Cậu vẫn nên đi làm đi, mặc dù tôi là ông chủ, nhưng cậu vắng mặt như thế cũng không tốt lắm, hơn nữa cậu còn phải học thêm vài thứ, tuy tôi không đuổi việc cậu nhưng tới khi bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ cậu cũng sẽ khó chịu.” Diệp Lân nhắc nhở.
“Tôi biết rồi, nhưng hôm nay tôi đã xin nghỉ, hôm qua công ty đã ứng trước cho tôi 50 vạn tiền lương, tôi không chờ được, tối qua đã đưa An An tới bệnh viện để làm phẫu thuật rồi, hôm nay thừa dịp thằng bé đang ngủ tôi mới chạy ra đây tìm cậu.” Dương Cường nói.
Diệp Lân gật đầu đáp: “Được rồi, vậy đợi lát nữa tôi đi cùng cậu vào thăm An An!”
……
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da đang trước cửa công ty Thịnh Thế, ông ta mang theo một túi công văn, hai tay xách theo một chai rượu thượng hạng, lo lắng quanh quẩn trước cửa.
Rất nhanh đã có một bóng dáng xinh đẹp chạy tới,lúc trông thấy người đàn ông trung niên, cô ta kinh ngạc nói: “Chú Bạch, sao chú lại tới tìm cháu thế.”
Người đàn ông trước mặt này là cậu của Lâm Vân Nguyệt, anh trai của Bạch Liên Hương, Bạch Ba.
Bạch Ba nhìn thấy Lâm Thiến, trên mặt ông ta lộ ra vẻ tươi cười, ông ta vội vàng nói: “Thiến Thiến, là thế này, vốn dĩ chú tới là muốn gặp sếp Hà của công ty cháu, lúc trước hàng hóa của công ty chú vẫn luôn do Thịnh Thế phụ trách vận chuyển, hôm qua đột nhiên ông ấy nói muốn dừng hợp tác, chú định tìm những công ty Logistics khác nhưng mức giá mà bọn họ đưa ra lại quá cao.”
Sắc mặt Lâm Thiên khẽ biến.
Cô ta nhớ lại những lời mà Diệp Lân đứng ở trước cửa nói với bọn họ lúc ly hôn, bọn họ sẽ hối hận.
Mà hiện tại, Diệp Lân đã thay đổi, trở thành ông chủ của cô ta, công ty còn cắt đứt hợp tác với phía Bạch Ba!
Cô ta không biết rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ta nhận rõ một điều, Diệp Lân hoàn toàn khác với những gì cô ta tưởng tượng.
Lâm Thiến cười khổ nói: “Chuyện mà chú nói cháu cũng không giúp được, cháu chẳng qua chỉ nhà một nhân viên quèn trong công ty mà thôi.”
“Thế này đi, lúc nãy chú nhìn thấy sếp Hà ở cửa nhưng ông ta không muốn nói chuyện với chú, cháu xem có thể đưa chú vào trong công ty được không, chú tự đi tìm sếp Hà.” Bạch Ba nói.
Lâm Thiến thở dài, nhìn Bạch Ba nói: “Chú Bạch, mặc dù cháu không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đây là sự thật, sếp Hà không phải là ông chủ của cháu nữa rồi, hiện tại ông chủ của cháu…là Diệp Lân!”
“Diệp Lân? Diệp Lân nào? Bạch Ba hỏi.
Lâm Thiến cười khổ đáp: “Còn có thể là ai nữa, chồng cũ của chị Vân Nguyệt.”
Vẻ mặt Bạch Ba đột nhiên thay đổi, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được.
Lâm Thiến lại nói: “Thế nên, thay vì tới tìm cháu, chi bằng chú tới tìm thím với chị Vân Nguyệt, có điều cháu đoán cũng không có tác dụng gì đâu, lúc trước bọn họ đối xử tệ với Diệp Lân như vậy.”
“Cậu ta đang trả thù chúng ta!” Bạch Ba tái xanh mặt nói.
Thực tế, chuyện này chẳng liên quan gì tới Diệp Lân cả.
Hôm qua hắn nói với Giang Chấn Nam, nhờ Giang Chấn Nam quan tâm tới Thịnh Thế một chút, ngay sau khi trở về, Giang Chấn Nam chủ động gọi điện cho Hà Cương, bàn về chuyện hợp tác.
Hà Cương phát sợ khi nhận được điện thoại của Giang Chấn Nam, đây là người giàu nhất Giang Thành đó!
Sản nghiệp của bọn họ rất lớn, sau khi nhận được tin này, ông ta lập tức ra quyết định, dừng hợp tác với một số doanh nghiệp không quan trọng, để đem nguồn lực chuyển sang nhà họ Giang.
Bạch Ba chỉ là bị liên lụy mà thôi!
“Nói thật, bây giờ cháu cũng đang sứt đầu mẻ trán đây.” Vẻ mặt Lâm Thiến đầy lo lắng nói: “Bây giờ cháu ở trong công ty, mỗi một giây đều cảm thấy mình sắp thất nghiệp rồi!”
…..
Ăn sáng với Dương Cường xong, hai người cùng tới bệnh viện thăm An An, sau đó hắn tạm biệt hai người bọn họ rồi lái xe trở về nhà!
Hắn của hiện tại không cần phải đi vác gạch nữa, công ty cũng chỉ là ông chủ ăn không ngồi rồi, tạm thời Chiết Thu Vũ cũng chưa sắp xếp việc gì cho hắn trong tổ chức Người Gác Đêm, hắn quả thực có chút vô công rồi nghề.
Về tới nhà đã là giữa trưa rồi, Chiết Thu Vũ và Minh Tiểu Nam đã nấu xong cơm, đợi đến khi Diệp Lân về tới nơi, Chiết Thu Vũ liếc anh rồi nói: “Anh cũng nhàn rỗi nhỉ.”
Diệp Lân cười hắc hắc nói: “Đây không phải là do tôi không có việc gì làm sao, cũng chưa quay về Người Gác Đêm, không có nhiệm vụ cần chấp hành.”
Chiết Thu Vũ trừng mắt nhìn anh: “Anh không cần quay về Người Gác Đêm nữa.”
“Gì cơ?” Diệp Lân kinh ngạc hỏi: “Em có ý gì?”
“Anh mất tích ba năm, tôi vừa mới gọi điện thông báo cho ông cụ, đây cũng là ý của ông ấy, ba năm nay cho dù là trong nội bộ Người Gác Đêm hay là những thế lực khác, bọn họ đều nghĩ anh đã biết mất hoàn toàn rồi, vì vậy tạm thời anh đừng bại lộ, anh cứ ở trong thành phố phối hợp với chúng tôi như một thành viên ngầm, thực hiện nhiệm vụ cũng dễ dàng hơn, tiện thể thư giãn một chút.” Chiết Thu Vũ nói.
Diệp Lân sáng mắt nói: “Thế cũng được, coi như tự do thêm một chút!”
“Nhiệm vụ của hai người thế nào rồi?” Diệp Lân hỏi.
“Đang thực hiện theo kế hoạch.” Chiết Thu Vũ nói thêm: “Đến lúc tìm chút chuyện cho anh làm rồi.”
Minh Tiểu Nam đang ăn đồ ăn bên cạnh bỗng nhiên ho khan một tiếng.
Diệp Lân cũng không để ý, hắn sáng mắt lên hỏi: “Đã điều tra ra được người của bọn họ chưa?”
“Cái này thì chưa.” Chiết Thu Vũ nói tiếp: “Nhưng chúng tôi đã biết được mục đích của bọn họ, bọn họ muốn bắt cóc hoặc giết chết Giang Uyển Uyển, để ép buộc Giang Chấn Nam gia nhập vào tổ chức của bọn họ, anh biết đấy, Giang Chấn Nam biết đến sự tồn tại của chúng tôi, tôi vừa tới đã nói chuyện với Giang Chấn Nam rồi, điều quan trọng nhất bây giờ là bảo vệ sự an toàn cho Giang Uyển Uyển.”
“Thế nên?” Diệp Lân hỏi.
“Thế nên tôi cần phái một người danh chính ngôn thuận tới bên cạnh cô ta mà cô ta không hề hay biết.” Chiết Thu Vũ ăn một miếng, bình tĩnh nói.
“Ý em là, để tôi tới làm vệ sĩ cho Giang Uyển Uyển?” Diệp Lân kinh ngạc hỏi.
Loại chuyện này, hắn cũng không từ chối, lúc trước khi chấp hành nhiệm vụ, hắn cũng không ít lần làm vệ sĩ cho mục tiêu.
“Không phải vệ sĩ, vệ sĩ thì lại tận lực quá.” Chiết Thu Vũ nói: “Nếu như làm vệ sĩ, bọn họ nhất định sẽ đoán được anh là người của bọn tôi, vì thế sẽ lựa chọn lúc vệ sĩ không có mặt để ra tay.”
Dứt lời, cô lại nhìn về Diệp Lân nói: “Anh đã mất tích ba năm, ở Giang Thành này anh chỉ là một người bình thường mà thôi, vì thế anh xuất hiện bên cạnh Giang Uyển Uyển sẽ không có ai nghi ngờ, hơn nữa…hay anh lấy thân phận là chồng của cô ta…”
“Đợi đã…” Diệp Lân cảm thấy có gì đó không đúng, hắn vội vàng nói: “Em nói lấy thân phận gì?”
“Chồng!” Chiết Thu Vũ trả lời: “Tôi đã nói rồi, sau khi chúng tôi tới Giang Thành đã qua lại với Giang Chấn Nam, vì thế ông ta mới tổ chức một bữa tiệc, tuyên bố ai cũng có thể theo đuổi Giang Uyển Uyển, cuối cùng anh đã thành công theo đuổi được cô ta, bước vào nhà họ Giang! Trở thành con rể của Giang Chấn Nam.”
Nói xong, cô nhìn Diệp Lân đang trợn to mắt nói: “Bằng cách này, anh có thể ra vào tự nhiên cùng Giang Uyển Uyển, thậm chí ngủ cùng giường cũng không thành vấn đề, có thể bảo vệ cô ta 24/24 giờ!”
“Bây giờ tôi đâu phải người bình thường nữa, tôi đã mua một công ty. Ảnh chụp của tôi còn dán trên vị trí ông chủ đấy!” Diệp Lân vò cái đầu có chút đau nhức nói.
“Vừa hay, công ty này xem như là quà ra mắt của Giang Chấn Nam tặng anh đi!” Chiết Thu Vũ vẫn bình thản như cũ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương